Đế Hoàng Tôn - Chương 229: Thoát
Chương trước- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đế Hoàng Tôn
Chương 229: Thoát
Oanh!
Không biết bao lâu sau, Việt mới hồi tỉnh, chậm rãi đứng dậy. Toàn thân hắn không có sự thay đổi nào, nhưng chỉ có hắn mới tự hiểu được, bản thân đã mạnh hơn, đương nhiên không chỉ một tí.
Nửa bước sát ý, tình trạng của hắn lúc này có thể gọi như vậy, chỉ thiếu một chút là sát ý có thể ngưng hình rồi.
Sát ý của hắn không chỉ gia tăng sát thương của bản thân, mà còn có thể công kích tâm thần người khác, chỉ cần bạo phát đúng lúc, có thể giết chết ý chí chống cự của con mồi, để rồi nhất kích tất sát.
Lần này xâm nhập lòng đất tưởng đã tay trắng, không ngờ niềm vui lại đến bất ngờ như vậy, thu được một món hời lớn, khiến một kẻ điềm đạm như hắn cũng cảm thấy vô cùng hí hửng.
- Hoàn hảo, thực lực của ta đã tăng gấp đôi! Ác điểu, phía ngươi thế nào rồi?
Việt hồ hởi lên tiếng hỏi, có điều chẳng có âm thanh đáp lời hắn, chỉ có cây hắc vũ vẫn nằm chỏng chơ ở trung tâm quảng trường, xem ra đối phương đang ở trong trạng thái tập trung cao độ.
Không có gì làm, Việt cũng không có ý định tranh thủ thời gian để tu luyện mà chui vào một góc của quảng trường đánh một giấc. Đối với hắn thì có làm việc thì phải có giải lao, hai thứ đó không nên quá nghiêng về phía nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên vang lên trong đầu khiến Việt tỉnh giấc. Hắn khó nhọc mở mắt ra, ngồi dậy hỏi:
- Thế nào? Ngươi điều khiển được trận pháp này rồi hả?
“Ngươi nói nhảm gì vậy? Trận pháp này vô cùng tinh thâm, thời gian ngắn như vậy thì ngay cả bản tọa cũng không thể làm chủ được. Có điều tinh hoa bên trong bản tọa đã nắm được, chúng ta có thể rời khỏi Mê Thất Hồ này!”.
- Tốt! Quả nhiên không uổng công ta kỳ vọng cao vào ngươi!
Nghe thấy lời này, Việt lập tức tỉnh tảo, vẻ ngái ngủ trên mặt hoàn toàn biến mất, cất tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Mê Thất Đảo này cố nhiên rộng lớn thật, nhưng lớn đến mấy thì chung quy vẫn nó là một cái lồng giam mà thôi, bó buộc cuộc sống của con người. Chỉ cần rời khỏi đây thì bầu trời rộng lớn ngoài kia chẳng phải mặc sức chim bay hay sao.
- Chúng ta mau rời đi thôi!
Việt nhanh chóng tiến về trung tâm quảng trường nhặt chiếc lông vũ màu đen lên, sau đó hướng về phía thạch môn đi tới.
"Tiểu tử, không cần rời đi. Nơi này có một tòa truyền tống trận, có thể rời đi nhờ nó!"
Nghe lời chỉ dẫn của đại hắc điểu, Việt nhanh chóng tìm thấy một tòa tế đàn cổ xưa được dựng lên từ đá có kích thước tương đối nhỏ. Bên trên có khắc hoa văn cổ xưa, trên hoa văn phát ra hào quang như ẩn như hiện, hiển nhiên không phải là một cái truyền tống trận vô dụng.
"Tiểu tử, trận đồ vượt không gian vốn dĩ phải dùng đến "tinh", nhưng tòa truyền tống trận này chỉ cần truyền linh lực vào là được, xem ra người kia lập nên chỉ để rời khỏi phong ấn!"
Theo linh lực không ngừng được đưa vào, hào quang trên hoa văn ngày càng thịnh, chỉ một lát sau một đạo hắc sắc hào quang đã chạy đủ một vòng quanh các hoa văn.
"Ông!"
Hoa văn sáng lên, ở trung tâm tế đàn xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.
- Chúng ta đi thôi!
Việt chậm rãi bước vào bên trong vòng xoáy, đến khi bước ra đã thấy bản thân đứng trên mặt nước mênh mông vô tận, không một gợn sóng, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể khiến người ta phát điên.
"Quả nhiên trận pháp chỉ có thể đưa chúng ta lên tới mặt hồ!"
Dù đã đoán trước nhưng đại hắc điểu vẫn phải lên tiếng cảm thán. Đối với tu giả thì loại trận pháp vượt không gian cự ly ngắn như vậy thì không có mấy tác dụng, còn khả năng vượt qua phong ấn lại càng không cần nói, vì hai trận pháp cùng một trận sư tạo ra nên mới có tác dụng như vậy.
- Được rồi, mau chóng rời đi thôi!
Việt thì không mấy để ý đến điều đó, lên tiếng nhắc nhở. Hắn đã chán ngấy cái Mê Thất Hồ này rồi, cảm giác bị nhốt thật không có gì tù tội hơn.
"Ngươi không định dẫn mấy người bằng hữu trên đảo của ngươi đi cùng sao?"
- Bằng hữu? Mỗi người đều có cuộc sống riêng, tiện tay thì giúp, chứ ai có thể can thiệp vào số phận của người khác đây!
Trên gương mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười nhạt, tuy gọi là bằng hữu nhưng quan hệ cũng chưa đến mức đấy, nếu bản thân vẫn ở trên đảo thì hắn còn có thể tiện tay mang đối phương rời đi, đương nhiên là chỉ một vài ngươi chứ không phải cả gia tộc, dây mơ rễ má rất nhiều.
- Được rồi, chúng ta rời khỏi Mê Thất Hồ thôi!
Việt quay người đạp nước lao đi, theo phương hướng chỉ dẫn của hắc điểu, thân hình của hắn rất nhanh chóng biến mất trên mặt hồ mênh mông.
Thời gian trôi rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nửa tháng, nhưng Việt vẫn lênh đênh trên Mê Thất Hồ, chưa có dấu hiệu gì là sắp thoát được.
- Mẹ kiếp! Ác điểu, sao vẫn chưa thể thoát khỏi Mê Thất Hồ vậy?
Nhìn mặt nước mênh mông vô tận xung quanh, nói không giận thì chính là nói dối, Việt không kiềm được phải lên tiếng trách cứ.
"Trận pháp phức tạp hơn ta tưởng, nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn nắm được hết. Ngươi yên tâm, nửa tháng vừa rồi không hề lãng phí bản tọa đã nắm được quỹ tích của nó!"
Thanh âm đầy chắc nịch của đại hắc điểu vang lên, tràn ngập tự tin và khát vọng khẳng định bản thân.
Việt lúc này cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đương nhiên rồi, trong tình cảnh này chỉ còn biết đặt niềm tin vào đối phương mà thôi.
Thế nhưng lại nửa tháng nữa trôi qua, xung quanh vẫn là mặt nước mênh mông, thực sự thì niềm tin dành cho đại hắc điểu đã cạn kiệt, Việt chỉ còn biết lắc đầu nói ra tâm sự trong lòng:
- Mẹ kiếp, ngươi lúc nào cũng tự cao tự đại, làm như bản thân vô địch thiên hạ đến nơi rồi, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!
Hiển nhiên một tháng vừa rồi hoàn toàn lãng phí, đại kế rời khỏi Mê Thất Hồ không có chút tiến triển nào khiến cho đại hắc điểu cũng cảm thấy nóng mặt, không biết phải đối đáp ra sao, chỉ đành cứng miệng:
“Tiểu tử, nói năng cho cẩn thận! Cái gì cũng cần thời gian, bản tọa cảm giác được chúng ta sắp đi đến đích rồi!”
- Giờ phút này thì nói gì cũng vô dụng!
“Đúng vậy! Ngoài việc đặt niềm tin vào bản tọa thì tiểu tử ngươi còn...”
Thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên dừng lại, điều này khiến Việt cảm thấy khó hiểu. Con hung cầm này luôn coi trời bằng vung, tự cao tự đại, chẳng nhẽ giờ đối phương đã biết tôn trọng hắn?
“Tiểu tử! Bản tọa cảm giác được khí tức nhân loại phía bên trái, cách chúng ta không quá xa, mau mau tiến tới!”
Đại hắc điểu cũng không im lặng quá lâu, chỉ khoảng mười giây thì thanh âm của nó lại vang lên trong đầu của Việt. Thông tin này thực sự khiến hắn cảm thấy vui mừng, mặc dù phải quay trở lại Mê Thất Đảo, nhưng so với việc lênh đênh trên sông nước mãi như này vẫn còn tốt chán.
Thân hình lướt đi rất nhanh trên mặt hồ, tuy nhiên đi được mười phút mà trước mặt vẫn chỉ là mặt hồ mênh mông khiến Việt có chút uể oải, đang định lên tiếng hỏi hắc điểu thì đột nhiên có tiếng cười từ phía trước truyền lại:
- Ha ha ha, Linh Nhi, phía trước là Mê Thất Hồ, nàng còn muốn chạy nữa sao?
- Bổn cô nương thà chết chứ quyết không để ngươi làn nhục!
- Nàng còn biện pháp nào sao...Dừng lại, nàng điên à? Tiến vào Mê Thất Hồ khác nào tự sát! Tiện nhân, mau dừng lại!
Việt mừng rỡ gia tăng tốc độ, chỉ trong một cái hô hấp, cơn gió nhẹ ập vào mặt, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi, không còn là mặt nước mênh mông tĩnh lặng, mà là đất liền tràn ngập sức sống.
Một thân ảnh đang bay về phía hắn, không, chính xác là bay tới phạm vi của hồ nước, bộ dáng kiên quyết không quay đầu lại.
Linh cơ lóe lên trong đầu, Việt có chút hoài nghi, lại có chút mừng rỡ, chân hắn đạp xuống mặt hồ, mượn đà bay lên, vừa kịp thời bắt lấy người kia, không dừng lại mà tiếp tục bay về phía bờ.
Hạ thân xuống mặt đất, cảm nhận được sức sống mạnh liệt, cảm nhận được áp lực vô hình đã hoàn toàn cởi bỏ, Việt cảm thấy không quá tin tưởng. Niềm vui đến với hắn quá bất ngờ, khiến hắn không kịp thích nghi.
Hắn hít thêm vài hơi nữa, cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ nhất:
- Vậy là đã thoát khỏi Mê Thất Hồ!
Không biết bao lâu sau, Việt mới hồi tỉnh, chậm rãi đứng dậy. Toàn thân hắn không có sự thay đổi nào, nhưng chỉ có hắn mới tự hiểu được, bản thân đã mạnh hơn, đương nhiên không chỉ một tí.
Nửa bước sát ý, tình trạng của hắn lúc này có thể gọi như vậy, chỉ thiếu một chút là sát ý có thể ngưng hình rồi.
Sát ý của hắn không chỉ gia tăng sát thương của bản thân, mà còn có thể công kích tâm thần người khác, chỉ cần bạo phát đúng lúc, có thể giết chết ý chí chống cự của con mồi, để rồi nhất kích tất sát.
Lần này xâm nhập lòng đất tưởng đã tay trắng, không ngờ niềm vui lại đến bất ngờ như vậy, thu được một món hời lớn, khiến một kẻ điềm đạm như hắn cũng cảm thấy vô cùng hí hửng.
- Hoàn hảo, thực lực của ta đã tăng gấp đôi! Ác điểu, phía ngươi thế nào rồi?
Việt hồ hởi lên tiếng hỏi, có điều chẳng có âm thanh đáp lời hắn, chỉ có cây hắc vũ vẫn nằm chỏng chơ ở trung tâm quảng trường, xem ra đối phương đang ở trong trạng thái tập trung cao độ.
Không có gì làm, Việt cũng không có ý định tranh thủ thời gian để tu luyện mà chui vào một góc của quảng trường đánh một giấc. Đối với hắn thì có làm việc thì phải có giải lao, hai thứ đó không nên quá nghiêng về phía nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên vang lên trong đầu khiến Việt tỉnh giấc. Hắn khó nhọc mở mắt ra, ngồi dậy hỏi:
- Thế nào? Ngươi điều khiển được trận pháp này rồi hả?
“Ngươi nói nhảm gì vậy? Trận pháp này vô cùng tinh thâm, thời gian ngắn như vậy thì ngay cả bản tọa cũng không thể làm chủ được. Có điều tinh hoa bên trong bản tọa đã nắm được, chúng ta có thể rời khỏi Mê Thất Hồ này!”.
- Tốt! Quả nhiên không uổng công ta kỳ vọng cao vào ngươi!
Nghe thấy lời này, Việt lập tức tỉnh tảo, vẻ ngái ngủ trên mặt hoàn toàn biến mất, cất tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Mê Thất Đảo này cố nhiên rộng lớn thật, nhưng lớn đến mấy thì chung quy vẫn nó là một cái lồng giam mà thôi, bó buộc cuộc sống của con người. Chỉ cần rời khỏi đây thì bầu trời rộng lớn ngoài kia chẳng phải mặc sức chim bay hay sao.
- Chúng ta mau rời đi thôi!
Việt nhanh chóng tiến về trung tâm quảng trường nhặt chiếc lông vũ màu đen lên, sau đó hướng về phía thạch môn đi tới.
"Tiểu tử, không cần rời đi. Nơi này có một tòa truyền tống trận, có thể rời đi nhờ nó!"
Nghe lời chỉ dẫn của đại hắc điểu, Việt nhanh chóng tìm thấy một tòa tế đàn cổ xưa được dựng lên từ đá có kích thước tương đối nhỏ. Bên trên có khắc hoa văn cổ xưa, trên hoa văn phát ra hào quang như ẩn như hiện, hiển nhiên không phải là một cái truyền tống trận vô dụng.
"Tiểu tử, trận đồ vượt không gian vốn dĩ phải dùng đến "tinh", nhưng tòa truyền tống trận này chỉ cần truyền linh lực vào là được, xem ra người kia lập nên chỉ để rời khỏi phong ấn!"
Theo linh lực không ngừng được đưa vào, hào quang trên hoa văn ngày càng thịnh, chỉ một lát sau một đạo hắc sắc hào quang đã chạy đủ một vòng quanh các hoa văn.
"Ông!"
Hoa văn sáng lên, ở trung tâm tế đàn xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.
- Chúng ta đi thôi!
Việt chậm rãi bước vào bên trong vòng xoáy, đến khi bước ra đã thấy bản thân đứng trên mặt nước mênh mông vô tận, không một gợn sóng, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể khiến người ta phát điên.
"Quả nhiên trận pháp chỉ có thể đưa chúng ta lên tới mặt hồ!"
Dù đã đoán trước nhưng đại hắc điểu vẫn phải lên tiếng cảm thán. Đối với tu giả thì loại trận pháp vượt không gian cự ly ngắn như vậy thì không có mấy tác dụng, còn khả năng vượt qua phong ấn lại càng không cần nói, vì hai trận pháp cùng một trận sư tạo ra nên mới có tác dụng như vậy.
- Được rồi, mau chóng rời đi thôi!
Việt thì không mấy để ý đến điều đó, lên tiếng nhắc nhở. Hắn đã chán ngấy cái Mê Thất Hồ này rồi, cảm giác bị nhốt thật không có gì tù tội hơn.
"Ngươi không định dẫn mấy người bằng hữu trên đảo của ngươi đi cùng sao?"
- Bằng hữu? Mỗi người đều có cuộc sống riêng, tiện tay thì giúp, chứ ai có thể can thiệp vào số phận của người khác đây!
Trên gương mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười nhạt, tuy gọi là bằng hữu nhưng quan hệ cũng chưa đến mức đấy, nếu bản thân vẫn ở trên đảo thì hắn còn có thể tiện tay mang đối phương rời đi, đương nhiên là chỉ một vài ngươi chứ không phải cả gia tộc, dây mơ rễ má rất nhiều.
- Được rồi, chúng ta rời khỏi Mê Thất Hồ thôi!
Việt quay người đạp nước lao đi, theo phương hướng chỉ dẫn của hắc điểu, thân hình của hắn rất nhanh chóng biến mất trên mặt hồ mênh mông.
Thời gian trôi rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nửa tháng, nhưng Việt vẫn lênh đênh trên Mê Thất Hồ, chưa có dấu hiệu gì là sắp thoát được.
- Mẹ kiếp! Ác điểu, sao vẫn chưa thể thoát khỏi Mê Thất Hồ vậy?
Nhìn mặt nước mênh mông vô tận xung quanh, nói không giận thì chính là nói dối, Việt không kiềm được phải lên tiếng trách cứ.
"Trận pháp phức tạp hơn ta tưởng, nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn nắm được hết. Ngươi yên tâm, nửa tháng vừa rồi không hề lãng phí bản tọa đã nắm được quỹ tích của nó!"
Thanh âm đầy chắc nịch của đại hắc điểu vang lên, tràn ngập tự tin và khát vọng khẳng định bản thân.
Việt lúc này cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đương nhiên rồi, trong tình cảnh này chỉ còn biết đặt niềm tin vào đối phương mà thôi.
Thế nhưng lại nửa tháng nữa trôi qua, xung quanh vẫn là mặt nước mênh mông, thực sự thì niềm tin dành cho đại hắc điểu đã cạn kiệt, Việt chỉ còn biết lắc đầu nói ra tâm sự trong lòng:
- Mẹ kiếp, ngươi lúc nào cũng tự cao tự đại, làm như bản thân vô địch thiên hạ đến nơi rồi, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!
Hiển nhiên một tháng vừa rồi hoàn toàn lãng phí, đại kế rời khỏi Mê Thất Hồ không có chút tiến triển nào khiến cho đại hắc điểu cũng cảm thấy nóng mặt, không biết phải đối đáp ra sao, chỉ đành cứng miệng:
“Tiểu tử, nói năng cho cẩn thận! Cái gì cũng cần thời gian, bản tọa cảm giác được chúng ta sắp đi đến đích rồi!”
- Giờ phút này thì nói gì cũng vô dụng!
“Đúng vậy! Ngoài việc đặt niềm tin vào bản tọa thì tiểu tử ngươi còn...”
Thanh âm của đại hắc điểu đột nhiên dừng lại, điều này khiến Việt cảm thấy khó hiểu. Con hung cầm này luôn coi trời bằng vung, tự cao tự đại, chẳng nhẽ giờ đối phương đã biết tôn trọng hắn?
“Tiểu tử! Bản tọa cảm giác được khí tức nhân loại phía bên trái, cách chúng ta không quá xa, mau mau tiến tới!”
Đại hắc điểu cũng không im lặng quá lâu, chỉ khoảng mười giây thì thanh âm của nó lại vang lên trong đầu của Việt. Thông tin này thực sự khiến hắn cảm thấy vui mừng, mặc dù phải quay trở lại Mê Thất Đảo, nhưng so với việc lênh đênh trên sông nước mãi như này vẫn còn tốt chán.
Thân hình lướt đi rất nhanh trên mặt hồ, tuy nhiên đi được mười phút mà trước mặt vẫn chỉ là mặt hồ mênh mông khiến Việt có chút uể oải, đang định lên tiếng hỏi hắc điểu thì đột nhiên có tiếng cười từ phía trước truyền lại:
- Ha ha ha, Linh Nhi, phía trước là Mê Thất Hồ, nàng còn muốn chạy nữa sao?
- Bổn cô nương thà chết chứ quyết không để ngươi làn nhục!
- Nàng còn biện pháp nào sao...Dừng lại, nàng điên à? Tiến vào Mê Thất Hồ khác nào tự sát! Tiện nhân, mau dừng lại!
Việt mừng rỡ gia tăng tốc độ, chỉ trong một cái hô hấp, cơn gió nhẹ ập vào mặt, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi, không còn là mặt nước mênh mông tĩnh lặng, mà là đất liền tràn ngập sức sống.
Một thân ảnh đang bay về phía hắn, không, chính xác là bay tới phạm vi của hồ nước, bộ dáng kiên quyết không quay đầu lại.
Linh cơ lóe lên trong đầu, Việt có chút hoài nghi, lại có chút mừng rỡ, chân hắn đạp xuống mặt hồ, mượn đà bay lên, vừa kịp thời bắt lấy người kia, không dừng lại mà tiếp tục bay về phía bờ.
Hạ thân xuống mặt đất, cảm nhận được sức sống mạnh liệt, cảm nhận được áp lực vô hình đã hoàn toàn cởi bỏ, Việt cảm thấy không quá tin tưởng. Niềm vui đến với hắn quá bất ngờ, khiến hắn không kịp thích nghi.
Hắn hít thêm vài hơi nữa, cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ nhất:
- Vậy là đã thoát khỏi Mê Thất Hồ!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm