Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Chương 91

Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Chương 91
Lý Vĩnh là người đầu tiên thân cận Ninh Vân Tấn, tất nhiên chiếm được ánh mắt và đãi ngộ khác biệt của hắn. Từ Ninh Vân Tấn bắt đầu bố trí nhiệm vụ, thẳng đến ngày hai mươi, chưa đến thời gian mười ngày, hắn đã nộp lên năm bài văn.

Ninh Vân Tấn với mỗi bài văn của hắn đều nghiên cứu đọc kỹ càng tỉ mỉ, muốn luân phiên nghiên cứu học vấn, người có thể đi vào Hàn Lâm Viện đều là cao thủ, có vài người văn viết đến sắc màu rực rỡ, Ninh Vân Tấn xem chỉ có mặc cảm.

Nhưng mà nếu muốn luân phiên nghiền ngẫm tâm lý Văn Chân, vậy không ai so được với hắn, Ninh Vân Tấn nghĩ muốn cướp về quyền tổ chức kinh diên, mỗi ngày nội dung dạy chẳng những phải phấn khích, càng phải có năng lực phù hợp ý muốn của Văn Chân.

Ngày hôm đó sau khi rời nha môn, Ninh Vân Tấn đã đem Lý Vĩnh giữ lại. Hai người khách sao một hồi đã trực tiếp đi vào đề chính, Ninh Vân Tấn đem năm bài văn của hắn ta đều đặt cùng một chỗ, “Mỗi bài văn của Hằng Chi đều liền mạch lưu loát, vần chữ châu ngọc, đọc hết bài khiến người ta thỏa thích tràn trề, đúng là hành văn hay hiếm có.”

Lý Vĩnh vừa nghe lời mở đầu này của hắn, chỉ biết Ninh Vân Tấn là muốn chỉ đạo mình, vội vàng ngồi ngay ngắn.

Từ sau lần trước Mạc Nhất Phàm cử hành tiểu kinh diên đầu tiên, bọn họ liền đều ngóng trông có thể đến lượt mình, bất quá giao nhiều bài văn như thế, lại không có một ai có thể thông qua xét duyệt của vị cấp trên nhỏ này, đúng là làm cho bọn họ cảm thấy kỳ quái mà!

Ninh Vân Tấn cười nói, “Hằng Chi lấy đề tài không phải là chọn từ Tứ thư, tuy rằng lập ý mới mẻ lại không thích hợp với đương kim Hoàng thượng.” Hắn đối diện hoàng cung chắp tay, biểu tình thành kính mà nói, “Hoàng thượng thuở nhỏ đã cần mẫn với học hành, có thể nói học phú năm xe, với Tứ thư Ngũ kinh đọc làu làu, học thức vượt xa người đọc sách bình thường. Cho dù ngươi kinh nghĩa giảng đến ba hoa thiên địa như thế nào, tác dụng với hắn lại không lớn.”

Hắn nói xong câu này thì ngừng lại, chờ Lý Vĩnh tự mình lĩnh ngộ.

Lý Vĩnh tuy rằng không phải cận thần thiên tử, nhưng mà ở Hàn Lâm Viên ở lâu như vậy, cũng đã sớm biết một số sự tích về Văn Chân, nghĩ đến vô số những người trước kia vì Hoàng đế giảng giải kinh nghĩa, cuối cùng lại bị phản biện, chẳng những mất mặt trước văn võ bá quan, càng là người từ nay về sau trong quan trường yên lặng vô danh, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh.

Hắn kích động đứng lên, đối diện Ninh Vân Tấn làm một cái lạy thấp, “Xin đại nhân giao ta.”

Ninh Vân Tấn thấy hắn hiểu được ý tứ của mình, lúc này mới nói, “Hoàng thượng văn thao võ lược không gì không tinh thông, yêu cầu của hắn chính là có thể từ trong kinh diên đạt được cách trị thế, tốt nhất là có thể làm cho hắn từ trong đó hấp thu được tri thức hữu dụng, lấy tiền đề tham khảo, từ đó đề cao năng lực xử lý chính vụ.”

Hắn cười cười, tiếp tục giải thích, “Hoàng thượng nhật lí vạn kỵ tất nhiên không có thời gian đi chỉnh lý những tư liệu lịch sử chất chồng như núi, theo yêu cầu này những hầu đọc chúng ta vì Hoàng thượng giải ưu!”

Lý Vĩnh cảm kích mà nói, “Đa tạ đại nhân dạy bảo. Nói như vậy, tốt nhất là có thể từ ‘Đế giám’ ‘Lịch triều thực lục’ để chọn lựa ra đề mục?!”

“Đúng vậy.” Ninh Vân Tấn gật đầu, kỳ thật Văn Chân khâm phục nhất chính là hai Hoàng đế, một là Hán Vũ đế, hai là Đường Thái Tông, bất quá đó chính là bản thân hắn chuẩn bị muốn dùng, không hảo tâm như vậy dạy cho người khác.

Lý Vĩnh được Ninh Vân Tấn chỉ điểm, đã thức thời cáo lui, bất quá hắn vô cùng nghiêm túc mà nói muốn mở tiệc chiêu đãi Ninh Vân Tấn.

Ninh Vân Tấn thấy thái độ của hắn hết sức kiên quyết, nghĩ nghĩ, liền quyết định sau tối nay, vừa lúc mình chủ trì xong đại kinh diên buổi sáng, như vậy cũng sẽ không hỏng việc.

Lý Vĩnh được tin chính xác, tất nhiên vô cùng vui vẻ, thề son thề sắt mà nói nhất định sẽ làm cho Ninh Vân Tấn có được một buổi tối khó quên.

Ninh Vân Tấn cười đứng dậy, chuẩn bị đưa hắn xuất môn, đột nhiên cảm thấy chân khí trong kinh mạch giống như một dạng đang dữ dội lên, trong chớp mắt khiến hắn cả người run rẩy một chút, chân mềm nhũn ngồi lại ở trên ghế.

Lý Vĩnh thấy hắn đột nhiên trở nên sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói, “Ninh đại nhân, ngài đây là làm sao vậy? Chính là thân thể có chỗ nào không ổn?”

“Vô phương, vô phương. Ngươi đi trước đi, ta chậm rãi thì tốt rồi.” Ninh Vân Tấn phất tay với hắn ta, kỳ thật run rẩy kia tới cũng nhanh, đi cũng càng nhanh, đã không còn chuyện gì, bất quá nếu ở trước mặt thuộc hạ lộ mềm yếu, còn không bằng giả vờ tiếp xuống.

Lý Vĩnh thấy hắn không nguyện ý lưu lại mình, đột nhiên biểu tình trở nên khó coi lại xác thực không phải giả, đành phải rời đi trước.

Chờ hắn đi rồi, Ninh Vân Tấn vội vàng vận chuyển chân khí xem xét tình huống trong cơ thể mình.

Mấy ngày nay chân khí của hắn lưu chuyển đến vô cùng nhanh, như là bị một dạng kích thích gì, trong ngày thường một canh giờ hắn có thể vận chuyển hai chu thiên, nhưng mà mấy ngày nay lại có thể lên đến hơn ba chu thiên.

Càng kỳ quái chính là dùng chân khí khi tiêu hao cũng so với bình thường cao hơn chút, rõ ràng vẫn là dùng một dạng thủ pháp, nhưng mà cuối cùng lượng chân khí dư lại lại không thích hợp, loại cảm giác này giống như điện trong nhà bị người ăn cắp lại không biết gì, chờ đến thu được đơn báo tiền điện mới như bị giật mình.

Ninh Vân Tấn trước đó tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà rất rõ ràng sau một chút khác thường, hắn cảm giác khoảng cách mình đột phá lại đến gần một bước, bởi vậy vẫn luôn đem dấu hiệu này cho rằng sắp đột phá.

Nhưng mà vừa rồi như vậy không phải phản ứng bình thường khiến trong lòng hắn có một ít đề phòng, cảm giác như vậy rất giống là thân thể của mình xảy ra vấn đề lại không tự biết, điều này làm cho Ninh Vân Tấn nhất thời nổi lên cảnh giác.

Ninh Vân Tấn vừa xuất môn, vừa tự hỏi mình nguyên nhân chân khí không thích hợp, mục chọn đầu tiên vạch rớt chính là trúng độc, đừng nói mình gần đây chính là hai điểm trong nhà nha môn một đường, ăn cũng đều là mang từ trong nhà, chỉ là điểm muốn mình trúng độc thì đã không dễ.

Đời này hắn tuy rằng chưa thử qua, nhưng trước kia mình thân là người thừa kế huyết mạch tế quỷ thần sau khi công pháp vô danh đạt tới đỉnh tầng thứ hai, cũng đã không phải độc dược bình thường có thể hạ độc được, hiện giờ mình nâng cao một bước lại càng không đáng nói.

Lại nói đầu năm nay độc dược tuy rằng lợi hại, nhưng mà nếu có thể cho tới trình độ vô sắc vô vị, kỳ thật khó khăn còn khó hơn, chung quy sẽ không phải mình xui xẻo gặp phải người có kỳ độc thiên hạ linh tinh muốn hại mình chứ?!

“Ninh đại nhân.”

Hắn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy có người chào hỏi với mình, quay đầu vừa nhìn chính là Hồ Duệ thần sắc có chút rối rắm.

“Hồ đại nhân cũng mới về nhà ư?” Ninh Vân Tấn thần sắc tự nhiên mà nói.

Hai người tuy rằng cùng khoa, thời gian ở chung lại không lâu, đầu tiên là Hồ Duệ xin phép một đoạn thời gian về quê hương đính hôn, sau mới tiến vào Hàn Lâm Viện làm biên soạn.

Chờ hắn sau khi định thân trở về, Ninh Vân Tấn đã sớm thăng chức làm học sĩ hầu đọc, giữa hai người khác biệt đã càng lớn. Càng có chuyện Ninh Vân Tấn còn biết mình sớm có đồng dưỡng tức, chuyện định thân lần thứ hai lần này tuy rằng phong cảnh, nhưng mà luôn có chút không phúc hậu, cũng chẳng trách Hồ Duệ cảm thấy xấu hổ.

Nếu không phải Ninh Vân Tấn ngăn ở giữa đại môn, Hồ Duệ thật sự lảng tránh không được, cũng sẽ không cho một cái chào hỏi.

Hai người vốn là không quen, tất nhiên là tương đối không lời gì để nói, trầm mặc mà đi ra nha môn, cố tình lúc này xe ngựa bọn họ lại đều chưa tới, chỉ có thể đồng thời chờ, không khí có vẻ cực kỳ xấu hổ.

Ninh Vân Tấn ngược lại khí định thần nhàn, bất quá lòng dạ Hồ Duệ lại tu luyện chưa đủ, đành phải không biết nói gì nên tìm đề tài, “Nghe nói Ninh đại nhân gần đây cùng Lý Vĩnh Lý đại nhân qua rất gần.”

“Hồ đại nhân tin tức rất linh thông ha!” Ninh Vân Tấn cười cười, xem như xác nhận.

Hồ Duệ vờ khụ một tiếng, “Cũng không phải cố ý thăm hỏi, chính là chuyện về Lý đại nhân trong nha môn người xuyên tạc không ít, nghe được một ít mà thôi.” Hắn sợ Ninh Vân Tấn hiểu lầm mình là cố ý tìm hiểu tin tức, giải thích, “Không nghĩ tới Lý đại nhân với chính thê của hắn cư nhiên tình thâm ý trọng như thế, nhưng không biết vì sao rồi lại có đồn đãi nhân phẩm Lý đại nhân không tốt, bởi vậy chú ý nhiều một chút.”

Ninh Vân Tấn bĩu môi, chuyện về Lý Vĩnh hắn cũng nghe được không ít, người nọ là một tên tình si, cùng chính thê của hắn kiêm điệp tình thâm. Năm đó Lý Vĩnh nguyên bản được tòa sư coi trọng, muốn gả ấu nữ cho hắn ta, lại bị hắn ta lấy người vợ tao khang* không thể vứt bỏ uyển chuyển cự tuyệt, sau đó tòa sư của hắn ta đã đãi ngộ với hắn bằng con mắt khác, nhưng mà cũng có không ít đồn đãi hắn là vờ thanh cao.

*Tống Hoằng có câu Tao khang chi thê bất khả hạ đường 糟糠之妻不可下堂- người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được, vì thế nên vợ cả gọi là tao khang chi thê.

Nếu muốn Ninh Vân Tấn đánh giá, cùng kết giao với văn nhân Hồ Duệ dạng người đá rớt đồng dưỡng tức trèo cao chỗ khác, còn không bằng cùng Lý Vĩnh dạng người si tình ở chung nhiều hơn.

Cuối cùng sau khi hai người hàn huyên vài câu, xe ngựa bọn họ đến, nên từng người tản đi.

Ngày hai mươi hai tháng mười hai là lần đại kinh diên cuối cùng của năm, cũng là Ninh Vân Tấn lần đầu tiên cử hành đại điển kinh diên.

Đại kinh diên của triều đại cử hành tại điện Văn Hoa, thời gian định tại sau lâm triều.

Bên kia lâm triều vừa mới chấm dứt, người Hồng Lư Tự đã dẫn Ninh Vân Tấn vào điện Văn Hoa. Lúc này trong điện Văn Hoa đã đặt hai bàn thư án, một ngự tòa đặt ở phía trước, một bàn khác thì đặt ngoài mấy bước, đó chính là bàn giảng của bọn hắn.

Khi đại kinh diên không phải một người giảng, bởi vì nghi thức cổ đại chú ý đối xứng cân đối, bởi vậy sẽ từ hai người bắt đầu diễn thuyết, người bên trái truyền thụ ‘Tứ thư’, người bên phải truyền thụ ‘Lịch sử tạp ký’.

Ninh Vân Tấn tất nhiên là đứng ở bên phải, lúc này trên hai bàn thư án cũng đã đặt trước giáo trình sáng tác xong trước một ngày mà còn đặt ở chỗ Hoàng đế thẩm duyệt qua, lúc này bọn họ tiến vào trong điện chính là xác nhận cuối cùng. Hắn xoay nhìn thoáng qua giáo trình hôm nay của mình, hôm nay một vị giảng quan khác cũng tới, chính là Trương Cảnh.

Biểu tình Trương Cảnh phá lệ nghiêm túc, sau khi cùng Ninh Vân Tấn chào hỏi, đã đem lực chú ý đặt ở trên giáo trình, một bộ tư thế muốn cùng hắn đâm đầu giáo.

Sau khi làm xong xác nhận, hai người đều được dẫn tới thiên điện chờ, lúc này quan lật sách bọn họ tự mình chọn đã chờ ở đó.

Người Ninh Vân Tấn chọn là Lý Vĩnh, hắn mặc một thân lam bào phẳng phiu, có vẻ phá lệ tinh thần, chỉ có thời điểm ngẫu nhiên mím môi một chút mới có thể biểu hiện ra khẩn trương.

Kỳ thật chính Ninh Vân Tấn cũng chẳng không khá hơn chút nào, ở trong mắt hắn kinh diên bất quá chỉ là trước mặt mọi người diễn thuyết mà thôi, bất quá khi nhìn người ta làm thì không sao, thời điểm đến lượt mình cảm giác chung quy là không giống, lúc này nhìn thấy người quen, khẩn trương trong lòng hắn cũng giảm bớt một chút.

Cho dù tại thiên điện không khí cũng rất ngưng trọng, hai người bọn họ chính là nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Rất nhanh Văn Chân đang dưới bảo vệ của đại hán tướng quân giá lâm, Ninh Vân Tấn xa xa còn ở trong đó thấy được ca ca, không khỏi có chút giật mình. Hắn nhớ rõ đại ca hôm nay rõ ràng là hưu mộc, không phải là vì mình kinh diên lần đầu, đặc biệt mà cùng đồng nghiệp đổi ca chứ?!

Ninh Vân Tấn quả nhiên là chân tướng!

Ninh Vân Đình chính là cố ý đổi ca, giờ phút này hẳn đang mặc một thân hầu phục đứng ở một bên – khi kinh diên là phải cởi giáp chỉ có thể mang vũ khí, ánh mắt một ý vị hướng về thiên điện.

Người cùng hắn có cùng hành độn là Văn Chân, hắn ngồi vào chỗ của mình sau đó có chút chờ mong liếc thiên điện một cái, đem giáo trình bên tay phải gần như đã thuộc lòng cầm trong tay lật xem.

Lúc này trăm quan bắt đầu chậm rãi tiến vào, chờ bọn họ sau khi trái phải đứng vững, có lễ quan xướng nói, “Cho mời giảng quan hôm nay tiến điện!”

Ninh Vân Tấn kéo vạt áo bào mình, đi theo phía sau Trương Cảnh ngẩng đầu mà bước ra khỏi hàng, ở dưới cái nhìn chăm chú của trăm quan, đứng ở sau thư án, đối diện trước mặt Văn Chân, chuẩn bị bắt đầu nghênh đón lần khiêu chiến đầu tiên sau khi mình nhậm chức.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận