Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
Chương trước- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
Editor: Kiều Tiếu
Chỉ là chưa thấy Nam Tinh trả lời, nhưng đã thấy Quyền Tự nở nụ cười.
Giọng nói hắn khàn khàn.
"Lần này bọn họ chọn người thực thành công."
Từ lúc hai người họ gặp gỡ đến bây giờ, luôn thực trùng hợp.
Hắn ở trên ban công, cô từ trên trời giáng xuống ngã lên người hắn.
Hắn bị theo dõi, đuổi gϊếŧ, cô vừa vặn đứng ở ngõ nhỏ kia.
Lúc này đây, cô đúng lúc bị hạ dược, đâm vào trong lòng hắn.
Có lẽ, trong đó có một lần là trùng hợp.
Nhưng mà, nhiều lần trùng hợp như thế?
Con ngươi màu xám nhạt của hắn hiện lên một tầng cảm xúc không rõ, ôm người vào trong lòng ngực.
Hắn không có vận khí tốt như vậy, trong lòng nhớ thương người nào sao có thể đúng lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Ông trời đối đãi với hắn, vẫn luôn tàn nhẫn.
Giữa hai tấm rèm rửa có một khe hở chưa được đóng kín, một luồng sáng theo đó chiếu vào.
Trùng hợp chiếu vào cánh tay hắn.
Cổ tay áo được xắn cao, lộ ra những lỗ kim trên mạch máu.
Một mảng xanh tím.
Hắn phảng phất đã quen, tất cả sự chú ý đều dừng trên người người con gái đã lâm vào hôn mê.
Một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay, ôm con người mềm oặt ấy vào trong lòng.
Một giấc ngủ này của Nam Tinh, ngủ thẳng tới buổi sáng ngày hôm sau.
Khi cô tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình, ngột ngạt khó thở.
Vừa mở mắt ra thì thấy mình bị vây kín trong lòng người nào đó.
Người bên cạnh ngủ rất say.
Cánh tay hắn giống như bê tông cốt thép gắt gao giam cầm cô.
Nhưng mà, có chút quỷ dị chính là, ở cửa phòng có một đám người đang đứng.
Động tác những người đó nhất trí nhìn về phía cô và Quyền Tự, không nói một lời, chỉ nhìn như vậy.
Ngoài cửa, Tống Cảnh Hiên mặc một bộ công trang (dịch ra là quần áo lao động, nhưng nghe phèn quá nên mình để nguyên) màu đen đi đôi ủng của quân đội, đôi tay cho vào trong túi quần, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tinh.
Nam Tinh lặng im.
Bọn họ đang làm gì?
Thôi, đợi khi nào Quyền Tự tỉnh lại, hết thảy sẽ có đáp án.
Bên cạnh, tựa hồ vì cô động đậy mà Quyền Tự rốt cuộc tỉnh.
Trong mắt còn hàm chứa những tia máu đỏ tươi, nhìn Nam Tinh.
Hắn mở miệng, "Thân thể khôi phục?"
Nam Tinh lên tiếng, "Ừm."
Nói xong, ngoài cửa vang lên âm thanh của y tá.
"Thiếu gia, ngài nên truyền dịch."
Dứt lời, Quyền Tự chỉ tùy ý nhìn lướt qua phía cửa, sau đó lên tiếng, "Ừ."
Hắn buông lỏng kiềm chế với Nam Tinh.
Hai nam y tá chuyên nghiệp đeo khẩu trang, bưng khay đứng ở mép giường.
Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, duỗi tay với lấy áo khoác đặt ở mép giường, khoác lên người.
Từ trên giường đi xuống.
Lại một lần, ánh mắt liếc nhìn về vị trí cửa.
Cảm giác khi ngủ mà bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, không tốt chút nào.
Đôi tay Tống Cảnh Hiên cho vào túi quần, trên mặt cười tủm tỉm.
"Tiểu bằng hữu Nam Tinh còn nhớ chú không? Chúng ta đã gặp mặt."
Nam Tinh: "Ông chú quái gở?"
Tống Cảnh Hiên sửng sốt.
Ngay sau đó hắn vẫy vẫy tay với Nam Tinh.
"Phòng ngủ của Quyền Tự không thích hợp để chờ đợi, cháu có thể ra phòng khách ngồi chờ hắn một lát."
Nam Tinh gật đầu.
Trước khi rời đi, cô nhìn thoáng qua người nằm trên giường.
Hắn dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn cô, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi cô đi khỏi phòng ngủ, cửa phòng thực mau đóng lại.
Mà rời khỏi tầm mắt Quyền Tự, tươi cười trên mặt Tống Cảnh Hiên nháy mắt biến mất.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, ấn một dãy số, rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Tống Cảnh Hiên mở miệng, "Kêu hai người tới, giúp tiểu bằng hữu rút máu kiểm tra."
Lúc này, đứng ở một bên Bạch Vũ nhìn về phía Nam Tinh, nói, "Nam Tinh tiểu thư, mời sang bên này nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, lấy một cốc nước ấm đặt vào tay Nam Tinh.
Nam Tinh ngồi ở trên sô pha, mở miệng:
"Nếu để kiểm tra cho tôi, không cần phiền toái. Thuốc kia không có ảnh hưởng gì với tôi cả."
Tống Cảnh Hiên trên dưới đánh giá Nam Tinh, dừng một chút, sau đó thúc giục người trong điện thoại.
"Tốc độ nhanh lên."
Điện thoại cắt đứt, hắn ngồi xuống đối diện Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên, bất cần đời hệt như tên lưu manh, tuy hắn cười nhưng ánh mắt mang theo nghiêm túc và sắc bén.
"Tiểu bằng hữu, ai phái cháu tới?"
Nam Tinh nhìn hắn, ẩn ẩn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
"Chú cảm thấy tôi đến nơi này là có mục đích. Là do người sai khiến?"
Tống Cảnh Hiên đỡ trán, tựa hồ cảm thấy có chút khó giải quyết
"Thật là một cô bạn nhỏ thông minh. Vậy nên, cháu nguyện ý nói không?"
"Không có ai phái tôi tới cả."
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên thở dài.
"Trong lòng ai cũng rõ ràng, hà tất phải thế? Tiểu bằng hữu, chú không muốn thương tổn cháu. Chỉ muốn hỏi xem bọn họ cho cháu thứ gì? Ví dụ như thuốc để cháu mang bên người, sau đó tiếp cận Quyền Tự?"
Nam Tinh trầm mặc một lát, lần nữa mở miệng:
"Không ai phái tôi tới. Cũng không ai cho tôi thuốc để mang bên người."
Ngón tay Tống Cảnh Hiên thong thả gõ vào tay vịn, có lẽ vì cấp thiết nên lộ rõ vẻ nôn nóng, trầm mặc một hồi lâu.
Hắn thấy tuổi Nam Tinh rất nhỏ, lại còn là học sinh, hít sâu một hơi, tự tiếp cho mình thêm sự kiên nhẫn.
"Tiểu bằng hữu, là thế này. Lúc Quyền Tự ba tuổi đã bị một đám tội phạm điên cuồng bắt cóc. Bởi vì nhà họ Quyền, đám người xấu này trả thù lên người Quyền Tự, tiêm vào cơ thể hắn một vài loại thuốc, bắt đầu tiến hành một dạng thực nghiệm tàn nhẫn. Đợi tới khi hắn được cứu ra, đã là hai năm sau."
Tống Cảnh Hiên kể một hơi, dừng lại, hắn tận lực không kể mấy đoạn máu me để tránh dọa sợ bông hoa nhỏ của Tổ quốc.
"Kể từ đó, thân thể hắn xuất hiện dị thường. Tốc độ đông máu chậm lại, thường xuyên té xíu, suy yếu bất kham. Còn có một vài biểu hiện không rõ là tốt hay là xấu. Khứu giác, thính giác, các khía cạnh khác của thân thể hắn đều đạt chỉ tiêu cao gấp mấy lần người bình thường. Chú đoán cháu có thể ngửi được, trong phòng này nồng nặc mùi nước sát trùng."
Không biết Tống Cảnh Hiên nghĩ đến cái gì, líu lưỡi:
"Quyền Tự nói, người sống trên đời ai cũng có một loại mùi hương khiến hắn buồn nôn. Vì vậy, chỉ cần là chỗ hắn ở, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Thẳng tới mấy năm nay dùng thuốc điều trị mới tốt hơn một chút. Ít nhất một số người ở cùng với hắn trong thời gian ngắn sẽ chỉ biết hắn có thói ở sạch, không nhìn ra chỗ nào bất thường cả."
Nói đến đoạn này, ánh mắt Tống Cảnh Hiên lần nữa rơi xuống người Nam Tinh.
"Nhưng dẫu cho thuốc điều trị thay đổi liên tục cũng không thể khiến hắn giống người bình thường. Không bao giờ có chuyện hắn chịu ôm một người bình thường ngủ ngon lành cả một đêm, sáng hôm sau vẫn bình yên như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bởi vì trên đời này, không có ai là ngoại lệ."
Nam Tinh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh.
"Cho nên, cháu không định cùng chú thẳng thắn sao? Ai phái cháu tới? Cho cháu thuốc gì? Để cháu ăn hay tùy thân mang theo bên người? Hay là bôi trên người?"
Nam Tinh lắc đầu, "Không ai phái tôi tới, tôi cũng không uống thuốc."
Tống Cảnh Hiên cười cười, không quá tin tưởng lời này, "Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?"
Đang nói đến lời này, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Quyền Tự đứng ở cửa phòng.
Con ngươi màu xám nhạt đảo qua hai người đang ngồi trên sô pha.
Giọng nói hắn khàn khàn.
"Hai người đang làm gì?"
Chỉ là chưa thấy Nam Tinh trả lời, nhưng đã thấy Quyền Tự nở nụ cười.
Giọng nói hắn khàn khàn.
"Lần này bọn họ chọn người thực thành công."
Từ lúc hai người họ gặp gỡ đến bây giờ, luôn thực trùng hợp.
Hắn ở trên ban công, cô từ trên trời giáng xuống ngã lên người hắn.
Hắn bị theo dõi, đuổi gϊếŧ, cô vừa vặn đứng ở ngõ nhỏ kia.
Lúc này đây, cô đúng lúc bị hạ dược, đâm vào trong lòng hắn.
Có lẽ, trong đó có một lần là trùng hợp.
Nhưng mà, nhiều lần trùng hợp như thế?
Con ngươi màu xám nhạt của hắn hiện lên một tầng cảm xúc không rõ, ôm người vào trong lòng ngực.
Hắn không có vận khí tốt như vậy, trong lòng nhớ thương người nào sao có thể đúng lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Ông trời đối đãi với hắn, vẫn luôn tàn nhẫn.
Giữa hai tấm rèm rửa có một khe hở chưa được đóng kín, một luồng sáng theo đó chiếu vào.
Trùng hợp chiếu vào cánh tay hắn.
Cổ tay áo được xắn cao, lộ ra những lỗ kim trên mạch máu.
Một mảng xanh tím.
Hắn phảng phất đã quen, tất cả sự chú ý đều dừng trên người người con gái đã lâm vào hôn mê.
Một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay, ôm con người mềm oặt ấy vào trong lòng.
Một giấc ngủ này của Nam Tinh, ngủ thẳng tới buổi sáng ngày hôm sau.
Khi cô tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình, ngột ngạt khó thở.
Vừa mở mắt ra thì thấy mình bị vây kín trong lòng người nào đó.
Người bên cạnh ngủ rất say.
Cánh tay hắn giống như bê tông cốt thép gắt gao giam cầm cô.
Nhưng mà, có chút quỷ dị chính là, ở cửa phòng có một đám người đang đứng.
Động tác những người đó nhất trí nhìn về phía cô và Quyền Tự, không nói một lời, chỉ nhìn như vậy.
Ngoài cửa, Tống Cảnh Hiên mặc một bộ công trang (dịch ra là quần áo lao động, nhưng nghe phèn quá nên mình để nguyên) màu đen đi đôi ủng của quân đội, đôi tay cho vào trong túi quần, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tinh.
Nam Tinh lặng im.
Bọn họ đang làm gì?
Thôi, đợi khi nào Quyền Tự tỉnh lại, hết thảy sẽ có đáp án.
Bên cạnh, tựa hồ vì cô động đậy mà Quyền Tự rốt cuộc tỉnh.
Trong mắt còn hàm chứa những tia máu đỏ tươi, nhìn Nam Tinh.
Hắn mở miệng, "Thân thể khôi phục?"
Nam Tinh lên tiếng, "Ừm."
Nói xong, ngoài cửa vang lên âm thanh của y tá.
"Thiếu gia, ngài nên truyền dịch."
Dứt lời, Quyền Tự chỉ tùy ý nhìn lướt qua phía cửa, sau đó lên tiếng, "Ừ."
Hắn buông lỏng kiềm chế với Nam Tinh.
Hai nam y tá chuyên nghiệp đeo khẩu trang, bưng khay đứng ở mép giường.
Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, duỗi tay với lấy áo khoác đặt ở mép giường, khoác lên người.
Từ trên giường đi xuống.
Lại một lần, ánh mắt liếc nhìn về vị trí cửa.
Cảm giác khi ngủ mà bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, không tốt chút nào.
Đôi tay Tống Cảnh Hiên cho vào túi quần, trên mặt cười tủm tỉm.
"Tiểu bằng hữu Nam Tinh còn nhớ chú không? Chúng ta đã gặp mặt."
Nam Tinh: "Ông chú quái gở?"
Tống Cảnh Hiên sửng sốt.
Ngay sau đó hắn vẫy vẫy tay với Nam Tinh.
"Phòng ngủ của Quyền Tự không thích hợp để chờ đợi, cháu có thể ra phòng khách ngồi chờ hắn một lát."
Nam Tinh gật đầu.
Trước khi rời đi, cô nhìn thoáng qua người nằm trên giường.
Hắn dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn cô, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi cô đi khỏi phòng ngủ, cửa phòng thực mau đóng lại.
Mà rời khỏi tầm mắt Quyền Tự, tươi cười trên mặt Tống Cảnh Hiên nháy mắt biến mất.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, ấn một dãy số, rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Tống Cảnh Hiên mở miệng, "Kêu hai người tới, giúp tiểu bằng hữu rút máu kiểm tra."
Lúc này, đứng ở một bên Bạch Vũ nhìn về phía Nam Tinh, nói, "Nam Tinh tiểu thư, mời sang bên này nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, lấy một cốc nước ấm đặt vào tay Nam Tinh.
Nam Tinh ngồi ở trên sô pha, mở miệng:
"Nếu để kiểm tra cho tôi, không cần phiền toái. Thuốc kia không có ảnh hưởng gì với tôi cả."
Tống Cảnh Hiên trên dưới đánh giá Nam Tinh, dừng một chút, sau đó thúc giục người trong điện thoại.
"Tốc độ nhanh lên."
Điện thoại cắt đứt, hắn ngồi xuống đối diện Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên, bất cần đời hệt như tên lưu manh, tuy hắn cười nhưng ánh mắt mang theo nghiêm túc và sắc bén.
"Tiểu bằng hữu, ai phái cháu tới?"
Nam Tinh nhìn hắn, ẩn ẩn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
"Chú cảm thấy tôi đến nơi này là có mục đích. Là do người sai khiến?"
Tống Cảnh Hiên đỡ trán, tựa hồ cảm thấy có chút khó giải quyết
"Thật là một cô bạn nhỏ thông minh. Vậy nên, cháu nguyện ý nói không?"
"Không có ai phái tôi tới cả."
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên thở dài.
"Trong lòng ai cũng rõ ràng, hà tất phải thế? Tiểu bằng hữu, chú không muốn thương tổn cháu. Chỉ muốn hỏi xem bọn họ cho cháu thứ gì? Ví dụ như thuốc để cháu mang bên người, sau đó tiếp cận Quyền Tự?"
Nam Tinh trầm mặc một lát, lần nữa mở miệng:
"Không ai phái tôi tới. Cũng không ai cho tôi thuốc để mang bên người."
Ngón tay Tống Cảnh Hiên thong thả gõ vào tay vịn, có lẽ vì cấp thiết nên lộ rõ vẻ nôn nóng, trầm mặc một hồi lâu.
Hắn thấy tuổi Nam Tinh rất nhỏ, lại còn là học sinh, hít sâu một hơi, tự tiếp cho mình thêm sự kiên nhẫn.
"Tiểu bằng hữu, là thế này. Lúc Quyền Tự ba tuổi đã bị một đám tội phạm điên cuồng bắt cóc. Bởi vì nhà họ Quyền, đám người xấu này trả thù lên người Quyền Tự, tiêm vào cơ thể hắn một vài loại thuốc, bắt đầu tiến hành một dạng thực nghiệm tàn nhẫn. Đợi tới khi hắn được cứu ra, đã là hai năm sau."
Tống Cảnh Hiên kể một hơi, dừng lại, hắn tận lực không kể mấy đoạn máu me để tránh dọa sợ bông hoa nhỏ của Tổ quốc.
"Kể từ đó, thân thể hắn xuất hiện dị thường. Tốc độ đông máu chậm lại, thường xuyên té xíu, suy yếu bất kham. Còn có một vài biểu hiện không rõ là tốt hay là xấu. Khứu giác, thính giác, các khía cạnh khác của thân thể hắn đều đạt chỉ tiêu cao gấp mấy lần người bình thường. Chú đoán cháu có thể ngửi được, trong phòng này nồng nặc mùi nước sát trùng."
Không biết Tống Cảnh Hiên nghĩ đến cái gì, líu lưỡi:
"Quyền Tự nói, người sống trên đời ai cũng có một loại mùi hương khiến hắn buồn nôn. Vì vậy, chỉ cần là chỗ hắn ở, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Thẳng tới mấy năm nay dùng thuốc điều trị mới tốt hơn một chút. Ít nhất một số người ở cùng với hắn trong thời gian ngắn sẽ chỉ biết hắn có thói ở sạch, không nhìn ra chỗ nào bất thường cả."
Nói đến đoạn này, ánh mắt Tống Cảnh Hiên lần nữa rơi xuống người Nam Tinh.
"Nhưng dẫu cho thuốc điều trị thay đổi liên tục cũng không thể khiến hắn giống người bình thường. Không bao giờ có chuyện hắn chịu ôm một người bình thường ngủ ngon lành cả một đêm, sáng hôm sau vẫn bình yên như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bởi vì trên đời này, không có ai là ngoại lệ."
Nam Tinh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh.
"Cho nên, cháu không định cùng chú thẳng thắn sao? Ai phái cháu tới? Cho cháu thuốc gì? Để cháu ăn hay tùy thân mang theo bên người? Hay là bôi trên người?"
Nam Tinh lắc đầu, "Không ai phái tôi tới, tôi cũng không uống thuốc."
Tống Cảnh Hiên cười cười, không quá tin tưởng lời này, "Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?"
Đang nói đến lời này, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Quyền Tự đứng ở cửa phòng.
Con ngươi màu xám nhạt đảo qua hai người đang ngồi trên sô pha.
Giọng nói hắn khàn khàn.
"Hai người đang làm gì?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
- bình luận