Đích Thê Tại Thượng - Chương 19
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đích Thê Tại Thượng
Chương 19
Lúc Liễu Thẩm Nhi đến thỉnh an lão phu nhân thì Trần thị cũng triệu Cố Thanh Trúc đến.
"Nô tỳ theo lệnh lão gia tới đưa cho lão phu nhân và người trong phủ ít thực phẩm tươi sống, sau khi phu nhân qua đời lão gia nhà ta vốn định đưa tiểu thư về Giang Nam ở một thời gian, chỉ vì tiểu thư lúc đó vừa mất mẹ, không muốn rời xa nên lão gia nhà ta đành thôi, lúc này phái nô tỳ đến hỏi thăm tiểu thư, đồng thời hỏi ý ngài có muốn không, ta sẽ về báo với lão gia."
Liễu Thẩm Nhi là quản gia nhà họ Thẩm nên nói chuyện rất biết chừng mực, trước mặt Trần thị không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nói chuyện thong thả, ung dung, mà lại có trước có sau.
Trần thị nhìn thoáng qua Cố Thanh Trúc, khách sáo nói với Liễu Thẩm Nhi: "Lão gia có khỏe không, sau khi Thanh Thu mất, lão gia cũng ít lui tới hơn, trúc nhi mạng khổ tuổi nhỏ mất mẹ, may mắn là còn cậu thương yêu."
Thanh Thu là khuê danh của Thẩm thị, nhắc tới Thẩm thị là đôi mắt Trần thị đỏ lên, xem ra là thật sự nhớ thương con dâu cũ, đôi mắt Liễu Thẩm Nhi cũng đỏ theo, nắm tay Cố Thanh Trúc, ba người trong phòng đều mang vẻ mất mát.
Cố Thanh Trúc có chút ấn tượng, kiếp trước sau khi mẫu thân qua đời, cậu đi viếng từng hỏi nàng có muốn đi Giang Nam ở một thời gian không, khi đó nàng thấy mình chưa từng đến Giang Nam lại không thân lắm với người nhà cậu nên từ chối, sau khi cữu cữu về nàng nghe được mấy người trong phủ nói xấu mẫu thân bèn tức giận làm ầm ĩ lên, chọc giận Cố Tri Viễn nên mới bị đưa đến thôn trang, lúc ấy còn nhỏ tuổi chỉ biết làm mình làm mẩy, đâu biết đã bị dính bẫy của Tần thị, cho đến sau này nàng mới tỉnh ngộ lại.
"Lão gia bắt thím đi xa như vậy chỉ vì đưa ít thức ăn này sao? Có chuyện gì nữa không."
Trần thị cũng lịch sự với người của Thẩm gia, đoán được đột nhiên thím Liễu tới, tất nhiên là còn có mục đích khác.
Liễu thím nhìn sang Cố Thanh Trúc thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu thì mới bước tới nói nhỏ với Tần thị: "Lão gia nhà ta đúng thật có dặn dò chuyện khác nữa."
Trần thị đồng ý cho thím Liễu tới gần nói chuyện, thím liễu nói thầm bên tai Trần thị một hồi, sau khi lui về thì Trần thị thở dài suy tư: "Chuyện này đúng là không đẹp đẽ gì, nhưng cũng không thể dung túng được."
Nói như vậy chính là không có ý định ngăn cản. Thím Liễu thở phào, hành lễ với Trần thị: "Lão phu nhân thật là nghĩa khí."
Trần thị giơ tay ý bảo thím Liễu đứng dậy, vẫy tay với Cố Thanh Trúc, nàng bước lên. Lúc này Trần thị mới nắm tay nàng hỏi: "Con có trách tổ mẫu hơn một năm nay không quan tâm tới con không."
Cố Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Trần thị, lắc đầu: "Con không trách. Nếu con không đi thôn trang ở một năm, ở trong phủ đã sớm trúng kế của người ta, lúc con nóng nảy, không tỉnh táo thì đi nơi khác ở mới tốt, tổ mẫu cũng là khổ tâm, Thanh Trúc hiểu hết." Một người không có năng lực, người khác muốn giúp cũng không biết phải giúp thế nào. Cố Thanh Trúc kiếp trước đã hiểu thấu đạo lý này.
Trần thị đúng là nghĩ như vậy thật, Thẩm thị vừa qua đời, trong phủ thay thầy đổi chủ, một đứa nhỏ mười hai tuổi sao có thể đấu lại con hồ ly tinh kia nên khi Cố Tri Viễn đưa Cố Thanh Trúc đến thôn trang ở bà không hề ngăn cản. Bà muốn cho đứa bé này bình tĩnh lại, nếu có thể nhờ vậy mà trưởng thành hơn thì khi về sẽ ổn thỏa, nếu không một người chỉ biết nổi giận, làm việc không biết suy nghĩ, Trần thị có thể bảo vệ nó một lúc chứ không thể bảo vệ nó cả đời.
Cho nên từ khi Cố Thanh Trúc về bà chỉ lặng lẽ quan sát nó từ xa, những chuyện trong phủ bà đều biết chứ nhưng cố không xen vào. Bà muốn nhìn xem Cố Thanh Trúc xử lí thế nào, nhịn nhục hay chống lại, tới bây giờ bà vẫn không có đáp án cho tới khi thím Liễu xuất hiện Trần thị mới tin đứa bé này trưởng thành thật rồi.
Rất vui mừng: "Con hiểu thì tốt. Có một số chuyện cho dù người khác nói cỡ nào cũng vô dụng, chỉ có con tự mình trải qua, tự mình suy ngẫm mới được, sống trên đời có quá nhiều khó khăn, không thể cứ than vãn, tức giận mãi, phải nghĩ biện pháp giải quyết, không cần sợ, dù có chuyện gì thì còn có tổ mẫu ở đây, chỉ cần con và học ca nhi quyết tâm, tổ mẫu dù có liều cái mạng già này cũng bảo vệ các con."
Cố Thanh Trúc cảm động, chăm chú nghe: "Con biết rồi. Tổ mẫu."
Kiếp trước hai năm sau nàng mới thông suốt được, khi đó tổ mẫu cũng nói như thế với nàng, nàng mới biết được thì ra tổ mẫu vẫn luôn đợi nàng trưởng thành, tổ mẫu đưa nàng lên kiệu hoa, dặn dò nàng sau này phải xuất giá tòng phu, làm một người vợ tốt, nàng đều ghi nhớ trong lòng, chỉ tiếc sau khi nàng lấy chồng, thì tổ mẫu ngày càng yếu, năm thứ hai sau khi Cố Thanh Trúc xuất giá thì tổ mẫu đã qua đời.
Thím Liễu chân thành nói: "Tiểu thư có được lão phu nhân là tổ mẫu đúng là vô cùng may mắn."
Sau khi ra về, Cố Thanh Trúc liền đưa thím Liễu tới Quỳnh Hoa Viện vào gian trong, nàng liền hỏi: "Khi nào cậu tới?"
Thím Liễu đáp: "Hai ngày nữa. Thư của tiểu thư từ Bảo Định tới được Giang Nam đã mất bảy tám ngày, lão gia biết tin liền lập tức khởi hành, ước chừng mấy ngày nữa là tới, nên sáng sớm nay nô tì đã tới. Tiểu thư nói sơ với ta tình huống trong phủ bây giờ đi."
Cố Thanh Trúc yên tâm, ngồi nói chuyện với thím Liễu.
* * *
Trong Tây Cầm Viên, Cố Ngọc Dao tức giận đi vào, Tần thị đang ngồi cùng với chưởng quầy tiệm trang sức chọn hàng, đây là lần đầu tiên Tần thị có thể gọi chưởng quầy tiệm trang sức tới phủ để chọn lựa, đang vui thấy Cố Ngọc Dao như vậy thì hỏi: "Sao vậy, ở hầu phủ không vui sao?"
Cố Ngọc Dao giận dữ ngồi xuống, liếc nhìn trang sức trên bàn, chưởng quầy thấy nàng tức giận nên thu dọn đồ đạc, khom người lui ra.
Tần thị bưng trà lên uống: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, cho dù chịu ấm ức cũng đừng thể hiện ra mặt, giữ trong lòng rồi từ từ đòi lại. Con nha đầu kia chọc giận con ra sao, con nói cho nương để nương tính giúp con."
Tần thị tưởng Cố Thanh Trúc làm khó Cố Ngọc Dao.
Cố Ngọc Dao hừ: "Chỉ là một người hầu, tới tặng đồ cho phủ chúng ta mà dám nói chuyện với con như vậy."
"Người nhà ai tới tặng quà? Sao ta lại không biết."
Tần thị uống ngụm trà, nhắm hai mắt hưởng thụ, trà hảo hạng như vầy uống vào liền khác những loại trà thô kệch khác, tinh khiết và thơm hương, trước đây chỉ có phòng Thẩm thị mới được uống loại trà này.
"Còn ai ngoài Thẩm gia. Năm nào cũng đưa thực phẩm tươi sống cho chúng ta, khoe khoang Thẩm gia giàu có, ai cần đồ của họ chứ."
Nhắc tới Thẩm gia, Cố Ngọc Dao lại tức giận trong lòng, Thẩm gia là thương nhân, nhà có núi vàng núi bạc cho Thẩm thị tiêu, nhà Tần thị làm nghề dạy học, nghèo rớt mồng tơi còn ra vẻ thanh cao. Trước nay không những không giúp được gì mà không đến đòi tiền họ đã cảm ơn trời phật rồi.
Tần thị chậm rãi mở mắt: "Thẩm gia?" Rùng mình: "Ai tới, Thẩm lão gia tới sao?"
Cố Ngọc Dao không nhận ra sắc mặt mẫu thân mình là lạ, nhíu mày nói: "Không phải Thẩm lão gia, mà chỉ là một người hầu thấp kém thôi. Mang theo mấy cái rương thực phẩm tươi sống cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, ta chạm vào một tí bà ta vội vàng dạy đời ta. Nương, người nói với bọn gác cổng lần sau đừng cho người của Thẩm gia tới được không?"
Tần thị như có điều suy tư, đúng là năm nào Thẩm gia cũng mang thực phẩm tươi sống đến phủ, chuyện này cũng không lạ gì. Có lẽ do bà suy nghĩ nhiều thôi.
"Nương, người nói xem. Người có thể dặn gác cổng thấy người Thẩm gia thì không cho vào được không."
Cố Ngọc Dao tức tối, nương nàng làm chủ mẫu mấy tháng, không ai dám thái độ với nàng mà Thẩm gia kia dám.
"Nhìn cái vẻ nhỏ mọn của con đi. Không phải chỉ là một hai món đồ thôi sao."
Tần thị thấy nữ nhi tức giận thì nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, chút nữa ta sẽ nói với bọn gác cổng lần tới sẽ cho người Thẩm gia đi cửa khác, đỡ phải đụng đầu với Ngọc Dao tiểu thư."
Cố Ngọc Dao vui mừng: "Được lắm. Cảm ơn mẫu thân."
Tuy biết Thẩm gia chỉ đưa thực phẩm tươi sống tới nhưng Tần thị vẫn không yên tâm, sau khi Cố Ngọc Dao đi thì gọi vương tẩu tới hỏi cho rõ: "Đúng là chỉ đưa một ít thực phẩm tươi sống, nhưng lần này Thẩm gia đưa một ma ma quản gia tới, địa vị cũng cao hơn nên mới dám vô lễ với tiểu thư ở cửa." Vương tẩu giải thích.
"Đưa một ít đồ mà phải đưa ma ma quản gia tới sao?"
"Đúng rồi, nghe nói là vừa lúc bà ta đang có công chuyện ở cửa hàng Bảo Định của Thẩm gia thấy người đưa đồ tới nên đi vào theo, sau khi vào liền đi thỉnh an lão phu nhân, tiểu thư tức giận cũng đúng, người này chẳng biết quy củ gì, chẳng tới thỉnh an phu nhân. Lão phu nhân cũng mời Thanh Trúc tiểu thư tới, thỉnh an xong thì bà ta sang Quỳnh Hoa Viện, hình như muốn ở lại hai hôm."
Nghe như không có gì thật nhưng Tần thị vẫn không yên tâm, tối khi Cố Tri Viễn về bà nói cho ông biết.
Cố Tri Viễn đang cởi quan phục, nghe xong cũng chẳng phản ứng gì: "Năm nào cũng đưa mà, nàng đừng nhạy cảm quá."
Tần thị vẫn chưa bỏ qua: "Nhưng hôm nay là một ma ma quản sự tới."
"Quản gia thì sao? Quản gia thì có thể làm gì được nàng." Cố Tri Viễn thay xiêm y xong bước từ bình phong ra, Tần thị lập tức dâng trà thơm, Cố Tri Viễn ngồi xuống uống một ngụm trà.
"Không phải do thiếp thân lo lắng sao, Bá gia cũng biết người Thẩm gia mạnh mẽ ra sao, lúc trước khi phu nhân qua đời, Thẩm lão gia xém chút đã cầm đao liều mạng với bá gia, bây giờ bá gia lại đưa thiếp lên làm chính thê, Thẩm gia bên kia đâu có rộng lượng sao có thể tha cho thiếp thân." Tần thị ở trước mặt Cố Tri Viễn luôn dịu dàng săn sóc, lâu lâu nóng lên cũng rất đúng mực.
Nhắc tới hôm đưa tang, đúng là anh của Tần thị đã mắng chửi hắn thậm tệ trước mặt khách khứa, còn bắt hắn đền mạng thì hắn liền tức giận: "Để ý tới hắn làm gì, nơi này là bá phủ, nàng là thê tử của ta, lão phu nhân không nói thì Thẩm gia lấy quyền gì để nói? Nàng cứ bình tĩnh dạy dỗ Hành Chi, Ninh Chi cho tốt, xem có thể đào tạo cho Cố gia một trạng nguyên hay không. Nếu thực sự có ngày đó, nàng là cáo mệnh phu nhân sao còn phải sợ một Thẩm gia nho nhỏ."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- bình luận