Tổng Giám Đốc Tàn Bạo - Chương 45: Khi Tôi Chưa Cho Phép, Cô Không Được Chết

Tổng Giám Đốc Tàn Bạo Chương 45: Khi Tôi Chưa Cho Phép, Cô Không Được Chết





 Sáng sớm hôm sau, không khí trong phòng  yên ổn trở lại, những vật bị rơi xuống đất đêm hôm qua cũng đã được người làm việc xử lí ,cả biệt thự yên lặng hơn bao giờ hết, tựa như chuyện tối hôm qua chưa từng  gì xảy ra.

Trước của sổ, tấm rèm lụa màu tím nhẹ nhàng bay theo chiều gió, những chiếc lá theo đó mà rơi xuống mặt đất . Gương mặt gần như không còn chút huyết sắc của cô phản chiếu qua tấm kính cửa sổ, đôi môi thường ngày đỏ mọng, hồng hào cũng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt cô nhìn về phía ánh nắng. Cô sau sự hành hạ của anh đêm qua, cả người như một con búp bê thủy tinh bị chủ nhân vứt đi một cách tàn nhẫn, anh đòi hỏi cô rất nhiều lần, khi chán rồi, anh rời đi, lại còn sai vệ sĩ canh chừng, không cho cô ra ngoài dù chỉ một bước chân.

Trong ý thức cô, mọi chuyện đến quá đột ngột, ngày trước anh và cô còn anh phúc bên nhau, đến khi Băng Nhu xuất hiện anh dường như trở thành người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn , giờ đây, cô lại trở thành quân cờ mặc cho anh điều khiển, bảo đi Đông không dám đi Tây, mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận ra rằng, yêu một người lại đau khổ và hy sinh nhiều đến như vậy, càng đau lòng hơn là chọn nhầm người mà mình không nên yêu...!Nhớ lại tối qua, cô năn nỉ, cầu xin anh, nhưng anh như không hề nghe thấy, mạnh mẽ đòi hỏi , ngay tại giây phút đó, cô đã biết lòng của mình đã chết, giờ cô không còn dám ước mong xa vời rằng anh và cô sẽ sống hạnh phúc bên nhau, sau đó sinh một đàn con cho anh nữa, đó chỉ là một câu truyện cổ tích mà tự cô dàn dựng. 

Cô cứ tưởng rằng  mình sẽ đau lòng gấp ngàn vạn lần, thậm chí  khi Đại Phong mặc quần áo rời đi,  nàng nên khóc một trận và quay sang trách mắng anh, thế nhưng... cô lại không làm vậy, lại  không đau đớn như cô thầm nghĩ,  ngay cả nước mắt cũng không chảy, thì ra, khi con người rơi vào tuyệt vọng sâu không đáy, họ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, từ tâm hồn đến trái tim, tất cả đều tan vỡ..!

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, mở tủ trang điểm, bên trong có một con dao sắc nhọn, cô đưa dao xuống cổ tay mình, kéo thật mạnh, trên cổ tay cô liền có một dòng máu đỏ xuất hiện, từng giọt..từng giọt rơi xuống sàn nhà như tâm hồn cô đang từ từ rời khỏi cơ thể. Khi máu chảy ra quá nhiều, nhuộm đỏ một mảng lớn, cô lại bật cười, tốt..nếu có thể như vậy mà chết đi, thật sự rất tốt. Giây sau cả cơ thể cô ngã xuống, cả một bầu trời đen tối bao phủ lấy cơ thể cô.

'' Phu nhân, đã đến giờ anh sáng!''

Bác quản gia đứng ngoài cửa gọi cô, trên tay là khay đựng toàn thức ăn mà cô thích, nhưng gõ và kêu cửa như thế nào thì cô cũng không mở cửa ra, trong phòng lại im lặng đến kì lạ, bà sợ cô có việc gì không hay, liền chạy vào thư phòng gọi anh.

Đúng, anh không có đi làm, sáng giờ anh chỉ ngồi ở đây xem tài liệu, nghĩ về mọi chuyện đang diễn ra, tại sao giờ phút này, anh lại không hiểu chính con tim mình? Người anh yêu là Băng Nhu, người anh chờ cũng là Băng Nhu, nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt anh, anh lại cảm thấy khó chịu. Tâm trí anh hiện tại lại nghĩ về cô - Hoàng Diệu Linh , người lúc trước anh rất căm hận, nhưng bây giờ anh lại để ý từng hành động, cử chỉ và tâm trạng của cô..... tối qua, khi thấy cô tuyệt vọng ngất sỉu trên giường, tim anh rất đau, nó như bị một con dao đâm vào, cắt đi từng khúc....Nhưng người làm tổn thương cô không phải là anh sao? Vì sao anh lại phải đau lòng như vậy...?

''Cốc...cốc''

''Vào đi!''

''Cậu chủ, tôi đem cơm lên cho phu nhân nhưng không thấy cô ấy mở cửa!''

Bác quản gia ngay lập tức báo cáo với anh!

'' Khốn kiếp!Cô ta lại giở trò gì đây?''

Anh tức giận đứng bật dậy, tay cuộn lại thành nắm đấm, cả người lên nổi gân xanh, hung hăng đi qua phòng kế bên.

Đi đến cửa, giơ chân đạp một cái, khi cánh cửa ngã xuống, đập vào mắt anh là cơ thể cô nằm đó, xung quanh là máu, trên người cô mặc một chiếc váy trắng , hòa trộn vào dòng máu khiến cô bất giác lại đẹp một cách lạ thường, một nét đẹp bi thương, chua xót, tựa như một thiên thần !

''Phu nhân...''

Quản gia khi thấy  cô bất tỉnh nằm đó, hốt hoảng hét lên, chạy lại chỗ cô nhưng anh nhanh hơn, liền chạy đến ôm cô, do tiếp xúc với cơ thể cô nên tay anh cũng dính máu, một màu đỏ tươi chói mắt:

'' Diệu Linh....Linh Nhi...cô mau tỉnh lại.....''

Đáp lại lời nói của anh là im lặng, cô vẫn nhắm mắt, không hề động đậy, điều này càng làm cho anh kích động:

 '' Hoàng Diệu Linh...cô tỉnh lại cho tôi!''

Anh hét lên, cả cơ thể phập phồng vì tức giận và còn có....một chút sợ hãi!

''Cậu chủ, phải đưa phu nhân đi bệnh viện, nếu không sẽ gây hại đến tính mạng!''

Quản gia vội vã nhắc nhở anh, nếu cứ để thế này, e rằng cô ấy sẽ chết thật mất.

Anh nghe thế, cố gắng bình tĩnh lại, ôm ngang cơ thể cô lên, chạy thật nhanh ra ngoài, trên miệng còn lẩm bẩm:

'' Khi tôi chưa cho phép, cô không được chết, nếu không...cho dù có phải xuống âm phủ, tôi cũng phải bắt cô lên''







Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận