Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng - Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
Chương trước- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
Trong bóng tối, đôi mắt như ánh sao đêm của anh nhìn cô chăm chú.
Có lẽ do ánh mắt quá nóng bỏng của anh, sợ anh có ý đồ kỳ quái gì, cô giãy giụa mạnh hơn “Mau thả tôi ra…”
Anh nắm lấy đôi tay không an phận của cô, cô cố gắng giãy ra nhưng đều vô ích.
Hơi thở hai người hòa lẫn với nhau trong gang tấc, nhìn đôi mắt của anhtrong bóng tối vẫn sáng chói như sao, cô thậm chí không dám thở mạnh, vì quá căng thẳng mà ngực không ngừng phập phồng.
Bỗng dưng, ánhđèn pin của nhân viên quản lý khách sạn chiếu ra vườn hoa “Rất xin lỗiquý khách, do cầu chì của khách sạn bị chập, sẽ có điện ngay đây, xinquý khách bình tĩnh chớ nóng vội…”
Chớp mắt, ánh sáng đèn pin yếu ớt quét qua góc Đàm Dịch Khiêm.
Tuy ánh sáng rất yếu nhưng đủ đủ chiếu khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của Đàm Dịch Khiêm, cùng ánh mắt kinh hoàng của cô đang nhìn chằm chằmvào anh.
Lúc này, thái độ của anh cũng không kiêu căng tà nịnh,cũng không ác ý cợt nhả như trong tưởng tượng của cô, sự trầm tĩnh củaanh khiến cô không sao suy nghĩ nổi.
Suy nghĩ của cô đình trệ.Giờ khắc này cô cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn sâu vào mắt mình, có cảmgiác như một người đàn ông đang nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ mìnhthích, hơn nữa đây là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy ở anh, cho dù anh đã làm những hành động tinh tế thể hiện sự thương yêu với cô, cô cũng chưa từng thấy…
Anh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, trong đầu lóe lên hình ảnh cô mặc váy cưới ngượng ngùng trước mặt anh… Khi đó cô tràn đầy hạnh phúc, xinh đẹp động lòng người.
Bỗng chốc, anh đặt tay cô lên tường, đầu hơi nghiêng…
Trong tình cảnh tối đen, cô không sao hiểu ý đồ của anh là gì, nhưng cô cóthể cảm nhận được hơi thở của anh mỗi lúc một gần hơn…
Cô luống cuống hốt hoảng muốn kháng cự, nhưng đôi tay ấm áp của anh vẫn giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Nhưng, khi cô cảm thấy chóp mũi anh sắp chạm vào cô, hai tay anh đột nhiên buông lỏng…
Cô không ngừng giãy giụa cuối cùng đẩy được anh ra, với bộ mặt sợ hãi, cô chạy đại vào toilet, sau đó mò mẫm khóa trái cửa lại.
Một giây sau, ánh điện lóe sáng.
Vườn hoa rộng lớn nhanh chóng bừng sáng trở lại, cô sửng sốt một hồi lâu, cô chợt nghe thấy giọng lo lắng của Kim Trạch Húc ngoài toilet “Tử Du, TửDu, em có ở bên trong không?”
Nghe thấy giọng nói này cô thấy vô cùng yên tâm, Hạ Tử Du cuống quýt mở cửa toilet.
Thấy Hạ Tử Du bình yên vô sự, Kim Trạch Húc thở phào nhẹ nhõm,
Hạ Tử Du đã không còn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm nữa, thì ra trong bữatiệc náo nhiệt chỉ vì đèn đóm có vấn đề mà khiến cho khách khứa bất đắcdĩ phải đối mặt với nhau.
Kim Trạch Húc nhìn vẻ mặt tái nhợt củaTử Du, quan tâm hỏi “Em không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi anh đi tìm nhânviên khách sạn xử lý vụ mất điện.” Dù sao Kim Trạch Húc cũng là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, đèn trong tiệc có vấn đề, đương nhiên anh phải xử lýkịp thời.
Hạ Tử Du đã bình tĩnh trở lại, xua tay “Tôi không sao, vừa rồi mất điện hơi sợ chút thôi…”
Kim Trạch Húc cười trêu “Ngốc ạ, lớn như vậy còn sợ bóng tối.”
Hạ Tử Du cười gượng, sau đó đi ra khỏi toilet.
Đứng bên Kim Trạch Húc lần nữa, ánh mắt Hạ Tử Du lại chú ý đến Đàm Dịch Khiêm đứng cách đó không xa.
Nghiễm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì, lúc này Đàm Dịch Khiêm rất thânthiện bàn chuyện quan trọng với quan chức cao cấp của chính phủ Mỹ, anhrất hăng hái như thế anh mới là chủ nhân của tối nay, cô có thể thấy tất cả mọi người để sa sầm mặt vì anh.
Một lúc sau, cô ép mìnhchuyên chú ở bên Kim Trạch Húc cho đến khi tiệc kết thúc, chỉ có điềubóng dáng anh đã không còn trong tầm mắt cô.
………………
Ban đêm, Hạ Tử Du ôm gối ngồi ở đầu giường.
Cô biết trong đầu cô không nên xuất hiện hình ảnh của anh, nhưng...từ bữatiệc trở về, bóng dáng anh vẫn đọng lại trong đầu cô, không hề tan biến …
Thật ra, cô không ngờ anh sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.
Anh không có thói quen xuất hiện ở những lơi công cộng, huống hồ trong tình huống Đàm thị thất bại, ai ngờ…
Nửa năm sau gặp lại anh, anh vẫn không ai sánh kịp như thế, sự kiêu căng tôn quý tản mát khắp nơi.
Bởi vì chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp nhau như vậy, cho nên lúc gặp anh cô thật sự căng thẳng, không kịp chuẩn bị.
Chỉ có điều, tuy gặp nhau không hề báo trước, nhưng nửa năm qua cô cố gắngxây dựng phòng tuyến trong lòng để chống đỡ anh, cô có thể tự tin hômnay đã thể hiện rất tốt trước mặt anh.
Chỉ có điều, cô không thểnghĩ thông suốt được trước hành động ôm eo của Kim Trạch Húc, tại sao cô không kháng cự thẳng thừng như trước kia, ngược lại như muốn nói vớiĐàm Dịch Khiêm cô và Kim Trạch Húc đang thân mật?
Cô biết làm vậy cũng khôngthực sự thong dong bình tĩnh, nếu quả thật thực sự từ bỏ aiđó, sẽ không cần phải ngụy trang trước mặt họ…
Nhưng mà, không phải anh đã nhìn thấu đầu mối gì chưa? Nếu không tại sao lại thừa lúc mấtện tìm cô trong bóng tối?
Cô vẫn mãi không nghĩ ra nổi… Nhưng có thể là tức giận cô “nhanh mồm nhanh miệng”, dù sao anh cũng luôn tự cao tự đại, hoặc cũng có thể là nguyênnhân khác…
Thật ra thì, lúc hơi thở của anh và cô kề sát, cô hơi sững sờ một giây, bởi vì cảm giác đó như thể lúc anh còn cưng chiều cô…
Cô cho là sẽ…
Vậy mà, cuối cùng anh lại buông tay.
Dĩ nhiên là cô hiểu lầm, thật may cô không chờ mong kết quả sẽ như vậy. Cô cảm thấy may mắn vì cuối cùng cả hai đều xem như chuyện này chưa hề xảy ra.
Cô nghĩ, sau đêm nay, cô sẽ trở về thành phố Y, tất cả sẽ trở lại bình thường.
…………………….
Hôm sau, ở trụ sở tập đoàn Đàm thị
Chị Dư tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc gõ nhẹ “Tổng giám đốc.”
“Vào đi.”
Lúc chị Dư đi vào phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm đang xử lý một đống văn kiện trước mặt.
Chị Dư chậm rãi cúi đầu, xin lỗi “Tổng giám đốc, xin lỗi, tối qua đã khônggiành được hạng mục ở Los Angeles cho Đàm thị…” Trụ sở của Đàm thị ở Los Angeles, nếu Đàm thị có thể xây dựng khách sạn bảy sao trên thế giớitại Los Angeles thì tương lai của tập đoàn Đàm thị ở Los Angeles sẽ vững vàn hơn.
“Ừm” Đàm Dịch Khiêm chỉ nhẹ nhàng đáp lời, vẫn vùi đầu vào đống văn kiện.
Chị Dư vẫn luôn e ngại uy nghi của Đàm Dịch Khiêm, lúc này lại thấy ĐàmDịch Khiêm không hề tức giận, chị Dư không khỏi bạo gan “Tổng giám đốc,tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với việc này…”
Thực ra, mỗi lần tham gia đấu thầu đều do Đàm Dịch Khiêm ra lệnh cho chị Dư, chỉ có lầnnày Đàm Dịch Khiêm không chỉ đạo mà để chị Dư tự giành hạng mục, khôngngờ lại xảy ra vấn đề như vậy.
Đàm Dịch Khiêm rời khỏi văn kiện, ngước mắt nhìn khuôn mặt ỉu xìu của chị Dư, nói lạnh nhạt “Ai bảo chị chịu trách nhiệm?”
Chị Dư nơm nớp lo sợ nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của Đàm Dịch Khiêm, sợ hãi“Là tôi đã khiến Đàm thị thua Trung Viễn, tôi khó mà chối tội. Không ngờ tổng giám đốc Kim của Trung Viễn có thể… có thể đoán được giá khởi điểm của chúng ta, hơn nữa biểu hiện của anh ta ở buổi đấu thầu không chêvào đâu được.”
Đàm Dịch Khiêm lại nhìn đống văn kiện, như khônghề quan tâm đến việc này, anh nói bình tĩnh “Kim Trạch Húc đúng là người có năng lực.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm đi theo Đàm Dịch Khiêm, chị Dư mới thấy anh khen ngợi một người, chị Dư không khỏi giậtmình “A, tổng giám đốc, tôi tin là nếu hôm qua ngài đích thân ra tay,Kim Trạch Húc sẽ chẳng là gì, Đàm thị nhất định có thể giành được hạngmục này. Ngược lại… Bữa tiệc tối hôm qua, tổng giám đốc không cần thiếtphải nể mặt Kim Trạch Húc”.
Đàm Dịch Khiêm cũng không phát biểucảm tưởng gì về chuyện này, ngược lại thong thả hỏi chị Dư “Chị còn nhớbảy năm trước Trung Viễn và Đàm thị đã từng cạnh tranh một hạng mục…”
Chị Dư gật đầu “Tôi nhớ… Khi đó Đàm thị và Trung Viễn đều gần như phá sản,cựu tổng giám đốc cùng Kim Nhật Nguyên của Trung Viễn đều muốn tranh một hạng mục có lợi nhuận cao của Normandy nước Pháp để cứu vãn tập đoàn,nhưng lúc đó cựu tổng giám đốc đột nhiên trúng gió, tổng giám đốc ngàibất đắc dĩ tiếp nhận Đàm thị, chỉ vừa bắt đầu ngài đã dẫn dắt Đàm thịđánh bại Trung Viễn, giành được hạng mục đó, cuối cùng Đàm thị cải tửhoàn sinh mà Trung Viễn lại gần như phá sản, rồi sau đó mai danh ẩn tích trong giới kinh doanh… Gần đây tôi mới biết việc Trung Viễn đã quay trở về quỹ đạo.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu nói “Những gì Trung Viễn sởhữu ngày hôm nay đều dựa vào Kim Trạch Húc… Cho nên, chúng ta cũng không thể khinh thườngnăng lực của Kim Trạch Húc.”
“Tổng giám đốc,theo ngài thì kẻ địch lớn nhất của Đàm thị là Trung Viễn?” Phạm vi kinhdoanh của hai công ty cũng gần như nhau, mặc dù Trung Viễn không có địavị trong giới kinh doanh như Đàm thị, nhưng lần này Trung Viễn giànhđược hạng mục ở Los Angeles, có thể nói sau này sẽ là mối uy hiếp lớnđối với Đàm thị.
Đàm Dịch Khiêm không phủ nhận.
Chị Dưkhông khỏi run sợ trong lòng, mắt liếc trộm phản ứng của Đàm Dịch Khiêm, chờ mong anh nghĩ ra sách lược đối phó với Trung Viễn sau này.
Ai ngờ, lời nói tiếp theo của Đàm Dịch Khiêm không liên quan gì đến chuyện kinh doanh mà lại nói lạnh nhạt “Tuần sau tôi sẽ rời khỏi Los Angeles…Đàm thị giao cho chị xử lý.”
Thành phố Y.
Hạ Tử Du lấy quà tặng đã mua từ trong cốp xe Kim Trạch Húc ra, hưng phấnnói “Liễu Nhiên không biết tôi lại về sớm, nhìn thấy tôi chắc con bé sẽvui lắm…” Cô mua quà tặng cho con gái, biết con bé thích hoàng tử Kaka,thậm chí cô đã mua tất cả các phiên bản thú nhồi bông ở Mỹ, và tưởngtượng ra khuôn mặt vui vẻ của con.
Kim Trạch Húc cầm túi lớn túi nhỏ nặng trĩu trong tay cô, nói đầy quan tâm. “Làm gì mà nhiều đồ thế này, để anh cầm lên giúp em”
“Cảm ơn.”
Trong thang máy, Hạ Tử Du nhìn trán Kim Trạch Húc rỉ mồ hôi, cảm kích nói“Trạch Húc, nửa năm qua rất cảm ơn anh… Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi không biết giờ đây sẽ ra sao…” Công việc, nhà ở, những chuyện sinhhoạt vụn vặt… Dường như tất cả đều có sự giúp đỡ của Kim Trạch Húc,nhưng đây là lần đầu tiên cô nói ra sự cảm kích của mình.
“Đừngnói với anh những lời như thế, anh cảm thấy có thể làm nhiều cho em hơnnữa.” Trước mặt Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc không còn uy nghiêm chút nàonữa.
Hạ Tử Du cố gắng khuyên Kim Trạch Húc “Thật ra anh không cần phải tốn nhiều thời gian với tôi như vậy, với điều kiện của anh, có thể tìm được người thực sự thích hợp với mình”
“Từ lần đâu tiên gặpnhau, anh đã xem người đó là em, kể cả em không có quan hệ gì với banuôi, anh cũng sẽ giúp em như bây giờ… Cho nên, em có thể không thíchanh, nhưng không thể ngăn cản anh, hơn nữa, những việc anh muốn chắcchắn sẽ làm được.”
Những lời Kim Trạch Húc như tuyên thệ làm Hạ Tử Du không thể chống đỡ.
“Đinh” Cửa thang máy mở ra.
Hạ Tử Du dừng lại để lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa phòng, nhưng vừa tra chìa khóa vào ổ thì phát hiện cửa không khóa.
Hạ Tử Du nghi ngờ đẩy cửa ra, gọi đầy thân thiết. “Dì Lô, con đã về rồi… Liễu Nhiên, mẹ về rồi đây…”
Hạ Tử Du vừa gọi vừa tìm, nhưng không thấy ai ở nhà.
……………..
Mấy phút sau, phát hiện có gì đó bất thường, Hạ Tử Du níu tay Kim TrạchHúc, lo lắng nói “Làm sao bây giờ? Không gọi được cho dì Lô … Dì Lô rấtít khi ra ngoài, bây giờ không phải lúc đi chợ, hơn nữa món đồ chơihoàng tử Kaka mà con bé thích nhất lại rơi trong phòng tắm…”
KimTrạch Húc trấn an Hạ Tử Du “Không sao đâu, không gọi được cho dì Lô, vậy gọi thử về trại trẻ mồ côi xem sao, có lẽ em không có đây nên dì Lô dẫn con bé về đó chơi.”
Hồn phách lên mây, Hạ Tử Du lập tức lấy điện thoại ra gọi đến trại trẻ mồ côi.
Vài giây sau, Hạ Tử Du chán nản xuống ghế salon “Làm sao bây giờ? Viện trưởng nói dì Lô chưa về trại trẻ…”
Kim Trạch Húc ngồi xuống bên cạnh cô “Em thử nghĩ xem dì Lô có thể đi đâu nữa không?”
Hạ Tử Du luống cuống “Em nghĩ không còn chỗ nào nữa… Nhưng kể cả dì Lô có đi đâu cũng sẽ gọi điện thoại cho em…”
Kim Trạch Húc nhẹ giọng an ủi “Em đừng lo lắng vội, có lẽ chuyện không tệ như em nghĩ đâu…”
Trong đầu Hạ Tử Du lóe lên hình ảnh hoàng tử Kaka bị bẩn rơi trong nhà tắm…Biết chắc là con thú bông rất được yêu thích này, nếu không phải xảy rachuyện gì, sẽ không thể rơi ở đó được.
Chuyện đến nước này rồi,Hạ Tử Du không thể nghĩ được điều gì tốt đẹp, cô sợ hãi nói “Có phải họđã gặp chuyện không may gì rồi không?”
Kim Trạch Húc nhìn quanh bốn phía, bỗng chốc phát hiện ra một tờ giấy đặt dưới khay trà.
Kim Trạch Húc cầm tờ giấy lên.
Trên đó là một bức thư đánh máy…
“Cô Hạ, người giúp việc và con gái cô trong tay tôi! Nếu cô muốn họ an toàn hãy làm hai việc, một là không được báo cảnh sát, hai là để cho bạntrai cũ của cô là Đàm Dịch Khiêm đến cứu họ. Hãy nhớ nếu cô không làmđúng yêu cầu, vậy hãy chờ nhặt xác họ, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt, ngây ngốc một hồi lâu.
………………
Hôm sau.
Hạ Tử Du mất hết lý trí níu tay Kim Trạch Húc chất vấn “Tại sao anh lại báo cảnh sát?”
Kim Trạch Húc nhận lỗi “Xin lỗi, anh phải làm như vậy mới mong bảo vệ dì Lô và Liễu Nhiên.”
“Làm sao anh có thể làm vậy? Tôi không thể để chuyện gì xảy ra được, tôikhông thể…” Nước mắt cô chảy xuống như trân châu đứt dây, thân thể Hạ Tử Du xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống.
Kim Trạch Húc nhẹ nhàng đỡ lấycô, nghiêm mặt nói “Căn cứ vào tờ giấy để lại và cuộc điện thoại bọncướp gọi sáng nay, cảnh sát đã xác định kẻ bắt cóc là Tỉnh Sâm… Ngườinày từng là giám đốc ở Đàm thị, sau khi bị Đàm Dịch Khiêm vô cớ đuổiviệc đã lên kế hoạch trả thù anh ta…”
Hạ Tử Du bịt miệng, khó tin “Tại sao có thể như vậy?” Tại sao vẫn có người kéo cô và Đàm Dịch Khiêm vào với nhau?
Kim Trạch Húc đỡ vai Hạ Tử Du an ủi “Tử Du, bây giờ em phải nghỉ ngơi chotốt, nếu em tin tưởng, anh đảm bảo dì Lô và Liễu Nhiên sẽ không cóchuyện gì.”
Hạ Tử Du bi thương nói “Tại sao em có thể nghỉ ngơiđược… Người này muốn trả thù Đàm Dịch Khiêm, nếu Đàm Dịch Khiêm khôngxuất hiện, ông ta sẽ không bỏ qua…”
Kim Trạch Húc liên tục bảo đảm “Tóm lại em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cứu họ.”
………………
Ban đêm, Hạ Tử Du tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Liễu Nhiên.”
Hạ Tử Du ngồi bật dậy, toàn thân ướt mồ hôi lạnh.
Sợ hãi nhìn quanh bốn phía, phát hiện phòng ngủ quen thuộc cô mới xác nhận hóa ra chỉ là ác mộng.
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, thấy kim giây chạy tích tắc nhanh như vậy, cô nên làm gì đây?
Cô chẳng còn gì, Liễu Nhiên là lý do duy nhất, là không khí nuôi sống cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì…
Giây phút này, không hề do dự, cô cầm điện thoại gọi vào một số điện thoại.
Cô lại không ý thức được rằng cô vẫn còn nhớ rõ số điện thoại của anh nhưvậy, hơn nữa, tốc độ ấn số của đầu ngón tay không hề chậm lại chút nào.
Vậy mà, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh báo bận…
Lúc này cô mới ý thức được, cô đã quên, anh đã định cư bên Mỹ…. Số điện thoại này bây giờ đã hoàn toàn trở hành kỷ niệm.
Hạ Tử Du sững sờ đặt điện thoại xuống, lòng càng trống trải.
Bỗng dưng, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô lại cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại khác.
Lần này sau vài tiếng chuông, có tiếng trả lời “Xin chào, đây là tập đoàn Đàm thị”
“Xin chào, làm ơn nối máy cho tôi với trợ lý tổng giám đốc… Tôi họ Hạ, tênlà Hạ Tử Du, xin cô nhắn lại, tôi tin là chị ấy sẽ nghe điện thoại củatôi.” Cho nên, không tìm Đàm Dịch Khiêm là vì biết muốn gặp nhau hay nói chuyện với anh cần phải hẹn trước, mà cô không có thời gian chờ.
Lễ tân của Đàm thị nói “Cô Hạ, xin chào, tôi sẽ nối điện thoại nội bộ cho trợ lý, cô chờ chút.”
Một lúc sau, điện thoại nội bộ được nối, giọng nói khàn khàn của chị Dư truyền đến “Cô Hạ.”
Hạ Tử Du cố gắng bình tĩnh, nói “Chị Dư, bây giờ tôi không có thời giangiải thích với chị, nhưng tôi muốn gọi điện cho Đàm Dịch Khiêm, hi vọngchị có thể giúp tôi.”
Chị Dư không giấu diếm nói “Xin lỗi, cô Hạ, hai ngày trước tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles, bây giờ tôi cũngkhông thể liên lạc với ngài.”
Hạ Tử Du khó có thể chấp nhận “Sao lại thế được? Trong bữa tiệc đêm đó anh ta vẫn còn ở đó…”
Chị Dư giải thích “Sau bữa tiệc, tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles rồi…”
……….
Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại xuống, trong đầu vẫn vang lên những lời của chị Dư.
Cô có thể tin tưởng lời của chị Dư không?
Không, cô không chắc chắn…
Tại sao đúng lúc cô tìm anh, anh lại rời khỏi Los Angeles? Đêm đó anh rõ ràng vẫn còn ở đấy…
Cô biết cô không nên tìm anh, từ lúc cô giành được quyển nuôi con, cô cũng đã nghe chị Dư chuyển lời anh không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đứabé này…
Nhưng, trong bữa tiệc đó, cô nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh trong bóng đêm…
Cô không cho là anh vẫn còn ôm ấp tình cảm ngựa nhớ chuồng với cô, cô chỉcảm thấy hai người không nhất thiết phải đi đến bước thù địch như vậy…
Vậy mà…
Những lời của chị Dư làm cô khó mà tin được đây chỉ là trùng hợp, mà như thể biểu đạt thái độ của anh với cô hơn.
Vậy thì, nếu anh thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với con nữa, kể cả biết chuyện này, liệu anh có đưa tay ra cứu hay không…
Có lẽ do ánh mắt quá nóng bỏng của anh, sợ anh có ý đồ kỳ quái gì, cô giãy giụa mạnh hơn “Mau thả tôi ra…”
Anh nắm lấy đôi tay không an phận của cô, cô cố gắng giãy ra nhưng đều vô ích.
Hơi thở hai người hòa lẫn với nhau trong gang tấc, nhìn đôi mắt của anhtrong bóng tối vẫn sáng chói như sao, cô thậm chí không dám thở mạnh, vì quá căng thẳng mà ngực không ngừng phập phồng.
Bỗng dưng, ánhđèn pin của nhân viên quản lý khách sạn chiếu ra vườn hoa “Rất xin lỗiquý khách, do cầu chì của khách sạn bị chập, sẽ có điện ngay đây, xinquý khách bình tĩnh chớ nóng vội…”
Chớp mắt, ánh sáng đèn pin yếu ớt quét qua góc Đàm Dịch Khiêm.
Tuy ánh sáng rất yếu nhưng đủ đủ chiếu khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của Đàm Dịch Khiêm, cùng ánh mắt kinh hoàng của cô đang nhìn chằm chằmvào anh.
Lúc này, thái độ của anh cũng không kiêu căng tà nịnh,cũng không ác ý cợt nhả như trong tưởng tượng của cô, sự trầm tĩnh củaanh khiến cô không sao suy nghĩ nổi.
Suy nghĩ của cô đình trệ.Giờ khắc này cô cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn sâu vào mắt mình, có cảmgiác như một người đàn ông đang nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ mìnhthích, hơn nữa đây là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy ở anh, cho dù anh đã làm những hành động tinh tế thể hiện sự thương yêu với cô, cô cũng chưa từng thấy…
Anh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, trong đầu lóe lên hình ảnh cô mặc váy cưới ngượng ngùng trước mặt anh… Khi đó cô tràn đầy hạnh phúc, xinh đẹp động lòng người.
Bỗng chốc, anh đặt tay cô lên tường, đầu hơi nghiêng…
Trong tình cảnh tối đen, cô không sao hiểu ý đồ của anh là gì, nhưng cô cóthể cảm nhận được hơi thở của anh mỗi lúc một gần hơn…
Cô luống cuống hốt hoảng muốn kháng cự, nhưng đôi tay ấm áp của anh vẫn giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Nhưng, khi cô cảm thấy chóp mũi anh sắp chạm vào cô, hai tay anh đột nhiên buông lỏng…
Cô không ngừng giãy giụa cuối cùng đẩy được anh ra, với bộ mặt sợ hãi, cô chạy đại vào toilet, sau đó mò mẫm khóa trái cửa lại.
Một giây sau, ánh điện lóe sáng.
Vườn hoa rộng lớn nhanh chóng bừng sáng trở lại, cô sửng sốt một hồi lâu, cô chợt nghe thấy giọng lo lắng của Kim Trạch Húc ngoài toilet “Tử Du, TửDu, em có ở bên trong không?”
Nghe thấy giọng nói này cô thấy vô cùng yên tâm, Hạ Tử Du cuống quýt mở cửa toilet.
Thấy Hạ Tử Du bình yên vô sự, Kim Trạch Húc thở phào nhẹ nhõm,
Hạ Tử Du đã không còn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm nữa, thì ra trong bữatiệc náo nhiệt chỉ vì đèn đóm có vấn đề mà khiến cho khách khứa bất đắcdĩ phải đối mặt với nhau.
Kim Trạch Húc nhìn vẻ mặt tái nhợt củaTử Du, quan tâm hỏi “Em không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi anh đi tìm nhânviên khách sạn xử lý vụ mất điện.” Dù sao Kim Trạch Húc cũng là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, đèn trong tiệc có vấn đề, đương nhiên anh phải xử lýkịp thời.
Hạ Tử Du đã bình tĩnh trở lại, xua tay “Tôi không sao, vừa rồi mất điện hơi sợ chút thôi…”
Kim Trạch Húc cười trêu “Ngốc ạ, lớn như vậy còn sợ bóng tối.”
Hạ Tử Du cười gượng, sau đó đi ra khỏi toilet.
Đứng bên Kim Trạch Húc lần nữa, ánh mắt Hạ Tử Du lại chú ý đến Đàm Dịch Khiêm đứng cách đó không xa.
Nghiễm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì, lúc này Đàm Dịch Khiêm rất thânthiện bàn chuyện quan trọng với quan chức cao cấp của chính phủ Mỹ, anhrất hăng hái như thế anh mới là chủ nhân của tối nay, cô có thể thấy tất cả mọi người để sa sầm mặt vì anh.
Một lúc sau, cô ép mìnhchuyên chú ở bên Kim Trạch Húc cho đến khi tiệc kết thúc, chỉ có điềubóng dáng anh đã không còn trong tầm mắt cô.
………………
Ban đêm, Hạ Tử Du ôm gối ngồi ở đầu giường.
Cô biết trong đầu cô không nên xuất hiện hình ảnh của anh, nhưng...từ bữatiệc trở về, bóng dáng anh vẫn đọng lại trong đầu cô, không hề tan biến …
Thật ra, cô không ngờ anh sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.
Anh không có thói quen xuất hiện ở những lơi công cộng, huống hồ trong tình huống Đàm thị thất bại, ai ngờ…
Nửa năm sau gặp lại anh, anh vẫn không ai sánh kịp như thế, sự kiêu căng tôn quý tản mát khắp nơi.
Bởi vì chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp nhau như vậy, cho nên lúc gặp anh cô thật sự căng thẳng, không kịp chuẩn bị.
Chỉ có điều, tuy gặp nhau không hề báo trước, nhưng nửa năm qua cô cố gắngxây dựng phòng tuyến trong lòng để chống đỡ anh, cô có thể tự tin hômnay đã thể hiện rất tốt trước mặt anh.
Chỉ có điều, cô không thểnghĩ thông suốt được trước hành động ôm eo của Kim Trạch Húc, tại sao cô không kháng cự thẳng thừng như trước kia, ngược lại như muốn nói vớiĐàm Dịch Khiêm cô và Kim Trạch Húc đang thân mật?
Cô biết làm vậy cũng khôngthực sự thong dong bình tĩnh, nếu quả thật thực sự từ bỏ aiđó, sẽ không cần phải ngụy trang trước mặt họ…
Nhưng mà, không phải anh đã nhìn thấu đầu mối gì chưa? Nếu không tại sao lại thừa lúc mấtện tìm cô trong bóng tối?
Cô vẫn mãi không nghĩ ra nổi… Nhưng có thể là tức giận cô “nhanh mồm nhanh miệng”, dù sao anh cũng luôn tự cao tự đại, hoặc cũng có thể là nguyênnhân khác…
Thật ra thì, lúc hơi thở của anh và cô kề sát, cô hơi sững sờ một giây, bởi vì cảm giác đó như thể lúc anh còn cưng chiều cô…
Cô cho là sẽ…
Vậy mà, cuối cùng anh lại buông tay.
Dĩ nhiên là cô hiểu lầm, thật may cô không chờ mong kết quả sẽ như vậy. Cô cảm thấy may mắn vì cuối cùng cả hai đều xem như chuyện này chưa hề xảy ra.
Cô nghĩ, sau đêm nay, cô sẽ trở về thành phố Y, tất cả sẽ trở lại bình thường.
…………………….
Hôm sau, ở trụ sở tập đoàn Đàm thị
Chị Dư tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc gõ nhẹ “Tổng giám đốc.”
“Vào đi.”
Lúc chị Dư đi vào phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm đang xử lý một đống văn kiện trước mặt.
Chị Dư chậm rãi cúi đầu, xin lỗi “Tổng giám đốc, xin lỗi, tối qua đã khônggiành được hạng mục ở Los Angeles cho Đàm thị…” Trụ sở của Đàm thị ở Los Angeles, nếu Đàm thị có thể xây dựng khách sạn bảy sao trên thế giớitại Los Angeles thì tương lai của tập đoàn Đàm thị ở Los Angeles sẽ vững vàn hơn.
“Ừm” Đàm Dịch Khiêm chỉ nhẹ nhàng đáp lời, vẫn vùi đầu vào đống văn kiện.
Chị Dư vẫn luôn e ngại uy nghi của Đàm Dịch Khiêm, lúc này lại thấy ĐàmDịch Khiêm không hề tức giận, chị Dư không khỏi bạo gan “Tổng giám đốc,tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với việc này…”
Thực ra, mỗi lần tham gia đấu thầu đều do Đàm Dịch Khiêm ra lệnh cho chị Dư, chỉ có lầnnày Đàm Dịch Khiêm không chỉ đạo mà để chị Dư tự giành hạng mục, khôngngờ lại xảy ra vấn đề như vậy.
Đàm Dịch Khiêm rời khỏi văn kiện, ngước mắt nhìn khuôn mặt ỉu xìu của chị Dư, nói lạnh nhạt “Ai bảo chị chịu trách nhiệm?”
Chị Dư nơm nớp lo sợ nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của Đàm Dịch Khiêm, sợ hãi“Là tôi đã khiến Đàm thị thua Trung Viễn, tôi khó mà chối tội. Không ngờ tổng giám đốc Kim của Trung Viễn có thể… có thể đoán được giá khởi điểm của chúng ta, hơn nữa biểu hiện của anh ta ở buổi đấu thầu không chêvào đâu được.”
Đàm Dịch Khiêm lại nhìn đống văn kiện, như khônghề quan tâm đến việc này, anh nói bình tĩnh “Kim Trạch Húc đúng là người có năng lực.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm đi theo Đàm Dịch Khiêm, chị Dư mới thấy anh khen ngợi một người, chị Dư không khỏi giậtmình “A, tổng giám đốc, tôi tin là nếu hôm qua ngài đích thân ra tay,Kim Trạch Húc sẽ chẳng là gì, Đàm thị nhất định có thể giành được hạngmục này. Ngược lại… Bữa tiệc tối hôm qua, tổng giám đốc không cần thiếtphải nể mặt Kim Trạch Húc”.
Đàm Dịch Khiêm cũng không phát biểucảm tưởng gì về chuyện này, ngược lại thong thả hỏi chị Dư “Chị còn nhớbảy năm trước Trung Viễn và Đàm thị đã từng cạnh tranh một hạng mục…”
Chị Dư gật đầu “Tôi nhớ… Khi đó Đàm thị và Trung Viễn đều gần như phá sản,cựu tổng giám đốc cùng Kim Nhật Nguyên của Trung Viễn đều muốn tranh một hạng mục có lợi nhuận cao của Normandy nước Pháp để cứu vãn tập đoàn,nhưng lúc đó cựu tổng giám đốc đột nhiên trúng gió, tổng giám đốc ngàibất đắc dĩ tiếp nhận Đàm thị, chỉ vừa bắt đầu ngài đã dẫn dắt Đàm thịđánh bại Trung Viễn, giành được hạng mục đó, cuối cùng Đàm thị cải tửhoàn sinh mà Trung Viễn lại gần như phá sản, rồi sau đó mai danh ẩn tích trong giới kinh doanh… Gần đây tôi mới biết việc Trung Viễn đã quay trở về quỹ đạo.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu nói “Những gì Trung Viễn sởhữu ngày hôm nay đều dựa vào Kim Trạch Húc… Cho nên, chúng ta cũng không thể khinh thườngnăng lực của Kim Trạch Húc.”
“Tổng giám đốc,theo ngài thì kẻ địch lớn nhất của Đàm thị là Trung Viễn?” Phạm vi kinhdoanh của hai công ty cũng gần như nhau, mặc dù Trung Viễn không có địavị trong giới kinh doanh như Đàm thị, nhưng lần này Trung Viễn giànhđược hạng mục ở Los Angeles, có thể nói sau này sẽ là mối uy hiếp lớnđối với Đàm thị.
Đàm Dịch Khiêm không phủ nhận.
Chị Dưkhông khỏi run sợ trong lòng, mắt liếc trộm phản ứng của Đàm Dịch Khiêm, chờ mong anh nghĩ ra sách lược đối phó với Trung Viễn sau này.
Ai ngờ, lời nói tiếp theo của Đàm Dịch Khiêm không liên quan gì đến chuyện kinh doanh mà lại nói lạnh nhạt “Tuần sau tôi sẽ rời khỏi Los Angeles…Đàm thị giao cho chị xử lý.”
Thành phố Y.
Hạ Tử Du lấy quà tặng đã mua từ trong cốp xe Kim Trạch Húc ra, hưng phấnnói “Liễu Nhiên không biết tôi lại về sớm, nhìn thấy tôi chắc con bé sẽvui lắm…” Cô mua quà tặng cho con gái, biết con bé thích hoàng tử Kaka,thậm chí cô đã mua tất cả các phiên bản thú nhồi bông ở Mỹ, và tưởngtượng ra khuôn mặt vui vẻ của con.
Kim Trạch Húc cầm túi lớn túi nhỏ nặng trĩu trong tay cô, nói đầy quan tâm. “Làm gì mà nhiều đồ thế này, để anh cầm lên giúp em”
“Cảm ơn.”
Trong thang máy, Hạ Tử Du nhìn trán Kim Trạch Húc rỉ mồ hôi, cảm kích nói“Trạch Húc, nửa năm qua rất cảm ơn anh… Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi không biết giờ đây sẽ ra sao…” Công việc, nhà ở, những chuyện sinhhoạt vụn vặt… Dường như tất cả đều có sự giúp đỡ của Kim Trạch Húc,nhưng đây là lần đầu tiên cô nói ra sự cảm kích của mình.
“Đừngnói với anh những lời như thế, anh cảm thấy có thể làm nhiều cho em hơnnữa.” Trước mặt Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc không còn uy nghiêm chút nàonữa.
Hạ Tử Du cố gắng khuyên Kim Trạch Húc “Thật ra anh không cần phải tốn nhiều thời gian với tôi như vậy, với điều kiện của anh, có thể tìm được người thực sự thích hợp với mình”
“Từ lần đâu tiên gặpnhau, anh đã xem người đó là em, kể cả em không có quan hệ gì với banuôi, anh cũng sẽ giúp em như bây giờ… Cho nên, em có thể không thíchanh, nhưng không thể ngăn cản anh, hơn nữa, những việc anh muốn chắcchắn sẽ làm được.”
Những lời Kim Trạch Húc như tuyên thệ làm Hạ Tử Du không thể chống đỡ.
“Đinh” Cửa thang máy mở ra.
Hạ Tử Du dừng lại để lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa phòng, nhưng vừa tra chìa khóa vào ổ thì phát hiện cửa không khóa.
Hạ Tử Du nghi ngờ đẩy cửa ra, gọi đầy thân thiết. “Dì Lô, con đã về rồi… Liễu Nhiên, mẹ về rồi đây…”
Hạ Tử Du vừa gọi vừa tìm, nhưng không thấy ai ở nhà.
……………..
Mấy phút sau, phát hiện có gì đó bất thường, Hạ Tử Du níu tay Kim TrạchHúc, lo lắng nói “Làm sao bây giờ? Không gọi được cho dì Lô … Dì Lô rấtít khi ra ngoài, bây giờ không phải lúc đi chợ, hơn nữa món đồ chơihoàng tử Kaka mà con bé thích nhất lại rơi trong phòng tắm…”
KimTrạch Húc trấn an Hạ Tử Du “Không sao đâu, không gọi được cho dì Lô, vậy gọi thử về trại trẻ mồ côi xem sao, có lẽ em không có đây nên dì Lô dẫn con bé về đó chơi.”
Hồn phách lên mây, Hạ Tử Du lập tức lấy điện thoại ra gọi đến trại trẻ mồ côi.
Vài giây sau, Hạ Tử Du chán nản xuống ghế salon “Làm sao bây giờ? Viện trưởng nói dì Lô chưa về trại trẻ…”
Kim Trạch Húc ngồi xuống bên cạnh cô “Em thử nghĩ xem dì Lô có thể đi đâu nữa không?”
Hạ Tử Du luống cuống “Em nghĩ không còn chỗ nào nữa… Nhưng kể cả dì Lô có đi đâu cũng sẽ gọi điện thoại cho em…”
Kim Trạch Húc nhẹ giọng an ủi “Em đừng lo lắng vội, có lẽ chuyện không tệ như em nghĩ đâu…”
Trong đầu Hạ Tử Du lóe lên hình ảnh hoàng tử Kaka bị bẩn rơi trong nhà tắm…Biết chắc là con thú bông rất được yêu thích này, nếu không phải xảy rachuyện gì, sẽ không thể rơi ở đó được.
Chuyện đến nước này rồi,Hạ Tử Du không thể nghĩ được điều gì tốt đẹp, cô sợ hãi nói “Có phải họđã gặp chuyện không may gì rồi không?”
Kim Trạch Húc nhìn quanh bốn phía, bỗng chốc phát hiện ra một tờ giấy đặt dưới khay trà.
Kim Trạch Húc cầm tờ giấy lên.
Trên đó là một bức thư đánh máy…
“Cô Hạ, người giúp việc và con gái cô trong tay tôi! Nếu cô muốn họ an toàn hãy làm hai việc, một là không được báo cảnh sát, hai là để cho bạntrai cũ của cô là Đàm Dịch Khiêm đến cứu họ. Hãy nhớ nếu cô không làmđúng yêu cầu, vậy hãy chờ nhặt xác họ, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt, ngây ngốc một hồi lâu.
………………
Hôm sau.
Hạ Tử Du mất hết lý trí níu tay Kim Trạch Húc chất vấn “Tại sao anh lại báo cảnh sát?”
Kim Trạch Húc nhận lỗi “Xin lỗi, anh phải làm như vậy mới mong bảo vệ dì Lô và Liễu Nhiên.”
“Làm sao anh có thể làm vậy? Tôi không thể để chuyện gì xảy ra được, tôikhông thể…” Nước mắt cô chảy xuống như trân châu đứt dây, thân thể Hạ Tử Du xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống.
Kim Trạch Húc nhẹ nhàng đỡ lấycô, nghiêm mặt nói “Căn cứ vào tờ giấy để lại và cuộc điện thoại bọncướp gọi sáng nay, cảnh sát đã xác định kẻ bắt cóc là Tỉnh Sâm… Ngườinày từng là giám đốc ở Đàm thị, sau khi bị Đàm Dịch Khiêm vô cớ đuổiviệc đã lên kế hoạch trả thù anh ta…”
Hạ Tử Du bịt miệng, khó tin “Tại sao có thể như vậy?” Tại sao vẫn có người kéo cô và Đàm Dịch Khiêm vào với nhau?
Kim Trạch Húc đỡ vai Hạ Tử Du an ủi “Tử Du, bây giờ em phải nghỉ ngơi chotốt, nếu em tin tưởng, anh đảm bảo dì Lô và Liễu Nhiên sẽ không cóchuyện gì.”
Hạ Tử Du bi thương nói “Tại sao em có thể nghỉ ngơiđược… Người này muốn trả thù Đàm Dịch Khiêm, nếu Đàm Dịch Khiêm khôngxuất hiện, ông ta sẽ không bỏ qua…”
Kim Trạch Húc liên tục bảo đảm “Tóm lại em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cứu họ.”
………………
Ban đêm, Hạ Tử Du tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Liễu Nhiên.”
Hạ Tử Du ngồi bật dậy, toàn thân ướt mồ hôi lạnh.
Sợ hãi nhìn quanh bốn phía, phát hiện phòng ngủ quen thuộc cô mới xác nhận hóa ra chỉ là ác mộng.
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, thấy kim giây chạy tích tắc nhanh như vậy, cô nên làm gì đây?
Cô chẳng còn gì, Liễu Nhiên là lý do duy nhất, là không khí nuôi sống cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì…
Giây phút này, không hề do dự, cô cầm điện thoại gọi vào một số điện thoại.
Cô lại không ý thức được rằng cô vẫn còn nhớ rõ số điện thoại của anh nhưvậy, hơn nữa, tốc độ ấn số của đầu ngón tay không hề chậm lại chút nào.
Vậy mà, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh báo bận…
Lúc này cô mới ý thức được, cô đã quên, anh đã định cư bên Mỹ…. Số điện thoại này bây giờ đã hoàn toàn trở hành kỷ niệm.
Hạ Tử Du sững sờ đặt điện thoại xuống, lòng càng trống trải.
Bỗng dưng, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô lại cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại khác.
Lần này sau vài tiếng chuông, có tiếng trả lời “Xin chào, đây là tập đoàn Đàm thị”
“Xin chào, làm ơn nối máy cho tôi với trợ lý tổng giám đốc… Tôi họ Hạ, tênlà Hạ Tử Du, xin cô nhắn lại, tôi tin là chị ấy sẽ nghe điện thoại củatôi.” Cho nên, không tìm Đàm Dịch Khiêm là vì biết muốn gặp nhau hay nói chuyện với anh cần phải hẹn trước, mà cô không có thời gian chờ.
Lễ tân của Đàm thị nói “Cô Hạ, xin chào, tôi sẽ nối điện thoại nội bộ cho trợ lý, cô chờ chút.”
Một lúc sau, điện thoại nội bộ được nối, giọng nói khàn khàn của chị Dư truyền đến “Cô Hạ.”
Hạ Tử Du cố gắng bình tĩnh, nói “Chị Dư, bây giờ tôi không có thời giangiải thích với chị, nhưng tôi muốn gọi điện cho Đàm Dịch Khiêm, hi vọngchị có thể giúp tôi.”
Chị Dư không giấu diếm nói “Xin lỗi, cô Hạ, hai ngày trước tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles, bây giờ tôi cũngkhông thể liên lạc với ngài.”
Hạ Tử Du khó có thể chấp nhận “Sao lại thế được? Trong bữa tiệc đêm đó anh ta vẫn còn ở đó…”
Chị Dư giải thích “Sau bữa tiệc, tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles rồi…”
……….
Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại xuống, trong đầu vẫn vang lên những lời của chị Dư.
Cô có thể tin tưởng lời của chị Dư không?
Không, cô không chắc chắn…
Tại sao đúng lúc cô tìm anh, anh lại rời khỏi Los Angeles? Đêm đó anh rõ ràng vẫn còn ở đấy…
Cô biết cô không nên tìm anh, từ lúc cô giành được quyển nuôi con, cô cũng đã nghe chị Dư chuyển lời anh không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đứabé này…
Nhưng, trong bữa tiệc đó, cô nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh trong bóng đêm…
Cô không cho là anh vẫn còn ôm ấp tình cảm ngựa nhớ chuồng với cô, cô chỉcảm thấy hai người không nhất thiết phải đi đến bước thù địch như vậy…
Vậy mà…
Những lời của chị Dư làm cô khó mà tin được đây chỉ là trùng hợp, mà như thể biểu đạt thái độ của anh với cô hơn.
Vậy thì, nếu anh thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với con nữa, kể cả biết chuyện này, liệu anh có đưa tay ra cứu hay không…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
- bình luận