Đế Hoàng Tôn - Chương 84: Lạc đường
Chương trước- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đế Hoàng Tôn
Chương 84: Lạc đường
Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một bóng người lặng lẽ hành tẩu, đôi mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, linh lực lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phóng xuất, tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Việt xâm nhập chốn núi rừng hoang vu, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh thậm chí nhiều quá mức, di chuyển cũng lặng lẽ không gây tiếng động, thậm chí bụi cũng không bay lên, yên ắng tiến nhanh vào nơi sâu xa của sơn mạch.
Nơi này thật đặc biệt, mỗi lần bước dấu chân đều in sâu vào trong bùn đất, cho nên đi được không lâu thì Việt cũng có chút thở hổn hển, liên tục lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng vã ra.
Thực ra nếu hắn sử dụng linh lực thôi động cơ thể, có thể gia tăng tốc độ, đồng thời không phải đổ mồ hôi, thế nhưng sức lực có thể hồi rất nhanh nhưng linh lực thì không được như vậy. Tại nơi được coi là hung địa mà Đệ nhất Bộ có đi mà không có về, hắn không muốn lãng phí linh lực.
Thịch!
Một thanh âm trầm thấp vang lên, bên dưới lớp đất phủ kín cành lá mục nát, một con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền muôn ngay lập tức bắt lấy gã thiếu niên nuốt vào bụng. Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ nhỏ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.
Thình lình xảy ra tập kích không khiến Việt hoảng loạn, lập tức nghiêng người tránh một kích tất sát. Song thủ gần như ngay lúc tiếng động phá bùn đất phát ra đã ngưng tụ hắc bạch ấn, song ấn hợp nhất, đánh thẳng vào bụng của con độc xà.
Một chiêu Song Ngư ấn nhìn phiêu lãng tự tại nhưng sức công phá lại quá cuồng bạo, phần giữa thân thể độc xà lập tức vỡ nát.
Đã đắc thủ, nhưng Việt chưa dừng lại, hắn lập tức nhảy lên, dùng toàn lực giậm hai chân lên thân rắn.
Uỳnh!
Một cú giậm quán đầy linh lực, nặng như núi đá, trực tiếp ép độc xã lún vào bùn. Mặt đất run rẩy, quả nhiên con độc xà chưa chết, gào thét lăn lóc trên đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.
Đến lúc này mới thực sự mất đi sinh mệnh.
- Đường Xà?
Việt không khỏi thấy lạnh người. Đường Xà, phát triển hết mức có thể tiến vào Tam cấp. Có điều điểm đáng sợ của nó không nằm ở cấp độ mà ở kịch độc của nó. Bị Đường Xà cắn, nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.
- Bao giờ mới thoát khỏi cái sơn mạch quái quỷ này?
Không khỏi thở dài một tiếng, Việt bỏ lại thi thể Đường Xà, Việt tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, đôi mắt già đời lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất.
Cứ như vậy, Việt bị tập kích thêm chục lần nữa, nhưng hắn cũng vì thế mà cảm thấy phiền lòng. Việc này đã trở nên quá quen thuộc trong những ngày vừa qua. Ít ra vẫn đỡn hơn là chạm phải mấy tồn tại như Lam Nhạc Tê vương, đấy đúng là một hồi tai nạn thực sự. Nếu được, hắn mong cho đến khi ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch không bao giờ phải chạm mặt bọn chúng.
Nhưng tiếc thay, nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn, không phải là nơi hắn muốn là được.
NGAO A...
Bên trong một khe núi xa xa, một đầu yêu thú thân dài 10m, cao 3m ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm thê lương mờ mịt lấy khe núi làm trung tâm, khuếch tán ra phạm vi mấy trăm dặm, yêu khí trùng thiên, những yêu thú cấp thấp ở phụ cận đều quỳ rạp xuống mặt đất, phát ra thanh âm ô ô thần phục.
- Ôi mẹ ơi, lại con gì động kinh vậy...
Việt không kịp suy nghĩ gì cả, thân hình lập tức lóe lên, chui vào một đống loạn thạch ở bên cạnh để ẩn nấp.
Chỉ cần nghe tiếng hống kinh thiên động địa này đã biết đây là một tồn tại có thể sánh với Lam Nhạc Tê vương, lom dom cỡ như hắn gặp phải chỉ có một con đường chết, trốn cũng trốn không thoát.
Vù vù vù hô...
Yêu phong nổi lên bốn phía, một đầu hắc lang khổng lồ xuất hiện, Địa bảng bài danh 102 Âm Phong Lang, theo thường lệ đi ra ngoài mỗi tháng một lần, thậm chí đến nỗi không một đầu yếu thú nào dám chạy trốn cả, toàn bộ nằm sấp trên mặt đất, không chút động đậy
Giữa không trung, Âm Phong Lang quét mắt nhìn, chợt há miệng hút một đầu yêu ngưu to lớn đến bên miệng, một ngụm cắn thành hai đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Qua nửa ngày, Âm Phong Lang sau khi ăn xong điểm tâm liền gào lên hài lòng, lao về phương xa, bắt đầu dò xét lãnh địa của nó
Đợi sau khi Âm Phong Lang rời đi một thời gian, gã thiếu niên mới dám chui ra từ trong loạn thạch, không nhìn ngắm thứ gì mà lập tức bỏ chạy.
.....
- Rống!
Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.
Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú. Gương mặt thiếu niên non nớt tuấn tú một cách quá mức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đủ tà khí.
- Hắc hắc!
Gã thiếu niên thân trên xích lõa, trên thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt. Thân thể này nhìn qua cũng không có quá mức cường hãn bức người, nhưng thân dài vai rộng, bên dưới làn da trắng dính đầy máu cũng phảng phất cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.
Gần một tháng trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sắp sửa ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch, khiến Việt thực sự cảm thấy uể oải.
Phải biết rằng một tháng này không phải là đi dã ngoại, hắn lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu, tiến hành chiến đấu sinh tử với vô số loại Yêu thú khác nhau. Hầu như mỗi một ngày đều có trải qua một trận chiến kịch liệt gian khổ, không phải là tôi luyện hay rèn giũa gì cho oai, mà là bị đuổi giết chạy như chó.
Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, trên người Việt thi thoảng lại tản ra khí tức đồ tể tưởng như đã biến mất từ lâu.
Cảm giác như vậy, cho dù người khác chưa động hắn, hắn cũng nhất định gây với người ta.
Toạc!
Đôi tay trắng trẻo dưới sự bao vây của linh lực xé toạc đầu Ma Báo này ra, sau đó móc ra một khỏa tinh hạch thấm đẫm máu tươi.
- Cuối cùng cũng có!
Việt nhoẻn miệng cười.
Thứ này được gọi là Linh phách, tập trung tinh hoa linh lực của yêu thú. Nhất cấp cảm Linh, nhị cấp khai Linh, tam cấp ngưng Luân, Tứ cấp thành Phách, yêu thú đến tận đạt được Tứ cấp mới có thể cô đọng linh phách, bất quá một vài trường hợp tam cấp đỉnh đã tồn tại thứ quý giá này rồi.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hay nói đúng hơn là tìm vui trong cơn bĩ cực, trước mắt còn nỗi lo lớn, bao giờ mới ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch này.
Việt đứng dậy, chuyển ánh mắt về phía chân trời, vầng Thái dương đã hạ xuống, đỏ rực cả một mảnh núi rừng. Đảo mắt nhìn quanh, hắn biết bản thân có lẽ đã lạc đường, nhưng không nao núng mà tìm chỗ nghỉ chân cho sướng.
- Ồ, phía trước...
Phía trước truyền đến tiếng róc rách trong veo hấp dẫn sự chú ý của Việt, rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một dòng suối nhỏ vắt qua khu rừng.
Việt không nói nhiều, lập tức để nguyên cả y phục nhảy ùm xuống nước, cọ rửa thân thể, đồng thời cũng giặt luôn y phục. Phải nhắc lại, bản thân hắn không phải là nữ hài tử ưa thích sạch sẽ, thế nhưng trên người tồn tại máu huyết đã quá lâu rồi, nếu không tẩy rửa chẳng mấy mà thành huyết nhân.
Cảm giác sảng khoái tràn ngập toàn thân, ánh mắt dần dần lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ dài...
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Anh em bằng hữu nào chưa vote thì bớt chút thời gian vote 10 sao nhé, đứng vote cả năm trời oải quá. Vị nào khá giả thì có thể ném nguyệt phiếu kim đậu... ủng hộ, kinh tế khó khăn thì còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!
Đây không phải là lần đầu tiên Việt xâm nhập chốn núi rừng hoang vu, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh thậm chí nhiều quá mức, di chuyển cũng lặng lẽ không gây tiếng động, thậm chí bụi cũng không bay lên, yên ắng tiến nhanh vào nơi sâu xa của sơn mạch.
Nơi này thật đặc biệt, mỗi lần bước dấu chân đều in sâu vào trong bùn đất, cho nên đi được không lâu thì Việt cũng có chút thở hổn hển, liên tục lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng vã ra.
Thực ra nếu hắn sử dụng linh lực thôi động cơ thể, có thể gia tăng tốc độ, đồng thời không phải đổ mồ hôi, thế nhưng sức lực có thể hồi rất nhanh nhưng linh lực thì không được như vậy. Tại nơi được coi là hung địa mà Đệ nhất Bộ có đi mà không có về, hắn không muốn lãng phí linh lực.
Thịch!
Một thanh âm trầm thấp vang lên, bên dưới lớp đất phủ kín cành lá mục nát, một con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền muôn ngay lập tức bắt lấy gã thiếu niên nuốt vào bụng. Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ nhỏ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.
Thình lình xảy ra tập kích không khiến Việt hoảng loạn, lập tức nghiêng người tránh một kích tất sát. Song thủ gần như ngay lúc tiếng động phá bùn đất phát ra đã ngưng tụ hắc bạch ấn, song ấn hợp nhất, đánh thẳng vào bụng của con độc xà.
Một chiêu Song Ngư ấn nhìn phiêu lãng tự tại nhưng sức công phá lại quá cuồng bạo, phần giữa thân thể độc xà lập tức vỡ nát.
Đã đắc thủ, nhưng Việt chưa dừng lại, hắn lập tức nhảy lên, dùng toàn lực giậm hai chân lên thân rắn.
Uỳnh!
Một cú giậm quán đầy linh lực, nặng như núi đá, trực tiếp ép độc xã lún vào bùn. Mặt đất run rẩy, quả nhiên con độc xà chưa chết, gào thét lăn lóc trên đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.
Đến lúc này mới thực sự mất đi sinh mệnh.
- Đường Xà?
Việt không khỏi thấy lạnh người. Đường Xà, phát triển hết mức có thể tiến vào Tam cấp. Có điều điểm đáng sợ của nó không nằm ở cấp độ mà ở kịch độc của nó. Bị Đường Xà cắn, nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.
- Bao giờ mới thoát khỏi cái sơn mạch quái quỷ này?
Không khỏi thở dài một tiếng, Việt bỏ lại thi thể Đường Xà, Việt tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, đôi mắt già đời lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất.
Cứ như vậy, Việt bị tập kích thêm chục lần nữa, nhưng hắn cũng vì thế mà cảm thấy phiền lòng. Việc này đã trở nên quá quen thuộc trong những ngày vừa qua. Ít ra vẫn đỡn hơn là chạm phải mấy tồn tại như Lam Nhạc Tê vương, đấy đúng là một hồi tai nạn thực sự. Nếu được, hắn mong cho đến khi ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch không bao giờ phải chạm mặt bọn chúng.
Nhưng tiếc thay, nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn, không phải là nơi hắn muốn là được.
NGAO A...
Bên trong một khe núi xa xa, một đầu yêu thú thân dài 10m, cao 3m ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm thê lương mờ mịt lấy khe núi làm trung tâm, khuếch tán ra phạm vi mấy trăm dặm, yêu khí trùng thiên, những yêu thú cấp thấp ở phụ cận đều quỳ rạp xuống mặt đất, phát ra thanh âm ô ô thần phục.
- Ôi mẹ ơi, lại con gì động kinh vậy...
Việt không kịp suy nghĩ gì cả, thân hình lập tức lóe lên, chui vào một đống loạn thạch ở bên cạnh để ẩn nấp.
Chỉ cần nghe tiếng hống kinh thiên động địa này đã biết đây là một tồn tại có thể sánh với Lam Nhạc Tê vương, lom dom cỡ như hắn gặp phải chỉ có một con đường chết, trốn cũng trốn không thoát.
Vù vù vù hô...
Yêu phong nổi lên bốn phía, một đầu hắc lang khổng lồ xuất hiện, Địa bảng bài danh 102 Âm Phong Lang, theo thường lệ đi ra ngoài mỗi tháng một lần, thậm chí đến nỗi không một đầu yếu thú nào dám chạy trốn cả, toàn bộ nằm sấp trên mặt đất, không chút động đậy
Giữa không trung, Âm Phong Lang quét mắt nhìn, chợt há miệng hút một đầu yêu ngưu to lớn đến bên miệng, một ngụm cắn thành hai đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Qua nửa ngày, Âm Phong Lang sau khi ăn xong điểm tâm liền gào lên hài lòng, lao về phương xa, bắt đầu dò xét lãnh địa của nó
Đợi sau khi Âm Phong Lang rời đi một thời gian, gã thiếu niên mới dám chui ra từ trong loạn thạch, không nhìn ngắm thứ gì mà lập tức bỏ chạy.
.....
- Rống!
Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.
Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú. Gương mặt thiếu niên non nớt tuấn tú một cách quá mức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đủ tà khí.
- Hắc hắc!
Gã thiếu niên thân trên xích lõa, trên thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt. Thân thể này nhìn qua cũng không có quá mức cường hãn bức người, nhưng thân dài vai rộng, bên dưới làn da trắng dính đầy máu cũng phảng phất cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.
Gần một tháng trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sắp sửa ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch, khiến Việt thực sự cảm thấy uể oải.
Phải biết rằng một tháng này không phải là đi dã ngoại, hắn lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu, tiến hành chiến đấu sinh tử với vô số loại Yêu thú khác nhau. Hầu như mỗi một ngày đều có trải qua một trận chiến kịch liệt gian khổ, không phải là tôi luyện hay rèn giũa gì cho oai, mà là bị đuổi giết chạy như chó.
Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, trên người Việt thi thoảng lại tản ra khí tức đồ tể tưởng như đã biến mất từ lâu.
Cảm giác như vậy, cho dù người khác chưa động hắn, hắn cũng nhất định gây với người ta.
Toạc!
Đôi tay trắng trẻo dưới sự bao vây của linh lực xé toạc đầu Ma Báo này ra, sau đó móc ra một khỏa tinh hạch thấm đẫm máu tươi.
- Cuối cùng cũng có!
Việt nhoẻn miệng cười.
Thứ này được gọi là Linh phách, tập trung tinh hoa linh lực của yêu thú. Nhất cấp cảm Linh, nhị cấp khai Linh, tam cấp ngưng Luân, Tứ cấp thành Phách, yêu thú đến tận đạt được Tứ cấp mới có thể cô đọng linh phách, bất quá một vài trường hợp tam cấp đỉnh đã tồn tại thứ quý giá này rồi.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hay nói đúng hơn là tìm vui trong cơn bĩ cực, trước mắt còn nỗi lo lớn, bao giờ mới ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch này.
Việt đứng dậy, chuyển ánh mắt về phía chân trời, vầng Thái dương đã hạ xuống, đỏ rực cả một mảnh núi rừng. Đảo mắt nhìn quanh, hắn biết bản thân có lẽ đã lạc đường, nhưng không nao núng mà tìm chỗ nghỉ chân cho sướng.
- Ồ, phía trước...
Phía trước truyền đến tiếng róc rách trong veo hấp dẫn sự chú ý của Việt, rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một dòng suối nhỏ vắt qua khu rừng.
Việt không nói nhiều, lập tức để nguyên cả y phục nhảy ùm xuống nước, cọ rửa thân thể, đồng thời cũng giặt luôn y phục. Phải nhắc lại, bản thân hắn không phải là nữ hài tử ưa thích sạch sẽ, thế nhưng trên người tồn tại máu huyết đã quá lâu rồi, nếu không tẩy rửa chẳng mấy mà thành huyết nhân.
Cảm giác sảng khoái tràn ngập toàn thân, ánh mắt dần dần lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ dài...
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Anh em bằng hữu nào chưa vote thì bớt chút thời gian vote 10 sao nhé, đứng vote cả năm trời oải quá. Vị nào khá giả thì có thể ném nguyệt phiếu kim đậu... ủng hộ, kinh tế khó khăn thì còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm