Cậu Hai Nhà Họ Bùi - Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
Chương trước- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cậu Hai Nhà Họ Bùi
Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
Lợn ngồi gắp hủ tiếu đưa tới miệng nhưng lại nghiền ngẫm chuyện gì đó, rất lâu, mà tô hủ tiếu thì không vơi được miếng nào.
Bình thường Lợn ăn rất nhanh, khéo nãy giờ cái giò lợn bị chén sạch bảy đời dương rồi chớ? Biết là Lợn đang gặp chuyện không vui nên hai anh chị Tập Tành cũng chỉ nhìn về phía Lợn, rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Mãi đến lúc khách thưa dần, anh Tập chị Tành sắp dọn gánh thì Lợn mới trở lại trạng thái tinh thần bình thường, tô hủ tiếu còn y xì, cái giò lợn còn chưa cạp đến. Lợn tính tiền xong xuôi cũng tiu nghỉu đi về.
Trông Lợn xịu xuống mất hết sức sống, khác hẳn với bộ dáng tươi tắn khi nãy mới đến đây, ánh mắt của hai anh chị nhìn theo bóng dáng của Lợn, không khỏi thương cảm.
Mận rình Lợn ở tận ngoài bụi hoa dâm bụt, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của các bậc bô lão.
Tâm tình Mận cũng chẳng khá hơn Lợn là bao, nhắc đến người đó là Mận như có cái gai trong lòng, cậu Hai đối với Lợn có lẽ là nốt chu sa rực rỡ, còn đối với Mận mà nói, Cậu Hai chẳng qua chỉ là kỳ đà cản mũi.
Là sao chổi của cuộc đời Lợn và là khắc tinh của nó, cậu đi tận năm năm trời thì tại sao cậu không đi luôn đi? Trời khiến cậu về đây làm chi? Để phá vỡ hạnh phúc mà bao năm nay nó khổ công lắm mới gầy dựng được à?
Mận không cam tâm và không bao giờ để cậu Hai cướp đi Lợn khỏi tay của mình.
Vì vốn dĩ ban đầu, Lợn là của Mận mà?
Mận ngắt một cái hoa dâm bụt, hận không thể biến nó thành cậu Hai rồi tùy ý bóp nát.Trong đầu Mận bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ hờn ghen, ích kỷ.
Bông hoa dâm bụt vô tội bị Mận giẫm đạp không thương tiếc.
Tả tơi, tan nát.
***
Lợn không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào nữa, trên đường về Lợn chỉ toàn nghĩ vẩn vơ về một bóng hình.
Lợn càng nghĩ thì càng nhớ, càng nhớ thì lại đau, đau ở tim hay đau trong lòng, Lợn cũng không biết nữa. Chỉ biết là, bây giờ, thật sự rất mệt, thật sự khó thở. Thật sự không muốn làm gì, nghĩ gì nữa cả, chỉ muốn tìm một chỗ không người, đánh một giấc thật ngon, không màn thế sự.
Lợn như người mất hồn, đến cả cái xe rùa Lợn cũng để quên ở gánh hủ tiếu của anh Tập chị Tành mất rồi, coi có chán không cơ chứ?
Lợn chán đời và tự chán mình, cái sự chán đó sinh ra cảm giác mệt mỏi, vô định, trống rỗng. Bức bối đến điên.
Thế là Lợn lại đeo cái gùi, vác thêm cái rìu và nỏ, đi thẳng lên rừng. Dùng cái lí do lên rừng săn thú để tránh mặt vài ngày, không gì có thể hợp lý hơn.
***
Lợn đi rừng buổi trưa, chiều tối quan cũng về tới. Cái chuông ngoài đình lại một lần nữa reo lên, mấy năm rồi nó mới được dịp reo lại.
Bà con cô dì chú bác, trai gái trong thôn phải nói là bu lại chật kín. Lâu lắm rồi cả cái thôn Tô Chẩm này mới tụ họp lại với nhau đông đủ như này.
Các bộ lão trong thôn cùng tụi thằng tí,tí to tí nhỡ tí con, ơi là nhiều tí, chạy ra ngoài đầu thôn từ sớm để đón quan từ xa, quan ngồi kiệu tám người khiêng,
thư đồng của quan thủng thẳng đi theo, với cả một đoàn binh lính nghiêm trang hộ vệ phía sau.
Nhìn cũng đủ biết quan bề thế cỡ nào. Tụi thằng tí vừa nhìn thấy quan mừng như bắt được vàng, đoạn chúng nó reo hò ầm lên để ra tín hiệu, người dân nghe được cũng ồ ạt chạy ra như bầy ong vỡ tổ.
Quan gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, già trẻ trong thôn ai cũng vây quanh quan, báo hại thắng Niên ra hiệu cho binh lính giải vây giúp quan, mà quan cứ ngó nghiêng ngó dọc quan tìm quan kiếm cái gì đó.
Chắc là do trời nóng quá nên quan cũng dở người, cứ nhìn chằm chằm vào cây khế ở đầu thôn? Hay quan thích ăn khế? Quái lạ, ở Kinh Thành cũng lắm khế ngon mà Niên có bao giờ thấy quan ngó ngàng đến đâu?
Hay khế ở đây ngọt hơn khế ở Kinh Thành? Để bữa nào nó lén ra đây hải ăn thử. Suy nghĩ thôi cũng khiến nó thòm thèm.
Quan nhìn cây khế được một lúc, rồi quan chau mày, mặt quan đen lại còn hơn cái nồi cháo khét mà thắng Niên từng nấu, quan im lặng rồi lại lặng im, theo quan hai năm nên Niên biết chắc có ai đó làm phật ý quan rồi?.
Là ai chứ nhỉ? Quan mới về thôn mà cũng dám đắc tội, đúng thật là chán sống rôi?
***
Lợn ngồi trong hang động bần thần đã được một lúc, ở ngoài mưa rất to, lòng Lợn lại nổi lên cảm giác không an toàn, linh cảm mách bảo chuyện không hay sắp xảy ra.
Mắt phải cứ giật giật liên tục, phải chăng là báo hiệu điềm gì?Lợn thu người lại trong chăn, cái hang động này là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người họ cũng là nơi chứa chấp nỗi cô đơn của Lợn mỗi khi Lợn nhớ cậu Hai.
Hai năm đầu tiên cậu đi, tháng nào Lợn cũng ghé qua nơi này quét dọn, lau lại từng vật dụng.
Hai năm sau đến phiên Lợn đi, không ai quét dọn, khi Lợn học võ trên núi trở về thì nơi bụi bặm phủ kín cả lối đi, cỏ mọc um tùm, tựa như một căn nhà hoang bị bỏ quên rất lâu rồi.
Một năm trở lại đây, Lợn thường xuyên ghé qua để dọn dẹp, và đem gỗ lên đây đóng thêm một cái giường to, một cái bàn, hai cái ghế, trang trí thêm mấy chậu lan rừng, tất cả được bày trí đúng như sở thích của Lợn. Trông thơ mộng hơn hẳn.
Nếu cậu Hai thấy được cảnh này không biết phản ứng của cậu sẽ ra sao nhỉ? Kinh ngạc, trầm trồ hay tán thưởng?.
Cái hồn của Lợn đang đi lang thang trên một hòn đảo hoang nào đó, bỗng dưng bị tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài kéo về thực tại .
Là ai? Không đúng? Làm gì còn ai lên rừng vào giờ này? Hay là thú hoang? Có thể lắm chứ?.
Lợn bình tĩnh cầm chiếc rìu, lưng dựa sát vào vách hang, mở lợi lợi chốt cửa, thủ thế sẵn sàng để chiến với con thú dữ.
Dự là hôm nay, Lợn với con thú hoang này một mất một còn. Liều thì ăn nhiều, không liều thì mất hết, chả sao.
Cửa mở cái két, Lợn tính vung rìu bổ cái đầu con thú hoang đó ra làm đôi, nhưng tay đã nhanh chóng bị "con thú hoang" đó nắm chặt lại, so với bóng dáng cao lớn trước mặt thì Lợn yếu thế hơn hẳn.Cái rìu rớt xuống, Lợn nghĩ mình sắp toi rồi thì cảm nhận được có một hơi ấm đang bao phủ khắp người nó. "Con thú hoang" này... Không phải, rõ ràng là con người. Vì năm ngón tay đó đang từ từ mơn trớn dưới lưng Lợn, tay người đó lạnh nhưng hành động cực kỳ dịu dàng.
Hơi thở này, mùi hương này, bàn tay này, bóng hình này... Không lẫn vào đâu được.
Lợn rất cực khổ mới nhấc được miệng lên. Cố rặn ra từng chữ. Thanh âm đứt quãng.
- C-cậu Hai.
- Đừng động.
Lợn cảm thấy hô hấp thật khó khăn, cậu Hai ôm nó cứng ngắc, mà tay cậu run run, người cậu lạnh cóng, Lợn xót. Giọng Lợn cũng run luôn.
- Cậu Hai sao cậu lại đến đây?
- Tìm mày.
Cậu đáp ngắn gọn thế thôi, mà tim ai đó muốn tan chảy ra rồi.
Giọng nói của cậu, Lợn đã khao khát được nghe biết bao nhiêu?
Cách đáp lời cụt ngủn, nhưng mà nghe thương quá, Lợn thích nghe giọng cậu, rất thích.
- Ngoan, nghe lời con, cậu vào trong rồi mình nói tiếp? Nha cậu.
Không cần.-
- Đừng mà, đứng ở đó cậu sẽ chết cóng mất.
- Ôm mày là ấm rồi, chết cóng thế nào được?
Cậu cười, nhưng môi cậu tái nhợt.
Lợn cũng cười, cái lý sự của cậu vẫn bá đạo như ngày nào.
Bình thường Lợn ăn rất nhanh, khéo nãy giờ cái giò lợn bị chén sạch bảy đời dương rồi chớ? Biết là Lợn đang gặp chuyện không vui nên hai anh chị Tập Tành cũng chỉ nhìn về phía Lợn, rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Mãi đến lúc khách thưa dần, anh Tập chị Tành sắp dọn gánh thì Lợn mới trở lại trạng thái tinh thần bình thường, tô hủ tiếu còn y xì, cái giò lợn còn chưa cạp đến. Lợn tính tiền xong xuôi cũng tiu nghỉu đi về.
Trông Lợn xịu xuống mất hết sức sống, khác hẳn với bộ dáng tươi tắn khi nãy mới đến đây, ánh mắt của hai anh chị nhìn theo bóng dáng của Lợn, không khỏi thương cảm.
Mận rình Lợn ở tận ngoài bụi hoa dâm bụt, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của các bậc bô lão.
Tâm tình Mận cũng chẳng khá hơn Lợn là bao, nhắc đến người đó là Mận như có cái gai trong lòng, cậu Hai đối với Lợn có lẽ là nốt chu sa rực rỡ, còn đối với Mận mà nói, Cậu Hai chẳng qua chỉ là kỳ đà cản mũi.
Là sao chổi của cuộc đời Lợn và là khắc tinh của nó, cậu đi tận năm năm trời thì tại sao cậu không đi luôn đi? Trời khiến cậu về đây làm chi? Để phá vỡ hạnh phúc mà bao năm nay nó khổ công lắm mới gầy dựng được à?
Mận không cam tâm và không bao giờ để cậu Hai cướp đi Lợn khỏi tay của mình.
Vì vốn dĩ ban đầu, Lợn là của Mận mà?
Mận ngắt một cái hoa dâm bụt, hận không thể biến nó thành cậu Hai rồi tùy ý bóp nát.Trong đầu Mận bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ hờn ghen, ích kỷ.
Bông hoa dâm bụt vô tội bị Mận giẫm đạp không thương tiếc.
Tả tơi, tan nát.
***
Lợn không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào nữa, trên đường về Lợn chỉ toàn nghĩ vẩn vơ về một bóng hình.
Lợn càng nghĩ thì càng nhớ, càng nhớ thì lại đau, đau ở tim hay đau trong lòng, Lợn cũng không biết nữa. Chỉ biết là, bây giờ, thật sự rất mệt, thật sự khó thở. Thật sự không muốn làm gì, nghĩ gì nữa cả, chỉ muốn tìm một chỗ không người, đánh một giấc thật ngon, không màn thế sự.
Lợn như người mất hồn, đến cả cái xe rùa Lợn cũng để quên ở gánh hủ tiếu của anh Tập chị Tành mất rồi, coi có chán không cơ chứ?
Lợn chán đời và tự chán mình, cái sự chán đó sinh ra cảm giác mệt mỏi, vô định, trống rỗng. Bức bối đến điên.
Thế là Lợn lại đeo cái gùi, vác thêm cái rìu và nỏ, đi thẳng lên rừng. Dùng cái lí do lên rừng săn thú để tránh mặt vài ngày, không gì có thể hợp lý hơn.
***
Lợn đi rừng buổi trưa, chiều tối quan cũng về tới. Cái chuông ngoài đình lại một lần nữa reo lên, mấy năm rồi nó mới được dịp reo lại.
Bà con cô dì chú bác, trai gái trong thôn phải nói là bu lại chật kín. Lâu lắm rồi cả cái thôn Tô Chẩm này mới tụ họp lại với nhau đông đủ như này.
Các bộ lão trong thôn cùng tụi thằng tí,tí to tí nhỡ tí con, ơi là nhiều tí, chạy ra ngoài đầu thôn từ sớm để đón quan từ xa, quan ngồi kiệu tám người khiêng,
thư đồng của quan thủng thẳng đi theo, với cả một đoàn binh lính nghiêm trang hộ vệ phía sau.
Nhìn cũng đủ biết quan bề thế cỡ nào. Tụi thằng tí vừa nhìn thấy quan mừng như bắt được vàng, đoạn chúng nó reo hò ầm lên để ra tín hiệu, người dân nghe được cũng ồ ạt chạy ra như bầy ong vỡ tổ.
Quan gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, già trẻ trong thôn ai cũng vây quanh quan, báo hại thắng Niên ra hiệu cho binh lính giải vây giúp quan, mà quan cứ ngó nghiêng ngó dọc quan tìm quan kiếm cái gì đó.
Chắc là do trời nóng quá nên quan cũng dở người, cứ nhìn chằm chằm vào cây khế ở đầu thôn? Hay quan thích ăn khế? Quái lạ, ở Kinh Thành cũng lắm khế ngon mà Niên có bao giờ thấy quan ngó ngàng đến đâu?
Hay khế ở đây ngọt hơn khế ở Kinh Thành? Để bữa nào nó lén ra đây hải ăn thử. Suy nghĩ thôi cũng khiến nó thòm thèm.
Quan nhìn cây khế được một lúc, rồi quan chau mày, mặt quan đen lại còn hơn cái nồi cháo khét mà thắng Niên từng nấu, quan im lặng rồi lại lặng im, theo quan hai năm nên Niên biết chắc có ai đó làm phật ý quan rồi?.
Là ai chứ nhỉ? Quan mới về thôn mà cũng dám đắc tội, đúng thật là chán sống rôi?
***
Lợn ngồi trong hang động bần thần đã được một lúc, ở ngoài mưa rất to, lòng Lợn lại nổi lên cảm giác không an toàn, linh cảm mách bảo chuyện không hay sắp xảy ra.
Mắt phải cứ giật giật liên tục, phải chăng là báo hiệu điềm gì?Lợn thu người lại trong chăn, cái hang động này là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người họ cũng là nơi chứa chấp nỗi cô đơn của Lợn mỗi khi Lợn nhớ cậu Hai.
Hai năm đầu tiên cậu đi, tháng nào Lợn cũng ghé qua nơi này quét dọn, lau lại từng vật dụng.
Hai năm sau đến phiên Lợn đi, không ai quét dọn, khi Lợn học võ trên núi trở về thì nơi bụi bặm phủ kín cả lối đi, cỏ mọc um tùm, tựa như một căn nhà hoang bị bỏ quên rất lâu rồi.
Một năm trở lại đây, Lợn thường xuyên ghé qua để dọn dẹp, và đem gỗ lên đây đóng thêm một cái giường to, một cái bàn, hai cái ghế, trang trí thêm mấy chậu lan rừng, tất cả được bày trí đúng như sở thích của Lợn. Trông thơ mộng hơn hẳn.
Nếu cậu Hai thấy được cảnh này không biết phản ứng của cậu sẽ ra sao nhỉ? Kinh ngạc, trầm trồ hay tán thưởng?.
Cái hồn của Lợn đang đi lang thang trên một hòn đảo hoang nào đó, bỗng dưng bị tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài kéo về thực tại .
Là ai? Không đúng? Làm gì còn ai lên rừng vào giờ này? Hay là thú hoang? Có thể lắm chứ?.
Lợn bình tĩnh cầm chiếc rìu, lưng dựa sát vào vách hang, mở lợi lợi chốt cửa, thủ thế sẵn sàng để chiến với con thú dữ.
Dự là hôm nay, Lợn với con thú hoang này một mất một còn. Liều thì ăn nhiều, không liều thì mất hết, chả sao.
Cửa mở cái két, Lợn tính vung rìu bổ cái đầu con thú hoang đó ra làm đôi, nhưng tay đã nhanh chóng bị "con thú hoang" đó nắm chặt lại, so với bóng dáng cao lớn trước mặt thì Lợn yếu thế hơn hẳn.Cái rìu rớt xuống, Lợn nghĩ mình sắp toi rồi thì cảm nhận được có một hơi ấm đang bao phủ khắp người nó. "Con thú hoang" này... Không phải, rõ ràng là con người. Vì năm ngón tay đó đang từ từ mơn trớn dưới lưng Lợn, tay người đó lạnh nhưng hành động cực kỳ dịu dàng.
Hơi thở này, mùi hương này, bàn tay này, bóng hình này... Không lẫn vào đâu được.
Lợn rất cực khổ mới nhấc được miệng lên. Cố rặn ra từng chữ. Thanh âm đứt quãng.
- C-cậu Hai.
- Đừng động.
Lợn cảm thấy hô hấp thật khó khăn, cậu Hai ôm nó cứng ngắc, mà tay cậu run run, người cậu lạnh cóng, Lợn xót. Giọng Lợn cũng run luôn.
- Cậu Hai sao cậu lại đến đây?
- Tìm mày.
Cậu đáp ngắn gọn thế thôi, mà tim ai đó muốn tan chảy ra rồi.
Giọng nói của cậu, Lợn đã khao khát được nghe biết bao nhiêu?
Cách đáp lời cụt ngủn, nhưng mà nghe thương quá, Lợn thích nghe giọng cậu, rất thích.
- Ngoan, nghe lời con, cậu vào trong rồi mình nói tiếp? Nha cậu.
Không cần.-
- Đừng mà, đứng ở đó cậu sẽ chết cóng mất.
- Ôm mày là ấm rồi, chết cóng thế nào được?
Cậu cười, nhưng môi cậu tái nhợt.
Lợn cũng cười, cái lý sự của cậu vẫn bá đạo như ngày nào.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
- bình luận