Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
Chương trước- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
Editor: Kiều Tiếu
Vừa thấy trên người Nam Tinh còn mặc đồng phục, nhịn không được sờ sờ cái trán.
Chậc, cảnh tượng máu me thế này bị mầm non của Tổ quốc nhìn thấy rồi.
Đóa hoa nhỏ này chắc không bị dọa sợ đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Cảnh Hiện vội vàng chắn ngang tầm mắt của Nam Tinh, cười hì hì.
“Tiểu bằng hữu, sợ hãi à? Chú có vài viên kẹo, ăn xong rồi thì đi học đi nhé~”
Tống Cảnh Hiên coi Nam Tinh như đứa thiểu năng mà dỗ ngọt.
Đợi khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt của Nam Tinh, do dự một lát.
“Tiểu bằng hữu, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ, nhìn cháu quen mắt quá.”
Hắn quan sát Nam Tinh từ trái qua phải.
Tống Cảnh Hiên thấy Nam Tinh không nói lời nào, hệt như cái đầu gỗ, nói thầm một câu.
“Này, sẽ không bị dọa ngu đấy chứ?”
Vừa nói vừa lấy kẹo trong túi ra, bóc đưa cho ‘mầm non của Tổ quốc.’
Tống Cảnh Hiên nở cụ cười tự nhận là hiền lành thân thiện.
“Tiểu bằng hữu, không cần sợ. Chú không phải là ông chú quái gở đâu~ Cháu xem cháu xem, chú là cảnh sát chuyên đánh người xấu.”
Nói xong, lấy ra thẻ công tác của mình.
Nam Tinh nhìn viên kẹo, lại nhìn hắn, nâng tay, chọc rơi viên kẹo, giọng điệu nghiêm túc, “Tốt nhất chú nên đi kiểm tra lại não đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.
Quyền Tự cầm một chiếc khăn tay màu trắng, chậm chạp lau ngón tay, lông mi đen dài rũ xuống, lệ khí được thu liễm chỉ còn cảm giác lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt Nam Tinh nhìn về phía Quyền Tự, “Anh tìm tôi?”
Quyền Tự khựng lại, con ngươi màu xám nhạt đối diện với ánh mắt cô.
Sau đó, hắn nâng tay ý bảo, “Lại đây.”
Giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Nam Tinh đứng tại chỗ một lúc, rồi từng bước từng bước đi qua, dừng trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần.
Cánh môi Quyền Tự hiện ra ý cười, tia sáng trong mắt rất nhanh lộ rõ.
Vốn nghĩ chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng, là do hắn bị tiêm thuốc an thần vào người, cộng thêm cơ thể đã rất lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ làm cho cảm quan suy nhược, nên mới có thể ôm cô mà ngủ.
Nhưng xem chừng hiện tại, không phải vì thế.
Cơ thể của hắn, quả thật không bài xích cô, quả thực muốn tới gần cô.
Hắn sáp lại gần cô, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách.
Hơi thở đạm mạc trên người tan đi không ít.
Nam Tinh không biết hắn định làm gì, lui về sau vài bước.
Kết quả người nào đó lại tự động tiến về phía trước, từng bước kề sát.
Đôi mắt Tống Cảnh Hiên trừng lớn.
Quyền Tự bị sao thế này? Bị kê thuốc?
Thế nhưng, cảnh tượng này thật quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn co rụt lại, thoáng cái đã nhớ ra cô gái này là ai.
Đây không phải là cô gái đêm qua sao?
Vậy mà còn là học sinh?
Có thể nhảy từ trên tầng cao nhất xuống mà vẫn an toàn, thân thủ này, lá gan này, những học sinh khác không thể so được.
Tống Cảnh Hiên một bên cân nhắc, một bên càng thêm quan sát kỹ lưỡng Nam Tinh.
Nếu như thu cô ấy vào trong bộ đội..
Nam Tinh nhìn quanh trái phải, thấy Quyền Tự càng dựa sát vào người cô, nhịn không được vươn tay chống ngực hắn, đẩy người cách xa xa một chút.
Tuy rằng cô không chán ghét hương vị nước sát trùng trên người hắn, nhưng người này không thể cứ được một tấc lại tiến một thước như vậy được.
“Anh đến tìm tôi, để đòi nợ à?”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một cái vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này có màu bạc và màu đen đan chéo tạo thành, chỗ giao nhau giữa hai màu là mặt dây chuyền, đó là một đóa hoa nhỏ màu bạc, bên trên bông hoa còn có một hạt châu màu đen, bề ngoài hạt châu không được dễ nhìn cho lắm, lồi lõm như bị một cái dây mây quấn quanh vậy.
Tiếng va chạm đinh linh đinh linh vang lên.
Giây tiếp theo, vòng cổ được đeo vào cổ Nam Tinh.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc vòng này.
Chiếc vòng này hoàn toàn không phù hợp để nữ sinh đeo, bên trên đóa hoa nhỏ màu bạc là viên hạt châu đen, cứ gây cho người ta cảm giác quái dị.
Nam Tinh vân vê viên hạt châu kia.
Thật thần kỳ, rất thích hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Lời từ chối đến bên miệng, dừng một chút.
Quyền Tự nhận ra cô rất thích.
Hắn chậm rãi tới gần.
Cúi đầu đặt trán lên trán Nam Tinh, khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế ái muội, hắn đè thấp giọng:
“Đóa hoa này giống cô.”
Nam Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lùi về sau mấy bước.
Quyền Tự nhìn vòng ngực mình, ngực đột nhiên vắng vẻ, mí mắt giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Nam Tinh sờ túi tiền mấy phút, lấy ra một cái thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ có một vạn, không có mật mã, mua chiếc vòng cổ này.”
Dứt lời, đưa thẻ ngân hàng cho Quyền Tự.
Nam Tinh cúi đầu, lại nhìn thoáng qua vòng cổ.
Chiếc vòng này, được chế tác rất tinh tế.
Cô không rõ về mấy thứ trang sức châu báu, nhưng đã trải qua một đời người tiếp xúc khá nhiều.
Cái đáng giá nhất của những vật phẩm trang sức, đều cất trong từng chi tiết.
Dừng một chút, lại hỏi một câu, “Có đủ không?”
Quyền Tự nhìn chăm chú Nam Tinh một lát, trong đôi mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, vẫn vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng, đáp lại, “Đủ.”
Tống Cảnh Hiên híp mắt, từ xa nhìn chằm chằm vòng cổ của Nam Tinh.
Sao cứ thấy quen quen vậy nhỉ? Dường như đã từng thấy qua.
Nam Tinh nhìn thoáng qua di động, gần đến giờ lên lớp.
“Bị muộn rồi.”
Nói xong, lưng đeo cặp sách rời đi ngõ nhỏ.
Chờ Nam Tinh đi xa, trong ngõ đã được quét tước sạch sẽ.
Tống Cảnh Hiên huých trợ lý Bạch Vũ một cái, “Món đồ đấy, hình như tôi từng thấy ở đâu rồi thì phải?”
Bạch Vũ đẩy khung kính, “Là tác phẩm ‘Bụi gai cùng hoa’ của Khô Mộc đại sư.”
Tống Cảnh Hiên nheo mắt, như thể nhớ tới cái gì.
“Là món đồ chơi hắn dùng 380 vạn mua được vào hai năm trước?”
Bạch Vũ gật gật đầu.
Biểu tình Tống Cảnh Hiên quái dị.
“Chẳng phải hắn rất thích món đồ đó hay sao? Một vạn đồng tiền đã bán rồi?”
Bạch Vũ lắc đầu, không nói gì.
Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, một thân quần áo lòe loẹt lộ ra vẻ bất cần đời, chậm rãi đi tới trước mặt Quyền Tự.
“Nếu chú không thích, cho anh a, bán đi với giá một vạn đồng tiền có khác gì ném đi đâu?”
Quyền Tự liếc mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn.
“Đi thôi.”
Thời gian ngắn ngủi, trong ngõ nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên vách tường, một vết máu hay một dấu vết đánh nhau đều không có.
Chỉ có gió thổi qua, mùi máu tươi còn chưa tan hết.
Rất nhanh, bóng dáng ba người cũng khuất xa.
Nhất Trung Tề Thành, lớp học năm ba.
Nam Tinh cầm cặp sách bước vào, chợt nghe âm thanh mấy cô gái trong lớp líu ríu thảo luận.
“Oa~ Nam đoàn Thiên Không quá đẹp trai rồi! A a a a a! Tâm hồn thiếu nữ của tôi đã bị đánh cắp a!”
“Mẹ ơi, Nam Vũ đẹp trai quá! Lớn lên đẹp thế này, muốn người khác sống sao đây?”
“Khiêu Vũ cũng rất đẹp, hát rất hay. Ô ô ô ô ~~~~ thật muốn hôn một cái a!”
Nam Tinh vừa mới ngồi vào chỗ, tiếng ồn ào ầm ĩ của mấy cô gái theo đuổi idol vang lên khắp nơi.
Cô đặt cặp sách lên bàn, lấy sách ra.
Xung quanh truyền đến âm thanh tiếc hận.
“Đáng tiếc a, Nam Vũ nhà chúng ta không thích bị fan bám riết, không thích thu lễ vật, cũng không thích kí tên. Muốn được hắn kí tên cho một lần a.”
“Cô đừng có mơ, người cao lãnh như Khoai Sọ, vốn không thích tiếp xúc với fan, cô gặp còn chẳng gặp được thì lấy đâu ra bản chữ ký chứ?”
Vừa dứt lời, Nam Tinh lấy ra một xấp giấy, rầm.
Bảy tám bản chữ ký của Nam Vũ từ trong sách rơi xuống.
Vừa thấy trên người Nam Tinh còn mặc đồng phục, nhịn không được sờ sờ cái trán.
Chậc, cảnh tượng máu me thế này bị mầm non của Tổ quốc nhìn thấy rồi.
Đóa hoa nhỏ này chắc không bị dọa sợ đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Cảnh Hiện vội vàng chắn ngang tầm mắt của Nam Tinh, cười hì hì.
“Tiểu bằng hữu, sợ hãi à? Chú có vài viên kẹo, ăn xong rồi thì đi học đi nhé~”
Tống Cảnh Hiên coi Nam Tinh như đứa thiểu năng mà dỗ ngọt.
Đợi khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt của Nam Tinh, do dự một lát.
“Tiểu bằng hữu, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ, nhìn cháu quen mắt quá.”
Hắn quan sát Nam Tinh từ trái qua phải.
Tống Cảnh Hiên thấy Nam Tinh không nói lời nào, hệt như cái đầu gỗ, nói thầm một câu.
“Này, sẽ không bị dọa ngu đấy chứ?”
Vừa nói vừa lấy kẹo trong túi ra, bóc đưa cho ‘mầm non của Tổ quốc.’
Tống Cảnh Hiên nở cụ cười tự nhận là hiền lành thân thiện.
“Tiểu bằng hữu, không cần sợ. Chú không phải là ông chú quái gở đâu~ Cháu xem cháu xem, chú là cảnh sát chuyên đánh người xấu.”
Nói xong, lấy ra thẻ công tác của mình.
Nam Tinh nhìn viên kẹo, lại nhìn hắn, nâng tay, chọc rơi viên kẹo, giọng điệu nghiêm túc, “Tốt nhất chú nên đi kiểm tra lại não đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.
Quyền Tự cầm một chiếc khăn tay màu trắng, chậm chạp lau ngón tay, lông mi đen dài rũ xuống, lệ khí được thu liễm chỉ còn cảm giác lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt Nam Tinh nhìn về phía Quyền Tự, “Anh tìm tôi?”
Quyền Tự khựng lại, con ngươi màu xám nhạt đối diện với ánh mắt cô.
Sau đó, hắn nâng tay ý bảo, “Lại đây.”
Giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Nam Tinh đứng tại chỗ một lúc, rồi từng bước từng bước đi qua, dừng trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần.
Cánh môi Quyền Tự hiện ra ý cười, tia sáng trong mắt rất nhanh lộ rõ.
Vốn nghĩ chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng, là do hắn bị tiêm thuốc an thần vào người, cộng thêm cơ thể đã rất lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ làm cho cảm quan suy nhược, nên mới có thể ôm cô mà ngủ.
Nhưng xem chừng hiện tại, không phải vì thế.
Cơ thể của hắn, quả thật không bài xích cô, quả thực muốn tới gần cô.
Hắn sáp lại gần cô, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách.
Hơi thở đạm mạc trên người tan đi không ít.
Nam Tinh không biết hắn định làm gì, lui về sau vài bước.
Kết quả người nào đó lại tự động tiến về phía trước, từng bước kề sát.
Đôi mắt Tống Cảnh Hiên trừng lớn.
Quyền Tự bị sao thế này? Bị kê thuốc?
Thế nhưng, cảnh tượng này thật quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn co rụt lại, thoáng cái đã nhớ ra cô gái này là ai.
Đây không phải là cô gái đêm qua sao?
Vậy mà còn là học sinh?
Có thể nhảy từ trên tầng cao nhất xuống mà vẫn an toàn, thân thủ này, lá gan này, những học sinh khác không thể so được.
Tống Cảnh Hiên một bên cân nhắc, một bên càng thêm quan sát kỹ lưỡng Nam Tinh.
Nếu như thu cô ấy vào trong bộ đội..
Nam Tinh nhìn quanh trái phải, thấy Quyền Tự càng dựa sát vào người cô, nhịn không được vươn tay chống ngực hắn, đẩy người cách xa xa một chút.
Tuy rằng cô không chán ghét hương vị nước sát trùng trên người hắn, nhưng người này không thể cứ được một tấc lại tiến một thước như vậy được.
“Anh đến tìm tôi, để đòi nợ à?”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một cái vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này có màu bạc và màu đen đan chéo tạo thành, chỗ giao nhau giữa hai màu là mặt dây chuyền, đó là một đóa hoa nhỏ màu bạc, bên trên bông hoa còn có một hạt châu màu đen, bề ngoài hạt châu không được dễ nhìn cho lắm, lồi lõm như bị một cái dây mây quấn quanh vậy.
Tiếng va chạm đinh linh đinh linh vang lên.
Giây tiếp theo, vòng cổ được đeo vào cổ Nam Tinh.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc vòng này.
Chiếc vòng này hoàn toàn không phù hợp để nữ sinh đeo, bên trên đóa hoa nhỏ màu bạc là viên hạt châu đen, cứ gây cho người ta cảm giác quái dị.
Nam Tinh vân vê viên hạt châu kia.
Thật thần kỳ, rất thích hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Lời từ chối đến bên miệng, dừng một chút.
Quyền Tự nhận ra cô rất thích.
Hắn chậm rãi tới gần.
Cúi đầu đặt trán lên trán Nam Tinh, khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế ái muội, hắn đè thấp giọng:
“Đóa hoa này giống cô.”
Nam Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lùi về sau mấy bước.
Quyền Tự nhìn vòng ngực mình, ngực đột nhiên vắng vẻ, mí mắt giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Nam Tinh sờ túi tiền mấy phút, lấy ra một cái thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ có một vạn, không có mật mã, mua chiếc vòng cổ này.”
Dứt lời, đưa thẻ ngân hàng cho Quyền Tự.
Nam Tinh cúi đầu, lại nhìn thoáng qua vòng cổ.
Chiếc vòng này, được chế tác rất tinh tế.
Cô không rõ về mấy thứ trang sức châu báu, nhưng đã trải qua một đời người tiếp xúc khá nhiều.
Cái đáng giá nhất của những vật phẩm trang sức, đều cất trong từng chi tiết.
Dừng một chút, lại hỏi một câu, “Có đủ không?”
Quyền Tự nhìn chăm chú Nam Tinh một lát, trong đôi mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, vẫn vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng, đáp lại, “Đủ.”
Tống Cảnh Hiên híp mắt, từ xa nhìn chằm chằm vòng cổ của Nam Tinh.
Sao cứ thấy quen quen vậy nhỉ? Dường như đã từng thấy qua.
Nam Tinh nhìn thoáng qua di động, gần đến giờ lên lớp.
“Bị muộn rồi.”
Nói xong, lưng đeo cặp sách rời đi ngõ nhỏ.
Chờ Nam Tinh đi xa, trong ngõ đã được quét tước sạch sẽ.
Tống Cảnh Hiên huých trợ lý Bạch Vũ một cái, “Món đồ đấy, hình như tôi từng thấy ở đâu rồi thì phải?”
Bạch Vũ đẩy khung kính, “Là tác phẩm ‘Bụi gai cùng hoa’ của Khô Mộc đại sư.”
Tống Cảnh Hiên nheo mắt, như thể nhớ tới cái gì.
“Là món đồ chơi hắn dùng 380 vạn mua được vào hai năm trước?”
Bạch Vũ gật gật đầu.
Biểu tình Tống Cảnh Hiên quái dị.
“Chẳng phải hắn rất thích món đồ đó hay sao? Một vạn đồng tiền đã bán rồi?”
Bạch Vũ lắc đầu, không nói gì.
Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, một thân quần áo lòe loẹt lộ ra vẻ bất cần đời, chậm rãi đi tới trước mặt Quyền Tự.
“Nếu chú không thích, cho anh a, bán đi với giá một vạn đồng tiền có khác gì ném đi đâu?”
Quyền Tự liếc mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn.
“Đi thôi.”
Thời gian ngắn ngủi, trong ngõ nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên vách tường, một vết máu hay một dấu vết đánh nhau đều không có.
Chỉ có gió thổi qua, mùi máu tươi còn chưa tan hết.
Rất nhanh, bóng dáng ba người cũng khuất xa.
Nhất Trung Tề Thành, lớp học năm ba.
Nam Tinh cầm cặp sách bước vào, chợt nghe âm thanh mấy cô gái trong lớp líu ríu thảo luận.
“Oa~ Nam đoàn Thiên Không quá đẹp trai rồi! A a a a a! Tâm hồn thiếu nữ của tôi đã bị đánh cắp a!”
“Mẹ ơi, Nam Vũ đẹp trai quá! Lớn lên đẹp thế này, muốn người khác sống sao đây?”
“Khiêu Vũ cũng rất đẹp, hát rất hay. Ô ô ô ô ~~~~ thật muốn hôn một cái a!”
Nam Tinh vừa mới ngồi vào chỗ, tiếng ồn ào ầm ĩ của mấy cô gái theo đuổi idol vang lên khắp nơi.
Cô đặt cặp sách lên bàn, lấy sách ra.
Xung quanh truyền đến âm thanh tiếc hận.
“Đáng tiếc a, Nam Vũ nhà chúng ta không thích bị fan bám riết, không thích thu lễ vật, cũng không thích kí tên. Muốn được hắn kí tên cho một lần a.”
“Cô đừng có mơ, người cao lãnh như Khoai Sọ, vốn không thích tiếp xúc với fan, cô gặp còn chẳng gặp được thì lấy đâu ra bản chữ ký chứ?”
Vừa dứt lời, Nam Tinh lấy ra một xấp giấy, rầm.
Bảy tám bản chữ ký của Nam Vũ từ trong sách rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đây là đâu?
- Chương 2: Người đàn ông ốm yếu
- Chương 3: Cô sẽ đến chứ?
- Chương 4: Bị đánh?
- Chương 5: Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?
- Chương 6: Xin lỗi
- Chương 7: Có dao không?
- Chương 8: Đóa hoa này trông rất giống cô
- Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc
- Chương 10: Sắp có kết quả trận đấu chưa?
- Chương 11: Ký tên đi
- Chương 12: Cô không ra được
- Chương 13: Có nhớ tôi không?
- Chương 14: Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?
- Chương 15: Muốn sờ?
- Chương 16: Hắn gặp nguy hiểm
- Chương 17: Tại sao lại cứu tôi?
- Chương 18
- Chương 19: A a a a a a !!!!
- Chương 20: Một nữ nhân ham hư vinh mà thôi
- Chương 21: Về sau nếu không có việc thì đừng tới tìm tôi
- Chương 22: Đến tìm tôi?
- Chương 23: Chuyện này cần gì thiên phú?
- Chương 24: Đầu gỗ
- Chương 25: Hai ngày trước tại sao không tới?
- Chương 26: Tôi đây không ở Nam gia
- Chương 27: Không chỗ ở?
- Chương 28: Sao lại về rồi?
- Chương 29: Tôi tính cường mua cường bán.
- Chương 30: Mấy người đã được huấn luyện qua
- Chương 31: Tôi đã báo nguy
- Chương 32: Tôi không muốn dùng tay trái, vì sợ lỡ đánh chết anh
- Chương 33: Sợ như vậy?
- Chương 34: Em phải phụ trách với tôi
- Chương 35: Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt
- Chương 36: Tôi không giống ba tôi
- Chương 37: Thật muốn xé rách mặt?
- Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
- Chương 39: Em tính phụ trách với tôi như vậy?
- Chương 40: Em không biết hỏi?
- Chương 41: Thật có chút tài năng
- Chương 42: Không nhìn ra, em còn có năng lực này
- Chương 43: Nề hà, thiếu tiền
- Chương 44: Không biết ai đã chọc phải thùng thuốc nổ này
- Chương 45: Bao giờ thì hoa chị tặng em sẽ đến?
- Chương 46: Người nọ là ai a? Phô trương lớn như vậy
- Chương 47: Quyền Tự??
- Chương 48: Hoa này, thật xấu
- Chương 49: Tên bệnh 'già' chết tiệt!
- Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!
- Chương 51: Vậy mà là cô ta?
- Chương 52: Ngực đau
- Chương 53: Ghế lái phụ, của anh
- Chương 54: Có hôn ước
- Chương 55: Cho thêm thời gian suy xét
- Chương 56: Lại mang thêm một phần
- Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?
- Chương 58: Thích dã nam nhân?
- Chương 59: Ghi âm
- Chương 60: Cô đang làm gì?
- Chương 61: Cá dù chết, lướt cũng không rách
- Chương 62: Nói về chuyện vị hôn phu
- Chương 63: Không phải em đang theo đuổi anh sao?
- Chương 64: Cần phải đào được King
- Chương 65: Lời này, chú tin?
- Chương 66: Đột nhiên đến thăm, làm phiền
- Chương 67: Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một.
- Chương 68: Chỉ hôn một cái?
- Chương 69: Chỉ khi được đứng dưới ánh sáng, mới có cơ hội sống sót
- Chương 70: Đến đế đô học
- Chương 71: Cô ấy có từng liên hệ qua?
- Chương 72: Gặp mặt
- Chương 73: Thế nào? Không thể uống cùng tôi?
- Chương 74
- Chương 75: Không cần lại cắn
- Chương 76: Ô ô ô ~
- Chương 77: Nam Tinh 666
- Chương 78: Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?
- Chương 79: Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh
- Chương 80: Tên King này lợi hại như vậy?
- Chương 81: Kêu bọn họ thêm tiền
- Chương 82: Chân mềm
- Chương 83
- Chương 84: Có phải Tiểu Hoa đã quên cái gì hay không?
- Chương 85: Hình như, có hiểu lầm
- Chương 86: Hẳn là nên bảo hộ vị thành niên
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phải đối xử với hắn tốt hơn
- Chương 90: A, quá soái
- Chương 91: Chơi thực vui vẻ a
- Chương 92: Em sẽ đối xử thật tốt với anh
- Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
- Chương 94: Nghĩ rằng sẽ có một ngày anh làm chết em?
- Chương 95: Đừng sợ, tôi không có ác ý
- Chương 96: Hy vọng anh có thể nhớ rõ em
- Chương 97: Em coi như anh đã chết phải không?
- Chương 98: Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên
- Chương 99: Món này khó uống
- Chương 100: Tên này tới làm gì?
- Chương 101: Solo một phen?
- Chương 102: King?
- Chương 103: Muốn đóng phim không?
- Chương 104: Tiểu Hoa có thể lấy kim cương đập chết hắn
- Chương 105: Cô ta là cái thá gì?
- Chương 106: Anh có thể làm được gì?
- Chương 108: Quấy rầy, quấy rầy
- Chương 109: Nên đọc "Chicken Soup for the Soul"(*) nhiều hơn
- Chương 110: "Em"
- Chương 111: Cô bạn nhỏ quả thực có dũng có mưu a
- Chương 112: Canh gà ngon không?
- Chương 113: Không uống? Không thích?
- Chương 114: Tức giận?
- Chương 115: Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác
- Chương 116: Anh không cần em nuôi a
- Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền
- Chương 118: Vậy mà còn có cao thủ
- Chương 119: BOSS?
- Chương 120: Chơi quá trớn
- Chương 121: Nhẫn dây đằng
- Chương 122: Thích không?
- Chương 123: Không vội
- Chương 124
- Chương 125: Cậu nhóc Tống An An
- Chương 126
- Chương 127: Tiểu Hoa trốn cái gì
- Chương 128: Về sau, xin nhờ cả vào cháu
- Chương 129: Sao Tiểu Hoa đã về rồi?
- Chương 130
- Chương 131: Kẻ tám lạng, người nửa cân
- Chương 132: Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a
- Chương 133
- Chương 135: Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?
- Chương 136: Cậu cũng từng bị mắng?
- Chương 137: Thật giống
- Chương 140: Cuối cùng thì Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?
- Chương 141: Dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn
- Chương 142: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?
- Chương 143: Ký với tôi đi
- Chương 144: Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? (L)
- Chương 145: Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?
- Chương 146: Rất giống a
- Chương 147
- Chương 148: Dạo gần đây, chú nói rất nhiều
- Chương 149: Nam Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng
- Chương 150: Viên
- Chương 151: Tiểu Hoa, tay đau
- Chương 152: Cách thức đúng đắn để khai thác Trịnh Vinh
- Chương 153: Đóng phim?
- Chương 154: Trên tay là thứ gì?
- Chương 155: Muốn ở cùng Tinh Tinh
- Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
- Chương 157: Trời ạ, có drama a
- Chương 158: Lên men
- Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
- Chương 160: Tôi thực xin lỗi
- Chương 161: Bênh vực kẻ yếu?
- Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít
- Chương 163: Tiểu Hoa muốn anh làm gì?
- Chương 164: Khám bệnh
- Chương 165
- Chương 166: Nhất định phải là King?
- Chương 167: A ô ~
- Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?
- Chương 169: Đánh cược không?
- Chương 170: Oa! Nam Tinh
- Chương 171: Thắng!
- Chương 172: Vì sao thiếu gia lại thích cô ấy?
- Chương 173: Thêm tiền
- Chương 174: Sao tên vương bát đản* này không đi cướp đi?
- Chương 175: Rời khỏi phòng thí nghiệm
- Chương 176: Ai nha, rất xứng đôi với cháu
- Chương 177: A Tự coi trọng người ta
- Chương 178: Nhận lầm???
- Chương 179: Nhận lầm người?
- Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a
- Chương 181: Thiếu gia thích thì tốt rồi
- Chương 182: Hết giận?
- Chương 183: Ăn "hoa"
- Chương 184: Quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn
- Chương 185
- Chương 186: Có thể tự bôi thuốc được không?
- Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn
- Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô
- bình luận