Đích Thê Tại Thượng - Chương 34
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đích Thê Tại Thượng
Chương 34
Ngày mừng thọ của An Quốc Công phu nhân, Cố Thanh Trúc ra ngoài cùng Trần thị, ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Cố Tri Viễn, Tần thị, Cố Ngọc Dao, và Cố Ninh Chi ngồi chung một xe ngựa, Cố Hành Chi và Cố Thanh Học cưỡi ngựa đi trước hai cỗ xe ngựa của Cố gia.
Hai công tử trẻ tuổi đẹp trai cưỡi ngựa thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường.
Cố Hành Chi nhìn sang Cố Thanh Học, từ khi Cố Thanh Trúc về nhà, khí chất cả người Cố Thanh Học hoàn toàn khác trước, nói về phương diện ăn mặc, trước đây Cố Thanh Học làm gì để ý đến mấy chuyện đó, có cái gì thì mặc cái đó, ở nhà hay ra đường cũng không khác gì nhau, nhưng gần đây dù ở nhà hay ra đường đều ăn mặc rất khéo, nghe nói đều do Cố Thanh Trúc chăm lo.
Trước mặt phụ thân, cũng ít khi nói sai, trở nên trầm lặng ít nói hơn, những lâu lâu lại nói trúng trọng điểm, dù phụ thân chưa hoàn toàn nhìn hắn với con mắt khác nhưng đã tốt hơn trước kia nhiều.
"Học đệ, ngày mai ta hẹn Nghiêm Túc công tử ở Thanh Hiên Các luận thơ, đệ muốn đi với ta không?"
Cố Hành Chi và Cố Thanh Học đi trước xe ngựa nên nói gì trong xe ngựa cũng nghe thấy rõ ràng.
Cố Thanh Học nhìn sang Cố Hành Chi, mỉm cười: "Tiên sinh ra bài cho ta luận trung dung, ta còn chưa làm xong, huống hồ ta đâu biết làm thơ, đi nghe cũng không hiểu, đa tạ đại ca."
"Đáng tiếc thật, Nghiêm Túc công tử thi họa tài nhất, nếu có thể nhờ huynh ấy chỉ bảo một hai, nhất định có thể giỏi lên."
Cố Hành Chi khiêm tốn, giữ lễ, Cố Tri Viễn xốc mành xe nói với Cố Hành Chi: "Người Nghiêm Húc công tử mà con nói có phải là tài tử Ngô Hưng không, cổ văn của hắn cũng không tồi, được cả Hàn Lâm Viện tôn sùng, con thế mà có quen với hắn?" Xem ra Cố Tri Viễn rất hài lòng với việc con mình giao du với người này.
Cố Hành Chi đi chậm lại để đi sát cửa sổ xe của Cố Tri Viễn: "Phụ thân, Nghiêm Húc công tử là đại tài tử như thế, trước đây con với hắn không thể nói là quen biết, bây giờ nhờ vài người bạn tốt giới thiệu mới có cơ hội gặp nhau."
Cố Tri Viễn nghe trưởng tử nói mà hài lòng vuốt râu: "Ừ, đúng là tiếp xúc với nhiều người tài thì có lợi hơn cho con."
Tối hôm qua, Cố Tri Viễn còn trách Tần thị đòi tiền thường xuyên quá, bây giờ xem ra, con thứ không tài không đức, y như người mẹ thương nhân của nó, vẫn là người có học vấn như Tần thị dạy con có tương lai hơn.
"Dạ, nhi tử biết rồi." Cố Hành Tri kính cẩn chắp tay trả lời.
Cố Tri Viễn buông mành xe, Cố Hành Chi mới giục ngựa tiến lên, khóe miệng mỉm cười, Cố Thanh Học quay đầu liếc hắn một cái, lúc này mới hiểu ra, huynh trưởng không thật lòng muốn mời mình, mà là muốn thể hiện với phụ thân thôi. Nếu hắn thật lòng thì tại sao ngày mai đi mà hôm nay mới nói, hoàn toàn làm cho hắn bất ngờ.
Trước đây hắn chỉ thấy huynh trưởng học giỏi, rộng lượng nhưng sau lần của hồi môn, Cố Thanh Học mới nhìn rõ bộ mặt thật của những người này, ngoài mặt thì kính cẩn, khiêm tốn, anh anh em em, sau lưng lại không chịu được sự tiến bộ dù là rất nhỏ của ngươi, sợ ngươi hơn hắn. Xem ra tỷ tỷ nói rất đúng, dù chuyện gì cũng không nên nhìn bề ngoài, ai cũng không đáng tin bằng bản thân mình, kiến thức cũng giống như đồ ăn, ăn vào rồi mới hiểu được.
Xe ngựa Cố gia tới bên ngoài phủ Quốc công không sớm lắm bởi vậy ở ngoài đã có nhiều xe ngựa đậu sẵn, có không ít phủ đệ lớn, Cố Ngọc Dao bước từng bước nhỏ phía sau Cố Tri Viễn và Tần thị, Tần thị trừng nàng, Cố Ngọc Dao liền hiểu ngay, đứng tại chỗ đợi, một lát sau đã thấy Cố Thanh Trúc đỡ Trần thị đi tới, hành lễ với Trần thị, rồi tiến lên đỡ bên kia của Trần thị.
Cố Ngọc Dao nhìn Cố Thanh Trúc từ trên xuống dưới, vẫn mặc đồ tối, váy áo màu lam không thêu một đóa hoa nào, trang sức trên đều cũng hết sức đơn giản, chỉ kẹp một cây trâm, ăn mặc tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng Cố Thanh Trúc sinh ra đã xinh đẹp nên dù mặc gì cũng đều trong trẻo, tươi mát, nhìn lại mình, tuy không quá đẹp nhưng làn váy có thêu một đóa tường vân màu đỏ rất bắt mắt, trên đầu mang một bộ trang sức vàng cẩn ngọc mới toanh, nhìn rất quý phái.
Nàng không đẹp bằng Cố Thanh Trúc, chỉ có thể cố gắng ăn vận, mới không bị thua kém.
Ngoài phủ Quốc công có rất nhiều tôi tớ đón tiếp, gã sai vặt, bà tử thân thiện, lễ phép, đón các quan khách nối đuôi nhau tiến vào, một số đồng liêu nhìn thấy Cố Tri Viễn thì tiến lại chào hỏi, Cố Tri Viễn khách sáo đối đáp, mấy người đang muốn vào thì nghe tiếng la: "Sùng Kính Hầu phủ đến."
Hạ Vinh Chương nhìn thấy Cố Tri Viễn, khách sáo tiếp đón: "Tử Ngộ cũng tới sao, dạo này khỏe không?"
Tử Ngộ là tên tự của Cố Tri Viễn, hắn và Hạ Vinh Chương có thể xem như là huynh đệ đồng môn, đều từng làm môn sinh của Lý Thanh Hạng ở Hàn Lâm Việc, bình thường tuy không thân thiết nhưng mỗi lần gặp được đều xã giao mấy câu.
Cố Tri Viễn kính cẩn chắp tay hành lễ: "Tham kiến hầu gia, hạ quan khỏe lắm."
Hạ Vinh Chương thấy hắn ta kính cẩn như vậy thì không nhịn được cười to: "Tử Ngộ ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo rồi, ngươi với ta là đồng môn, vốn không cần như thế."
"Cấp bậc trên dưới, phải thế." Cố Tri Viễn là hàn lâm học sĩ, phải trọng lễ nghi nhất, Hạ Vinh Chương biết tính tình của ông nên không nói thêm nữa, nhìn quanh, thấy Cố Hành Chi và Cố Thanh Học, Cố Tri Viễn trừng mắt nhìn hai đứa con, Cố Hành Chi liền vội vàng vái chào Hạ Vinh Chương: "Thỉnh an hầu gia."
Cố Thanh Học không có làm quá như thế, chỉ theo sau Cố Hành Chi, cúi nửa người chắp tay hành lẽ, nhẹ hô: "Hầu gia."
Hạ Vinh Chương gật đầu, Hạ Thiệu Cảnh và Hạ Bình Chu phía sau cũng đi lên chào hỏi Cố Tri Viễn, hai người đều là thiếu niên tuấn mỹ mười bảy mười tám tuổi, quần áo sang trọng, khí chất cao quý, Hạ Thiệu Cảnh cao hơn Cố Hành Chi nửa cái đầu, cao hơn Cố Thanh Học một cái đầu, Cố Tri Viễn nhìn hai vị công tử nhà Sùng Kính Hầu, đặc biệt là phong thái của thế tử Hạ Thiệu Cảnh mà khen trong lòng, ai cũng nói thế tử Sùng Kính Hầu là rồng giữa loài người, hôm nay gặp thấy thực vậy, nhị công tử cũng rất có khí thế.
Hạ Thiệu Cảnh nhìn sang bên cạnh, tới trước mặt Trần thị, kính cẩn thăm hỏi: "Lão phu nhân khỏe."
Trần thị hơi ngạc nhiên với sự lễ phép này, vui vẻ cười: "Thế tử khách sáo quá."
Hạ Thiệu Cảnh vái chào, sau đó ánh mắt nhìn sang Cố Thanh Trúc bên cạnh Trần thị, thấy nàng lạnh nhạt, quần áo giản dị, lại không giấu được vẻ xinh đẹp, khác hoàn toàn với vẻ cố gắng quên mình cứu người trên phố hôm ấy, đúng lù khù vác cái lu mà chạy, rất là đặc biệt.
Cố Thanh Trúc nhìn hắn, không hiểu chuyện gì, chỉ hơi hành lễ xem như đáp lễ, Cố Ngọc Dao bên kia thấy Hạ Thiệu Cảnh tự mình hỏi thăm Trần thị thì vui trong lòng, ân cần hành lễ: "Ngày ấy từ biệt, thế tử khỏe chứ?"
Hạ Thiệu Cảnh nhìn sang Cố Ngọc Dao, thấy nàng quần áo hoa mỹ tươi sáng, từ trên xuống dưới nhìn rất vui mắt, vạt áo thêu tường vân đỏ tươi hút mắt, tuy nói phu nhân lúc đầu của Cố gia không phải mẫu thân ruột của nàng, nhưng mẹ cả mới qua đời một năm mà ra đường ăn vận như vậy, tuy không sai nhưng cũng không khiến người ta tôn trọng lắm.
Bình thường đáp lễ.
Cố Ngọc Dao sao không nhìn ra Hạ Thiệu Cảnh lạnh nhạt với mình hơn so với Cố Thanh Trúc, trong lòng khó hiểu, sau đó Cố Bình Chu tiến lên, hành lễ với Trần thị, sau đó rất nhiệt tình với Cố Ngọc Dao: "Ngày ấy vô tình gặp được ở trà lâu, có thể nói chuyện với tam tiểu thư đúng thật là vinh hạnh."
Cố Ngọc Dao nhìn thoáng qua Hạ Thiệu Cảnh lạnh lùng và Hạ Bình Chu Nhiệt tình, cuối cùng vẫn quyết định nở nụ cười với Hạ Bình Chu.
Cố Hành Chi cũng nói mấy câu góp chuyện, thái độ của mấy đứa nhỏ làm Cố Tri Viễn và Tần thị rất vừa lòng, đang muốn đi vào, thì lại nghe tiếng hô: "Võ An Hầu phủ đến."
Nghe thấy cái tên này, khách khứa ngoài phủ An Quốc công đều sôi sục, sao Võ An Hầu phủ lại tham dự những dịp như này, chẳng lẽ họ có quan hệ đặc biệt với phủ An Quốc công sao?
Kì Huyên toàn thân mặc đồ đen, mặt như ngọc khắc, gân cốt linh hoạt, tự xoay mình xuống ngựa, cả người như một thanh bảo đao vừa rút ra khỏi vỏ, khiêm tốn nhưng vẫn sắc bén, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã hồn xiêu phách lạc, ai cũng nói thế tử Võ An Hầu dung mạo phi phàm, văn võ song toàn, vừa gặp đã thấy người ta nói sai rồi, hắn văn chương luận tấu, võ dùng chinh chiến, cung với phụ thân toàn thắng ở biên quan, bây giờ phủ Võ An Hầu giống như một cây cung, chỉ cần bắn một mũi tên là có thể bay vút lên trời.
Sau khi Kì Huyên xuống ngựa thì đi thẳng về phía trước, Hạ Vinh Chương và Cố Tri Viễn liếc nhau, Kì Huyên chắp tay hành lễ với hai người, Hạ Vinh Chương lập tức giơ tay ra ý miễn lễ: "Thế tử khó gặp được, không biết Võ An Hầu hồi kinh lúc nào?"
Ngôn ngữ, thái độ của Hạ Vinh Chương rất khách sáo, hoàn toàn không phải thái độ đối với hậu bối, vì hiện tại, địa vị của hai nhà cách nhau không nhiều, một nhà là văn hầu phủ, một nhà là võ hầu phủ, đều là hầu phủ nhất đẳng, nhưng qua một thời gian, Võ An Hầu lên thành quân hầu nhất đẳng, tuy trên danh nghĩa không có gì khác nhưng thực ra rất khác.
"Phiền hầu gia nhọc lòng, gia phụ nửa tháng nữa mới về, bây giờ chắc đang trên đường về kinh thành." Kì Huyên trầm ổn lễ độ, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, dù nói chuyện với trưởng bối nhưng không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Cố Tri Viễn và Tần thị thấy thế cũng tiến lên hành lễ: "Thế tử mạnh khỏe, hầu gia cũng khỏe chứ ạ." Phủ Trung Bình Bá và phủ Võ An Hầu không chỉ khác biệt về tước vị, mà nói kém hơn mười tám lần về thân phận cũng không quá, mười, một trăm cái bá phủ, cũng không bằng một phủ Võ An Hầu.
Kì Huyên nhìn Cố Tri Viễn rồi liếc sang Tần thị, đây là bà mẹ kế được cha Thanh Trúc phù chính đó sao, không thấy đẹp đẽ gì mà toàn giả tạo. Kì Huyên chỉ gật đầu với Cố Tri Viễn còn mặc kệ Tần thị hành lễ, sau đó xoay người đi lại chỗ bọn Hạ Thiệu Cảnh.
Những người trẻ tuổi này cũng tương đương với thân phận của Hạ Thiệu Cảnh, đi lên vỗ vai Kì Huyên: "Ấu Thanh là khách lạ, trước giờ ở phủ An Quốc công cũng chưa bao giờ gặp được."
Kì Huyên cười như có như không nhìn qua, sau khi hành lễ với Trần thị, thì nhìn qua Cố Thanh Trúc, từ sau ngày ở khách điếm Đông Thăng, hắn biết hắn đã ngu rồi nên không dám tiếp tục trắng trợn trêu chọc nàng, sợ nàng tức giận thật, chỉ đành chuyển về hoạt động bí mật, lặng lẽ để ý, biết được hôm nay nàng muốn tới mừng thọ phủ An Quốc công nên mới tới đây.
Cố Thanh Trúc nhìn xuống đất, đỡ Trần thị, trong lòng lại tự hỏi sao người này lại tới, mặt lại lặng tờ nhưng trong đầu hồi ức nối hồi ức mà hiện lên, phủ Võ An Hầu và phủ An Quốc Công liên quan gì đến nhau?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- bình luận