Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa - Chương 149
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 149
“Công tử, chỉ có hai người chúng ta đi không có vấn đề gì chứ? Có cần phải mang theo vài người không?” – Trương Tẫn Nhai ngó dáo dác rừng phong trước mặt, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Mùa đông rất khắc nghiệt, vậy mà rừng cây phong của Thần Nông sơn này lại không hề thuận theo thời tiết trút lá lìa cành, lá đỏ vẫn cứ rừng rực như lửa hồng nhức mắt. Còn không quá sức quỷ quái sao!
Tay áo Tiếu Khuynh Vũ phất phơ bay bay theo chuyển động của luân y, làn tóc đen mun phiêu vũ giữa một trời sắc đỏ, phảng phất như một bức tranh thủy mặc tuyệt diễm mị hoặc được họa bằng máu của muôn vạn con người.
“Tẫn Nhai, long hữu long đạo, xà hữu xà đạo. (1) Cung cách ở quan trường không thể đem ra áp dụng nơi giang hồ được, sẽ bị hết thảy võ lâm đồng đạo chê cười khinh ghét. Chuyện giang hồ người giang hồ giải quyết, Tiếu mỗ lần này trở lại, chỉ với thân phận một người trong giang hồ không hơn không kém, mang theo nhiều người để làm gì?”
“Nhưng mà công tử…” – Vẻ mặt của Trương tiểu bằng hữu có hơi tái nhợt, không chủ động được đi sát vào Vô Song công tử, “Con vẫn thấy sợ…”
Đôi đồng tử sắc bén tinh nhạy của Vô Song công tử từ rất sớm đã đảo nhanh một vòng qua biển cây lá đỏ: rừng phong này rõ ràng đã ngầm bố trí trận pháp ‘Huyễn, khốn, sát’ (2) dày đặc, thảo nào ở Thần Nông sơn Ngũ hành nghịch chuyển, thời tiết đảo lộn.
“Tẫn Nhai, một chút nữa nhất định phải ở sát bên ta.” – Trong mắt công tử Vô Song lóe sáng, hiện lên vẻ tự tin tuyệt đối.
Cao nhân giang hồ đều giống nhau ở chỗ thích yên tĩnh, để phòng người đời quấy rầy, thông thường tại nơi ẩn cư đều có bố trí ít nhiều trận pháp, nhưng trong trận pháp luôn luôn chừa sẵn một con đường sống, thứ nhất là vì sợ sẽ gây cảnh đuổi cùng giết tận nghịch lại ý trời, thứ hai là để khảo nghiệm bản lĩnh cùng năng lực của kẻ can đảm đến phá trận.
Chỉ cần đến thời đến khắc.
Ba, hai, một!
“Đi.” – Y buông một tiếng, tiêu sái khoáng đạt, tràn đầy tự tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tẫn Nhai la thất thanh: “Công tử đợi con với!!!” vừa hoảng hốt đuổi sát theo, chạy sấp chạy ngửa mà vẫn cố hết sức chú ý, nửa bước cũng không dám sai chân. Nói đùa một chút, lỡ có chút sai lầm nào thì cái mạng bé xíu của mình dám cũng bay thẳng lên trên đó luôn!
Ngẩng đầu quan sát muốn hụt hơi bóng dáng Vô Song công tử đang giục luân y chạy phía trước.
Khi Tiếu Khuynh Vũ phá trận, tay áo như mây phiêu lãng, bạch y tựa tuyết bồng bềnh.
Thong thả như nước chảy, nhàn nhã tựa mây bay, khoan thai lui tiến, không chút kinh động. Tĩnh lặng chốn hồ sâu, gió mưa không ảnh hưởng.
Trương Tẫn Nhai nhìn công tử nhà mình có lúc khom lưng ngắt một đóa hoa dại, lúc lại phi kim tuyến chém gãy một nhánh cây con, trong lòng không khỏi lo lắng: lúc này là lúc nào rồi mà công tử còn rảnh rỗi nhàn hạ trêu hoa đùa cỏ nữa chứ?!
Trương Tẫn Nhai tất nhiên không hiểu rằng nhất cử nhất động của Tiếu Khuynh Vũ đều ngầm tuân theo quy luật của trời đất, mỗi cử chỉ ngẩng đầu, giơ tay, nhấc chân đều đang từng bước tập trung phá trận pháp núi Thần Nông.
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ không rõ ràng, Trương Tẫn Nhai buột miệng la oai oái: “Sương mù dày quá!”
“Tẫn Nhai, đứng yên tại chỗ không được cử động.” – Vô Song công tử nhẹ giọng buông một câu, nhưng Trương tiểu bằng hữu lại hãi đến mức đột ngột thẳng đơ người, không dám nhúc nhích!
‘Tách’ Tiếu Khuynh Vũ chém gãy cành cây cuối cùng, cao giọng quát: “Mở ra!”
Sương mù dày đặc bao phủ hai người lập tức tan thành mây khói, trời cao trong vắt không một gợn mây, mọi vật lại trở về trạng thái ban đầu.
Trương Tẫn Nhai thiếu chút nữa rớt nước mắt vì mừng rỡ, cuống quýt chạy đến níu chặt công tử nhà mình: Ở bên cạnh công tử rõ ràng vẫn là an toàn nhất, sau này có đánh chết cũng nhất định không rời nửa bước!
Theo màn sương tan biến, một trang viên đơn giản mà không mất đi vẻ thanh cao nhã trí hiện ra trước mắt hai người.
Cổng trang mở lớn.
Có bốn người ngồi trong trang viên, tất cả đều tò mò nhìn qua cổng trang nhìn vị khách vừa đến.
Chính là Bách thảo thần y Dư Nhật cùng với ba vị chí giao hảo hữu của mình, những kỳ nhân dị sĩ giang hồ vẫn được xưng tụng là ‘Tam kỳ hữu’.
“Xe ba tấn một. Nhân huynh đắc ý, ngươi chẳng phải vừa nói với ta trận này không ai có thể phá được sao?” – Người thanh niên vừa nhìn thế cờ mới hạ vừa mỉm cười pha trò.
“Người còn có lúc thất thủ, ngựa còn có khi hỏng móng cơ mà, chỉ là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn thôi!” – Trong lòng không ngớt xấu hổ buồn bực: người kia sớm không đến muộn không đến, lại nhằm ngay lúc lão phu khoe khoang khoác lác phá trận chém tướng mà xuất hiện, đây chẳng phải lão phu tự mình tát vào mặt mình hay sao! Quả là không có đạo đức, rất không có đạo đức!
Một kỳ thủ khác ngoái nhìn Dư Nhật đang sắp xếp lại đám thảo được: “Tướng sáu thoái một. Dư huynh, người này đã phá được trận, theo quy tắc của Dư huynh, không thể từ chối chẩn bệnh cho người ta đâu đó.”
Bách thảo thần y Dư Nhật có một quy định bất thành văn: phàm ai đến xem bệnh, trước hết phải nhìn thuận mắt, chưa hết, còn phải xem ngày hôm đó có hứng thú hay không, rồi mới quyết định ra tay chữa trị. Nếu như ngày ấy chẳng may tâm tình không tốt, vậy thì xin lỗi, đóng cửa không tiếp! Nhưng một khi đã nói không để cho chết, Dư thần y nhất định sẽ tận tâm cứu chữa, xuống tận Minh phủ dẫn người trở về.
Còn phàm là người có thể phá được kỳ môn trận pháp trước cửa nhà, Dư Nhật đều nhiệt tình chữa trị không lấy một xu.
Lúc này, lại nghe từ ngoài cổng truyền đến một thanh âm du dương như tiếng nhạc: “Tiếu Khuynh Vũ mạo muội đến bái kiến Dư thần y, thỉnh Dư thần y vui lòng tiếp kiến.”
Tam kỳ hữu đột ngột nhỏm dậy: “Là Vô Song công tử đó!” Trong ngữ khí kinh ngạc vui vẻ vẫn không giấu được một chút e dè kính sợ.
Không ai nhìn thấy Dư Nhật vừa nghe danh tính vị khách mới đến sắc mặt liền trầm xuống.
Trương Tẫn Nhai ngơ ngác nhìn tam kỳ hữu hào hứng chạy ra cổng trang, cung cung kính kính hành lễ, hỏi thăm công tử của mình. Thần thái như thế, biểu cảm như thế… rất gần với tư thế của một đại minh tinh được hâm mộ thời hiện đại!
Dư Nhật lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước mắt, nhổ ra hai tiếng cộc lốc: “Không chữa!”
Trương Tẫn Nhai suýt tí nữa nổi điên: “Cái lão già nhà ngươi!”
“Tẫn Nhai không được vô lễ!” – Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ thái độ ôn tồn văn nhã, không chút tức giận: “Dám hỏi Dư thần y, có phải Tiếu mỗ vô tình làm điều gì khiến Dư thần y không hài lòng?”
“Không hài lòng? Không dám nhận.” – Dư Nhật cười lạnh, “Chẳng hay Vô Song công tử danh chấn thiên hạ có còn nhớ đến hoa khôi thanh lâu Mạc Vũ Yến năm đó không?”
Tiếu Khuynh Vũ thông minh mẫn tuệ đến bực nào, chỉ cần nghe qua cũng hiểu nguyên nhân vì sao Dư Nhật cự tuyệt chữa trị cho mình.
Than nhẹ một câu: “Tiếu mỗ không ngày nào không nhớ đến Mạc cô nương.”
“Vậy ngươi có hối hận không?”
“Không.” – Tiếu Khuynh Vũ khẳng định, “Tiếu mỗ không hối hận.”
Y là công tử Vô Song, y phải bảo vệ thân hữu của y, đất nước của y, nhân dân của y! Dùng hy sinh nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi vĩ đại nhất, công tử Vô Song không được phép có lựa chọn nào khác! Dù cho cái giá của lựa chọn ấy là đau khổ tột cùng!
Dư Nhật tức giận nhíu chặt chân mày: “Ngươi…!” đến chết vẫn không hối cải!
Dư Nguyệt nói quả nhiên không sai, người này đúng là tâm địa sắt đá, lòng lang dạ sói! Uổng cho Mạc Vũ Yến kia nhất mực tình thâm với y thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng!
Loại người này, không chữa cũng được!
‘Bốp!!!’, là tiếng nắm tay dùng hết sức đấm vào thân cây.
“Bệ hạ đừng kinh động.” – Hoàng Phủ Cổng Vũ hoảng hốt ngăn Hoàn Vũ đế lại. Cũng may mấy vị đằng kia đều tập trung chú ý ở nơi khác không nhìn qua đây, chứ nếu không…
Một bên là nghĩa, một bên là trung… Hoàng Phủ cười khổ: thật đúng là trung nghĩa khó lưỡng toàn!
Phương Quân Càn nghiến chặt răng, nhìn trân trân bóng áo trắng thanh nhuần tuyết bạch, vô nhiễm bụi trần ở đằng xa.
Là y!
Vốn chỉ là đi cùng Hoàng Phủ Cổn Vũ đến bái phỏng Dư Nhật thần y, hoàn toàn không nghĩ lại gặp được người ấy.
Vẫn là thanh đạm văn nhã, nhưng lại càng thêm vài phần lạnh lùng xa cách, cho dù chỉ là an nhiên tĩnh tọa, nhưng bao quanh người vẫn là sóng lặng nước yên, sâu không thấy đáy, khiến người khác không dám quấy nhiễu.
Vẫn là mỹ lệ như thế, cũng vẫn là mệt mỏi như thế.
Nhưng y cũng chỉ nhếch môi nhàn nhạt cười, nhàn nhạt nói, văng vẳng bên tai lại như có thêm vẻ sắc sảo, bén nhọn, như mũi kiếm đầu đao.
Hận một nỗi không thể dùng thiên binh vạn mã mà cưỡng ép nam tử ấy ở lại. Và hắn cũng hiểu rằng, chỉ cần mình xuất hiện trước mặt y, y nhất định sẽ biến mất không còn tăm tích, từ nay về sau chỉ e không bao giờ lộ diện nữa!
Phương Quân Càn tuyệt vọng tràn ngập, cố gắng đàn áp ham muốn xuất hiện trước mắt y, nhẫn nại một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi ngơ ngẩn bần thần, nhẹ giọng buông câu hỏi: “Khuynh Vũ, ta nên làm sao bắt huynh lại đây…”
—oOo—
(1): Long hữu long đạo, xà hữu xà đạo: câu này có ý nghĩa gần tương tự với câu ‘Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’ vậy. Mỗi nơi đều có luật lệ riêng bắt người ta phải tuân thủ.
(2): Huyễn, khốn, sát: Đầu tiên là gây ra ảo giác (huyễn), tiếp theo là trói chặt lại (khốn), cuối cùng là giết (sát)
Tay áo Tiếu Khuynh Vũ phất phơ bay bay theo chuyển động của luân y, làn tóc đen mun phiêu vũ giữa một trời sắc đỏ, phảng phất như một bức tranh thủy mặc tuyệt diễm mị hoặc được họa bằng máu của muôn vạn con người.
“Tẫn Nhai, long hữu long đạo, xà hữu xà đạo. (1) Cung cách ở quan trường không thể đem ra áp dụng nơi giang hồ được, sẽ bị hết thảy võ lâm đồng đạo chê cười khinh ghét. Chuyện giang hồ người giang hồ giải quyết, Tiếu mỗ lần này trở lại, chỉ với thân phận một người trong giang hồ không hơn không kém, mang theo nhiều người để làm gì?”
“Nhưng mà công tử…” – Vẻ mặt của Trương tiểu bằng hữu có hơi tái nhợt, không chủ động được đi sát vào Vô Song công tử, “Con vẫn thấy sợ…”
Đôi đồng tử sắc bén tinh nhạy của Vô Song công tử từ rất sớm đã đảo nhanh một vòng qua biển cây lá đỏ: rừng phong này rõ ràng đã ngầm bố trí trận pháp ‘Huyễn, khốn, sát’ (2) dày đặc, thảo nào ở Thần Nông sơn Ngũ hành nghịch chuyển, thời tiết đảo lộn.
“Tẫn Nhai, một chút nữa nhất định phải ở sát bên ta.” – Trong mắt công tử Vô Song lóe sáng, hiện lên vẻ tự tin tuyệt đối.
Cao nhân giang hồ đều giống nhau ở chỗ thích yên tĩnh, để phòng người đời quấy rầy, thông thường tại nơi ẩn cư đều có bố trí ít nhiều trận pháp, nhưng trong trận pháp luôn luôn chừa sẵn một con đường sống, thứ nhất là vì sợ sẽ gây cảnh đuổi cùng giết tận nghịch lại ý trời, thứ hai là để khảo nghiệm bản lĩnh cùng năng lực của kẻ can đảm đến phá trận.
Chỉ cần đến thời đến khắc.
Ba, hai, một!
“Đi.” – Y buông một tiếng, tiêu sái khoáng đạt, tràn đầy tự tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tẫn Nhai la thất thanh: “Công tử đợi con với!!!” vừa hoảng hốt đuổi sát theo, chạy sấp chạy ngửa mà vẫn cố hết sức chú ý, nửa bước cũng không dám sai chân. Nói đùa một chút, lỡ có chút sai lầm nào thì cái mạng bé xíu của mình dám cũng bay thẳng lên trên đó luôn!
Ngẩng đầu quan sát muốn hụt hơi bóng dáng Vô Song công tử đang giục luân y chạy phía trước.
Khi Tiếu Khuynh Vũ phá trận, tay áo như mây phiêu lãng, bạch y tựa tuyết bồng bềnh.
Thong thả như nước chảy, nhàn nhã tựa mây bay, khoan thai lui tiến, không chút kinh động. Tĩnh lặng chốn hồ sâu, gió mưa không ảnh hưởng.
Trương Tẫn Nhai nhìn công tử nhà mình có lúc khom lưng ngắt một đóa hoa dại, lúc lại phi kim tuyến chém gãy một nhánh cây con, trong lòng không khỏi lo lắng: lúc này là lúc nào rồi mà công tử còn rảnh rỗi nhàn hạ trêu hoa đùa cỏ nữa chứ?!
Trương Tẫn Nhai tất nhiên không hiểu rằng nhất cử nhất động của Tiếu Khuynh Vũ đều ngầm tuân theo quy luật của trời đất, mỗi cử chỉ ngẩng đầu, giơ tay, nhấc chân đều đang từng bước tập trung phá trận pháp núi Thần Nông.
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ không rõ ràng, Trương Tẫn Nhai buột miệng la oai oái: “Sương mù dày quá!”
“Tẫn Nhai, đứng yên tại chỗ không được cử động.” – Vô Song công tử nhẹ giọng buông một câu, nhưng Trương tiểu bằng hữu lại hãi đến mức đột ngột thẳng đơ người, không dám nhúc nhích!
‘Tách’ Tiếu Khuynh Vũ chém gãy cành cây cuối cùng, cao giọng quát: “Mở ra!”
Sương mù dày đặc bao phủ hai người lập tức tan thành mây khói, trời cao trong vắt không một gợn mây, mọi vật lại trở về trạng thái ban đầu.
Trương Tẫn Nhai thiếu chút nữa rớt nước mắt vì mừng rỡ, cuống quýt chạy đến níu chặt công tử nhà mình: Ở bên cạnh công tử rõ ràng vẫn là an toàn nhất, sau này có đánh chết cũng nhất định không rời nửa bước!
Theo màn sương tan biến, một trang viên đơn giản mà không mất đi vẻ thanh cao nhã trí hiện ra trước mắt hai người.
Cổng trang mở lớn.
Có bốn người ngồi trong trang viên, tất cả đều tò mò nhìn qua cổng trang nhìn vị khách vừa đến.
Chính là Bách thảo thần y Dư Nhật cùng với ba vị chí giao hảo hữu của mình, những kỳ nhân dị sĩ giang hồ vẫn được xưng tụng là ‘Tam kỳ hữu’.
“Xe ba tấn một. Nhân huynh đắc ý, ngươi chẳng phải vừa nói với ta trận này không ai có thể phá được sao?” – Người thanh niên vừa nhìn thế cờ mới hạ vừa mỉm cười pha trò.
“Người còn có lúc thất thủ, ngựa còn có khi hỏng móng cơ mà, chỉ là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn thôi!” – Trong lòng không ngớt xấu hổ buồn bực: người kia sớm không đến muộn không đến, lại nhằm ngay lúc lão phu khoe khoang khoác lác phá trận chém tướng mà xuất hiện, đây chẳng phải lão phu tự mình tát vào mặt mình hay sao! Quả là không có đạo đức, rất không có đạo đức!
Một kỳ thủ khác ngoái nhìn Dư Nhật đang sắp xếp lại đám thảo được: “Tướng sáu thoái một. Dư huynh, người này đã phá được trận, theo quy tắc của Dư huynh, không thể từ chối chẩn bệnh cho người ta đâu đó.”
Bách thảo thần y Dư Nhật có một quy định bất thành văn: phàm ai đến xem bệnh, trước hết phải nhìn thuận mắt, chưa hết, còn phải xem ngày hôm đó có hứng thú hay không, rồi mới quyết định ra tay chữa trị. Nếu như ngày ấy chẳng may tâm tình không tốt, vậy thì xin lỗi, đóng cửa không tiếp! Nhưng một khi đã nói không để cho chết, Dư thần y nhất định sẽ tận tâm cứu chữa, xuống tận Minh phủ dẫn người trở về.
Còn phàm là người có thể phá được kỳ môn trận pháp trước cửa nhà, Dư Nhật đều nhiệt tình chữa trị không lấy một xu.
Lúc này, lại nghe từ ngoài cổng truyền đến một thanh âm du dương như tiếng nhạc: “Tiếu Khuynh Vũ mạo muội đến bái kiến Dư thần y, thỉnh Dư thần y vui lòng tiếp kiến.”
Tam kỳ hữu đột ngột nhỏm dậy: “Là Vô Song công tử đó!” Trong ngữ khí kinh ngạc vui vẻ vẫn không giấu được một chút e dè kính sợ.
Không ai nhìn thấy Dư Nhật vừa nghe danh tính vị khách mới đến sắc mặt liền trầm xuống.
Trương Tẫn Nhai ngơ ngác nhìn tam kỳ hữu hào hứng chạy ra cổng trang, cung cung kính kính hành lễ, hỏi thăm công tử của mình. Thần thái như thế, biểu cảm như thế… rất gần với tư thế của một đại minh tinh được hâm mộ thời hiện đại!
Dư Nhật lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước mắt, nhổ ra hai tiếng cộc lốc: “Không chữa!”
Trương Tẫn Nhai suýt tí nữa nổi điên: “Cái lão già nhà ngươi!”
“Tẫn Nhai không được vô lễ!” – Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ thái độ ôn tồn văn nhã, không chút tức giận: “Dám hỏi Dư thần y, có phải Tiếu mỗ vô tình làm điều gì khiến Dư thần y không hài lòng?”
“Không hài lòng? Không dám nhận.” – Dư Nhật cười lạnh, “Chẳng hay Vô Song công tử danh chấn thiên hạ có còn nhớ đến hoa khôi thanh lâu Mạc Vũ Yến năm đó không?”
Tiếu Khuynh Vũ thông minh mẫn tuệ đến bực nào, chỉ cần nghe qua cũng hiểu nguyên nhân vì sao Dư Nhật cự tuyệt chữa trị cho mình.
Than nhẹ một câu: “Tiếu mỗ không ngày nào không nhớ đến Mạc cô nương.”
“Vậy ngươi có hối hận không?”
“Không.” – Tiếu Khuynh Vũ khẳng định, “Tiếu mỗ không hối hận.”
Y là công tử Vô Song, y phải bảo vệ thân hữu của y, đất nước của y, nhân dân của y! Dùng hy sinh nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi vĩ đại nhất, công tử Vô Song không được phép có lựa chọn nào khác! Dù cho cái giá của lựa chọn ấy là đau khổ tột cùng!
Dư Nhật tức giận nhíu chặt chân mày: “Ngươi…!” đến chết vẫn không hối cải!
Dư Nguyệt nói quả nhiên không sai, người này đúng là tâm địa sắt đá, lòng lang dạ sói! Uổng cho Mạc Vũ Yến kia nhất mực tình thâm với y thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng!
Loại người này, không chữa cũng được!
‘Bốp!!!’, là tiếng nắm tay dùng hết sức đấm vào thân cây.
“Bệ hạ đừng kinh động.” – Hoàng Phủ Cổng Vũ hoảng hốt ngăn Hoàn Vũ đế lại. Cũng may mấy vị đằng kia đều tập trung chú ý ở nơi khác không nhìn qua đây, chứ nếu không…
Một bên là nghĩa, một bên là trung… Hoàng Phủ cười khổ: thật đúng là trung nghĩa khó lưỡng toàn!
Phương Quân Càn nghiến chặt răng, nhìn trân trân bóng áo trắng thanh nhuần tuyết bạch, vô nhiễm bụi trần ở đằng xa.
Là y!
Vốn chỉ là đi cùng Hoàng Phủ Cổn Vũ đến bái phỏng Dư Nhật thần y, hoàn toàn không nghĩ lại gặp được người ấy.
Vẫn là thanh đạm văn nhã, nhưng lại càng thêm vài phần lạnh lùng xa cách, cho dù chỉ là an nhiên tĩnh tọa, nhưng bao quanh người vẫn là sóng lặng nước yên, sâu không thấy đáy, khiến người khác không dám quấy nhiễu.
Vẫn là mỹ lệ như thế, cũng vẫn là mệt mỏi như thế.
Nhưng y cũng chỉ nhếch môi nhàn nhạt cười, nhàn nhạt nói, văng vẳng bên tai lại như có thêm vẻ sắc sảo, bén nhọn, như mũi kiếm đầu đao.
Hận một nỗi không thể dùng thiên binh vạn mã mà cưỡng ép nam tử ấy ở lại. Và hắn cũng hiểu rằng, chỉ cần mình xuất hiện trước mặt y, y nhất định sẽ biến mất không còn tăm tích, từ nay về sau chỉ e không bao giờ lộ diện nữa!
Phương Quân Càn tuyệt vọng tràn ngập, cố gắng đàn áp ham muốn xuất hiện trước mắt y, nhẫn nại một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi ngơ ngẩn bần thần, nhẹ giọng buông câu hỏi: “Khuynh Vũ, ta nên làm sao bắt huynh lại đây…”
—oOo—
(1): Long hữu long đạo, xà hữu xà đạo: câu này có ý nghĩa gần tương tự với câu ‘Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’ vậy. Mỗi nơi đều có luật lệ riêng bắt người ta phải tuân thủ.
(2): Huyễn, khốn, sát: Đầu tiên là gây ra ảo giác (huyễn), tiếp theo là trói chặt lại (khốn), cuối cùng là giết (sát)
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198