Đích Thê Tại Thượng - Chương 45
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đích Thê Tại Thượng
Chương 45
Nhưng mà điều làm Cố Thanh Trúc bất ngờ là tiểu công tử đẹp trai kia lại mạnh mẽ như vậy.
Hôm đó nàng chỉ khách sáo nói "không có ai đi cùng", sau đó không ngờ lại có chuyện như hôm nay.
Chuyện là như sau, sáng tết Thượng Nguyên, Cố Thanh Trúc tới thỉnh an Trần thị, cùng bà ăn sáng, Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như cũng tới, xin Trần thị tối đó đi chơi, muốn mượn xe ngựa chuyên dụng để rộng rãi hơn một chút. Trần thị đồng ý, nhưng lại bảo các nàng dẫn Thanh Trúc theo cùng, Cố Thanh Trúc cũng không muốn, thế nhưng Trần thị lại rất kiên quyết.
Tưởng chỉ đi dạo một vòng rồi về, ai ngờ chuyện xảy ra lại khiến nàng bất ngờ, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Lục Duyên Khanh trong đám đông, nàng mới hiểu hết thảy là do tiểu tử này động tay động chân.
Vì mời nàng đi chơi tết Thượng Nguyên, hắn lôi kéo bằng hữu của mình, hẹn Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm như ra ngoài, Cố Ngọc Dao là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, Tống Cẩm Như là biểu muội, hắn nghĩ họ nhất định sẽ kéo Thanh Trúc đi cùng.
Hắn đâu có biết tình tỷ muội của chị em Cố gia ra sao đâu, nếu không có Trần thị, thì tiểu tử này đã hiểu được những tranh chấp trong quan hệ của nữ giới rồi.
Một nhóm thiếu niên thiếu nữ, hết thảy mười hai người, phủ nào cũng có, tuổi tác lại trạc nhau, Cố Ngọc Dao đi cùng Tống Cẩm Như rất vui vẻ.
Cố Thanh Trúc thích một mình, Lục Duyên Khanh lắp bắp, lúc nào cũng nhìn nàng, cuối cùng cũng cơ hội sóng vai đi cùng nhau, những người khác đều đi trước để xem lồng đen.
Lục Duyên Khanh đắc ý nhìn Cố Thanh Trúc: "Không ngờ đúng không? Chắc nàng bất ngờ lắm? Người đi cùng nàng nhiều không?"
Cố Thanh Trúc tức giận lắc đầu, dừng chân trước một quầy tranh chữ, cầm lên ngắm nghía một bộ rửa bút bằng ngọc, Lục Duyên Khanh lập tức giành lấy đưa cho ông chủ: "Cái này bao nhiêu, gói lại cho ta."
"..."
Cố Thanh Trúc nhìn hắn như vậy, thật cạn lời.
Thấy Cố Thanh Trúc không nói gì, Lục Duyên Khanh bèn nhét thẳng vào tay nàng: "Đừng khách khí với ta, muốn cái gì, ta đều mua cho nàng. Nữ nhi ai cũng thích quà mà, ta biết."
Cố Thanh Trúc không biết nên đối xử với thiếu niên nhiệt tình này thế nào, nhất thời lưỡng lự, ai ngờ lại bị hắn nắm tay đi, không thể không thừa nhận, tiểu tử này đúng là giỏi ăn nói với nữ nhi, nhớ lại lúc ở phủ An Quốc Công, hắn và bằng hữu uống chút rượu, đã chọc ghẹo nữ tử hát tuồng, có thể thấy tuy nhỏ tuổi nhưng tình sử cũng không ít đâu.
"Hôm đó.." Cố Thanh Trúc vừa mở miệng, Lục Duyên Khanh đã chồm qua, Cố Thanh Trúc phất tay, hắn mới thẳng người lại, cười hắc hắc, Cố Thanh Trúc thấy vậy, đột nhiên không muốn hỏi nữa: "Không có gì."
"Không sao, nàng có gì cứ nói, dù nói gì ta cũng thích nghe hết."
Lục Duyên Khanh bây giờ chỉ ước Cố Thanh Trúc nói chuyện với hắn nhiều hơn, nói một câu, hắn có thể vui cả một buổi.
Cố Thanh Trúc chỉ lắc đầu: "Không nói."
Không thể nói với tiểu tử này quá nhiều, một câu hai câu thì không sao, ba câu bốn câu thì không nghĩ ra. Nàng không muốn ngày nào mình cũng bị bám dai như đỉa, vẫn nên cách xa hăn một chút thì tốt hơn.
Hai người rời đi không bao lâu, thì có hai thiếu niên chạy tới, nói mấy cô nương đi mệt muốn đi sang Đắc Nguyệt Lâu ngồi ngắm cảnh.
Đắc Nguyệt Lâu là tòa lầu cao nhất trên đường Chu Tước, cao năm tầng, nếu đứng trên cao nhìn ra xa có thể ngắm hết bảy dặm đèn hoa phố Chu Tước.
Lục Duyên Khanh nhìn sang Cố Thanh Trúc: "Ý kiến hay, phong cảnh ở Đắc Nguyệt Lâu rất đẹp, hôm nay cả phố đều là lồng đèn, chắc chắn nhìn rất thú vị. Đi thôi."
Hai người kia thấy Lục Duyên Khanh nói chuyện với nàng như vậy sao còn không hiểu, chờ Cố Thanh Trúc trả lời, Cố Thanh Trúc không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể đồng ý, nếu không ai cũng muốn đi chỉ mình mình không muốn thì cũng không hay ho gì.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, khách khứa ở Đắc Nguyệt Lâu rất nhiều, cuối cùng vẫn nhờ Lục Duyên Khanh lấy danh nghĩa Lục gia thì mới giành được một bàn ở tần cao nhất. Đoàn người mênh mông, cuồn cuộn đi lên lầu, ai nấy đều là tiểu thư, công tử nhà giàu, bước vài bước, đã thu hút ánh nhìn của rấ t nhiều người.
Tầng năm là một đại sảnh trống, các bàn ngăn cách nhau bởi một bình phong. Tầng năm của Đắc Nguyệt Lâu không phải có tiền là lên được, ít nhất phải là người có chút thân phận, nếu không lên đây sẽ làm cho những quý nhân khác không vui.
Tiểu nhị đưa bọn họ tới bàn rồi lánh đến một chỗ trống phía sau bình phong, các cô nương thấy ban công bèn đến gần xem, tốp năm tốp ba vừa nói vừa cười, Lục Duyên Khanh đỡ Cố Thanh Trúc ngồi xuống, rồi lại châm trà cho nàng, làm cho Cố Thanh Trúc rất xấu hổ, lúc muốn nhắc nhở hắn thì có một giọng nói vọng tới từ sau bình phong.
"Duyên Khanh? Sao huynh lại ở đây?"
Lục Tư Minh đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn sang đám người đi cùng Lục Duyên Khanh, Lục /Duyên Khanh thấy hắn, ngạc nhiên nói: "Sao tam thúc cũng đến đây? Tiểu nhị không nói với con người cũng tới đây."
Lục Tư Minh không trả lời, hình như bị ai đó kêu lại, một lát sau, tiểu nhị dời đi tấm bình phong ngăn cách hai bàn.
Đang uống trà Cố Thanh Trúc đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Kì Huyên nhíu mày cầm chén rượu trong tay, nửa uống nửa không, Cố Thanh Trúc cũng nhăn mày, đúng là càng sợ càng gặp, oan gia ngõ hẹp dường như sinh ra để chỉ Cố Thanh Trúc và Kì Huyên vậy.
Các cô nương bên này thấy bình phong đã được dỡ bỏ, bàn bên cũng đều là con cái thế gia, Cố Ngọc Dao nhận ra Kì Huyên đang ngồi trong đám người thì sáng mắt, nói gì đó bên tai Tống Cẩm Như, Tống Cẩm Như cũng kinh ngạc nhìn về phía Kì Huyên.
Kìa đó là thế tử Võ An Hầu.
Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hắn thật là tuấn mỹ.
Những lời như vậy, lâu lâu lại lọt vào tai Thanh Trúc, lúc trước, nàng cũng là một trong số đó, nằm mơ cũng muốn gả cho Kì Huyên, một nam nhân gia thế tốt lại tuấn mỹ, văn võ song toàn.
Lục Duyên Khanh đi theo Lục Tư Minh chào một vòng các huynh trưởng bàn bên rồi mới cho về, sau khi về hắn vội vàng giải thích với Cố Thanh Trúc: "Đó đều là bằng hữu của tam thúc, trong nhà tam thúc là thân với ta nhất."
Cố Thanh Trúc cười mỉm chi xem như đáp lại, Lục Duyên Khanh không biết nàng im lặng là có ý gì, cầm điểm tâm đưa đến trước mặt nàng, ân cần nói: "Điểm tâm của Đắc Nguyệt Lâu rất ngon, ngon nhất là bánh hoa quế này, dùng ngọn quế, không dính thân, hái xong liền ủ trong mật, cất tại hầm, đến mùa đông mới đem ra làm bánh hoa quế, như thế món điểm tâm này mới vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon."
Không thể từ chối sự nhiệt tình ấy, Cố Thanh Trúc nhận một miếng, nhưng cũng không ăn.
Hạ Thiệu Cảnh cũng cầm một miếng điểm tâm trên bàn mình, ngồi bên cạnh Cố Thanh Trúc, mở quạt cười lớn: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lục Duyên Khanh nhìn Hạ Thiệu Cảnh với ánh mắt đề phòng, đem dáng vẻ thiếu niên của mình so với Hạ Thiệu Cảnh, so về chững chạc, tất nhiên không thắng nổi, trong lòng mắng người này thật không biết điều, ho nhẹ: "Hạ thúc, ngài cũng biết Thanh Trúc sao?"
Tiếng "Hạ thúc" của Lục Duyên Khanh làm nụ cười trên mặt Hạ Thiệu Cảnh cứng lại trong nháy mắt, Cố Thanh Trúc phì cười, tuy chỉ cười một chút, nhưng đều làm cho ánh mắt của hai nam nhân có thiện cảm với nàng bừng sáng.
Hạ Thiệu Cảnh vẫn rất có phong độ, ít nhất không làm mất mặt Lục Duyên Khanh, chỉ nhìn Cố Thanh Trúc, xa gần nói: "Đã biết từ lâu, chúng tôi còn thường xuyên đi xem hát nữa."
Lục Duyên Khanh lập tức đứng hình, không biết làm sao, chỉ nhìn sang Cố Thanh Trúc, hạ giọng hỏi: "Nàng thích xem hát sao? Xướng xuân viên diễn rất hay, nàng có đi xem bao giờ chưa? Lần sau ta đưa nàng.. à không, ta đưa mọi người cùng đi xem."
Hạ Thiệu Cảnh sao còn không nhìn ra tình cảm của tên tiểu tử này đối với Cố Thanh Trúc, gấp quạt lại, chuẩn bị đấu đá với hắn ta một phen.
Cố Thanh Trúc như đứng đống lửa như ngồi đống than, không phải vì cuộc đối thoại giữa Hạ Thiệu Cảnh và Lục Duyên Khanh mà là vì đối diện với bàn nàng là sắc mặt như ăn cứt, ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình của Kì Huyên.
Không đợi Hạ Thiệu Cảnh và Lục Duyên Khanh phân cao thấp, Cố Thanh Trúc đã đứng dậy, Lục Duyên Khanh lập tức mặc kệ Hạ Thiệu Cảnh, đứng lên hỏi nàng: "Sao vậy? Nàng muốn gì sao?"
Cố Thanh Trúc thở dài bất đắc dĩ: "Không muốn gì, chỉ đột nhiên thấy đầu hơi choáng, muốn đi về trước." Không đợi Lục Duyên Khanh trả lời, Cố Thanh Trúc đã đi tới ban công chỗ Tống Cẩm Như và Cố Ngọc Dao đang đứng, hỏi: "Ta muốn đi về, các muội.."
Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như đời nào chịu đi, Tống Cẩm Như chủ động gọi xe Tống gia đưa nàng về, sau đó hai người sẽ về xe Cố gia.
Vốn cũng không tính sẽ đi về chung với các nàng, cũng may là có xe ngựa của Tống Cẩm Như, đỡ phải gọi xe ngựa Cố gia đến đón.
Chào hỏi hết thảy xong, Cố Thanh Trúc liền thong dong rời đi, không quay đầu lại, rời đi cuộc hội ngộ buồn cười này.
Lục Duyên Khanh đưa nàng xuống lầu xong còn khăng khăng muốn đưa nàng về nhà, dù bị Cố Thanh Trúc cực tuyệt vẫn luôn đứng chờ ở cửa Đắc Nguyệt Lâu, nhìn Cố Thanh Trúc lên xe ngựa rồi mới tiếc nuối trở lại lên lầu.
Sau khi Thanh Trúc lên xe mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thế giới bình yên rồi. Nàng quả nhiên đã không còn trẻ nữa, những cuộc tụ hội như vậy sẽ chỉ làm nàng cảm thấy ồn ào, không còn sự ngây thơ, muốn tìm hiểu thế giới ngày xưa nữa.
Xe ngựa tuy của Tống gia nhưng người đánh xe lại là người Cố gia, Cố Thanh Trúc dựa vào thành xe nhắm mắt, tính nghỉ ngơi trong chốc lát thì đột nhiên xe ngựa cán phải cái gì, dọa Cố Thanh Trúc giật mình.
"Tiểu thư, hình như cán phải cái gì, để tiểu nhân xuống xem sao."
Xa phu thắng xe, nói với Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc chỉ thấy trước mặt có bóng người lướt sang, vừa muốn thét lên đã bị người ta bịt miệng, cả người bị ôm ở thành xe, một mùi rượu thoang thoảng truyền tới, nhìn người che miệng nàng, lại là kẻ không mời mà đến.
Hôm đó nàng chỉ khách sáo nói "không có ai đi cùng", sau đó không ngờ lại có chuyện như hôm nay.
Chuyện là như sau, sáng tết Thượng Nguyên, Cố Thanh Trúc tới thỉnh an Trần thị, cùng bà ăn sáng, Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như cũng tới, xin Trần thị tối đó đi chơi, muốn mượn xe ngựa chuyên dụng để rộng rãi hơn một chút. Trần thị đồng ý, nhưng lại bảo các nàng dẫn Thanh Trúc theo cùng, Cố Thanh Trúc cũng không muốn, thế nhưng Trần thị lại rất kiên quyết.
Tưởng chỉ đi dạo một vòng rồi về, ai ngờ chuyện xảy ra lại khiến nàng bất ngờ, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Lục Duyên Khanh trong đám đông, nàng mới hiểu hết thảy là do tiểu tử này động tay động chân.
Vì mời nàng đi chơi tết Thượng Nguyên, hắn lôi kéo bằng hữu của mình, hẹn Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm như ra ngoài, Cố Ngọc Dao là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, Tống Cẩm Như là biểu muội, hắn nghĩ họ nhất định sẽ kéo Thanh Trúc đi cùng.
Hắn đâu có biết tình tỷ muội của chị em Cố gia ra sao đâu, nếu không có Trần thị, thì tiểu tử này đã hiểu được những tranh chấp trong quan hệ của nữ giới rồi.
Một nhóm thiếu niên thiếu nữ, hết thảy mười hai người, phủ nào cũng có, tuổi tác lại trạc nhau, Cố Ngọc Dao đi cùng Tống Cẩm Như rất vui vẻ.
Cố Thanh Trúc thích một mình, Lục Duyên Khanh lắp bắp, lúc nào cũng nhìn nàng, cuối cùng cũng cơ hội sóng vai đi cùng nhau, những người khác đều đi trước để xem lồng đen.
Lục Duyên Khanh đắc ý nhìn Cố Thanh Trúc: "Không ngờ đúng không? Chắc nàng bất ngờ lắm? Người đi cùng nàng nhiều không?"
Cố Thanh Trúc tức giận lắc đầu, dừng chân trước một quầy tranh chữ, cầm lên ngắm nghía một bộ rửa bút bằng ngọc, Lục Duyên Khanh lập tức giành lấy đưa cho ông chủ: "Cái này bao nhiêu, gói lại cho ta."
"..."
Cố Thanh Trúc nhìn hắn như vậy, thật cạn lời.
Thấy Cố Thanh Trúc không nói gì, Lục Duyên Khanh bèn nhét thẳng vào tay nàng: "Đừng khách khí với ta, muốn cái gì, ta đều mua cho nàng. Nữ nhi ai cũng thích quà mà, ta biết."
Cố Thanh Trúc không biết nên đối xử với thiếu niên nhiệt tình này thế nào, nhất thời lưỡng lự, ai ngờ lại bị hắn nắm tay đi, không thể không thừa nhận, tiểu tử này đúng là giỏi ăn nói với nữ nhi, nhớ lại lúc ở phủ An Quốc Công, hắn và bằng hữu uống chút rượu, đã chọc ghẹo nữ tử hát tuồng, có thể thấy tuy nhỏ tuổi nhưng tình sử cũng không ít đâu.
"Hôm đó.." Cố Thanh Trúc vừa mở miệng, Lục Duyên Khanh đã chồm qua, Cố Thanh Trúc phất tay, hắn mới thẳng người lại, cười hắc hắc, Cố Thanh Trúc thấy vậy, đột nhiên không muốn hỏi nữa: "Không có gì."
"Không sao, nàng có gì cứ nói, dù nói gì ta cũng thích nghe hết."
Lục Duyên Khanh bây giờ chỉ ước Cố Thanh Trúc nói chuyện với hắn nhiều hơn, nói một câu, hắn có thể vui cả một buổi.
Cố Thanh Trúc chỉ lắc đầu: "Không nói."
Không thể nói với tiểu tử này quá nhiều, một câu hai câu thì không sao, ba câu bốn câu thì không nghĩ ra. Nàng không muốn ngày nào mình cũng bị bám dai như đỉa, vẫn nên cách xa hăn một chút thì tốt hơn.
Hai người rời đi không bao lâu, thì có hai thiếu niên chạy tới, nói mấy cô nương đi mệt muốn đi sang Đắc Nguyệt Lâu ngồi ngắm cảnh.
Đắc Nguyệt Lâu là tòa lầu cao nhất trên đường Chu Tước, cao năm tầng, nếu đứng trên cao nhìn ra xa có thể ngắm hết bảy dặm đèn hoa phố Chu Tước.
Lục Duyên Khanh nhìn sang Cố Thanh Trúc: "Ý kiến hay, phong cảnh ở Đắc Nguyệt Lâu rất đẹp, hôm nay cả phố đều là lồng đèn, chắc chắn nhìn rất thú vị. Đi thôi."
Hai người kia thấy Lục Duyên Khanh nói chuyện với nàng như vậy sao còn không hiểu, chờ Cố Thanh Trúc trả lời, Cố Thanh Trúc không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể đồng ý, nếu không ai cũng muốn đi chỉ mình mình không muốn thì cũng không hay ho gì.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, khách khứa ở Đắc Nguyệt Lâu rất nhiều, cuối cùng vẫn nhờ Lục Duyên Khanh lấy danh nghĩa Lục gia thì mới giành được một bàn ở tần cao nhất. Đoàn người mênh mông, cuồn cuộn đi lên lầu, ai nấy đều là tiểu thư, công tử nhà giàu, bước vài bước, đã thu hút ánh nhìn của rấ t nhiều người.
Tầng năm là một đại sảnh trống, các bàn ngăn cách nhau bởi một bình phong. Tầng năm của Đắc Nguyệt Lâu không phải có tiền là lên được, ít nhất phải là người có chút thân phận, nếu không lên đây sẽ làm cho những quý nhân khác không vui.
Tiểu nhị đưa bọn họ tới bàn rồi lánh đến một chỗ trống phía sau bình phong, các cô nương thấy ban công bèn đến gần xem, tốp năm tốp ba vừa nói vừa cười, Lục Duyên Khanh đỡ Cố Thanh Trúc ngồi xuống, rồi lại châm trà cho nàng, làm cho Cố Thanh Trúc rất xấu hổ, lúc muốn nhắc nhở hắn thì có một giọng nói vọng tới từ sau bình phong.
"Duyên Khanh? Sao huynh lại ở đây?"
Lục Tư Minh đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn sang đám người đi cùng Lục Duyên Khanh, Lục /Duyên Khanh thấy hắn, ngạc nhiên nói: "Sao tam thúc cũng đến đây? Tiểu nhị không nói với con người cũng tới đây."
Lục Tư Minh không trả lời, hình như bị ai đó kêu lại, một lát sau, tiểu nhị dời đi tấm bình phong ngăn cách hai bàn.
Đang uống trà Cố Thanh Trúc đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Kì Huyên nhíu mày cầm chén rượu trong tay, nửa uống nửa không, Cố Thanh Trúc cũng nhăn mày, đúng là càng sợ càng gặp, oan gia ngõ hẹp dường như sinh ra để chỉ Cố Thanh Trúc và Kì Huyên vậy.
Các cô nương bên này thấy bình phong đã được dỡ bỏ, bàn bên cũng đều là con cái thế gia, Cố Ngọc Dao nhận ra Kì Huyên đang ngồi trong đám người thì sáng mắt, nói gì đó bên tai Tống Cẩm Như, Tống Cẩm Như cũng kinh ngạc nhìn về phía Kì Huyên.
Kìa đó là thế tử Võ An Hầu.
Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hắn thật là tuấn mỹ.
Những lời như vậy, lâu lâu lại lọt vào tai Thanh Trúc, lúc trước, nàng cũng là một trong số đó, nằm mơ cũng muốn gả cho Kì Huyên, một nam nhân gia thế tốt lại tuấn mỹ, văn võ song toàn.
Lục Duyên Khanh đi theo Lục Tư Minh chào một vòng các huynh trưởng bàn bên rồi mới cho về, sau khi về hắn vội vàng giải thích với Cố Thanh Trúc: "Đó đều là bằng hữu của tam thúc, trong nhà tam thúc là thân với ta nhất."
Cố Thanh Trúc cười mỉm chi xem như đáp lại, Lục Duyên Khanh không biết nàng im lặng là có ý gì, cầm điểm tâm đưa đến trước mặt nàng, ân cần nói: "Điểm tâm của Đắc Nguyệt Lâu rất ngon, ngon nhất là bánh hoa quế này, dùng ngọn quế, không dính thân, hái xong liền ủ trong mật, cất tại hầm, đến mùa đông mới đem ra làm bánh hoa quế, như thế món điểm tâm này mới vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon."
Không thể từ chối sự nhiệt tình ấy, Cố Thanh Trúc nhận một miếng, nhưng cũng không ăn.
Hạ Thiệu Cảnh cũng cầm một miếng điểm tâm trên bàn mình, ngồi bên cạnh Cố Thanh Trúc, mở quạt cười lớn: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lục Duyên Khanh nhìn Hạ Thiệu Cảnh với ánh mắt đề phòng, đem dáng vẻ thiếu niên của mình so với Hạ Thiệu Cảnh, so về chững chạc, tất nhiên không thắng nổi, trong lòng mắng người này thật không biết điều, ho nhẹ: "Hạ thúc, ngài cũng biết Thanh Trúc sao?"
Tiếng "Hạ thúc" của Lục Duyên Khanh làm nụ cười trên mặt Hạ Thiệu Cảnh cứng lại trong nháy mắt, Cố Thanh Trúc phì cười, tuy chỉ cười một chút, nhưng đều làm cho ánh mắt của hai nam nhân có thiện cảm với nàng bừng sáng.
Hạ Thiệu Cảnh vẫn rất có phong độ, ít nhất không làm mất mặt Lục Duyên Khanh, chỉ nhìn Cố Thanh Trúc, xa gần nói: "Đã biết từ lâu, chúng tôi còn thường xuyên đi xem hát nữa."
Lục Duyên Khanh lập tức đứng hình, không biết làm sao, chỉ nhìn sang Cố Thanh Trúc, hạ giọng hỏi: "Nàng thích xem hát sao? Xướng xuân viên diễn rất hay, nàng có đi xem bao giờ chưa? Lần sau ta đưa nàng.. à không, ta đưa mọi người cùng đi xem."
Hạ Thiệu Cảnh sao còn không nhìn ra tình cảm của tên tiểu tử này đối với Cố Thanh Trúc, gấp quạt lại, chuẩn bị đấu đá với hắn ta một phen.
Cố Thanh Trúc như đứng đống lửa như ngồi đống than, không phải vì cuộc đối thoại giữa Hạ Thiệu Cảnh và Lục Duyên Khanh mà là vì đối diện với bàn nàng là sắc mặt như ăn cứt, ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình của Kì Huyên.
Không đợi Hạ Thiệu Cảnh và Lục Duyên Khanh phân cao thấp, Cố Thanh Trúc đã đứng dậy, Lục Duyên Khanh lập tức mặc kệ Hạ Thiệu Cảnh, đứng lên hỏi nàng: "Sao vậy? Nàng muốn gì sao?"
Cố Thanh Trúc thở dài bất đắc dĩ: "Không muốn gì, chỉ đột nhiên thấy đầu hơi choáng, muốn đi về trước." Không đợi Lục Duyên Khanh trả lời, Cố Thanh Trúc đã đi tới ban công chỗ Tống Cẩm Như và Cố Ngọc Dao đang đứng, hỏi: "Ta muốn đi về, các muội.."
Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như đời nào chịu đi, Tống Cẩm Như chủ động gọi xe Tống gia đưa nàng về, sau đó hai người sẽ về xe Cố gia.
Vốn cũng không tính sẽ đi về chung với các nàng, cũng may là có xe ngựa của Tống Cẩm Như, đỡ phải gọi xe ngựa Cố gia đến đón.
Chào hỏi hết thảy xong, Cố Thanh Trúc liền thong dong rời đi, không quay đầu lại, rời đi cuộc hội ngộ buồn cười này.
Lục Duyên Khanh đưa nàng xuống lầu xong còn khăng khăng muốn đưa nàng về nhà, dù bị Cố Thanh Trúc cực tuyệt vẫn luôn đứng chờ ở cửa Đắc Nguyệt Lâu, nhìn Cố Thanh Trúc lên xe ngựa rồi mới tiếc nuối trở lại lên lầu.
Sau khi Thanh Trúc lên xe mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thế giới bình yên rồi. Nàng quả nhiên đã không còn trẻ nữa, những cuộc tụ hội như vậy sẽ chỉ làm nàng cảm thấy ồn ào, không còn sự ngây thơ, muốn tìm hiểu thế giới ngày xưa nữa.
Xe ngựa tuy của Tống gia nhưng người đánh xe lại là người Cố gia, Cố Thanh Trúc dựa vào thành xe nhắm mắt, tính nghỉ ngơi trong chốc lát thì đột nhiên xe ngựa cán phải cái gì, dọa Cố Thanh Trúc giật mình.
"Tiểu thư, hình như cán phải cái gì, để tiểu nhân xuống xem sao."
Xa phu thắng xe, nói với Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc chỉ thấy trước mặt có bóng người lướt sang, vừa muốn thét lên đã bị người ta bịt miệng, cả người bị ôm ở thành xe, một mùi rượu thoang thoảng truyền tới, nhìn người che miệng nàng, lại là kẻ không mời mà đến.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- bình luận