Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa - Chương 74
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 74
Bát Mặc Khuynh Thành Các có ba tầng lầu cao, mỗi tầng tiếp đãi một loại khách nhân khác nhau, đẳng cấp cũng khác nhau.
Tầng thứ nhất để tiếp đón du khách thập phương, người áo vải (1) cùng những nhân sĩ trí thức còn đang ấp ủ giấc mộng công danh, khao khát dựng thân lập nghiệp.
Nếu như ngươi đủ tư cách tiến lên tầng thứ hai, thì thật lòng chúc mừng ngươi, ngươi chắc chắn là kẻ anh tài nổi bật, nhất định rạng danh bảng vàng, hoạn lộ chắc chắn hanh thông, thuận lợi.
Nhưng có thể đường hoàng bước lên tầng thứ ba, tựa lan can ngắm nhìn phong cảnh xa xa thật sự không có mấy người. Hết thảy những người có mặt ở nơi đây không ai không phải là nhất đại tông sư của một tầng lớp, giai cấp nào đó, đỉnh đỉnh đại danh, uy chấn thiên hạ, không ngớt người tôn kính, sùng mộ.
Ngay lúc này, trên tầng cao nhất của Bát Mặc Khuynh Thành Các, một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi an tĩnh tự tại thổi tiêu, thần thái tự y thực tịch mịch, trầm lặng, tuy ngay trước mắt nhưng lại có cảm giác vạn trượng xa xôi, không thể nắm bắt được.
Đầu y cúi thấp, đôi mi dài rậm cong vút đen nhánh tuyệt đẹp hơi cụp xuống, như vẽ lên mí mắt trắng ngần một vệt màu tương phản, rợp bóng hồ thu.
Đôi tay trắng nõn mịn màng, thon dài thanh tú khiến hết thảy người nhìn thấy đều sinh tâm ái mộ cùng xúc động, những ngón mảnh mai hữu lực niệp một ống tiêu thật dài buồn bã phát ra thanh âm như hờn oán, như than van, giai điệu trầm bổng du dương pha lẫn thê lương tịch mịch tựa dòng lệ thầm lặng tuôn rơi.
Ống tiêu của Tiếu Khuynh Vũ uyển chuyển tấu lên thanh âm ai oán, bi thương, động tác của ngón tay lúc khoan, lúc nhặt, thản nhiên mà điều khiển ống tiêu kể lể biết bao nhiêu tâm sự…
Hoa lặng lẽ mãn khai, thiên sơn tuyết phủ tịch mịch trầm tư trong bóng chiều tàn.
Khi y thổi tiêu, dường như hoàn toàn tách biệt khỏi những phồn hoa náo nhiệt, tan biến hết những thịnh thế yên hoa, xung quanh y, chỉ còn hư không tuyệt đối.
“Tiêu nghệ của Vô Song công tử đã tinh tuyệt ảo diệu nay còn thập phần biến hóa hơn nhiều!” – Một lão nhân râu tóc bạc trắng vuốt râu gật gù, mỉm cười cảm thán.
Một vị khác nhân dạng béo tốt bồi tiếp: “Thật không biết đến bao giờ ta mới theo kịp!”
Những lời như vậy, Lao thúc nghe nhiều đến nỗi nhàm tai. Công tử nhà ông xưa nay vẫn chỉ tồn tại vì một chữ ‘ngạo’, cao ngạo kiêu hãnh, băng lãnh lạnh lùng, luôn luôn như vậy, bất luận là hiện tại hay là tương lai.
“A!!! Là Phương hầu kìa!!!!!”
Ở dưới lầu, tiếng kinh hô lanh lảnh của một thiếu nữ xuyên qua đám đông, không khí vốn đã ồn ào lại càng thêm xôn xao huyên náo!
Tiếng hô đó đặc biệt làm cho các nữ hài tử xốn xang để ý, dáo dác kiếm tìm.
“Ở đâu ở đâu???”
“Trời ơi!!! Đúng là Phương tiểu hầu gia rồi!!”
“Tiểu hầu gia!!!!!”
“Phương Quân Càn!!!!!”
Tiếng la, tiếng hét thất thanh vừa kinh ngạc, vừa phấn khích phút chốc lan rộng tứ phía, bên dưới Bát Mặc Khuynh Thành Các, Cửu Cửu Trùng Dương Đài vừa được dựng lên trở nên nhớn nhác hỗn loạn, không thể kiểm soát.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn người bần thần, nhanh chóng thu ống tiêu, ngẩng đầu lên, theo hướng ồn ào quay lại nhìn.
Đúng là hắn rồi!
Chẳng hề tốn công tìm kiếm, Vô Song công tử chỉ đảo mắt liếc qua đã thấy ngay nam tử hồng cân rực đỏ tà mị nổi bật hẳn giữa đám đông – Phương tiểu hầu gia Phương Quân Càn.
Vậy là đã rõ… Hắn không nói đùa, hắn thật sự đến…
Cho dù bị vây quanh bởi đám đông ồn ào huyên náo, hắn vẫn là kẻ đầu tiên chiếm lấy ánh nhìn của hết thảy chúng nhân, tự bản thân hắn là ánh hào quang chói lóa, rực rỡ, cuốn hút, mị hoặc không thể chối từ. Hắn chẳng cần cố tình ra vẻ, chẳng cần làm bộ làm tịch, nhất cử nhất động vẫn thư thái điềm nhiên, ung dung bình thản nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến người khác. Cơ hồ có thể ví như viên dạ minh châu rực sáng trong đêm tối, vẻ đẹp huyền hoặc lôi cuốn đó khiến cho không ai không khỏi chú ý, ngưỡng mộ.
Việc Phương tiểu hầu gia đột nhiên xuất hiện khiến cho hiện trường đại loạn, hắn được nữ nhân ái mộ, hoan nghênh đến nỗi làm cho các nam nhân khác ở đó tự nhiên cảm thấy bản thân bị lu mờ, xấu hổ đến muốn chết cho xong.
Ở Đại Khánh mà nói, hết thảy thiếu nữ chưa về nhà chồng đều không hẹn mà cùng công khai tâm niệm một điều – một khi xuất giá, nhất định phải gả cho Phương tiểu hầu gia.
Hắn tuổi trẻ anh tuấn, hắn văn võ toàn tài, hắn gia thế hiển hách, và còn một điều tối quan trọng – Hắn vẫn chưa thành thân!
Huống hồ những thành tựu Phương tiểu hầu gia của chúng ta đã tạo dựng ở Bát Phương Thành nhất nhất đều được lưu truyền rộng rãi gần như là huyền thoại tại kinh thành, đích xác hắn đã trở nên một hình tượng vô cùng mẫu mực, vô cùng xuất chúng trong tâm khảm các nàng.
Cái gì người khác có hắn cũng có, cái gì người khác không có, hắn cũng có.
Chẳng trách việc ái mộ hắn của hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ trở nên mạnh mẽ như sóng biển, khiến cho vô số nữ tử lâm vào mê muội, si cuồng đến thơ thẩn thẫn thờ, ra ngẩn vào ngơ.
Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ vẻ bình thản điềm nhiên pha lẫn lãnh đạm vô tình thường ngày, đưa mắt thờ ơ nhìn thân ảnh Phương tiểu hầu gia thấp thoáng trong đám đông nữ tử mặt hoa da phấn bao vây chung quanh.
Với sự xô đẩy, thúc bách của các thiếu nữ, Phương Quân Càn dần dần đi lên Cửu Cửu Trùng Dương đài. Vậy xem ra, vị trí Tống phúc nhân (2) của năm nay, Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia là nhân vật đã được hết thảy mọi người nhắm đến.
Tết Trùng Cửu ở Đại Khánh có một quy định bất thành văn, trong đêm Trùng Dương, từ vạn dân sẽ cử ra một người làm Trùng Cửu Tống phúc nhân, người này sẽ tung chân đá quả cầu vải nhiều màu sặc sỡ lên không trung để ban tặng phúc lành, ai may mắn bắt được quả cầu đó sẽ có một năm tràn đầy may mắn, phúc đức, vận khí hanh thông.
Phương Quân Càn đứng trên Cửu Cửu Trùng Dương đài, mặt hướng về đám đông nhốn nháo bên dưới, trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, khóe môi nhếch cười hờ hững, lộ ra dáng vẻ biếng nhác, bàng quan cố hữu.
Quả cầu Bát Bảo ngũ sắc rực rỡ được chế tác công phu đang bị dẫm dưới chân hắn, dáng đứng nghiêng nghiêng ngạo nghễ càng làm tôn thêm vẻ đẹp quyến rũ của vùng eo thon gọn, nổi bật lên thân hình hoàn hảo không chút khiếm khuyết. Cái đẹp khỏe khoắn, cứng rắn đầy nam tính cùng phong tư trác tuyệt, lỗi lạc của bậc anh tài hiếm có đã khiến không biết bao nhiêu trái tim khuê nữ tự nguyện bị giam cầm.
Trong ánh mắt chờ mong cháy bỏng phấn khích của mọi người, mũi chân Phương tiểu hầu gia khẽ hất quả cầu, quả cầu ngũ sắc tung lên cao!
Đoạn xoay người, xoạc chân!
Đá mạnh một cú tuyệt đẹp, quả cầu phóng vút đi!
“Ôiiiii!!!!!”
Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của hết thảy chúng nhân, quả cầu không đáp xuống trước Trùng Dương đài, mà thẳng hướng ngược lại lao vun vút!
Phía sau Cửu Cửu Trùng Dương đài, chính là Bát Mặc Khuynh Thành Các!
Quả cầu ngũ sắc rực rỡ dưới chân Phương Quân Càn tung mình nảy lên, uốn thành một đường cong tuyệt mỹ, thẳng hướng mục tiêu – tầng cao nhất của Bát Mặc Khuynh Thành Các.
Bất luận là kẻ thân phận hiển quý hay thường dân nghèo hèn đều mở to hai mắt nhìn theo hướng quả cầu rực rỡ đang nhắm đến.
Bát bảo anh lạc rực rỡ phiêu diêu giữa không trung như một đóa hoa nhiều màu sắc, cuối cùng hoa sẽ lạc nhà ai?
“Công, công tử…”
Trong ánh mắt trợn trừng kinh ngạc cùng những cái mồm há hốc của hết thảy mọi người, quả cầu đường hoàng rơi xuống, hạ đúng vào lòng Tiếu Khuynh Vũ!
Trên Cửu Cửu Trùng Dương đài, Phương tiểu hầu gia kiệt ngạo cười: “Bổn hầu kính chúc Vô Song công tử đa phúc đa thọ, vạn sự như ý!”
Tiếu Khuynh Vũ tay ôm quả cầu ngũ sắc, khóe môi uốn thành một nụ cười nhẹ nhàng thanh lệ, ngẩng đầu hướng về hắn đáp lại: “Đã như vậy, đa tạ ý tốt của Phương tiểu hầu gia!”
Nụ cười này của y khiến cho trống ngực Phương Quân Càn đập dồn, toàn thân mê đắm, chỉ còn thấy gió ấm sưởi tan băng, nụ cười vượt cả núi non, lướt qua biển rộng.
—oOo—
(1): bố y: áo vải: ám chỉ người bình dân, nghèo hèn không có địa vị.
(2): người ban phúc.
Tầng thứ nhất để tiếp đón du khách thập phương, người áo vải (1) cùng những nhân sĩ trí thức còn đang ấp ủ giấc mộng công danh, khao khát dựng thân lập nghiệp.
Nếu như ngươi đủ tư cách tiến lên tầng thứ hai, thì thật lòng chúc mừng ngươi, ngươi chắc chắn là kẻ anh tài nổi bật, nhất định rạng danh bảng vàng, hoạn lộ chắc chắn hanh thông, thuận lợi.
Nhưng có thể đường hoàng bước lên tầng thứ ba, tựa lan can ngắm nhìn phong cảnh xa xa thật sự không có mấy người. Hết thảy những người có mặt ở nơi đây không ai không phải là nhất đại tông sư của một tầng lớp, giai cấp nào đó, đỉnh đỉnh đại danh, uy chấn thiên hạ, không ngớt người tôn kính, sùng mộ.
Ngay lúc này, trên tầng cao nhất của Bát Mặc Khuynh Thành Các, một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi an tĩnh tự tại thổi tiêu, thần thái tự y thực tịch mịch, trầm lặng, tuy ngay trước mắt nhưng lại có cảm giác vạn trượng xa xôi, không thể nắm bắt được.
Đầu y cúi thấp, đôi mi dài rậm cong vút đen nhánh tuyệt đẹp hơi cụp xuống, như vẽ lên mí mắt trắng ngần một vệt màu tương phản, rợp bóng hồ thu.
Đôi tay trắng nõn mịn màng, thon dài thanh tú khiến hết thảy người nhìn thấy đều sinh tâm ái mộ cùng xúc động, những ngón mảnh mai hữu lực niệp một ống tiêu thật dài buồn bã phát ra thanh âm như hờn oán, như than van, giai điệu trầm bổng du dương pha lẫn thê lương tịch mịch tựa dòng lệ thầm lặng tuôn rơi.
Ống tiêu của Tiếu Khuynh Vũ uyển chuyển tấu lên thanh âm ai oán, bi thương, động tác của ngón tay lúc khoan, lúc nhặt, thản nhiên mà điều khiển ống tiêu kể lể biết bao nhiêu tâm sự…
Hoa lặng lẽ mãn khai, thiên sơn tuyết phủ tịch mịch trầm tư trong bóng chiều tàn.
Khi y thổi tiêu, dường như hoàn toàn tách biệt khỏi những phồn hoa náo nhiệt, tan biến hết những thịnh thế yên hoa, xung quanh y, chỉ còn hư không tuyệt đối.
“Tiêu nghệ của Vô Song công tử đã tinh tuyệt ảo diệu nay còn thập phần biến hóa hơn nhiều!” – Một lão nhân râu tóc bạc trắng vuốt râu gật gù, mỉm cười cảm thán.
Một vị khác nhân dạng béo tốt bồi tiếp: “Thật không biết đến bao giờ ta mới theo kịp!”
Những lời như vậy, Lao thúc nghe nhiều đến nỗi nhàm tai. Công tử nhà ông xưa nay vẫn chỉ tồn tại vì một chữ ‘ngạo’, cao ngạo kiêu hãnh, băng lãnh lạnh lùng, luôn luôn như vậy, bất luận là hiện tại hay là tương lai.
“A!!! Là Phương hầu kìa!!!!!”
Ở dưới lầu, tiếng kinh hô lanh lảnh của một thiếu nữ xuyên qua đám đông, không khí vốn đã ồn ào lại càng thêm xôn xao huyên náo!
Tiếng hô đó đặc biệt làm cho các nữ hài tử xốn xang để ý, dáo dác kiếm tìm.
“Ở đâu ở đâu???”
“Trời ơi!!! Đúng là Phương tiểu hầu gia rồi!!”
“Tiểu hầu gia!!!!!”
“Phương Quân Càn!!!!!”
Tiếng la, tiếng hét thất thanh vừa kinh ngạc, vừa phấn khích phút chốc lan rộng tứ phía, bên dưới Bát Mặc Khuynh Thành Các, Cửu Cửu Trùng Dương Đài vừa được dựng lên trở nên nhớn nhác hỗn loạn, không thể kiểm soát.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn người bần thần, nhanh chóng thu ống tiêu, ngẩng đầu lên, theo hướng ồn ào quay lại nhìn.
Đúng là hắn rồi!
Chẳng hề tốn công tìm kiếm, Vô Song công tử chỉ đảo mắt liếc qua đã thấy ngay nam tử hồng cân rực đỏ tà mị nổi bật hẳn giữa đám đông – Phương tiểu hầu gia Phương Quân Càn.
Vậy là đã rõ… Hắn không nói đùa, hắn thật sự đến…
Cho dù bị vây quanh bởi đám đông ồn ào huyên náo, hắn vẫn là kẻ đầu tiên chiếm lấy ánh nhìn của hết thảy chúng nhân, tự bản thân hắn là ánh hào quang chói lóa, rực rỡ, cuốn hút, mị hoặc không thể chối từ. Hắn chẳng cần cố tình ra vẻ, chẳng cần làm bộ làm tịch, nhất cử nhất động vẫn thư thái điềm nhiên, ung dung bình thản nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến người khác. Cơ hồ có thể ví như viên dạ minh châu rực sáng trong đêm tối, vẻ đẹp huyền hoặc lôi cuốn đó khiến cho không ai không khỏi chú ý, ngưỡng mộ.
Việc Phương tiểu hầu gia đột nhiên xuất hiện khiến cho hiện trường đại loạn, hắn được nữ nhân ái mộ, hoan nghênh đến nỗi làm cho các nam nhân khác ở đó tự nhiên cảm thấy bản thân bị lu mờ, xấu hổ đến muốn chết cho xong.
Ở Đại Khánh mà nói, hết thảy thiếu nữ chưa về nhà chồng đều không hẹn mà cùng công khai tâm niệm một điều – một khi xuất giá, nhất định phải gả cho Phương tiểu hầu gia.
Hắn tuổi trẻ anh tuấn, hắn văn võ toàn tài, hắn gia thế hiển hách, và còn một điều tối quan trọng – Hắn vẫn chưa thành thân!
Huống hồ những thành tựu Phương tiểu hầu gia của chúng ta đã tạo dựng ở Bát Phương Thành nhất nhất đều được lưu truyền rộng rãi gần như là huyền thoại tại kinh thành, đích xác hắn đã trở nên một hình tượng vô cùng mẫu mực, vô cùng xuất chúng trong tâm khảm các nàng.
Cái gì người khác có hắn cũng có, cái gì người khác không có, hắn cũng có.
Chẳng trách việc ái mộ hắn của hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ trở nên mạnh mẽ như sóng biển, khiến cho vô số nữ tử lâm vào mê muội, si cuồng đến thơ thẩn thẫn thờ, ra ngẩn vào ngơ.
Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ vẻ bình thản điềm nhiên pha lẫn lãnh đạm vô tình thường ngày, đưa mắt thờ ơ nhìn thân ảnh Phương tiểu hầu gia thấp thoáng trong đám đông nữ tử mặt hoa da phấn bao vây chung quanh.
Với sự xô đẩy, thúc bách của các thiếu nữ, Phương Quân Càn dần dần đi lên Cửu Cửu Trùng Dương đài. Vậy xem ra, vị trí Tống phúc nhân (2) của năm nay, Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia là nhân vật đã được hết thảy mọi người nhắm đến.
Tết Trùng Cửu ở Đại Khánh có một quy định bất thành văn, trong đêm Trùng Dương, từ vạn dân sẽ cử ra một người làm Trùng Cửu Tống phúc nhân, người này sẽ tung chân đá quả cầu vải nhiều màu sặc sỡ lên không trung để ban tặng phúc lành, ai may mắn bắt được quả cầu đó sẽ có một năm tràn đầy may mắn, phúc đức, vận khí hanh thông.
Phương Quân Càn đứng trên Cửu Cửu Trùng Dương đài, mặt hướng về đám đông nhốn nháo bên dưới, trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, khóe môi nhếch cười hờ hững, lộ ra dáng vẻ biếng nhác, bàng quan cố hữu.
Quả cầu Bát Bảo ngũ sắc rực rỡ được chế tác công phu đang bị dẫm dưới chân hắn, dáng đứng nghiêng nghiêng ngạo nghễ càng làm tôn thêm vẻ đẹp quyến rũ của vùng eo thon gọn, nổi bật lên thân hình hoàn hảo không chút khiếm khuyết. Cái đẹp khỏe khoắn, cứng rắn đầy nam tính cùng phong tư trác tuyệt, lỗi lạc của bậc anh tài hiếm có đã khiến không biết bao nhiêu trái tim khuê nữ tự nguyện bị giam cầm.
Trong ánh mắt chờ mong cháy bỏng phấn khích của mọi người, mũi chân Phương tiểu hầu gia khẽ hất quả cầu, quả cầu ngũ sắc tung lên cao!
Đoạn xoay người, xoạc chân!
Đá mạnh một cú tuyệt đẹp, quả cầu phóng vút đi!
“Ôiiiii!!!!!”
Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của hết thảy chúng nhân, quả cầu không đáp xuống trước Trùng Dương đài, mà thẳng hướng ngược lại lao vun vút!
Phía sau Cửu Cửu Trùng Dương đài, chính là Bát Mặc Khuynh Thành Các!
Quả cầu ngũ sắc rực rỡ dưới chân Phương Quân Càn tung mình nảy lên, uốn thành một đường cong tuyệt mỹ, thẳng hướng mục tiêu – tầng cao nhất của Bát Mặc Khuynh Thành Các.
Bất luận là kẻ thân phận hiển quý hay thường dân nghèo hèn đều mở to hai mắt nhìn theo hướng quả cầu rực rỡ đang nhắm đến.
Bát bảo anh lạc rực rỡ phiêu diêu giữa không trung như một đóa hoa nhiều màu sắc, cuối cùng hoa sẽ lạc nhà ai?
“Công, công tử…”
Trong ánh mắt trợn trừng kinh ngạc cùng những cái mồm há hốc của hết thảy mọi người, quả cầu đường hoàng rơi xuống, hạ đúng vào lòng Tiếu Khuynh Vũ!
Trên Cửu Cửu Trùng Dương đài, Phương tiểu hầu gia kiệt ngạo cười: “Bổn hầu kính chúc Vô Song công tử đa phúc đa thọ, vạn sự như ý!”
Tiếu Khuynh Vũ tay ôm quả cầu ngũ sắc, khóe môi uốn thành một nụ cười nhẹ nhàng thanh lệ, ngẩng đầu hướng về hắn đáp lại: “Đã như vậy, đa tạ ý tốt của Phương tiểu hầu gia!”
Nụ cười này của y khiến cho trống ngực Phương Quân Càn đập dồn, toàn thân mê đắm, chỉ còn thấy gió ấm sưởi tan băng, nụ cười vượt cả núi non, lướt qua biển rộng.
—oOo—
(1): bố y: áo vải: ám chỉ người bình dân, nghèo hèn không có địa vị.
(2): người ban phúc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198