Tướng Minh - Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
Chương trước- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tướng Minh
Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
Khóe miệng cô gái kia có máu, sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên lưng ngựa lảo đảo sắp ngã.
- Âu Tư Thanh Thanh?
Lý Nhàn ngơ ngẩn, lập tức muốn đến đón nhưng chân lại mềm nhũn ra không chạy được. Lấy đao làm gậy đi đến trước mặt Âu Tư Thanh Thanh nhìn mặt vẻ mặt chật vật của người thiếu nữ.
- Lý Nhàn… giúp ta!
Sau khi nhìn rõ mặt Lý Nhàn, ánh mắt của Âu Tư Thanh Thanh đột nhiên sáng lên rồi cũng nhanh chóng chùng xuống. Cơ thể nàng mềm nhũn từ từ ngã ngựa. Trước khi ngã ngựa, theo bản năng nàng giơ tay chạm vào gương mặt quen thuộc kia, còn chưa kịp chạm đến thì đã mất hết sức lực.
Lý Nhàn giơ tay ôm lấy nàng, cánh tay vẫn còn đau nhức, hai người cùng ngã nhào xuống đất.
Hắn đỡ sau lưng nàng, nhẹ nhàng lắc lư.
- Âu Tư Thanh Thanh…
Lý Nhàn chỉ gọi được tên nàng rồi lập tức dừng lại, giơ tay lên để ở trước mắt nhìn nhìn. Tay đỡ phía sau lưng nàng đẫm ướt, chính là quần áo đã thấm máu. Phía sau lưng nàng còn bị một vết chém ngoài da, vị trí của vết thương gần sát trái tim. Sắc mặt Lý Nhàn trắng bệch, kinh ngạc nhìn máu trên tay đến đần người ra.
Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại, sự nổi giận trong ánh mắt cũng dần tắt đi.
Hắn xoay người, nhìn Độc Cô Nhuệ Chí:
- Tiểu Độc ca… xin huynh.
Độc Cô Nhuệ Chí thở dài, xoay người bế Âu Tư Thanh Thanh chạy về phía phòng của mình. Mấy thị vệ của Âu Tư Thanh Thanh cũng theo đi, nhưng bị Huyết kỵ binh ngăn lại. Mấy thị vệ này ai cũng bị thương, người đầy máu. Mặt đầy bụi bẩn nhìn rất thảm thương, có người còn bị chém bả vai bên trái không cầm cự nổi ngã lăn xuống đất. Ôm bả vai co rút trên mặt đất nhìn vô cùng khổ sở.
Huyết kỵ binh lặng lẽ vây thành vòng tròn nhìn mấy người thảo nguyên, không nói một câu, cũng không cứu chữa.
Cửa chính của doanh trại đã đóng, có cung thủ đã lên tháp lâu.
- Tạm thời bọn họ không phải kẻ địch.
Lý Nhàn thản nhiên nói một câu, vẻ mặt bình tĩnh hơi giả dối.
- Ai biết nói tiếng Hán?
Hắn hỏi.
Một người đàn ông Khiết Đan khoảng 40 tuổi bị thương ở đùi ngã trên mặt đất sắc mặt trắng như tờ giấy. Y ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhàn liếc mắt một cái rồi hít một hơi thật sâu:
- Tốt nhất là ngươi các ta gần một chút.
Y cúi đầu nhìn miệng vết thương ở bắp đùi của mình vẫn không ngừng đổ máu nói:
- Ta nói ngày càng nhỏ, sợ ngươi không nghe rõ.
Lúc Lý Nhàn nhìn vết thương của y thì biết y không còn sống được bao lâu nữa.
Tuy không biết bọn họ chạy bao xa mới đến doanh trại Huyết Kỵ. Nhưng trong tình huống y mất máu quá nhiều mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo đủ thấy nghị lực như núi của người đàn ông này. Người như vậy cho dù là kẻ thù cũng phải khiến người ta tôn kính. Giọng điệu y nói chuyện rất bình thản, không hề có sự sợ hãi khi đang cận kề cái chết. Y biết mình đã không thể cứu được nữa, máu chảy đã có thể rót đầy túi rượu của y. Sở dĩ y còn chưa hôn mê có lẽ ngay cả chính y cảm thấy đây là trường sinh thiên đã chiếu cố sinh mạng của y.
- Ta là tộc nhân của bộ tộc Khiết Đan Hà Đại Hà, xem ra ngươi biết Âu Tư Thanh Thanh. Ta nói ngắn gọn, hy vọng thời gian còn kịp.
Y sờ bên thắt lưng lại phát hiện túi rượu đã bị thủng một lỗ.
- Có rượu không?
Y hỏi.
Lý Nhàn đứng lên lấy một túi rượu ở thắt lưng một gã Huyết kỵ binh đưa cho người đàn ông Khiết Đan kia.
Người đàn ông Khiết Đan nhìn Lý Kỳ cảm kích, sau đó rót một ngụm rượu vào họng. Có lẽ vì y uống quá nhiều cho nên đã ho khan kịch liệt. Máu tươi từ miệng phun ra nhưng không biết vì sao lại biến sắc, dưới ánh trời chiều màu rượu đỏ sẫm như màu máu.
- Đại nhân Ai Cân đến bờ bắc sông Tây Lạp Mộc Luân tìm bộ tộc Tô Xuyết Tân Di người Tập chống cự người Hề. Lúc đầu Tô Xuyết Tân Di cũng đồng ý dẫn theo mười ngàn kỵ binh xuôi nam. Một tháng trước Đột Quyết Đặc Cần A Sử Nha Khứ Hộc đến bộ tộc Tô Liễu Xuyết không cho phép Tô Xuyết Tân Di xuất binh. Lũ sói con kia!
Ánh mắt của người đàn ông Khiết Đan hơi hoảng hốt, tỏ ra thù hận.
- Tô Xuyết Tân Di cho người hạ độc vào rượu của Ai Cân. Ai Cân bị Tô Xuyết Tân Di bắt, đám hộ vệ đều chết trận. Tô Xuyết Tân Di muốn giao Ai Cân cho A Sử Na Khứ Hộc. Khả Đôn sau khi nhận được tin đã theo chúng tôi đi cứu Ai Cân nhưng rơi vào mai phục của người Tập. Đáp Lãng Trường Hồng bảo vệ được Khả Đôn chạy thoát theo hướng đông nam. Chúng tôi ly tán chạy đến nơi này của các người. Âu Tư Thanh Thanh nói cô ấy quen ngươi, có thể... có thể giúp đỡ cô ấy.
Lời của y nói rất linh tinh, không có tính logic. Nói ngắt quáng, chuyện thuật lại quả thực giống như phin nhựa biên tập hỗn loạn vậy. Nhưng Lý Nhàn vẫn tìm được 3 điểm mấu chốt trong đó. Đây là lý do vì sao Âu Tư Thanh Thanh xuất hiện ở nơi này.
Ma Hội bị bắt, Trần Uyển Dung sống chết không rõ, cô ấy bất lực.
Ngày đó, hắn rời đi, cô ấy không giữ lại.
Lý Nhàn biết lời nói độc ác của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô gái này. Có lẽ hai người thật sự không có ngày gặp lại. Hắn thì lạnh lùng, còn nàng thì kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức nếu như không gặp nguy cơ, nàng tình nguyện đau khổ rơi lệ chọn quên đi thời gian gặp gỡ ngắn ngủi kia. Ánh mắt nàng của ngà chia tay đó, Lý Nhàn hiểu chính là sự kiêu ngạo của nàng.
Nàng là vì phụ thân của mình cả mẫu thân nữa cho nên mới tìm đến ta.
Trong lòng Lý Nhàn đau, giống như đao khắc rìu đục, lại như có muỗi đốt cảm giác càng thêm khó chịu.
Cảm giác hay rất không tốt, rất không tốt.
Hắn bỏ đi, vốn là muốn tránh cảm giác này, muốn chặt một đao trực tiếp lên yêu thương ngắn ngủi.
- Bây giờ Ma Hội còn sống không?
Lý Nhàn nhìn người đàn ông Khiết Đan kia uống một ngụm rượu, sau đó đổ hết số rượu còn lại vào mặt ông ta. Người đàn ông Khiết Đan lại từ từ mở mắt nhìn lý Nhàn, bỗng nhiên cười cười:
- Tuy ngươi quấy rầy cái chết của ta nhưng cảm ơn ngươi, đã để cho ta nhìn thấy mặt trời nhiều hơn.
Trong lòng Lý Nhàn ngạc nhiên, cảm thấy bi thương thay cho người đàn ông Khiết Đan kia.
- Ai Cân chắc vẫn còn sống, Tô Xuyết Tân Di là một tên tiểu nhân dối trá, nhát gan! Không biết chuyện gì xảy ra, A Sử Na Khứ Hộc vẫn chưa đến bộ lạc người Tập. Tô Xuyết Tân Di không đợi được y, cũng không dám giết Ai Cân.
Nói xong, y quyến luyến nhìn ánh tà dương, mỉm cười nói với Lý Nhàn:
- Đừng quấy rầy ta nữa, ta vừa mới nhìn thấy Giang Nam.
Giang Nam!
Đột nhiên Lý Nhàn cứng ngắc, tay nhẹ nhàng sờ lên mi mắt của gã đàn ông kia.
Y không phải người Khiết Đan mà đến từ Giang Nam.
Lý Nhàn hít sâu một hơi, đứng lên, cảm thấy sức lực vừa bị vét sạch đã dần dần quay về.... Có lẽ cái chết là hình ảnh kích thích con người nhất, mà ngay cả mệt nhọc cũng xua tan ra khỏi cơ thể. Hắn chậm rãi đảo qua khuôn mặt của mấy người Khiết Đan, để tìm kiếm một gương mặt đến từ Trung Nguyên. Hắn gần như không kìm nổi mà gào lên, muốn giải phóng sự kìm nén và phẫn nộ trong lòng.
Hóa ra mẹ của Âu Tư Thanh Thanh là hoàng tộc Nam Trần, lúc bà ta trốn đi bên cạnh có một đám hộ vệ trung thành và tận tâm.
Không biết bây giờ còn được mấy người đang sống.
- Con muốn đi?
Không biết từ lúc nào Đạt Khê Trường Nho đã đừng bên cạnh Lý Nhàn, giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn khống chế cơn phẫn nộ của người thiếu niên này. Tiếng của y không lớn, nhưng giống như một hồ nước mát trong tưới lên trán của Lý Nhàn. Lý Nhàn xoay người nhìn Đạt Khê Trường Nho, hắn im lặng biết mình không nên đi. Làm vậy sẽ liên lụy đến nhiều người. Mà Âu Tư Thanh Thanh và mình cũng chưa có tình cảm sâu sắc lắm, và cũng càng chẳng có chút quan hệ nào với Huyết Kỵ.
Lý Nhàn nhìn ánh mắt của Đạt Khê Trường Nho, hắn có thể đọc được hàm nghĩa sâu xa từ trong ánh mắt kia.
- Sư phụ...
Lý Nhàn gật đầu:
- Con muốn đi.
Đạt Khê Trường Nhi ngây ra, rồi lập tức lắc lắc đầu:
- Ta sẽ không phái một ai giúp con!
Lý Nhàn cười nói:
- Con biết!
- Vì sao nên đi? Đáng không?
Đạt Khê Trường Nho không hề tức giận mà gằn lên hỏi từng chữ một.
Lý Nhàn lắc lắc đầu:
- Không đáng, nhưng con sẽ ngủ không ngon.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu:
- Ta còn một người cũng sẽ không cho đi cùng con.
Lý Nhàn giơ hắc trực đao lên cười nói:
- Cái này là đủ rồi.
Hắn xoay người, hỏi ba người Khiết Đan cuối cùng:
- Ở đây chỉ có mình ta cùng các ngươi đi cứu Ma Hội, các ngươi có dám đi giết nữa không?
Triều Cầu Ca đứng bên cạnh Lý Nhàn dùng tiếng Khiết Đan nói lại lời của hắn một lần. Nói xong, y quay đầu áy náy nhìn thoáng qua Đạt Khê Trường Nho:
- Hắn đã là một người đàn ông rồi.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Đúng, ta biết. Nhưng Huyết kỵ không thể hi sinh vô ích.
Triều Cầu Ca cười cười:
- Đệ lấy thân phận cá nhân giúp hắn làm tốt, sẽ không để liên lụy đến người khác nữa.
Đạt Khê Trường Nho nhíu mày hỏi:
- Cho ta một lý do để ta đồng ý.
Triều Cầu Ca đi đến bên cạnh Đạt Khê Trường Nho, khẽ nói với y:
- Nhìn ánh mắt của An Chi rất đặc biệt với nha đầu kia.
Nói xong, y cao giọng:
- Coi như đánh cuộc đi, An Chi dầu gì cũng phải quay về Trung Nguyên đây. Ở Tái Bắc nhiều bằng hữu, nếu sau này hắn ở Trung Nguyên lăn lộn không nổi, cũng có nơi an phận ở thảo nguyên. Chuyện tương lai không ai nói chắc được, chưa biết chừng sau này lại phải đến cầu người ta. Hơn nữa, lấy thân thủ của An Chi và đệ, cho dù không cứu nổi người thì chạy thoát cũng không thành vấn đề.
Đạt Khê Trường nho lắc đầu:
- Nếu các ngươi chết thì sao?
Triều Cầu Ca suy nghĩ một chút rồi nói rất nghiêm túc:
- Đại ca, đã lâu đệ không giết người, người Đột Quyết rồi.
Y không gọi là tướng quân mà gọi là đại ca.
Đạt Khê Trường Nho thở dài không nói gì nữa.
Triều Cầu Ca cười rạng rỡ hỏi ba người Khiết Đan kia:
- Đừng nói với ta là các ngươi bị dọa đến vỡ mật rồi nhé, đàn ông thảo nguyên các ngươi còn nói mình dũng cảm không?
Ba người Khiết Đan kia nhìn nhau, có một người dẫn đầu chậm rãi đừng lên cười nói:
- Nếu ta chết, sẽ không nhìn thấy hồ Thanh Ngưu... Nhưng nếu ra sống trở về, ta còn khó chịu hơn là chết. Tộc nhân sẽ khinh thường ra, bao gồm cả con ta, nó đã năm tuổi. Nó thường nói ta là người đàn ông dũng cảm nhất.
Hai người Khiết Đan khác cũng đứng lên, bọn họ vỗ vỗ bả vai người Khiết Đan kia nói:
- Anh hùng cũng không thể để một mình ngươi đảm đương được, Ai Cân đối với chúng ta rất tốt.
Triều Cầu Ca thuật lại lời của Lý Nhàn một lần. Lý Nhàn cười nói:
- Giữ lại một người đi, đợi Âu Tư Thanh Thanh tỉnh hai người lập tức quay về bộ tộc của các ngươi. Cố gắng dẫn nhiều người tiếp ứng cho chúng tôi. Nếu như không tiếp ứng, cho dù chúng tôi có cứu được Ma Hội ra cũng chạy không được bao xa! Đương nhiên nếu Âu Tư Thanh Thanh vẫn chưa tỉnh lại, chậm nhất là sáng mai nhất định phải quay về tìm người.
Hắn chậm rãi đi về phía phòng cùng mình, mang hai cung cứng hai thạch, cầm theo hai bình phá giáp chùy, chủy thủ mà Hồng Phất tặng, vôi phấn, thuốc độc, ống hơi hàn bỏ vào túi da thắt lưng. Cuối cùng là hắn dùng tấm vải bọc lấy trực đao đeo ở sau lưng.
Trang bị đầy đủ.
- Đệ chuyển nhà sao?
Không biết Triều Cầu Ca đã thu dọn xong từ lúc nào đứng chờ bọn họ.
Lý Nhàn lại bĩu môi nói:
- Vừa đủ thôi, ít nhất đệ còn ba mươi đồ tốt không mang.
Đi ra khỏi phòng, dắt Đại Hắc mã hội hợp với hai người Khiết Đan, hơn nữa còn thêm Triều Cầu Ca, bốn người cùng đi ra ngoài doanh trại. Mãi cho đến lúc ra ngoài doanh trại ngoái đầu nhìn không thấy Đạt Khê Trường Nho, không nhìn thấy Huyết kỵ binh tụ tập nữa. Không phải hắn đang tức giận, không phải cố tình thể hiện là không sao... Mà là sợ lúc quay đầu nhìn... mình lại hối hận đã có một quyết định hồ đồ trái với quan niệm sinh tồn.
Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là một thiếu niên muốn sống sót thật tốt.
Nhưng cũng có lúc đầu hắn nóng lên.
Và khi nóng lên thì hắn còn không thể nói lý hơn cả người bình thường, mà còn khốn kiếp hơn.
- Âu Tư Thanh Thanh?
Lý Nhàn ngơ ngẩn, lập tức muốn đến đón nhưng chân lại mềm nhũn ra không chạy được. Lấy đao làm gậy đi đến trước mặt Âu Tư Thanh Thanh nhìn mặt vẻ mặt chật vật của người thiếu nữ.
- Lý Nhàn… giúp ta!
Sau khi nhìn rõ mặt Lý Nhàn, ánh mắt của Âu Tư Thanh Thanh đột nhiên sáng lên rồi cũng nhanh chóng chùng xuống. Cơ thể nàng mềm nhũn từ từ ngã ngựa. Trước khi ngã ngựa, theo bản năng nàng giơ tay chạm vào gương mặt quen thuộc kia, còn chưa kịp chạm đến thì đã mất hết sức lực.
Lý Nhàn giơ tay ôm lấy nàng, cánh tay vẫn còn đau nhức, hai người cùng ngã nhào xuống đất.
Hắn đỡ sau lưng nàng, nhẹ nhàng lắc lư.
- Âu Tư Thanh Thanh…
Lý Nhàn chỉ gọi được tên nàng rồi lập tức dừng lại, giơ tay lên để ở trước mắt nhìn nhìn. Tay đỡ phía sau lưng nàng đẫm ướt, chính là quần áo đã thấm máu. Phía sau lưng nàng còn bị một vết chém ngoài da, vị trí của vết thương gần sát trái tim. Sắc mặt Lý Nhàn trắng bệch, kinh ngạc nhìn máu trên tay đến đần người ra.
Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại, sự nổi giận trong ánh mắt cũng dần tắt đi.
Hắn xoay người, nhìn Độc Cô Nhuệ Chí:
- Tiểu Độc ca… xin huynh.
Độc Cô Nhuệ Chí thở dài, xoay người bế Âu Tư Thanh Thanh chạy về phía phòng của mình. Mấy thị vệ của Âu Tư Thanh Thanh cũng theo đi, nhưng bị Huyết kỵ binh ngăn lại. Mấy thị vệ này ai cũng bị thương, người đầy máu. Mặt đầy bụi bẩn nhìn rất thảm thương, có người còn bị chém bả vai bên trái không cầm cự nổi ngã lăn xuống đất. Ôm bả vai co rút trên mặt đất nhìn vô cùng khổ sở.
Huyết kỵ binh lặng lẽ vây thành vòng tròn nhìn mấy người thảo nguyên, không nói một câu, cũng không cứu chữa.
Cửa chính của doanh trại đã đóng, có cung thủ đã lên tháp lâu.
- Tạm thời bọn họ không phải kẻ địch.
Lý Nhàn thản nhiên nói một câu, vẻ mặt bình tĩnh hơi giả dối.
- Ai biết nói tiếng Hán?
Hắn hỏi.
Một người đàn ông Khiết Đan khoảng 40 tuổi bị thương ở đùi ngã trên mặt đất sắc mặt trắng như tờ giấy. Y ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhàn liếc mắt một cái rồi hít một hơi thật sâu:
- Tốt nhất là ngươi các ta gần một chút.
Y cúi đầu nhìn miệng vết thương ở bắp đùi của mình vẫn không ngừng đổ máu nói:
- Ta nói ngày càng nhỏ, sợ ngươi không nghe rõ.
Lúc Lý Nhàn nhìn vết thương của y thì biết y không còn sống được bao lâu nữa.
Tuy không biết bọn họ chạy bao xa mới đến doanh trại Huyết Kỵ. Nhưng trong tình huống y mất máu quá nhiều mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo đủ thấy nghị lực như núi của người đàn ông này. Người như vậy cho dù là kẻ thù cũng phải khiến người ta tôn kính. Giọng điệu y nói chuyện rất bình thản, không hề có sự sợ hãi khi đang cận kề cái chết. Y biết mình đã không thể cứu được nữa, máu chảy đã có thể rót đầy túi rượu của y. Sở dĩ y còn chưa hôn mê có lẽ ngay cả chính y cảm thấy đây là trường sinh thiên đã chiếu cố sinh mạng của y.
- Ta là tộc nhân của bộ tộc Khiết Đan Hà Đại Hà, xem ra ngươi biết Âu Tư Thanh Thanh. Ta nói ngắn gọn, hy vọng thời gian còn kịp.
Y sờ bên thắt lưng lại phát hiện túi rượu đã bị thủng một lỗ.
- Có rượu không?
Y hỏi.
Lý Nhàn đứng lên lấy một túi rượu ở thắt lưng một gã Huyết kỵ binh đưa cho người đàn ông Khiết Đan kia.
Người đàn ông Khiết Đan nhìn Lý Kỳ cảm kích, sau đó rót một ngụm rượu vào họng. Có lẽ vì y uống quá nhiều cho nên đã ho khan kịch liệt. Máu tươi từ miệng phun ra nhưng không biết vì sao lại biến sắc, dưới ánh trời chiều màu rượu đỏ sẫm như màu máu.
- Đại nhân Ai Cân đến bờ bắc sông Tây Lạp Mộc Luân tìm bộ tộc Tô Xuyết Tân Di người Tập chống cự người Hề. Lúc đầu Tô Xuyết Tân Di cũng đồng ý dẫn theo mười ngàn kỵ binh xuôi nam. Một tháng trước Đột Quyết Đặc Cần A Sử Nha Khứ Hộc đến bộ tộc Tô Liễu Xuyết không cho phép Tô Xuyết Tân Di xuất binh. Lũ sói con kia!
Ánh mắt của người đàn ông Khiết Đan hơi hoảng hốt, tỏ ra thù hận.
- Tô Xuyết Tân Di cho người hạ độc vào rượu của Ai Cân. Ai Cân bị Tô Xuyết Tân Di bắt, đám hộ vệ đều chết trận. Tô Xuyết Tân Di muốn giao Ai Cân cho A Sử Na Khứ Hộc. Khả Đôn sau khi nhận được tin đã theo chúng tôi đi cứu Ai Cân nhưng rơi vào mai phục của người Tập. Đáp Lãng Trường Hồng bảo vệ được Khả Đôn chạy thoát theo hướng đông nam. Chúng tôi ly tán chạy đến nơi này của các người. Âu Tư Thanh Thanh nói cô ấy quen ngươi, có thể... có thể giúp đỡ cô ấy.
Lời của y nói rất linh tinh, không có tính logic. Nói ngắt quáng, chuyện thuật lại quả thực giống như phin nhựa biên tập hỗn loạn vậy. Nhưng Lý Nhàn vẫn tìm được 3 điểm mấu chốt trong đó. Đây là lý do vì sao Âu Tư Thanh Thanh xuất hiện ở nơi này.
Ma Hội bị bắt, Trần Uyển Dung sống chết không rõ, cô ấy bất lực.
Ngày đó, hắn rời đi, cô ấy không giữ lại.
Lý Nhàn biết lời nói độc ác của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô gái này. Có lẽ hai người thật sự không có ngày gặp lại. Hắn thì lạnh lùng, còn nàng thì kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức nếu như không gặp nguy cơ, nàng tình nguyện đau khổ rơi lệ chọn quên đi thời gian gặp gỡ ngắn ngủi kia. Ánh mắt nàng của ngà chia tay đó, Lý Nhàn hiểu chính là sự kiêu ngạo của nàng.
Nàng là vì phụ thân của mình cả mẫu thân nữa cho nên mới tìm đến ta.
Trong lòng Lý Nhàn đau, giống như đao khắc rìu đục, lại như có muỗi đốt cảm giác càng thêm khó chịu.
Cảm giác hay rất không tốt, rất không tốt.
Hắn bỏ đi, vốn là muốn tránh cảm giác này, muốn chặt một đao trực tiếp lên yêu thương ngắn ngủi.
- Bây giờ Ma Hội còn sống không?
Lý Nhàn nhìn người đàn ông Khiết Đan kia uống một ngụm rượu, sau đó đổ hết số rượu còn lại vào mặt ông ta. Người đàn ông Khiết Đan lại từ từ mở mắt nhìn lý Nhàn, bỗng nhiên cười cười:
- Tuy ngươi quấy rầy cái chết của ta nhưng cảm ơn ngươi, đã để cho ta nhìn thấy mặt trời nhiều hơn.
Trong lòng Lý Nhàn ngạc nhiên, cảm thấy bi thương thay cho người đàn ông Khiết Đan kia.
- Ai Cân chắc vẫn còn sống, Tô Xuyết Tân Di là một tên tiểu nhân dối trá, nhát gan! Không biết chuyện gì xảy ra, A Sử Na Khứ Hộc vẫn chưa đến bộ lạc người Tập. Tô Xuyết Tân Di không đợi được y, cũng không dám giết Ai Cân.
Nói xong, y quyến luyến nhìn ánh tà dương, mỉm cười nói với Lý Nhàn:
- Đừng quấy rầy ta nữa, ta vừa mới nhìn thấy Giang Nam.
Giang Nam!
Đột nhiên Lý Nhàn cứng ngắc, tay nhẹ nhàng sờ lên mi mắt của gã đàn ông kia.
Y không phải người Khiết Đan mà đến từ Giang Nam.
Lý Nhàn hít sâu một hơi, đứng lên, cảm thấy sức lực vừa bị vét sạch đã dần dần quay về.... Có lẽ cái chết là hình ảnh kích thích con người nhất, mà ngay cả mệt nhọc cũng xua tan ra khỏi cơ thể. Hắn chậm rãi đảo qua khuôn mặt của mấy người Khiết Đan, để tìm kiếm một gương mặt đến từ Trung Nguyên. Hắn gần như không kìm nổi mà gào lên, muốn giải phóng sự kìm nén và phẫn nộ trong lòng.
Hóa ra mẹ của Âu Tư Thanh Thanh là hoàng tộc Nam Trần, lúc bà ta trốn đi bên cạnh có một đám hộ vệ trung thành và tận tâm.
Không biết bây giờ còn được mấy người đang sống.
- Con muốn đi?
Không biết từ lúc nào Đạt Khê Trường Nho đã đừng bên cạnh Lý Nhàn, giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn khống chế cơn phẫn nộ của người thiếu niên này. Tiếng của y không lớn, nhưng giống như một hồ nước mát trong tưới lên trán của Lý Nhàn. Lý Nhàn xoay người nhìn Đạt Khê Trường Nho, hắn im lặng biết mình không nên đi. Làm vậy sẽ liên lụy đến nhiều người. Mà Âu Tư Thanh Thanh và mình cũng chưa có tình cảm sâu sắc lắm, và cũng càng chẳng có chút quan hệ nào với Huyết Kỵ.
Lý Nhàn nhìn ánh mắt của Đạt Khê Trường Nho, hắn có thể đọc được hàm nghĩa sâu xa từ trong ánh mắt kia.
- Sư phụ...
Lý Nhàn gật đầu:
- Con muốn đi.
Đạt Khê Trường Nhi ngây ra, rồi lập tức lắc lắc đầu:
- Ta sẽ không phái một ai giúp con!
Lý Nhàn cười nói:
- Con biết!
- Vì sao nên đi? Đáng không?
Đạt Khê Trường Nho không hề tức giận mà gằn lên hỏi từng chữ một.
Lý Nhàn lắc lắc đầu:
- Không đáng, nhưng con sẽ ngủ không ngon.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu:
- Ta còn một người cũng sẽ không cho đi cùng con.
Lý Nhàn giơ hắc trực đao lên cười nói:
- Cái này là đủ rồi.
Hắn xoay người, hỏi ba người Khiết Đan cuối cùng:
- Ở đây chỉ có mình ta cùng các ngươi đi cứu Ma Hội, các ngươi có dám đi giết nữa không?
Triều Cầu Ca đứng bên cạnh Lý Nhàn dùng tiếng Khiết Đan nói lại lời của hắn một lần. Nói xong, y quay đầu áy náy nhìn thoáng qua Đạt Khê Trường Nho:
- Hắn đã là một người đàn ông rồi.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Đúng, ta biết. Nhưng Huyết kỵ không thể hi sinh vô ích.
Triều Cầu Ca cười cười:
- Đệ lấy thân phận cá nhân giúp hắn làm tốt, sẽ không để liên lụy đến người khác nữa.
Đạt Khê Trường Nho nhíu mày hỏi:
- Cho ta một lý do để ta đồng ý.
Triều Cầu Ca đi đến bên cạnh Đạt Khê Trường Nho, khẽ nói với y:
- Nhìn ánh mắt của An Chi rất đặc biệt với nha đầu kia.
Nói xong, y cao giọng:
- Coi như đánh cuộc đi, An Chi dầu gì cũng phải quay về Trung Nguyên đây. Ở Tái Bắc nhiều bằng hữu, nếu sau này hắn ở Trung Nguyên lăn lộn không nổi, cũng có nơi an phận ở thảo nguyên. Chuyện tương lai không ai nói chắc được, chưa biết chừng sau này lại phải đến cầu người ta. Hơn nữa, lấy thân thủ của An Chi và đệ, cho dù không cứu nổi người thì chạy thoát cũng không thành vấn đề.
Đạt Khê Trường nho lắc đầu:
- Nếu các ngươi chết thì sao?
Triều Cầu Ca suy nghĩ một chút rồi nói rất nghiêm túc:
- Đại ca, đã lâu đệ không giết người, người Đột Quyết rồi.
Y không gọi là tướng quân mà gọi là đại ca.
Đạt Khê Trường Nho thở dài không nói gì nữa.
Triều Cầu Ca cười rạng rỡ hỏi ba người Khiết Đan kia:
- Đừng nói với ta là các ngươi bị dọa đến vỡ mật rồi nhé, đàn ông thảo nguyên các ngươi còn nói mình dũng cảm không?
Ba người Khiết Đan kia nhìn nhau, có một người dẫn đầu chậm rãi đừng lên cười nói:
- Nếu ta chết, sẽ không nhìn thấy hồ Thanh Ngưu... Nhưng nếu ra sống trở về, ta còn khó chịu hơn là chết. Tộc nhân sẽ khinh thường ra, bao gồm cả con ta, nó đã năm tuổi. Nó thường nói ta là người đàn ông dũng cảm nhất.
Hai người Khiết Đan khác cũng đứng lên, bọn họ vỗ vỗ bả vai người Khiết Đan kia nói:
- Anh hùng cũng không thể để một mình ngươi đảm đương được, Ai Cân đối với chúng ta rất tốt.
Triều Cầu Ca thuật lại lời của Lý Nhàn một lần. Lý Nhàn cười nói:
- Giữ lại một người đi, đợi Âu Tư Thanh Thanh tỉnh hai người lập tức quay về bộ tộc của các ngươi. Cố gắng dẫn nhiều người tiếp ứng cho chúng tôi. Nếu như không tiếp ứng, cho dù chúng tôi có cứu được Ma Hội ra cũng chạy không được bao xa! Đương nhiên nếu Âu Tư Thanh Thanh vẫn chưa tỉnh lại, chậm nhất là sáng mai nhất định phải quay về tìm người.
Hắn chậm rãi đi về phía phòng cùng mình, mang hai cung cứng hai thạch, cầm theo hai bình phá giáp chùy, chủy thủ mà Hồng Phất tặng, vôi phấn, thuốc độc, ống hơi hàn bỏ vào túi da thắt lưng. Cuối cùng là hắn dùng tấm vải bọc lấy trực đao đeo ở sau lưng.
Trang bị đầy đủ.
- Đệ chuyển nhà sao?
Không biết Triều Cầu Ca đã thu dọn xong từ lúc nào đứng chờ bọn họ.
Lý Nhàn lại bĩu môi nói:
- Vừa đủ thôi, ít nhất đệ còn ba mươi đồ tốt không mang.
Đi ra khỏi phòng, dắt Đại Hắc mã hội hợp với hai người Khiết Đan, hơn nữa còn thêm Triều Cầu Ca, bốn người cùng đi ra ngoài doanh trại. Mãi cho đến lúc ra ngoài doanh trại ngoái đầu nhìn không thấy Đạt Khê Trường Nho, không nhìn thấy Huyết kỵ binh tụ tập nữa. Không phải hắn đang tức giận, không phải cố tình thể hiện là không sao... Mà là sợ lúc quay đầu nhìn... mình lại hối hận đã có một quyết định hồ đồ trái với quan niệm sinh tồn.
Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là một thiếu niên muốn sống sót thật tốt.
Nhưng cũng có lúc đầu hắn nóng lên.
Và khi nóng lên thì hắn còn không thể nói lý hơn cả người bình thường, mà còn khốn kiếp hơn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)
- bình luận