Một bóng dáng văn nhã đẹp đẽ đứng cạnh giường bệnh, hắn nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cố Niệm bị sao vậy?" Cố Nhược Trần nâng nâng mắt kính, tầm mắt hắn tuy dừng ở môi dưới đang cắn chặt của Cố Niệm nhưng hỏi lại là hỏi Cố Hoài Thư.
"Em ấy té cầu thang ngã từ trên lầu xuống, máu chảy đầy đất, em phát hiện nên đưa tới bệnh viện." Cố Hoài Thư mặt không một tia dao động đáp.
Cố Niệm trong lòng chít chít phản bác, làm gì tới mức đó, do Cố Hoài Thư để ý quá mà thôi, mấy giọt máu cũng bị anh phóng đại thành một bể máu.
Nhưng tại sao Cố Hoài Thư lại dấu không nói với Cố Nhược Trần mình bị Cố Vân Vân đẩy xuống? Em gái làm đầy chuyện ác kia anh vẫn không nhẫn tâm từ bỏ hay sao?
Ánh nâu trong mắt Cố Niệm dần trở nên ảm đạm.
"Anh tư, em xin lỗi anh..... Đều tại em lúc đó không giữ chặt anh, làm hại anh ngã xuống bị thương nặng tới vậy..... Em thực sự xin lỗi anh, anh tư....." Cố Vân Vân ngồi trên chiếc ghế bên phải giường của Cố Niệm, cô che mặt mà khóc, bả vai run run lên.
"Được rồi, đừng khóc nữa...." Cố Tùng Nhiên đứng ở một bên thật sự không chịu nổi tiếng khóc, tay rút một tờ khăn giấy đưa cho Cố Vân Vân.
Không giống với Cố Nhược Trần vừa từ phòng thí nghiệm gấp gáp chạy về, trong khoảng thời gian Cố Niệm nằm viện Cố Tùng Nhiên mỗi ngày đều đến thăm cậu. Mà mỗi lần hắn đến đều nhìn thấy Cố Vân Vân ngồi ở một bên khóc nức nở.
Tri giác của Cố Tùng Nhiên cảm thấy không khí giữa Cố Hoài Thư và Cố Vân Vân có gì đó là lạ, thái độ của Cố Hoài Thư thay đổi một trời một vực so với trước kia, không biết tại sao anh ta đột nhiên xem Cố Vân Vân như không khí, ánh mắt nhìn cô rét lạnh.
Tuy lúc ấy hắn không có mặt tại hiện trường nhưng nghe tin Cố Niệm ngã cầu thang nằm bệnh viện tim hắn cũng đập mạnh không thể khống chế nổi. Trong lòng hắn trách móc Cố Vân Vân không giữ chặt tay Cố Niệm làm cậu té xuống, nhưng nghĩ lại Cố Vân Vân chắc cũng có lòng nhưng không có sức cho nên ngoài mặt làm như không trách tội cô.
"Vân Vân có nấu canh gà cho em, em muốn uống một chén không?" Cố Nhược Trần mấy ngày rồi mới đến nhưng không bao lâu đã nhạy bén phát giác bầu không khí có gì đó không đúng.
Hắn ôm cánh tay đứng trước cửa sổ liếc Cố Hoài Thư một cái. Nguyên nhân khiến cho Cố Hoài Thư đối xử với Cố Vân Vân từ bà hoàng biến thành một con ở đợ là gì đây?
Trong lòng Cố Nhược Trần lờ mờ hiện lên một khả năng, hắn cố ý nhắc nhở Cố Niệm uống canh gà của Cố Vân Vân mang đến để làm thuốc thử chứng thực đáp án trong đầu.
"Đúng vậy, anh tư anh uống canh gà đi, anh bị bệnh lâu như vậy cũng nên uống chút canh để tẩm bổ. Canh gà này em phải ngồi canh lửa hơn hai giờ hầm cho anh đấy....."
Cố Vân Vân ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, hoa lê long lanh trong mưa, nhìn mà thấy thương, nếu Cố Niệm từ chối không uống canh gà, làm phụ tâm ý của cô thì đúng là lòng dạ độc ác, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Rõ ràng người làm ác là cô, kết quả lại còn bày ra vẻ mặt đáng thương y hệt chính mình mới là người bị hại, muốn lừa gạt hết mọi người xung quanh, lợi dụng từng người một dẫm chân đạp mạnh lên kẻ thù của mình, cho tới khi người đó bị vùi dập vào sâu trong đất, chết đi cô mới bằng lòng thiện bãi cam hưu.
*Thiện bãi cam hưu - Cam tâm tình nguyện bỏ qua.
"Anh không uống đâu, canh gà hơi dầu mỡ. Bụng anh bây giờ không khỏe lắm nên không muốn ăn uống gì hết, xin lỗi...." Cố Niệm trong lòng rủa xả con phù thủy giả nai này không thôi nhưng không thể chửi ầm lên, chỉ có thể dấu kim nhọn vào bông, mềm mại đáp lại.
Cố Nhược Trần mắt sắc như kiếm, lặng lẽ đem tầm mắt chuyển đến chiếc hộp giữ nhiệt đựng canh gà đã được mở nắp ra, bên trên canh gà màu vàng nhạt nổi bồng bềnh dầu. Ngay cả bọt canh còn không được hớt ra, người nấu nếu có tâm thì làm sao đến điều cơ bản này cũng không làm.
Cho nên bọt canh và dầu là cố tình giữ lại phải không? Thật là không ngờ đấy.....
Phòng bệnh của Cố Niệm hôm nay hết sức tấp nập, mấy anh em họ Cố hỏi han ân cần, châm trà rót nước, đúng là tri kỷ đến không thể tri kỷ hơn.
Cố Niệm bị thương nằm viện gần năm ngày nhưng anh cả Cố Hạo Cẩm từ đầu đến cuối đều không đến thăm lần nào, ngay cả một cái tin nhắn chỉ tốn vài nghìn tiền lẻ y cũng không thèm nhắn.
Lạnh lùng thật a....
Cố Niệm cảm thán một câu ở trong lòng sau đó thở dài một hơi, không biết cậu phải làm thế nào mới công lược được Cố Hạo Cẩm nữa.
Cậu chống khuỷu tay ngồi trên giường bệnh, còn đang thờ người suy nghĩ đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen nồng nặc hơi thở của loài ăn thịt, cả người cậu đều bị bao phủ bởi cái bóng của người nọ.
"Cố Niệm, mấy ngày nay em ở đây ăn *** no nê nhỉ? Anh đi phòng thí nghiệm có mấy ngày đã nhịn không nổi đi tìm trai lạ* để ** sao? Mẹ kiếp, em cũng lợi hại thật đấy!"
*野男人 - trai lạ là dã nam nhân á, ai thích từ Hán Việt hơn thì tự đổi trong đầu ha.
Giọng nói Cố Nhược Trần rét lạnh, hắn vươn tay tới gắt gao siết chặt cằm Cố Niệm, Cố Niệm không thể không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Anh, anh nói bậy bạ cái gì thế? Em không có...."
Cố Niệm vui vẻ thoải mái cười lớn trong lòng, thậm chí còn muốn cho Cố Nhược Trần biết cái thằng "trai lạ" trong miệng hắn chính là em trai Cố Hoài Thư của mình, nhưng cậu không thể thoát vai bé cừu sợ hãi run rẩy được đâu, nói chuyện cũng chỉ dám nói lí nhí.
"Là tại anh thời gian trước không cho em ăn đủ có phải không?" Cố Nhược Trần tức muốn điên lên, lửa giận đốt rụi phần lý trí còn lại trong đầu, giận quá mất khôn làm lộ sự thật hắn chính là người hết lần này tới lần khác cưỡng gian Cố Niệm.
"Là anh! Tên súc sinh mấy ngày trước cưỡng gian em là anh, anh..... Em, em hận anh!" Cố Niệm mở to hai mắt không dám tin vào sự thật, nước mắt chất chứa nổi thất vọng cùng thương tâm rơi rớt, cậu tự dưng đứng dậy nhào lên người Cố Nhược Trần đánh "thụp thụp" lên ngực hắn.
"Đúng vậy, chính là anh! Là anh thì làm sao? Cố Niệm, anh chỉ hận lúc trước không sớm ** em, phá trinh của em! Anh hận tại sao người đầu tiên ở bên em lại không phải là anh, thằng nhóc Cố Tùng Nhiên đúng là may mắn chiếm hết tiện nghi trên người em!"
Cố Nhược Trần dễ dàng ngăn lại móng vuốt nhỏ của Cố Niệm, hắn tháo mắt kính xuống ném sang một bên, cúi người bế Cố Niệm đang nằm trên giường bệnh lên đi thẳng đến cửa sổ.
*** bự của hắn dán chặt vào khe đít của Cố Niệm nghiền ép muốn đi vào, "Mấy ngày nay em lại trêu chọc tới Cố Hoài Thư có phải không? Cố Niệm, sao em thèm khát đàn ông dữ vậy, không thể sống thiếu dương v*t đàn ông có đúng không?"
"Em, em không có như thế..... Anh không được nói bậy, anh là tội phạm cưỡng gian....." Cố Niệm khóc khúc khích, giọng nói khàn đặc.
Cố Nhược Trần ôm Cố Niệm đặt lên bệ cửa sổ, hắn thô lỗ vừa cởi vừa xé áo sơ mi của Cố Niệm ra, khi nhìn đến hai vú trắng sáng như ngọc phủ đầy dấu hôn cùng dấu cắn, hắn giận dữ dùng tay nhéo lên thịt vú thật mạnh.
"Sao dám làm mà không dám nhận? Vậy dấu răng trên cặp vú lẳng lơ này là của thằng nào để lại đây?"
Cố Nhược Trần tức muốn điên lên, cúi đầu cắn lên vú bự của Cố Niệm, cố tình dùng răng nanh day day đầu v* hồng nhạt của cậu. Đầu lưỡi của hắn liếm qua liếm lại, giày vò đầu v*, giống như mãnh thú thời cổ xưa đánh dấu giống cái của chính mình, không chấp nhận được sự xâm phạm của bất kỳ giống đực nào khác.
"Là anh sai, là anh không thỏa mãn cái *** nhỏ của em, là do anh nên em mới phải đi tìm tình thương của thằng đàn ông khác." Cố Nhược Trần móc ra con *** cũng đang phẫn nộ không kém gì hắn, mau lẹ tụt quần cậu xuống, nhắm ngay miệng *** màu hồng phấn đang co rụt sợ hãi kia cắm vào trong.
Cửa sổ to rộng, ánh mặt trời sáng ngời từ bên ngoài chiếu vào trong. Lưng Cố Niệm áp vào mặt kính làm bằng thủy tinh của cửa sổ, bệ cửa sổ nhỏ xíu không đủ để mông cậu ngồi lên, người ở dưới sân bệnh viện chỉ cần ngước đầu lên liền có thể nhìn thấy cảnh tượng cậu bị người khác đè **, dâm đãng ở bên trên.
"Đừng! Đừng làm ở chỗ này mà...." Cố Niệm hai mắt trắng dã, sợ hãi kêu lên.
"Sao không được làm ở chỗ này? *** bự của anh phải cho em ăn no, để em không còn sức đi quyến rũ thằng khác!" Cố Nhược Trần cố ý trừng phạt Cố Niệm cho nên thọc *** bự thật sâu vào bên trong mà không làm bất kỳ bước dạo đầu nào.
Trong khoảnh khắc vật bất thường to lớn đi vào trong, nước mắt Cố Niệm không kiềm lại được mà lăn dài xuống.
【 tác gia có lời muốn nói: 】
Trứng màu: Anh hai trước mặt anh ba điên cuồng ** Cố Niệm, vú lớn cọ cơ ngực, anh ba xem phim sex gay trực tiếp, cả người đều bị anh ba hôn.
____Truyện chỉ được đăng tại wattpad @Garen_
Cố Nhược Trần cho rằng Cố Niệm đang căm phẫn, oán hận hắn, nhưng thật ra Cố Niệm khóc vì thấy quá sướng.
"Phốc kỉ phốc kỉ" *** bự dính đầy nước dâm không ngừng va chạm điểm nhạy cảm của âm đ*o, *** nhỏ chịu không được cường độ làm kịch liệt của Cố Nhược Trần mà đem *** bự của hắn hút lấy càng chặt, làm hắn suýt chút nữa bị hút đến mức bắn tinh.
"Thả lỏng! Em định kẹp cho anh chết ở bên trong luôn đúng không hả? Cho anh chết sớm một chút sau đó đi tìm thằng trai lạ kia của em có phải không? Cố Nhược Trần liếc Cố Niệm một cái sau đó hung hăng cắn mấy phát lên cái vú không ngừng lắc lư của cậu.
Hai trứng dái nặng trĩu của Cố Nhược Trần không ngừng đập mạnh lên đáy chậu phát ra tiếng "bạch bạch bạch", hai đùi non của Cố Niệm cũng bị cọ xát mà đỏ bừng lên.
Cố Niệm chịu không nổi nữa, cậu vặn vẹo người nghiêng sang một bên, *** nhỏ hướng lên cao phóng ra từng đợt t*ng trùng màu trắng đục, bắn hết lên mặt cửa sổ thủy tinh.
"Không phải em sợ người khác nhìn thấy sao? Sợ bị phát hiện mà còn bắn lên mặt kính thủy tinh, muốn nhanh nhanh kéo thêm một đám đàn ông tới đây ** cái *** nhỏ này có phải hay không?"
Cố Nhược Trần tuy đem Cố Niệm bế lên cửa sổ nhưng hắn chỉ muốn trừng phạt cậu một chút, cũng không muốn bảo bối của hắn bị thằng rác rưởi nào khác nhìn thấy rồi mơ ước. Hắn lao tới túm lấy đùi của Cố Niệm, kéo toàn thân cậu ngã lên người mình.
"Ưm ư, sâu chết mất, đừng thọc vào nữa...." Cố Niệm không còn chút sức, lung lay tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, nét nào ra nét đấy của Cố Nhược Trần.
Một cái kéo này của Cố Nhược Trần làm *** bự của hắn chôn càng sâu vào bên trong, eo hắn giống như được cài động cơ mô tưa không ngừng dập hông tiến lên phía trước. Cố Niệm bị dập tới mất hồn mất vía, chảy nước miếng ròng ròng, "Đừng ** nữa, *** anh cả quá lớn, em chết mất....."
Hai chiếc đùi thon dài trắng sáng dính đầy tinh dịch nhớp nháp cùng nước dâm, *** nhỏ hồng phấn nuốt lấy một con *** xấu xí khủng bố liên tục ra ra vào vào.
Hai cái vú dâm dật đằng kia trải đầy dấu cắn dấu hôn, giống như bị người kia bỏ quên không để ý tới mà ngứa ngáy liên tục cọ cọ lên cơ ngực căng phồng của Cố Nhược Trần, cánh môi đỏ bừng quyến rũ hé mở, kêu rên lung tung, "Ưm, to quá, to chết mất, đừng vào sâu nữa...."
Cố Hoài Thư vừa đẩy cửa phòng đi vào liền nhìn thấy một màn như vậy.
Anh chỉ định về nhà nấu cơm trưa mang đến cho Cố Niệm, lại không ngờ tới vừa trở về liền nhìn thấy em trai yêu dấu của mình bị người khác ** ***. Ánh mắt anh trở nên lạnh băng mau chóng đóng cửa lại để không làm lộ cảnh xuân ra ngoài.
"Thả ra, thả em ra, anh là tên tội phạm cưỡng gian...."
Cố Niệm ngạc nhiên không nghĩ Cố Hoài Thư lúc này sẽ về tới, hơn nữa cậu còn bị anh bắt quả tang tại trận, cậu giãy giụa muốn đẩy Cố Nhược Trần ra nhưng *** nhỏ ẩm ướt nóng hổi lại nuốt lấy *** bự không chịu nhả, bị Cố Hoài Thư nhìn chăm chú càng khiến cho âm đ*o cắn mút nhiệt tình hơn lúc bình thường gấp mấy lần.
"Thằng đàn ông của em quay lại rồi kìa, miệng nhỏ thấy nó lại càng biết cắn a, hưng phấn lắm phải không? Có muốn anh mời thằng đàn ông của em cùng nhau ** em không?
*** bự của Cố Nhược Trần bị *** nhỏ nóng hổi của Cố Niệm triền miên hút cắn nhém tý nữa đã trực tiếp bắn ra, hắn đột ngột lao tới đè lại eo nhỏ của Cố Niệm điên cuồng đẩy hông, cuối cùng đem từng luồng t*ng trùng sệt sệt nóng nóng bắn như xả đạn vào tử cung cậu.
"Mày vào đây làm gì? Như thế nào, muốn cùng tao song long ** hai cái lỗ thiếu ăn của đỉ dâm nhỏ này phải không?" Cố Nhược Trần tuy vừa bắn tinh nhưng *** bự vẫn còn cứng ngắc nhét ở bên trong *** nhỏ.
Hắn cúi đầu cắn xé đầu v* của Cố Niệm, định nhân cơ hội làm cho cậu động tình để *** nhỏ xoa bóp *** bự khiến nó nhanh chóng sung túc trở lại, đến lúc đó hắn có thể vui sướng, hạnh phúc thăm hỏi luôn cả lổ đít của Cố Niệm.
Cố Hoài Thư không nói một lời đứng như trời trồng quan sát hiện trường ** *** gần nửa buổi, bảo bối của anh bị người khác xoa vú, bị làm đến bên dưới sưng tấy, vậy mà tên đầu sỏ gây tội lại không chút liêm sỉ gọi Cố Niệm là "đỉ dâm nhỏ".
"Con mẹ nó, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Cố Hoài Thư vung tay hướng tới chỗ Cố Nhược Trần mà đánh, côn th*t của Cố Nhược Trần còn chôn bên trong *** nhỏ của Cố Niệm chưa rút ra cho nên ăn trọn một quyền của Cố Hoài Thư, sườn mặt nam tính từ từ sưng lên.
Cố Nhược Trần bị đánh một đòn mới tỉnh táo lại, biết cái mồm của mình vừa gây họa, lúc nãy do hắn quá tức giận chuyện cải trắng nhà mình trồng bị heo ủn đi mất cho nên mất hết lý trí đi nói Cố Niệm như vậy.
Hắn biết là mình đuối lý, chửi thề một câu trong cuốn họng, dùng khăn lau sạch tinh dịch cùng nước dâm dính trên thân ***, cứ như vậy rút chim lớn còn cứng bang bang ra ngoài lỗ nhỏ từng bước bước khỏi phòng bệnh.
Cố Niệm khóc thút thít trên cửa sổ, Cố Hoài Thư ruột đau như cắt cầm tấm thảm mỏng đi qua đắp lên người cậu, "Ngoan, đừng khóc, anh đem anh cả đuổi đi rồi, anh ôm em đi tắm trước có được không?"
Cố Niệm mệt mỏi vô lực "ừm" một tiếng, Cố Hoài Thư đặt môi trên trán cậu nhẹ nhàng hôn hôn.
Cố Hoài Thư dịu dàng ẩn nhẫn tắm rửa cho cậu, ngay cả lúc vệ sinh mười mấy đợt t*ng trùng trong lỗ nhỏ anh đều chỉ mím môi, cắn lấy môi dưới im lặng không nói.
Cố Niệm cùng Cố Hoài Thư tắm uyên ương, nước trong bồn âm ấm, thoải mái vô cùng, Cố Niệm nằm một chút đã ngủ gật.
Thấy cậu ngủ say, Cố Hoài Thư ôm lấy cậu, cẩn thận đặt nửa người trên của cậu lên miệng bồn tắm để cậu không bị ngã.
Cố Hoài Thư dùng sóng lưỡi nóng rực liếm mút, day cắn. Bản tính chiếm hữu của anh trỗi dậy mà hôn cậu từ trên dưới từ trong ra ngoài nhằm triệt tiêu triệt để dấu vết của người khác để lại.