Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Chương 165
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 165
Văn Chân liếc Ninh Vân Tấn một cái, thấy hắn đem thức ăn mắt mình nhìn tới đều ăn thử một lần, lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh mà đợi. Hắn nhấc đũa không nhanh không chậm dùng thiện, động tác nhìn như tao nhã thong thả, nhưng chỉ là đem bát cháo kia uống hết, lại tùy tiện ăn chút rau mà thôi, rồi nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
Ninh Vân Tấn cũng không phải không biết sức ăn của hắn, thấy thế nhịn không được nhíu mày. Hắn chính là được Lý Đức Minh đặc biệt dặn dò muốn Văn Chân ăn nhiều một chút, nào biết sẽ làm Văn Chân dễ lừa dối qua như vậy.
“Không nghĩ tới Hoàng thượng thân phận tôn quý như thế cũng học được khổ nhục kế.”
“Kỹ xảo nhỏ như vậy sẽ hữu dụng với ngươi,” Văn Chân bình thản mà nói, “Nếu là trẫm muốn dùng khổ nhục kế, nên để người chém hai đao, còn không phải là gần chết, khi đó ngươi sẽ quan tâm ta hơn?! Thanh Dương, ta là thật không có khẩu vị.”
Chuyện vờ mất trí nhớ Ninh Vân Tấn cũng biết mình rất không phúc hậu, Văn Chân xem như là vì mình làm nát tâm, kết quả lại đổi lấy một kích vào đầu. Nếu trong lời Văn Chân có chút oán hận, hắn ngược lại còn có thể càng đúng lý hợp tình một chút, nhưng đối mặt với Văn Chân bình thản quan sát, hắn ngược lại không biết trong lòng là tư vị gì.
Cũng may Văn Chân cũng không muốn nói nhiều trong chuyện này, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, khiến Ninh Vân Tấn chú ý, lúc này mới có chút do dự mà nói, “Hôn sự của Hồng Minh năm trước đã định ra. Tuy rằng năm trước bài tử tú nữ để lại đều chỉ hôn, bất quá còn mấy nhà năm nay vừa đến tuổi khá hợp, muốn định ra cho ngươi hay không!”
“Đa tạ Hoàng thượng ân điển, việc này, vẫn là không cần…” Ninh Vân Tấn theo bản năng xấu hổ mỉm cười, nói xong lại cảm thấy như vậy rất không đàn ông, nhịn không được trào phúng lại nói, “Vẫn là Hoàng thượng giữ vào cung.”
Hắn không biết biểu tình không cam yếu thế như vậy của mình ngược lại khiến Văn Chân trong lòng nhẹ thở ra, biểu tình trở nên nhu hòa hơn.
Ninh Vân Tấn lúc này nào còn không biết người nọ là đang thăm dò mình, hắn bĩu môi, lầu bầu một câu, “Ta chỉ là không muốn cưới mấy con nhóc đó mà thôi. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.”
Văn Chân đưa tay xoa xoa hai má Ninh Vân Tấn, Ninh Vân Tấn sợ run một chút không tránh, chờ hắn kịp phản ứng, toàn bộ người đã bị Văn Chân kéo ôm vào trong lòng ngực hắn.
Ngực hai người dính sát vào nhau, Ninh Vân Tấn nhìn không thấy biểu tình Văn Chân, nhưng có thể cảm thụ được tiếng tim đập của hai người, cùng với hô hấp của Văn Chân ở gáy cổ mình, bên tai ẩm ướt.
Tính ra hai người đã thật lâu không có hành động thân mật như vậy, Ninh Vân Tấn không được tự nhiên cứng cơ thể, tiếng tim đập dần dần trùng lặp của hai người khiến hắn có loại xấu hổ nói không nên lời, nhịn không được giật giật.
“Đừng động, để ta ôm một cái.”
Trong lời nói của Văn Chân không phân khẩn cầu và yếu đuối, khiến Ninh Vân Tấn đầu tiên cảm nhận được nam nhân tay cầm thiên hạ này cũng có mặt yếu ớt, hơn nữa mình đã gạt hắn, sau lừa gạt hắn về sau vẫn nguyện ý trải ra trước mặt mình. Hắn thả lỏng cơ bắp căng chặt của mình, làm cho mình cũng có một khắc thả lỏng.
Thật lâu sau, tay Văn Chân vòng ở eo hắn vuốt lên trên lưng Ninh Vân Tấn, rốt cuộc mở miệng nói, “Ta ngay từ đầu cũng rất nổi giận, ta cả đời này chỉ chú ý đến ngươi nhiều nhất, rõ ràng đối với ngươi đào hết chân tâm, đổi lại một lần lại một lần vứt bỏ như giày cũ. Khi ở Bảo Định, ta hận không thể làm cho ngươi sờ lương tâm nói ra, cho dù ta có không ít chỗ làm sai, nhưng ta đối với ngươi là thật tâm, tình cũng là thật, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Đối với chất vấn của Văn Chân, hắn rất muốn nói, không phải ngươi trả giá bản thân thì nhất định phải tiếp thu. Nhưng mà Ninh Vân Tấn cắn cắn môi, không trả lời, cũng không có biện pháp trả lời.
“Thời gian từ Bảo Định về kinh, ta thật sự là tâm ý nguội lạnh. Ta lần đầu tiên trong đời không xác định, có phải hay không vô luận tốn bao nhiêu tâm lực, đều không có biện pháp làm nóng trái tim ngươi.”
Cảm giác có chất lỏng ấm nóng rơi ở cổ, Ninh Vân Tấn cả người đều ngây ngẩn cả người. Hắn giãy giụa một cái, nghĩ muốn nhìn Văn Chân một lần, hắn không tin, cũng không thể tin được người nam nhân cứng cỏi đến vô kiên bất thôi* khóc, cư nhiên vì mình rơi lệ.
*Sức mạnh to lớn, vô địch. Cứng cỏi khó ngã.
Nhưng Văn Chân lại lấy khí lực lớn hơn ôm hắn, không cho hắn lộn xộn. Chân chính mà nói, hiện tại nội lực Văn Chân cũng chưa khôi phục, Ninh Vân Tấn nếu nghĩ muốn tránh thoát không phải làm không được, nhưng mà vừa nghĩ tới có thể sẽ không cẩn thận lúc giãy giụa làm thương Văn Chân, hắn vẫn là lựa chọn không lộn xộn nữa.
Thấy hắn không cử động nữa, Văn Chân mới tiếp tục nói, “Nhưng trẫm chỉ sợ là thật sự lâm vào mê hoặc của ngươi, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, chỉ cần nghĩ đến ngươi còn sống tốt khỏe trên đời, không thương không bệnh, còn có thể tiếp tục cười đến xán lạn, chút oán này cư nhiên cũng tiêu tán.”
“Mấy ngày nay ta thật sự ngủ không được, cũng không muốn ngủ. Ta biết ngươi trong lòng rối rắm, ở bên ta làm ngươi nam kham, phiền toái, gông cùm xiềng xiết vượt quá ta có thể cho ngươi, huống chi chúng ta… Chúng ta còn là quan hệ như thế, ngươi nghĩ muốn tránh né, quả thật là đương nhiên.”
Văn Chân hàm hồ đem quan hệ chân chính của hai người nhắc qua, tiếp tục nói, “Đổi ta vào vị trí của ngươi, chỉ sợ đã sớm đối với ta hận thấu xương, đừng nói gì đến tình nghĩa.”
“Kỳ thật ngươi như vậy cũng không ổn, bất quá ta vẫn là cảm thấy chúng ta hảo tụ hảo tán đối với ai cũng tốt…” Ninh Vân Tấn ho khan một tiếng, “Hơn nữa ta đã không còn tình nghĩa gì với ngươi, hôm nay cũng là Lý tổng quản nhiều chuyện…”
Văn Chân nhịn không được tách ra một chút khoảng cách hai người, nâng mặt hắn, khiến tầm mắt của bọn họ đối diện. Khóe môi hắn khơi một tia ý cười, “Nếu ngươi thật sự đối với ta có hận hoặc là oán, thì là tiếp cận ta mà không như bây giờ rời xa triều đình, Thanh Dương, ngươi không có vô tình như trong tưởng tượng của ngươi.”
Ninh Vân Tấn đối diện tầm mắt sáng tỏ của Văn Chân, có loại xấu hổ hết thảy đều bị nhìn thấu. Rõ ràng người này còn mang nước mắt trên mặt, mình ngược lại thành bên yếu thế, loại tình cảnh ngoạn ý này thật sự là không có thiên lý.
Văn Chân cũng không muốn nháo đến hắn thẹn quá thành giận, thấy tốt liền thu, chuyển đề tài nói, “Thanh Dương, ta không phải người tốt, lại càng không phải người rộng lượng. Cho dù ngươi kế thừa huyết mạch của ta, nhưng ta cả đời này cũng chỉ nhận định một mình ngươi, muốn để những người khác chia sẽ ngươi, ta sẽ ghen tị đến phát cuồng. Ta biết ngươi muốn gì, nhưng thân ở vị trí hiện tại ta không cách nào đưa cho ngươi.”
Hắn bất đắc dĩ mà nói, “Cho nên ta ngủ không được, cũng không muốn ngủ, chỉ nghĩ để ý chính vụ nhiều một chút, đem quốc gia này thống trị tốt hơn một chút, chờ Hồng Minh lại trưởng thành một chút, ta có thể an tâm bỏ thân phận này xuống, thuần túy trao cho ngươi.”
Ninh Vân Tấn thật không nghĩ tới Văn Chân đã có ý tưởng thoái vị, từ một lần ở chỗ Trương lão lựa chọn, đến lúc này như đinh đóng cột, đều lộ ra nghiêm túc của hắn.
Hắn vẫn luôn biết Văn Chân người này có mức độ cố chấp thế nào, đời trước người này chính là trở thành Thánh quân đệ nhất thiên hạ, cho nên gần như lấy chuẩn tắc Thánh nhân yêu cầu bản thân, cường đại, cơ trí, vô tình, quả thật là điển phạm của Đế vương cổ kim, cho dù thời điểm tuổi già gặp các Hoàng tử xao động, cũng có thể đem bọn họ đùa giỡn đến gắt gao.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới đời này mình cư nhiên lại trở thành đối tượng chấp nhất, thậm chí còn không để ý Đế vị, điên cuồng như vậy khiến tâm tình hắn phức tạp, ngượng ngùng mà nói, “Ngươi không phải lập chí làm minh quân sao? Lại còn trẻ như vậy đã không làm Hoàng đế, ngày sau địa vị chính là rất ngại.”
Văn Chân nhéo nhéo thịt vành tai của hắn, cười như không cười mà nói, “Ngươi đừng quên, ta là vì ai mới phát thệ phải làm nhất đại minh quân.”
“Là vì Đại hoàng tử…” Ninh Vân Tấn sau khi thốt ra, nhất thời chỉ có thể cười ngượng, đối diện ánh mắt chế nhạo của Văn Chân, lúc này mới đem Đại hoàng tử cùng mình liên hệ. Hắn ho khan một tiếng, cố nói rõ nói, “Làm sao ngươi biết ta nghĩ muốn gì, không làm Hoàng đế, dã tâm như ngươi sẽ chán chết.”
“Tương liên tương luyến bội tương thân, nhất sinh nhất đại nhất song nhân. Ta nửa đời trước đã có những cung phi kia, các nàng là trách nhiệm của ta, việc này không có cách từ chối, cho nên ta trên việc này chỉ có thể xin lỗi ngươi, không thể vì ngươi phân phát hậu cung, nhưng ta tuổi già, ta phát thệ, chỉ thuộc về mình ngươi.”
Biểu tình quá mức thành kính của Văn Chân, khiến Ninh Vân Tấn khắc sâu. Hắn phát hiện nguyên bản mình muốn khuyên nhủ Văn Chân buông tha, không nghĩ tới lại bị người này quấy nhiễu, ngược lại trở thành mình bị hắn cảm động…
Hắn thừa dịp Văn Chân chưa chuẩn bị, đột nhiên nhảy xuống, hung tợn mà nói, “Tóm lại ngươi vẫn là trước hảo hảo làm Hoàng đế tồi của ngươi, vị trí thiệ hạ chí tôn này cũng không phải rác có thể làm ngươi nghĩ vứt liền vứt. Ta cũng không muốn ngày sau thời điểm ngươi không có gì làm không có mục tiêu oán ta, việc này vẫn là về sau nhắc lại!”
Ninh Vân Tấn chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Còn có, ngươi ít giả vờ bộ khổ tình đi, phá hư thân thể cũng đừng nghĩ muốn Trương lão lại đến cứu ngươi lần nữa. Ngươi vốn là so với ta già hơn nhiều lắm, ta cũng không muốn về sau đối mặt với khuôn mặt già nua của ngươi.”
Văn Chân bị biểu tình chán ghét của mình đả kích thật sâu, cũng không kịp ngăn Ninh Vân Tấn rời đi. Lúc này hắn mới sinh ra cảm giác nguy cơ, mình chính là lớn hơn Ninh Vân Tấn ước chừng mười lăm tuổi, hắn lại là Tế thiên giả, nếu mình không làm được Đại tông sư, vậy chỉ cần qua tiếp hai mươi năm, cho dù mình bảo dưỡng tốt đến đâu, chỉ sợ cũng phải trở thành ông và cháu, vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, hắn liền nhịn không được lạnh run.
Văn Chân chính là rất hiểu tập tính thích sắc đẹp của Ninh Vân Tấn, mình lúc trước có thể có được hắn, ít nhiều cùng bộ tưởng mạo tốt của mình có chút quan hệ, nếu thật đến loại nông nỗi một già một trẻ, cho dù tình cảm tốt có thể tiếp tục bao nhiêu năm?!
Chờ hắn phục hồi tinh thần, mới kịp phản ứng căn bản còn chưa cùng Ninh Vân Tấn thảo luận hai người đến tột cùng có tính hòa hảo hay không, bất quá lúc này Ninh Vân Tấn chỉ sợ cũng đã chạy ra cung, Văn Chân cũng đành thôi.
Hai người một hồi nói chuyện chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nhưng rất nhanh ngự giá đã phải đến Nhiệt Hà trước, thân là Hoàng đế hắn phải rời kinh, ngoại trừ một ít nghị sự quan trọng phải xử lý trước, càng có nhiều an bài, Văn Chân cũng không có cơ hội lại đem Ninh Vân Tấn gọi vào cung, nghĩ sau khi ra kinh thành, có chính là thời gian ở chung, Văn Chân nhịn không được bắt đầu nổi lên chờ mong.
Ngày mười tháng bảy, ngự giá khởi hành đến Nhiệt Hà trước, đi theo có hai vị Các lão Thị Kỳ Như Hải, Đứa Đình cùng với một nửa quan kinh, Hoàng tử thì có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thái tử và Các lão khác đều ở lại trong kinh giám quốc.
Tron đó Các lão Ninh Kính Hiền mới lên chức năm nay cũng bị ở lại kinh phụ trợ Thái tử, không thể đi cùng phụ thân điều này làm cho Ninh Vân Tấn vô cùng thất vọng, cũng may đại ca Ninh Vân Đình và tỷ phu Nhược Kỳ đều đi theo trong đội ngũ, hơn nữa có Hồng Hân thường thường quấn hắn nói chuyện phiếm, mới làm cho hắn không đến mức đối với hành trình này cảm thấy nhàm chán.
Ninh Vân Tấn cũng không phải không biết sức ăn của hắn, thấy thế nhịn không được nhíu mày. Hắn chính là được Lý Đức Minh đặc biệt dặn dò muốn Văn Chân ăn nhiều một chút, nào biết sẽ làm Văn Chân dễ lừa dối qua như vậy.
“Không nghĩ tới Hoàng thượng thân phận tôn quý như thế cũng học được khổ nhục kế.”
“Kỹ xảo nhỏ như vậy sẽ hữu dụng với ngươi,” Văn Chân bình thản mà nói, “Nếu là trẫm muốn dùng khổ nhục kế, nên để người chém hai đao, còn không phải là gần chết, khi đó ngươi sẽ quan tâm ta hơn?! Thanh Dương, ta là thật không có khẩu vị.”
Chuyện vờ mất trí nhớ Ninh Vân Tấn cũng biết mình rất không phúc hậu, Văn Chân xem như là vì mình làm nát tâm, kết quả lại đổi lấy một kích vào đầu. Nếu trong lời Văn Chân có chút oán hận, hắn ngược lại còn có thể càng đúng lý hợp tình một chút, nhưng đối mặt với Văn Chân bình thản quan sát, hắn ngược lại không biết trong lòng là tư vị gì.
Cũng may Văn Chân cũng không muốn nói nhiều trong chuyện này, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, khiến Ninh Vân Tấn chú ý, lúc này mới có chút do dự mà nói, “Hôn sự của Hồng Minh năm trước đã định ra. Tuy rằng năm trước bài tử tú nữ để lại đều chỉ hôn, bất quá còn mấy nhà năm nay vừa đến tuổi khá hợp, muốn định ra cho ngươi hay không!”
“Đa tạ Hoàng thượng ân điển, việc này, vẫn là không cần…” Ninh Vân Tấn theo bản năng xấu hổ mỉm cười, nói xong lại cảm thấy như vậy rất không đàn ông, nhịn không được trào phúng lại nói, “Vẫn là Hoàng thượng giữ vào cung.”
Hắn không biết biểu tình không cam yếu thế như vậy của mình ngược lại khiến Văn Chân trong lòng nhẹ thở ra, biểu tình trở nên nhu hòa hơn.
Ninh Vân Tấn lúc này nào còn không biết người nọ là đang thăm dò mình, hắn bĩu môi, lầu bầu một câu, “Ta chỉ là không muốn cưới mấy con nhóc đó mà thôi. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.”
Văn Chân đưa tay xoa xoa hai má Ninh Vân Tấn, Ninh Vân Tấn sợ run một chút không tránh, chờ hắn kịp phản ứng, toàn bộ người đã bị Văn Chân kéo ôm vào trong lòng ngực hắn.
Ngực hai người dính sát vào nhau, Ninh Vân Tấn nhìn không thấy biểu tình Văn Chân, nhưng có thể cảm thụ được tiếng tim đập của hai người, cùng với hô hấp của Văn Chân ở gáy cổ mình, bên tai ẩm ướt.
Tính ra hai người đã thật lâu không có hành động thân mật như vậy, Ninh Vân Tấn không được tự nhiên cứng cơ thể, tiếng tim đập dần dần trùng lặp của hai người khiến hắn có loại xấu hổ nói không nên lời, nhịn không được giật giật.
“Đừng động, để ta ôm một cái.”
Trong lời nói của Văn Chân không phân khẩn cầu và yếu đuối, khiến Ninh Vân Tấn đầu tiên cảm nhận được nam nhân tay cầm thiên hạ này cũng có mặt yếu ớt, hơn nữa mình đã gạt hắn, sau lừa gạt hắn về sau vẫn nguyện ý trải ra trước mặt mình. Hắn thả lỏng cơ bắp căng chặt của mình, làm cho mình cũng có một khắc thả lỏng.
Thật lâu sau, tay Văn Chân vòng ở eo hắn vuốt lên trên lưng Ninh Vân Tấn, rốt cuộc mở miệng nói, “Ta ngay từ đầu cũng rất nổi giận, ta cả đời này chỉ chú ý đến ngươi nhiều nhất, rõ ràng đối với ngươi đào hết chân tâm, đổi lại một lần lại một lần vứt bỏ như giày cũ. Khi ở Bảo Định, ta hận không thể làm cho ngươi sờ lương tâm nói ra, cho dù ta có không ít chỗ làm sai, nhưng ta đối với ngươi là thật tâm, tình cũng là thật, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Đối với chất vấn của Văn Chân, hắn rất muốn nói, không phải ngươi trả giá bản thân thì nhất định phải tiếp thu. Nhưng mà Ninh Vân Tấn cắn cắn môi, không trả lời, cũng không có biện pháp trả lời.
“Thời gian từ Bảo Định về kinh, ta thật sự là tâm ý nguội lạnh. Ta lần đầu tiên trong đời không xác định, có phải hay không vô luận tốn bao nhiêu tâm lực, đều không có biện pháp làm nóng trái tim ngươi.”
Cảm giác có chất lỏng ấm nóng rơi ở cổ, Ninh Vân Tấn cả người đều ngây ngẩn cả người. Hắn giãy giụa một cái, nghĩ muốn nhìn Văn Chân một lần, hắn không tin, cũng không thể tin được người nam nhân cứng cỏi đến vô kiên bất thôi* khóc, cư nhiên vì mình rơi lệ.
*Sức mạnh to lớn, vô địch. Cứng cỏi khó ngã.
Nhưng Văn Chân lại lấy khí lực lớn hơn ôm hắn, không cho hắn lộn xộn. Chân chính mà nói, hiện tại nội lực Văn Chân cũng chưa khôi phục, Ninh Vân Tấn nếu nghĩ muốn tránh thoát không phải làm không được, nhưng mà vừa nghĩ tới có thể sẽ không cẩn thận lúc giãy giụa làm thương Văn Chân, hắn vẫn là lựa chọn không lộn xộn nữa.
Thấy hắn không cử động nữa, Văn Chân mới tiếp tục nói, “Nhưng trẫm chỉ sợ là thật sự lâm vào mê hoặc của ngươi, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, chỉ cần nghĩ đến ngươi còn sống tốt khỏe trên đời, không thương không bệnh, còn có thể tiếp tục cười đến xán lạn, chút oán này cư nhiên cũng tiêu tán.”
“Mấy ngày nay ta thật sự ngủ không được, cũng không muốn ngủ. Ta biết ngươi trong lòng rối rắm, ở bên ta làm ngươi nam kham, phiền toái, gông cùm xiềng xiết vượt quá ta có thể cho ngươi, huống chi chúng ta… Chúng ta còn là quan hệ như thế, ngươi nghĩ muốn tránh né, quả thật là đương nhiên.”
Văn Chân hàm hồ đem quan hệ chân chính của hai người nhắc qua, tiếp tục nói, “Đổi ta vào vị trí của ngươi, chỉ sợ đã sớm đối với ta hận thấu xương, đừng nói gì đến tình nghĩa.”
“Kỳ thật ngươi như vậy cũng không ổn, bất quá ta vẫn là cảm thấy chúng ta hảo tụ hảo tán đối với ai cũng tốt…” Ninh Vân Tấn ho khan một tiếng, “Hơn nữa ta đã không còn tình nghĩa gì với ngươi, hôm nay cũng là Lý tổng quản nhiều chuyện…”
Văn Chân nhịn không được tách ra một chút khoảng cách hai người, nâng mặt hắn, khiến tầm mắt của bọn họ đối diện. Khóe môi hắn khơi một tia ý cười, “Nếu ngươi thật sự đối với ta có hận hoặc là oán, thì là tiếp cận ta mà không như bây giờ rời xa triều đình, Thanh Dương, ngươi không có vô tình như trong tưởng tượng của ngươi.”
Ninh Vân Tấn đối diện tầm mắt sáng tỏ của Văn Chân, có loại xấu hổ hết thảy đều bị nhìn thấu. Rõ ràng người này còn mang nước mắt trên mặt, mình ngược lại thành bên yếu thế, loại tình cảnh ngoạn ý này thật sự là không có thiên lý.
Văn Chân cũng không muốn nháo đến hắn thẹn quá thành giận, thấy tốt liền thu, chuyển đề tài nói, “Thanh Dương, ta không phải người tốt, lại càng không phải người rộng lượng. Cho dù ngươi kế thừa huyết mạch của ta, nhưng ta cả đời này cũng chỉ nhận định một mình ngươi, muốn để những người khác chia sẽ ngươi, ta sẽ ghen tị đến phát cuồng. Ta biết ngươi muốn gì, nhưng thân ở vị trí hiện tại ta không cách nào đưa cho ngươi.”
Hắn bất đắc dĩ mà nói, “Cho nên ta ngủ không được, cũng không muốn ngủ, chỉ nghĩ để ý chính vụ nhiều một chút, đem quốc gia này thống trị tốt hơn một chút, chờ Hồng Minh lại trưởng thành một chút, ta có thể an tâm bỏ thân phận này xuống, thuần túy trao cho ngươi.”
Ninh Vân Tấn thật không nghĩ tới Văn Chân đã có ý tưởng thoái vị, từ một lần ở chỗ Trương lão lựa chọn, đến lúc này như đinh đóng cột, đều lộ ra nghiêm túc của hắn.
Hắn vẫn luôn biết Văn Chân người này có mức độ cố chấp thế nào, đời trước người này chính là trở thành Thánh quân đệ nhất thiên hạ, cho nên gần như lấy chuẩn tắc Thánh nhân yêu cầu bản thân, cường đại, cơ trí, vô tình, quả thật là điển phạm của Đế vương cổ kim, cho dù thời điểm tuổi già gặp các Hoàng tử xao động, cũng có thể đem bọn họ đùa giỡn đến gắt gao.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới đời này mình cư nhiên lại trở thành đối tượng chấp nhất, thậm chí còn không để ý Đế vị, điên cuồng như vậy khiến tâm tình hắn phức tạp, ngượng ngùng mà nói, “Ngươi không phải lập chí làm minh quân sao? Lại còn trẻ như vậy đã không làm Hoàng đế, ngày sau địa vị chính là rất ngại.”
Văn Chân nhéo nhéo thịt vành tai của hắn, cười như không cười mà nói, “Ngươi đừng quên, ta là vì ai mới phát thệ phải làm nhất đại minh quân.”
“Là vì Đại hoàng tử…” Ninh Vân Tấn sau khi thốt ra, nhất thời chỉ có thể cười ngượng, đối diện ánh mắt chế nhạo của Văn Chân, lúc này mới đem Đại hoàng tử cùng mình liên hệ. Hắn ho khan một tiếng, cố nói rõ nói, “Làm sao ngươi biết ta nghĩ muốn gì, không làm Hoàng đế, dã tâm như ngươi sẽ chán chết.”
“Tương liên tương luyến bội tương thân, nhất sinh nhất đại nhất song nhân. Ta nửa đời trước đã có những cung phi kia, các nàng là trách nhiệm của ta, việc này không có cách từ chối, cho nên ta trên việc này chỉ có thể xin lỗi ngươi, không thể vì ngươi phân phát hậu cung, nhưng ta tuổi già, ta phát thệ, chỉ thuộc về mình ngươi.”
Biểu tình quá mức thành kính của Văn Chân, khiến Ninh Vân Tấn khắc sâu. Hắn phát hiện nguyên bản mình muốn khuyên nhủ Văn Chân buông tha, không nghĩ tới lại bị người này quấy nhiễu, ngược lại trở thành mình bị hắn cảm động…
Hắn thừa dịp Văn Chân chưa chuẩn bị, đột nhiên nhảy xuống, hung tợn mà nói, “Tóm lại ngươi vẫn là trước hảo hảo làm Hoàng đế tồi của ngươi, vị trí thiệ hạ chí tôn này cũng không phải rác có thể làm ngươi nghĩ vứt liền vứt. Ta cũng không muốn ngày sau thời điểm ngươi không có gì làm không có mục tiêu oán ta, việc này vẫn là về sau nhắc lại!”
Ninh Vân Tấn chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Còn có, ngươi ít giả vờ bộ khổ tình đi, phá hư thân thể cũng đừng nghĩ muốn Trương lão lại đến cứu ngươi lần nữa. Ngươi vốn là so với ta già hơn nhiều lắm, ta cũng không muốn về sau đối mặt với khuôn mặt già nua của ngươi.”
Văn Chân bị biểu tình chán ghét của mình đả kích thật sâu, cũng không kịp ngăn Ninh Vân Tấn rời đi. Lúc này hắn mới sinh ra cảm giác nguy cơ, mình chính là lớn hơn Ninh Vân Tấn ước chừng mười lăm tuổi, hắn lại là Tế thiên giả, nếu mình không làm được Đại tông sư, vậy chỉ cần qua tiếp hai mươi năm, cho dù mình bảo dưỡng tốt đến đâu, chỉ sợ cũng phải trở thành ông và cháu, vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, hắn liền nhịn không được lạnh run.
Văn Chân chính là rất hiểu tập tính thích sắc đẹp của Ninh Vân Tấn, mình lúc trước có thể có được hắn, ít nhiều cùng bộ tưởng mạo tốt của mình có chút quan hệ, nếu thật đến loại nông nỗi một già một trẻ, cho dù tình cảm tốt có thể tiếp tục bao nhiêu năm?!
Chờ hắn phục hồi tinh thần, mới kịp phản ứng căn bản còn chưa cùng Ninh Vân Tấn thảo luận hai người đến tột cùng có tính hòa hảo hay không, bất quá lúc này Ninh Vân Tấn chỉ sợ cũng đã chạy ra cung, Văn Chân cũng đành thôi.
Hai người một hồi nói chuyện chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nhưng rất nhanh ngự giá đã phải đến Nhiệt Hà trước, thân là Hoàng đế hắn phải rời kinh, ngoại trừ một ít nghị sự quan trọng phải xử lý trước, càng có nhiều an bài, Văn Chân cũng không có cơ hội lại đem Ninh Vân Tấn gọi vào cung, nghĩ sau khi ra kinh thành, có chính là thời gian ở chung, Văn Chân nhịn không được bắt đầu nổi lên chờ mong.
Ngày mười tháng bảy, ngự giá khởi hành đến Nhiệt Hà trước, đi theo có hai vị Các lão Thị Kỳ Như Hải, Đứa Đình cùng với một nửa quan kinh, Hoàng tử thì có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thái tử và Các lão khác đều ở lại trong kinh giám quốc.
Tron đó Các lão Ninh Kính Hiền mới lên chức năm nay cũng bị ở lại kinh phụ trợ Thái tử, không thể đi cùng phụ thân điều này làm cho Ninh Vân Tấn vô cùng thất vọng, cũng may đại ca Ninh Vân Đình và tỷ phu Nhược Kỳ đều đi theo trong đội ngũ, hơn nữa có Hồng Hân thường thường quấn hắn nói chuyện phiếm, mới làm cho hắn không đến mức đối với hành trình này cảm thấy nhàm chán.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- bình luận