1003 - Chương 30: Đêm thứ ba mươi

1003 Chương 30: Đêm thứ ba mươi
Tuần trăng mật của Đỗ Nhạn Lan đã kết thúc, chuyến đi chơi của Đường Nghi Nhu còn chưa bắt đầu. Ngay trước ngày xuất phát, Lương Minh Chí trở lại, ông ta nói muốn gặp bọn họ.

"Ông ta cũng đâu phải vua chúa? Vì sao chúng ta phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu để đến gặp ông ta?"

Lương Thế Bách khuyên nhủ: "Chúng ta có thể đi vào dịp khác."

"Vấn đề không phải ở đó." Ngữ khí Đường Nghi Nhu vô cùng bình tĩnh: "Sao anh không từ chối? Anh có thể không đến gặp ông ta mà."

Cô biết chuyện này không hề dễ đối với Lương Thế Bách, anh chưa bao giờ nói "không" với Lương Minh Chí. Ông ta thao túng anh từ tinh thần, trước mặt ông, tất cả cảm xúc của anh đều biến mất, bởi anh không được phép, cho nên anh cũng không cảm thấy những trận đòn roi đó là tra tấn.

"Anh không thể không đi." Lương Thế Bách nói như vậy.

"Anh sợ ông ta tức giận?"

"Không phải."

Đường Nghi Nhu không hỏi nữa, cô chỉ nói: "Nhưng anh đi ông ta sẽ đánh anh."

Trong mắt cô, Lương Thế Bách giống như người mù, nhìn không thấy cái bẫy phía trước.

"Bởi vì anh đã làm sai." Lương Thế Bách nói với cô: "Cha chỉ muốn tốt cho anh thôi."

"Anh làm sai chuyện gì?"

Lương Thế Bách suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên áy náy nhìn cô: "Có lẽ anh không nên khiến em lo lắng như vậy." Lời tuy nói thế, ngữ khí của anh vẫn vô cùng vui vẻ, anh thích cô lo lắng cho anh.

Đường Nghi Nhu cũng không để ý: "Anh muốn em bảo vệ anh, nhưng anh đâu có sợ hãi."

Lương Thế Bách chợt nhớ lần trước cô nói, "tựa như căn bệnh có thể chữa khỏi". Hóa ra cô cho rằng anh mắc bệnh, còn cô đang chữa trị cho anh?

Anh nhìn cô không chớp mắt, vừa hưng phấn vừa tò mò.

"Anh nên sợ ông ta chứ, nếu anh không sợ, em cũng chẳng cần bảo vệ anh làm gì." Đường Nghi Nhu không nhịn được mà nói, cô biết anh tìm kiếm điều gì ở cô.

Nhưng Lương Thế Bách không sợ Lương Minh Chí, đây mới là chuyện kỳ quặc nhất. Sở dĩ anh cố chấp tìm kiếm sự bảo vệ của cô, chẳng qua bởi vì đó là thứ anh không được nhận từ mẹ Lương. Anh nói cô là phiên bản hoàn mỹ hơn của anh, thực chất, anh cũng xem cô như một người mẹ hoàn hảo.

Khi bọn họ đi tìm mẹ Lương, anh vô cùng kháng cự, Đường Nghi Nhu liền phát hiện, người duy nhất có thể khiến cảm xúc của anh bình thường là mẹ Lương. Những thời điểm khác anh đều quá mức bình đạm, nói trắng ra là bị thiếu mất gì đó.

Ký ức về mẹ Lương đã khắc sâu trong Lương Thế Bách, mẹ Lương từng là người bạn đồng hành, từng là chỗ dựa của anh. Sau khi bà rời đi, Lương Minh Chí liền phát tiết toàn bộ máu bạo lực lên một mình anh. Mẹ Lương không chỉ vứt bỏ Lương Thế Bách, bà còn khiến anh bắt đầu hoài nghi, không biết rốt cuộc mình là thủ phạm như lời bà nói hay là nạn nhân của bạo lực gia đình; cảm xúc rối loạn, anh giống như con rối gỗ mặc cho Lương Minh Chí thao túng.

Lương Thế Bách nhíu mày, có chút không vui, lời của Đường Nghi Nhu giống như đang uy hiếp. Anh bắt đầu lo lắng, nếu cô phát hiện bệnh của anh chữa không khỏi thì thế nào? Cô có còn ở lại bên cạnh anh không? Anh vừa căng thẳng, vừa cố an ủi chính mình, cô chỉ nói đùa thôi.

"Vậy em muốn anh phải làm gì?" Lương Thế Bách nói, anh đồng ý thỏa hiệp.

Đường Nghi Nhu quan sát sắc mặt anh, cô không thể nóng vội, cô thử nói: "Anh có thể tiến từng bước một."

Lương Thế Bách ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nói, anh hãy từ chối Lương Minh Chí trên bàn ăn.

"Lúc ông ta kêu anh lên lầu, anh hãy nói không."

Nói không, nói không, nói không!

Hai chữ này cứ văng vẳng trong đầu Lương Thế Bách, cho tới khi Lương Minh Chí đứng lên, theo bản năng, anh cũng đứng dậy, động tác quá nhanh khiến ghế bị va đập, vang lên một tiếng không nhỏ. Lương Minh Chí nhìn anh một cái trách móc rồi xoay người lên thẳng lầu.

Đường Nghi Nhu im lặng nhìn anh, không động đậy, cô đang ép anh phải tự mở miệng, nhưng rõ ràng cô đã nói sẽ bảo vệ anh!

Lương Thế Bách nắm chặt bàn tay, Lương Minh Chí đã bước lên cầu thang. Vừa thương tâm vừa phẫn nộ, anh nghĩ tới mẹ, trước khi vứt bỏ anh, bà đã bố thí một chút ấm áp. Mỗi khi anh cảm nhận được chút hi vọng ít ỏi, anh liền biết sắp tới sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô bình thản ngồi đó, có lẽ còn cười nhạo anh, nhưng cô muốn anh lấy ra thứ mà anh không có, anh biết phải làm thế nào?

Anh lại để cô phải thất vọng rồi, anh lại bị bỏ rơi một lần nữa. Anh thả lỏng nắm tay, nhấc chân đuổi theo Lương Minh Chí.

Một bàn tay vỗ anh thật mạnh, cô hung hăng kéo anh lại, mang theo tức giận cùng vội vã. Anh vui sướng quay đầu nhìn cô, anh nhìn thấy đôi mắt cô rực lửa, vì anh mà rực lửa.

"Em muốn về nhà." Cô cao giọng, Lương Mính Chí quay đầu lại.

"Có chuyện gì?" Lương Minh Chí hỏi Lương Thế Bách, ông không muốn nói chuyện với Đường Nghi Nhu, càng không muốn nhìn cô, có lẽ cả biểu cảm lẫn ánh mắt của cô đều lộ rõ ác ý.

"Cô ấy hơi mệt."

Đường Nghi Nhu dùng sức nắm quần áo anh.

"Vậy kêu tài xế đưa con bé về đi." Lương Minh Chí xoay người.

"Thế Bách đưa về là được rồi." Đường Nghi Nhu hô lên. Lương Minh Chí chậm rãi xoay người lại nhìn cô, như đang suy tư cái gì, lại như cố kiềm chế cơn giận.

"Chúng bây đang giở trò gì hả!" Lương Minh Chí rốt cuộc cũng không nhịn được lửa giận.

"Không phải ông là người hiểu rõ nhất sao!" Đường Nghi Nhu cuối cùng cũng có cơ hội nói lời này, cô hung tợn nhìn Lương Minh Chí, ông ta có là con người không!

Lương Minh Chí nghi hoặc nhìn cô, rồi nhìn Lương Thế Bách, nhìn bọn họ đứng cùng một chỗ, nhìn ánh mắt con trai ông nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhìn đôi tay bọn họ nắm chặt, ông bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Lương Minh Chí suýt nữa bật cười, ông quá hiểu con trai mình, Lương Thế Bách trời sinh yếu đuối, lại không chịu thừa nhận, thừa hưởng thói mơ mộng từ mẹ, rõ ràng không phải mẫu đàn ông có thể để người khác dựa dẫm, tuy rằng ông đã nỗ lực nuôi dạy anh.

Ánh mắt Lương Minh Chí dừng trên người Đường Nghi Nhu, chắc là cô cho rằng bọn họ xảy ra xích mích đánh nhau, cô nghĩ nhầm rồi.

Cuối cùng, Lương Minh Chí liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tựa hồ cảm thấy mệt mỏi, ông nói với Lương Thế Bách: "Con mang con bé về bình tĩnh lại một chút." Ông giống như một người cha bị xúc phạm, hết mực bao dung.

Đường Nghi Nhu cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, Lương Minh Chí đã xoay người lên lầu.

Lần này bọn họ vượt qua quá dễ dàng, Đường Nghi Nhu cảm giác không tốt lắm. Lý do này đã dùng tới hai lần, cô biểu hiện lỗ mãng như vậy, nhưng thái độ của Lương Minh Chí không như cô tưởng tượng. Chẳng lẽ ông ta còn chưa nhận ra cô đã biết bí mật của ông ta, hoặc vốn dĩ, ông ta không thèm để ý cô có biết hay không.

Sắc mặt Lương Thế Bách hơi bất an, Đường Nghi Nhu an ủi anh, anh lại nói xin lỗi cô, bởi vì anh không làm được chuyện cô yêu cầu.

"Anh không sai." Cô nói: "Anh không làm sai chuyện gì hết, Lương Minh Chí mới là người sai. Em chỉ hận ông ta thôi, em không trách anh."

Lương Thế Bách không lên tiếng, cô lại hỏi: "Anh không thích nghe em nói cha anh như vậy sao?"

Anh lắc đầu: "Không phải." Đường Nghi Nhu mới cười một cái.

Lương Thế Bách che giấu bất an trong lòng, mỉm cười với cô. Anh không ghét những lời cô nói, nhưng những thứ đó với anh tựa như mây trên trời, chạm không tới, anh chỉ có thể mơ màng cảm nhận. Thứ anh để ý là phẫn nộ cùng chán ghét trên khuôn mặt cô, cô tức giận ai? Là anh hay là Lương Minh Chí? Anh lo được lo mất, sợ cô sẽ rời khỏi mình trong cơn giận dữ.

Anh giả vờ như được cô chữa khỏi.

Đường Nghi Nhu nói những chuyện Lương Minh Chí làm là sai, ông đánh anh không phải vì muốn tốt cho anh, cũng không vì giáo dục, mà chỉ vì ông ta muốn làm thế. Lúc nói những lời này, ngữ khí của cô như đang kể chuyện ma quỷ, cô muốn hù dọa anh, anh liền giả vờ sợ hãi.

Chỉ có một lần anh diễn không tốt, nói sai lời, anh nói Lương Minh Chí từng khen ngợi anh: "Cha nói anh giống ông ấy."

Tuy rằng sau đó Lương Minh Chí đã phủ nhận, ông nói cũng vì tốt cho anh thôi, ông không muốn anh kiêu ngạo, kiêu ngạo khiến con người ta ngu xuẩn.

Anh đoán hai chữ "khen ngợi" khiến cô tức giận.

Đường Nghi Nhu vội liếc anh một cái, ý hận và thương hại trong mắt cô rõ ràng đến thế, chỉ một thoáng anh liền nhìn ra. Cô hận anh nói những lời như vậy.

Sau đó cô lạnh lùng nhắc nhở anh: "Đây là điểm khác nhau giữa anh và em, nếu cha em nói vậy, em sẽ giết ông ta."

Anh không làm được giống cô, cho nên cô nghĩ rằng anh mắc bệnh.

Từ sau lần đó, Lương Minh Chí không gọi bọn họ đến nữa.

Ông ta giống như đã biến mất, nếu không phải thi thoảng nhìn thấy ông ta trên tivi, Đường Nghi Nhu thậm chí ảo tưởng ông ta đã chết, chết ngoài ý muốn. Trên đời nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, sao ông ta không gặp cái nào, ông ta nên gặp một cái mới phải.

Lương Thế Bách không thích nghe cô nói như vậy, nhưng ở những mặt khác, nỗ lực của cô đã có hiệu quả. Anh nói không muốn nhìn thấy Lương Minh Chí, khi nói, giọng của anh còn mang theo chút sợ hãi. Anh nói, thật ra trong lòng anh vẫn luôn sợ hãi.

"Nhưng anh không dám nói với ai, vì có nói cũng chẳng ai tới cứu anh."

Đường Nghi Nhu nói với anh, cô sẽ cứu anh, sẽ giúp anh, mà chính cô cũng tìm được một chút cảm giác thành tựu trên người anh. Cô bảo vệ anh như bảo vệ chú chim non bị thương, cô dạy anh bay lượn, đồng thời, cô cũng cảm nhận được nguồn năng lượng sôi trào. Phải thừa nhận, cô gửi gắm một phần ý nguyện cá nhân của mình lên Lương Thế Bách. Cô chăm sóc anh còn tỉ mỉ hơn cả Đỗ Nhạn Lan, anh cũng vô cùng tin tưởng cô.

Đường Nghi Nhu nghĩ, nếu không gặp được Lương Thế Bách, có lẽ cô vẫn sẽ luôn bị phản bội, bởi không ai có thể chịu được loại bảo hộ cực đoan của cô. Cô đột nhiên hiểu được vì sao Đỗ Nhạn Lan luôn muốn trốn chạy, không chỉ vì sợ hãi.

Thứ cô dư thừa làm tổn thương người khác, nhưng vừa vặn lấp đầy phần bị thiếu của anh.

"Có lẽ em đã lầm." Có một ngày cô nói như thế với Lương Thế Bách: "Hai chúng ta thật ra bổ sung cho nhau."

"Đúng vậy." Lương Thế Bách nói, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay cô: "Hay không?"

"Hơi khó đọc, nhưng cũng thú vị." Cô buông sách nhìn anh: "Em có thể học cái này, trở thành bác sĩ tâm lý học, em cảm thấy rất thích hợp."

Lương Thế Bách mỉm cười: "Bởi vì em chữa khỏi bệnh cho anh?"

Trong mắt Đường Nghi Nhu có ý cười, cô lười biếng tựa đầu lên vai anh: "Không, anh không có bệnh, anh sẽ ngày càng tốt hơn."

Lương Thế Bách nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, như đang suy tư điều gì.

"Anh cảm thấy thế nào?" Cô hỏi lại lần nữa.

"Cái gì?"

Đường Nghi Nhu ngẩng đầu nhìn anh: "Anh cảm thấy em có thể học được không?"

"Em muốn thì đương nhiên là có thể." Anh nhìn cô, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt cô, nhìn thấy tia sáng trong ánh mắt cô.

Anh nghe thấy mình hỏi: "Có muốn ra nước ngoài chơi không?"

Đường Nghi Nhu kinh hỉ nhìn anh.

Anh cười nói: "Lần trước đi không thành, vừa vặn có thời gian rảnh, em muốn đi đâu?"

Đường Nhi Nhu nhất thời không nghĩ ra được, cô ném vấn đề lại cho anh: "Anh muốn đi đâu?"

Lương Thế Bách nói: "Đi ngắm biển, tiện thể tránh mùa đông." Anh vuốt bàn tay cô: "Không phải em sợ lạnh sao?"

Vì thế bọn họ đi ngắm biển ở một đất nước bốn mùa đều là mùa hè.

Bọn họ nằm phơi nắng trên bờ cát, phơi mệt rồi thì đi xuống biển nghịch nước, trời tối thì lên thuyền, tiếng sóng vỗ ru họ vào giấc ngủ mỗi đêm.

"Em muốn sống ở đây." Đường Nghi Nhu không muốn rời đi: "Chúng ta có thể mua nhà, sau này định cư lại đây đi." Cô nằm trong lồng ngực anh, cơn gió biển dịu dàng thổi đến, cô mơ màng sắp ngủ.

Lương Thế Bách không đáp, anh mơn trớn khuôn mặt cô.

"Chúng ta có thể dưỡng lão ở chỗ này, thời tiết rất đẹp, trái cây ngon, hải sản cũng không tồi, em đều thích." Cô thao thao bất tuyệt, Lương Thế Bách không chút rung động. Anh không nhìn thấy tương lai mà cô nói, anh chỉ có thể đứng đằng sau nhìn cô chìm đắm trong cảnh tượng tươi sáng, song lại không dành cho anh. Bàn tay anh đặt trên ngực cô dần hướng lên trên.

"Sau này con chúng ta sẽ được ngắm biển từ lúc mới sinh ra, không thể để con giống như em được, sống hai mươi năm mới biển hương vị gió biển."

Bàn tay Lương Thế Bách ngừng lại.

"Chúng ta sẽ có con ư?" Anh ngơ ngẩn hỏi.

"Đương nhiên." Đường Nghi Nhu mở mắt nhìn anh: "Chúng ta đều sẽ rất thương con, anh sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi, nếu là con gái, hãy mua cho con búp bê thay đồ. Đó là thứ em muốn có nhất hồi còn nhỏ, còn anh?"

Lương Thế Bách mờ mịt nghe cô nói, anh đã có được thứ anh muốn, nhưng những lời cô nói có thể trở thành sự thật không? Dĩ nhiên là không, nếu cô biết anh vĩnh viễn không thể dũng cảm được như cô, cô sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng cảnh tượng cô miêu tả quá mức đẹp đẽ, trong đó có anh. Anh không kiềm được tia hi vọng nhen nhóm trong mình, có lẽ anh sẽ làm được, có lẽ bọn họ sẽ có được cuộc sống như cô nói, cô sẽ ở lại bên anh, sẽ không bao giờ rời bỏ anh.

Là anh suy nghĩ nhiều.

Anh lại lần nữa ôm chặt cô, lần nữa tin tưởng cô.

Đồng thời, anh có dự cảm, anh sẽ nhớ lại đêm nay vô số lần.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận