Tướng Minh - Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
Chương trước- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tướng Minh
Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
Lời nói của Ất Chi Văn Đức càng nghe càng thấy chân thành vô cùng, chỉ có điều những người bình thường cũng đều biết hắn ta chẳng qua nói cho có lệ thôi nhưng vị Thượng thư Hữu Thừa của Đại Tùy Lưu Sĩ Long lại cảm thấy vui mừng vô cùng, còn cảm thấy mình sắp hoàn thành được sự dặn dò của bệ hạ, sau khi quay về cũng có thứ để khoác lác với bá quan, sau này trên sử sách cũng nhất định ghi dày đặc về gã.
Vu Trọng Văn không ngăn được Lưu Sĩ Long, vội vội vàng vàng đi tìm Vũ Văn Thuật để bàn bạc. Nhưng tới bên ngoài đại trướng của Vũ Văn Thuật thì thân binh nói, Đại tướng quân đến phía trước xem số người bị thương rồi. Vu Trọng Văn lại đuổi tới nơi bố trí những người bị thương, tìm một hồi lâu mới tìm thấy Vũ Văn Thuật đang nói chuyện với đám người Kinh Nguyên Hằng.
- Không xong rồi! Không xong rồi!
Vu Trọng Văn từ xa liền hô lên, đám người Vũ Văn Thuật quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Vu Trọng Văn, nghe thấy tiếng ‘xong rồi, xong rồi’. Họ còn tưởng rằng y đã khống chế được Ất Chi Văn Đức, mọi người đều nhìn nhau cười to. Vũ Văn Thuật chỉ về phía Vu Trọng Văn ở xa đang chạy chậm lại:
- Thân là Đại tướng quân, nhưng nhìn hắn xem còn ra bộ dạng gì nữa!
Kinh Nguyên Hằng nói:
- Khống chế được Ất Chi Văn Đức rồi, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ vui sướng quá mức như thế ha ha...
- Không đúng!
Đại tướng quân Tả Võ Vệ Vương Nhân Cung nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng, lập tức biến sắc, nói:
- Hắn hô là không xong rồi!
- Không xong?
Vũ Văn Thuật ngẩn ra, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác khó diễn tả. Ông nhanh bước đón Vu Trọng Văn đi tới, xa xa lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vu Trọng Văn chạy quá gấp, thở hổn hển nói không nên lời, đợi đến trước mặt Vũ Văn Thuật, cúi người miệng thở lớn, ho khan vài tiếng mới vừa thở vừa nói:
- Không xong rồi, Ất Chi Văn Đức chạy rồi!
Vũ Văn Thuật giận dữ nói:
- Bảo ngươi giữ hắn lại cơ mà! Tên quốc tặc nhà ngươi, tại sao lại thả hắn ra!
Ông ta túm vạt áo trước của Vu Trọng Văn, bởi vì dùng lực nên khớp xương đều trắng bệch.
Vu Trọng Văn vội vàng giải thích:
- Không phải tôi thả hắn chạy!
Vũ Văn Thuật cả giận nói:
- Trong mấy chục vạn đại quân, nếu không phải ngươi thả hắn đi, chẳng lẽ lại hắn còn có thể mọc hai cánh chạy hay sao? Vu Trọng Văn! Ngày rút quân về, trước mặt bệ hạ ta xem ngươi giải thích như thế nào!
Vu Trọng Văn bị ông ta lôi xồng xộc đi nhưng lắp bắp giải thích không rõ, càng như vậy Vũ Văn Thuật càng tức giận, hận không thể đấm một quả cho y ngã lăn xuống đất.
Hai người Kinh Nguyên Hằng và Vương Nhân Cung nghe thấy Ất Chi Văn Đức chạy rồi cũng cảm thấy đầu óc choáng váng dường như nói không nên lời. Hai người họ ngẩn ra một lúc mới tỉnh ngộ, Kinh Nguyên Hằng liền vội vàng tiến lên kéo Vũ Văn Thuật ra, vội hỏi Vu Trọng Văn:
- Chạy được bao lâu rồi? Có đuổi kịp không?
Vu Trọng Văn thở dốc một hơi nói:
- Không liên quan đến tôi! Là Lưu Sĩ Long nghe những lời nói dối của Ất Chi Văn Đức, thả hắn về thảo luận với Cao Nguyên chuyện xưng thần. Tôi có ngăn cản nhưng Lưu Sĩ Long lấy thân phận Chiêu Hàng Sứ và Giám quân ra để ép tôi, hắn kéo tay của Ất Chi Văn Đức tự mình hộ tống y ra khỏi doanh trại, tôi vội đến tìm các ngài, cớ gì lại đổ oan cho tôi?
Mọi người đều sửng sốt, Vũ Văn Thuật lập tức chửi ầm lên:
- Tên thất phu Lưu Sĩ Long, hầu nhầm nước à!
Vương Nhân Cung còn bình tĩnh một chút, y vội vàng quay đầu lại triệu tập thân binh của mình nói:
- Tức tốc đuổi về phía ngoài doanh trại, thấy người Cao Cú Lệ lập tức bắt, kể cả là đuổi tới thành Bình Nhưỡng cũng phải đuổi kịp được bọn chúng!
Mười mấy thân binh thuộc hạ của y lập tức lĩnh mệnh, vội vã chạy về phía ngoài doanh trại. Vũ Văn Thuật và đám người Kinh Nguyên Hằng cũng lập tức phái thân binh cùng đi đuổi, chỉ có điều trì hoãn lâu như vậy, tên Ất Chi Văn Đức đã sớm ra khỏi đại doanh quân Tùy dưới sự hộ tống của Lưu Sĩ Long rồi.
...
...
Sau khi rời khỏi đại doanh, Ất Chi Văn Đức thi lễ thật sâu với Lưu Sĩ Long, nói:
- Hôm nay xin đa tạ Lưu đại nhân giúp đỡ, chậm nhất là ngày mai sẽ cùng bệ hạ nước tôi đến đại doanh. Xin đại nhân yên tâm, tôi là quân tử tín nghĩa, quyết không phụ sự ủy thác của đại nhân.
Tiếng Hán của y nói vô cùng khó nghe, còn mặt dày nói mình là quân tử nữa, chỉ có điều lúc này Lưu Sĩ Long hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sắp lập được công lao nên nào còn để ý đến tiếng Hán mà Ất Chi Văn Đức nói thế nào? Nhưng lúc này gã cũng không phải hoàn toàn hồ đồ, còn không quên đuổi theo dặn dò một câu:
- Tướng quân đi nhanh về nhanh, đừng để trễ việc!
Câu uy hiếp này của gã đối với Ất Chi Văn Đức mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Sau khi ra khỏi đại doanh, mấy trăm thân binh mà Ất Chi Văn Đức dẫn theo liền đến đón y. Sau khi trở mình lên ngựa, Ất Chi Văn Đức thấp giọng hạ lệnh:
- Tức tốc về đại doanh của ta! Tất cả những kẻ đuổi tới đều giết không tha!
Y ngồi ở trên lưng ngựa ôm quyền với Lưu Sĩ Long, vừa định nói lời tạm biệt thì đột nhiên nhìn thấy trong đại doanh Đại Tùy hỗn loạn, dường như có không ít người xông ra khỏi cửa doanh trại. Sắc mặt Ất Chi Văn Đức biến đổi, biết là Vu Trọng Văn dẫn theo binh đến truy đuổi, y không nói thêm gì nữa mà lập tức thúc ngựa chạy đi. Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ bảo hộ trái phải, thúc ngựa gào thét chạy đi. Vương Nhân Cung mang người đuổi tới cửa doanh trại, nhìn thấy phía xa còn lại đám bụi mù thì không khỏi ảo não mắng một câu, y xoay người hỏi Lưu Sĩ Long:
- Tại sao lại thả cho Ất Chi Văn Đức chạy!
Lưu Sĩ Long vuốt vuốt râu thưa thớt của mình, ngang nhiên nói:
- Đây là đại sự chiêu hàng, dựa vào gì phải nói cho ngươi biết!
Vương Nhân Cung tức giận đến la lớn:
- Tên quốc tặc nhà ngươi, thả Ất Chi Văn Đức chạy rồi thì lấy gì để khống chế người Cao Cú Lệ mang lương thực đến đây? Ngươi...Ngươi...Làm ta tức chết đi được!
Nghe thấy hai chữ “lương thực”, Lưu Sĩ Long bừng tỉnh, bừng tỉnh lại thì sợ đến mức sắc mặt biến đổi.
- Ta...Ta...Sao ta lại quên lương thực nhỉ? Phải làm thế nào bây giờ?
Gã thất kinh mà hỏi.
Vương Nhân Cung cũng không để ý đến gã, khoát tay chặn lại nói:
- Người đâu! Đi tìm ngựa, cùng ta truy đuổi!
Thân binh thuộc hạ của y vội đi dắt ngựa đến, lúc này Ất Chi Văn Đức đã chạy rất xa rồi.
Ngoài hai ba dặm, Ất Chi Văn Đức vừa phóng ngựa vừa cười một cách điên dại:
- Ha ha! Đám người Tùy đó thật ngu ngốc, ngu ngốc không diễn tả nổi! Cao Nguyên là tên ngốc, không ngờ người Tùy còn ngu ngốc gấp hắn trăm ngàn lần!
Đang cười hô hố, đột nhiên một phá giáp chùy bay tới, bay tới cắm vào lồng ngực y. Mũi chùy này bay tới với lực mạnh vô cùng, không ngờ khiến Ất Chi Văn Đức rơi từ trên lưng ngựa xuống. Mấy trăm binh sĩ Cao Cú Lệ lập tức ghìm chặt chiến mã, đều xuống ngựa cứu Ất Chi Văn Đức. Có người đỡ y dậy thì phát hiện mũi này đã khiến Ất Chi Văn Đức ngất đi, chỉ có điều y mặc áo giáp ba tầng nên bên trong còn có một lớp sắt, mũi tên bắn xuyên vào áo giáp ba tầng, rồi đâm xuyên vào lớp sắt nhưng vẫn đâm vào thịt bên trong của Ất Chi Văn Đức. Chỉ có điều có nhiều bảo hộ như vậy, mũi tên kia không đâm xuyên vào được nữa.
Trong lúc các binh sĩ của Cao Cú Lệ vội vàng cứu Ất Chi Văn Đức thì bên cạnh có đội kỵ binh đuổi đến phía họ. Nhìn thấy đội kỵ binh đó không nhiều, cùng lắm là không đủ hai mươi người nhưng người mạnh ngựa khỏe như giao long rời bến, như mãnh hổ xuống núi, cuốn theo một làn khói bụi chạy tới.
- Kỵ binh Đại Tùy!
Một binh lính Cao Cú Lệ thất kinh hô một tiếng, lập tức khiến người Cao Cú Lệ sợ tới mức thay đổi sắc mặt. Nhân mã mà Ất Chi Văn Đức mang đến vẫn đang đợi ở ngoài ba bốn dặm, lúc này bên cạnh y chỉ có mấy trăm người mà thôi, nếu bị kỵ binh Đại Tùy đuổi tới, vẫn chỉ là con đường chết mà thôi.
Đúng lúc này, Ất Chi Văn Đức từ từ tỉnh lại, nghe thấy các binh sĩ hô lớn bốn chữ “Kỵ binh Đại Tùy” thì sợ đến mức nhảy dựng lên, kéo chiến mã lại nhảy lên.
- Ngăn chúng lại! Ngăn chúng lại!
Ất Chi Văn Đức lớn tiếng ra lệnh, bất chấp trên ngực còn cắm một mũi tên. Y thúc ngựa về phía trước, chỉ có điều y chạy ra dưới sự bảo vệ của binh lính Cao Cú Lệ, bên ngoài bảy tám mươi dặm đã có một binh sĩ Đại Tùy mặc áo giáp màu đen kéo cung đến, mũi tên bay tới nhanh như tia chớp, đâm vào hậu tâm của Ất Chi Văn Đức. Trúng mũi tên nữa, Ất Chi Văn Đức lại một lần nữa từ trên ngựa ngã xuống đất, lăn vài vòng trên đất rồi lại bị ngựa mà y ngồi lên ban nãy trong lúc hoảng loạn giẫm lên chân của y một cái, rắc một tiếng, t đau đớn kêu lên một tiếng, chân của y đã bị chiến mã giẫm gãy rồi.
Mười mấy nhân mã từ xa đuổi tới chính là Lý Nhàn.
Hai mũi tên đó là Lý Nhàn bắn tới, mũi tên thứ nhất bắn từ ngoài một trăm hai mươi bước, ngắm chuẩn đến ngực của Ất Chi Văn Đức. Nếu không phải là Lý Nhàn thành tâm giữ mạng y áp giải về đại doanh thì mũi tên kia chỉ cần cao hơn một chút là đã lấy mất mạng của y rồi. Chỉ có điều Lý Nhàn không ngờ Ất Chi Văn Đức lại cẩn thận như vậy, không những mặc áo giáp ba tầng mà bên trong còn có miếng sắt mỏng. Mũi tên thứ nhất chỉ khiến y ngất đi chứ không có tổn hại gì. Trong lúc Ất Chi Văn Đức ngã ngựa, Lý Nhàn đã bắn một kỵ binh Cao Cú Lệ gần nhất ngã xuống, hắn vốn nghĩ rằng Ất Chi Văn Đức sẽ không thể tiếp tục lên ngựa được nữa, nhưng không ai ngờ chỉ qua một lát y đã nhanh chóng trèo lên ngựa chạy tiếp dưới sự bảo vệ của kỵ binh. Cách khoảng bảy mươi bước, Lý Nhàn làm sao có thể để y chạy nữa?
Mũi tên thứ hai bắn trúng hậu tâm của Ất Chi Văn Đức, áo giáp ba tầng dày như vậy đã ngăn được mũi tên nhưng không có tấm sắt mỏng bảo vệ, mũi tên này cắm sâu vào rất nhiều so với mũi trước.
- Bảo vệ tướng quân!
Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ phân ra hơn trăm người xông về phía Ất Chi Văn Đức, còn lại hơn hai trăm người quay lại nghênh chiến với đám người Lý Nhàn.
- Đừng ham chiến, giết xuyên qua! Bắt lấy Ất Chi Văn Đức!
Lý Nhàn lớn tiếng hô một câu, dẫn đầu kéo mặt giáp xuống.
Liên nỏ mang theo, Lý Nhàn treo cung cứng ở sau lưng, hai tay nâng liên nỏ ngắm trúng về phía kỵ binh của Cao Cú Lệ, khoảng cách ngoài ba mươi bước, ngón tay bóp nỏ.
Những tiếng đột đột chói tai, mười tám liên nỏ bắn về phía kỵ binh Cao Cú Lệ. Kỵ binh ở trong khoảng cách gần này, chỉ trong chốc lát, hơn trăm tên nỏ từ trong hộp bắn ra, ba bốn chục tên kỵ binh Cao Cú Lệ nghênh đón ở trước nhất đều bị bắn ngã xuống. Không có thời gian treo liên nỏ, Lý Nhàn tiện tay ném nỏ ra ngoài, rút trực đao màu đen từ sau lưng ra, dưới ánh chiều tà, hắc đao trong nháy mắt toát ra sắc thái như đoạt hồn phách khiến người khác khiếp sợ.
Một giây sau, sắc thái u ám khiếp sợ này đã nhuốm máu đỏ.
Hắc đao này cắt xẹt cổ của một kỵ binh Cao Cú Lệ giống như cắt một tờ giấy trắng. Một giây sau, hắc đao xoáy qua, một cánh tay bay lên không trung. Thiếu niên áo giáp đen đó, như chiến thần giết nhập trận địa, mười tám kỵ binh như gió cuốn mây tan, không thể ngăn cản được!
Vu Trọng Văn không ngăn được Lưu Sĩ Long, vội vội vàng vàng đi tìm Vũ Văn Thuật để bàn bạc. Nhưng tới bên ngoài đại trướng của Vũ Văn Thuật thì thân binh nói, Đại tướng quân đến phía trước xem số người bị thương rồi. Vu Trọng Văn lại đuổi tới nơi bố trí những người bị thương, tìm một hồi lâu mới tìm thấy Vũ Văn Thuật đang nói chuyện với đám người Kinh Nguyên Hằng.
- Không xong rồi! Không xong rồi!
Vu Trọng Văn từ xa liền hô lên, đám người Vũ Văn Thuật quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Vu Trọng Văn, nghe thấy tiếng ‘xong rồi, xong rồi’. Họ còn tưởng rằng y đã khống chế được Ất Chi Văn Đức, mọi người đều nhìn nhau cười to. Vũ Văn Thuật chỉ về phía Vu Trọng Văn ở xa đang chạy chậm lại:
- Thân là Đại tướng quân, nhưng nhìn hắn xem còn ra bộ dạng gì nữa!
Kinh Nguyên Hằng nói:
- Khống chế được Ất Chi Văn Đức rồi, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ vui sướng quá mức như thế ha ha...
- Không đúng!
Đại tướng quân Tả Võ Vệ Vương Nhân Cung nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng, lập tức biến sắc, nói:
- Hắn hô là không xong rồi!
- Không xong?
Vũ Văn Thuật ngẩn ra, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác khó diễn tả. Ông nhanh bước đón Vu Trọng Văn đi tới, xa xa lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vu Trọng Văn chạy quá gấp, thở hổn hển nói không nên lời, đợi đến trước mặt Vũ Văn Thuật, cúi người miệng thở lớn, ho khan vài tiếng mới vừa thở vừa nói:
- Không xong rồi, Ất Chi Văn Đức chạy rồi!
Vũ Văn Thuật giận dữ nói:
- Bảo ngươi giữ hắn lại cơ mà! Tên quốc tặc nhà ngươi, tại sao lại thả hắn ra!
Ông ta túm vạt áo trước của Vu Trọng Văn, bởi vì dùng lực nên khớp xương đều trắng bệch.
Vu Trọng Văn vội vàng giải thích:
- Không phải tôi thả hắn chạy!
Vũ Văn Thuật cả giận nói:
- Trong mấy chục vạn đại quân, nếu không phải ngươi thả hắn đi, chẳng lẽ lại hắn còn có thể mọc hai cánh chạy hay sao? Vu Trọng Văn! Ngày rút quân về, trước mặt bệ hạ ta xem ngươi giải thích như thế nào!
Vu Trọng Văn bị ông ta lôi xồng xộc đi nhưng lắp bắp giải thích không rõ, càng như vậy Vũ Văn Thuật càng tức giận, hận không thể đấm một quả cho y ngã lăn xuống đất.
Hai người Kinh Nguyên Hằng và Vương Nhân Cung nghe thấy Ất Chi Văn Đức chạy rồi cũng cảm thấy đầu óc choáng váng dường như nói không nên lời. Hai người họ ngẩn ra một lúc mới tỉnh ngộ, Kinh Nguyên Hằng liền vội vàng tiến lên kéo Vũ Văn Thuật ra, vội hỏi Vu Trọng Văn:
- Chạy được bao lâu rồi? Có đuổi kịp không?
Vu Trọng Văn thở dốc một hơi nói:
- Không liên quan đến tôi! Là Lưu Sĩ Long nghe những lời nói dối của Ất Chi Văn Đức, thả hắn về thảo luận với Cao Nguyên chuyện xưng thần. Tôi có ngăn cản nhưng Lưu Sĩ Long lấy thân phận Chiêu Hàng Sứ và Giám quân ra để ép tôi, hắn kéo tay của Ất Chi Văn Đức tự mình hộ tống y ra khỏi doanh trại, tôi vội đến tìm các ngài, cớ gì lại đổ oan cho tôi?
Mọi người đều sửng sốt, Vũ Văn Thuật lập tức chửi ầm lên:
- Tên thất phu Lưu Sĩ Long, hầu nhầm nước à!
Vương Nhân Cung còn bình tĩnh một chút, y vội vàng quay đầu lại triệu tập thân binh của mình nói:
- Tức tốc đuổi về phía ngoài doanh trại, thấy người Cao Cú Lệ lập tức bắt, kể cả là đuổi tới thành Bình Nhưỡng cũng phải đuổi kịp được bọn chúng!
Mười mấy thân binh thuộc hạ của y lập tức lĩnh mệnh, vội vã chạy về phía ngoài doanh trại. Vũ Văn Thuật và đám người Kinh Nguyên Hằng cũng lập tức phái thân binh cùng đi đuổi, chỉ có điều trì hoãn lâu như vậy, tên Ất Chi Văn Đức đã sớm ra khỏi đại doanh quân Tùy dưới sự hộ tống của Lưu Sĩ Long rồi.
...
...
Sau khi rời khỏi đại doanh, Ất Chi Văn Đức thi lễ thật sâu với Lưu Sĩ Long, nói:
- Hôm nay xin đa tạ Lưu đại nhân giúp đỡ, chậm nhất là ngày mai sẽ cùng bệ hạ nước tôi đến đại doanh. Xin đại nhân yên tâm, tôi là quân tử tín nghĩa, quyết không phụ sự ủy thác của đại nhân.
Tiếng Hán của y nói vô cùng khó nghe, còn mặt dày nói mình là quân tử nữa, chỉ có điều lúc này Lưu Sĩ Long hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sắp lập được công lao nên nào còn để ý đến tiếng Hán mà Ất Chi Văn Đức nói thế nào? Nhưng lúc này gã cũng không phải hoàn toàn hồ đồ, còn không quên đuổi theo dặn dò một câu:
- Tướng quân đi nhanh về nhanh, đừng để trễ việc!
Câu uy hiếp này của gã đối với Ất Chi Văn Đức mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Sau khi ra khỏi đại doanh, mấy trăm thân binh mà Ất Chi Văn Đức dẫn theo liền đến đón y. Sau khi trở mình lên ngựa, Ất Chi Văn Đức thấp giọng hạ lệnh:
- Tức tốc về đại doanh của ta! Tất cả những kẻ đuổi tới đều giết không tha!
Y ngồi ở trên lưng ngựa ôm quyền với Lưu Sĩ Long, vừa định nói lời tạm biệt thì đột nhiên nhìn thấy trong đại doanh Đại Tùy hỗn loạn, dường như có không ít người xông ra khỏi cửa doanh trại. Sắc mặt Ất Chi Văn Đức biến đổi, biết là Vu Trọng Văn dẫn theo binh đến truy đuổi, y không nói thêm gì nữa mà lập tức thúc ngựa chạy đi. Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ bảo hộ trái phải, thúc ngựa gào thét chạy đi. Vương Nhân Cung mang người đuổi tới cửa doanh trại, nhìn thấy phía xa còn lại đám bụi mù thì không khỏi ảo não mắng một câu, y xoay người hỏi Lưu Sĩ Long:
- Tại sao lại thả cho Ất Chi Văn Đức chạy!
Lưu Sĩ Long vuốt vuốt râu thưa thớt của mình, ngang nhiên nói:
- Đây là đại sự chiêu hàng, dựa vào gì phải nói cho ngươi biết!
Vương Nhân Cung tức giận đến la lớn:
- Tên quốc tặc nhà ngươi, thả Ất Chi Văn Đức chạy rồi thì lấy gì để khống chế người Cao Cú Lệ mang lương thực đến đây? Ngươi...Ngươi...Làm ta tức chết đi được!
Nghe thấy hai chữ “lương thực”, Lưu Sĩ Long bừng tỉnh, bừng tỉnh lại thì sợ đến mức sắc mặt biến đổi.
- Ta...Ta...Sao ta lại quên lương thực nhỉ? Phải làm thế nào bây giờ?
Gã thất kinh mà hỏi.
Vương Nhân Cung cũng không để ý đến gã, khoát tay chặn lại nói:
- Người đâu! Đi tìm ngựa, cùng ta truy đuổi!
Thân binh thuộc hạ của y vội đi dắt ngựa đến, lúc này Ất Chi Văn Đức đã chạy rất xa rồi.
Ngoài hai ba dặm, Ất Chi Văn Đức vừa phóng ngựa vừa cười một cách điên dại:
- Ha ha! Đám người Tùy đó thật ngu ngốc, ngu ngốc không diễn tả nổi! Cao Nguyên là tên ngốc, không ngờ người Tùy còn ngu ngốc gấp hắn trăm ngàn lần!
Đang cười hô hố, đột nhiên một phá giáp chùy bay tới, bay tới cắm vào lồng ngực y. Mũi chùy này bay tới với lực mạnh vô cùng, không ngờ khiến Ất Chi Văn Đức rơi từ trên lưng ngựa xuống. Mấy trăm binh sĩ Cao Cú Lệ lập tức ghìm chặt chiến mã, đều xuống ngựa cứu Ất Chi Văn Đức. Có người đỡ y dậy thì phát hiện mũi này đã khiến Ất Chi Văn Đức ngất đi, chỉ có điều y mặc áo giáp ba tầng nên bên trong còn có một lớp sắt, mũi tên bắn xuyên vào áo giáp ba tầng, rồi đâm xuyên vào lớp sắt nhưng vẫn đâm vào thịt bên trong của Ất Chi Văn Đức. Chỉ có điều có nhiều bảo hộ như vậy, mũi tên kia không đâm xuyên vào được nữa.
Trong lúc các binh sĩ của Cao Cú Lệ vội vàng cứu Ất Chi Văn Đức thì bên cạnh có đội kỵ binh đuổi đến phía họ. Nhìn thấy đội kỵ binh đó không nhiều, cùng lắm là không đủ hai mươi người nhưng người mạnh ngựa khỏe như giao long rời bến, như mãnh hổ xuống núi, cuốn theo một làn khói bụi chạy tới.
- Kỵ binh Đại Tùy!
Một binh lính Cao Cú Lệ thất kinh hô một tiếng, lập tức khiến người Cao Cú Lệ sợ tới mức thay đổi sắc mặt. Nhân mã mà Ất Chi Văn Đức mang đến vẫn đang đợi ở ngoài ba bốn dặm, lúc này bên cạnh y chỉ có mấy trăm người mà thôi, nếu bị kỵ binh Đại Tùy đuổi tới, vẫn chỉ là con đường chết mà thôi.
Đúng lúc này, Ất Chi Văn Đức từ từ tỉnh lại, nghe thấy các binh sĩ hô lớn bốn chữ “Kỵ binh Đại Tùy” thì sợ đến mức nhảy dựng lên, kéo chiến mã lại nhảy lên.
- Ngăn chúng lại! Ngăn chúng lại!
Ất Chi Văn Đức lớn tiếng ra lệnh, bất chấp trên ngực còn cắm một mũi tên. Y thúc ngựa về phía trước, chỉ có điều y chạy ra dưới sự bảo vệ của binh lính Cao Cú Lệ, bên ngoài bảy tám mươi dặm đã có một binh sĩ Đại Tùy mặc áo giáp màu đen kéo cung đến, mũi tên bay tới nhanh như tia chớp, đâm vào hậu tâm của Ất Chi Văn Đức. Trúng mũi tên nữa, Ất Chi Văn Đức lại một lần nữa từ trên ngựa ngã xuống đất, lăn vài vòng trên đất rồi lại bị ngựa mà y ngồi lên ban nãy trong lúc hoảng loạn giẫm lên chân của y một cái, rắc một tiếng, t đau đớn kêu lên một tiếng, chân của y đã bị chiến mã giẫm gãy rồi.
Mười mấy nhân mã từ xa đuổi tới chính là Lý Nhàn.
Hai mũi tên đó là Lý Nhàn bắn tới, mũi tên thứ nhất bắn từ ngoài một trăm hai mươi bước, ngắm chuẩn đến ngực của Ất Chi Văn Đức. Nếu không phải là Lý Nhàn thành tâm giữ mạng y áp giải về đại doanh thì mũi tên kia chỉ cần cao hơn một chút là đã lấy mất mạng của y rồi. Chỉ có điều Lý Nhàn không ngờ Ất Chi Văn Đức lại cẩn thận như vậy, không những mặc áo giáp ba tầng mà bên trong còn có miếng sắt mỏng. Mũi tên thứ nhất chỉ khiến y ngất đi chứ không có tổn hại gì. Trong lúc Ất Chi Văn Đức ngã ngựa, Lý Nhàn đã bắn một kỵ binh Cao Cú Lệ gần nhất ngã xuống, hắn vốn nghĩ rằng Ất Chi Văn Đức sẽ không thể tiếp tục lên ngựa được nữa, nhưng không ai ngờ chỉ qua một lát y đã nhanh chóng trèo lên ngựa chạy tiếp dưới sự bảo vệ của kỵ binh. Cách khoảng bảy mươi bước, Lý Nhàn làm sao có thể để y chạy nữa?
Mũi tên thứ hai bắn trúng hậu tâm của Ất Chi Văn Đức, áo giáp ba tầng dày như vậy đã ngăn được mũi tên nhưng không có tấm sắt mỏng bảo vệ, mũi tên này cắm sâu vào rất nhiều so với mũi trước.
- Bảo vệ tướng quân!
Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ phân ra hơn trăm người xông về phía Ất Chi Văn Đức, còn lại hơn hai trăm người quay lại nghênh chiến với đám người Lý Nhàn.
- Đừng ham chiến, giết xuyên qua! Bắt lấy Ất Chi Văn Đức!
Lý Nhàn lớn tiếng hô một câu, dẫn đầu kéo mặt giáp xuống.
Liên nỏ mang theo, Lý Nhàn treo cung cứng ở sau lưng, hai tay nâng liên nỏ ngắm trúng về phía kỵ binh của Cao Cú Lệ, khoảng cách ngoài ba mươi bước, ngón tay bóp nỏ.
Những tiếng đột đột chói tai, mười tám liên nỏ bắn về phía kỵ binh Cao Cú Lệ. Kỵ binh ở trong khoảng cách gần này, chỉ trong chốc lát, hơn trăm tên nỏ từ trong hộp bắn ra, ba bốn chục tên kỵ binh Cao Cú Lệ nghênh đón ở trước nhất đều bị bắn ngã xuống. Không có thời gian treo liên nỏ, Lý Nhàn tiện tay ném nỏ ra ngoài, rút trực đao màu đen từ sau lưng ra, dưới ánh chiều tà, hắc đao trong nháy mắt toát ra sắc thái như đoạt hồn phách khiến người khác khiếp sợ.
Một giây sau, sắc thái u ám khiếp sợ này đã nhuốm máu đỏ.
Hắc đao này cắt xẹt cổ của một kỵ binh Cao Cú Lệ giống như cắt một tờ giấy trắng. Một giây sau, hắc đao xoáy qua, một cánh tay bay lên không trung. Thiếu niên áo giáp đen đó, như chiến thần giết nhập trận địa, mười tám kỵ binh như gió cuốn mây tan, không thể ngăn cản được!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đường này ta mở
- Chương 2: Uống nhiều nước
- Chương 3: Sao có thể không chết
- Chương 4: Ị lên đầu
- Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Chương 6: Liên nỏ võ hầu
- Chương 7: Đao pháp của tiền bối thật giỏi
- Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí
- Chương 9: Đã làm rồi
- Chương 10: Lẽ nào là hắn
- Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
- Chương 12: Đạt khê trường nho
- Chương 13: Ngươi sốt ruột sao
- Chương 14: Yêu nhân
- Chương 15: “an chi”
- Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
- Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
- Chương 18: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ
- Chương 19: Tình huống ngượng ngịu
- Chương 20: Phi chủ lưu
- Chương 21: Thảo nguyên rất hỗn loạn
- Chương 22: Rất đàn hồi, rất mềm
- Chương 23: Không đỏ mặt
- Chương 24-1: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (1)
- Chương 24-2: Ta đánh mất mẹ ngươi rồi (2)
- Chương 25: Bàn luận người khác sau lưng có phải là bà tám không?
- Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Chương 26-2: Không phải là con đường của ánh sáng (2)
- Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
- Chương 27-2: Lần nào cũng làm như vậy (2)
- Chương 28: Tóc đen buông gần cửa sổ
- Chương 29: Bên trong bên ngoài
- Chương 30: Hẳn là hận ta mới đúng
- Chương 31: Bí mật của ngươi và bí mật của ta
- Chương 32: Từng mảnh từng mảnh
- Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy
- Chương 34-1: Lớn như trời đất (1)
- Chương 34-2: Lớn như trời đất (2)
- Chương 35: Có đến mức như vậy không
- Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
- Chương 37: Có yêu khí
- Chương 38-1: Trừ phi (1)
- Chương 38-2: Trừ phi (2)
- Chương 39-1: Thẹn quá hóa giận (1)
- Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)
- Chương 40-1: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn
- Chương 40-2: Cuộc tỷ thí của những người khiêm tốn (2)
- Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội
- Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Chương 42-2: Tương đối không vừa mắt (2)
- Chương 43: Ca dao
- Chương 44: Hãy giúp ta
- Chương 45: Khốn khiếp hồ đồ
- Chương 46: Nói bình thư sao?
- Chương 47: Uống rượu ăn thịt
- Chương 48: Người ngu đến mới hay!
- Chương 49-1: Từng bước giẫm lên máu (1)
- Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)
- Chương 50: Lĩnh ngộ một thế giới khác
- Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
- Chương 52: Đi tìm hắn đi!
- Chương 53-1: Nhớ và không nhớ (1)
- Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)
- Chương 54-1: Tam thập thất ca (1)
- Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)
- Chương 55-1: Là ai? (1)
- Chương 55-2: Là ai? (2)
- Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)
- Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
- Chương 57: Mạc hướng liêu đông
- Chương 58: Đệ là thiếu tướng quân
- Chương 59: Sao lại là ngươi
- Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Chương 60-2: Nó vẫn còn sống (2)
- Chương 61: Ai còn có thể, ai còn dám?
- Chương 62: Nhìn giống
- Chương 63-1: Người của đại tùy (1)
- Chương 63-2: Người của đại tùy (2)
- Chương 64: Cả đời
- Chương 65: Săn
- Chương 66: Con xin lỗi
- Chương 67: Bắn
- Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
- Chương 68-2: Số mệnh sao? (2)
- Chương 69: Thù này
- Chương 70: Mười tám người
- Chương 71: Cái xác thật lớn
- Chương 72: Khúc nhạc đệm nhỏ
- Chương 73: Trách không dễ dàng
- Chương 74: Gặp mặt ban đầu
- Chương 75: Cần gì mượn đao?
- Chương 76: Tin hay không?
- Chương 77: Một tiếng thở dài
- Chương 78: Ngươi trêu chọc ta, ta cũng trêu chọc ngươi
- Chương 79: Loạn thế chưa đến nạn thổ phỉ đã hoành hành
- Chương 80: Ngươi là thằng nào?
- Chương 81-1: “quân tử trực” (1)
- Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
- Chương 82: Chí hướng của tiểu địch
- Chương 83: Rượi li biệt, thư li biệt
- Chương 84-1: Ham tài nhưng không ngốc (1)
- Chương 84-2: Ham tài nhưng không ngốc (2)
- Chương 85: Thế không thể đỡ
- Chương 86: Đồng sinh cộng tử
- Chương 87-1: Hỏi còn có mấy người ở lại? (1)
- Chương 87-2: Hỏi còn có mấy người ở lại (2)
- Chương 88: Cần người
- Chương 89: Nuôi chó, nuôi cho mập ăn thịt
- Chương 90: Nói một không hai
- Chương 91-1: Tú hú chiếm tổ chim khách (1)
- Chương 91-2: Tú hú chiếm tổ chim khách (2)
- Chương 92: Lộ sát khí
- Chương 93-1: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 93-2: Lời đồn là do có người cố ý (1)
- Chương 94: Lời đồn là do người cố ý (2)
- Chương 95-1: Lời đồn là do có người cố ý (3) (1)
- Chương 95-2: Lời đồn là do có người cố ý (3) (2)
- Chương 96: Ân hận
- Chương 97-1: Lão nhân mê y thuật (1)
- Chương 97-2: Lão nhân mê y thuật (2)
- Chương 98-1: Hướng về yến sơn (1)
- Chương 98-2: Hướng về yến sơn (2)
- Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)
- Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)
- Chương 100-1: Không kịp nữa rồi (1)
- Chương 100-2: Không kịp nữa rồi (2)
- Chương 101-1: Hai ta không ai nợ ai (1)
- Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)
- Chương 102: Năm mươi người năm mươi mạng chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy
- Chương 103-1: Trận chiến đầu tiên (1) (1)
- Chương 103-2: Trận chiến đầu tiên (1) (2)
- Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)
- Chương 105: Trận chiến đầu tiên (3)
- Chương 106-1: Trận chiến đầu tiên (4) (1)
- Chương 106-2: Trận chiến đầu tiên (4) (2)
- Chương 107: Nhất tiễn phong hầu
- Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)
- Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)
- Chương 109: Đây là binh sỹ nhà ai?
- Chương 110-1: Vượt sông liêu thủy (1)
- Chương 110-2: Vượt sông liêu thủy (2)
- Chương 111: Một chiếc thuyền lá hai cô gái
- Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)
- Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)
- Chương 113: Tính kế (i)
- Chương 114: Tính kế (ii)
- Chương 115: Làm chuyện không quá bốn lần
- Chương 116: Ngươi là yến vân?
- Chương 117: Phải phát tài rồi sao
- Chương 118: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 119-1: . uy thế phủ đầu (1) (1) (1)
- Chương 119-2: . uy thế phủ đầu (2) (2) (2)
- Chương 120: Cha ngươi
- Chương 121: Da mặt dày hơn cả tường thành
- Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)
- Chương 122-2: . kéo dài mấy ngày thì tốt (2) (2) (2)
- Chương 123: Thật cao!
- Chương 124-1: Chơi đẹp! (1)
- Chương 124-2: Chơi đẹp! (2)
- Chương 125-1: Đừng cản phía sau (1)
- Chương 125-2: Đừng cản phía sau (2)
- Chương 126: Từng bước lo lắng
- Chương 127-1: Phải là hắn (1)
- Chương 127-2: Phải là hắn (2)
- Chương 128-1: Văn nhân à văn nhân (1)
- Chương 128-2: Văn nhân à văn nhân (2)
- Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp
- Chương 130-1: Thật là tốt biết bao (1)
- Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)
- Chương 131: Càng nhiều càng tốt
- Chương 132: Thăng quan không nhất định là chuyện tốt
- Chương 133-1: Đều có tâm tư (1)
- Chương 133-2: Đều có tâm tư (2)
- Chương 134: Đừng nên coi thường người trẻ tuổi
- Chương 135: Người không đáng tin sao có thể đứng ở phía sau?
- Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)
- Chương 136-2: Cái miệng ti tiện (2)
- Chương 137: Tai vạ do mình gây ra
- Chương 138-1: Khó như lên trời (1)
- Chương 138-2: Khó như lên trời (2)
- Chương 139: Giết bằng được
- Chương 140-1: Chém tướng đoạt cờ (1)
- Chương 140-2: Chém tướng đoạt cờ (2)
- Chương 141-1: Số mệnh của tả đồn vệ (1)
- Chương 141-2: Số mệnh của tả đồn vệ (2)
- Chương 142: Bắt đầu bước sang đường viễn chinh mới
- Chương 143: Qua sông (i)
- Chương 144: Qua sông (ii)
- Chương 145: Qua sông (iii)
- Chương 146: Qua sông (4)
- Chương 147: Qua sông (5)
- Chương 148: Đường về (1)
- Chương 149: Đường về (2)
- Chương 150-1: .đường về (3) (1) (1) (1)
- Chương 150-2: .đường về (3) (2) (2) (2)
- Chương 151: Đường về (4)
- Chương 152: Đường về (5)
- Chương 153-1: Đường về (6) (1)
- Chương 153-2: Đường về (6) (2)
- Chương 154: Đường về (7)
- Chương 155-1: . đường về (8) (1) (1) (1)
- Chương 155-2: . đường về (8) (2) (2) (2)
- Chương 156: Đường về (9)
- Chương 157: Đường về (10)
- Chương 158-1: Đường về (11) (1)
- Chương 158-2: Đường về (11) (2)
- Chương 159: Đường về (12)
- Chương 160: Đường về (13)
- Chương 161: Đường về (14)
- Chương 162-1: Đường về (15) (1)
- Chương 162-2: Đường về (15) (2)
- Chương 163-1: Đường về (16) (1)
- Chương 163-2: Đường về (16) (2)
- Chương 164: Hoa này sang năm nở
- Chương 165: Những người trên núi yến sơn đó
- Chương 166-1: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (1)
- Chương 166-2: Nhanh hơn ý chỉ của hoàng đế (2)
- Chương 167: Chính là ta
- Chương 168-1: Giương đông kích tây (1)
- Chương 168-2: Giương đông kích tây (2)
- Chương 169-1: Thiến hắn (1)
- Chương 169-2: Thiến hắn (2)
- Chương 170: Diễn kịch cần có dũng khí
- Chương 171-1: Ngoài ý muốn (1)
- Chương 171-2: Ngoài ý muốn (2)
- Chương 172: Có hy vọng
- Chương 173-1: Không tiếp tục người này (1)
- Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
- Chương 174: Tam sách
- Chương 175: Rối loạn
- Chương 176-1: Tàn sát (1)
- Chương 176-2: Tàn sát (2)
- Chương 177: Vào đầm
- Chương 178-1: Đạo lý giả dối (1)
- Chương 178-2: Đạo lý giả dối (2)
- Chương 179-1: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (1)
- Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
- Chương 180: Tam phương hội tụ
- Chương 181: Kỵ binh như bay đến sau sườn núi dựa cây thích thú xem cuộc chiến
- Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
- Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
- Chương 183-1: Quả nhiên là hào kiệt chân chính > (1)
- Chương 183-2: Quả nhiên là hào kiệt chân chính (2)
- Chương 184-1: Lấy thế đè người (1)
- Chương 184-2: Lấy thế đè người (2)
- Chương 185-1: . trả mạng cho huynh đệ của ta (1) (1)
- Chương 185-2: . trả mạng cho huynh đệ của ta (2) (2)
- Chương 186-1: Huynh báo thù, ta cứu huynh (1)
- Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)
- Chương 187-1: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (1)
- Chương 187-2: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo (2)
- Chương 188: Kiếp sau báo đáp
- Chương 189-1: Chó như nhau (1)
- Chương 189-2: Chó như nhau (2)
- Chương 190-1: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (1)
- Chương 190-2: Chân núi, sườn núi, đỉnh núi, trời (2)
- Chương 191: Sớm đã được người ta ghi nhớ rồi
- Chương 192: Rốt cuộc cũng đã tìm ra ngươi rồi
- Chương 193-1: Che hàng rào ửng má hồng (1)
- Chương 193-2: Che hàng rào ửng má hồng (2)
- Chương 194-1: Nhiều còn hơn ít (1)
- Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)
- Chương 195: Ai tới cũng không mở cửa
- Chương 196-1: Xong rồi (1)
- Chương 196-2: Xong rồi (2)
- Chương 197: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
- Chương 198-1: Kinh động như hồng thủy ngập trời (1)
- Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)
- Chương 199-1: Giang đô có chu gia (1)
- Chương 199-2: Giang đô có chu gia (2)
- Chương 200-1: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (1)
- Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
- Chương 201-1: Nhà có hai huynh đệ (1)
- Chương 201-2: Nhà có hai huynh đệ (2)
- Chương 202-1: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (1)
- Chương 202-2: Có phải là rất cứng rất khó chịu không? (2)
- Chương 203: Kẹp ở giữa
- Chương 204-1: Vốn dĩ là hai người (1)
- Chương 204-2: Vốn dĩ là hai người (2)
- Chương 205: Ngươi nhất định phải chết?
- Chương 206: Trước thì là quan sai sau lại là sơn tặc
- Chương 207: Không thể xem thường ta
- Chương 208-1: Thần sai quỷ khiến (1)
- Chương 208-2: Thần sai quỷ khiến (2)
- Chương 209: Xuống giang nam
- Chương 210: Không có tin tức tốt
- Chương 211: Kẻ phụ lòng nữ tử hiếm thấy
- Chương 212: Thật là thoải mái
- Chương 213: Ưng và khuyển
- Chương 214: Cái dù đen như yêu
- Chương 215: Nhất định sẽ rất xấu
- Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)
- Chương 216-2: Đáng tiếc không mang theo đao (2)
- Chương 217-1: Nơi nào là nhà (1)
- Chương 217-2: Nơi nào là nhà (2)
- Chương 218: Phi hổ năm bộ phận
- Chương 219-1: Đều giết không tha (1)
- bình luận