Thấy bộ dáng hẹp hòi làm mình làm mẩy này của hắn, Văn Chân cười cười, từ trên bàn nhấc lên một trái vải, cẩn thận bóc vỏ. Quả vải này vỏ chắc, căng tròn, thịt quả trong suốt, được hắn cầm ở đầu ngón tay giống như bảo thạch.
Mùi vị thơm ngát khiến Ninh Vân Tấn nhịn không được hít hít mũi, vừa mới ăn một bánh lương khô làm thành một bữa trưa không tính là phong phú, đối với hoa quả khát vọng quả thật là khó có thể chống đỡ, chưa ăn vào miệng, ngửi ngửi mùi cũng đã thèm.
“Há miệng.”
Ninh Vân Tấn theo bản năng há miệng, quả vải kia đã được nhét vào miệng.
Thấy hắn phình má bắt đầu nhấm nháp, Văn Chân cười cười, lại cúi đầu lấy ra một quả bắt đầu bóc, hắn vừa bóc vừa nói, “Mới lệnh phía Nam đưa tới, thứ này dễ hư phải dùng ướp lạnh cũng không không ít.”
Cho dù Ninh Vân Tấn mất ký ức cũng biết đầu năm nay muốn ở phương Bắc ăn vải là chuyện hiếm lạ cỡ nào, cho dù ở trong cung cũng là dựa theo quả phân đến các nơi, căn bản không có biện pháp tận hứng. Vừa vào miệng chất lỏng ngọt lành hòa với thịt quả ngập tràn đầy miệng, khiến người có loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Ngay tại thời điểm hắn phân thần, Văn Chân đã đem quả thứ hai bỏ vào bên miệng hắn. Thức ăn đến bên miệng không ăn thì phí, Ninh Vân Tấn cũng không chịu được hấp dẫn, hột còn chưa nhổ ra, đã lại há miệng ngậm vào.
Chỉ cần hắn không mạnh mẽ từ chối mình, Văn Chân cũng đã rất vừa lòng, nhìn hắn ăn đến hai mắt híp lại, hiển nhiên là rất thích, nên vô cùng tự giác mà lẫn nữa giúp hắn bóc vỏ. Ngay tại lúc hai người trầm mặc, một người bóc vỏ, một người ăn, đoàn xe đã chậm rãi xuất phát.
Quả vải quý giá này ăn nhiều dễ nóng người, trong xe ngựa Văn Chân cũng chỉ có mười trái mà thôi, rất nhanh đã thấy ít đi. Ăn đến quả cuối cùng, Ninh Vân Tấn lanh chanh ngậm một chút, môi mềm đụng phải ngón tay Văn Chân.
Văn Chân sửng số một chút, nhìn hắn, lúc này mới rút ngón tay ra.
Ninh Vân Tấn nhìn ngón tay hắn ta xấu hổ lộ ra một tia đỏ mặt có chút thẹn thùng lại cười ngô nghê.
Văn Chân lấy qua một cái khăn ướt chậm rãi lau ngón tay dính nước, lúc này mới nói, “Thanh Dương chẳng lẽ là sợ ta? Lẽ nào là ta đối với ngươi không tố sao?”
Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu nói, “Hoàng thượng đối với ta… Vi thần…rất tốt.”
“Lại đang trốn tránh vấn đề.” Văn Chân bất đắc dĩ mà cười cười, “Trong khoảng thời gian này ở trong cung, chung quy thấy ngươi đối với ta có chút trốn tránh, làm sao cũng không thấy bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng trước kia.”
Ninh Vân Tấn xấu hổ mà sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói, “Đây không phải là trước đây không biết dượng chính là Hoàng thượng sao! Sau lại biết, nên giữ quy củ.”
Cho dù biết rõ bộ dáng nhu thuận này của Ninh Vân Tấn là giả vờ, trong nội tâm biết đâu chừng đang nói thầm mình giam giữ hắn, nhưng chỉ cần thấy bộ dáng này của hắn Văn Chân đã thấy thỏa mãn, thế nào cũng luyến tiếc thả hắn đi.
Hai ngày nữa…Văn Chân kinh ngạc mà nhìn Ninh Vân Tấn, thẳng đến Ninh Vân Tấn bị ánh mắt của hắn biến thành có chút quẫn bách cúi đầu, hắn mới chớp chớp mắt, ánh mắt trở nên kiên định lên, trong chớp mắt ngắn ngủi, hắn liền đưa ta một quyết đoán – nếu không trị hết cho Ninh Vân Tấn, thì mình sẽ học buông tay.
Từ chiều hôm qua nhận được tin lão gia Thị Kỳ gia qua đời, trong lòng Văn Chân liền vẫn luôn do dự không quyết, không biết nên làm sao cho phải. Nếu Trương lão được xưng là Y Thánh tái thế còn không chữa được cho Ninh Vân Tấn, chị sợ bệnh mất trí nhớ này sẽ rất khó có chuyển biến tốt đẹp, khi đó hắn không thể không đối mặt với một hiện thực, Ninh Vân Tấn đem cuộc đời của hắn ta bắt đầu lần nữa.
Ninh Vân Tấn dù sao mới mười lăm tuổi mà thôi, mất đi ký ức mười năm, những ngày dài cùng hắn so với nhân sinh quả thật là cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà đối với Văn Chân mà nói cũng là sự khác biệt của thiên đường và địa ngục.
Dù sao vô luận trước khi Ninh Vân Tấn mất trí nhớ hai người có hiểu lầm gì, nhưng mà giữa bọn họ cũng là có tình cảm chân chính. Mà khi hai người bên nhau, cũng không biết quan hệ chân chính giữa bọn họ, âm soa dương thác như vậy, chỉ có thể cho là bị ông trời vui đùa.
Khi vừa mới biết Ninh Vân Tấn là con mình, Văn Chân có giãy giụa qua, nghĩ qua buông tha, nhưng mà đối với Ninh Vân Tấn yêu thích và dục chiếm hữu thủy chung vẫn là chiếm thượng phong, cho dù giấu giếm hết thảy chân tướng, hắn cũng muốn cùng Ninh Vân Tấn một đường bước tiếp. Năm trước lại nguyện ý để Ninh Vân Tấn xuôi Nam, ngoại trừ muốn cho hai người lãnh tĩnh một chút, cũng là nghĩ phải tìm một biện pháp có thể lưỡng toàn.
Ai cũng không nghĩ ra Ninh Vân Tấn trên đường về gặp tập kích, thậm chí dẫn đến mất trí nhớ. Hiện giờ Ninh Vân Tấn không có đoạn ký ức kia, mình lại ở ngoài sáng biết hắn chính là nhi tử mình tự tay bỏ rơi, nghĩ tất cả biện pháp dây dưa với hắn, ngay cả Văn Chân cũng sẽ cảm thấy mình xấu hổ với làm người.
Trong khoảng thời gian này tới nay loại tâm tình rối rắm này vẫn luôn bồi hồi ở trong lòng Văn Chân, hơn hai tháng qua hắn vẫn luôn ôm hy vọng, có lẽ một ngày nào đó Ninh Vân Tấn có thể được chữa khỏi. Đều nói chuyện do người, nhưng mà thẳng đến ngày hôm qua nhận được tin đó, Văn Chân mới không thể không nhận rõ sự thật, lần này đã là cơ hội cuối cùng của mình, nếu Trương lão cũng chữa không hết, vậy chỉ sợ đành phải xem ông trời có nguyện ý mở mắt hay không.
Tuy rằng Ninh Vân Tấn luôn luôn tự nhận là da mặt rất dày, nhưng mà loại không khí an tĩnh ở trong xe ngựa này cứ làm hắn có chút không được tự nhiên, nhưng ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Văn Chân sắc mặt thần tình phức tạp và con ngươi sâu thăm thẳm, hắn cảm thấy dưới tình huống thế này mình vẫn là an tĩnh thì tốt hơn.
Thẳng đến lại lần nữa hạ trại nghỉ tạm, Văn Chân mới để cho Ninh Vân Tấn rời đi, điều này làm cho hắn thật nhẹ nhàng thở ra. Bất quá còn chưa kịp may mắn, ngày hôm sau vừa mới chuẩn bị xuất phát, hắn lại lần nữa bị Văn Chân gọi vào ngồi ngự giá.
Tròn tròn một ngày bị bắt ở cùng Văn Chân, Ninh Vân Tấn có loại ưu thương nhàn nhạt. Tuy rằng hai người chính là câu được câu không nói mấy câu, hoặc là ăn vặt do hắn lột hoa quả, đậu phộng hạt dưa vân vân đút mình ăn, nhưng mà ăn thứ Hoàng đế đút, luôn có cảm giác khó tiêu hóa.
Thành ra Ninh Vân Tấn thường thường thừa dịp thời điểm Văn Chân không chú ý trộm trừng hắn ta, nghĩ muốn cho hắn ta biết, hai người bọn họ còn không có quen thuộc vậy đâu!
Cũng may tối hôm đó bọn họ vội vàng đến Bảo Định trước khi cửa thành đóng cửa, sau khi đoàn người vào ở nơi Tổng đốc phủ đã bố trí ổn, Ninh Vân Tấn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngự giá đích thân tới, vô luận như thế nào Tổng đốc phủ cũng sẽ an bài tiệc đón tiếp long trọng. Dùng bữa, tiếp kiến quan viên trọng yếu, chờ đến Ninh Vân Tấn bị động tĩnh của phụ thân ở phòng cách vách cứu tỉnh, phát hiện cũng đã qua canh ba, sắp đến thời gian rời giường thường ngày của mình.
Ninh Vân Tấn xoay người ngồi dậy, sẵn dịp ngồi thiền sớm, đơn giản bắt đầu tu luyện. Hiện giờ trong cơ thể hắn hai dòng nội lực nguyên âm dương cùng giao triền, khi đang ở trong kinh mạch di chuyển, làm kinh mạch ước chừng mở rộng một vòng không nhỏ. Trải qua trong khoảng thời gian này cần cù tu luyện, hắn đã cảm giác đan điền của mình đồng dạng trở nên càng thêm đầy đủ, thậm chí đã đến tầng bình cảnh thứ ba.
Chấm dứt di chuyển bốn chu thiên, khi Ninh Vân Tấn đang chuẩn bị bắt đầu chu thiên thứ năm, đột nhiên nghe thấy tiếng bang bang đập cửa. Hắn vội vàng thu công, đứng dậy mở cửa.
Cho dù không luyện công người thường cũng có thể dễ dàng nghe ra tiếng bước chân quen thuộc, hắn mở cửa liền cười nói, “Phụ thân tại sao không ngủ thêm một lát?”
Ninh Kính Hiền vẻ mặt có chút mệt mỏi, tối hôm qua theo vua gây sức ép đến khuya, dù sao tuổi cũng không nhỏ, mới ngủ một canh giờ đã bị làm tỉnh, thật sự là có chút mệt rã rời. Thấy ánh mắt Ninh Vân Tấn sáng trong, tinh thần hắn tốt lên một chút, xoa đầu Ninh Vân Tấn nói, “Hoàng thượn nói ngươi nhanh chóng thu thập một chút, nhân dịp còn sớm, đi xem Thần y kia trước.”
“Cũng không vội được bao lâu, bản thân hắn không mệt thì không thể thông cảm cho người khác sao?!” Ninh Vân Tấn nhịn không được nói thầm một câu, chọc cho Ninh Kính Hiền không biết nên khóc hay cười, ở trên đầu hắn vỗ nhẹ một chút.
“Đừng lảm nhảm, nhanh lên. Trễ nữa sẽ có người tới diện thánh thì không dễ rời đi! Lại nghe nói Thần y kia chính là rất bận, trời vừa sáng thì sẽ đến trạm dịch chữa bệnh từ thiện, khi đó cũng không tiện quấy rầy người khác.”
“Vậy phụ thân trước đi nghỉ ngơi một chút.” Ninh Vân Tấn kéo Ninh Kính Hiền vào trong phòng, lại ra cửa lay tỉnh Tần Minh.
Ninh Kính Hiền đã sớm để Phúc Mãn chuẩn bị nước ấm, hai người tay chân nhanh nhẹn rửa mặt, lại vì đối phương chỉnh sửa bộ dáng của nhau một chút, lúc này mới vội vàng đi theo Ninh Kính Hiền chạy ra cửa phủ Tổng đốc.
Ngoài cửa đứng một chiếc xe ngựa nhìn vô cùng đơn giản, bên cạnh đứng sáu người hộ vệ trung niên và một lão giả nhìn như khôn khéo, nhìn giống như phú gia xuất hành phô trương khá lớn.
Sáu hộ vệ nhìn như không ít, nhưng thật sự gặp được cao thủ chỉ có thể luống cuống, Ninh Vân Tấn nhịn không được kéo tay áo Ninh Kính Hiền, “Phụ thân, Hoàng thượng sẽ không nghĩ ra ngoài như vầy đi?”
Ninh Kính Hiền đối diện hắn bất đắc dĩ mỉm cười, gật gật đầu. Không đợi hắn nói chuyện, Văn Chân trong xe ngựa đã biếng nhắc mười phần nói, “Hai người các ngươi đều vào đi, không cần lãng phí thời gian, chúng ta chuẩn bị xuất phát!”
Hai người một trước một sau tiến vào xe ngựa, Tần Minh thành thật đi theo bên cạnh thùng xe, thường thường xuyên qua bức màn rủ kín nhìn liếc một cái, như là nghĩ xuyên qua tầng che lấp kia thấy tình huống bên trong.
Một đường không lời gì để nói, ba người ngồi ở trong xe ngựa, không khí trầm lặng ngượng nghịu tới cực điểm.
Ninh Vân Tấn thường thường mà nhìn lén Văn Chân và Ninh Kính Hiền một cái, so với phụ thân, khí sắc Văn Chân tốt không ít, tuy rằng thường thường xoa khóe mắt nhắm mắt dưỡng thần, nhưng từ ánh mắt kiên định của hắn ngẫu nhiên nhìn phía trước, lại làm cho người nhìn đoán không ra hắn có một tia yếu đuối.
Khi sắc trời sáng dần, xe ngựa ngừng tại một viện nhị tiến. Ninh Vân Tấn có thể nghe ra lão giả kia tiến lên gõ cửa, cùng đứa trẻ giữ cửa bên trong nói, “Hữu lễ, chủ nhân nhà ta Văn tiên sinh nghĩ muốn gặp Trương lão, mấy ngày trước đã đưa bái thiếp qua.”
Chỉ nghe đứa trẻ trông cửa giòn giã nói, “Hóa ra đó là các ngươi, tiên sinh còn nói các ngươi còn không đến đây, thì phải đến y quán.”
Ba người xuống xe ngựa, cửa lớn tiểu viện đã mở. Ninh Vân Tấn đi theo phía sau Văn Chân, theo chỉ dẫn của đứa trẻ đi thẳng đến chính sảnh. Nơi này tương đối tinh xảo, vừa vào cửa có thể ngửi được một làn mùi thuốc, thậm chí át qua hương hoa trong viện.
Rất nhanh Ninh Vân Tấn đã gặp được Trương Nhược Thuật lão nhân nổi tiếng tính tình kỳ quái và y thuật giỏi đồng thời đặt song song, hắn ta mày râu ria mép cũng đã hoa râm, cỡ như Ninh Vân Tấn không khác lắm, gầy gò, môi nhếch, mày nhíu, nhìn chính là một bộ dáng không dễ ở chung.
Văn Chân vừa mới chuẩn bị mở miệng cùng hắn ta khách sáo hai câu, lão nhân cũng đã giơ tay lên, “Tiểu lão nhân ta biết ngươi là ai, trước để ta xem người bệnh, nếu có thể trị, chúng ta lại nói điều kiện, nếu không được, thì không lãng phí thời gian của nhau.”
“Sư phụ, khụ…đối với người này ngài tốt xấu khách khí một chút…” Phía sau hắn ta lão giả hơn năm mươi tuổi vẻ mặt xấu hổ đối với mọi người kéo da mặt cười cười, xoa tay nói, “Xin lỗi, xin lỗi, sư phụ của ta nói chuyện chính là như vậy…”
“Thẩm Tiểu Thành ngươi câm miệng cho lão tử.” Trương Nhược Thuật khó chịu mà trừng mắt nhìn liếc hắn ta một cái, lão giả kia lập tức che miệng không lên tiếng.
Đối với người lòng dạ thẳng như vậy Văn Chân ngược lại càng yên tâm hơn, hắn quay đầu đối với Ninh Vân Tấn ra hiệu một chút. Ninh Vân Tấn thức thời mà tiến lên vài bước, xắn hai tay áo lên bỏ trước mặt lão giả.
“Tiểu tử không tệ.” Trương Nhược Thuật hai ngón tay bắt lấy cổ tay Ninh Vân Tấn, chỉ dùng ngón tay đè lên mạch của hắn, việc này ước chừng nửa khắc thời gian, khiến cho Văn Chân và Ninh Kính Hiền định lực không tồi, cũng lộ ra vài phần lo lắng, Tần Minh càng là vẻ mặt lo lắng nhìn bóng dáng Ninh Vân Tấn.
Ngay tại lúc Văn Chân nghĩ muốn mở miệng hỏi ý kiến, Trương Nhược Thuật buông cổ tay Ninh Vân Tấn ra, đầu tiên là sờ sờ ngón tay hắn, tiếp mới phân phó nói, “Thè lưỡi.”
Ninh Vân Tấn thành thành thật thật đem đầu lưỡi nhè ra, Trương Nhược Thuật nhìn kỹ một hồi, lúc này mới ý bảo hắn thu về, sau đó một mình vuốt cằm trầm ngâm, không nói lời nào.
Chờ đến Trương Nhược Thuật không dễ dừng lại động tác tay phải sờ cằm, Văn Chân vội vàng nói, “Thế nào, Trương lão có thể nắm chắc?”
“Ngươi tên này ngược lại kỳ quái, cư nhiên quan tâm tiểu tử này như thế.” Trương Nhược Thuật liếc mắt Văn Chân một cái, đột nhiên lộ ra một tia tươi cười có thể nói là ép buộc, “Nhìn ngươi cũng có nội thương trong người, để lão nhân cũng xem mạch cho ngươi.”
Râu mép tóc và mày dài của Trương Nhược Thuật gần như che nửa khuôn mặt của hắn ta, cho dù Văn Chân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, cũng khó có thể nhìn ra phản ứng này của hắn ta rốt cuộc là có thể trị hay không thể trị, thời gian này cũng không tiện đắc tội lão nhân xấu tính trước mắt này, Văn Chân đơn giản thẳng thắn mà vươn hai tay ra, “Trương lão hai mắt như chú (tinh mắt), trẫm quả thật có thương tích.”
Trương Nhược Thuật đúng cách làm theo cũng đem một lần mạch cho Văn Chân, lúc này mới ở dưới chờ mong của mọi người, một bên dùng tay phải vuốt mày dài của mình, một bên nói, “Thương của hắn lão phu có thể trị, thương của ngươi lão phu cũng có thể trị, thậm chí có thể làm cho công lực của ngươi nâng cao một bước, bất quá hai người các ngươi ta chỉ có thể trị một.”
Hắn nói khiến tầm mắt Ninh Vân Tấn cùng Ninh Kính Hiền đều phải dừng ở trên người Văn Chân, chỉ thấy Văn Chân mặt không đổi sắc, mười phần lạnh nhạt nói, “Điều kiện để trị cho hắn là gì?”
“Có ý tứ, ngươi cứ không nghe thử điều kiện trị cho ngươi sao?” Trương Nhược Thuật hắc hắc nở nụ cười.
Văn Chân lắc đầu, trực tiếp nói, “Công lực của Trẫm lại tốn chút thời gian cùng công phu không phải luyện không lại được, nói đi, muốn thế nào ngươi mới nguyện ý chữa cho hắn!”
“Nói là nói như vậy, nhưng mà ngươi trước sau tổng cộng chịu qua ba lượt nội thương nghiêm trọng, còn có hai lần tẩu hỏa nhập ma, nếu lão phu không ra tay, chỉ sợ thiên hạ không ai có thể lại điều trị tốt cho ngươi. Cho dù ngươi luyện công tiếp, cũng không đạt được độ cao trước kia, làm nhiều công ít.” Tiểu lão đầu đắc ý nói, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ban cho lão nhân một bảng hiệu tự tay viết cùng một tấm kim bài miễn tử, lại có mười xe hoàng kim, mười xe bạc trắng, ta liền có thể chữa khỏi cho ngươi.”
Điều kiện như vậy nghe qua có chút công phu sư tử ngoạm, nhưng đặt ở trên người một Hoàng đế thật sự không tính là gì, Văn Chân trước khi mất đi công lực đã chạm đến đỉnh phong Tông sư, nâng cao một bước liền có hy vọng thành Đại tông sư, đó là tương xứng với Hoàng đế, một loại cực hạn khác của nhân loại, gần như không ai có thể đủ cự tuyệt hấp dẫn như vậy.
Trương Nhược Thuật đang chuẩn bị vui sướng khi người gặp họa một chút, lại phát hiện Văn Chân chỉ là nhìn liếc tên tiểu tử kia một cái, liền chuẩn bị mở miệng. Hắn dậm chân, vội vàng xua tay, “Ngươi trước từ từ, hãy nghe ta nói xong, nếu muốn lão phu trị liệu cho tiểu tử này, vậy cần ngươi phải trả một đại giới vô cùng tàn nhẫn thảm trọng nhất đó!”
Văn Chân như đinh đóng cột mà nói, “Bất luận trả giá đại giới gì Trẫm đều nguyện ý, Trương lão thỉnh giảng!”
Trương Nhược Thuật bị thái độ của hắn nghẹn đến lão nhăn mặt xoắn lại, khiêu khích mà nói, “Mạnh miệng đến dễ nghe, cho dù muốn ngươi nhường ngôi vị Hoàng đế chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý?”
Một câu nói kia của hắn khiến thần sắc của mọi người trong sảnh cứng đờ, Văn Chân theo bản năng nhìn phía Ninh Vân Tấn, môi há há, đột nhiên quay đầu.
Trương Nhược Thuật đưa biểu tình rối rắm của bọn họ thu vào đáy mắt, nhất thời cười hắc hắc không ngừng, “Lão phu cũng không ép ngươi, không bằng Hoàng đế ngươi trước suy nghĩ một chút, chờ đến tối lại đến nói đáp án của ngươi.” Tiếp đó hắn như kéo đàn vuốt lông mày nói, “Thật sự là tò mò ngươi sẽ lựa chọn cái nào?”