Ban đêm, Lưu Tranh tiếp tục chạy trốn trong mộng, gã chạy vào hang núi, bên ngoài trời mưa tầm tã, lạnh đến run bần bật, gã còn đang mặc quần áo mùa hè. Gã cúi đầu nhìn đôi tay của mình, cho đến khi có bàn tay nắm lấy tay gã, mưa bão ngoài kia hóa thành cơn gió hạ mát dịu dễ chịu, cả bộ quần áo trên người gã cũng trở nên thích hợp.
Gã không thấy lạnh nữa, người kia dắt gã vào cơn mưa, bàn tay luồn vào trong quần áo gã, mềm mại mơn trớn, nắm lấy trái tim gã. Hai bàn tay vuốt ve khắp lưng ngực gã, như đang tìm kiếm gì đó. Lưu Tranh thở dài chua xót, nhưng đồng thời, gã cũng thấy vui sướng. Càng sung sướng, gã càng thở dài thật sâu. Người kia đưa lưng về phía gã, ở trong mộng, gã không do dự mà ôm lấy đối phương. Nhiệt độ nóng bỏng giữa cơn mưa mát lạnh, ngực gã áp lên lưng người kia, mưa làm ướt hết quần áo, những nụ hôn loạn xạ, hôn khắp nơi, nướng chín mọi cảnh vật xung quanh, dường như mặt trời cũng mọc lên vì bọn họ.
Lưu Tranh định sẽ tránh mặt Nguyễn Bình, thế nhưng bà cũng không gọi điện tìm gã. Thế này không giống bà chút nào, con người bà không bao giờ cam lòng nếu không nghe được đáp án. Gã biết có điểm không ổn, nhưng lại tự lừa dối mình. Rõ ràng có tờ giấy che trên khuôn mặt gã, nhưng gã không nỡ thổi nó ra, chỉ đành để tờ giấy vây lấy gã đến chết ngạt.
Lưu Tranh tiếp tục đi tìm Lương Thế Bách, như thể chưa có gì xảy ra.
Lương Thế Bách đã nhìn thấu, nhưng lần này anh không hỏi gì. Cuộc nói chuyện của cả hai đôi lúc bị gián đoạn khó hiểu. Bọn họ đều biết những gì mình nói không giống với những gì mình nghĩ.
Lưu Tranh kẹp thuốc lá trên tay, tàn thuốc rơi trên bàn, gã cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tay mình run run.
Lương Thế Bách cũng thấy, anh nói:''Anh nên tới bệnh viện một chuyến.''
Lưu Tranh dập thuốc, lắc đầu: ''Bệnh cũ thôi, trước kia đuổi theo phạm nhân bị chém một dao, đứt dây thần kinh.'' Gã nắm chặt tay rồi buông lỏng, cho Lương Thế Bách xem: ''Lúc cử động thì không sao, không cử động liền run lẩy bẩy, khi già có lẽ đến chén cơm cũng không cầm được.''
Gã nhăn mày nhìn tay mình: ''Năm ngoái tôi vẫn thấy không già đi chút nào. Năm nay lủi thủi một mình, về nhà lúc nào cũng tối mịt, tôi chợt thấy sợ, cũng không biết sợ cái gì.''
Lưu Tranh không hiểu nổi chính mình, có lẽ con người luôn tồn tại thứ gọi là thói quen. Mặc cho trong lòng gã nghĩ thế nào, gã đã quen với một gia đình, khi gia đình biến mất, gã không còn chốn nương tựa, gã thấy mình như hồn ma đơn độc.
''Quan Tư Nghi nói tôi không phải người tốt, cô ấy nói đúng.'' Lưu Tranh chốt lời: ''Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì tốt.''
''Vậy anh đã làm cái gì tồi tệ chăng?'' Lương Thế Bách hỏi.
Lưu Tranh không đáp.
Cuộc nói chuyện lại gián đoạn, qua nửa ngày, Lưu Tranh mới mở miệng: ''Hôm qua Cố Thanh Phong tới tìm tôi. Tôi nghe thấy anh ta gọi điện cho vợ, bọn họ bàn chuyện ly hôn.''
Lưu Tranh nhất thời sởn da gà: ''Sao có cảm giác như tôi truyền xui xẻo cho mọi người thế này...'' Gã cười khổ: ''Gần đây tôi chẳng gặp nổi một chuyện tốt đẹp.''
Gã cố ý nhắc tới Cố thanh Phong, để xem phản ứng của Lương Thế Bách thế nào.
Nghe thấy Cố Thanh Phong ly hôn, trên mặt Lương Thế Bách hiện lên nét cười, anh rất hài lòng, như cho rằng Cố Thanh Phong làm rất tốt, nhưng nụ cười trên mặt đầy châm chọc. Anh vẫn rất ghét người này.
''Vì sao anh ta ly hôn?'' Lưu Tranh hỏi.
Lương Thế Bách nhún vai: ''Tôi không biết.''
Lưu Tranh không tin: ''Quan hệ giữa Cố Thanh Phong và vợ anh rất tốt, theo lý thì quan hệ của anh với anh ta cũng không tồi chứ.''
''Ai nói quan hệ của bọn họ tốt? Cố Thanh Phong nói với anh sao?''
Lưu Tranh nói phải, Lương Thế Bách cười đáp: ''Đừng có cái gì cũng tin lời anh ta, vợ tôi và anh ta rất ít khi gặp gỡ.''
''Nhưng anh ta biết chuyện hai người định sinh con.''
Ánh mắt Lương Thế Bách trở nên lạnh lùng, anh thấp giọng nói: ''Đó là bởi vì anh ta vẫn luôn lén lút theo dõi chúng tôi.''
''Lén lút theo dõi?''
''Anh ta làm phiền vợ tôi.''
''Vì sao?''
''Vì anh ta ghen tị.'' Lương Thế Bách nói: ''Anh ta ghen tị với cuộc sống của chúng tôi.''
Lưu Tranh nghe được một vài thông tin, chẳng hạn như trước khi kết hôn, Lương Thế Bách chưa bao giờ nghe vợ nhắc tới Cố Thanh Phong, còn có, lúc Cố Thanh Phong kết hôn đã lấy một khoản tiền của Lương Thế Bách.
''Vợ tôi rất dễ nhượng bộ, cô ấy là người mềm lòng.'' Lương Thế Bách nói tiếp: ''Tôi nghe nói nhà mà Cố Thanh Phong đang ở là dùng khoản tiền kia để mua.''
''Vì sao vợ anh phải cho tiền anh ta?'' Lưu Tranh hỏi.
''Còn vì sao nữa? Quan hệ bọn họ vốn rất tốt, nhưng con người Cố Thanh Phong vô liêm sỉ quá đáng, vợ tôi có nể tình thân tới mức nào cũng không chịu đựng nổi. Anh ta giả vờ đáng thương, vợ tôi lại tin tưởng tên khốn đó. Nhưng cô ấy đã nói với tôi rồi, cô ấy không bao giờ muốn nhìn thấy Cố Thanh Phong nữa, thậm chí đến cả tên cũng không muốn nghe.''
''Giữa bọn họ có mâu thuẫn gì sao?''
Lương Thế Bách không trả lời, chỉ nói: ''Tôi cho rằng khi anh ta kết hôn, vợ tôi sẽ dễ chịu đôi chút.''
Anh nặng nề tựa lưng vào ghế, nhắc tới Cố Thanh Phong khiến anh không thoải mái. Kỳ lạ là lúc trước anh không hề có cảm giác gì, bây giờ nhớ lại mới thấy giận, mà không chỉ là giận, loại cảm xúc này phức tạp hơn thế, khiến anh không thể nói thành lời.
Anh hiểu cảm xúc con người luôn thay đổi, anh cũng có thể miêu tả cảm xúc, trí nhớ anh luôn rất tốt, anh có thể ghi nhớ cảm xúc của mỗi người tại từng thời khắc nhất định. Anh cho rằng vui sướng, buồn bã và tức giận là ba loại cảm xúc rõ ràng nhất. Mà thật ra, cho dù là cảm xúc nào đi nữa, anh cũng chỉ có thể quan sát, sau đó bắt chước theo, chứ chẳng thể để những cảm xúc đó sống dậy trong mình. May mắn thay, anh bắt chước rất khá, đến bây giờ, chẳng ai có thể nhìn ra.
Anh nhìn Lưu Tranh, anh biết gã đang nghiền ngẫm thông tin anh vừa tiết lộ, gã kinh ngạc, không biết có nên tin hay không.
Trong mắt của Lương Thế Bách, Lưu Tranh là người yếu đuối, lần đầu tiên nhìn thấy gã với vẻ mặt tội lỗi, anh liền biết.
''Cố Thanh Phong là anh họ của vợ anh.'' Lưu Tranh nói một câu vô nghĩa, gã vẫn hơi khiếp sợ. Gã chợt hiểu ra thái độ hoài nghi của Cố Thanh Phong đối với Lương Thế Bách. Anh ta có thù với Lương Thế Bách, đồng thời có ẩn tình với vợ Lương Thế Bách, Lưu Tranh cố giấu đi cảm giác khó chịu.
Lương Thế Bách lạnh lùng nói: ''Tôi nói rồi, Cố Thanh Phong là một tên vô liêm sỉ.''
''Khi nào anh biết những chuyện này?''
''Khoảng một năm sau khi chúng tôi kết hôn.''
Anh nói thêm: ''Tôi không muốn nói chuyện này, chuyện này không liên quan đến tôi.'' Quả thật, chuyện đó xảy ra trước khi anh gặp vợ mình, bọn họ đã trải qua một số chuyện riêng, sau đó mới đồng hành với nhau.
Lưu Tranh vội vàng gật đầu: ''Anh có quyền giữ im lặng.''
Lương Thế Bách định thần lại, anh có chút cảm khái: ''Tình cảm con người quả thật rất kỳ lạ, thiên biến vạn hóa.'' Tưởng chừng như có quy luật, nhưng đôi khi ngẫu nhiên đến mức anh không thể hiểu nổi.
Lưu Tranh nghĩ, có thể nói ra loại suy nghĩ này, hoặc là người không biết gì, hoặc là người trải qua quá nhiều.
Theo lý, Lương Thế Bách hẳn là vế thứ hai, nhưng trực giác mách bảo gã, Lương Thế Bách dường như cũng không rõ mình đang nói gì.
Trước khi Lưu Tranh rời đi, Lương Thế Bách nói tháng sau anh muốn ra nước ngoài. ''Đi giải sầu, ngắm cảnh biển.''
Lương Thế Bách nhắc đến biển cũng không ám ảnh gì, không biết là do tự chữa lành nhanh hay vốn không hề thấy ''biển'' có gì nhạy cảm.
Biểu tình trên mặt Lưu Tranh hơi kỳ quái, Lương Thế Bách cũng lười để ý: ''Trước khi rời đi, chúng ta còn có thể gặp nhau hai lần'', anh nhắc nhở gã.
Trên đường về nhà, Lưu Tranh nghiền ngẫm ý tứ của Lương Thế Bách, gã không còn tò mò về anh nhiều như lúc trước nữa. Cứ tìm cách tính kế, dụ dỗ người khác nói điều mình muốn nghe, cả hai đều sẽ không thoải mái.
Gã tham lam ích kỷ muốn kéo dài khoảnh khắc này, gần đây, chỉ khi trò chuyện với Lương Thế Bách, gã mới có thể thả lỏng. Gã như đứng trên một khúc gỗ mục nát, không biết khi nào khúc gỗ vỡ ra, sinh mệnh gã tan thành hai mảnh.
Về tới nhà, mở cửa ra, Lưu Tranh quét mắt nhìn một vòng, có người đã tới nhà gã. Vỏ bia rỗng trên bàn đều bị ném vào thùng rác, tàn thuốc trên đất cũng được quét dọn sạch sẽ, gã biết ''tên trộm'' này là ai. Bà muốn làm trộm, cũng không phải loại trộm tầm thường. Kẻ trộm tài giỏi nhất không phải nhờ kỹ năng, mà là biết người đó làm trộm, lại không tài nào chỉ trích được. Bà không có lỗi.
Lưu Tranh đóng cửa lại, không mở đèn, gã vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Gã kéo mạnh bạo, cả tủ gỗ bị kéo ra ngoài, ''rầm'' một tiếng. Tay gã lục tung ngăn tủ, đổ tất cả xuống sàn. Đồ trong tủ cũng không nhiều, gã biết mình không cần làm vậy, chỉ cần liếc mắt là biết thiếu mất thứ gì. Gã chỉ muốn phát tiết sợ hãi, bất lực lúc này, gã thậm chí không còn sức lực để phẫn nộ, gã đã quen với việc này.
Từ nhỏ gã đã biết, chính mình không có tư cách để nổi giận với cha mẹ, mặc cho bọn họ làm gì, mặc cho bọn họ bắt gã làm gì.
Lưu Tranh dựa vào thành giường, đầu óc gã trống rỗng, cơn gió trắng cuốn sạch mọi suy nghĩ của gã, lúc định thần lại, gã lập tức nhớ tới cơn gió đó.
Gã cúi đầu nhặt đồ vật dưới sàn, một giọt nước rơi lên quần gã, biến thành màu đen ngòm.
Gã nhớ tới một vài thứ mà mình đánh mất, gã vẫn luôn biết thứ đó ở đâu, nhưng gã không đi tìm.
Bức ảnh kia là gã lén giấu đi, đó là điều hư hỏng nhất đời này mà gã từng làm.
Bàn tay Lưu Tranh run đến lợi hại, gã cảm thấy miệng vết thương cũ càng vặn vẹo, ngăn cản động tác tiếp theo của gã.
Gã lấy điện thoại ra, bấm gọi.
''Alo?'' Giọng của Nguyễn Bình ở đầu kia vẫn như thường lệ, bọn họ nói câu chào nhợt nhạt.
Lưu Tranh không biết mình nói cái gì, lúc nói, gã chỉ nghĩ đến bức ảnh kia, trên ảnh là hình chụp thân mật của hai người, nếu bị Nguyễn Bình nhìn thấy, bà sẽ làm gì?
''Tối mai con có về ăn cơm không?'' Nguyễn Bình hỏi, giống như chưa phát hiện điều gì.
Lưu Tranh cũng bối rối, hy vọng chợt lóe trong gã, có lẽ bà vẫn chưa biết gì hết? Có lẽ bức ảnh chỉ bị gã vứt lung tung đâu đó? Lưu Tranh ôm lấy tia may mắn.
''Về.'' Gã đáp.