Cậu Hai Nhà Họ Bùi - Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
Chương trước- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cậu Hai Nhà Họ Bùi
Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
Cậu Hai không nói lời nào chỉ kéo mợ vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, cậu ngồi cái bịch xuống giường, hừ một tiếng, trưng ra cái bộ mặt khó ở, cái tính nết của cậu khi ghen có khác gì con nít không cơ chứ?
Âu cũng do mợ đã quá quen với cảnh này nên mợ không còn quýnh lên vội vàng dỗ cậu như trước nữa, mợ biết cậu đã nguôi ngoai phần nào nhưng vẫn còn chút ấm ức trong lòng, nên giận dỗi chút ý mà.
Mợ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu như muốn giải thích thêm.
- Cậu à, em thật sự không có ý gì với cô Chu Anh đâu, chỉ là em và cô Chu Anh lâu ngày rồi không gặp nên mới cùng nhau trò chuyện một chút thôi mà.
- Trò chuyện một chút mà cười với người ta muốn tét cả mồm ra, mợ đừng hòng qua mặt tôi.
- Em không việc gì phải qua mặt cậu, em thương cậu ra sao nhẽ nào cậu không biết? Hay là cậu không tin tưởng em?
Tự dưng mợ cảm thấy ấm ức quá thể, bình thường Cậu Hai yêu thương, cưng chiều và nhún nhường mợ hết mực, nhưng khi cậu ghen lên rồi thì cậu hay nói dại, nhiều lúc những câu nói trong phút giây ghen tuông mù quáng của cậu đã vô tình làm mợ tổn thương.
Tính cách của mợ tuy khờ khạo, nhưng mợ không vô tâm, mợ nhạy cảm và mợ luôn để ý lời nói của mọi người, sau đó là suy nghĩ, có những lúc mợ trần trọc cả đêm chỉ vì một câu nói của ai đó, cho dù là vạ miệng hay cố ý, cũng thật sự khiến mợ để tâm. Cậu Hai cũng không ngoại lệ.
- Được rồi, nếu cậu đã không tin tưởng em thì em thấy mình cũng không cần thiết phải giải thích làm gì... Miễn là em không thấy thẹn với lòng mình là được.
- Em đi đây, xin lỗi vì đã khiến cậu không vui! Sau này em sẽ chú ý giữ mình hơn.
Nghe mợ nói muốn đi ra ngoài, cậu hoảng hồn thấy rõ, mợ đang chửa con cậu như này mà còn định đi đâu? Mợ sẽ rời xa cậu ư? Ý nghĩ đó mới loé lên trong đầu đã bị cậu dập tắt hoàn toàn. Cậu Hai đã nhanh tay nắm lấy cổ tay mợ, nhẹ nhàng hết mức kéo mợ ngồi trong lòng mình.
Mợ đấm vào ngực cậu túi bụi, cậu để mợ mặc sức đấm, cậu không tránh né lại càng không dám chống trả, nói là đấm, thật ra mợ chỉ chả vờ cum tay lại thành hình quả đấm rồi đánh vài cái nhẹ hều vào ngực cậu thôi, mợ còn thương cậu nhiều như vậy, sao mà nỡ đánh cậu đau.
Chỉ vì cái không nỡ đó của mợ, nên mọi ấm ức, bất mãn trong lòng, mợ đều sả bằng nước mắt. Tiếng khóc của mợ như lưỡi dao cứa vào tim cậu, đau quằn quại và khó chịu vô cùng. Cậu muốn dỗ mợ nín khóc, nhưng càng dỗ thì mợ càng khóc to hơn, cậu xót ruột muốn điên lên.
Lòng cậu rối như tơ vò, ánh mắt cậu dịu dàng có, khẩn trương có, hối hận cũng có. Giọng cậu trầm xuống, biểu hiện sự ăn năn.
- Mợ, tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi không nên nói những lời như vậy với mợ.
- Không, cậu không sai, là em sai mà! Em giữ mình không tốt, em khiến cậu tức giận, tất cả đều là lỗi của em.
Mợ tự trách mình, lòng cậu đau như cắt.
- Mợ đừng nói như thế nữa, lòng dạ nào mà tôi chịu cho được.
Cậu Hai ôm chặt mợ trong lòng, cảm giác bất lực, hối hận lấn át cả nỗi giận hờn còn sót lại. Cậu biết mình đã sai, biết rằng những lời nói trong lúc ghen tuông đã vô tình khiến mợ tổn thương. Cậu vốn thương mợ rất nhiều, nhưng khi cái tính ghen nổi lên, cậu lại không kiềm chế được bản thân, cứ nói những lời làm mợ phải đau lòng.
Mợ càng khóc, cậu càng xót. Mấy lần cậu định đưa tay lau nước mắt cho mợ nhưng cứ sợ mợ lại giận thêm, đành ngồi đó mà không biết phải làm gì. Khi cậu ghen, thì cậu cứ khăn khăn cho là mình đúng nên nào đâu nhận ra cái lỗi sai của mình, cho đến khi mợ khóc, cùng sự tức tưởi đó của mợ, như muốn giày vò chết cậu thì cậu biết cậu đã sai rồi.
Mợ không nói, mợ khóc, mỗi tiếng khóc là một lần cậu bị dao cứa, mỗi tiếng nấc là thêm một nhát đau nhói, cuối cùng, cậu không thể chịu đựng thêm nữa, giọng nói của cậu có phần run hơn và mất bình tĩnh.
- Tôi xin mợ, đừng có khóc nữa. Là tôi sai, tôi không đáng để mợ phải khóc như vậy đâu.
Mợ lắc đầu, mợ vẫn như vậy, vẫn nhận hết mỗi lỗi sai từ mình. Mợ không nháo, không hờn dỗi, nũng nịu, mợ chỉ đơn giản là khóc mà cũng đủ doạ cậu được một phen khiếp vía.
- Không, là lỗi của em. Em không biết giữ mình, không làm cậu yên tâm, nên cậu phải ghen lên như thế, tất cả đều là tại em.
Cậu kéo mợ lại gần hơn, ôm chặt mợ vào ngực mình, cậu nhận hết mỗi lỗi sai về mình và cho mợ một lời hứa vinh dự, để mợ cảm thấy được an toàn, để mợ biết rằng lòng tin của cậu vẫn đặt ở chỗ mợ, hoàn toàn không có chuyện cậu nghi ngờ sự trong sạch và tình cảm của mợ. Bởi lẽ, mọi thứ tốt đẹp nhất của mợ, đều trao cho cậu hết cả rồi.
- Không, mợ à, mợ không có lỗi, là tôi ghen tuông vô lý, tôi không biết suy nghĩ, tôi làm mợ đau lòng, Tôi sai rồi, mợ đừng tự trách mình nữa.
- Mợ trao cho tôi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả cuộc đời của mợ, là do tôi dại, tôi vạ miệng, tôi ăn nói lung tung.
- Cái mỏ này của tôi, đáng bị ăn vả, hay là mợ vả tôi đi, vả rớt răng cũng được, vả rồi thì mợ đừng khóc nữa? Có được không? Tôi xin, tôi thương, tôi sai, tôi van mo.
Mợ ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc khi nãy, nhưng trong ánh mắt đó vẫn tràn đầy sự yêu thương dành cho cậu và chỉ chứa đựng bóng hình của cậu. Cậu Hai không nhịn được, cậu dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má mợ, dùng những chiếc hôn dịu dàng, chậm rãi để xoa dịu tổn thương trong lòng mợ.
Thấy mợ có vẻ không từ chối những chiếc hôn đó, lòng cậu vui sướng khó tả.
- Mợ, tôi hứa từ giờ sẽ không làm mợ khóc nữa và cũng sẽ không ghen vô lý. Nhưng mợ không được phép rời xa tôi, bởi mợ đi rồi thì cuộc đời tôi cũng chẳng còn gì nữa, lí tưởng sống của tôi chính là mợ và mợ là tất cả của tôi.
Mợ cảm động, đưa tay lên vuốt ve mặt cậu.
- Cậu à, em chỉ mong cậu tin tưởng em hơn thôi, em thương cậu và chỉ thương một mình cậu thôi, không bao giờ có chuyện em nghĩ đến ai khác.
Âu cũng do mợ đã quá quen với cảnh này nên mợ không còn quýnh lên vội vàng dỗ cậu như trước nữa, mợ biết cậu đã nguôi ngoai phần nào nhưng vẫn còn chút ấm ức trong lòng, nên giận dỗi chút ý mà.
Mợ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu như muốn giải thích thêm.
- Cậu à, em thật sự không có ý gì với cô Chu Anh đâu, chỉ là em và cô Chu Anh lâu ngày rồi không gặp nên mới cùng nhau trò chuyện một chút thôi mà.
- Trò chuyện một chút mà cười với người ta muốn tét cả mồm ra, mợ đừng hòng qua mặt tôi.
- Em không việc gì phải qua mặt cậu, em thương cậu ra sao nhẽ nào cậu không biết? Hay là cậu không tin tưởng em?
Tự dưng mợ cảm thấy ấm ức quá thể, bình thường Cậu Hai yêu thương, cưng chiều và nhún nhường mợ hết mực, nhưng khi cậu ghen lên rồi thì cậu hay nói dại, nhiều lúc những câu nói trong phút giây ghen tuông mù quáng của cậu đã vô tình làm mợ tổn thương.
Tính cách của mợ tuy khờ khạo, nhưng mợ không vô tâm, mợ nhạy cảm và mợ luôn để ý lời nói của mọi người, sau đó là suy nghĩ, có những lúc mợ trần trọc cả đêm chỉ vì một câu nói của ai đó, cho dù là vạ miệng hay cố ý, cũng thật sự khiến mợ để tâm. Cậu Hai cũng không ngoại lệ.
- Được rồi, nếu cậu đã không tin tưởng em thì em thấy mình cũng không cần thiết phải giải thích làm gì... Miễn là em không thấy thẹn với lòng mình là được.
- Em đi đây, xin lỗi vì đã khiến cậu không vui! Sau này em sẽ chú ý giữ mình hơn.
Nghe mợ nói muốn đi ra ngoài, cậu hoảng hồn thấy rõ, mợ đang chửa con cậu như này mà còn định đi đâu? Mợ sẽ rời xa cậu ư? Ý nghĩ đó mới loé lên trong đầu đã bị cậu dập tắt hoàn toàn. Cậu Hai đã nhanh tay nắm lấy cổ tay mợ, nhẹ nhàng hết mức kéo mợ ngồi trong lòng mình.
Mợ đấm vào ngực cậu túi bụi, cậu để mợ mặc sức đấm, cậu không tránh né lại càng không dám chống trả, nói là đấm, thật ra mợ chỉ chả vờ cum tay lại thành hình quả đấm rồi đánh vài cái nhẹ hều vào ngực cậu thôi, mợ còn thương cậu nhiều như vậy, sao mà nỡ đánh cậu đau.
Chỉ vì cái không nỡ đó của mợ, nên mọi ấm ức, bất mãn trong lòng, mợ đều sả bằng nước mắt. Tiếng khóc của mợ như lưỡi dao cứa vào tim cậu, đau quằn quại và khó chịu vô cùng. Cậu muốn dỗ mợ nín khóc, nhưng càng dỗ thì mợ càng khóc to hơn, cậu xót ruột muốn điên lên.
Lòng cậu rối như tơ vò, ánh mắt cậu dịu dàng có, khẩn trương có, hối hận cũng có. Giọng cậu trầm xuống, biểu hiện sự ăn năn.
- Mợ, tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi không nên nói những lời như vậy với mợ.
- Không, cậu không sai, là em sai mà! Em giữ mình không tốt, em khiến cậu tức giận, tất cả đều là lỗi của em.
Mợ tự trách mình, lòng cậu đau như cắt.
- Mợ đừng nói như thế nữa, lòng dạ nào mà tôi chịu cho được.
Cậu Hai ôm chặt mợ trong lòng, cảm giác bất lực, hối hận lấn át cả nỗi giận hờn còn sót lại. Cậu biết mình đã sai, biết rằng những lời nói trong lúc ghen tuông đã vô tình khiến mợ tổn thương. Cậu vốn thương mợ rất nhiều, nhưng khi cái tính ghen nổi lên, cậu lại không kiềm chế được bản thân, cứ nói những lời làm mợ phải đau lòng.
Mợ càng khóc, cậu càng xót. Mấy lần cậu định đưa tay lau nước mắt cho mợ nhưng cứ sợ mợ lại giận thêm, đành ngồi đó mà không biết phải làm gì. Khi cậu ghen, thì cậu cứ khăn khăn cho là mình đúng nên nào đâu nhận ra cái lỗi sai của mình, cho đến khi mợ khóc, cùng sự tức tưởi đó của mợ, như muốn giày vò chết cậu thì cậu biết cậu đã sai rồi.
Mợ không nói, mợ khóc, mỗi tiếng khóc là một lần cậu bị dao cứa, mỗi tiếng nấc là thêm một nhát đau nhói, cuối cùng, cậu không thể chịu đựng thêm nữa, giọng nói của cậu có phần run hơn và mất bình tĩnh.
- Tôi xin mợ, đừng có khóc nữa. Là tôi sai, tôi không đáng để mợ phải khóc như vậy đâu.
Mợ lắc đầu, mợ vẫn như vậy, vẫn nhận hết mỗi lỗi sai từ mình. Mợ không nháo, không hờn dỗi, nũng nịu, mợ chỉ đơn giản là khóc mà cũng đủ doạ cậu được một phen khiếp vía.
- Không, là lỗi của em. Em không biết giữ mình, không làm cậu yên tâm, nên cậu phải ghen lên như thế, tất cả đều là tại em.
Cậu kéo mợ lại gần hơn, ôm chặt mợ vào ngực mình, cậu nhận hết mỗi lỗi sai về mình và cho mợ một lời hứa vinh dự, để mợ cảm thấy được an toàn, để mợ biết rằng lòng tin của cậu vẫn đặt ở chỗ mợ, hoàn toàn không có chuyện cậu nghi ngờ sự trong sạch và tình cảm của mợ. Bởi lẽ, mọi thứ tốt đẹp nhất của mợ, đều trao cho cậu hết cả rồi.
- Không, mợ à, mợ không có lỗi, là tôi ghen tuông vô lý, tôi không biết suy nghĩ, tôi làm mợ đau lòng, Tôi sai rồi, mợ đừng tự trách mình nữa.
- Mợ trao cho tôi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả cuộc đời của mợ, là do tôi dại, tôi vạ miệng, tôi ăn nói lung tung.
- Cái mỏ này của tôi, đáng bị ăn vả, hay là mợ vả tôi đi, vả rớt răng cũng được, vả rồi thì mợ đừng khóc nữa? Có được không? Tôi xin, tôi thương, tôi sai, tôi van mo.
Mợ ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc khi nãy, nhưng trong ánh mắt đó vẫn tràn đầy sự yêu thương dành cho cậu và chỉ chứa đựng bóng hình của cậu. Cậu Hai không nhịn được, cậu dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má mợ, dùng những chiếc hôn dịu dàng, chậm rãi để xoa dịu tổn thương trong lòng mợ.
Thấy mợ có vẻ không từ chối những chiếc hôn đó, lòng cậu vui sướng khó tả.
- Mợ, tôi hứa từ giờ sẽ không làm mợ khóc nữa và cũng sẽ không ghen vô lý. Nhưng mợ không được phép rời xa tôi, bởi mợ đi rồi thì cuộc đời tôi cũng chẳng còn gì nữa, lí tưởng sống của tôi chính là mợ và mợ là tất cả của tôi.
Mợ cảm động, đưa tay lên vuốt ve mặt cậu.
- Cậu à, em chỉ mong cậu tin tưởng em hơn thôi, em thương cậu và chỉ thương một mình cậu thôi, không bao giờ có chuyện em nghĩ đến ai khác.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.