Ninh Vân Tấn theo bản năng vươn tay, nghĩ muốn vuốt đi lo lắng trên mặt của Ninh Kính Hiền, nhưng mà hắn dùng khí lực toàn thân cũng chỉ bất quá lộ ra một nụ cười, sau đó đã bị mệt mỏi thật sâu thổi quét toàn thân, triệt để lâm vào một mảnh bóng tối.
Động tác này của hắn khiến Văn Chân vươn tay ra rơi vào khoảng trống, tiếp theo bị Ninh Kính Hiền thuận thế một cái bắt được ôm vào trong ngực, một tay ôm hướng phía trên mặt nước bơi.
Nơi nguy hiểm như vậy thật không nên ở lâu, hai người bọn họ mới xuống nước trong thời gian ngắn như thế, làn da lộ ra bên ngoài cũng đã thương tích chồng chất. Những đá vụn trong nước theo dòng nước xoay tròn rất nhanh, giống như dao cắt, cắt ở trên mặt đau đớn.
Ngay cả hai người có ý tránh né cũng biến thành một thân thương, bởi vậy nhìn thấy Ninh Vân Tấn bị Ninh Kính Hiền kéo trong ngực, cho dù trong lòng ghen tị, cực kỳ có suy nghĩ xúc động muốn đem người đoạt lấy, nhưng cũng không dám chút nào chậm trễ thời gian, chỉ có thể bơi ở phía trước vì hai người mở đường.
Sau khi trồi lên mặt bước, Ninh Kính Hiền cũng bị nước lạnh như băng này biến thành có chút tay chân cứng ngắc. Văn Chân thấy thế đã cùng hắn mỗi người nắm một bàn tay của Ninh Vân Tấn, cùng dìu đem người đưa đến trên bờ.
Khắp người là nước lại bị gió lạnh thổi, Văn Chân chỉ thấy da gà cũng nổi lên, lạnh đến toàn thân run cầm cập. Hắn vội vàng cùng Ninh Kính Hiền đồng thời cởi y phục ẩm ướt trên người Ninh Vân Tấn, trên làn da trắng nõn kia thương tích chồng chất, chỗ thắt lưng miệng vết thương biến đen và chưởng ấn xanh đen ở ngực, nhìn thật làm cho người ta sợ hãi.
Văn Chân lòng nóng như lửa đốt mà nhặt kiện lông cừu rơi trên đất kia, đem Ninh Vân Tấn bọc đến nghiêm nghiêm kín kín, nghĩ muốn nhanh chóng có thể chạy về kinh thành là tốt rồi.
Hồng Minh thấy bọn họ còn ở trong bãi thủy mộ rề rà, vội vàng hô, “Phụ hoàng, các ngươi lại đây, bên này đã nổi lửa.”
Ninh Kính Hiền rất tự nhiên mà đem Ninh Vân Tấn ôm trong ngực, nhìn bộ tư thế bảo về người kia, làm cho mình ngay cả nhìn Ninh Vân Tấn một cái cũng không được, đừng nước động chạm, trong lòng Văn Chân miễn bàn có bao nhiên tức.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Văn Chân thật là kéo không xuống thể diện cùng Ninh Kính Hiền cướp người, chỉ có thể chịu đựng buồn bực nói, “Trước đến cạnh lửa xử lý vết thương cho Thanh Dương, sau đó nhanh chóng về kinh, một chưởng kia chỉ sợ vô cùng phiền toái.”
Ninh Kính Hiền gật đầu, lập tức ôm Ninh Vân Tấn chạy bộ đến cạnh đống lửa, đầu tiên là dùng dược vật khẩn cấp đám Hồng Minh đã sớm chuẩn bị tốt giúp Ninh Vân Tấn xử lý vết thương, tiếp đó vì hắn cẩn thận mặc y phục sạch sẽ vào, chờ hết thảy đều làm xong, mới có tâm tư thay y phục ẩm ướt trên người mình.
Văn Chân hận không thể chuyện này đều chỉ do một mình mình làm thì tốt rồi, cố tình hắn vừa rời khỏi bãi thủy mộ thì Hồng Minh và Mục Kiến Minh đã xông tới, khuyên hắn thay y phục, lại báo tình huống, quả thật là phiền không xiết.
Cố tình hắn lại không thể buông tay không quản, chỉ có thể vừa chú ý Ninh Vân Tấn, vừa nghe hai người báo lại tình huống hiện tại.
Chỉ thấy Hồng Minh vẻ mặt đau khổ nói, “Phụ hoàng, ngoại trừ Thanh Dương Tử và Tần Minh còn một hơi thở, mấy vị phụng cung khác đều…Cừu này chúng ta không thể không báo được!”
“Báo, ngươi muốn dùng cái gì báo?!” Văn Chân tức giận mà nói, “Đó là hai đại tông sư, ngươi đánh thắng được bọn hắn sao? Trước tiên là bản thân không có thực lực, nói những điều này là lời nói suông sao.”
Hồng Minh bị hắn mắng đến trực tiếp chẳng lên tiếng nổi, Mục Kiến Minh thấy thế vội vàng nói, “Hoàng thượng, hai ngàn binh điều từ ngoại ô kinh thành các nơi đều chạy đến, kế tiếp nên làm gì bây giờ?”
Văn Chân nhìn thoáng qua Ninh Vân Tấn bên kia, Ninh Kính Hiền đã vì hắn chuẩn bị tốt. Hắn mặt không đổi sắc mà nói, “Về kinh! Có chút khoản cũng nên tính toán.”
Ánh mặt trời ngày đông thì giống như hoa quỳnh, đoàn người vừa mới đến ngoài cửa thành, tuyết lớn như lông ngỗng đã uyển chuyển hạ xuống, ùn ùn kéo đến khiến người ngay cả đường cũng nhìn không rõ.
Thời tiết quỷ như vậy khiến Văn Chân lo lắng liếc nhìn người bên cạnh, mới phát hiện Ninh Kính Hiền cũng sớm đã trước một bước vì Ninh Vân Tấn đem y phục bọc chặt. Ninh Vân Tấn nhu thuận mà cả người tựa vào trong ngực Ninh Kính Hiền, sắc mặt tái nhợt, môi tím đen, nếu không phải Văn Chân còn có thể nghe thấy hơi thở mong manh, quả thật cùng người chết giống nhau.
Văn Chân vẻ mặt ảm đạm, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời. Hắn quên không được cái nhìn đối diện cùng Ninh Vân Tấn kia, cho không phải cố ý, nhưng mà mình hình như lại trong lúc vô ý tổn thương hắn…
Ninh Kính Hiền lại hiểu lầm động tác của Văn Chân, đồng tâm kết kia khiến hắn lo lắng không thôi. Vô luận suy tính theo mặt nào, hắn cũng không thích Hoàng thượng cùng Tiểu nhị khoảng cách quá thân cận. Hắn do dự một chút, nhân tiện nói, “Hoàng thượng, Thanh Dương hiện giờ bị thương nặng thật không thích hợp ở trong cung, không bằng theo vi thần dẫn hắn về Ninh phủ chữa thương.”
“Vào cung, trẫm đã để các Thái y chờ.” Văn Chân làm sao để hắn như nguyện, thấy Ninh Kính Hiền còn mặt lộ vẻ khó khăn, hắn nói thẳng, “Đây là mệnh lệnh.”
Việc đã đến nước này Ninh Kính Hiền cũng biết không phải theo mình, đành phải trầm mặc theo phía sau Văn Chân.
Một đường không lời gì để nói, bọn họ dùng tốc độ chạy vào hoàng cung, Văn Chân trực tiếp mang theo mọi người vào Tây Ngũ viện. Nơi đó quả nhiên đã có người của Thái y viện chờ, đợi Ninh Kính Hiền đem Ninh Vân Tấn đặt ở trên giường, mọi người liền đều tất bật đứng lên.
Văn Chân đem những người khác đều đuổi ra sân, chỉ chừa Ninh Kính Hiền cùng hắn cùng chờ.
Thương của Ninh Vân Tấn thật là rất nặng, hai nơi đều là đại tông sư tự tay lưu lại, nếu là người bình thường lúc này chỉ sợ sớm đã tiêu hương ngọc tổn. Vết thương giữa thắt lưng của hắn là do một viên đá sắc bén cắt ra, dài chừng một nửa ngón tay, bởi vì ngâm nước quá lâu thịt bên ngoài cũng đã trở nên trắng.
So với vết thương dữ tợn này, chưởng ấn chỗ ngực quả nhiên là thêm phiền toái, đó là một đại tông sư toàn lực một chưởng đánh ra, trực tiếp chấn đến ngũ tạng lệch vị trí, mà còn có nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu chỗ thương này xử lý không tốt, cho dù người cứu trở nên ngày sau cũng là một tên lao bệnh.
Chỉ thấy Hoàng đế sắc mặt âm trầm, nhóm Thái y cả phòng cũng không dám chậm trễ, sôi nổi xuất ra bản lãnh cả đời. Mặc du như thế, Văn Chân cũng có thể cảm giác được hơi thở của Ninh Vân Tấn càng ngày càng mong manh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia khiến hắn không hiểu cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Hắn phủ mặt, thống khổ mà nói với Ninh Kính Hiền, “Kể cho trẫm, kể chuyện khi hắn còn bé.”
Ninh Kính Hiền biết sau khi Hoàng thượng bắt đầu chú ý Tiểu nhị, thì không thiếu tin tức phương diện này, nhưng mà chuyện trước kia cùng bí mật nhỏ cũng chỉ có giữa hai phụ tử bọn họ mới biết được không phải người ngoài có thể biết. Nếu bình thường hắn nào nguyện ý cùng Văn Chân nói chuyện Ninh Vân Tấn, nhưng hôm nay Tiểu nhị sống chết không rõ, cho dù tỉnh táo lại cũng không biết sẽ có loại ảnh hưởng gì, hiện giờ có thể thêm một người thương hắn, vì hắn cầu phúc cũng tốt.
Bên này hiện giờ rộn ràng, tất cả mọi người vội vàng, không ai còn tâm tư quan tâm hai người bọn họ. Ôm tâm tình mặc gió gió bay, Ninh Kính Hiền đơn giản không kiêng dè nữa, nói thẳng, “Mùa đông năm đó cũng giống như năm nay, vô cùng rét lạnh. Vi thần nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng xuất cung, lại bị Tiểu nhị đẩy tã lót, biến thành hai người chúng ta một thân nước tiểu. Thần sợ hài tử cảm lạnh, đành phải hồi phủ đổi một lượt y phục.”
“Nhưng mà về Ninh phủ, thần lại nhận được tin nhi tử chết yểu. Cố tình thê tử thần khi đó cũng đang hết sức hấp hối, lại muốn phải xem hài tử một lần, thần thật không có biện pháp đã đem Đại hoàng tử ôm cho nàng nhìn.” Ninh Kính Hiền lâm vào trong ký ức, dường như nhớ tới giãy dụa lúc đó, “Kỳ thật khi đó đem chuyện Đại hoàng tử bẩm báo cho Hoàng thượng cũng không phải không được, nhưng mà bắt đầu từ đêm đó bị phong hàn, từ ngày hôm sau về sau hắn cứ vẫn luôn bệnh, tuy rằng thần biết Hoàng thượng đối với Đại hoàng tử cái an bài khác, nhưng mà ngàn dặm xa xôi phải đem một hài tử mang bệnh đưa đi, thật chẳng khác nào muốn mạng của hắn.”
“Lúc ấy Thái y đã nói hắn có thể sẽ phải chết non, khi đó Hoàng thượng cũng đã tiến thối lưỡng nan, cho dù Đại hoàng tử đưa vào cung cũng không hẳn được chữa trị cẩn thận. Thần thật không đành lòng hắn tuổi còn nhỏ vẫn phải trải qua một hồi gây sức ép như thế, như thế còn không bằng ở Ninh phủ thử thời vận, nên làm quyết định đại nghịch bất đạo kia.”
Ninh Kính Hiền nghĩ đến một tháng sinh tử giãy dụa của Ninh Vân Tấn thì nhịn không được lệ nóng doanh tròng, hắn nghẹn ngào nói, “Hoàng thượng ngài không biết hài tử kia từ nhỏ đã hiểu chuyện cỡ nào đâu, hài tử khác từ nhỏ là uống sữa, hắn lại là uống các loại dược đắng. Nhưng hắn lại chưa bao giờ biết oán giận, chỉ là mở một đôi mắt to đen trắng phân minh nhìn người. Hắn như là nhớ rõ chuyện còn nhỏ, chung quy là không cảm giác an toàn, đi ngủ thích cuộn mình, chỉ nguyện dính vào thần.”
“Một hai năm sau đó, thần xót hắn, chung quy là đem hài tử này mang bên người, nhưng lại cho tới bây giờ không bị hắn rộn qua một lần. Hắn có đôi khi ban đêm tỉnh lại, lại như biết thần ngủ nông, chưa bao giờ lộn xộn, cứ như vậy nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Hài tử này tự cho là làm đến thiên y vô phùng, nhưng cũng không nghĩ xem, tiểu hài tử đi ngủ ai mà không quyền đấm cước đá, thỉnh thoảng lộn xộn, làm sao như hắn thành thật như vậy…”
Ninh Kính Hiền nói xong hai hàng lệ đã chảy xuống, lòng người đều là thịt nuôi lớn, tình cảm cũng đều là chậm rãi hun đúc, tuy rằng Ninh Tấn không phải thân nhi tử của hắn, nhưng mà nhiều năm ở chung như vậy, phụ từ tử hiếu quan ái lẫn nhau, làm cho bọn họ hơn cả thân phụ tử, lúc này thấy hắn sinh tử không rõ nằm trên giường, nghĩ đến từng khoảnh khắc thời gian tốt đẹp, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Đều nói nam nhi có lệ không rơi, nhưng Ninh Kính Hiền lúc này lại tùy ý nước mắt rơi trên mặt bàn, “Thần mất nhiều năm công phu, sủng hắn, thật vất vả mới làm cho hắn khôi phục một ít linh động của hài tử, ngài khi đó chung quy nói thần rất chiều hài tử này, nhưng mà Hoàng thượng, Tiểu nhị đáng giá, thần là thật yêu thương hắn.”
Văn Chân biết từ khi Ninh Vân Tấn lớn, bọn họ đã không ngủ cùng một gian phòng nữa. Nhưng mà hắn lại thấy được, những thói quen đó của Ninh Vân Tấn vẫn luôn còn. Cho dù là trong lòng ngực mình, ngoại trừ thời điểm hiếm có mệt đến kiệt sức, hắn cho tới bây giờ chưa chân chính ngủ qua, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần một buổi tối thẳng đến hừng đông.
Hắn nguyên bản tưởng rằng chỉ là Ninh Vân Tấn không thích cùng người cùng ngủ, lại không nghĩ ằng đó đều là nghiệp chướng của mình năm đó.
Văn Chân biết mình có đoạn thời gian đã từng mở ra nội tâm của hài tử này, khiến hắn tiếp nhận mình, khi đó Minh Vân Tấn thích cùng mình thân cận, thích hai người da thịt thân cận, thậm chí có thể ở trong lòng ngực mình ngủ say, hắn còn nhớ rõ khi hài tử kia toàn tâm toàn ý tin cậy mình, biểu tình khi cuộn mình trong lòng ngực mình ngủ say…
Cũng có lẽ là cảm giác không an toàn bị vứt bỏ từ nhỏ, khiến hài tử kia đối với trả giá tình cảm chung quy là rất cẩn thận, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, thân cận người khác, nhưng chỉ cần người nọ một khi tiến vào đáy lòng hắn, đối với những người quan tâm hắn, hắn chung quy là hận không thể báo đáp lại mười phần mới tốt.
Nhưng tốt đẹp kia hết thảy đều bị mình làm hư, nếu như nói một lần tranh chấp kia phá hủy tín nhiệm giữa hai người, vậy hiểu lầm hôm nay chỉ sợ sẽ làm cho mình bị vứt bỏ ra ngoài thế giới của hắn.
Vwan Chân còn nhớ rõ đem hôm đó Ninh Vân Tấn quả quyết vứt bể con dấu, khi hắn nói ‘Cũng không muốn’, là thật nghĩ muốn triệt để quyết tuyệt. Mình có thể cho hắn thân phận, địa vị, vinh hoa phú quý chưa bao giờ là hài tử kia muốn, nếu không phải vì Ninh Kính Hiền, hắn thậm chí ngay cả tâm tư đền đáp Đại Hạ cũng không có, toàn bộ hết thảy hắn đều có thể không chút nào tiếc mà bỏ qua.
Tham tài lại không luyến tài, trọng tình lại không lụy tình, điều duy nhất mình có thể kiêu ngạo là thân phận địa vị ngược lại trở thành căn nguyên mâu thuẫn giữa hai người, Văn Chân thật không biết mình nên làm sao mới có thể vãn hồi hắn…
Hắn đứng lên, lẩm bẩm, “Thanh Dương là của ta…Chỉ có thể là của ta…”
Ninh Kính Hiền bị điên cuồng trong đáy mắt của hắn dọa sợ, ngừng hồi ức, “Hoàng thượng?”
“Trẫm ra ngoài hóng gió.” Văn Chân không muốn cũng không dám lại đối diện Ninh Kính Hiền, trước mặt hắn chỉ có thể càng nổi bật lên mình là một phụ thân và tình nhân thất trách cỡ nào. Vô luận có bao nhiêu bất đắc dĩ, mình vĩnh viễn không thể đem Ninh Vân Tấn đặt ở vị trí đầu tiên, bỏ qua hắn, tổn thương qua hắn đều là sự thật không thể biện luận!
Rời phòng Ninh Vân Tấn, hoàng cung to lớn Văn Chân lại không biết mình có thể đi nơi nào. Cung thành thật lớn này mặc dù là nhà hắn, nhưng cũng duy độc chỉ có nơi này có thể làm cho hắn tìm được cảm giác còn sống.
Khắp nơi không mục đích đi lung tung, Ninh Vân Tấn là một người rất thạo sinh hoạt, tuy rằng nơi này ở không lâu, cũng đã khiến nơi này khắp chốn đều để lại dấu vết của hắn, nhìn ra được là đã từng ở nơi này hảo hảo sắp xếp qua.
Trong cung quy củ nghiêm, chi phí bài trí đều có chế định, Ninh Vân Tấn tuy rằng không thể làm cải biến lớn, lại nơi nơi làm cải biến nhỏ, trên ngọn cây thêm một số dải lụa lả lướt và cánh quạt gió xoay tròn, trên bồn hoa quấn sợi tơ màu đỏ và các loại túi lưới, khi mùa xuân hắn còn sai người làm một cái ghế đan bằng tre, đủ một người nằm ở bên trong, là hắn chuẩn bị mùa hè hóng mát để dùng, sau đó ngược lại tiện nghi cho bốn tên tiểu tử khác…
Có thể làm Hoàng đế, một trái tim vốn là đã đủ cứng lạnh, không nhìn vật vui, không nhìn vật buồn. Nhưng năm đó dưới tình huống bất đắc dĩ tự tay cất bước hài tử kia vốn là khúc mắc của hắn, hiện giờ hài tử kia lại đánh bậy đánh bạ trở thành nhất sinh chí ái của hắn, hiện ở địa phương ngập tràn khí tức của Ninh Vân Tấn, Văn Chân quả thật cũng bị áy náy và lo lắng trong lòng ép tới không thở nổi.
Hắn đi đi, cư nhiên trong lúc vô tình đi tới tây sương phòng, nơi này theo lệ phải là cho thị thiếp ở, nhưng mà Ninh Vân Tấn lại sai người thu dọn sau đó để Tần Minh ở nơi này.
Từ miệng Hồng Minh Văn Chân đã biết chuyện phát sinh tối hôm qua, biết người này vì để Ninh Vân Tấn nhiều một phần cơ hội chạy trốn, mình giả dạng thành Ninh Vân Tấn dẫn Tất Thương Lãng rời đi. Tuy rằng giận người này tự chủ trương mà lấy đi đồng tâm kết làm cho mình nhận sai người, nhưng mà lại không thừa nhận cũng không được nếu như không có hắn kéo dài, Ninh Vân Tấn bọn họ căn bản không có biện pháp vừa đánh vừa lui cùng Ngô Khiêm Nhất chu toàn, một mực thối lui đến bãi thủy mộ, chờ mình đến cứu viện.
Đối diện sống hay chết, không quan hệ địa vị và tiền tài, nếu không vì một chữ yêu, Tần Minh một người tay trói gà không chặt nào có dũng khí đi đối mặt với đại tông sư.
Hiện giờ Tần Minh đang ở bên chỗ Ninh Vân Tấn tiếp nhận trị liệu, bất quá Thái y đã nói, hắn là trực tiếp bị Tất Thương Lãng bóp đến hít thở không thông, nếu không nghĩ muốn tra tấn Tần Minh, sớm đã bị bóp nát xương cổ, lại ở bãi thủy mộ không hề phòng bị ở lâu như vậy, cho dù chữa khỏi khả năng cũng sẽ có tật bệnh khác.
Văn Chân đẩy cửa phòng Tần Minh ra, phòng này bài trí cực kỳ phổ thông, thậm chí nhìn không thấy quá nhiều vật phẩm riêng tư. Trong phòng ngủ có một thư trác, mặt trên không đặt văn phòng tứ bảo, ngược lại là một ít công cụ quét tranh. Cạnh thư trác đặt một bình lớn, nơi đó có một só cuộn tranh.
Hắn tò mò mà rút ra mấy cuộn, sau khi mở ra mới phát hiện cuộn tranh này cư nhiên toàn bộ đều là bản vẽ của Ninh Vân Tấn. Câu thơ tranh chữ này có chút bị vò qua, có chút thì bị cải biến, rõ ràng là bản thân Ninh Vân Tấn cảm thấy không hài lòng vứt đi, lại đều được Tần Minh như nhặt được chí bảo thu vào, thậm chí chỉnh sửa tốt…
Săn sóc như vậy, yên lặng dụng tâm để yêu một người là tình cảm Văn Chân cho tới bây giờ không thể lĩnh hội qua, mặc dù mình trong phần tình cảm này trả giá so với Ninh Vân Tấn nhiều hơn, lại không thời không khắc đều muốn từ chỗ Ninh Vân Tấn thu được hồi báo.
Dạng như mình giống như trao đổi, nếu không chiếm được đáp lại, thì sẽ nguyện ngọc nát đá tan, cho dù hủy cũng không cho người khác yêu, tình cảm điên cuồng như vậy, cùng Tần Minh yên lặng vô tư khi đem ra so sánh mấy phần…
Mở ra một cuộn tranh, sau khi mở ra Văn Chân phát hiện mặt trên viết, ‘Tương liên tương luyến bội tương thân, nhất sinh nhất đại nhất song nhân’, thơ này xuất phát từ thần đồng Lạc Tân Vương thời Đường, đơn giản vài câu đã đem ái tình khắc cốt ghi tâm vẽ ra. Nhưng mà câu tiếp theo bị Ninh Vân Tấn xóa bỏ, sau đó lấy chữ viết cực kỳ ẩu tả viết xuống một bài thơ khác.
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến…” Văn Chân gằn từng tiếng nhớ kỹ, giống như có thể cảm giác được tâm tình của Ninh Vân Tấn khi viết xuống thơ này. Nhìn ngày lạc khoản mặt trên, đúng là Ninh Vân Tấn xuất kinh trước đó không lâu, nhưng mà sau khi viết xong tờ giấy này đã bị hắn xé nát, lại không biết làm sao được Tần Minh nhặt lên từng mảnh từng mảnh hợp lại tốt, chỉnh sửa.
Vuốt ve vết rách vô pháp che giấu mặt trên kia, Văn Chân lệ từng giọt nhỏ lên mặt trên, nhòe chữ viết, hắn thống khổ mà nghẹn ngào, “Thanh Dương, ngươi đã hối hận…”