Một số khách có địa vị bình thường nhãn thần ý vị hướng về môn khẩu, giống như lần đầu có thể chiêm ngưỡng dung nhan Thái tử.
Mặc dù người ngồi đây đều có nghĩ thầm rằng đứng lên đi cung nghênh Thái tử, nhưng không phải mỗi người đều có địa vị kia. Cuối cùng người tự phát tự giác mà cùng Ninh Vân Tấn xuất môn chỉ có ba người Tông Chính Nhược Kỳ, Tông Chính Hồng Huy, Tả Sư Thành.
Từ khi Ninh Vân Tấn cứu Tả Sư Hoành về sau, quan hệ Tả Sư Thành với hắn đã đi đến gần một ít. Hai người đều là người tâm linh thông thấu, giữa đôi bên tất nhiên có chung nhận thức, huynh đệ Ninh gia và Tả Sư gia vốn chính là quan hệ nhất vinh câu vinh, làm căng với ai cũng không chỗ tốt, ở dưới chu toàn của Tả Sư Hoành hai người đã giống như anh em tốt.
Ninh Vân Tấn thấy hắn cũng là vẻ mặt nghi hoặc, liền hỏi nói, “Biểu ca, ngươi cũng không biết Thái tử sẽ đến?”
“Ngươi cũng không phải không ở thượng thư phòng đọc qua sách, tất nhiên hẳn là biết, nào dễ xin phép ra như vậy.” Tả Sư Thành lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó.
Tả Sư Thành năm nay tròn mười lăm tuổi, đã không tiện lại ra vào cung, liền từ Thái tử tự mình ra mặt đẩy hắn vào vị trí Thị vệ trống. Bởi vì là đang nhậm chức thủ hạ Thái tử, cho nên cùng Thái tử quan hệ như trước vô cùng thân cận.
Ninh Vân Tấn kỳ quái đúng là điểm này, phải biết lúc đọc sách ở thượng thư phòng, trừ bỏ năm mới và sinh nhật bản thân có thể nói hàng năm không nghỉ, mấy Hoàng tử này đều chưa tới tuổi vào triều chọc chính vụ, nếu chỉ có một người chạy ra cung còn có thể cho là thủ đoạn đùa giỡn của bọn hắn, nhưng mà đều giống nhau gióng trống khua chiêng chạy đến vậy có chút ý tứ!
Có thể làm chủ thả bọn họ xuất cung chỉ có một mình Văn Chân, nhưng mà vị Hoàng đế kia trong lòng rốt cuộc nghĩ gì đây?
Khi nói chuyện Ninh Vân Tấn bốn người bọn họ đã đến môn khẩu, bốn vị khách không hẹn mà cùng đến đã đứng cùng một chỗ.
Thái tử hoành đao lập mã mà đứng ở chính giữa, Nhị hoàng tử thì đứng bên trái hắn, câu được câu không muốn tìm đề tài, bất quá Hồng Minh lại xa cách.
Lúc này thì có thể thấy được tiến bộ của Hồng Tích, với xem thường của Thái tử hắn giống như người không có việc gì, như cũ nói đến vô cùng hăng say.
Hai người nhỏ thì đứng cách bọn họ hơn một thước, đang kề đầu nói nhỏ không biết đang nói gì, có lẽ là nghe được mấy nội thị nhắc nhở, bọn họ đột nhiên vẻ mặt biến đổi nghiêm mặt nhỏ, thẳng lưng nghiêm tay dáng vẻ Hoàng tử.
Ninh Vân Tấn bị vẻ mặt hai người nhỏ chọc cười, nhất thời thì không cảm thấy bốn gia hỏa mặt mày đáng ghét nữa, nhiệt tình mà tiến ra đón.
“Không biết Thái tử điện hạ và chư vị Hoàng tử lại đến hàn xá, thật sự là không có từ xa tiếp đón.”
“Nghe nói ngươi ở đây vô cùng náo nhiệt, trước đó vài ngày lại được món bảo bối, cho nên Cô đã cố ý đến vì ngươi chúc thọ, chỉ hy vọng có thể có một chốt duyên, nhìn vật bảo bối kia một cái.”
Đây thật đúng là đi thẳng vào vấn đề!
Ninh Vân Tấn không còn lời gì để nói mà nhìn hắn ta, bất quá hắn với Thái tử xem như là quen thuộc, biết oa nhi này sẽ trực tiếp như vậy mà nói chuyện, cũng là bởi vì là ở đây đều là người quen sẽ không lắm miệng, hơn nữa phần lớn đều là đảng Thái tử, bởi vì vị này không có sợ hãi.
Hồng Minh tay tay chắp sau lưng, hai mắt híp lại, nhìn Ninh Vân Tấn một bộ bộ dáng không chiếm được đáp án hắn liền không bỏ qua.
Từ khi Ninh Vân Tấn bắt đầu thi Hương đã ngừng đến thượng thư phòng học hành, hai người bọn họ đã thật lâu không đứng chung một chỗ qua. Hiện giờ Hồng Minh thân cao chỉ so với Ninh Vân Tấn lùn một chút, cũng là chiều cao hình thể ngọc đứng, tướng mạo bảy phần tiếu phụ ba phần tiếu mẫu cực kỳ xuất sắc.
Hai người đứng chung một chỗ, tuy rằng vừa nhìn qua cũng không tương tự, bất quá dù sao là song sinh, đời này lại đều là dựa theo khuôn phép con cháu thế gia bồi dưỡng, trong động tác thần thái mơ hồ mang theo vài phần nhất trí, dẫn đến Nhược Kỳ tâm tư sắc bén đánh giá bọn họ vài lần, ngược lại cảm thấy Ninh Vân Tấn so với ba vị Hoàng tử phía sau kia cùng Thái tử càng giống huynh đệ hơn chút.
Thấy Ninh Vân Tấn vẫn luôn không mở miệng đáp ứng, Hồng Tích cong khóe miệng, lạnh lùng mà nhìn hắn nói, “Xem ra Ninh tam Nguyên là luyến tiếc bảo bối rồi, chẳng lẽ còn sợ Thái tử ca ca sẽ đoạt yêu thích hay sao.”
Lời này nói đến cay nghiệt, Hồng Minh không vui mà quét mắt nhìn hắn ta một cái, cau mày xuống.
Ninh Vân Tấn vội vàng cười nói, “Làm sao lại thế, Nhị hoàng tử quá lo lắng. Một hồi dùng qua ngọ thiện sau đó vi thần nhất định mời mọi người cùng nhau đi xem xét bảo, chỉ mong Thái tử và chư vị Hoàng tử có thể hỗ trợ đánh giá thêm.”
Hồng Tích nhất thời nét mặt tươi như hoa, giống như vừa rồi lời nói lạnh nhạt không phải hắn, vui tươi hớn hở nói, “Vậy còn kém không nhiều lắm, gia đến muốn xem bảo bối kia có bao nhiêu quý.”
Ninh Vân Tấn đưa bọn họ mời đến đại sảnh, bọn họ ở cổng dây dưa một hồi, đã lần nữa xếp vị trí, may mắn trước đó đã đối chiếu chuẩn bị năm bàn dự bị, người lại đến không nhiều như trong dự đoán cũng không ngồi hết, lúc này chỉ cần dịch chuyển một dịch mà thôi.
Khách nhân đại sảnh trên mặt nhìn đoán không ra câu oán hận gì, đều vô cùng phối hợp.
Ninh Vân Tấn mới hiếm khi quản bọn họ trong lòng nghĩ như thế nào, đem bốn vị kia mời đến chỗ ngồi, lại mời tỷ phu và biểu ca tiếp khách, trong lòng lại đang may mắn hoàn hảo không để gia gia và phụ thân gấp trở về dùng bữa, bằng không còn đủ gây sức ép.
Có bốn vị đại thần, nguyên bản trong phòng không khvui vẻ hài hòa í trở thành hư không, có vẻ dị thường yên lặng, chỉ nghe tiếng bát va chạm.
Phần lớn người đều có chút thật không nuốt trôi, giống như nhai sáp. Chỉ có người bàn Ninh Vân Tấn mặt mang tươi cười, động tác tao nhã, giống như đang ăn gì đó chất lượng tốt nhất thế gian, bốn gia hỏa mang đến áp suất thấp kia càng là trấn định một phái, hiển nhiên với tình huống này đã tập mãi thành quen.
Ninh Vân Đình nhìn thoáng qua bàn kia, nhịn không được líu lưỡi, với Sở Linh bên cạnh nhỏ giọng nói, “Tiểu nhị nhà ta thật đúng là một yêu nghiệt, cũng chỉ có hắn có thể với mấy Hoàng tử hoàng tôn đó không hề áp lực.”
“Ngươi vẫn là lời cẩn thận đi!” Sở Linh ở trên đùi hắn nhéo một cái, đau đến Ninh Vân Đình mặt cũng vặn vẹo. “Tiểu nhị nhà ngươi vốn đã không phải dạng người tầm thường!”
Hồng Minh ăn trong chốc lát, thấy những người khác trên bàn ăn gì đó tốc độ cũng bắt đầu chậm lại, đã đặt đũa xuống không ăn nữa. Động tác của hắn liền giống như là một hiệu lệnh, những người bàn khác cũng đều nhịp dừng động tác trên tay.
Nhìn bốn đôi mắt long lanh đang nhìn mình, Ninh Vân Tấn thầm mắt một tiếng, một đám quỷ đòi nợ chết tiệt!
Cho dù trong lòng khó chịu, hắn cũng đành phải thức thời mà đứng dậy nói, “Nếu Thái tử điện hạ, chư vị Hoàng tử điện hạ cũng đã dùng xong bữa, không bằng làm phiền các vị vì vi thần thưởng mắt.”
Hồng Minh ném cái ánh mắt ‘Xem như ngươi thức thời’, không mặn không nhạt mà nói, “Vậy Cô cứ từ chối thì bất kính!”
Ninh Vân Tấn nói với những người khác thất lễ, đã mang theo bốn vị đại thần này đến viện hắn, tiếp khách như cũ là ba vị kia.
Đem người mời đến viện Lưu Danh của mình ngồi vào chính đường, hắn gọi mấy người Hồng Đậu dẫn theo Tịch Nhan hầu hạ tốt, lại mời tỷ phu và biểu ca hỗ trợ chiêu đãi bọn hắn, mình thì lấy cớ đi lấy món bảo bối kia, rời phòng.
Hắn vừa rời đi, Tứ hoàng tử Hồng Hân đã đứng lên, thần tình ngượng ngùng mà nói, “Thái tử ca ca, Nhị ca, Tam ca, các ngươi ngồi trước, thần đề muốn đi thay y phục thuận tiện một chút.”
Hồng Hân đi ra cửa sau lại bước nhanh theo tới phía sau Ninh Vân Tấn, “Nè, Ninh Thanh Dương, từ từ.”
Tên gia hỏa không lớn không nhỏ này!
Ninh Vân Tấn trong lòng nói thầm một câu, bất quá tình thế so người mạnh hơn, ai kêu người ta địa vị so với mình cao hơn chứ! Hắn kéo da mặt, lộ ra một tia mỉm cười hoàn mỹ, thỉnh an nói, “Tứ hoàng tử tại sao đi ra.”
Nhìn nụ cười của hắn, Hồng Hân không biết vì sao cảm thấy có chút ngại ngùng, trên mặt vẫn luôn nóng lên. Hắn lắp bắp mà nói, “Đó…Cái kia…Hôm nay xin lỗi…”
“Tứ hoàng tử nói gì vậy?” Ninh Vân Tấn không hiểu hỏi, “Ngài lại không làm chuyện gì!”
“Kỳ thật chuyện ngươi có tiêu ngọc của phụ hoàng là Tuệ phi nương nương nói cho ta biết, là ta không cẩn thận tiết lộ ra ngoài…” Hắn nhếch môi, bĩu môi nói, “Nguyên bản ta chỉ muốn trộm một mình chuồn ra cung nhìn xem, tìm Tam ca hỗ trợ trốn học, không nghĩ tới hai vị ca ca khác cũng biết hết.”
Ninh Vân Tấn trước đã phát hiện ánh mắt Hồng Hân có chút lóe lên, không nghĩ tới cư nhiên trong đó còn có chuyện này! Hiện giờ trong cung chưa có Hoàng hậu, trong chư phi lấy Tuệ phi sinh nhi tử đứng đầu, nàng muốn biết tin tức trong cung thật sự là rất dễ dàng.
Chỉ nghe Hồng Hân lại nói thầm nói, “Bất quá thái độ phụ hoàng cũng rất kỳ quái, chúng ta phân công nhau đi xin phép nói muốn đi chúc mừng ngươi, hắn cư nhiên đều nhận lời.”
Ninh Vân Tấn chỉ biết trong thế này tất có đúc kết của Văn Chân, bất quá hắn nghĩ lại suy nghĩ, mình được lễ vật kia của Văn Chân, mấy vị Hoàng tử này không hiếu kỳ mới có quỷ, quang minh chính đại như vậy đến cửa ngược lại là chuyện tốt, cho nên hắn cũng không rối rắm nữa!
Hắn đối với Hồng Hân chắp tay nói, “Tứ hoàng tử không đáng lưu tâm, các vị thân phận tôn quý có thể đến hàn xá, vi thần đã vô cùng cảm kích!”
Hồng Hân hì hì nở nụ cười, vui hớn hở tiến lên, từ trước đến nay quen thuộc kéo giữ tay Ninh Vân Tấn, “Ta chỉ biết ngươi không phải người keo kiệt, từ khi ngươi không đến thượng thư phòng, chính là đã mấy ngày nay chưa thấy qua ngươi. Trước kia ngươi đưa cho ta cái bánh hoa hồng ta với nương nương chính là cực kỳ thích, còn có gì khác ăn ngon đề cử không?”
Nói thật Ninh Vân Tấn với hài tử thuộc tính cật hóa này thật sự là có chút không có cách, cùng đời đầu giống nhau, hắn ta không biết vì sao mạc danh kỳ diệu đã với mình vô cùng thân cận.
Nếu nói Ninh Vân Tấn trong con người đời trước có ai cảm thấy thật có lỗi, Hồng Hân chính là đầu tiên.
Đời trước hắn tận lực cùng Hồng Hân giữ một khoảng cách, nhưng mà không nghĩ đến lại đi vào rất gần, dẫn đến lại trong lúc vô tình hại đến hắn ta. Hồng Hân không thể so với ba hoàng tử khác, ở trong cung hắn có mẫu thân Tuệ phi, Văn Chân thoạt nhìn thân thể cũng khỏe bội phần, ít nhất có thể sống hơn vài thập niên, chỉ cần hắn không tìm đường chết sẽ không phải chết, ngày có thể trôi qua rất tốt, cho dù Thái tử đăng cơ cũng có thể phong vương.
Vừa mới vào thượng thư phòng Hồng Hân được Tuệ phi nuôi đến ngây thơ đáng yêu, còn mang theo vài phần thiên chân, cùng ba tên ca ca cấp bậc yêu nghiệt kia của hắn khi so ra, quả thật giống như thiên sứ.
Có một lần khi dùng bữa tại thượng thư phòng, hắn với bánh hoa hồng trong hộp thức ăn của mình hai mắt tỏa sáng, lộ ra dạng tham ăn chỉ kém không chảy nước miếng, đem Ninh Vân Tấn vui vẻ ghê gớm, nhịn không được đưa cho hắn một miếng, sau lại đem công thức viết cho hắn.
Chỉ là một lần thân cận vậy mà thôi, kết quả Hồng Hân đã vô cùng nhiệt tình mà dính vào mình. May mắn không quá hai năm mình cũng bởi vì phải thi Hương, rời thượng thư phòng, lúc này mới lại cùng hắn kéo xa khoảng cách.
Chưa nói Ninh Vân Tấn làm sao rối rắm mọi nơi trong quan hệ với Hồng Hân, ba vị Hoàng tử khác nhìn thấy tiêu ngọc kia sau đó phản ứng như thế nào, trong phòng Bội Hoa lại mới vừa cất bước một khách nhân.
Nàng nhìn bọc giấy nhỏ trên bàn, hừ lạnh một tiếng, “Nhũ mẫu, thứ này ngươi cầm ném đi cho ta!”
Nhũ mẫu Bội Hoa mới vừa bị sai ra sân, không biết nguyên do trong đó, kỳ quái hỏi, “Thái thái, vừa rồi là nội thị của Tam hoàng tử à, gia hắn và chúng ta lại không có quan hệ gì, làm sao chạy đến tìm thái thái ngài bắt chuyện giao hảo.”
“Ai biết người sau lưng hắn là ai, một trò bẩn cũng nghĩ lấy ta làm hộ, không xem lại mình là cái gì.” Bội Hoa nghĩ đến chuyện người nọ vừa mới nói, mặc dù có chút tâm động, nhưng mà vừa nghĩ tới hậu quả đã ngừng phần tâm tư kia.
Nghĩ đến Ninh Vân Tấn chuẩn bị đồ cưới cho đứa nha hoàn nuôi kia, với Vân Tường của mình lại vắt chày ra nước, trong lòng Bội Hoa đã hận đến ngứa răng, nhưng mà tốt xấu gì nàng xuất thân từ trong gia tộc đại tộc, biết chuyện một tế địa giả bị phá hủy huyết mạch tuyệt đối không thể từ mình ra tay, nếu không đến lúc đó bị người phát hiện chính là cũng bị xử cực hình.
“Thái thái, ngài cũng đừng sinh khí, không chừng người nọ là cố ý muốn châm ngòi đó!” Nhũ mẫu thấy nàng biểu tình dữ tợn, vội vàng lời hay khuyên nhủ vài câu, lại lấy qua bọc giấy kia chuẩn bị ném đi.
Bội Hoa nhìn thoáng qua, lại không khỏi có chút luyến tiếc, nàng cũng là một người biết hàng, loại dược vật có thể hủy năng lực của người huyết mạch này chính là cực kỳ hiếm thấy, mình trước kia cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, không có con đường căn bản không mua được, ném đi thật là đáng tiếc.
Nàng vội vàng nói, “Nhũ mẫu, thôi, ngươi trước đem vật kia thay ta hảo hảo giấu đi!”
“Ai, vậy lão nộ đi lấy chìa khóa.” Nhũ mẫu thấy nàng thay đổi chủ ý, liền lên tiếng, xoay người rời đi.
Chỗ các nàng nói chuyện tại chính đường, trong ngày thường không ai dám tùy ý tiến vào. Bội Hoa nghe thấy bên ngoài có nha hoàn gọi mình, nói là lão thái thái tìm, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Nàng mới vừa rời khỏi, từ trong góc tủ cạnh phòng đi ra một đậu đinh tròn mập, đúng là Ninh Vân Tường trốn ở bên trong.
Hắn từ nhỏ đã bị Bội Hoa chiều đến không sợ trời không sợ đất, cũng không giống tiểu hài tử khác sợ tối sợ không gian khép kín, ngược lại là tâm tình không tốt thì thích trốn ở trong tủ, một mình cao hứng phấn chấn nhìn đám nha hoàn tìm hắn đến phát điên.
Hôm nay Ninh Vân Tường vôn là muốn đến tiền viện vô giúp vui, lại bị lão thái thái dạy một trận, đem hắn hạn chế ở trong trạch phía sau, tránh cho hắn ở phía trước bướng bỉnh gây chuyện, đem tiểu tử này tức giận đến không xong. Thừa dịp thời điểm dùng bữa nhiều người rối ren, hắn đã chạy ra viện lão thái thái, trốn ở trong góc tủ này.
Nội thị kia và mẫu thân mình nói chuyện hắn tuy rằng nghe thấy không phải là hiểu hết, nhưng mà hắn cũng hiểu được một đạo lý, Nhị ca mình nếu không có năng lực huyết mạch kia chỉ sợ cũng sẽ không phong cảnh như vậy!
Hắn nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước bàn, đem bọc giấy kia mở ra, nhìn thấy bên trong giấy dầu chính là một ít bột phấn màu trắng. Ngửi qua vô sắc vô vị, Ninh Vân Tường tròng mắt chuyển, từ trong lòng ngực mình lấy ra một bao đường phấn, trực tiếp đem đổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của nhũ mẫu, hắn vội vàng lại trốn bên trong tủ, chờ đến khi không người nhanh như chớp chạy về viện lão thái thái, trong lúc cư nhiên không ai phát hiện hắn đã từng mất tích qua.
Nhìn Nhị ca hôm nay ra hết nổi bật cùng Thái tử và ba vị Hoàng tử khác đến gặp lão thái thái, Ninh Vân Tường nhịn không được lộ ra nụ cười quỷ dị.