Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 116: Anh không cần em nuôi a

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu Chương 116: Anh không cần em nuôi a
Editor: Kiều Tiếu

Lông mi Quyền Tự rung rung, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía một đống đồ vật trên bàn.

Nam Tinh đã biết hắn muốn hỏi cái gì, trực tiếp tự động mở miệng giải thích.

"Hắn là nghệ sĩ mới em vừa ký hợp đồng, bởi vì một vài lý do nên trên người lúc này không có tiền, trước để hắn mượn thẻ tín dụng của em, sau sẽ trả lại."

Ánh mắt của Quyền Tự quay về phía cô, chậm rãi nói.

"Tiểu Hoa chưa từng cho anh thẻ tín dụng."

(Kiều Tiếu: Sin lổi vì đã chen ngang, đúng là chị ấy chưa từng chủ động đưa anh thẻ tín dụng, nhưng anh cũng đã trấn lột thẻ của người ta rùi còn gì, anh quên à?????)

Đổi tới đổi lui, chân chính nhớ thương, chính là việc này.

Đầu gỗ này rốt cuộc khó thông suốt tới đâu, hắn là người rõ nhất.

Hơn nữa ngày thường hắn giám sát chặt chẽ, xác suất có một chân với nam nhân khác là cực thấp.

Chỉ là, vấn đề nhỏ này, từ trước tới nay cô chưa từng chủ động làm.

Nam Tinh rối rắm một chút, tay nhỏ yên lặng sờ túi của mình.

"Em không nuôi nổi anh."

Quyền Tự nhìn động tác của cô, yên lặng rũ mắt, dáng vẻ càng thêm tái nhợt ốm yếu, giọng nói nghẹn ngào.

"Nuôi không nổi liền không muốn nuôi?"

Hắn vừa nói, ánh mắt nhìn về phía bàn tay đang che che giấu giấu của Nam Tinh.

Nhân tiện duỗi tay, cách một tầng vải nhéo nhéo.

Hắn có thể mơ hồ sờ được thẻ ngân hàng được nhét trong túi, mí mắt giật giật.

Nam Tinh nỗ lực cãi lại,

"Không phải đâu, anh có tiền không cần em nuôi a."

Quyền Tự khép nửa con người, đầu gác lên vai cô, không nói chuyện, chỉ khàn khàn đáp lại một câu.

"Tiểu Hoa nói cũng đúng."

Hắn bỗng nhiên không hề dây dưa nữa, cứ như vậy nghe theo lời cô, việc này không những không khiến Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại khiến cô nhịn không được liếc hắn một cái.

Trầm mặc nửa ngày.

Nam Tinh lấy thẻ ngân hàng ra, nhỏ giọng nói.

"Cho anh."

Nói xong, đặt thẻ vào trong tay Quyền Tự.

Bạch Vũ yên lặng dời tầm mắt.

Cũng không biết vì sao thiếu gia đối với tất cả những chuyện liên quan tới Nam tiểu thư đều cực kỳ hứng thú, thời thời khắc khắc đều nhớ thương.

Hiện tại, thiếu gia nhà bọn họ đang nhớ thương tiền trong thẻ ngân hàng của Nam tiểu thư.

Còn dùng thủ đoạn không rõ nào đó, thật sự lừa được thẻ tới tay. :>

Quyền Tự nhéo tấm thẻ ngân hàng Nam Tinh đưa, đùa nghịch một lát, cánh môi đỏ thắm của hắn cong lên.

Nam Tinh cân nhắc một lát.

"Em không có nhiều tiền, có lẽ chỉ đủ cho anh ăn vài bữa cơm."

Quyền Tự chậm rãi đáp lời.

"Tuy rằng có ít, nhưng anh không chê."

Sau đó, Nam Tinh tận mắt nhìn thấy thẻ ngân hàng của mình 'được' Quyền Tự cất vào túi.

Người này cứ như vậy mà được dỗ tốt, âm u tới đây, tâm tình suиɠ sướиɠ rời đi.

Quả nhiên, trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không giải quyết được, cho dù là Quyền Tự cũng không ngoại lệ.

Quyền Tự rời đi không lâu thì Kim Đế tới.

Kim Đế vừa thấy Tửu Từ, khắp đôi mắt đều phát sáng, trên dưới đánh giá một lượt, cười nói.

"Tửu Từ, chúc mừng cậu trở thành một thành viên hữu hạn của công ty giải trí Kim Quyền."

Tửu Từ gật gật đầu, trên mặt treo lên nụ cười nhạt.

"Kim Đế tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."

Hai người nói chuyện khách sáo với nhau vài câu.

Lúc này Kim Đế mới nhìn về phía Nam Tinh, mở miệng nói.

"Hai nghệ sĩ dưới tay cháu đều được công ty an bài trợ lý cho rồi, trợ lý của chúa là Chu Chu một lát nữa sẽ tới, xe chuyên dùng và tài xế cũng được sắp xếp xong.

Những tài nguyên có thể sử dụng trong công ty chú cũng đã lập danh sách gửi cho cháu. Ông chú đã làm tới mức này, có phải thấy cảm động muốn rơi nước mắt hay không?"

Nam Tinh nhìn Kim Đế một hồi.

"Tiền lương của tôi khi nào được phát?"

Kim Đế lập tức do dự.

"Cái này à. Cháu cũng biết rồi đó, tài chính của công ty giờ này có chút khẩn trương a. Chúng ta cũng đang kêu gọi cổ đông, nhưng vẫn chưa thấy đâu, chờ mấy ngày ·····."

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Bạch Vũ mặc một thân tây trang, đẩy đẩy kính đen, mở miệng.

"Nam tiểu thư, tấm thẻ này thiếu gia kêu tôi chuyển giao cho ngài."

Nói xong, Bạch Vũ đi vào.

Đưa một tấm thẻ đen cho Nam Tinh.

Nam Tinh còn chưa kịp phản ứng, nhưng thật ra Kim Đế như đã phát hiện cái gì, híp híp mắt kề sát mặt lại nhìn, trong mắt nhanh chóng hiện lên ánh sáng.

"Thẻ đen không hạn mức? Cháu?"

Kim Đế nhìn chằm chằm Nam Tinh, ánh mắt kia giống như đang nhìn một khối vàng chói lọi.

Bạch Vũ lại nói.

"Thiếu gia nói, về sau tất cả chi tiêu của cô có thể dùng cái này, tiền Quyền gia kiếm được xài mấy đời cũng không hết, cô cứ việc yên tâm đi lăn lộn.

Nhưng mà, tấm thẻ ngân hàng của cô, về sau không có cách nào trả lại cho cô."

Nam Tinh duỗi tay, nhận lấy tấm thẻ đen kia.

Trên thẻ được khảm các con số màu bạc, còn có một hình hoa sen mơ hồ hiện ra, mang theo một loại cao quý xa vời.

Thứ này tuy hơi khác với thẻ đen đời trước cô có, nhưng công năng chắc là giống nhau.

Có thể tiêu hao với mức tiền vô hạn, chỉ cần Quyền gia không sụp đổ, tấm thẻ này có thể quẹt mãi mãi.

Đắt thế nào cũng có thể tùy tiện cho cô quẹt.

Cô một chút cũng không do dự, gật đầu.

"Được."

Cô còn đang cân nhắc xem về sau nên làm cái gì bây giờ.

Tiền của cô đều ở trong thẻ ngân hàng, nhưng tấm thẻ đó đã dừng trong tay của người nọ.

Chờ đến khi Bạch Vũ rời đi, ánh mắt của Kim Đế bắt đầu quét tới quét lui trên người Nam Tinh.

Kim Đế nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được, dò hỏi.

"Cháu có muốn đầu tư vào công ty chúng ta một ít tiền hay không a?"

Nam Tinh liếc hắn một cái, lắc đầu

"Không muốn."

Kim Đế lại mở miệng.

"Công ty của chúng ta còn đang trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, về sau sẽ kiếm tiền vô cùng nhanh, hơn nữa Nam Vũ đã trở thành đại cổ đông của công ty chúng ta, hai chị em các cháu cùng nhau gia nhập, thật tốt a."

Nam Tinh lắc đầu:

"Không muốn."

Nói xong, cất tấm thẻ đen kia vào trong túi, dẫn Tửu Từ rời đi.

Kim Đế trơ mắt nhìn kim chủ trốn thoát, có loại cảm giác đau đớn như mất vài trăm vạn.

Nhờ một ca khúc "Thần nói", chủ đề về Tửu Từ bắt đầu được bàn tán sôi nổi trên mạng, hơn nữa nhiệt độ liên tục đẩy cao, đã qua vài ngày mà hot search về hắn vẫn giữ nguyên không ngã.

Trong lúc đó, Nam Tinh đăng ký tài khoản weibo, cũng đăng bài viết đầu tiên lên trang cá nhân.

Nội dung bài đăng chính là chia sẻ video của Tửu Từ, hơn nữa còn @Tửu Từ [Đây là nghệ sĩ mà tôi ký hợp đồng].

Đồng dạng, Tửu Từ cũng reply lại Nam Tinh [Chào chị, người đại diện mới.]

Xem như làm sáng tỏ scandal về hai người.

Không bao lâu, việc này lần nữa được đưa lên hot search, nhưng trọng điểm mà các võng hữu thảo luận đều là về thân phận người đại diện của Nam Tinh.

"Ôi mẹ ơi?! Người đại diện? Tiểu Tinh Tinh thành người đại diện? Bộ dáng quá đẹp trai!"

"Aiz, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ gia nhập giới giải trí, giống như Khoai Sọ trở thành minh tinh nổi tiếng a."

"Bây giờ cô ấy cũng coi như là gia nhập giới giải trí nhỉ?"

"Tui cũng cảm thấy đáng tiếc, cô ấy xinh đẹp như vậy, rất thích hợp nhận kịch bản nữ chủ."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn nhìn cô ấy đóng phim."

Trên mạng nghị luận sôi nổi không ngừng.

Tai tiếng về Tửu Từ và Nam Tinh được gỡ bỏ, nhưng nghị luận về từng người bọn họ vẫn đang tiếp tục.

Thế nhưng, sau khi Tửu Từ đăng video kia xong thì vẫn luôn không có động tĩnh.

Không nhận bất kỳ đại ngôn gì, duy chỉ nhận mấy cuộc phỏng vấn đã được đặt lịch từ trước.

Paparazzi ngày đêm đi theo, theo nửa ngày cũng không tìm thêm được tin tức bát quái gì.

Một ngày này, buổi chiều Nam Tinh không có tiết học.

Cô đến đoàn phim thăm Ninh Đào.

Vừa đến cửa đoàn phim, bước chân của cô khựng lại, ánh mắt quét nhanh một vòng quanh dòng người hỗn loạn ở cửa đoàn phim, cuối cùng tầm mắt dừng trên một chiếc xe thương vụ đỗ bên đường cái.

Đại khái vì nhiều năm được huấn luyện, nên đối với chuyện nhìn trộm trong chỗ tối, cô cực kỳ mẫn cảm.

Đặc biệt, ánh mắt hàm chứa địch ý này khác hẳn với tầm mắt theo dõi của đám phóng viên.

Cô cầm điện thoại, rũ mắt xuống, những sợi tóc hơi cong bị gió thổi tung bay.

Đến tìm người trong đoàn phim, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một mục tiêu là Miêu Vũ.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận