Tướng Minh - Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
Chương trước- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tướng Minh
Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Tôi có thể quay về thương lượng với mọi người một chút được không?
Lý Nhàn gãi gãi đầu hỏi.
Dương Quảng tuy rằng thất vọng với biểu hiện của Lý Nhàn, nhưng đúng là vẫn rất thích chàng thiếu niên nhìn thật thà chất phác này. Thứ nhất, là vì thiếu niên này tại bờ đông Liêu Thủy thúc ngựa giết người đoạt thi để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho ông ta; thứ hai, đã lâu lắm rồi ông ta chưa từng gặp một thiếu niên thuần phác như thế. Trong triều đình, đám quan viên không người nào là không có tâm tư riêng? Nhất là con cháu xuất thân thế gia đại hộ không có một người nào dám ăn ngay nói thật giống như tthiếu niên này. Lại so sánh thiếu niên này với lũ triều thần thì chỉ là một cây cỏ nhỏ bé, tuy rằng nhỏ bé nhưng một cước có thể giết chết người, lộ ra một lực lượng mạnh mẽ làm người khác yêu mến tán thưởng.
- Sao thế, bọn họ đều không phải là con cháu gia tộc ngươi sao? Nếu ngươi quyết định, chẳng lẽ họ còn dị nghị ư?
Dương Quảng mang theo một chút tò mò hỏi.
Lý Nhàn gật gật đầu nói rất chân thành:
- Đúng vậy, bọn họ đều nghe tôi đấy. Nhưng...bọn họ cũng có quyền lợi lựa chọn tương lai của mình.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Lý Nhàn như thoáng chút suy nghĩ.
Vũ Văn Sĩ Cập sợ tiểu tử ngốc này lại nói gì thêm rước mầm tai họa, khẩn trương tiến lên một bước nói:
- Đông chủ, trời tối rồi, chúng ta cần phải quay về thôi.
Dương Quảng ừ một tiếng, nói với Lý Nhàn:
- Sau khi ngươi về bàn bạc xong thì hãy đến thẳng đại doanh Tả Đồn Vệ tìm Tân Thế Hùng, ta dĩ nhiên sẽ nói cho hắn trước.
Nói xong, Dương Quảng được người hầu đỡ lên chiến mã hùng tráng, lại nhìn Lý Nhàn tựa như có lời muốn nói, nhưng chỉ há miệng không nói ra. Ông ta thúc ngựa đi, cũng không đánh ngựa, chỉ đi chậm rãi. Mọi người đi theo sau ông ta cũng không ai dám nói gì, dù đại doanh cách đó không xa, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn an bài mười mấy người làm thám báo đi trước dò đường.
Trên thực tế, bọn họ đã đã trở lại hai ngày rồi, vẫn luôn ở bên ngoài chưa quay về doanh trại. Vũ Văn Sĩ Cập không biết vị Hoàng đế có ý tưởng thiên mã hành không giống như đứa trẻ này rốt cuộc muốn làm gì, khuyên một lần bị Dương Quảng bác bỏ liền không dám nói thêm nữa. Tính tình Hoàng đế bướng bỉnh vô cùng, nếu là việc ông ta muốn làm, đừng nói là chín con trâu, dù là chín vạn con trâu cũng không kéo lại được.
Sau khi từ Vọng Hải Đột nhận được biểu chương của Lưu Sĩ Long, Dương Quảng liền nổi cơn giận dữ, quẳng tấu chương rơi đầy đất, nện mâm hoa quả lên mặt quan viên trình biểu chương lên, mắng to Lưu Sĩ Long vô năng. Chúng thần khuyên bảo mãi ông ta mới phê tấu chương sau đó phẩy áo bỏ đi.
Ngày đó, ông ta lập tức hạ lệnh khởi hành từ Vọng Hải Đột đột ngột quay về đại doanh Liêu Đông, quan viên thị vệ đi cùng lập tức bận rộn, thu thập hành trang an bài Túc vệ.
Chỉ có điều không ai ngờ được, khi đêm xuống, vị Hoàng đế bệ hạ khi thì bình tĩnh khi thì hồ đồ này đã bắt buộc Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập mang theo hơn trăm thị vệ cải trang kị binh nhẹ về trước. Vũ Văn Sĩ Cập dập đầu khổ cực khuyên giải, Dương Quảng vẫn không đồng ý. Bất đắc dĩ Vũ Văn Sĩ Cập đành phải làm bảo tiêu. Gã vốn định thông tri cho Văn Ngoạt, nhưng ngại Dương Quảng không chịu.
- Nếu như ngươi nói cho Văn Nhất Đao biết, chẳng lẽ trẫm còn đi được hay sao?
Lúc ấy Dương Quảng trợn mắt quát:
- Thật vất vả mới qua mắt quan viên và Hoàng hậu, Văn Nhất Đao là kẻ cứng mềm không ăn tạt nước không lọt, nếu ngươi dám đi nói cho hắn ta biết, có tin trẫm cho người bắt ngươi lại không?
Thật ra Vũ Văn Sĩ Cập biết đó là một cơ hội, tuy rằng nếu phụ thân Vũ Văn Thuật biết mình đi cùng Hoàng đế nổi điên sẽ đánh mắng một trận, nhưng như thế trong mắt Hoàng đế vẫn tin tưởng coi trọng mình, tín nhiệm Vũ Văn gia, bằng không sao không mang người khác theo mà chỉ mang lão Nhị Vũ Văn gia? Lần này nếu đi không thuận lợi, không chừng quan lộ của mình sẽ thăng cao. Gã là con thứ của Vũ Văn Thuật, tương lai gia nghiệp to lớn của Vũ Văn gia không tới phiên gã kế thừa, gã chỉ có thể dựa vào bản thân để tranh đấu, để lên cao. Đi cùng Hoàng đế cải trang quay về Liêu Đông tuyệt đối là một việc nguy hiểm vô cùng, nhưng cũng là một kỳ ngộ.
Sau khi cân nhắc, Vũ Văn Sĩ Cập liền đáp ứng.
Chỉ là gã không thể ngờ, rõ ràng đã đến liêu ngoài thành Liêu Đông, vì sao Hoàng đế cố tình không quay về, mà là đi vòng ở bên ngoài hai ngày liền.
- Bệ hạ...
Vũ Văn Sĩ Cập đi sau chiến mã của Hoàng đế nửa đầu ngựa, khẽ thăm dò:
- Tiểu tử ngốc kia thật không thức thời.
Dương Quảng ồ một tiếng, thuận miệng đáp:
- Hắn chưa từng thấy việc đời, tâm tư cứng ngắc cũng là điều bình thường. Trẫm thấy trái lại là người thực tế, chỉ luôn nghĩ kiếm được công lao không giống những kẻ có tâm tư linh hoạt đều là làm thế nào kiếm được công lao! Nếu để tiểu tử ngốc đó đi Liêu Đông, nói không chừng thành đã bị phá từ sớm rồi. Trăm vạn đại quân vây công một tòa thành Liêu Đông nhỏ bé, cho dù để một Đại tướng quân đầu heo đứng đó hừ hừ hai tiếng, trăm vạn đại quân cũng đã sớm đẩy thành Liêu Đông sụp đổ rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn ra, bắt đầu nghĩ bệ hạ là mượn cơ hội để nhắc nhở mình, bỗng nhiên hiểu ra, tâm tư của bệ hạ căn bản không đặt trên người tiểu tử ngốc kia, bệ hạ vẫn còn đang tức giận, tức giận phụ thân, tức giận Lưu Sĩ Long.
Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Bệ hạ, thật ra thành Liêu Đông đã bị phá rồi.
- Hả?
Dương Quảng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Sĩ Cập có chút không vui nói:
- Ý khanh là gì?
Vũ Văn Sĩ Cập chậm rãi hít một hơi nói:
- Tuy rằng thành còn, nhưng tâm của người Cao Cú Lệ đã bị phá rồi.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu.
Vũ Văn Sĩ Cập sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu chậm rãi nói cục diện thành Liêu Đông. Tâm tư của gã rất tinh tế, khua môi múa mép như lò xo, sau một lúc, đã làm cho Dương Quảng liên tiếp gật đầu. Dù vậy, gã cũng không biết những lời mình nói có ảnh hưởng đến quyết định của bệ hạ hay không, nhưng gã nhất định phải nói, bởi vì gã là con trai của Vũ Văn Thuật, gã không thể trơ mắt nhìn Vũ Văn gia bị đả kích. Mà trong lúc gã nói chuyện chợt nghĩ đến một sự kiện, vì sao, Hoàng đế cố tình chọn lựa mình quay về Liêu Đông cùng? Cũng vì sao, bệ hạ trở về thành Liêu Đông cũng không trở về đại doanh? Trong phút chốc, gã kinh sợ cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra bệ hạ đang chờ mình giải thích cho phụ thân, là tạo một cơ hội cho Vũ Văn gia.
...
Lý Nhàn cưỡi Đại Hắc mã đi ngược đường với Dương Quảng và mọi người, cố ý đi ra ngoài lòng vòng một vòng mới quay về tìm đám người Lạc Phó. Xác định không có ai theo dõi, lúc này Lý Nhàn mới trở lại nơi họ ẩn thân. Sau khi trở về, lập tức triệu tập mười bảy người lại, nói lại một lượt về chuyện mình trải qua hôm nay, làm cho đám người Lạc Phó sợ hãi nhảy dựng lên.
- Đệ khẳng định người đó chính là Dương Quảng?
Phục Hổ Nô và Trần Tước Nhi gần như cùng đồng thời nhảy dựng lên hỏi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chính xác một trăm phần trăm.
Phục Hổ Nô thở dài:
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn lại gật gật đầu:
- Quả thật đáng tiếc.
Trần Tước Nhi ảo não nói:
- Sớm biết thế thì mọi người đi cùng nhau rồi, dù bên cạnh Hoàng đế kia có mấy chục hộ vệ thì có năng lực gì? Dựa vào bản lĩnh của chúng ta, không thể chặt lão cẩu Hoàng đế đó thành mười tám khúc để xả giận à? Đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Thiết Lão Lang nói:
- Cũng không hẳn, tùy tùng bên cạnh Hoàng đế ắt đều là cao thủ, nếu tùy tiện động thủ, chúng ta cũng không sống được mấy người đâu.
Trần Tước Nhi trợn mắt nói:
- Ngươi sợ chết à?
Thiết Lão Lang gật đầu lạnh nhạt nói:
- Ta sợ chết.
Trần Tước Nhi sửng sốt, không biết nên nói gì. Mà thời gian này, mọi người đã là huynh đệ thân thiết lúc nói chuyện không cần cố kỵ nữa. Lúc trước Đạt Khê Trường Nho suất hai ngàn quân chiến đấu kịch liệt với người Đột Quyết, viện quân chậm chạp không đến, sau khi lại đánh lui người Đột Quyết công lao đều bị người khác nhận hết, đám người Thiết Lão Lang từ lâu đã hết hy vọng với Đại Tùy. Trần Tước Nhi nói y sợ chết, chỉ là bởi vì tính tình thô ráp thuận miệng hỏi, cũng thực ra không hề có ý khinh thường.
Thiết Lão Lang trả lời như vậy, thật ra khiến y không biết nên nói cái gì.
Trần Tước Nhi nhìn Thiết Lão Lang một cái, sau đó cúi đầu như một đứa nhỏ làm việc sai. Lý Nhàn cười cười đi tới vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi, nói:
- Tiểu Điểu ca, đệ biết trong lòng huynh nôn nóng, khi đó đệ đoán được đó là Dương Quảng, đệ cũng gần như không kìm nén được muốn một đao chém chết lão ta. Nhưng đệ lại suy nghĩ, mạng của Dương Quảng không quý bằng đệ, một mạng đổi một mạng, sao có thể khiến lão buôn bán lời như thế được?
Trần Tước Nhi ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
- Mạng lão không hề quý bằng mạng ta.
Thiết Lão Lang cười cười, cũng vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi nói
- Nói thật, nếu như có thể giết lão, giá phải trả cũng là toàn bộ chúng ta sẽ bị diệt. Ngươi cảm thấy, thù này báo được còn có ý nghĩa gì không?
Thiết Lão Lang có thể nói được những lời này, cũng chính là thời gian qua ảnh hưởng của Lý Nhàn đã thành công làm họ thay đổi. Nếu là trước kia, với tính tình của Phục Hổ Nô Trần Tước Nhi, dù là biết mình chắc chắn sẽ chết, nếu có cơ hội giết Dương Quảng vẫn sẽ hạ thủ. Nhưng hiện tại, Lý Nhàn đã dạy cho bọn họ, mạng của kẻ địch không đáng giá bằng mạng của mình. Đương nhiên, nếu quả thật tới thời điểm phải liều mạng, vậy không những một mạng đổi một mạng, ít nhất phải đổi ba mạng. Lý Nhàn dạy bọn họ không phải vứt bỏ tâm huyết, mà đặt tâm huyết ở chỗ nên đặt.
Đông Phương Liệt Hỏa ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Thiếu tướng quân, đệ đáp ứng Dương Quảng rồi hả?
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Đây là chuyện lớn, nếu quả thật muốn đi theo quân Tùy tấn công địa phương khác của Cao Cú Lệ, đệ cũng không dám cam đoan chúng ta không có nguy hiểm, cho nên trở về thương lượng với các huynh một chút. Nếu mọi người quyết định đi, ngày mai đến Tả Đồn vệ tìm Tân Thế Hùng. Nếu các huynh không muốn đi, vậy chúng ta liền quay về Yến Sơn, nửa năm luyện binh, những người trên núi kia cũng nên mang ra ngoài tôi luyện rồi.
- An Chi, đệ thấy sao?
Lạc Phó hỏi.
Lý Nhàn cười cười, quét mắt nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Đệ đang nghĩ, chuyến này quân Tùy phân binh viễn chinh, có bao nhiêu phần trăm thắng?
Hắn biết, ba mươi vạn quân Tùy viễn chinh, chỉ còn sống trở về hai ngàn bảy trăm người. Đương nhiên, hắn cũng có nghi vấn, ba mươi vạn đại quân sao lại dễ dàng tan tác toàn bộ như thế? Hơn nữa, chín Đại tướng quân của quân đội viễn chinh, ngoại trừ Tả Đồn Vệ tướng quân Tân Thế Hùng cản phía sau chết trận ra, còn sống trở về là hai ngàn bảy trăm người bao gồm cả tám Đại tướng quân cùng thân binh phụ tá bọn họ. Các tướng quân đều chạy thoát, ba mươi vạn đại quân lại toàn bộ đều chết hết? Đương nhiên, Lý Nhàn biết nhưng không cách nào nói với đám người Trần Tước Nhi, bởi vì hắn sẽ không giải thích được vì sao mình lại biết.
Lạc Phó trầm ngâm trong chốc lát hỏi:
- Nếu đánh bại... Ý của đệ là, chúng ta nghĩ biện pháp kiếm một số tiền của phi nghĩa à?
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Đúng thế!
Lạc Phó gật gật đầu, nhìn thoáng qua Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca và lại nhìn Đông Phương Liệt Hỏa, ba người xuất thân Huyết kỵ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng Trần Tước Nhi và Phục Hổ Nô nhìn nhau, lập tức tất cả đồng thanh hỏi:
- Phát tài gì vậy? Cao Cú Lệ tồi tàn này, nghèo đến phân chim cũng không có, có tài gì mà phát chứ?
Lý Nhàn chỉ cười không trả lời, vẻ mặt bí hiểm.
Lạc Phó nhìn Lý Nhàn, trong lòng thở dài, Thiếu đương gia, thật là càng ngày càng nhìn không thấu đệ rồi. Nhìn dáng vẻ của đệ, hẳn là chắc chắc lần này Đại Tùy không thắng được, cho nên đệ mới muốn đi một chuyến. Một chuyến đi đầm Cự Dã, đệ kéo về đội ngũ một ngàn hai trăm người, như vậy chuyến Cao Cú Lệ này, đệ sẽ mang về bao nhiêu người đây?
Y mỉm cười nhìn Lý Nhàn, tự nói với mình, mỏi mắt mong chờ đi
Lý Nhàn gãi gãi đầu hỏi.
Dương Quảng tuy rằng thất vọng với biểu hiện của Lý Nhàn, nhưng đúng là vẫn rất thích chàng thiếu niên nhìn thật thà chất phác này. Thứ nhất, là vì thiếu niên này tại bờ đông Liêu Thủy thúc ngựa giết người đoạt thi để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho ông ta; thứ hai, đã lâu lắm rồi ông ta chưa từng gặp một thiếu niên thuần phác như thế. Trong triều đình, đám quan viên không người nào là không có tâm tư riêng? Nhất là con cháu xuất thân thế gia đại hộ không có một người nào dám ăn ngay nói thật giống như tthiếu niên này. Lại so sánh thiếu niên này với lũ triều thần thì chỉ là một cây cỏ nhỏ bé, tuy rằng nhỏ bé nhưng một cước có thể giết chết người, lộ ra một lực lượng mạnh mẽ làm người khác yêu mến tán thưởng.
- Sao thế, bọn họ đều không phải là con cháu gia tộc ngươi sao? Nếu ngươi quyết định, chẳng lẽ họ còn dị nghị ư?
Dương Quảng mang theo một chút tò mò hỏi.
Lý Nhàn gật gật đầu nói rất chân thành:
- Đúng vậy, bọn họ đều nghe tôi đấy. Nhưng...bọn họ cũng có quyền lợi lựa chọn tương lai của mình.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Lý Nhàn như thoáng chút suy nghĩ.
Vũ Văn Sĩ Cập sợ tiểu tử ngốc này lại nói gì thêm rước mầm tai họa, khẩn trương tiến lên một bước nói:
- Đông chủ, trời tối rồi, chúng ta cần phải quay về thôi.
Dương Quảng ừ một tiếng, nói với Lý Nhàn:
- Sau khi ngươi về bàn bạc xong thì hãy đến thẳng đại doanh Tả Đồn Vệ tìm Tân Thế Hùng, ta dĩ nhiên sẽ nói cho hắn trước.
Nói xong, Dương Quảng được người hầu đỡ lên chiến mã hùng tráng, lại nhìn Lý Nhàn tựa như có lời muốn nói, nhưng chỉ há miệng không nói ra. Ông ta thúc ngựa đi, cũng không đánh ngựa, chỉ đi chậm rãi. Mọi người đi theo sau ông ta cũng không ai dám nói gì, dù đại doanh cách đó không xa, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn an bài mười mấy người làm thám báo đi trước dò đường.
Trên thực tế, bọn họ đã đã trở lại hai ngày rồi, vẫn luôn ở bên ngoài chưa quay về doanh trại. Vũ Văn Sĩ Cập không biết vị Hoàng đế có ý tưởng thiên mã hành không giống như đứa trẻ này rốt cuộc muốn làm gì, khuyên một lần bị Dương Quảng bác bỏ liền không dám nói thêm nữa. Tính tình Hoàng đế bướng bỉnh vô cùng, nếu là việc ông ta muốn làm, đừng nói là chín con trâu, dù là chín vạn con trâu cũng không kéo lại được.
Sau khi từ Vọng Hải Đột nhận được biểu chương của Lưu Sĩ Long, Dương Quảng liền nổi cơn giận dữ, quẳng tấu chương rơi đầy đất, nện mâm hoa quả lên mặt quan viên trình biểu chương lên, mắng to Lưu Sĩ Long vô năng. Chúng thần khuyên bảo mãi ông ta mới phê tấu chương sau đó phẩy áo bỏ đi.
Ngày đó, ông ta lập tức hạ lệnh khởi hành từ Vọng Hải Đột đột ngột quay về đại doanh Liêu Đông, quan viên thị vệ đi cùng lập tức bận rộn, thu thập hành trang an bài Túc vệ.
Chỉ có điều không ai ngờ được, khi đêm xuống, vị Hoàng đế bệ hạ khi thì bình tĩnh khi thì hồ đồ này đã bắt buộc Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập mang theo hơn trăm thị vệ cải trang kị binh nhẹ về trước. Vũ Văn Sĩ Cập dập đầu khổ cực khuyên giải, Dương Quảng vẫn không đồng ý. Bất đắc dĩ Vũ Văn Sĩ Cập đành phải làm bảo tiêu. Gã vốn định thông tri cho Văn Ngoạt, nhưng ngại Dương Quảng không chịu.
- Nếu như ngươi nói cho Văn Nhất Đao biết, chẳng lẽ trẫm còn đi được hay sao?
Lúc ấy Dương Quảng trợn mắt quát:
- Thật vất vả mới qua mắt quan viên và Hoàng hậu, Văn Nhất Đao là kẻ cứng mềm không ăn tạt nước không lọt, nếu ngươi dám đi nói cho hắn ta biết, có tin trẫm cho người bắt ngươi lại không?
Thật ra Vũ Văn Sĩ Cập biết đó là một cơ hội, tuy rằng nếu phụ thân Vũ Văn Thuật biết mình đi cùng Hoàng đế nổi điên sẽ đánh mắng một trận, nhưng như thế trong mắt Hoàng đế vẫn tin tưởng coi trọng mình, tín nhiệm Vũ Văn gia, bằng không sao không mang người khác theo mà chỉ mang lão Nhị Vũ Văn gia? Lần này nếu đi không thuận lợi, không chừng quan lộ của mình sẽ thăng cao. Gã là con thứ của Vũ Văn Thuật, tương lai gia nghiệp to lớn của Vũ Văn gia không tới phiên gã kế thừa, gã chỉ có thể dựa vào bản thân để tranh đấu, để lên cao. Đi cùng Hoàng đế cải trang quay về Liêu Đông tuyệt đối là một việc nguy hiểm vô cùng, nhưng cũng là một kỳ ngộ.
Sau khi cân nhắc, Vũ Văn Sĩ Cập liền đáp ứng.
Chỉ là gã không thể ngờ, rõ ràng đã đến liêu ngoài thành Liêu Đông, vì sao Hoàng đế cố tình không quay về, mà là đi vòng ở bên ngoài hai ngày liền.
- Bệ hạ...
Vũ Văn Sĩ Cập đi sau chiến mã của Hoàng đế nửa đầu ngựa, khẽ thăm dò:
- Tiểu tử ngốc kia thật không thức thời.
Dương Quảng ồ một tiếng, thuận miệng đáp:
- Hắn chưa từng thấy việc đời, tâm tư cứng ngắc cũng là điều bình thường. Trẫm thấy trái lại là người thực tế, chỉ luôn nghĩ kiếm được công lao không giống những kẻ có tâm tư linh hoạt đều là làm thế nào kiếm được công lao! Nếu để tiểu tử ngốc đó đi Liêu Đông, nói không chừng thành đã bị phá từ sớm rồi. Trăm vạn đại quân vây công một tòa thành Liêu Đông nhỏ bé, cho dù để một Đại tướng quân đầu heo đứng đó hừ hừ hai tiếng, trăm vạn đại quân cũng đã sớm đẩy thành Liêu Đông sụp đổ rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn ra, bắt đầu nghĩ bệ hạ là mượn cơ hội để nhắc nhở mình, bỗng nhiên hiểu ra, tâm tư của bệ hạ căn bản không đặt trên người tiểu tử ngốc kia, bệ hạ vẫn còn đang tức giận, tức giận phụ thân, tức giận Lưu Sĩ Long.
Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Bệ hạ, thật ra thành Liêu Đông đã bị phá rồi.
- Hả?
Dương Quảng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Sĩ Cập có chút không vui nói:
- Ý khanh là gì?
Vũ Văn Sĩ Cập chậm rãi hít một hơi nói:
- Tuy rằng thành còn, nhưng tâm của người Cao Cú Lệ đã bị phá rồi.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu.
Vũ Văn Sĩ Cập sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu chậm rãi nói cục diện thành Liêu Đông. Tâm tư của gã rất tinh tế, khua môi múa mép như lò xo, sau một lúc, đã làm cho Dương Quảng liên tiếp gật đầu. Dù vậy, gã cũng không biết những lời mình nói có ảnh hưởng đến quyết định của bệ hạ hay không, nhưng gã nhất định phải nói, bởi vì gã là con trai của Vũ Văn Thuật, gã không thể trơ mắt nhìn Vũ Văn gia bị đả kích. Mà trong lúc gã nói chuyện chợt nghĩ đến một sự kiện, vì sao, Hoàng đế cố tình chọn lựa mình quay về Liêu Đông cùng? Cũng vì sao, bệ hạ trở về thành Liêu Đông cũng không trở về đại doanh? Trong phút chốc, gã kinh sợ cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra bệ hạ đang chờ mình giải thích cho phụ thân, là tạo một cơ hội cho Vũ Văn gia.
...
Lý Nhàn cưỡi Đại Hắc mã đi ngược đường với Dương Quảng và mọi người, cố ý đi ra ngoài lòng vòng một vòng mới quay về tìm đám người Lạc Phó. Xác định không có ai theo dõi, lúc này Lý Nhàn mới trở lại nơi họ ẩn thân. Sau khi trở về, lập tức triệu tập mười bảy người lại, nói lại một lượt về chuyện mình trải qua hôm nay, làm cho đám người Lạc Phó sợ hãi nhảy dựng lên.
- Đệ khẳng định người đó chính là Dương Quảng?
Phục Hổ Nô và Trần Tước Nhi gần như cùng đồng thời nhảy dựng lên hỏi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chính xác một trăm phần trăm.
Phục Hổ Nô thở dài:
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn lại gật gật đầu:
- Quả thật đáng tiếc.
Trần Tước Nhi ảo não nói:
- Sớm biết thế thì mọi người đi cùng nhau rồi, dù bên cạnh Hoàng đế kia có mấy chục hộ vệ thì có năng lực gì? Dựa vào bản lĩnh của chúng ta, không thể chặt lão cẩu Hoàng đế đó thành mười tám khúc để xả giận à? Đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Thiết Lão Lang nói:
- Cũng không hẳn, tùy tùng bên cạnh Hoàng đế ắt đều là cao thủ, nếu tùy tiện động thủ, chúng ta cũng không sống được mấy người đâu.
Trần Tước Nhi trợn mắt nói:
- Ngươi sợ chết à?
Thiết Lão Lang gật đầu lạnh nhạt nói:
- Ta sợ chết.
Trần Tước Nhi sửng sốt, không biết nên nói gì. Mà thời gian này, mọi người đã là huynh đệ thân thiết lúc nói chuyện không cần cố kỵ nữa. Lúc trước Đạt Khê Trường Nho suất hai ngàn quân chiến đấu kịch liệt với người Đột Quyết, viện quân chậm chạp không đến, sau khi lại đánh lui người Đột Quyết công lao đều bị người khác nhận hết, đám người Thiết Lão Lang từ lâu đã hết hy vọng với Đại Tùy. Trần Tước Nhi nói y sợ chết, chỉ là bởi vì tính tình thô ráp thuận miệng hỏi, cũng thực ra không hề có ý khinh thường.
Thiết Lão Lang trả lời như vậy, thật ra khiến y không biết nên nói cái gì.
Trần Tước Nhi nhìn Thiết Lão Lang một cái, sau đó cúi đầu như một đứa nhỏ làm việc sai. Lý Nhàn cười cười đi tới vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi, nói:
- Tiểu Điểu ca, đệ biết trong lòng huynh nôn nóng, khi đó đệ đoán được đó là Dương Quảng, đệ cũng gần như không kìm nén được muốn một đao chém chết lão ta. Nhưng đệ lại suy nghĩ, mạng của Dương Quảng không quý bằng đệ, một mạng đổi một mạng, sao có thể khiến lão buôn bán lời như thế được?
Trần Tước Nhi ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
- Mạng lão không hề quý bằng mạng ta.
Thiết Lão Lang cười cười, cũng vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi nói
- Nói thật, nếu như có thể giết lão, giá phải trả cũng là toàn bộ chúng ta sẽ bị diệt. Ngươi cảm thấy, thù này báo được còn có ý nghĩa gì không?
Thiết Lão Lang có thể nói được những lời này, cũng chính là thời gian qua ảnh hưởng của Lý Nhàn đã thành công làm họ thay đổi. Nếu là trước kia, với tính tình của Phục Hổ Nô Trần Tước Nhi, dù là biết mình chắc chắn sẽ chết, nếu có cơ hội giết Dương Quảng vẫn sẽ hạ thủ. Nhưng hiện tại, Lý Nhàn đã dạy cho bọn họ, mạng của kẻ địch không đáng giá bằng mạng của mình. Đương nhiên, nếu quả thật tới thời điểm phải liều mạng, vậy không những một mạng đổi một mạng, ít nhất phải đổi ba mạng. Lý Nhàn dạy bọn họ không phải vứt bỏ tâm huyết, mà đặt tâm huyết ở chỗ nên đặt.
Đông Phương Liệt Hỏa ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Thiếu tướng quân, đệ đáp ứng Dương Quảng rồi hả?
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Đây là chuyện lớn, nếu quả thật muốn đi theo quân Tùy tấn công địa phương khác của Cao Cú Lệ, đệ cũng không dám cam đoan chúng ta không có nguy hiểm, cho nên trở về thương lượng với các huynh một chút. Nếu mọi người quyết định đi, ngày mai đến Tả Đồn vệ tìm Tân Thế Hùng. Nếu các huynh không muốn đi, vậy chúng ta liền quay về Yến Sơn, nửa năm luyện binh, những người trên núi kia cũng nên mang ra ngoài tôi luyện rồi.
- An Chi, đệ thấy sao?
Lạc Phó hỏi.
Lý Nhàn cười cười, quét mắt nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Đệ đang nghĩ, chuyến này quân Tùy phân binh viễn chinh, có bao nhiêu phần trăm thắng?
Hắn biết, ba mươi vạn quân Tùy viễn chinh, chỉ còn sống trở về hai ngàn bảy trăm người. Đương nhiên, hắn cũng có nghi vấn, ba mươi vạn đại quân sao lại dễ dàng tan tác toàn bộ như thế? Hơn nữa, chín Đại tướng quân của quân đội viễn chinh, ngoại trừ Tả Đồn Vệ tướng quân Tân Thế Hùng cản phía sau chết trận ra, còn sống trở về là hai ngàn bảy trăm người bao gồm cả tám Đại tướng quân cùng thân binh phụ tá bọn họ. Các tướng quân đều chạy thoát, ba mươi vạn đại quân lại toàn bộ đều chết hết? Đương nhiên, Lý Nhàn biết nhưng không cách nào nói với đám người Trần Tước Nhi, bởi vì hắn sẽ không giải thích được vì sao mình lại biết.
Lạc Phó trầm ngâm trong chốc lát hỏi:
- Nếu đánh bại... Ý của đệ là, chúng ta nghĩ biện pháp kiếm một số tiền của phi nghĩa à?
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Đúng thế!
Lạc Phó gật gật đầu, nhìn thoáng qua Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca và lại nhìn Đông Phương Liệt Hỏa, ba người xuất thân Huyết kỵ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng Trần Tước Nhi và Phục Hổ Nô nhìn nhau, lập tức tất cả đồng thanh hỏi:
- Phát tài gì vậy? Cao Cú Lệ tồi tàn này, nghèo đến phân chim cũng không có, có tài gì mà phát chứ?
Lý Nhàn chỉ cười không trả lời, vẻ mặt bí hiểm.
Lạc Phó nhìn Lý Nhàn, trong lòng thở dài, Thiếu đương gia, thật là càng ngày càng nhìn không thấu đệ rồi. Nhìn dáng vẻ của đệ, hẳn là chắc chắc lần này Đại Tùy không thắng được, cho nên đệ mới muốn đi một chuyến. Một chuyến đi đầm Cự Dã, đệ kéo về đội ngũ một ngàn hai trăm người, như vậy chuyến Cao Cú Lệ này, đệ sẽ mang về bao nhiêu người đây?
Y mỉm cười nhìn Lý Nhàn, tự nói với mình, mỏi mắt mong chờ đi
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)