Cậu Hai Nhà Họ Bùi - Chương 118: Tổn thương năm xưa
Chương trước- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cậu Hai Nhà Họ Bùi
Chương 118: Tổn thương năm xưa
Phú bà đặt tô chân giò hầm củ sen xuống bàn rồi ngoắc mợ lại ăn, mợ phần vì ái ngại, phần còn lại là áp lực bởi cái khí thế toát ra từ bà, tuy bây giờ bà đã đối xử tốt với mợ hơn trước rất nhiều nhưng những tổn thương cũ mà bà gây ra vẫn còn đọng lại trong trí nhớ.
Vả lại tự dưng bà lại thay đổi cách ứng xử với mợ mà không có lý do, nên mợ không thể không hoài nghi là bà có ý đồ nào khác, cho dù không phải ý đồ xấu đi chăng nữa nhưng mà bà làm vậy cũng khiến mợ không được thoải mái.
- Đây là tô chân giò hầm củ sen ta đích thân xuống bếp hầm cho con, ăn nhiều vào nhé, để còn tẩm bổ cho....cho con.
- Dạ...bà ơi...con...con.
Mợ lúng túng nhìn sang cậu, ánh mắt van lơn mong cậu giải vây, nhưng cậu chỉ che miệng cười chứ không có ý muốn giúp.
Phú bà liền bị doạ, vội vàng áp tay lên má mợ, sốt ruột hỏi..
-
- Con bị làm sao? Không khoẻ ở chỗ nào ư?.
- Dạ... con không sao đâu ạ, con chỉ... chỉ là....
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là... thấy bà đối xử tốt với con quá, nên con hơi bối rối.
- Ôi, nỡm ạ...Bớt ngốc cho tôi nhờ, mau lại đây ăn đi.
- Dạ...Con được ăn thật sao?.
Phú bà chống nạnh, lườm yêu mợ một cái.
- Giả như thế nào được?.
Mùi thơm của tô chân giò hầm củ sen lan tỏa khắp căn phòng, hương vị ngọt bùi của củ sen hoà quyện với cái béo ngậy của chân giò hầm nhừ, xộc thẳng lên mũi mợ, thú thật là mợ thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà mợ nhát.
Tay mợ cầm cái thìa mà run run như thể trời sắp sập xuống tới nơi vậy, cậu chậc lưỡi một cái, giành lấy cái tô, kiên nhẫn bón từng thìa cho mợ, thìa nào được đưa đến miệng, mợ đều uống hết, không dám nhổ ra.
Quận cậu, cậu bón, phiên mợ, mợ uống, thế là không lâu sau, tô canh chân giò đã vơi được một nửa, mợ ban đầu có chút ái ngại, nhưng mà sau đó lại tay không chén sạch từng khoanh chân giò to tướng, nước hầm sóng sánh, trong vắt, củ sen thì ngọt, chân giò béo ngậy được nêm nếm vừa vặn. Công nhận bu cậu hầm chân giò ngon số dách.
Chẳng mấy chốc cái bụng mợ no căng, mợ ngồi mợ thở phì phò, cậu lấy khăn ra giúp mợ lau tay rồi tới miệng, cậu kỹ càng đến mức không bỏ xót dù là một kẽ ngón tay. Mợ vui vì được ăn ngon nhưng cũng cảm thấy ngượng vì ăn uống vô tư trước mặt Phú bà.
Ánh mắt của bà dịu lại, khác hẳn với cái vẻ khó ở như thường ngày, bà mỉm cười hài lòng khi thấy mợ đã chén sạch tô chân giò hầm củ sen do chính tay bà nấu.
- Thế mới ngoan, ăn đầy ngủ đủ như vậy mới tẩm bổ được cho chá...à không,
cho con chứ.
Nói mới để ý, nãy giờ nghe bà nói chuyện, mợ cảm thấy là dường như bà muốn nói gì đó nhưng đến thời điểm quan trọng nhất thì lại bị dấp, mợ tính hỏi nhưng rồi không dám, nói chung là, mợ có cảm giác như câu nói của bà hoàn toàn chưa trọn vẹn.
Rõ ràng là phú bà đang định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại giữa chừng, điều này khiến mợ càng cảm thấy bối rối hơn, mợ cúi đầu, không dám hỏi trực tiếp, nhưng lòng thì đầy trắc ẩn.
Cậu Hai quan sát hết thảy biểu cảm của cả hai, cậu muốn cho mợ và bu có không gian riêng để hiểu nhau hơn nên đã biện cớ ra ngoài hóng gió để đánh bài chuồn, cậu nói là cậu đi liền nên mợ đâu có gọi cậu lại kịp, bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, Bu cậu và mợ.
Bà nhìn mợ, bà thấy hổ thẹn, rồi bà thở dài, như thể đã quyết định nói ra điều gì đó.
- Thật ra... ta có điều muốn nói với con.
- Dạ... Bà cứ nói đi ạ, con nghe.
- Ta biết trước đây ta đối xử với con không được tốt, có những lời nói, hành động của ta đã khiến con tổn thương. Nhưng giờ ta nghĩ lại, ta rất hối hận, ta muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cho con.
Mợ nghe mà không tin vào tai mình, không ngờ, người như Phú bà cũng có thể nói ra những lời cảm động như vậy mà đặc biệt là nói với mợ, tuy nghe cảm động nhưng mợ vẫn là không tin.
- Dạ...con...con cảm ơn bà, nhưng con không dám nhận.
- Con vẫn là không tin tấm lòng của ta.
- Con xin lỗi vì khiến bà thất vọng, chỉ khi nào bà ở trong hoàn cảnh của con thì mới hiểu, cái cảm giác mà một người đang thù ghét và đối xử rất tệ với mình nhưng tự nhiên, đùng một cái, không vì lí do gì cả, họ lại tốt với mình một cách lạ kỳ...Thật sự rất khó để tin tưởng...
Phú bà nghe mợ nói mà lặng người, ánh mắt thoáng chút xót xa. Bà biết những tổn thương mà mình đã gây ra cho mợ không dễ gì mà mợ có thể quên.
Bà cũng hiểu rằng mợ có lý do để hoài nghi, bởi sự thay đổi của bà đến quá đột ngột, không có lời giải thích rõ ràng. Sau một hồi im lặng, bà khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.
- Ta hiểu... Ta biết việc này không dễ dàng cho con, có lẽ, nếu ta ở vào vị trí của con, ta cũng sẽ có suy nghĩ giống như con bây giờ. Nhưng con à, ta muốn nói ở đây không có gì là tự nhiên cả.
Bà ngưng lại, đôi mắt nhìn xa xăm, như nhớ về những chuyện đã qua. Mợ lặng im lắng nghe, lòng có chút mềm lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách để tự bảo vệ mình.
- Khi con về hầu cậu Hai, ta đã từng có định kiến với con chỉ vì con là con của mụ Thắm, mà mối quan hệ trước kia giữa mụ và chồng ta...Thì con biết rồi đó.
- Dạ.
- Ta thừa nhận, lúc đó ta đã sai vì ta thù ghét con mụ Thắm mà đã trút giận lên người con, ta đay nghiến, đánh đập, mạt sát, sỉ vả, xúc phạm con bằng những lời nặng nhất...Thế mà khi con phát hiện ra bệnh của ta, con không vì thù riêng mà sẵn lòng giúp ta tìm ra phương thuốc để chữa trị...Đức tính cao quý đó, ta còn phải học hỏi nhiều từ con.
- Vâng...
Giọng bà trở nên nghẹn lại, đôi tay khẽ run lên. Mợ không ngờ rằng đằng sau cái vẻ bề ngoài cứng rắn của phú bà lại là những trăn trở như thế. Mợ thấy lòng mình dần nhẹ lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Mợ khẽ nói.
- Dạ...con cũng hiểu được rằng bà có lý do riêng của mình, nhưng những gì mà tuổi thơ con đã trải qua... Thật lòng khó quên lắm bà ạ.
Phú bà gật đầu, ánh mắt đầy sự hối lỗi.
- Ta không mong con tha thứ cho ta ngay lập tức, ta chỉ mong con có thể cho ta một cơ hội để bù đắp. Ta sẽ không ép buộc con, nhưng mong con hiểu rằng ta thật lòng. Ta muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ khác đi, sẽ tốt đẹp hơn, là vì cậu, vì con, vì ta, vì ông, và còn vì...Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa.
Mợ trố mắt nhìn phú bà, hình như tai mợ bị ù tới nơi rồi thì phải? Mợ nghe được bà nói cái gì mà "Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa".
Chuyện mợ chửa con của cậu chưa hề được công khai, vậy mà bà lại nói ra một cách rõ ràng và tự nhiên như thể bà đã biết từ lâu, mợ mất bình tĩnh như sắp ngã đến nơi, phải lấy tay chống lên ghế làm điểm tựa, nghe bà nói mà mợ cứng họng luôn rồi, không biết phải trả lời như nào nữa.
- Bà... Sao bà biết con... con đang chửa ạ?.
Dường như cảm thấy câu hỏi này hơi sai trình tự nên mợ sửa lại cho đúng.
- Bà biết được thân phận con gái của con, khi nào vậy ạ?
Vả lại tự dưng bà lại thay đổi cách ứng xử với mợ mà không có lý do, nên mợ không thể không hoài nghi là bà có ý đồ nào khác, cho dù không phải ý đồ xấu đi chăng nữa nhưng mà bà làm vậy cũng khiến mợ không được thoải mái.
- Đây là tô chân giò hầm củ sen ta đích thân xuống bếp hầm cho con, ăn nhiều vào nhé, để còn tẩm bổ cho....cho con.
- Dạ...bà ơi...con...con.
Mợ lúng túng nhìn sang cậu, ánh mắt van lơn mong cậu giải vây, nhưng cậu chỉ che miệng cười chứ không có ý muốn giúp.
Phú bà liền bị doạ, vội vàng áp tay lên má mợ, sốt ruột hỏi..
-
- Con bị làm sao? Không khoẻ ở chỗ nào ư?.
- Dạ... con không sao đâu ạ, con chỉ... chỉ là....
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là... thấy bà đối xử tốt với con quá, nên con hơi bối rối.
- Ôi, nỡm ạ...Bớt ngốc cho tôi nhờ, mau lại đây ăn đi.
- Dạ...Con được ăn thật sao?.
Phú bà chống nạnh, lườm yêu mợ một cái.
- Giả như thế nào được?.
Mùi thơm của tô chân giò hầm củ sen lan tỏa khắp căn phòng, hương vị ngọt bùi của củ sen hoà quyện với cái béo ngậy của chân giò hầm nhừ, xộc thẳng lên mũi mợ, thú thật là mợ thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà mợ nhát.
Tay mợ cầm cái thìa mà run run như thể trời sắp sập xuống tới nơi vậy, cậu chậc lưỡi một cái, giành lấy cái tô, kiên nhẫn bón từng thìa cho mợ, thìa nào được đưa đến miệng, mợ đều uống hết, không dám nhổ ra.
Quận cậu, cậu bón, phiên mợ, mợ uống, thế là không lâu sau, tô canh chân giò đã vơi được một nửa, mợ ban đầu có chút ái ngại, nhưng mà sau đó lại tay không chén sạch từng khoanh chân giò to tướng, nước hầm sóng sánh, trong vắt, củ sen thì ngọt, chân giò béo ngậy được nêm nếm vừa vặn. Công nhận bu cậu hầm chân giò ngon số dách.
Chẳng mấy chốc cái bụng mợ no căng, mợ ngồi mợ thở phì phò, cậu lấy khăn ra giúp mợ lau tay rồi tới miệng, cậu kỹ càng đến mức không bỏ xót dù là một kẽ ngón tay. Mợ vui vì được ăn ngon nhưng cũng cảm thấy ngượng vì ăn uống vô tư trước mặt Phú bà.
Ánh mắt của bà dịu lại, khác hẳn với cái vẻ khó ở như thường ngày, bà mỉm cười hài lòng khi thấy mợ đã chén sạch tô chân giò hầm củ sen do chính tay bà nấu.
- Thế mới ngoan, ăn đầy ngủ đủ như vậy mới tẩm bổ được cho chá...à không,
cho con chứ.
Nói mới để ý, nãy giờ nghe bà nói chuyện, mợ cảm thấy là dường như bà muốn nói gì đó nhưng đến thời điểm quan trọng nhất thì lại bị dấp, mợ tính hỏi nhưng rồi không dám, nói chung là, mợ có cảm giác như câu nói của bà hoàn toàn chưa trọn vẹn.
Rõ ràng là phú bà đang định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại giữa chừng, điều này khiến mợ càng cảm thấy bối rối hơn, mợ cúi đầu, không dám hỏi trực tiếp, nhưng lòng thì đầy trắc ẩn.
Cậu Hai quan sát hết thảy biểu cảm của cả hai, cậu muốn cho mợ và bu có không gian riêng để hiểu nhau hơn nên đã biện cớ ra ngoài hóng gió để đánh bài chuồn, cậu nói là cậu đi liền nên mợ đâu có gọi cậu lại kịp, bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, Bu cậu và mợ.
Bà nhìn mợ, bà thấy hổ thẹn, rồi bà thở dài, như thể đã quyết định nói ra điều gì đó.
- Thật ra... ta có điều muốn nói với con.
- Dạ... Bà cứ nói đi ạ, con nghe.
- Ta biết trước đây ta đối xử với con không được tốt, có những lời nói, hành động của ta đã khiến con tổn thương. Nhưng giờ ta nghĩ lại, ta rất hối hận, ta muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cho con.
Mợ nghe mà không tin vào tai mình, không ngờ, người như Phú bà cũng có thể nói ra những lời cảm động như vậy mà đặc biệt là nói với mợ, tuy nghe cảm động nhưng mợ vẫn là không tin.
- Dạ...con...con cảm ơn bà, nhưng con không dám nhận.
- Con vẫn là không tin tấm lòng của ta.
- Con xin lỗi vì khiến bà thất vọng, chỉ khi nào bà ở trong hoàn cảnh của con thì mới hiểu, cái cảm giác mà một người đang thù ghét và đối xử rất tệ với mình nhưng tự nhiên, đùng một cái, không vì lí do gì cả, họ lại tốt với mình một cách lạ kỳ...Thật sự rất khó để tin tưởng...
Phú bà nghe mợ nói mà lặng người, ánh mắt thoáng chút xót xa. Bà biết những tổn thương mà mình đã gây ra cho mợ không dễ gì mà mợ có thể quên.
Bà cũng hiểu rằng mợ có lý do để hoài nghi, bởi sự thay đổi của bà đến quá đột ngột, không có lời giải thích rõ ràng. Sau một hồi im lặng, bà khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.
- Ta hiểu... Ta biết việc này không dễ dàng cho con, có lẽ, nếu ta ở vào vị trí của con, ta cũng sẽ có suy nghĩ giống như con bây giờ. Nhưng con à, ta muốn nói ở đây không có gì là tự nhiên cả.
Bà ngưng lại, đôi mắt nhìn xa xăm, như nhớ về những chuyện đã qua. Mợ lặng im lắng nghe, lòng có chút mềm lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách để tự bảo vệ mình.
- Khi con về hầu cậu Hai, ta đã từng có định kiến với con chỉ vì con là con của mụ Thắm, mà mối quan hệ trước kia giữa mụ và chồng ta...Thì con biết rồi đó.
- Dạ.
- Ta thừa nhận, lúc đó ta đã sai vì ta thù ghét con mụ Thắm mà đã trút giận lên người con, ta đay nghiến, đánh đập, mạt sát, sỉ vả, xúc phạm con bằng những lời nặng nhất...Thế mà khi con phát hiện ra bệnh của ta, con không vì thù riêng mà sẵn lòng giúp ta tìm ra phương thuốc để chữa trị...Đức tính cao quý đó, ta còn phải học hỏi nhiều từ con.
- Vâng...
Giọng bà trở nên nghẹn lại, đôi tay khẽ run lên. Mợ không ngờ rằng đằng sau cái vẻ bề ngoài cứng rắn của phú bà lại là những trăn trở như thế. Mợ thấy lòng mình dần nhẹ lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Mợ khẽ nói.
- Dạ...con cũng hiểu được rằng bà có lý do riêng của mình, nhưng những gì mà tuổi thơ con đã trải qua... Thật lòng khó quên lắm bà ạ.
Phú bà gật đầu, ánh mắt đầy sự hối lỗi.
- Ta không mong con tha thứ cho ta ngay lập tức, ta chỉ mong con có thể cho ta một cơ hội để bù đắp. Ta sẽ không ép buộc con, nhưng mong con hiểu rằng ta thật lòng. Ta muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ khác đi, sẽ tốt đẹp hơn, là vì cậu, vì con, vì ta, vì ông, và còn vì...Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa.
Mợ trố mắt nhìn phú bà, hình như tai mợ bị ù tới nơi rồi thì phải? Mợ nghe được bà nói cái gì mà "Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa".
Chuyện mợ chửa con của cậu chưa hề được công khai, vậy mà bà lại nói ra một cách rõ ràng và tự nhiên như thể bà đã biết từ lâu, mợ mất bình tĩnh như sắp ngã đến nơi, phải lấy tay chống lên ghế làm điểm tựa, nghe bà nói mà mợ cứng họng luôn rồi, không biết phải trả lời như nào nữa.
- Bà... Sao bà biết con... con đang chửa ạ?.
Dường như cảm thấy câu hỏi này hơi sai trình tự nên mợ sửa lại cho đúng.
- Bà biết được thân phận con gái của con, khi nào vậy ạ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chương mở đầu
- Chương 2: Vì mày ẻo lả
- Chương 3: Mày thích con gái nhà ai rồi?
- Chương 4: Cả đời này không phải người đó thì cậu không thích
- Chương 5: Lợn trả đũa cậu đủ ác
- Chương 6: Thằng Lợn có mười cái miệng cũng không cãi được
- Chương 7: Cậu dư sức nuôi mày đến hết đời
- Chương 8: Bu muốn đánh thì cứ đánh cậu đi
- Chương 9: Lợn đúng thật là lợn
- Chương 10: Tại sao cậu Hai lại có mặt ở đây?
- Chương 11: Cậu xuống tắm chung với mày
- Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
- Chương 13: Cậu Hai lên đường đi thi
- Chương 14: Vì xa là nhớ (1)
- Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
- Chương 16: Vì xa là nhớ (3)
- Chương 17: Vì xa là nhớ (4)
- Chương 18: Vì xa là nhớ (5)
- Chương 19: Vì xa là nhớ (6)
- Chương 20: Ngày cậu trở về
- Chương 21: Ngọt chết Lợn rồi
- Chương 22: Chả nhẽ Lợn phải hôn cậu Hai?
- Chương 23: Cậu Hai bày mưu tính kế
- Chương 24: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 25: Hôn cậu một cái, cậu sẽ trở thành của riêng mày
- Chương 26: Bày tỏ (1)
- Chương 27: Bày tỏ (2)
- Chương 28: Ngọt ngào (1)
- Chương 29: Ngọt ngào (2)
- Chương 30: Âm mưu
- Chương 31: Tết (1)
- Chương 32: Tết (2)
- Chương 33: Tết (3)
- Chương 34: Người giống người đến lạ
- Chương 35: Cãi vả
- Chương 36: Nếu biết Lợn không phải con trai thì liệu cậu Hai còn thích nó không?
- Chương 37: Khí chất nam nhi đại trượng phu
- Chương 38
- Chương 39: "Đẹp trai" không bằng "Chai mặt"
- Chương 40: Kế hoạch "Đen tối"
- Chương 41: Anh bán rau
- Chương 42: Hận xưa còn đó
- Chương 43: Ghen ít thì vui ghen nhiều thì thành hoạ
- Chương 44: Cậu đau ở đâu?
- Chương 45: Nước lạnh thật nhưng không lạnh bằng lòng người
- Chương 46: Ông trời đang muốn trừng phạt cậu sao?
- Chương 47: Ham muốn của cậu
- Chương 48: Bu Thắm không như trước kia
- Chương 49: Em ăn đỡ tiếc hơn là cho lợn ăn
- Chương 50: Lần đầu lên phố huyện
- Chương 51: Vở chèo
- Chương 52: Chu Sa
- Chương 53: Cái gì cứng cứng?
- Chương 54: Mần nhau?
- Chương 55: Chia Cắt (1)
- Chương 56: Chia cắt (2)
- Chương 57: Cậu đỗ Bảng Nhãn
- Chương 58: Xa cách năm năm
- Chương 59: Phần II: Chương 1: Vì đâu mà Lợn thay đổi?
- Chương 60: Người ấy bây giờ ra sao?
- Chương 61: Anh Lợn, em Hợi
- Chương 62: Hội Tám Nhiều Chuyện
- Chương 63: Bắt cóc
- Chương 64: Thoát thân (1)
- Chương 65: Thoát thân (2)
- Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
- Chương 67: Nỗi đau của Ruộng
- Chương 68: Tiền là của bu, nhưng mồ hôi nước mắt là của Lợn
- Chương 69: Lợn vẫn không thấy là mình sai ở đâu?
- Chương 70: Sự tủi hờn của Mận
- Chương 71: Quan Lớn sắp về thăm
- Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
- Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
- Chương 74: Cậu có người khác thì tìm mày làm gì?
- Chương 75: Đời trai của cậu
- Chương 76: Mợ
- Chương 77: Khiêu khích
- Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
- Chương 79: Bị muỗi rừng chích
- Chương 80: Cậu cho nổi thì em mang nổi
- Chương 81: Con mình và mợ, cứ để tôi thương
- Chương 82: Bị đuổi
- Chương 83: Dí thăng Hảo tới bến.
- Chương 84: Ghen
- Chương 85: Cao kiến
- Chương 86: Ai cũng nhìn ra, có thằng Hảo là mơ tưởng xa xôi.
- Chương 87: Xung Đột
- Chương 88: Con đường về nhà hôm nay, cớ sao dài lê thê?
- Chương 89: Mợ không sai
- Chương 90: Tôi mời mợ về làm Phu Nhân Tuần Phủ.
- Chương 91: Giáo huấn
- Chương 92: Không muốn gả cho ai khác ngoài cậu.
- Chương 93: Con để mợ đẻ, cũi phần tôi đóng.
- Chương 94: Anh Cả
- Chương 95: Đốc Học là Anh Cả
- Chương 96: Mợ cậu, không đến lượt thằng khác ôm
- Chương 97: Bí mật năm xưa
- Chương 98: Chậm một bước là chậm luôn cả một đời
- Chương 99: Con là Chu Sa của bu
- Chương 100: Gọi một tiếng bu
- Chương 101: Mười nhằm tháng chạp
- Chương 102: Say rượu
- Chương 103: Trao mợ cho tôi
- Chương 104: Tôi là của mợ, chỉ mình mợ thôi
- Chương 105: Được thương mợ và được mợ thương
- Chương 106: Chiếc vòng
- Chương 107: Đi ra xã một chuyến
- Chương 108: Lựu
- Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
- Chương 110: Lẩn tránh
- Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
- Chương 112: Trung Thu
- Chương 113: Chu Anh
- Chương 114: Mợ hiểu quá rồi.
- Chương 115: Con gái thích hoa đẹp, con trai thích gái đẹp.
- Chương 116: Cậu hứa sẽ không ghen tuông vô lý nữa.
- Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?
- Chương 118: Tổn thương năm xưa
- Chương 119: Tuyệt chiêu trấn chồng.
- Chương 120: Đẻ có đau không?
- Chương 121: Chuyện hôm đó.
- Chương 122: Người này đau khổ, kẻ kia cũng chẳng vui vẻ gì
- Chương 123: Lần đầu xuống bếp
- Chương 124: Mợ phải giúp tôi
- Chương 125: Tình cảm khác lạ
- Chương 126: Thâu cá (1)
- Chương 127: Thâu cá (2)
- Chương 128: Thâu cá (3)
- Chương 129: Mày không nói dối, nhưng mà mày ngu
- Chương 130: Thương là?
- Chương 131: Rời khỏi thôn, làm lại cuộc đời.
- Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.