...
Hạ Nghiên loay hoay hồi lâu, gần 30 phút ngồi "giúp đỡ" hắn, cuối cùng đội quân nòng nọc cũng ra trận. Cô đỏ hết mắt mũi, đứng bật dậy tính vào nhà vệ sinh để rửa tay. Nhìn ra ý định, hắn lập tức vươn tay, kéo cô lại. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt con cún, đầy đáng thương và tủi thân.
"Anh... anh còn muốn gì nữa?"
"Nó... nó chưa xuống... vợ... tôi..."
Hạ Nghiên: "..."
Bây giờ quỳ xuống xin hắn tha mạng còn kịp không? Mới một lần thôi, Hạ Nghiên đã có cảm giác mình mất nửa cái mạng rồi. Nếu còn tiếp tục, cô sẽ chết mà không cần nói nhiều mất. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thế Thân
2. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
=====================================
"Tổng tài à, anh tha cho tôi đi. Tôi thật sự không được đâu..."
"Em... em giúp tôi đi... Tôi... tôi sẽ chết mất..."
Hạ Nghiên khóc không ra nước mắt. Hắn cũng có tay mà, còn một tay lành lặn đấy thôi. Vì sao không tự mình làm mà luôn miệng đòi hỏi từ cô cơ chứ.
"Hức... hức... nóng quá... đau nữa... tôi... tôi sắp chết sao?"
Hạ Nghiên thật sự đã thành công bức hắn đến điên rồi. Hắn khóc nức nở, đau khổ vì dục vọng không được thoả mãn. Hạ Nghiên không hiểu sự đau khổ của hắn là thật hay giả. Nhưng cô chắc chắc, nếu đã liên quan đến tính mạng, gần như 100% hắn đang nói thật.
Cuối cùng, trước sự đau khổ và khẩn cầu của hắn, Hạ Nhiên thật sự mềm lòng. Cô lần nữa chạm vào cần tăng dân số vẫn còn đang ngẩng cao đầu của hắn. Dù đã thoả mãn một lần, nhưng "khẩu súng" ấy vẫn cứng, vẫn nóng đến khó tin.
Hạ Nghiên đỏ mặt, cắn chặt môi dưới, lần nữa thay hắn giải quyết. Hắn nhíu mày, dường như vẫn không thoả mãn lắm với việc sử dụng tay của cô. Hắn muốn một cái gì đó cao hơn, kích thích hơn. Nhìn đôi môi mỏng của cô, hắn âm thầm nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tượng ra N hình ảnh đen tối. "Khẩu súng" cũng vì thế mà to ra, cứng hơn và nóng hơn.
"Huhu... đại ca à, anh thật sự muốn bức chết tôi sao?" Hạ Nghiên khóc thét. Cô thật sự lâm vào bước đường cùng rồi.
Hắn ho khụ khụ hai tiếng, mặt cũng đỏ chẳng kém cô bao nhiêu. Má nó. Chỉ tưởng tượng thôi hắn cũng hứng được. Càng lúc hắn càng thấy mình biến thái rồi.
"Vợ... vợ ơi... Tôi từng thấy cha với mẹ... ừm... mẹ tôi... dùng miệng. Em... em có thể..."
Hạ Nghiên lập tức hoá đá. Không lẽ bây giờ cô một tay bóp nát "khẩu súng" này cho êm xuôi mọi chuyện. Sao hắn có thể đưa ra yêu cầu vô lí thế chứ?
"Vợ..."
"Anh, dừng lại! Để tôi uống ngụm nước đã."
Hạ Nghiên tay chân loạng choạng, cầm lấy ly nước mà tay run run. Vừa uống, cô vừa tưởng tượng ra "tương lai đen tối" đang chờ đón mình.
Uống xong ly nước, Hạ Nghiên quay trở lại bên hắn, lưỡng lự mấy giây, sau đó nặn ra một nụ cười đầy gượng ép.
"Đại ca... chúng ta... tìm cách khác nhé? Tôi... tôi đi tìm bác sĩ, được không...?"
Hắn im lặng. Quả nhiên là không muốn thoả hiệp. Hạ Nghiên cũng bất lực. Cô thật sự không thể xuống nước để hắn làm tới nữa. Mặc cho hắn khóc thút thít, cô đi đến cửa. Nhưng thế quái nào mở mãi không được.
*Thịch!*
Đột nhiên, trái tim cô bỗng đập mạnh. Khắp người ngứa ngáy khó chịu. Cổ họng khô khốc, đầu óc choáng váng. Toàn thân nóng ran như lửa đốt.
"Ư... nóng quá..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nghiên. Hiện tại, nước mắt và biểu cảm đau khổ bỗng biến mất, thay vào đó là một nụ cười đầy gian xảo.
"Vợ, chạy đâu cho thoát. 'khẩu súng' này, chắn chắn phải do em giải quyết!"