Đích Thê Tại Thượng - Chương 9
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đích Thê Tại Thượng
Chương 9
Lúc sắp đến Quỳnh Hoa Viện, Hồng Cừ mới dám mở miệng hỏi nhỏ với Cố Thanh Trúc: "Tiểu thư, hình như bá gia không thích người học y thuật, người kiên quyết không bỏ cuộc sao?"
Cố Thanh Trúc quay sang nhìn Hồng Cừ: "Không"
Hồng Cừ cảm thấy khó hiểu: "Tại sao vậy ạ?" Trước đây tiểu thư cũng từng xem sách y nhưng chưa từng đề cập tới việc muốn đi học y thuật bao giờ. Việc này cũng thật là đột ngột.
Cố Thanh Trúc sửng sốt trong chốc lát rồi nói thêm một câu mà không ai hiểu được, nàng nói: "Vì.. Những mặt khác ta chẳng có chút tài cán nào."
Hai người nói chuyện một lát đã về đến Quỳnh Hoa Viện, còn chưa bước tới cái sân đã thấy một tiểu nha hoàn mới tới liếc nhìn hai người rồi chạy lại vào trong sân, Cố Thanh Trúc hơi buồn bực trong người vừa vào viện đã gặp ngay Lý ma ma đi từ trên lầu xuống, vừa nhìn thấy nàng, Lý ma ma đon đả: "Tiểu thư đi đâu vậy, nô tì cũng đang đi tìm người đây."
Cố Thanh Trúc nhìn Lý ma ma một lúc rồi liếc mắt về cửa phòng, không cảm xúc hỏi: "Lý ma ma tìm ta có việc gì?"
"À, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là phu nhân phái người tới đưa điểm tâm, nô tỳ thấy toàn món tiểu thư thích ăn thì đem về cho tiểu thư, đã đưa đến thư phòng ngài, để trên bàn." Lý ma ma giải thích với Cố Thanh Trúc xong, thấy Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm mình thì cũng hơi chột dạ bèn cười ha ha, vuốt vuốt mũi rồi rời đi.
Cố Thanh Trúc lên lầu, Hồng Cừ theo sau quả nhiên mở cửa ra đã thấy một hộp đồ ăn để sẵn trên bàn, Hồng cừ nhìn lướt qua hộp đồ ăn, buồn bực nói: "Chỉ là một hộp điểm tâm thôi mà, sao Lý ma ma lại phải đích thân đưa tới vậy."
Cố Thanh Trúc vào trong thay quần áo, nhìn vào tư khố thấy khóa không bị tổn hao gì, chìa khóa lại ở trong người nàng, Lý ma ma không thể nào mở ra được.
Vừa thay đồ Cố Thanh Trúc vừa suy nghĩ, năm ngày nữa là tới ngày sinh của lão phu nhân, trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đáng lẽ Tần thị không nên thiếu tiền tới mức bí quá hóa liều lệnh cho Lý ma ma tới đây mới đúng, nhưng vì sao bà ta cứ cố chấp muốn mở tư khố của mẫu thân ra? Trong đây có thứ gì quan trọng mà mình không biết hay sao?
Trước khi Thẩm thị lâm chung đã trăn trối điều gì bây giờ Cố Thanh Trúc đã không còn nhớ rõ nhưng vẫn nhớ mang máng là không có gì đặc biệt hết.
Suy nghĩ tới lui, Cố Thanh Trúc bảo Hồng Cừ đem hộp đồ ăn đi rồi đóng cửa phòng lại mở tư khố ra, Cố Thanh Trúc nhìn một vòng từ trên xuống dưới không thấy có gì lạ cả, chỉ là một số bình quý, vàng bạc châu báu và ngân phiếu thôi.
Đang muốn đóng cửa tủ thì Cố Thanh Trúc phát hiện ra trên một cái miệng bình bằng phỉ thúy có một cái gì đó, nhìn ở ngoài không thấy được, Cố Thanh Trúc bèn duỗi tay vào trong lấy ra một tấm giấy da gấp gọn giấu trong bình.
Không biết là cái gì đây. Cố Thanh Trúc khóa tư khố xong thì ngồi trên gụ sập trải tấm giấy ra, đọc qua một lần rồi chau mày thật chặt.
Nàng nhìn thấy
Một tờ giấy đích ước
Đây là hôn thư của thứ tử Hạ Bình Chu của phủ Sùng Kính Hầu mà cô dâu chính là đích nữ Cố gia Cố Thanh Trúc, chữ kí ở dưới, một người là Thẩm thị Tú nương, người còn lại là Vạn thị Hương Bình.
Vạn thị.. phu nhân Sùng Kính Hầu hình như họ Vạn, khuê danh cũng là Hương Bình, Cố Thanh Trúc không dám chắc nhưng tên người kia thì chắc chắn nàng không lầm.
Hạ Bình Chu kiếp trước lấy Cố Ngọc Dao thì tại sao bây giờ lại có giấy đích ước với mình? Nhìn có vẻ như đây là Thẩm thị và Vạn thị lén kí kết với nhau, chuyện này có bao nhiêu người biết?
Rốt cuộc là sao?
Tuy Cố Thanh Trúc đã sống tới hai lần những cũng không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là sao.
Thì ra đây mới là lý do mà Tần thị mua chuộc Lý ma ma để lừa chìa khóa của nàng sao? Vì lấy đi hôn thư này. Kiếp trước Cố Thanh Trúc hoàn toàn không biết cũng vì Lý ma ma đắc thủ, làm một cái chìa giả cho Tần thị, bà ta lặng lẽ cuỗm đi ngân phiếu, châu báu và tờ hôn thư này.
Cho nên Cố Thanh Trúc nàng mới là người có hôn ước với Hạ gia mà kiếp trước Cố Ngọc Giao thay thế nàng gả vào phủ Sùng Kính Hầu. Những việc này không ai nói với nàng cho nên nàng không hề hay biết, thế nên khi Tần thị bức hôn, bắt nàng gả cho một tên ngốc để cướp của hồi môn của mẫu thân lúc đó Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ mới hạ quyết tâm muốn tự làm chủ hôn nhân của mình.
Bởi vì có tình cảm với Kì Huyên nên Cố Thanh Trúc mới lấy Kì Huyên làm mục tiêu, nghĩ rằng, dù sao cũng là một canh bạc vậy đặt cược người mình thích thì tốt hơn.
Không ngờ, ngay từ đầu mọi thứ đã sai.
Mà bây giờ tai sao Tần thị lại bắt ép khiến Lý ma ma bí quá hóa liều, bà ta sợ nàng phát hiện việc đích ước sao? Nhưng bây giờ nàng mới mười ba, dù phát hiện ra nó cũng không thể nào bắt Hạ gia thực hiện được, trừ phi Hạ gia phái người tới hỏi mới khiến Tần thị sốt ruột như vậy.
Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến Tần thị chịu mất mặt mà đón mình về phủ, lúc đầu Cố Thanh Trúc tưởng bà ta chỉ vì tiền thôi nhưng bây giờ mới biết mình khinh thường bà ta quá, người đàn bà này không chỉ muốn tiền mà còn muốn cướp đi hết thảy những thứ thuộc về nàng.
Đã vậy còn chưa đủ, cuối cùng bà ta còn muốn bán toàn bộ đồ đạc của nàng, ép nàng gả cho một tên ngốc, Tần thị còn độc ác hơn nàng tưởng tượng nhiều, kiếp trước mình còn nhân từ với bà ta quá.
Nếu không phát hiện tờ đính ước này thì Cố Thanh Trúc không thể suy ra mấu chốt vấn đề được, từ đó kiếp này nàng cũng sẽ chẳng quan tâm chuyện của Tần thị, nhưng mà bây giờ.. không muốn để ý tới cũng không được.
* * *
Lý ma ma lại thất bại lần nữa, Tần thị vỗ mạnh lên bàn, cố tình đè thấp giọng mắng Lý ma ma: "Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Làm bao nhiêu lần cũng không thành công, chỉ là một cái chìa khóa thôi mà, ngươi cần phải phí bao nhiêu thời gian nữa mới lấy được hả?"
Lý ma ma bị mắng nhiều tới mức muốn chui luôn xuống đất, ấp a ấp úng giải thích: "Phu nhân ơi, từ ngày tiểu thư bị ngã xuống núi thì nàng đã bắt đầu nghi ngờ nô tì rồi, nô tì nói cái gì, làm cái gì, nàng cũng không tin, còn bắt nô tì điều tra tại sao hôm đó ngựa lại điên lên, xe bị lật nữa kìa, nô tì bây giờ cũng sống không tốt."
Nhớ lại cảnh mình gặp đại tiểu thư ở cầu thang mà Lý ma ma còn run, nô tì ăn trộm đồ của chủ thì phải đem đi lưu đày, nếu không cũng bị đánh cho da tróc thịt bong, sau khi ra khỏi cửa quan thì phải đem bán cả nhà, không thể đùa được.
"Ngươi sống không tốt thì ta sống tốt chắc? Nếu không phải vì ngươi vô dụng không lấy được cái chìa khóa kia thì ta đâu đến nỗi.." Tần thị nói ra xong mới biết mình lỡ lời, vội lảng sang chuyện khác: "Những chuyện nó hỏi ngươi thì ngươi tìm cớ gì nói đại lừa nó đi, lừa một đứa nhỏ mười ba tuổi chẳng lẽ ngươi không lừa được?"
Tần thị vô cùng thất vọng với Lý ma ma, vốn tưởng bà ta là thị tì của Thẩm thị thì cũng phải có chút năng lực, ai ngờ vô dụng như vậy, một việc nhỏ thế cũng làm không xong.
"Phu nhân ơi, tiểu thư thông minh lắm. Nô tì, nô tì không dám tùy tiện, phu nhân cho ta thêm ít thời gian nữa, ta nhất định.."
Lý ma ma còn chưa nói xong đã bị Tần thị ngắt lời.
"Ta cho ngươi thời gian thì ai cho ta thời gian? Tiệc mừng thọ của lão phu nhân sắp tới rồi, Hạ gia cũng sẽ phái người tới đây, nếu không đưa hôn thư Hạ gia sẽ tin ta sao? Nếu Hạ gia coi trọng nha đầu kia thì phải làm sao?
Việc Cố Thanh Trúc có hôn ước với Hạ gia không nhiều người biết, mấy năm trước Vạn thị đã qua đời, hôn ước này là nhiều năm trước Vạn thị và Thẩm thị lén lút ước định với nhau cho con thứ của Vạn thị là Hạ Bình chu. Đây là một cuộc hôn nhân tốt, Hạ Bình Chu tuy là con thứ nhưng cũng là con vợ cả, gia nghiệp lớn của Sùng Kính Hầu tương lai không thể chỉ trông vào thế tử, là đệ đệ ruột tất nhiên Hạ Bình Chu cũng không chịu thiệt thòi.
Tần thị nhờ Lý ma ma mới biết được chuyện này, nên bà ta bắt đầu nghĩ nếu người Hạ gia cưới không phải Cố Thanh Trúc mà là con gái mình thì tốt biết bao. Bà ta bèn nhân lúc còn sớm sai Lý ma ma trộm hôn thư rồi làm giả, gả nữ nhi mình vào đó, tương lai có Hạ Bình chu dìu dắt, mẹ quý nhờ con, tất nhiên là tốt đẹp.
Mộng thì đẹp, kế hoạch hành động cũng không có vấn đề gì, chỉ sai mỗi cái nhờ một kẻ chỉ biết mạnh miệng mà làm không tới đâu, sớm biết Lý ma ma vô dụng như vậy, bà đã nghĩ cách khác thì đâu đến nỗi bị động như vậy.
* * *
Trời tuyết đất băng làm Kì Huyên hắt xì liên tục.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, hai trăm chiến sĩ tiên phong không cầu cứu viện mà tự trở về. Dọc đường có mai phục nhưng không thoát khỏi con mắt của thế tử, bày bố rất khéo, bên ta hai trăm chiến sĩ anh dũng giết địch, tìm ra một con đường sống, giúp cho quân đội có thêm được nửa canh giờ, chỉ nửa canh giờ nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện chiến trận.
Kì Huyên bị Võ An Hầu Chính Dương đưa vào quân y trị thương, tiểu tử này ngày thường rất hiểu chuyện sao hôm nay lại tự nhiên phát điên làm chuyện nguy hiểm như vậy, dùng hai trăm đánh một ngàn, tuy họ thắng lợi mà không hao tổn gì nhưng Kì Chính Dương vẫn cảm thấy đổ mồ hôi hột, đây là trưởng tử của ông, người vừa sinh ra đã định sẵn sẽ thừa kế tước vị Võ An Hầu, tại sao lại không biết yêu quý lấy sinh mạng của mình mà lại đùa giỡn với nó như vậy.
" Cha, ta không sao, chỉ là đi trên tuyết nên bị cảm lạnh thôi. "
Kì Huyên cảm thấy mình không sao, chỉ là hắt xì vài cái thì đã bị đưa đến quân y rồi. Hắn bị nhốt trong núi tuyết cùng hai trăm chiến sĩ tiên phong, nếu là năm mười bảy tuổi thi hắn sẽ kiên nhẫn ngồi chờ cứu viện nhưng bây giờ hắn đâu còn là đứa nhóc 17 tuổi nữa, đánh giặc vài năm hắn hiểu rõ mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì, lần này đánh bất ngờ nhìn như rất nguy hiểm nhưng thật ra thì không có nguy hiểm gì lắm, trong hoàn cảnh như vầy, sợ nhất là ngồi chờ chết, cho dù kẻ địch không giết ngươi thì khí hậu khốc liệt cũng sẽ phế ngươi. Cho nên trong tình cảnh đó, hắn nên mang theo binh sĩ lao lên chiến trường mới là cách làm tốt nhất.
Quân y khám bệnh cho Kì Huyên một lúc rồi nói hắn không sao.
" Thế tử rất khỏe mạnh, dù mệt mỏi mấy ngày ở núi tuyết cũng không bị thương, hầu gia không cần lo lắng. "
Nghe quân y nói xong, Kì Dương mới yên tâm hơn.
Kì Huyên nhéo nhéo mũi, theo Kỳ Chính Dương ra khỏi doanh trướng, thở ra một làn khói rồi hỏi cha:" Cha, khi nào chúng ta mới về kinh thành được? Thắng trận rồi, ngày mai chúng ta về thôi. "
Kì Chính dương nhìn vào mắt Kì Huyên:" Gấp cái gì, còn chưa làm lễ kết thúc chiến tranh mà ngươi đã vội vã hồi kinh rồi sao? "
Con mình nuôi mình biết, Kì Chính Dương cảm thấy như tử sau khi bị nhốt trong núi tuyết mấy ngày dường như Kì Huyên khác hẳn, lúc trước rất hào hoa phong nhã, nhắc tới việc phải ra trận thì giả bộ đau đầu, ra tới quân doanh thì ghét cái này, ghét cái kia, nhưng từ lúc gặp nạn xong thì Kì Huyên thay đổi hẳn, giống như sau một đêm đã thích nghi với nơi đây, thích nghi với kỉ luật nơi quân đội, tóm lại là rất khác.
Kì Huyên đút tay vào trong áo, hít mũi, ấp úng đáp:" Không, cũng không.. gấp lắm đâu. "
Trả lời như vậy có vẻ là sốt ruột lắm rồi. Kì Dương vừa nghe xong đã hiểu. Dừng chân, nghiêm mặt với Kì Huyên:
" Con muốn về trước cũng được. Nhưng ta nói trước, trận đánh này đối với Kì gia chúng ta rất quan trọng, ta đoán rằng, khi ta khải hoàn hồi triều thì tỷ tỷ con sẽ được phong hậu, người soi mói chúng ta ngày càng nhiều, con không được làm chuyện gì kì quái nghe chưa, nghe rõ không? "
" Cha, người thật sự cho ta hồi kinh sớm sao?"
Cố Thanh Trúc quay sang nhìn Hồng Cừ: "Không"
Hồng Cừ cảm thấy khó hiểu: "Tại sao vậy ạ?" Trước đây tiểu thư cũng từng xem sách y nhưng chưa từng đề cập tới việc muốn đi học y thuật bao giờ. Việc này cũng thật là đột ngột.
Cố Thanh Trúc sửng sốt trong chốc lát rồi nói thêm một câu mà không ai hiểu được, nàng nói: "Vì.. Những mặt khác ta chẳng có chút tài cán nào."
Hai người nói chuyện một lát đã về đến Quỳnh Hoa Viện, còn chưa bước tới cái sân đã thấy một tiểu nha hoàn mới tới liếc nhìn hai người rồi chạy lại vào trong sân, Cố Thanh Trúc hơi buồn bực trong người vừa vào viện đã gặp ngay Lý ma ma đi từ trên lầu xuống, vừa nhìn thấy nàng, Lý ma ma đon đả: "Tiểu thư đi đâu vậy, nô tì cũng đang đi tìm người đây."
Cố Thanh Trúc nhìn Lý ma ma một lúc rồi liếc mắt về cửa phòng, không cảm xúc hỏi: "Lý ma ma tìm ta có việc gì?"
"À, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là phu nhân phái người tới đưa điểm tâm, nô tỳ thấy toàn món tiểu thư thích ăn thì đem về cho tiểu thư, đã đưa đến thư phòng ngài, để trên bàn." Lý ma ma giải thích với Cố Thanh Trúc xong, thấy Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm mình thì cũng hơi chột dạ bèn cười ha ha, vuốt vuốt mũi rồi rời đi.
Cố Thanh Trúc lên lầu, Hồng Cừ theo sau quả nhiên mở cửa ra đã thấy một hộp đồ ăn để sẵn trên bàn, Hồng cừ nhìn lướt qua hộp đồ ăn, buồn bực nói: "Chỉ là một hộp điểm tâm thôi mà, sao Lý ma ma lại phải đích thân đưa tới vậy."
Cố Thanh Trúc vào trong thay quần áo, nhìn vào tư khố thấy khóa không bị tổn hao gì, chìa khóa lại ở trong người nàng, Lý ma ma không thể nào mở ra được.
Vừa thay đồ Cố Thanh Trúc vừa suy nghĩ, năm ngày nữa là tới ngày sinh của lão phu nhân, trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đáng lẽ Tần thị không nên thiếu tiền tới mức bí quá hóa liều lệnh cho Lý ma ma tới đây mới đúng, nhưng vì sao bà ta cứ cố chấp muốn mở tư khố của mẫu thân ra? Trong đây có thứ gì quan trọng mà mình không biết hay sao?
Trước khi Thẩm thị lâm chung đã trăn trối điều gì bây giờ Cố Thanh Trúc đã không còn nhớ rõ nhưng vẫn nhớ mang máng là không có gì đặc biệt hết.
Suy nghĩ tới lui, Cố Thanh Trúc bảo Hồng Cừ đem hộp đồ ăn đi rồi đóng cửa phòng lại mở tư khố ra, Cố Thanh Trúc nhìn một vòng từ trên xuống dưới không thấy có gì lạ cả, chỉ là một số bình quý, vàng bạc châu báu và ngân phiếu thôi.
Đang muốn đóng cửa tủ thì Cố Thanh Trúc phát hiện ra trên một cái miệng bình bằng phỉ thúy có một cái gì đó, nhìn ở ngoài không thấy được, Cố Thanh Trúc bèn duỗi tay vào trong lấy ra một tấm giấy da gấp gọn giấu trong bình.
Không biết là cái gì đây. Cố Thanh Trúc khóa tư khố xong thì ngồi trên gụ sập trải tấm giấy ra, đọc qua một lần rồi chau mày thật chặt.
Nàng nhìn thấy
Một tờ giấy đích ước
Đây là hôn thư của thứ tử Hạ Bình Chu của phủ Sùng Kính Hầu mà cô dâu chính là đích nữ Cố gia Cố Thanh Trúc, chữ kí ở dưới, một người là Thẩm thị Tú nương, người còn lại là Vạn thị Hương Bình.
Vạn thị.. phu nhân Sùng Kính Hầu hình như họ Vạn, khuê danh cũng là Hương Bình, Cố Thanh Trúc không dám chắc nhưng tên người kia thì chắc chắn nàng không lầm.
Hạ Bình Chu kiếp trước lấy Cố Ngọc Dao thì tại sao bây giờ lại có giấy đích ước với mình? Nhìn có vẻ như đây là Thẩm thị và Vạn thị lén kí kết với nhau, chuyện này có bao nhiêu người biết?
Rốt cuộc là sao?
Tuy Cố Thanh Trúc đã sống tới hai lần những cũng không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là sao.
Thì ra đây mới là lý do mà Tần thị mua chuộc Lý ma ma để lừa chìa khóa của nàng sao? Vì lấy đi hôn thư này. Kiếp trước Cố Thanh Trúc hoàn toàn không biết cũng vì Lý ma ma đắc thủ, làm một cái chìa giả cho Tần thị, bà ta lặng lẽ cuỗm đi ngân phiếu, châu báu và tờ hôn thư này.
Cho nên Cố Thanh Trúc nàng mới là người có hôn ước với Hạ gia mà kiếp trước Cố Ngọc Giao thay thế nàng gả vào phủ Sùng Kính Hầu. Những việc này không ai nói với nàng cho nên nàng không hề hay biết, thế nên khi Tần thị bức hôn, bắt nàng gả cho một tên ngốc để cướp của hồi môn của mẫu thân lúc đó Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ mới hạ quyết tâm muốn tự làm chủ hôn nhân của mình.
Bởi vì có tình cảm với Kì Huyên nên Cố Thanh Trúc mới lấy Kì Huyên làm mục tiêu, nghĩ rằng, dù sao cũng là một canh bạc vậy đặt cược người mình thích thì tốt hơn.
Không ngờ, ngay từ đầu mọi thứ đã sai.
Mà bây giờ tai sao Tần thị lại bắt ép khiến Lý ma ma bí quá hóa liều, bà ta sợ nàng phát hiện việc đích ước sao? Nhưng bây giờ nàng mới mười ba, dù phát hiện ra nó cũng không thể nào bắt Hạ gia thực hiện được, trừ phi Hạ gia phái người tới hỏi mới khiến Tần thị sốt ruột như vậy.
Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến Tần thị chịu mất mặt mà đón mình về phủ, lúc đầu Cố Thanh Trúc tưởng bà ta chỉ vì tiền thôi nhưng bây giờ mới biết mình khinh thường bà ta quá, người đàn bà này không chỉ muốn tiền mà còn muốn cướp đi hết thảy những thứ thuộc về nàng.
Đã vậy còn chưa đủ, cuối cùng bà ta còn muốn bán toàn bộ đồ đạc của nàng, ép nàng gả cho một tên ngốc, Tần thị còn độc ác hơn nàng tưởng tượng nhiều, kiếp trước mình còn nhân từ với bà ta quá.
Nếu không phát hiện tờ đính ước này thì Cố Thanh Trúc không thể suy ra mấu chốt vấn đề được, từ đó kiếp này nàng cũng sẽ chẳng quan tâm chuyện của Tần thị, nhưng mà bây giờ.. không muốn để ý tới cũng không được.
* * *
Lý ma ma lại thất bại lần nữa, Tần thị vỗ mạnh lên bàn, cố tình đè thấp giọng mắng Lý ma ma: "Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Làm bao nhiêu lần cũng không thành công, chỉ là một cái chìa khóa thôi mà, ngươi cần phải phí bao nhiêu thời gian nữa mới lấy được hả?"
Lý ma ma bị mắng nhiều tới mức muốn chui luôn xuống đất, ấp a ấp úng giải thích: "Phu nhân ơi, từ ngày tiểu thư bị ngã xuống núi thì nàng đã bắt đầu nghi ngờ nô tì rồi, nô tì nói cái gì, làm cái gì, nàng cũng không tin, còn bắt nô tì điều tra tại sao hôm đó ngựa lại điên lên, xe bị lật nữa kìa, nô tì bây giờ cũng sống không tốt."
Nhớ lại cảnh mình gặp đại tiểu thư ở cầu thang mà Lý ma ma còn run, nô tì ăn trộm đồ của chủ thì phải đem đi lưu đày, nếu không cũng bị đánh cho da tróc thịt bong, sau khi ra khỏi cửa quan thì phải đem bán cả nhà, không thể đùa được.
"Ngươi sống không tốt thì ta sống tốt chắc? Nếu không phải vì ngươi vô dụng không lấy được cái chìa khóa kia thì ta đâu đến nỗi.." Tần thị nói ra xong mới biết mình lỡ lời, vội lảng sang chuyện khác: "Những chuyện nó hỏi ngươi thì ngươi tìm cớ gì nói đại lừa nó đi, lừa một đứa nhỏ mười ba tuổi chẳng lẽ ngươi không lừa được?"
Tần thị vô cùng thất vọng với Lý ma ma, vốn tưởng bà ta là thị tì của Thẩm thị thì cũng phải có chút năng lực, ai ngờ vô dụng như vậy, một việc nhỏ thế cũng làm không xong.
"Phu nhân ơi, tiểu thư thông minh lắm. Nô tì, nô tì không dám tùy tiện, phu nhân cho ta thêm ít thời gian nữa, ta nhất định.."
Lý ma ma còn chưa nói xong đã bị Tần thị ngắt lời.
"Ta cho ngươi thời gian thì ai cho ta thời gian? Tiệc mừng thọ của lão phu nhân sắp tới rồi, Hạ gia cũng sẽ phái người tới đây, nếu không đưa hôn thư Hạ gia sẽ tin ta sao? Nếu Hạ gia coi trọng nha đầu kia thì phải làm sao?
Việc Cố Thanh Trúc có hôn ước với Hạ gia không nhiều người biết, mấy năm trước Vạn thị đã qua đời, hôn ước này là nhiều năm trước Vạn thị và Thẩm thị lén lút ước định với nhau cho con thứ của Vạn thị là Hạ Bình chu. Đây là một cuộc hôn nhân tốt, Hạ Bình Chu tuy là con thứ nhưng cũng là con vợ cả, gia nghiệp lớn của Sùng Kính Hầu tương lai không thể chỉ trông vào thế tử, là đệ đệ ruột tất nhiên Hạ Bình Chu cũng không chịu thiệt thòi.
Tần thị nhờ Lý ma ma mới biết được chuyện này, nên bà ta bắt đầu nghĩ nếu người Hạ gia cưới không phải Cố Thanh Trúc mà là con gái mình thì tốt biết bao. Bà ta bèn nhân lúc còn sớm sai Lý ma ma trộm hôn thư rồi làm giả, gả nữ nhi mình vào đó, tương lai có Hạ Bình chu dìu dắt, mẹ quý nhờ con, tất nhiên là tốt đẹp.
Mộng thì đẹp, kế hoạch hành động cũng không có vấn đề gì, chỉ sai mỗi cái nhờ một kẻ chỉ biết mạnh miệng mà làm không tới đâu, sớm biết Lý ma ma vô dụng như vậy, bà đã nghĩ cách khác thì đâu đến nỗi bị động như vậy.
* * *
Trời tuyết đất băng làm Kì Huyên hắt xì liên tục.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, hai trăm chiến sĩ tiên phong không cầu cứu viện mà tự trở về. Dọc đường có mai phục nhưng không thoát khỏi con mắt của thế tử, bày bố rất khéo, bên ta hai trăm chiến sĩ anh dũng giết địch, tìm ra một con đường sống, giúp cho quân đội có thêm được nửa canh giờ, chỉ nửa canh giờ nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện chiến trận.
Kì Huyên bị Võ An Hầu Chính Dương đưa vào quân y trị thương, tiểu tử này ngày thường rất hiểu chuyện sao hôm nay lại tự nhiên phát điên làm chuyện nguy hiểm như vậy, dùng hai trăm đánh một ngàn, tuy họ thắng lợi mà không hao tổn gì nhưng Kì Chính Dương vẫn cảm thấy đổ mồ hôi hột, đây là trưởng tử của ông, người vừa sinh ra đã định sẵn sẽ thừa kế tước vị Võ An Hầu, tại sao lại không biết yêu quý lấy sinh mạng của mình mà lại đùa giỡn với nó như vậy.
" Cha, ta không sao, chỉ là đi trên tuyết nên bị cảm lạnh thôi. "
Kì Huyên cảm thấy mình không sao, chỉ là hắt xì vài cái thì đã bị đưa đến quân y rồi. Hắn bị nhốt trong núi tuyết cùng hai trăm chiến sĩ tiên phong, nếu là năm mười bảy tuổi thi hắn sẽ kiên nhẫn ngồi chờ cứu viện nhưng bây giờ hắn đâu còn là đứa nhóc 17 tuổi nữa, đánh giặc vài năm hắn hiểu rõ mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì, lần này đánh bất ngờ nhìn như rất nguy hiểm nhưng thật ra thì không có nguy hiểm gì lắm, trong hoàn cảnh như vầy, sợ nhất là ngồi chờ chết, cho dù kẻ địch không giết ngươi thì khí hậu khốc liệt cũng sẽ phế ngươi. Cho nên trong tình cảnh đó, hắn nên mang theo binh sĩ lao lên chiến trường mới là cách làm tốt nhất.
Quân y khám bệnh cho Kì Huyên một lúc rồi nói hắn không sao.
" Thế tử rất khỏe mạnh, dù mệt mỏi mấy ngày ở núi tuyết cũng không bị thương, hầu gia không cần lo lắng. "
Nghe quân y nói xong, Kì Dương mới yên tâm hơn.
Kì Huyên nhéo nhéo mũi, theo Kỳ Chính Dương ra khỏi doanh trướng, thở ra một làn khói rồi hỏi cha:" Cha, khi nào chúng ta mới về kinh thành được? Thắng trận rồi, ngày mai chúng ta về thôi. "
Kì Chính dương nhìn vào mắt Kì Huyên:" Gấp cái gì, còn chưa làm lễ kết thúc chiến tranh mà ngươi đã vội vã hồi kinh rồi sao? "
Con mình nuôi mình biết, Kì Chính Dương cảm thấy như tử sau khi bị nhốt trong núi tuyết mấy ngày dường như Kì Huyên khác hẳn, lúc trước rất hào hoa phong nhã, nhắc tới việc phải ra trận thì giả bộ đau đầu, ra tới quân doanh thì ghét cái này, ghét cái kia, nhưng từ lúc gặp nạn xong thì Kì Huyên thay đổi hẳn, giống như sau một đêm đã thích nghi với nơi đây, thích nghi với kỉ luật nơi quân đội, tóm lại là rất khác.
Kì Huyên đút tay vào trong áo, hít mũi, ấp úng đáp:" Không, cũng không.. gấp lắm đâu. "
Trả lời như vậy có vẻ là sốt ruột lắm rồi. Kì Dương vừa nghe xong đã hiểu. Dừng chân, nghiêm mặt với Kì Huyên:
" Con muốn về trước cũng được. Nhưng ta nói trước, trận đánh này đối với Kì gia chúng ta rất quan trọng, ta đoán rằng, khi ta khải hoàn hồi triều thì tỷ tỷ con sẽ được phong hậu, người soi mói chúng ta ngày càng nhiều, con không được làm chuyện gì kì quái nghe chưa, nghe rõ không? "
" Cha, người thật sự cho ta hồi kinh sớm sao?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- bình luận