Đế Hoàng Tôn - Chương 92: Hậu hội...
Chương trước- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đế Hoàng Tôn
Chương 92: Hậu hội...
Ánh mặt trời ấm áp một lần nữa xuyên qua sương mù, chiếu lên thân thể mọi người, đám người của Đỗ gia vốn đã vô cùng mệt mỏi đột nhiên kêu lên mừng rỡ, gương mặt ai nấy cũng tràn đầy hưng phấn.
Bọn họ không phải là những mạo hiểm đoàn thường xuyên tiến vào Loạn Yêu sơn mạch, lần này lại chọc phải đại họa, suýt chút nữa thì tất cả mọi người đã vĩnh viễn nằm lại trong đó làm bạn với oan hồn mãnh thú rồi.
Việt lúc này đã đứng trên nóc xe ngựa, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu trên người mình, trên mặt cũng nở nụ cười, ánh mắt hắn quay lại nhìn về phía sơn mạch Loạn Yêu. Lần này không chỉ đám người Đỗ gia mà ngay cả hắn cũng suýt chút nữa nằm lại trong đó, quả thực hú hồn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy quyết định đi xuyên qua sơn mạch của bản thân quả thực quá liều mạng, nơi sâu xa của sơn mạch tồn tại những đại yêu quá mức cường đại. Nghĩ đến trận chiến giữa Lam Nhạc Tê và lão già thần bí, quả thực là kinh thiên động địa, suýt chút nữa hủy diệt cả một lãnh địa. Mặc dù hắn tin rằng sớm muộn mình cũng đạt đến cảnh giới đó, nhưng đó là chuyện ở thì tương lai, hiện này vẫn quá tầm với hắn.
- Việt lão đệ, ngươi cùng quay về Đỗ gia với chúng ta nhé! Dù sao cũng lần đầu tới Phong Mi quốc, về Đỗ phủ chúng ta làm khách!
Có thể thoát ra khỏi khu rừng sương mù, Đỗ Phong hiển nhiên cũng rất vui mừng, hắn cười cười rồi quay đầu lại nói với Việt.
Gã thiếu niên chỉ cười cười chắp tay nói:
- Lão ca, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn! Tiểu đệ xin hẹn lão ca vào một dịp khác!
Tên nhóc con thanh tú bám lấy vạt áo của Việt, gương mặt đầy không nỡ nói ra:
- Lão đại! Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Việt đưa tay lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nó, nói:
- Hữu duyên thiên lý năng tượng ngộ!
Một làn hương thổi vào mặt của Việt, hắn quay sang nhìn người thiếu nữ xinh đẹp có ánh mắt đặc biệt trí tuệ. Nàng không có biểu lộ gì quá lưu luyến, chỉ nhìn hắn hỏi:
- Vô duyên đối diện bất tương phùng?
Việt ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng không khỏi khâm phục tài trí của cô bé này. Một câu nói nổi tiếng ở Địa cầu, ở nơi này hiển nhiên không ai biết, vậy mà nàng ta có thể từ câu trước mà đối câu sau chuẩn đến vậy.
Hắn bật cười, đột ngột đưa bàn tay trắng trẻo đã từng một đấm đẩy lui Hắc Lân Sư lên bóp bóp chiếc mũi nhỏ xinh của người thiếu nữ đương tuổi trăng rằm. Cử động mạnh dạn và đầy bất ngờ này của hắn khiến thiếu nữ sững người lại, gương mặt ráng một màu đỏ.
- Duyên số liệu có thật hay không ai có thể trả lời? Thế giới rộng lớn, thế nhưng mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, chỉ cần một đường hướng tới đỉnh cao, kiểu gì cũng có ngày gặp lại!
Việt buông tay, lại chắp tay hướng Đỗ Phong và đám người Đỗ gia:
- Đỗ lão ca, các vị, non xanh còn đó, nước biến chảy dài, hậu hội hữu kỳ!
Lời nói vừa dứt, hắn cũng là không hề có chút lưu luyến, xoay người bước đi. Dáng vẻ của hắn ung dung tự tại, hoàn toàn không để mọi chuyện vào trong lòng.
Cuộc đời hắn sinh ly tử biệt đã biết bao nhiêu lần trải qua, huynh đệ thân thiết chết trước mắt, kẻ thù truyền kiếp tạch sau lưng, chỉ là một lần chia ly như này, làm sao có thể tạo ra gợn sóng trong lòng hắn.
Nhìn bóng dáng của hắn dần hóa thành một chấm nhỏ, tên nhóc con mặt thanh tú lẩm bẩm:
- Sau này liệu có thể gặp lại Việt lão đại hay không?
Trầm Lạc Nhạn xoa xoa đầu nó, mỉm cười:
- Như hắn đã nói, chỉ cần vững bước tiến lên, tin rằng sẽ gặp lại!
.....
- Con mẹ nó ngu quá!
Việt đưa tay lên tự tát vào miệng mình một cái, trong lòng trách bản thân một cách thậm tệ. Vừa rồi hắn quá để ý đến hình tượng lãng tử trong ánh mắt của đám người Đỗ gia mà quên mất không mượn một thớt linh mã.
Dùng Phi Vân Mã cũng phải mất đến ba ngày mới đến được Lạc Hà, nếu giờ cuốc bộ thì cũng phải mất hơn một tuần, quan trọng hơn là cuốc bộ thì rất mệt mỏi và buồn chán.
Hơn nữa từ nơi này đến Lạc Hà không rõ có gặp được thành trấn nào hay không, mà dù gặp được đi chăng nữa thì không biết ở đó có thì linh mã mà mua hay không.
Lẽ nào giờ quay lại mượn ngựa?
- Không ổn, như vậy thì quá mất hình tượng!
Việt đưa mắt nhìn con đường lớn, trong lòng bắt đầu tính toán. Con đường này lớn như vậy, hiển nhiên là có không ít người qua lại. Bây giờ cứ chờ ở đây, đợi có đám tu giả nào đi qua thì mua lấy một thớt mà chạy cho sướng.
Suy nghĩ xong xuôi, hắn liền trèo lên một cây đại thụ to tới mấy người ôm ở ven đường, hái ít quả ăn ngon lành, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.
Cũng không phải chờ quá lâu, đã có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Việt vẫn an nhiên ngồi trên cây ăn nốt trái cây ngọt lịm cuối cùng, hai tai nghe ngóng, phát giác ít nhất cũng phải có ba chục kỵ mã đang tiến tới.
Đối phương đã tiến vào đường thẳng. Các kỵ sĩ nhất loạt đều vận kình trang màu xám, cổ áo có thêu một con ngựa mọc cánh, tổng cộng có mười hai người, còn lại đều là ngựa hoang không lắp dây cương bị buộc dây thừng vào cổ kéo đi.
Đặc biệt đám ngựa này đều là Nhị cấp linh thú Phi Thiên Mã loại thượng đẳng, tốc độ của chúng dù là Tam cấp linh thú mạnh mẽ nhất cũng phải chào thua.
Người có tu vi cao nhất của đám người chỉ là Linh Luân cảnh, Việt vững tin nhảy xuống đất, phủi phủi hai tay rồi chậm rãi đi ra giữa đường.
Lúc này đội người ngựa kia đã chỉ còn cách gã thiếu niên chừng hai trượng, kỵ sĩ đi đầu là một thanh niên chột mắt, gương mặt tuổi mười tám mộc mạc rắn rỏi, con mắt duy nhất sáng rực thần quang, thấy có người đứng chặn giữa đường liền quát lớn một tiếng, con kiện mã lập tức dừng lại trước mặt Việt chỉ hơn trượng.
Mười hai người hai mươi ba con mắt giống như hai mươi ba mũi tên chĩa thẳng vào gã thiếu niên, cả những con kiện mã đang thở hổn hển cũng nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
Thanh niên độc nhãn còn chưa nói gì thì đã có người quát lên:
- Vô duyên vô cớ chặn đường, tiểu tử ngươi muốn gì?
Việt cũng biết mình làm vậy đúng là hơi vô lễ, cười xòa nói:
- Thực xin lỗi, ta chỉ muốn mua một thớt ngựa mà thôi!
Một lão đầu gầy gò bên cạnh độc nhãn đại hán lấy trong chiếc túi treo bên yên ngựa ra một chiếc tẩu thuốc, cười khục khục nói:
- Mua một thớt ngựa? Có bán ngươi đi cũng không đủ mua một thớt ngựa của Phi Mã mục trường bọn ta đâu!
Ngoại trừ độc nhãn thanh niên, các hán tử còn lại đều cười phá lên chế giễu gã tiểu tử không biết trời cao đất dày này.
Việt cũng không vì bị chế giễu mà cảm thấy tức giận, sự ngu ngốc đó không phải hành vi có thể xuất hiện ở một kẻ như hắn. Hắn chỉ nhún vai nói:
- Thực sự là ta chỉ muốn mua một thớt ngựa mà thôi, các ngươi có thể ra giá!
- Chịu được một roi này rồi bàn tiếp!
Mặc dù Việt đã tỏ ra nhã nhặn nhất có thể, nhưng cử chỉ của hắn lọt vào mắt những kẻ khác lại trở thành rất ngứa mắt. Một gã trẻ tuổi nhất trong đoàn người quát lên, đồng thời vung một chiếc roi quất mạnh vào mặt của Việt.
Điều này khiến hắn cảm thấy phiền muộn, thực lực của hắn rõ ràng tương đương Linh Luân cảnh, đối phương chẳng nhẽ không nhìn ra, sao cứ coi hắn là quả hồng mềm vậy. Đang định ra tay thì có kẻ đã giúp hắn làm điều đó.
Độc nhãn thanh niên nhanh như cắt bắt lấy chiếc roi ngựa, sau đó dùng ánh mắt áy náy chắp tay nói:
- Gia nhân có điều xúc phạm, xin bằng hữu thứ tội! Một thớt ngựa này coi như lời tạ lỗi từ tại hạ!
Không ngờ đối phương có thiện ý đến vậy, Việt lập tức hai mắt tỏa sáng. Nhìn gã thuộc hạ miễn cưỡng dắt ngựa tới, hắn cũng không làm cao từ chối mà lập tức vui vẻ nhận lấy, miệng nói đãi bôi vài câu đa tạ.
- Tại hạ đang có việc gấp! Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!
Tung người nhảy lên ngựa, Việt không muốn dông dài câu chuyện, dùng ánh mắt tràn đầy thân thiện nhìn độc nhãn thanh niên chắp tay chào, rồi lập tức phóng ngựa đi thẳng.
Nhìn theo bóng ngựa dần biến mất, có người không nhịn được hừ lạnh:
- Đến tên còn không thèm hỏi, còn nói gì hậu hội hữu kỳ! Thiếu trường chủ à, chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, tại sao lại phải khách sáo như vậy?
- Ha ha, thực sự chỉ là một tên tiểu tử bình thường thôi sao...
Độc nhãn thanh niên nở nụ cười nhẹ, lắc lắc đầu rồi thúc ngựa cất vó. Đám thuộc hạ cũng vội vã đuổi theo, để lại một đám bụi mù trên đường lớn...
Bọn họ không phải là những mạo hiểm đoàn thường xuyên tiến vào Loạn Yêu sơn mạch, lần này lại chọc phải đại họa, suýt chút nữa thì tất cả mọi người đã vĩnh viễn nằm lại trong đó làm bạn với oan hồn mãnh thú rồi.
Việt lúc này đã đứng trên nóc xe ngựa, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu trên người mình, trên mặt cũng nở nụ cười, ánh mắt hắn quay lại nhìn về phía sơn mạch Loạn Yêu. Lần này không chỉ đám người Đỗ gia mà ngay cả hắn cũng suýt chút nữa nằm lại trong đó, quả thực hú hồn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy quyết định đi xuyên qua sơn mạch của bản thân quả thực quá liều mạng, nơi sâu xa của sơn mạch tồn tại những đại yêu quá mức cường đại. Nghĩ đến trận chiến giữa Lam Nhạc Tê và lão già thần bí, quả thực là kinh thiên động địa, suýt chút nữa hủy diệt cả một lãnh địa. Mặc dù hắn tin rằng sớm muộn mình cũng đạt đến cảnh giới đó, nhưng đó là chuyện ở thì tương lai, hiện này vẫn quá tầm với hắn.
- Việt lão đệ, ngươi cùng quay về Đỗ gia với chúng ta nhé! Dù sao cũng lần đầu tới Phong Mi quốc, về Đỗ phủ chúng ta làm khách!
Có thể thoát ra khỏi khu rừng sương mù, Đỗ Phong hiển nhiên cũng rất vui mừng, hắn cười cười rồi quay đầu lại nói với Việt.
Gã thiếu niên chỉ cười cười chắp tay nói:
- Lão ca, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn! Tiểu đệ xin hẹn lão ca vào một dịp khác!
Tên nhóc con thanh tú bám lấy vạt áo của Việt, gương mặt đầy không nỡ nói ra:
- Lão đại! Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Việt đưa tay lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nó, nói:
- Hữu duyên thiên lý năng tượng ngộ!
Một làn hương thổi vào mặt của Việt, hắn quay sang nhìn người thiếu nữ xinh đẹp có ánh mắt đặc biệt trí tuệ. Nàng không có biểu lộ gì quá lưu luyến, chỉ nhìn hắn hỏi:
- Vô duyên đối diện bất tương phùng?
Việt ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng không khỏi khâm phục tài trí của cô bé này. Một câu nói nổi tiếng ở Địa cầu, ở nơi này hiển nhiên không ai biết, vậy mà nàng ta có thể từ câu trước mà đối câu sau chuẩn đến vậy.
Hắn bật cười, đột ngột đưa bàn tay trắng trẻo đã từng một đấm đẩy lui Hắc Lân Sư lên bóp bóp chiếc mũi nhỏ xinh của người thiếu nữ đương tuổi trăng rằm. Cử động mạnh dạn và đầy bất ngờ này của hắn khiến thiếu nữ sững người lại, gương mặt ráng một màu đỏ.
- Duyên số liệu có thật hay không ai có thể trả lời? Thế giới rộng lớn, thế nhưng mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, chỉ cần một đường hướng tới đỉnh cao, kiểu gì cũng có ngày gặp lại!
Việt buông tay, lại chắp tay hướng Đỗ Phong và đám người Đỗ gia:
- Đỗ lão ca, các vị, non xanh còn đó, nước biến chảy dài, hậu hội hữu kỳ!
Lời nói vừa dứt, hắn cũng là không hề có chút lưu luyến, xoay người bước đi. Dáng vẻ của hắn ung dung tự tại, hoàn toàn không để mọi chuyện vào trong lòng.
Cuộc đời hắn sinh ly tử biệt đã biết bao nhiêu lần trải qua, huynh đệ thân thiết chết trước mắt, kẻ thù truyền kiếp tạch sau lưng, chỉ là một lần chia ly như này, làm sao có thể tạo ra gợn sóng trong lòng hắn.
Nhìn bóng dáng của hắn dần hóa thành một chấm nhỏ, tên nhóc con mặt thanh tú lẩm bẩm:
- Sau này liệu có thể gặp lại Việt lão đại hay không?
Trầm Lạc Nhạn xoa xoa đầu nó, mỉm cười:
- Như hắn đã nói, chỉ cần vững bước tiến lên, tin rằng sẽ gặp lại!
.....
- Con mẹ nó ngu quá!
Việt đưa tay lên tự tát vào miệng mình một cái, trong lòng trách bản thân một cách thậm tệ. Vừa rồi hắn quá để ý đến hình tượng lãng tử trong ánh mắt của đám người Đỗ gia mà quên mất không mượn một thớt linh mã.
Dùng Phi Vân Mã cũng phải mất đến ba ngày mới đến được Lạc Hà, nếu giờ cuốc bộ thì cũng phải mất hơn một tuần, quan trọng hơn là cuốc bộ thì rất mệt mỏi và buồn chán.
Hơn nữa từ nơi này đến Lạc Hà không rõ có gặp được thành trấn nào hay không, mà dù gặp được đi chăng nữa thì không biết ở đó có thì linh mã mà mua hay không.
Lẽ nào giờ quay lại mượn ngựa?
- Không ổn, như vậy thì quá mất hình tượng!
Việt đưa mắt nhìn con đường lớn, trong lòng bắt đầu tính toán. Con đường này lớn như vậy, hiển nhiên là có không ít người qua lại. Bây giờ cứ chờ ở đây, đợi có đám tu giả nào đi qua thì mua lấy một thớt mà chạy cho sướng.
Suy nghĩ xong xuôi, hắn liền trèo lên một cây đại thụ to tới mấy người ôm ở ven đường, hái ít quả ăn ngon lành, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.
Cũng không phải chờ quá lâu, đã có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Việt vẫn an nhiên ngồi trên cây ăn nốt trái cây ngọt lịm cuối cùng, hai tai nghe ngóng, phát giác ít nhất cũng phải có ba chục kỵ mã đang tiến tới.
Đối phương đã tiến vào đường thẳng. Các kỵ sĩ nhất loạt đều vận kình trang màu xám, cổ áo có thêu một con ngựa mọc cánh, tổng cộng có mười hai người, còn lại đều là ngựa hoang không lắp dây cương bị buộc dây thừng vào cổ kéo đi.
Đặc biệt đám ngựa này đều là Nhị cấp linh thú Phi Thiên Mã loại thượng đẳng, tốc độ của chúng dù là Tam cấp linh thú mạnh mẽ nhất cũng phải chào thua.
Người có tu vi cao nhất của đám người chỉ là Linh Luân cảnh, Việt vững tin nhảy xuống đất, phủi phủi hai tay rồi chậm rãi đi ra giữa đường.
Lúc này đội người ngựa kia đã chỉ còn cách gã thiếu niên chừng hai trượng, kỵ sĩ đi đầu là một thanh niên chột mắt, gương mặt tuổi mười tám mộc mạc rắn rỏi, con mắt duy nhất sáng rực thần quang, thấy có người đứng chặn giữa đường liền quát lớn một tiếng, con kiện mã lập tức dừng lại trước mặt Việt chỉ hơn trượng.
Mười hai người hai mươi ba con mắt giống như hai mươi ba mũi tên chĩa thẳng vào gã thiếu niên, cả những con kiện mã đang thở hổn hển cũng nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
Thanh niên độc nhãn còn chưa nói gì thì đã có người quát lên:
- Vô duyên vô cớ chặn đường, tiểu tử ngươi muốn gì?
Việt cũng biết mình làm vậy đúng là hơi vô lễ, cười xòa nói:
- Thực xin lỗi, ta chỉ muốn mua một thớt ngựa mà thôi!
Một lão đầu gầy gò bên cạnh độc nhãn đại hán lấy trong chiếc túi treo bên yên ngựa ra một chiếc tẩu thuốc, cười khục khục nói:
- Mua một thớt ngựa? Có bán ngươi đi cũng không đủ mua một thớt ngựa của Phi Mã mục trường bọn ta đâu!
Ngoại trừ độc nhãn thanh niên, các hán tử còn lại đều cười phá lên chế giễu gã tiểu tử không biết trời cao đất dày này.
Việt cũng không vì bị chế giễu mà cảm thấy tức giận, sự ngu ngốc đó không phải hành vi có thể xuất hiện ở một kẻ như hắn. Hắn chỉ nhún vai nói:
- Thực sự là ta chỉ muốn mua một thớt ngựa mà thôi, các ngươi có thể ra giá!
- Chịu được một roi này rồi bàn tiếp!
Mặc dù Việt đã tỏ ra nhã nhặn nhất có thể, nhưng cử chỉ của hắn lọt vào mắt những kẻ khác lại trở thành rất ngứa mắt. Một gã trẻ tuổi nhất trong đoàn người quát lên, đồng thời vung một chiếc roi quất mạnh vào mặt của Việt.
Điều này khiến hắn cảm thấy phiền muộn, thực lực của hắn rõ ràng tương đương Linh Luân cảnh, đối phương chẳng nhẽ không nhìn ra, sao cứ coi hắn là quả hồng mềm vậy. Đang định ra tay thì có kẻ đã giúp hắn làm điều đó.
Độc nhãn thanh niên nhanh như cắt bắt lấy chiếc roi ngựa, sau đó dùng ánh mắt áy náy chắp tay nói:
- Gia nhân có điều xúc phạm, xin bằng hữu thứ tội! Một thớt ngựa này coi như lời tạ lỗi từ tại hạ!
Không ngờ đối phương có thiện ý đến vậy, Việt lập tức hai mắt tỏa sáng. Nhìn gã thuộc hạ miễn cưỡng dắt ngựa tới, hắn cũng không làm cao từ chối mà lập tức vui vẻ nhận lấy, miệng nói đãi bôi vài câu đa tạ.
- Tại hạ đang có việc gấp! Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!
Tung người nhảy lên ngựa, Việt không muốn dông dài câu chuyện, dùng ánh mắt tràn đầy thân thiện nhìn độc nhãn thanh niên chắp tay chào, rồi lập tức phóng ngựa đi thẳng.
Nhìn theo bóng ngựa dần biến mất, có người không nhịn được hừ lạnh:
- Đến tên còn không thèm hỏi, còn nói gì hậu hội hữu kỳ! Thiếu trường chủ à, chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, tại sao lại phải khách sáo như vậy?
- Ha ha, thực sự chỉ là một tên tiểu tử bình thường thôi sao...
Độc nhãn thanh niên nở nụ cười nhẹ, lắc lắc đầu rồi thúc ngựa cất vó. Đám thuộc hạ cũng vội vã đuổi theo, để lại một đám bụi mù trên đường lớn...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lạc Long
- Chương 2: Thanh niên
- Chương 3: Thiên văn
- Chương 4: Đồ Tể
- Chương 5: Diệt thế?
- Chương 6: Tổ Sơn
- Chương 7: Trận khởi
- Chương 8: Quang Trung
- Chương 9: Hưng Đạo
- Chương 10: Lịch sử?
- Chương 11: Lạc Long Quân
- Chương 12: Trống đồng
- Chương 13: Mộc Tinh?
- Chương 14: Thái Hòa
- Chương 15: Đích đến
- Chương 16: Sinh tử
- Chương 17: Phản lão?
- Chương 18: Nhân loại
- Chương 19: Phàm nhân
- Chương 20: Khoa Đẩu
- Chương 21: Táng Địa
- Chương 22: Nghịch Tu
- Chương 23: Xâm nhập
- Chương 24: Tử y
- Chương 25: Thần trì
- Chương 26: Vạn năm
- Chương 27: Rời đi
- Chương 28: Cổ quốc
- Chương 29: Thần thổ
- Chương 30: Tu luyện
- Chương 31: Điểm Cực
- Chương 32: Khai Linh
- Chương 33: Tứ cảnh
- Chương 34: Túy Nguyệt
- Chương 35: Thạch sào?
- Chương 36: Thú hội
- Chương 37: Hỗn tràng
- Chương 38: Tứ Vương
- Chương 39: Kinh biến
- Chương 40: Thiên đạo?
- Chương 41: Thất bại?
- Chương 42: Độc hành (thượng)
- Chương 43: Độc hành (hạ)
- Chương 44: Tử vận
- Chương 45: Linh Hà
- Chương 46: Rắc rối
- Chương 47: Triều Dương
- Chương 48: Đắc thủ
- Chương 49: Tên Việt
- Chương 50: Trảm Yêu
- Chương 51: Phong nguyệt
- Chương 52: Vòng thần
- Chương 53: Song Ngư?
- Chương 54: Địa bảng
- Chương 55: Nhất quyền
- Chương 56: Nghịch Lộ
- Chương 57: Thương các
- Chương 58: Thuận Thiên
- Chương 59: Đấu phú
- Chương 60: Phượng Vũ
- Chương 61: Ra tay
- Chương 62: Đấu phú (tiếp)
- Chương 63: Phế phẩm
- Chương 64: Kiếm khách
- Chương 65: Bách Hiểu
- Chương 66: Hoàng tước
- Chương 67: Tụ hội
- Chương 68: Dị biến
- Chương 69: Sát cục
- Chương 70: Người quen?
- Chương 71: Kiểm kê
- Chương 72: Lên đường
- Chương 73: Bại lộ
- Chương 74: Truy đuổi
- Chương 75: Tàn sát
- Chương 76: Thảm cảnh
- Chương 77: Hung khí
- Chương 78: Minh Hà
- Chương 79: Địa phủ
- Chương 80: Cường giả
- Chương 81: Bảo Bình?
- Chương 82: Chạy trốn
- Chương 83: Tử cục?
- Chương 84: Lạc đường
- Chương 85: Ngộ nhân
- Chương 86: Lạc Nhạn
- Chương 87: Chiến khởi
- Chương 88: Trí tuệ
- Chương 89: Anh hùng?
- Chương 90: Khí chất
- Chương 91: Lạc Hà
- Chương 92: Hậu hội...
- Chương 93: Đạp Thủy
- Chương 94: Hắc vũ
- Chương 95: Như Nguyệt
- Chương 96: Hoành không
- Chương 97: Phi Vân
- Chương 98: Thiên Nguyệt
- Chương 99: Nam Phong
- Chương 100: Khí vận
- Chương 101: Yêu Lâm
- Chương 102: Di họa
- Chương 103: Vị kỷ
- Chương 104: Thạch thất
- Chương 105: Bách Việt?
- Chương 106: Địa Sát
- Chương 107: Bỉ Ngạn
- Chương 108: Ma Thể
- Chương 109: Tự do
- Chương 110: Phút cuối
- Chương 111: Xích Thành
- Chương 112: Xuất thủ
- Chương 113: Nhân sinh
- Chương 114: Nhân Mã
- Chương 115: Đông Bá
- Chương 116: Đệ nhất
- Chương 117: Ma Kết
- Chương 118: Sỉ nhục
- Chương 119: Tập sát
- Chương 120: Đồ Trại
- Chương 121: Thể tu
- Chương 122: Bố cục
- Chương 123: Sát Lang
- Chương 124: Ngưng Ấn
- Chương 125: Tứ Ấn
- Chương 126: Phần Thiên
- Chương 127: Mua sắm
- Chương 128: Sa hành
- Chương 129: Rình gái
- Chương 130: Nghe lén
- Chương 131: Thú triều
- Chương 132: Thành vỡ
- Chương 133: Kịch chiến
- Chương 134: Tụ tập
- Chương 135: Chờ đợi
- Chương 136: Chiến khởi
- Chương 137: Chiến luyện
- Chương 138: Phong...Thủy...
- Chương 139: Mời chiến
- Chương 140: Trảm sư
- Chương 141: Kết thúc
- Chương 142: Rời đi
- Chương 143: Nữ nhân
- Chương 144: Lưu Tông
- Chương 145: Cổ Lưu
- Chương 146: Trường thương
- Chương 147: Khảo nghiệm (thượng)
- Chương 148: Khảo nghiệm (hạ)
- Chương 149: Viên mãn
- Chương 150: Mệnh Binh
- Chương 151: Trống đồng
- Chương 152: Vân động
- Chương 153: Tụ tập
- Chương 154: Khảo nghiệm
- Chương 155: Chiến khởi
- Chương 156: Xà thiếu
- Chương 157: Chịu thua
- Chương 158: Chung kết
- Chương 159: Địa vị
- Chương 160: Đao kiếm
- Chương 161: Thể chiến
- Chương 162: Phá Băng
- Chương 163: Thảnh thơi
- Chương 164: Dập lửa
- Chương 165: Đoạt đao
- Chương 166: Ngắt sen
- Chương 167: Đạp thiên
- Chương 168: Chung kết
- Chương 169: Quyết chiến
- Chương 170: Ngang tài
- Chương 171: Kết thúc
- Chương 172: Nhập cảnh
- Chương 173: Khảo nghiệm
- Chương 174: Âm dương
- Chương 175: Thuận nghịch
- Chương 176: Thiên Cung
- Chương 177: Bay lượn
- Chương 178: Tai bay
- Chương 179: Đào vong
- Chương 180: Trò chuyện
- Chương 181: Ma hồ
- Chương 182: Tiên bộc
- Chương 183: Di cốt
- Chương 184: Chọn lựa
- Chương 185: Ma hóa
- Chương 186: Long cốt
- Chương 187: Trận đồ
- Chương 188: Tiên trì
- Chương 189: Tiên tâm
- Chương 190: Thanh Đồng
- Chương 191: Binh phôi
- Chương 192: Thoát ra
- Chương 193: Mê hồ
- Chương 194: Lên thuyền
- Chương 195: Đến nơi
- Chương 196: Xem kịch
- Chương 197: Rời đi
- Chương 198: Xiên bốn
- Chương 199: Đấu giá
- Chương 200: Đấu giá (tiếp)
- Chương 201: Khởi hành
- Chương 202: Nhập địa
- Chương 203: Kịch chiến
- Chương 204: Huyết linh
- Chương 205: Tranh đoạt
- Chương 206: Lưu thủy
- Chương 207: Tầm bảo
- Chương 208: Đầm lầy
- Chương 209: Ngụy tác
- Chương 210: Giao long
- Chương 211: Chém giết
- Chương 212: Chia tay
- Chương 213: Băng động
- Chương 214: Băng nhân
- Chương 215: Dẫn dụ
- Chương 216: Bế địa
- Chương 217: Lãnh nhẫn
- Chương 218: Kết quả
- Chương 219: Đột phá
- Chương 220: Ra khơi
- Chương 221: Gặp nạn
- Chương 222: Chạy trốn
- Chương 223: Kim Quy
- Chương 224: Hắc hải
- Chương 225: Sát cục
- Chương 226: Trước Thượng cổ
- Chương 227: Vương giả
- Chương 228: Sát ý
- Chương 229: Thoát
- Chương 230: Tương trợ
- Chương 231: Yêu Chiến
- Chương 232: Lời mời
- Chương 233: Linh Địa
- Chương 234: Liên minh
- Chương 235: Lục Viễn
- Chương 236: Tìm kiếm