"Mami, mami làm sao vậy? Là papa đánh mami sao? Đợi... đợi con... con đi gọi cảnh sát."
Hạ Nghiên: "..." Tại sao lại gọi cảnh sát?
Tư Đồ Duật: "..." Trong lòng con, rốt cuộc cha là người thế nào vậy?
Cô nhìn vẻ mặt cau có, tràn đầy bất mãn của hắn, nhất thời cảm thấy buồn cười. Con trai quả nhiên rất giống cô. Việc gì không thể tự mình giải quyết liền lập tức gọi cảnh sát.
"Xem ra anh rất có duyên với cảnh sát."
"Tại sao em lại nói vậy?"
"Tôi cũng từng báo cảnh sát bắt anh."
Tư Đồ Duật: "..."
Hắn khóc không ra nước mắt. Trong lòng đang nát tan nhưng hắn vẫn cố tỏ ra mình ổn, cố gắng nặn một nụ cười đầy tự tin. Cũng may với tiếng tăm của hắn, cảnh sát không dám đụng đến. Nếu không chắc hắn đang bóc lịch rồi.
Về phía Hạ Vũ, đương nhiên thằng bé cũng nhận cái kết đắng giống hệt cô. Khi thấy cha mẹ mình bước ra khỏi phòng, bảo bảo liền tiến lại, thở dài lắc đầu hệt như ông cụ non.
"Haiz, cảnh sát ngày nay thật kém quá. Đến papa mà họ cũng sợ."
Hắn tặng cho bảo bảo cái nhìn khinh bỉ. Con trai à, con đâu biết papa con vĩ đại đến nhường nào. Hắn cúi xuống, bế bảo bảo lên, nhếch mép cười đắc ý.
"Đó là bởi vì papa con là chính nhân quân tử. Giới cảnh sát đều biết điều này, ai dám bắt papa chứ."
"Hẳn là chính nhân quân tử."
Hạ Nghiên không nóng không lạnh lên tiếng. Đáy mắt cô ẩn hiện tia khinh thường nhạo báng. Phải biết, có tên đàn ông nào đó bỏ thuốc cô, sau đó cũng tự nhận mình không phải quân tử.
"Em có ý gì hả?"
"Ý trên mặt chữ."
Nói rồi Hạ Nghiên chống hông, lật đật trở về phòng để lại một cặp cha con tình cảm nồng nàn.
Trong lòng, Hạ Vũ cũng đang âm thầm khinh thường ai đó.
...
Ngày hôm sau, bệnh tình của hắn có chuyển biến. Hắn hạ sốt, nhưng vẫn một mực chôn chân ở nhà cô, đuổi đến mấy cũng không đi. Thậm chí, hắn còn âm thâm chuyển đồ đến đây.
"... đây là nhà tôi."
"Nhà em cũng là nhà tôi. Em ở đâu, tôi ở đó."
Hạ Nghiên lười nói chuyện với hắn. Nói chuyện với một kẻ da mặt đủ dày để làm áo chống đạn thật sự rất tốn nước bọt.
Mấy ngày này, viện cớ ở nhà chăm sóc người bệnh thay mami, Hạ Vũ thành công ở nhà làm biếng.
*Kính koong*
Hạ Nghiên chạy lại mở cửa. Người đến là Phong. Bảo bảo nhìn thấy cũng nhảy khỏi ghế sofa, lon ton chạy lại.
"Chào chú."
"Chào cháu." Phong vui vẻ đáp lại.
...
Ngày hôm đó, Phong ở lại ăn cơm với gia đình cô.
"Anh ăn đi. Dù sao cũng là người quen."
Nhìn vào cách đối đáp, thông thạo đường đi, ngóc ngách trong nhà và sự tự nhiên khi ăn uống, hắn kết luận Phong là khách quen của nhà cô. Nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được mà quay sang lườm cô. Bỏ chồng theo trai, thật quá đáng!
Nhìn sắc mặt đầy u ám của hắn, Hạ Nghiên nghiêng đầu đầy khó hiểu.
"Mami... có mùi giấm."
"Nay nhà mình đâu ăn giấm... a..."
Nói được nửa câu, Hạ Nghiên giật mình, nhìn hắn chằm chằm. Cô thích thú trêu chọc.
"Anh... không phải ghen đấy chứ?"
"Ghen? Em cho rằng tôi ấu trĩ thế sao? Tôi chỉ khó chịu khi nhìn em thân mật với người đàn ông khác thôi."