Cậu Hai Nhà Họ Bùi - Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
Chương trước- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cậu Hai Nhà Họ Bùi
Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
Ruộng im lặng một lúc, đôi mắt đỏ ngầu, cười chua chát.
- Mận càng muốn quên chuyện đêm hôm đó thì tui càng muốn làm cho Mận phải nhớ rõ, là ai rủ tui uống rượu, là ai trong lúc ngà men say đã nhìn nhầm tui là thắng Lợn rồi tự động cởi hết quần áo trước mặt của tui, là ai đã đè tui xuống giường và tự động dâng hiến mình cho tui.
- Tui nhớ lúc đó Mận nhiệt tình lắm mà? Chứ đâu có rụt rè, lưỡng lự như bây giờ nhở?. Thắng Lợn nó mà biết Mận đã làm chuyện đó với tui rồi thì Mận nghĩ nó còn thèm Mận nữa không?.
- À quên, bình thường thằng Lợn nó cũng có thèm để ý gì đến Mận đâu, lấy nhau hơn năm trời mà nó để Mận thiếu thốn đến mức tự vác thân đến tìm tui cơ mà?.
Mận đứng chết lặng trước những lời nói độc địa của Ruộng, khuôn mật Mận tái nhợt, đôi mắt mở to tràn đầy hoảng hốt và đau đớn. Mận run rẩy, cố gắng để đáp trả lại lời đe doạ của Ruộng nhưng lời muốn nói ra như bị mắc nghẹn lại trong cổ họng.
- Anh... Anh im liền cho tui.
Mận tức tưởi gào lên, nước mắt giàn giụa trên má.
- Chuyện đêm đó là sai lầm của tui... Nhưng không phải như những gì anh nói... Tui không phải loại người như vậy, tui không hề...
Ruộng không để Mận nói hết câu, giọng anh càng thêm lạnh lùng, như muốn đẩy Mận rơi xuống hố sâu của sự tuyệt vọng.
- Sai lầm? Mận nghĩ sai lầm có thể xóa đi được sao? Tui không quên được thì Mận cũng đừng hòng.
Ruộng bước tới gần hơn, ánh mắt đầy đe dọa.
Đừng cố chối bỏ hiện thực, nếu Mận không muốn mất hết tất cả, tốt nhất là đừng bao giờ chọc giận tui.
Mận thụt lùi lại, đôi bàn tay bám chặt vào gấu áo, cả cơ thể run lên, Mận biết Ruộng không hề nói đùa, và giờ Mận hoàn toàn bị mắc kẹt trong cái mớ bòng bong do chính mình tạo ra, nỗi sợ hãi và hối hận khiến Mận không còn biết phải làm gì.
- Tui xin anh mà anh Ruộng, làm ơn.
Mận nức nở, giọng cô giờ chỉ còn là tiếng thì thào yếu ớt.
Đừng nói chuyện này cho Lợn biết...Tui xin anh...
Ruộng đứng đó, nhìn Mận đang khổ sở níu lấy tay áo mình, Ruộng biết, Mận chịu xuống nước năn nỉ mình như vậy, tất cả đều vì Lợn, Ruộng siết chặt hai tay mình lại, hất nhẹ tay Mận ra, tim Ruộng nhói đau.
- Được thôi, tạm thời tui sẽ không nói, phải xem thái độ của Mận đối với tui như nào nữa, nhưng Mận nhớ cho rõ, chuyện giữa tui với Mận sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi tui muốn, hiểu chứ?
Sau khi nói xong, Ruộng quay lưng bỏ đi, để lại Mận ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cả cơ thể Mận như bị rút cạn sức lực, trái tim trĩu nặng.
Mận biết rằng mình không còn mặt mũi nào để nhìn Lợn được nữa, những lời đe dọa của Ruộng sẽ mãi là nỗi ám ảnh của Mận và Mận không biết đến bao giờ mình mới có thể thoát khỏi nó...
Còn về phần Ruộng sau khi rời khỏi đó, Ruộng bước đi một cách thật nặng nề, những lời nói cay nghiệt vừa rồi anh thốt ra với Mận, chẳng khác nào anh tự rút con dao đâm lấy chính mình.
Ruộng biết, anh đã quá tàn nhẫn với Mận, người mà anh yêu thương nhất suốt mười năm nay, mỗi bước rời xa Mận, là một lần tim anh quặn thắt, cơn giận đã qua, nỗi xót xa cùng cảm giác hối hận trỗi dậy.
Ruộng bồi hồi nhớ lại những khoảnh khắc với Mận ngày trước, khi Mận còn là cô nhóc nhỏ hay cười, đôi mắt trong veo không chút u sầu. Nhưng giờ đây, trước mặt anh là một Mận khác, một Mận đầy đau khổ và tuyệt vọng, mà chính anh, đã dùng những lời nói cay nghiệt của mình, để góp phần đẩy Mận xuống tận cùng của vực thẳm.
Ruộng tự đấm chính mình, anh hối hận rồi nhưng chẳng dám quay đầu, anh biết mình đã đi quá xa. Những lời nói kia không chỉ làm tổn thương Mận mà còn trực tiếp làm tan nát cõi lòng anh. Suốt ngần ấy năm, anh cứ nghĩ rằng chỉ cần có được Mận, chỉ cần Mận thuộc về anh thì anh sẽ hạnh phúc, nhưng anh đã lầm.
Giờ đây, khi thấy Mận đau khổ đến mức níu lấy tay áo anh cầu xin, lòng anh lại đau nhói, đúng thật là người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì.
Ruộng nằm trên đồng cỏ bát ngát, ngửa đầu thở dài, ánh mắt đượm buồn.
- Tui thương Mận... thương Mận nhiều nhiều lắm... nhưng sao lại thành ra như vầy?.
Anh lẩm bẩm, cảm giác như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình tới nơi rồi.
*****
Sau khi nghe lén hết cuộc trò chuyện giữa Mận và Ruộng, mợ lặng người một lúc lâu, nhưng sau cùng nhận ra mình không thể đứng đó mãi. Mợ nhìn quanh, chắc chắn không thấy mình rồi lặng lẽ rút lui, có lẽ vì mợ không phải loại người hay nghe lén chuyện của người khác nên mợ cứ thấy nặng lòng sao sao ý.
Trên đường về, mợ trăn trở lê từng bước thật chậm rãi, trong đầu mợ đang bị phân vân giữa hai dòng suy nghĩ, khi mợ trở về dinh thự họ Bùi, trời đã sụp tối.
Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua những tán cây. Bước chân mợ nhẹ nhàng, mợ thập thò như là một kẻ trộm, đứng trước phòng cậu, mợ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trước khi đối mặt với cậu Hai.
Cậu Hai vẫn còn thức. Khi mợ bước vào nhà, cậu ngồi đó đọc sách, khuôn mặt không giấu nổi sự khó chịu.
- Mợ cũng biết đường mò về hả?.
Giọng cậu Hai lạnh lùng, đầy trách móc.
- Ôi cậu, cậu đã ăn gì chưa? Em xin lỗi nhé, đầy tháng con so nên anh Khôn nhờ em qua đó giúp hai vợ chồng anh ấy một tay ý.
Cậu Hai không nói thêm, chỉ liếc mắt nhìn mợ một lúc rồi quay người, ánh mắt của cậu vẫn có chút khó ở. Mợ biết cậu Hai không thực sự tức giận vì mợ về trễ, mà vì lo lắng cho mợ và đứa con trong bụng. Nhưng tính của cậu thì hay dỗi, cơ mà lần này mợ là người sai, nên mợ đành dỗ cậu vậy.
- Mận càng muốn quên chuyện đêm hôm đó thì tui càng muốn làm cho Mận phải nhớ rõ, là ai rủ tui uống rượu, là ai trong lúc ngà men say đã nhìn nhầm tui là thắng Lợn rồi tự động cởi hết quần áo trước mặt của tui, là ai đã đè tui xuống giường và tự động dâng hiến mình cho tui.
- Tui nhớ lúc đó Mận nhiệt tình lắm mà? Chứ đâu có rụt rè, lưỡng lự như bây giờ nhở?. Thắng Lợn nó mà biết Mận đã làm chuyện đó với tui rồi thì Mận nghĩ nó còn thèm Mận nữa không?.
- À quên, bình thường thằng Lợn nó cũng có thèm để ý gì đến Mận đâu, lấy nhau hơn năm trời mà nó để Mận thiếu thốn đến mức tự vác thân đến tìm tui cơ mà?.
Mận đứng chết lặng trước những lời nói độc địa của Ruộng, khuôn mật Mận tái nhợt, đôi mắt mở to tràn đầy hoảng hốt và đau đớn. Mận run rẩy, cố gắng để đáp trả lại lời đe doạ của Ruộng nhưng lời muốn nói ra như bị mắc nghẹn lại trong cổ họng.
- Anh... Anh im liền cho tui.
Mận tức tưởi gào lên, nước mắt giàn giụa trên má.
- Chuyện đêm đó là sai lầm của tui... Nhưng không phải như những gì anh nói... Tui không phải loại người như vậy, tui không hề...
Ruộng không để Mận nói hết câu, giọng anh càng thêm lạnh lùng, như muốn đẩy Mận rơi xuống hố sâu của sự tuyệt vọng.
- Sai lầm? Mận nghĩ sai lầm có thể xóa đi được sao? Tui không quên được thì Mận cũng đừng hòng.
Ruộng bước tới gần hơn, ánh mắt đầy đe dọa.
Đừng cố chối bỏ hiện thực, nếu Mận không muốn mất hết tất cả, tốt nhất là đừng bao giờ chọc giận tui.
Mận thụt lùi lại, đôi bàn tay bám chặt vào gấu áo, cả cơ thể run lên, Mận biết Ruộng không hề nói đùa, và giờ Mận hoàn toàn bị mắc kẹt trong cái mớ bòng bong do chính mình tạo ra, nỗi sợ hãi và hối hận khiến Mận không còn biết phải làm gì.
- Tui xin anh mà anh Ruộng, làm ơn.
Mận nức nở, giọng cô giờ chỉ còn là tiếng thì thào yếu ớt.
Đừng nói chuyện này cho Lợn biết...Tui xin anh...
Ruộng đứng đó, nhìn Mận đang khổ sở níu lấy tay áo mình, Ruộng biết, Mận chịu xuống nước năn nỉ mình như vậy, tất cả đều vì Lợn, Ruộng siết chặt hai tay mình lại, hất nhẹ tay Mận ra, tim Ruộng nhói đau.
- Được thôi, tạm thời tui sẽ không nói, phải xem thái độ của Mận đối với tui như nào nữa, nhưng Mận nhớ cho rõ, chuyện giữa tui với Mận sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi tui muốn, hiểu chứ?
Sau khi nói xong, Ruộng quay lưng bỏ đi, để lại Mận ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cả cơ thể Mận như bị rút cạn sức lực, trái tim trĩu nặng.
Mận biết rằng mình không còn mặt mũi nào để nhìn Lợn được nữa, những lời đe dọa của Ruộng sẽ mãi là nỗi ám ảnh của Mận và Mận không biết đến bao giờ mình mới có thể thoát khỏi nó...
Còn về phần Ruộng sau khi rời khỏi đó, Ruộng bước đi một cách thật nặng nề, những lời nói cay nghiệt vừa rồi anh thốt ra với Mận, chẳng khác nào anh tự rút con dao đâm lấy chính mình.
Ruộng biết, anh đã quá tàn nhẫn với Mận, người mà anh yêu thương nhất suốt mười năm nay, mỗi bước rời xa Mận, là một lần tim anh quặn thắt, cơn giận đã qua, nỗi xót xa cùng cảm giác hối hận trỗi dậy.
Ruộng bồi hồi nhớ lại những khoảnh khắc với Mận ngày trước, khi Mận còn là cô nhóc nhỏ hay cười, đôi mắt trong veo không chút u sầu. Nhưng giờ đây, trước mặt anh là một Mận khác, một Mận đầy đau khổ và tuyệt vọng, mà chính anh, đã dùng những lời nói cay nghiệt của mình, để góp phần đẩy Mận xuống tận cùng của vực thẳm.
Ruộng tự đấm chính mình, anh hối hận rồi nhưng chẳng dám quay đầu, anh biết mình đã đi quá xa. Những lời nói kia không chỉ làm tổn thương Mận mà còn trực tiếp làm tan nát cõi lòng anh. Suốt ngần ấy năm, anh cứ nghĩ rằng chỉ cần có được Mận, chỉ cần Mận thuộc về anh thì anh sẽ hạnh phúc, nhưng anh đã lầm.
Giờ đây, khi thấy Mận đau khổ đến mức níu lấy tay áo anh cầu xin, lòng anh lại đau nhói, đúng thật là người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì.
Ruộng nằm trên đồng cỏ bát ngát, ngửa đầu thở dài, ánh mắt đượm buồn.
- Tui thương Mận... thương Mận nhiều nhiều lắm... nhưng sao lại thành ra như vầy?.
Anh lẩm bẩm, cảm giác như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình tới nơi rồi.
*****
Sau khi nghe lén hết cuộc trò chuyện giữa Mận và Ruộng, mợ lặng người một lúc lâu, nhưng sau cùng nhận ra mình không thể đứng đó mãi. Mợ nhìn quanh, chắc chắn không thấy mình rồi lặng lẽ rút lui, có lẽ vì mợ không phải loại người hay nghe lén chuyện của người khác nên mợ cứ thấy nặng lòng sao sao ý.
Trên đường về, mợ trăn trở lê từng bước thật chậm rãi, trong đầu mợ đang bị phân vân giữa hai dòng suy nghĩ, khi mợ trở về dinh thự họ Bùi, trời đã sụp tối.
Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua những tán cây. Bước chân mợ nhẹ nhàng, mợ thập thò như là một kẻ trộm, đứng trước phòng cậu, mợ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trước khi đối mặt với cậu Hai.
Cậu Hai vẫn còn thức. Khi mợ bước vào nhà, cậu ngồi đó đọc sách, khuôn mặt không giấu nổi sự khó chịu.
- Mợ cũng biết đường mò về hả?.
Giọng cậu Hai lạnh lùng, đầy trách móc.
- Ôi cậu, cậu đã ăn gì chưa? Em xin lỗi nhé, đầy tháng con so nên anh Khôn nhờ em qua đó giúp hai vợ chồng anh ấy một tay ý.
Cậu Hai không nói thêm, chỉ liếc mắt nhìn mợ một lúc rồi quay người, ánh mắt của cậu vẫn có chút khó ở. Mợ biết cậu Hai không thực sự tức giận vì mợ về trễ, mà vì lo lắng cho mợ và đứa con trong bụng. Nhưng tính của cậu thì hay dỗi, cơ mà lần này mợ là người sai, nên mợ đành dỗ cậu vậy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.