Đích Thê Tại Thượng - Chương 28
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đích Thê Tại Thượng
Chương 28
Chỉ cần Tần thị dám động vào của hồi môn của Thẩm thị, Cố Thanh Trúc sẽ khiến cho Tần thị ăn vào như thế nào thì phải nhổ ra như thế ấy.
"Ai, chờ hắn tỉnh ngộ, xem ra là không dễ dàng." Lão phu nhân đối với Cố Tri Viễn, cũng không có lòng tin, xua xua tay lại nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa. Của hồi môn của nương con đã giao vào tay con, trong đó bao gồm không ít cửa hàng, điền trang, con là tính toán sẽ tiếp tục kinh doanh, hay là mang đổi thành bạc? Những việc này con đã nghĩ tới chưa?"
Tuy rằng cháu gái tuổi còn nhỏ, nhưng Trần Thị cảm thấy nàng làm việc không giống một hài tử, thời gian một năm, nàng trưởng thành quá nhiều, có đảm lược, có quyết đoán, dám làm dám chịu, làm việc bất chấp mọi giá.
Cố Thanh Trúc nghĩ nghĩ: "Thưa tổ mẫu, cửa hàng con vẫn sẽ tiếp tục kinh doanh, dù sao cũng đã hình thành quy luật, hơn nữa bên phía cữu cữu cũng đã an bài cho con một chưởng quầy đáng tin cậy, con vừa nhìn vừa học, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Những việc này, sớm hay muộn con đều phải học xử lý."
Lão phu nhân cũng rất tán đồng, lại có chút cảm khái: "Ngươi đứa nhỏ này mệnh khổ, tuổi còn nhỏ không có mẫu thân bên cạnh, lại gặp phải phụ thân cùng mẹ kế như vậy."
"Con không phải còn có tổ mẫu sao? Chỉ cần tổ mẫu ở đây, cái gì con cũng không sợ." Cố Thanh Trúc thấy Trần Thị lo lắng, liền nói mấy lời ngon ngọt làm cho tổ mẫu vui vẻ.
Trần Thị cười: "Phải, con còn có ta. Quản người bên ngoài nói cái gì, con chỉ cần làm việc con muốn làm, tổ mẫu nói như thế nào cũng sẽ che chở cho con."
Cố Thanh Trúc cảm động, đầu chôn ở trong lòng ngực của Trần Thị, lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi tổ mẫu, con đúng là có nghĩ tới một việc. Con muốn học y thuật."
Trần Thị cúi đầu nhìn nàng: "Tốt.. tốt, nhưng con học y làm chi?"
Trải qua sự việc ăn trộm của hồi môn, thanh danh của Cố gia đã không còn, lời đồn Cố Thanh Trúc hung dữ chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, ở trong mắt mọi người, Tần thị ăm trộm của hồi môn của vợ trước đương nhiên vô sỉ đáng giận, nhưng Cố Thanh Trúc hùng hổ dọa người, đi tìm cữu cữu ra mặt giành lại tài sản, cũng sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận, một cô nương chưa lấy chồng như nàng, đeo trên lưng lời đồn đãi này, sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến việc kết hôn trong tương lai của nàng, mà chuyện nữ tử học y, từ trước đến nay không phải không có, nhưng đó đều là những nữ tử có gia cảnh bần hàn không ngại cực khổ mới đi làm, một tiểu thư bá phủ như nàng, đi con đường này, sẽ lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán
"Nương của con qua đời từ rất sớm, con ở thôn trang một năm, suy nghĩ rất nhiều, nếu năm đó con biết y thuật, có lẽ nương con có thể sống thêm mấy năm, trên đời này, hài tử tuổi còn nhỏ đã mất mẹ giống như con quá nhiều, tuy nói người chết do bệnh tật ốm đau là chuyện thường, nhưng nếu con học y, có thể cứu được một người cũng là công đức."
Lới nói của Cố Thanh Trúc, làm cho Trần Thị cảm thấy chua xót, người con dâu Thẩm thị này, nàng từ đầu tới cuối đều vừa lòng, chỉ là bạc mệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời, thật đúng là đáng tiếc. Đứa bé Thanh Trúc này từ nhỏ đã trải qua cực khổ, nhưng không vì vậy mà trở nên hẹp hòi, ngược lại còn có lòng thương người, việc nàng muốn học y cứu người chưa chắc là việc không tốt.
Cố Thanh Trúc chỉ nói có vài câu, đã làm thay đổi suy nghĩ của Trần Thị, Trần Thị cúi đầu thấy cháu gái đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, duỗi tay xoa gương mặt nàng, Cố Thanh Trúc cảm giác được tổ mẫu đã xiêu lòng, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ:
"Tổ mẫu, lời con nói là thật. Con trước nay đều thích xem sách y, từ lúc mẫu thân qua đời đến nay, con vẫn luôn muốn học, trong thành có một y quán tên là Nhân Ân Đường, vị đại phu trong y quán y thuật rất tốt, con tận mắt nhìn thấy lão tiên sinh trị liệu cho một người bị gãy xương, con đã nói với lão tiên sinh muốn theo người học y, tiên sinh cũng đã đồng ý, hy vọng tổ mẫu có thể chấp thuận."
Trần Thị giật mình: "Con đứa nhỏ này, y quán cũng đều đã tìm tốt mới đến hỏi ta, nếu ta nói không đồng ý, con sẽ không học y nữa sao?"
Cố Thanh Trúc quả quyết lắc đầu: "Không thể. Cho dù Tổ mẫu không đồng ý.. Con cũng sẽ đi. Cái gì thanh danh với không thanh danh con không để trong lòng, miệng là của người khác, bất luận con làm cái gì, nói cái gì, đều sẽ có người nói ra nói vào, so với việc cả đời nơm nớp lo sợ, sống trong miệng lưỡi thế gian, con đây tình nguyện bị người mắng, ít nhất còn có thể làm chuyện mình cho là đúng, còn có thể giúp được người cần giúp đỡ."
"Cách nói này của con thật mới mẻ, người sống trên đời không vì thanh danh thì vì cái gì? Làm gì có người nào không để bụng lời nói của người khác?"
Cố Thanh Trúc ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của Trần Thị: "Con đây hỏi tổ mẫu, nếu ở nhà này, việc gì con cũng không làm, người khác sẽ vì con an phận mà xem nhẹ lời đồn con hung dữ sao? Ngày đó, khi con quyết định tranh đoạt của hồi môn của nương từ trong tay Tần thị, cũng đã đoán trước được sẽ bị người ta dèm pha là "nữ tử hung dữ", người khác sẽ mặc kệ con có ẩn tình gì hay không, có chịu khi dễ hay không, bọn họ chỉ nhìn vào mặt xấu của con, tùy tiện đưa ra định luận. Trong chuyện này, bất luận con có làm đúng hay không, bọn họ đều sẽ nói không tốt về con."
Những đạo lý đó, Trần Thị sao lại không biết. Nàng không phải người có suy nghĩ cổ hủ, độc đoán, nàng luôn hy vọng con cháu đều có thể sống theo ý mình, nên gật đầu: "Nếu con đã quyết định tốt, vậy tổ mẫu sẽ không can thiệp, nhưng có điều y quán là chỗ rồng rắn hỗn tạp, con phải chú ý an toàn của bản thân, đặc biệt, con hiện tại.."
Cố Thanh Trúc đang chìm đắm trong sự vui sướng khi được Trần Thị đồng ý, thay Trần Thị đem lời nói cho hết: "Đặc biệt, con hiện tại là một tiểu thư có rất nhiều tiền. Tổ mẫu yên tâm đi, con sẽ chú ý, bên thôn trang con không dám đảm bảo, nhưng trong kinh thành trị an vẫn rất tốt, con không gây chuyện, không chọc người, an phận ở y quán học tập, sẽ không có việc gì."
Bảo đảm như vậy còn chưa đủ, Trần Thị muốn Cố Thanh Trúc phải đồng ý mang theo mấy cái hộ vệ bên người, lúc này mới thật sự đồng ý. Có được sự cho phép của Trần Thị, Cố Thanh Trúc không còn lo lắng bất cứ việc gì.
* * *
Cố Tri Viễn đỡ Tần thị trở về Tây Cầm Viên, Tần thị nhìn phòng mình một mảnh hỗn loạn, nước mắt vừa mới nhịn được, lại rơi xuống, Cố Tri Viễn nhìn thấy liền đau lòng, an ủi hồi lâu.
Phòng thu chi tới tìm Cố Tri Viễn đi bổ sung thêm của hồi môn của Thẩm thị, Tần thị ngồi ở mép giường, thu hồi biểu tình đáng thương, lau khô nước mắt, nhìn nha hoàn đang thu thập đồ vật ở chung quanh, Ngô ma ma dẫn người tới cũng không có làm đồ vật hỗn loạn nhiều như vậy, hiện trường này là do nàng bảo Vương tẩu lét lút trở về làm loạn lên, mục đích chính, là để cho Cố Tri Viễn nhìn thấy lão thái bà ở Tùng Hạc Viên kia quá đáng như thế nào.
Gọi hai nha hoàn tới giúp nàng bóp chân, Cố Ngọc Dao cùng Cố Hành Chi bước vào cửa, Cố Ngọc Dao liền trực tiếp nhào vào lòng ngực Tần thị khóc lên, Tần thị cho hai cái nha hoàn bóp chân lui xuống, mẫu tử ba người đóng cửa lại nói chuyện với nhau.
"Nương, sau này chúng ta làm sao bây giờ?" Cố Ngọc Dao khóc nức nở, nghĩ tới tiền đồ sau này của chính mình, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ánh mắt Tần thị lướt qua Cố Ngọc Dao cùng Cố Hành Chi, quát lạnh một tiếng: "Khóc cái gì. Còn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận (*) đâu."
(*) Sơn cùng thủy tận: Sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng.
Cố Ngọc Dao lau nước mắt, bắt đầu oán trách: "Đều do Cố Thanh Trúc, đều do nàng! Khuỷu tay hướng ra ngoài, lại đi tìm người Thẩm gia tới tính kế chúng ta, còn có lão phu nhân, ngày thường nói thật dễ nghe, không giống như người cố chấp, nhưng nhìn xem, nàng đã làm chuyện gì. Đối xử với chúng ta như phường trộm đạo, nếu là trước kia, nương còn là di nương, thì cũng thôi, nhưng hôm nay nương đã là Trung Bình Bá phu nhân, các nàng lại không đem ngài để vào mắt."
Tần thị nghe xong những lời này càng thêm phiền lòng, nhắm mắt lại, nhíu mày thở dài, Cố Hành Chi thấy Tần thị như vậy, quát nhẹ Cố Ngọc Dao: "Đừng nói nữa, không thấy nương khó chịu sao. Lão phu nhân bất công không phải chuyện ngày một ngày hai, ngươi hôm nay mới biết sao? Một chút khí chất trầm ổn đều không có."
Cố Ngọc Dao đối với ca ca vẫn luôn tin phục, hít hít mũi mấy cái, không nhiều lời nữa.
Cố Hành Chi tuổi tác lớn hơn so với Cố Ngọc Dao, khi gặp chuyện cũng bình tĩnh hơn nhiều.
"Hiện giờ chúng ta nên cảm thấy may mắn, còn có phụ thân che chở, chỉ là trong tay không có tiền, sau này muốn làm việc gì chỉ sợ là không dễ dàng như vậy."
Cố Hành Chi nhíu mày, hắn cũng hâm mộ Cố Thanh Học có nương là người có tiền, không cần làm gì cũng có nhiều bạc có thể tiêu xài, trước đó vài ngày, hắn đang trong trại thái dư dả tiền bạc, kết giao được với nhiều người có tên tuổi, rõ ràng hắn cảm giác được thái độ của những người chung quanh có sự chuyển biến lớn, cảm giác tốt đẹp vừa mới bắt đầu, tự nhiên lại bị cắt đứt, nói không tức giận thì tuyệt đối là giả.
Tần thị thấy bộ dáng hai đứa con bị mây đen bao phủ, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:
"Đừng quá nhọc lòng vì chuyện tiền bạc, nương các ngươi lại không ngốc, tuy rằng phần lớn bạc bị Ngô ma ma lục soát lấy đi rồi, nhưng ta còn cất dấu một ít, chúng ta trong khoảng thời gian này, cũng không cần quá lo lắng. Lại nói, lúc này nhờ họa được phúc, làm phụ thân ngươi mở tư khố, chỉ cần hắn mở một lần, nương liền có bản lĩnh làm hắn mở lần thứ hai, lần thứ ba, phụ thân các ngươi là Trung Bình Bá, Bá phủ to như vậy, trăm năm tích góp xuống dưới, tiền sẽ không ít hơn so với Thẩm gia, các ngươi cứ yên tâm đi."
Hai đứa nhỏ nghe xong, nội tâm thoáng ổn định lại, Cố Hành Chi bất đắc dĩ ngồi xuống, Cố Ngọc Dao miệng nói nửa ngày, vẫn là nhịn không được oán giận:
"Dù sao nói đi nói lại, đều do Cố Thanh Trúc. Ích kỷ, không rộng lượng, nội tâm lại xấu. Hung hãn Như vậy, ta xem về sau ai dám lấy nàng." Nhớ tới chuyện này, Cố Ngọc Dao nói với Tần thị: "Nương, người hiện tại là mẹ cả của Cố Thanh Trúc, hôn sự của nàng nằm ở trong tay người, tương lai người không được tìm cho nàng gia đình nhà cao cửa rộng, tốt nhất là gia đình bình dân, người đánh chết thê nên bị góa vợ, cho nàng gả đi qua, mỗi ngày bị đánh, mỗi ngày phải làm việc vất vả, ai bảo nàng kiêu ngạo ương ngạnh như vậy."
Cố Ngọc Dao càng nói càng quá đáng, chỉ muốn phát tiết nỗi hận trong lòng.
Cố Hành Chi nghe thấy thì nhắc nhở nàng: "Ngọc Dao, đừng nói nữa. Cũng không sợ tai vách mạch rừng."
"Tai vách mạch rừng ta cũng không sợ, nàng.."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tần thị cắt đứt: "Đủ rồi. Những lời này về sau không được nói nữa."
Cố Ngọc Dao bị mẫu thân cùng huynh trưởng giáo huấn, có chút không phục, ủy khuất ngồi qua một bên, Tần thị thấy nàng như vậy, cuối cùng vẫn là không nhịn được, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Có một số lời nói, giấu ở trong lòng là được, không cần phải nói ra, để cho người khác nghe thấy, biết không?"
Cố Ngọc Dao trên mặt vui vẻ: "Ý của Nương là.."
Tần thị cười lạnh một tiếng: "Hừ, chỉ là một tiểu nha đầu có chút thủ đoạn, hiện giờ ỷ vào cữu gia chống lưng, tính kế chúng ta, nhưng Thẩm gia chung quy ở xa ngoài trăm dặm, cửu cữu của nàng cho dù có năng lực, nhưng có thể lo cho nàng được bao lâu? Các ngươi cho rằng lúc này chúng ta thua thê thảm rồi sao? Thật ra không phải.."
Cố Hành Chi cùng Cố Ngọc Dao liếc nhau: "Lời này của Nương có ý gì?"
Tần thị đắc ý cười lạnh: "Cố Thanh Trúc tính toán đem của hồi môn đòi trở về, thì cho rằng chúng ta không thể xoay chuyển được tình thế, nhưng nàng lại không biết rằng, đồ vật quan trọng nhất vẫn nằm ở trong tay chúng ta."
Hôn ước với Sùng Kính Hầu phủ. Cố Thanh Trúc có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình lại có hôn ước cùng nhị công tử của Sùng Kính Hầu phủ, năm đó, Thẩm thị cùng Vạn thị, là phu nhân quá cố của Sùng Kính Hầu, lặng lẽ lập hôn thư, hai người có tình cảm tốt với nhau, nên trước tiên lập hôn thư, chờ hai đứa nhỏ trưởng thành, sau khi xem mắt, sẽ tiến hành hôn lễ, người biết đến việc này không nhiều, chỉ có Sùng Kính Hầu và một ít người bên canh Vạn thị biết, nhưng mấy năm trước, sau khi Vạn Thị qua đời, tiểu viện của nàng bị hỏa hoạn, hôn thư cũng bị thiêu hủy, hôn thư mà Thẩm thị giấu ở tư khố, là cái duy nhất còn lại.
Trên hôn thư viết rất rõ ràng, chỉ cần nữ nhi Cố gia gả qua, hai mươi vạn lượng bạc và một nửa của hồi môn khác của Vạn Thị, tất cả đều là của Cố Thanh Trúc. Nhưng mà hiện tại thì sao.. Chuyện tốt này, chỉ sợ cũng không đến lượt Cố Thanh Trúc.
"Ai, chờ hắn tỉnh ngộ, xem ra là không dễ dàng." Lão phu nhân đối với Cố Tri Viễn, cũng không có lòng tin, xua xua tay lại nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa. Của hồi môn của nương con đã giao vào tay con, trong đó bao gồm không ít cửa hàng, điền trang, con là tính toán sẽ tiếp tục kinh doanh, hay là mang đổi thành bạc? Những việc này con đã nghĩ tới chưa?"
Tuy rằng cháu gái tuổi còn nhỏ, nhưng Trần Thị cảm thấy nàng làm việc không giống một hài tử, thời gian một năm, nàng trưởng thành quá nhiều, có đảm lược, có quyết đoán, dám làm dám chịu, làm việc bất chấp mọi giá.
Cố Thanh Trúc nghĩ nghĩ: "Thưa tổ mẫu, cửa hàng con vẫn sẽ tiếp tục kinh doanh, dù sao cũng đã hình thành quy luật, hơn nữa bên phía cữu cữu cũng đã an bài cho con một chưởng quầy đáng tin cậy, con vừa nhìn vừa học, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Những việc này, sớm hay muộn con đều phải học xử lý."
Lão phu nhân cũng rất tán đồng, lại có chút cảm khái: "Ngươi đứa nhỏ này mệnh khổ, tuổi còn nhỏ không có mẫu thân bên cạnh, lại gặp phải phụ thân cùng mẹ kế như vậy."
"Con không phải còn có tổ mẫu sao? Chỉ cần tổ mẫu ở đây, cái gì con cũng không sợ." Cố Thanh Trúc thấy Trần Thị lo lắng, liền nói mấy lời ngon ngọt làm cho tổ mẫu vui vẻ.
Trần Thị cười: "Phải, con còn có ta. Quản người bên ngoài nói cái gì, con chỉ cần làm việc con muốn làm, tổ mẫu nói như thế nào cũng sẽ che chở cho con."
Cố Thanh Trúc cảm động, đầu chôn ở trong lòng ngực của Trần Thị, lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi tổ mẫu, con đúng là có nghĩ tới một việc. Con muốn học y thuật."
Trần Thị cúi đầu nhìn nàng: "Tốt.. tốt, nhưng con học y làm chi?"
Trải qua sự việc ăn trộm của hồi môn, thanh danh của Cố gia đã không còn, lời đồn Cố Thanh Trúc hung dữ chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, ở trong mắt mọi người, Tần thị ăm trộm của hồi môn của vợ trước đương nhiên vô sỉ đáng giận, nhưng Cố Thanh Trúc hùng hổ dọa người, đi tìm cữu cữu ra mặt giành lại tài sản, cũng sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận, một cô nương chưa lấy chồng như nàng, đeo trên lưng lời đồn đãi này, sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến việc kết hôn trong tương lai của nàng, mà chuyện nữ tử học y, từ trước đến nay không phải không có, nhưng đó đều là những nữ tử có gia cảnh bần hàn không ngại cực khổ mới đi làm, một tiểu thư bá phủ như nàng, đi con đường này, sẽ lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán
"Nương của con qua đời từ rất sớm, con ở thôn trang một năm, suy nghĩ rất nhiều, nếu năm đó con biết y thuật, có lẽ nương con có thể sống thêm mấy năm, trên đời này, hài tử tuổi còn nhỏ đã mất mẹ giống như con quá nhiều, tuy nói người chết do bệnh tật ốm đau là chuyện thường, nhưng nếu con học y, có thể cứu được một người cũng là công đức."
Lới nói của Cố Thanh Trúc, làm cho Trần Thị cảm thấy chua xót, người con dâu Thẩm thị này, nàng từ đầu tới cuối đều vừa lòng, chỉ là bạc mệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời, thật đúng là đáng tiếc. Đứa bé Thanh Trúc này từ nhỏ đã trải qua cực khổ, nhưng không vì vậy mà trở nên hẹp hòi, ngược lại còn có lòng thương người, việc nàng muốn học y cứu người chưa chắc là việc không tốt.
Cố Thanh Trúc chỉ nói có vài câu, đã làm thay đổi suy nghĩ của Trần Thị, Trần Thị cúi đầu thấy cháu gái đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, duỗi tay xoa gương mặt nàng, Cố Thanh Trúc cảm giác được tổ mẫu đã xiêu lòng, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ:
"Tổ mẫu, lời con nói là thật. Con trước nay đều thích xem sách y, từ lúc mẫu thân qua đời đến nay, con vẫn luôn muốn học, trong thành có một y quán tên là Nhân Ân Đường, vị đại phu trong y quán y thuật rất tốt, con tận mắt nhìn thấy lão tiên sinh trị liệu cho một người bị gãy xương, con đã nói với lão tiên sinh muốn theo người học y, tiên sinh cũng đã đồng ý, hy vọng tổ mẫu có thể chấp thuận."
Trần Thị giật mình: "Con đứa nhỏ này, y quán cũng đều đã tìm tốt mới đến hỏi ta, nếu ta nói không đồng ý, con sẽ không học y nữa sao?"
Cố Thanh Trúc quả quyết lắc đầu: "Không thể. Cho dù Tổ mẫu không đồng ý.. Con cũng sẽ đi. Cái gì thanh danh với không thanh danh con không để trong lòng, miệng là của người khác, bất luận con làm cái gì, nói cái gì, đều sẽ có người nói ra nói vào, so với việc cả đời nơm nớp lo sợ, sống trong miệng lưỡi thế gian, con đây tình nguyện bị người mắng, ít nhất còn có thể làm chuyện mình cho là đúng, còn có thể giúp được người cần giúp đỡ."
"Cách nói này của con thật mới mẻ, người sống trên đời không vì thanh danh thì vì cái gì? Làm gì có người nào không để bụng lời nói của người khác?"
Cố Thanh Trúc ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của Trần Thị: "Con đây hỏi tổ mẫu, nếu ở nhà này, việc gì con cũng không làm, người khác sẽ vì con an phận mà xem nhẹ lời đồn con hung dữ sao? Ngày đó, khi con quyết định tranh đoạt của hồi môn của nương từ trong tay Tần thị, cũng đã đoán trước được sẽ bị người ta dèm pha là "nữ tử hung dữ", người khác sẽ mặc kệ con có ẩn tình gì hay không, có chịu khi dễ hay không, bọn họ chỉ nhìn vào mặt xấu của con, tùy tiện đưa ra định luận. Trong chuyện này, bất luận con có làm đúng hay không, bọn họ đều sẽ nói không tốt về con."
Những đạo lý đó, Trần Thị sao lại không biết. Nàng không phải người có suy nghĩ cổ hủ, độc đoán, nàng luôn hy vọng con cháu đều có thể sống theo ý mình, nên gật đầu: "Nếu con đã quyết định tốt, vậy tổ mẫu sẽ không can thiệp, nhưng có điều y quán là chỗ rồng rắn hỗn tạp, con phải chú ý an toàn của bản thân, đặc biệt, con hiện tại.."
Cố Thanh Trúc đang chìm đắm trong sự vui sướng khi được Trần Thị đồng ý, thay Trần Thị đem lời nói cho hết: "Đặc biệt, con hiện tại là một tiểu thư có rất nhiều tiền. Tổ mẫu yên tâm đi, con sẽ chú ý, bên thôn trang con không dám đảm bảo, nhưng trong kinh thành trị an vẫn rất tốt, con không gây chuyện, không chọc người, an phận ở y quán học tập, sẽ không có việc gì."
Bảo đảm như vậy còn chưa đủ, Trần Thị muốn Cố Thanh Trúc phải đồng ý mang theo mấy cái hộ vệ bên người, lúc này mới thật sự đồng ý. Có được sự cho phép của Trần Thị, Cố Thanh Trúc không còn lo lắng bất cứ việc gì.
* * *
Cố Tri Viễn đỡ Tần thị trở về Tây Cầm Viên, Tần thị nhìn phòng mình một mảnh hỗn loạn, nước mắt vừa mới nhịn được, lại rơi xuống, Cố Tri Viễn nhìn thấy liền đau lòng, an ủi hồi lâu.
Phòng thu chi tới tìm Cố Tri Viễn đi bổ sung thêm của hồi môn của Thẩm thị, Tần thị ngồi ở mép giường, thu hồi biểu tình đáng thương, lau khô nước mắt, nhìn nha hoàn đang thu thập đồ vật ở chung quanh, Ngô ma ma dẫn người tới cũng không có làm đồ vật hỗn loạn nhiều như vậy, hiện trường này là do nàng bảo Vương tẩu lét lút trở về làm loạn lên, mục đích chính, là để cho Cố Tri Viễn nhìn thấy lão thái bà ở Tùng Hạc Viên kia quá đáng như thế nào.
Gọi hai nha hoàn tới giúp nàng bóp chân, Cố Ngọc Dao cùng Cố Hành Chi bước vào cửa, Cố Ngọc Dao liền trực tiếp nhào vào lòng ngực Tần thị khóc lên, Tần thị cho hai cái nha hoàn bóp chân lui xuống, mẫu tử ba người đóng cửa lại nói chuyện với nhau.
"Nương, sau này chúng ta làm sao bây giờ?" Cố Ngọc Dao khóc nức nở, nghĩ tới tiền đồ sau này của chính mình, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ánh mắt Tần thị lướt qua Cố Ngọc Dao cùng Cố Hành Chi, quát lạnh một tiếng: "Khóc cái gì. Còn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận (*) đâu."
(*) Sơn cùng thủy tận: Sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng.
Cố Ngọc Dao lau nước mắt, bắt đầu oán trách: "Đều do Cố Thanh Trúc, đều do nàng! Khuỷu tay hướng ra ngoài, lại đi tìm người Thẩm gia tới tính kế chúng ta, còn có lão phu nhân, ngày thường nói thật dễ nghe, không giống như người cố chấp, nhưng nhìn xem, nàng đã làm chuyện gì. Đối xử với chúng ta như phường trộm đạo, nếu là trước kia, nương còn là di nương, thì cũng thôi, nhưng hôm nay nương đã là Trung Bình Bá phu nhân, các nàng lại không đem ngài để vào mắt."
Tần thị nghe xong những lời này càng thêm phiền lòng, nhắm mắt lại, nhíu mày thở dài, Cố Hành Chi thấy Tần thị như vậy, quát nhẹ Cố Ngọc Dao: "Đừng nói nữa, không thấy nương khó chịu sao. Lão phu nhân bất công không phải chuyện ngày một ngày hai, ngươi hôm nay mới biết sao? Một chút khí chất trầm ổn đều không có."
Cố Ngọc Dao đối với ca ca vẫn luôn tin phục, hít hít mũi mấy cái, không nhiều lời nữa.
Cố Hành Chi tuổi tác lớn hơn so với Cố Ngọc Dao, khi gặp chuyện cũng bình tĩnh hơn nhiều.
"Hiện giờ chúng ta nên cảm thấy may mắn, còn có phụ thân che chở, chỉ là trong tay không có tiền, sau này muốn làm việc gì chỉ sợ là không dễ dàng như vậy."
Cố Hành Chi nhíu mày, hắn cũng hâm mộ Cố Thanh Học có nương là người có tiền, không cần làm gì cũng có nhiều bạc có thể tiêu xài, trước đó vài ngày, hắn đang trong trại thái dư dả tiền bạc, kết giao được với nhiều người có tên tuổi, rõ ràng hắn cảm giác được thái độ của những người chung quanh có sự chuyển biến lớn, cảm giác tốt đẹp vừa mới bắt đầu, tự nhiên lại bị cắt đứt, nói không tức giận thì tuyệt đối là giả.
Tần thị thấy bộ dáng hai đứa con bị mây đen bao phủ, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:
"Đừng quá nhọc lòng vì chuyện tiền bạc, nương các ngươi lại không ngốc, tuy rằng phần lớn bạc bị Ngô ma ma lục soát lấy đi rồi, nhưng ta còn cất dấu một ít, chúng ta trong khoảng thời gian này, cũng không cần quá lo lắng. Lại nói, lúc này nhờ họa được phúc, làm phụ thân ngươi mở tư khố, chỉ cần hắn mở một lần, nương liền có bản lĩnh làm hắn mở lần thứ hai, lần thứ ba, phụ thân các ngươi là Trung Bình Bá, Bá phủ to như vậy, trăm năm tích góp xuống dưới, tiền sẽ không ít hơn so với Thẩm gia, các ngươi cứ yên tâm đi."
Hai đứa nhỏ nghe xong, nội tâm thoáng ổn định lại, Cố Hành Chi bất đắc dĩ ngồi xuống, Cố Ngọc Dao miệng nói nửa ngày, vẫn là nhịn không được oán giận:
"Dù sao nói đi nói lại, đều do Cố Thanh Trúc. Ích kỷ, không rộng lượng, nội tâm lại xấu. Hung hãn Như vậy, ta xem về sau ai dám lấy nàng." Nhớ tới chuyện này, Cố Ngọc Dao nói với Tần thị: "Nương, người hiện tại là mẹ cả của Cố Thanh Trúc, hôn sự của nàng nằm ở trong tay người, tương lai người không được tìm cho nàng gia đình nhà cao cửa rộng, tốt nhất là gia đình bình dân, người đánh chết thê nên bị góa vợ, cho nàng gả đi qua, mỗi ngày bị đánh, mỗi ngày phải làm việc vất vả, ai bảo nàng kiêu ngạo ương ngạnh như vậy."
Cố Ngọc Dao càng nói càng quá đáng, chỉ muốn phát tiết nỗi hận trong lòng.
Cố Hành Chi nghe thấy thì nhắc nhở nàng: "Ngọc Dao, đừng nói nữa. Cũng không sợ tai vách mạch rừng."
"Tai vách mạch rừng ta cũng không sợ, nàng.."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tần thị cắt đứt: "Đủ rồi. Những lời này về sau không được nói nữa."
Cố Ngọc Dao bị mẫu thân cùng huynh trưởng giáo huấn, có chút không phục, ủy khuất ngồi qua một bên, Tần thị thấy nàng như vậy, cuối cùng vẫn là không nhịn được, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Có một số lời nói, giấu ở trong lòng là được, không cần phải nói ra, để cho người khác nghe thấy, biết không?"
Cố Ngọc Dao trên mặt vui vẻ: "Ý của Nương là.."
Tần thị cười lạnh một tiếng: "Hừ, chỉ là một tiểu nha đầu có chút thủ đoạn, hiện giờ ỷ vào cữu gia chống lưng, tính kế chúng ta, nhưng Thẩm gia chung quy ở xa ngoài trăm dặm, cửu cữu của nàng cho dù có năng lực, nhưng có thể lo cho nàng được bao lâu? Các ngươi cho rằng lúc này chúng ta thua thê thảm rồi sao? Thật ra không phải.."
Cố Hành Chi cùng Cố Ngọc Dao liếc nhau: "Lời này của Nương có ý gì?"
Tần thị đắc ý cười lạnh: "Cố Thanh Trúc tính toán đem của hồi môn đòi trở về, thì cho rằng chúng ta không thể xoay chuyển được tình thế, nhưng nàng lại không biết rằng, đồ vật quan trọng nhất vẫn nằm ở trong tay chúng ta."
Hôn ước với Sùng Kính Hầu phủ. Cố Thanh Trúc có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình lại có hôn ước cùng nhị công tử của Sùng Kính Hầu phủ, năm đó, Thẩm thị cùng Vạn thị, là phu nhân quá cố của Sùng Kính Hầu, lặng lẽ lập hôn thư, hai người có tình cảm tốt với nhau, nên trước tiên lập hôn thư, chờ hai đứa nhỏ trưởng thành, sau khi xem mắt, sẽ tiến hành hôn lễ, người biết đến việc này không nhiều, chỉ có Sùng Kính Hầu và một ít người bên canh Vạn thị biết, nhưng mấy năm trước, sau khi Vạn Thị qua đời, tiểu viện của nàng bị hỏa hoạn, hôn thư cũng bị thiêu hủy, hôn thư mà Thẩm thị giấu ở tư khố, là cái duy nhất còn lại.
Trên hôn thư viết rất rõ ràng, chỉ cần nữ nhi Cố gia gả qua, hai mươi vạn lượng bạc và một nửa của hồi môn khác của Vạn Thị, tất cả đều là của Cố Thanh Trúc. Nhưng mà hiện tại thì sao.. Chuyện tốt này, chỉ sợ cũng không đến lượt Cố Thanh Trúc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- bình luận