Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
Chương trước- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
Editor: Kiều Tiếu
Quyền lão gia tử nhíu mày.
"Nhận lầm người?"
Vương lão quản gia mở miệng.
"Dáng vẻ của cô gái Huyên Nhu đó có chút tương tự với Nam Tinh tiểu thư. Quyền thiếu gia cho rằng món quà đó là do Nam Tinh tiểu thư tặng cho ngài ấy, lúc này mới dẫn đến chuyện hiểu lầm."
Quyền lão gia tử nhăn chặt mày, giọng điệu nghiêm túc.
"Đi xem."
"Vâng."
Nói xong, hai người rất nhanh đã rời khỏi thư phòng.
Ngoài yến hội, gương mặt của Liễu Huyên Nhu trắng bệch, thân hình run run rẩy rẩy, lung la lung lay, phảng phất như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể quật ngã cô ta xuống đất.
Nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống, nhục nhã vô cùng.
Đổng Tuyết Nhi vội vàng tới an ủi.
"Huyên Nhu đừng khóc."
Bạch Vũ đứng ở một bên, sắc mặt không chút thay đổi, ôn hòa mở miệng.
"Cô Huyên Nhu, lời của thiếu gia cũng không nhằm thẳng vào ai, ngài ấy chỉ sợ Nam Tinh tiểu thư hiểu lầm mà thôi.
Dù sao thì ngài và thiếu gia cũng không phải là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với cô mà nói, cũng sẽ có ảnh hưởng."
Đổng Tuyết Nhi giận dữ nói.
"Gì mà không nhằm thẳng vào ai, rõ ràng là hắn ta cố ý bảo rằng Huyên Nhu muốn trèo lên người hắn."
Sắc mặt của Bạch Vũ ôn hòa như cũ.
"Nếu cô Tuyết Nhi nhất định muốn lý giải mọi chuyện thành ra như vậy, tôi cũng không có cách nào."
"Chú!"
Đổng Tuyết Nhi bị chặn họng làm cho không nói nên lời.
Cuối cùng, Chu Mạc đứng ở một bên cuối cùng cũng đi tới.
Đi tới trước mặt Liễu Huyên Nhu, vươn tay vỗ về.
Cả người của hắn lạnh như băng, trên khuôn mặt lãnh ngạnh cất chứa một vài cảm xúc khiến cho người khác đọc không hiểu.
Liễu Huyên Nhu vừa nhìn thấy Chu Mạc đến đây, càng thêm ủy khuất mà khóc lớn.
Bỗng nhiên Chu Mạc mở miệng.
"Em quen biết Quyền Tự từ khi nào?"
Thân thể của Liễu Huyên Nhu run lên, không thể tưởng tượng được.
"Anh cũng muốn theo chân bọn họ, muốn thẩm vấn em sao?"
Chu Mạc không trả lời.
"Vừa nãy, vì sao em phải qua đó?"
Chuyện giữa Quyền Tự và Nam Tinh, cô ta tới đó trộn lẫn cái gì?
Liễu Huyên Nhu chỉ cảm thấy thêm phần ủy khuất.
"Em, em."
Cô chỉ có lòng tốt muốn tới giúp đỡ thôi mà.
Vì sao anh ấy phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô chứ?
Liễu Huyên Nhu ủy khuất, duỗi tay đẩy Chu Mạc ra.
"Chúng ta đã chia tay, chuyện của em có liên quan gì tới anh đâu chứ?"
Chu Mạc nhíu chân mày, con ngươi sắc bén thâm thúy nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhu một hồi lâu.
Tâm can của Liễu Huyên Nhu run lên.
"Anh, anh, ánh mắt đó của anh là có ý gì?"
Rất nhanh Chu Mạc đã dời tầm mắt.
Trong ấn tượng của hắn, trước giờ Liễu Huyên Nhu vẫn luôn là một cô gái nhỏ kiên cường.
Cho dù mẹ hắn có lấy tiền ra để chèn ép cô, cô cũng có thể quật cường y hệt như bông cỏ ven đường, không rơi một giọt nước mắt, dứt khoát nói chia tay là chia tay, nói rời đi là rời đi.
Cô làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu, khiến hắn không thể kiềm chế được mà tôn trọng và thưởng thức cô.
Những người ở bên cạnh hắn toàn là một đám đàn bà nhu nhược, suốt ngày chỉ biết vây quanh túm tụm lại gần hắn để nịnh nọt, hắn không thích.
Tuy bề ngoài của Liễu Huyên Nhu nhu nhược, nhưng xương cốt bên trong lại rất cứng.
Hắn muốn giữ cô lại, muốn bảo hộ cô, muốn che chở cô vẫn luôn như ngày trước.
Hắn tôn trọng mộng tưởng của cô, tôn trọng bất cứ việc gì mà cô muốn làm.
Bởi vì hết thảy, đối với cô đều đáng giá.
Nhưng kể từ khi hắn tìm được cô, đón người về đế đô, hắn cứ cảm thấy Liễu Huyên Nhu không còn giống như hồi trước.
Chỉ vì chút việc nhỏ cũng sẽ khiến cho cô ta phải khóc sướt mướt, chỉ vì mấy câu nói của người khác cũng có thể khiến cô ta trằn trọc suốt đêm.
Và, giống như hiện tại.
Trước mặt đám đông, khóc không thể kiềm chế.
Nếu không phải hắn được tận mắt chứng kiến, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy cô ta đã phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn.
Liễu Huyên Nhu cảm nhận được Chu Mạc có chút thất vọng đối với cô ta.
Trong lòng cô ta hoảng hốt.
Chu Mạc bị sao vậy?
Cô ta mở miệng.
"Em quen biết thiếu gia từ nhỏ, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, em chỉ cảm thấy đau lòng thay cho anh ấy mà thôi."
Bạch Vũ nhìn khách khứa xung quanh.
Thiếu gia kêu hắn xử lý chuyện này, là muốn hắn xử lý sạch sẽ, tới mức một chút sóng gió cũng không cho phép xuất hiện.
Hắn ôn hòa cười nói.
"Cô Huyên Nhu, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, ngài ấy sống một mình trong biệt lầu đã lâu, không có bạn bè gì cả."
Sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đỏ lên, nắm chặt tay.
Bạch Vũ lại nói tiếp.
"Cô cũng không cần phải lo lắng cho sức khỏe của thiếu gia đâu, chuyện đó Nam Tinh tiểu thư sẽ phải nhọc lòng. Dù sao thiếu gia đã nói, ngài ấy không quen biết cô."
Tại đây, trước mặt công chúng, Bạch Vũ phủi sạch mối quan hệ giữa Liễu Huyên Nhu và Quyền Tự.
Một chút cơ hội cho cô ta mơ màng cũng không để lại.
Nước mắt của Liễu Huyên Nhu lại lần nữa chảy xuôi xuống.
Bộ dáng đáng thương nhu nhược, nếu đổi lại là người đàn ông khác thì có lẽ sẽ đau lòng.
Đáng tiếc, Bạch Vũ không có chút rung động nào cả.
Hắn chỉ là một tiểu trợ lý không có cảm tình mà thôi~.
Chu Mạc nhíu mày, dùng một tay ôm lấy Liễu Huyên Nhu vào trong ngực, lạnh nhạt nói.
"Cô ấy chưa từng muốn leo lên Quyền gia các người, đừng nói chuyện quá đáng như thế."
Bạch Vũ cúi đầu, lập tức mở miệng.
"Có lẽ có vài lời khó nghe, đáng ra tôi phải chọn địa điểm thích hợp hơn rồi mới nói, thực xin lỗi. Nhưng mà cũng có chút việc, dù sao cũng nên nói rõ ràng từ sớm. Cụm từ 'thanh mai trúc mã' này quả thực cực kỳ ái muội.
Nếu như quan hệ giữa Huyên Nhu tiểu thư và thiếu gia nhà chúng tôi bị người khác hiểu lầm, bị người ta đồn đãi lung tung, về sau Chu tiên sinh ngài cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, đúng không?"
Nghe đến đây, Chu Mạc trầm mặc.
Xuyên qua đám khách khứa, Quyền lão gia tử chầm chậm đi tới.
Mọi người sôi nổi tránh ra.
Bạch Vũ cũng dừng miệng, tránh sang một bên.
Lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên người mang theo khí thế hỗn loạn của năm tháng, khuôn mặt nghiêm túc.
Huyên Nhu vừa nhìn thấy lão gia tử, hai mắt đỏ bừng.
"Ông."
Lão gia tử đến gần, thở dài.
"Huyên Nhu a, là ông già này có lỗi với cháu."
Lời này bao hàm ý khác, Vương lão quản gia ở bên cạnh vội bổ sung.
"Thực xin lỗi Huyên Nhu tiểu thư, là lão gia tử hoa mắt, nhận lầm người. Thực sự rất xin lỗi."
Liễu Huyên Nhu nghe hiểu rồi, cô ta mở to mắt.
Vậy, vậy nên, kỳ thật người mà bọn họ muốn tìm, là Nam Tinh đúng không?
Cô ta lập tức nắm chặt tay.
Vì sao chứ?
Vì sao người nào cũng nhận lầm cô ta thành Nam Tinh?
Liễu Huyên Nhu cảm thấy cô ta bị nhục nhã tới mức không có chỗ dung thân, quay đầu chạy ra ngoài.
Đổng Tuyết Nhi cả kinh.
"Huyên Nhu? Huyên Nhu?"
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chu Mạc.
"Anh còn không đuổi theo cô ấy? Không sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"
Chu Mạc nghe xong thì nhíu mày.
Nhưng vẫn có chút lo lắng, quay đầu đuổi theo.
Lão gia tử lại thở dài, dặn dò Bạch Vũ.
"Dù sao cũng là chúng ta sai, đi theo cô gái đó đi, đừng để cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Chúng ta làm cô ấy mất mặt như vậy, bồi thường chút ít cho người ta cũng là điều nên làm."
Bạch Vũ đáp lại.
"Vâng."
Lão gia tử nhìn thấy Bạch Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hừ nhẹ một tiếng.
"Thật là giống A Tự. Mặt ngoài thì quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại sạch sẽ nhanh nhẹn."
Bạch Vũ sửng sốt, nghe một hồi cũng không rõ lão gia tử đang có ý muốn khen hắn hay là đang mắng hắn.
Lão gia tử không nói gì nữa, chỉ nhìn ngó khắp xung quanh, tìm nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng của Quyền Tự ở đâu.
Ông nhịn không được mà hỏi.
"Người đâu rồi?"
Vương lão quản gia trả lời.
"Chắc là thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư đã về phòng rồi."
Quyền lão gia tử khẽ nhíu mày, có phần không yên tâm.
"Đi, đi xem."
Nói xong, hai người quay đầu đi lên lầu.
Kết quả đi tới cửa phòng, gõ cửa hết nửa ngày, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Căn phòng của Quyền Tự có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.
Một chút tiếng động trong đó cũng không nghe được.
Quyền lão gia tử có chút ưu sầu thay cho đứa cháu nội này của mình.
"Ông nói xem, hai đứa nó ở trong đó làm cái gì?"
Vương lão quản gia lắc đầu.
"Không biết."
Quyền lão gia tử thở dài, càng ưu sầu.
"Sao có thể nhận lầm người được chứ?"
Ông chưa từng thấy được dáng vẻ của Nam Tinh, có chút lo lắng.
"Chẳng lẽ bộ dáng của Huyên Nhu và Nam Tinh cực kỳ tương tự?"
Vương lão quản gia nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Nếu được quan sát người thật mà nói, ngài sẽ không nhận lầm hai người họ thành một người."
Bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn bất đồng, thân hình có phần giống nhau, gương mặt tương tự ba phần, chỗ ấy không đủ để nhận lầm thành một.
Quyền lão gia tử nhíu mày.
"Nhận lầm người?"
Vương lão quản gia mở miệng.
"Dáng vẻ của cô gái Huyên Nhu đó có chút tương tự với Nam Tinh tiểu thư. Quyền thiếu gia cho rằng món quà đó là do Nam Tinh tiểu thư tặng cho ngài ấy, lúc này mới dẫn đến chuyện hiểu lầm."
Quyền lão gia tử nhăn chặt mày, giọng điệu nghiêm túc.
"Đi xem."
"Vâng."
Nói xong, hai người rất nhanh đã rời khỏi thư phòng.
Ngoài yến hội, gương mặt của Liễu Huyên Nhu trắng bệch, thân hình run run rẩy rẩy, lung la lung lay, phảng phất như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể quật ngã cô ta xuống đất.
Nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống, nhục nhã vô cùng.
Đổng Tuyết Nhi vội vàng tới an ủi.
"Huyên Nhu đừng khóc."
Bạch Vũ đứng ở một bên, sắc mặt không chút thay đổi, ôn hòa mở miệng.
"Cô Huyên Nhu, lời của thiếu gia cũng không nhằm thẳng vào ai, ngài ấy chỉ sợ Nam Tinh tiểu thư hiểu lầm mà thôi.
Dù sao thì ngài và thiếu gia cũng không phải là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với cô mà nói, cũng sẽ có ảnh hưởng."
Đổng Tuyết Nhi giận dữ nói.
"Gì mà không nhằm thẳng vào ai, rõ ràng là hắn ta cố ý bảo rằng Huyên Nhu muốn trèo lên người hắn."
Sắc mặt của Bạch Vũ ôn hòa như cũ.
"Nếu cô Tuyết Nhi nhất định muốn lý giải mọi chuyện thành ra như vậy, tôi cũng không có cách nào."
"Chú!"
Đổng Tuyết Nhi bị chặn họng làm cho không nói nên lời.
Cuối cùng, Chu Mạc đứng ở một bên cuối cùng cũng đi tới.
Đi tới trước mặt Liễu Huyên Nhu, vươn tay vỗ về.
Cả người của hắn lạnh như băng, trên khuôn mặt lãnh ngạnh cất chứa một vài cảm xúc khiến cho người khác đọc không hiểu.
Liễu Huyên Nhu vừa nhìn thấy Chu Mạc đến đây, càng thêm ủy khuất mà khóc lớn.
Bỗng nhiên Chu Mạc mở miệng.
"Em quen biết Quyền Tự từ khi nào?"
Thân thể của Liễu Huyên Nhu run lên, không thể tưởng tượng được.
"Anh cũng muốn theo chân bọn họ, muốn thẩm vấn em sao?"
Chu Mạc không trả lời.
"Vừa nãy, vì sao em phải qua đó?"
Chuyện giữa Quyền Tự và Nam Tinh, cô ta tới đó trộn lẫn cái gì?
Liễu Huyên Nhu chỉ cảm thấy thêm phần ủy khuất.
"Em, em."
Cô chỉ có lòng tốt muốn tới giúp đỡ thôi mà.
Vì sao anh ấy phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô chứ?
Liễu Huyên Nhu ủy khuất, duỗi tay đẩy Chu Mạc ra.
"Chúng ta đã chia tay, chuyện của em có liên quan gì tới anh đâu chứ?"
Chu Mạc nhíu chân mày, con ngươi sắc bén thâm thúy nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhu một hồi lâu.
Tâm can của Liễu Huyên Nhu run lên.
"Anh, anh, ánh mắt đó của anh là có ý gì?"
Rất nhanh Chu Mạc đã dời tầm mắt.
Trong ấn tượng của hắn, trước giờ Liễu Huyên Nhu vẫn luôn là một cô gái nhỏ kiên cường.
Cho dù mẹ hắn có lấy tiền ra để chèn ép cô, cô cũng có thể quật cường y hệt như bông cỏ ven đường, không rơi một giọt nước mắt, dứt khoát nói chia tay là chia tay, nói rời đi là rời đi.
Cô làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu, khiến hắn không thể kiềm chế được mà tôn trọng và thưởng thức cô.
Những người ở bên cạnh hắn toàn là một đám đàn bà nhu nhược, suốt ngày chỉ biết vây quanh túm tụm lại gần hắn để nịnh nọt, hắn không thích.
Tuy bề ngoài của Liễu Huyên Nhu nhu nhược, nhưng xương cốt bên trong lại rất cứng.
Hắn muốn giữ cô lại, muốn bảo hộ cô, muốn che chở cô vẫn luôn như ngày trước.
Hắn tôn trọng mộng tưởng của cô, tôn trọng bất cứ việc gì mà cô muốn làm.
Bởi vì hết thảy, đối với cô đều đáng giá.
Nhưng kể từ khi hắn tìm được cô, đón người về đế đô, hắn cứ cảm thấy Liễu Huyên Nhu không còn giống như hồi trước.
Chỉ vì chút việc nhỏ cũng sẽ khiến cho cô ta phải khóc sướt mướt, chỉ vì mấy câu nói của người khác cũng có thể khiến cô ta trằn trọc suốt đêm.
Và, giống như hiện tại.
Trước mặt đám đông, khóc không thể kiềm chế.
Nếu không phải hắn được tận mắt chứng kiến, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy cô ta đã phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn.
Liễu Huyên Nhu cảm nhận được Chu Mạc có chút thất vọng đối với cô ta.
Trong lòng cô ta hoảng hốt.
Chu Mạc bị sao vậy?
Cô ta mở miệng.
"Em quen biết thiếu gia từ nhỏ, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, em chỉ cảm thấy đau lòng thay cho anh ấy mà thôi."
Bạch Vũ nhìn khách khứa xung quanh.
Thiếu gia kêu hắn xử lý chuyện này, là muốn hắn xử lý sạch sẽ, tới mức một chút sóng gió cũng không cho phép xuất hiện.
Hắn ôn hòa cười nói.
"Cô Huyên Nhu, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, ngài ấy sống một mình trong biệt lầu đã lâu, không có bạn bè gì cả."
Sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đỏ lên, nắm chặt tay.
Bạch Vũ lại nói tiếp.
"Cô cũng không cần phải lo lắng cho sức khỏe của thiếu gia đâu, chuyện đó Nam Tinh tiểu thư sẽ phải nhọc lòng. Dù sao thiếu gia đã nói, ngài ấy không quen biết cô."
Tại đây, trước mặt công chúng, Bạch Vũ phủi sạch mối quan hệ giữa Liễu Huyên Nhu và Quyền Tự.
Một chút cơ hội cho cô ta mơ màng cũng không để lại.
Nước mắt của Liễu Huyên Nhu lại lần nữa chảy xuôi xuống.
Bộ dáng đáng thương nhu nhược, nếu đổi lại là người đàn ông khác thì có lẽ sẽ đau lòng.
Đáng tiếc, Bạch Vũ không có chút rung động nào cả.
Hắn chỉ là một tiểu trợ lý không có cảm tình mà thôi~.
Chu Mạc nhíu mày, dùng một tay ôm lấy Liễu Huyên Nhu vào trong ngực, lạnh nhạt nói.
"Cô ấy chưa từng muốn leo lên Quyền gia các người, đừng nói chuyện quá đáng như thế."
Bạch Vũ cúi đầu, lập tức mở miệng.
"Có lẽ có vài lời khó nghe, đáng ra tôi phải chọn địa điểm thích hợp hơn rồi mới nói, thực xin lỗi. Nhưng mà cũng có chút việc, dù sao cũng nên nói rõ ràng từ sớm. Cụm từ 'thanh mai trúc mã' này quả thực cực kỳ ái muội.
Nếu như quan hệ giữa Huyên Nhu tiểu thư và thiếu gia nhà chúng tôi bị người khác hiểu lầm, bị người ta đồn đãi lung tung, về sau Chu tiên sinh ngài cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, đúng không?"
Nghe đến đây, Chu Mạc trầm mặc.
Xuyên qua đám khách khứa, Quyền lão gia tử chầm chậm đi tới.
Mọi người sôi nổi tránh ra.
Bạch Vũ cũng dừng miệng, tránh sang một bên.
Lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên người mang theo khí thế hỗn loạn của năm tháng, khuôn mặt nghiêm túc.
Huyên Nhu vừa nhìn thấy lão gia tử, hai mắt đỏ bừng.
"Ông."
Lão gia tử đến gần, thở dài.
"Huyên Nhu a, là ông già này có lỗi với cháu."
Lời này bao hàm ý khác, Vương lão quản gia ở bên cạnh vội bổ sung.
"Thực xin lỗi Huyên Nhu tiểu thư, là lão gia tử hoa mắt, nhận lầm người. Thực sự rất xin lỗi."
Liễu Huyên Nhu nghe hiểu rồi, cô ta mở to mắt.
Vậy, vậy nên, kỳ thật người mà bọn họ muốn tìm, là Nam Tinh đúng không?
Cô ta lập tức nắm chặt tay.
Vì sao chứ?
Vì sao người nào cũng nhận lầm cô ta thành Nam Tinh?
Liễu Huyên Nhu cảm thấy cô ta bị nhục nhã tới mức không có chỗ dung thân, quay đầu chạy ra ngoài.
Đổng Tuyết Nhi cả kinh.
"Huyên Nhu? Huyên Nhu?"
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chu Mạc.
"Anh còn không đuổi theo cô ấy? Không sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"
Chu Mạc nghe xong thì nhíu mày.
Nhưng vẫn có chút lo lắng, quay đầu đuổi theo.
Lão gia tử lại thở dài, dặn dò Bạch Vũ.
"Dù sao cũng là chúng ta sai, đi theo cô gái đó đi, đừng để cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Chúng ta làm cô ấy mất mặt như vậy, bồi thường chút ít cho người ta cũng là điều nên làm."
Bạch Vũ đáp lại.
"Vâng."
Lão gia tử nhìn thấy Bạch Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hừ nhẹ một tiếng.
"Thật là giống A Tự. Mặt ngoài thì quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại sạch sẽ nhanh nhẹn."
Bạch Vũ sửng sốt, nghe một hồi cũng không rõ lão gia tử đang có ý muốn khen hắn hay là đang mắng hắn.
Lão gia tử không nói gì nữa, chỉ nhìn ngó khắp xung quanh, tìm nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng của Quyền Tự ở đâu.
Ông nhịn không được mà hỏi.
"Người đâu rồi?"
Vương lão quản gia trả lời.
"Chắc là thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư đã về phòng rồi."
Quyền lão gia tử khẽ nhíu mày, có phần không yên tâm.
"Đi, đi xem."
Nói xong, hai người quay đầu đi lên lầu.
Kết quả đi tới cửa phòng, gõ cửa hết nửa ngày, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Căn phòng của Quyền Tự có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.
Một chút tiếng động trong đó cũng không nghe được.
Quyền lão gia tử có chút ưu sầu thay cho đứa cháu nội này của mình.
"Ông nói xem, hai đứa nó ở trong đó làm cái gì?"
Vương lão quản gia lắc đầu.
"Không biết."
Quyền lão gia tử thở dài, càng ưu sầu.
"Sao có thể nhận lầm người được chứ?"
Ông chưa từng thấy được dáng vẻ của Nam Tinh, có chút lo lắng.
"Chẳng lẽ bộ dáng của Huyên Nhu và Nam Tinh cực kỳ tương tự?"
Vương lão quản gia nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Nếu được quan sát người thật mà nói, ngài sẽ không nhận lầm hai người họ thành một người."
Bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn bất đồng, thân hình có phần giống nhau, gương mặt tương tự ba phần, chỗ ấy không đủ để nhận lầm thành một.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
- bình luận