Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng - Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
Chương trước- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
Nhà họ Đàm.
Bà Đàm vừa nhìn thấy Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm về liền vội vã đi ra đón.
"Tiểu Du, thế nào rồi? Là con trai hay con gái?"
Hạ Tử Du mím môi cười cười, ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, không vội vàng nói, “Con trai!”
"Cái....Cái gì?" Bà Đàm kích động đến mức nói năng cũng không còn mạch lạc, "Không được, mẹ phải nhanh nhanh đi báo tin tốt này với ba tụi mớiđược, ba con mà nghe được tin này chắc chắn sẽ rất vui lắm."
Nhìn thấy bà Đàm vừa cám ơn trời đất vừa đi nhanh lên tầng hai, Hạ Tử Dukhông nhịn được mà dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, thỏa mãn nói, "Mẹanh đúng thật là rất thích con trai."
Đàm Dịch Khiêm xoay mặt HạTử Du lại về phía anh, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng dịu dàng nói, "Chúcmừng em, bà chủ nhỏ của nhà họ Đàm ạ, em sắp trở thành nhân vật quantrọng nhất trong nhà họ Đàm chúng ta rồi!"
"Ghét, dám cười em!"
"Anh làm sao dám?"
"Anh đang giễu cợt em còn gì, chờ sinh hai đứa bé này xong, em chính thứctrở thành mẹ của ba đứa bé.... Em cảm thấy em thật giống như con heo mẹấy."
Anh trêu cô, "Có con heo mẹ nào đáng yêu như thế này sao...."
Cô vung tay đấm anh mấy cái, "Anh thật sự coi em là con heo mẹ hả?"
Anh siết chặt cả người cô, cúi đầu đặt trên vai cô, ấm áp dịu dàng nói, "Bà xã, em có biết không, có thể ôm em như thế này, cuộc đời này của anh đã mãn nguyện rồi."
Cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan, nhưnglại nhỏ giọng nói, "Tại sao bây giờ em mới phát hiện ra rằng anh cũngbiết nói mấy câu sến sụa thế này!"
Anh trầm giọng nói, "Trước kia là do anh nói quá ít, vì vậy mới khiến cho em thường xuyên cảm thấykhông có cảm giác an toàn...."
Cô quay mặt sang, nhìn thật lâugương mặt anh tuấn của anh, trong tim bị từng câu từng chữ yêu thươngsâu nặng của anh lấp đầy, mũi cô bỗng nhiên hơi cay cay, tất cả đều làsự cảm động không sao tả hết.
"Em yêu anh, ông xã...."
"Anh cũng thế."
Anh giữ lấy đầu cô, hôn cô say đắm.
Trong lúc hai người còn đang chìm trong tình cảm sâu sắc của nhau mà khôngkiềm chế được, thì ngay lúc đó tiếng ho nhẹ của ông Đàm vang lên.
Nghe thấy tiếng ho đó, ngay lập tức Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, mặt mũi cũng đỏ hồng cả lên.
Xuất hiện trong tầm mắt là bà Đàm đang đẩy ông Đàm đi tới lầu một.
Bà Đàm cười khẽ nói có vẻ hơi trách cứ chồng mình, "Tôi đã nói là ông đừng có xuống vội mà không nghe, ông xem đi...."
Hạ Tử Du rất ngượng ngùng, nhưng lại không thể không ngước mặt lên nhìn ông Đàm, thân thiết chào hỏi, "Bác trai."
Ông Đàm gật gật đầu, gương mặt hiền hòa khó giấu nổi vẻ vui mừng, "Song sinh hai bé trai?"
"Dạ."
Ông Đàm khó nén vui sướng, "Tiểu Du, con thật đúng là công thần của nhàchúng ta (người có nhiều công lao), nhà họ Đàm chúng ta mấy đời đều làcon một, rốt cuộc nhân khẩu cũng có thể đông đúc lên rồi."
Hạ Tử Du bị những lời của ông Đàm làm cho xấu hổ đỏ mặt phải cúi đầu xuống.
Bà Đàm nói, "Đúng rồi, tụi con đã nghĩ ra đặt tên cho hai đứa bé là gì chưa?"
Hạ Tử Du trả lời, "Dạ để Dịch Khiêm quyết định ạ!"
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn ba mình, "Ba, chuyện đặt tên này con đành giao cho ba vậy!"
Ông Đàm có vẻ hơi vui sướng hỏi lại, "Giao....Giao cho ba sao?"
Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy đó, Dịch Khiêm nói là để ông đặt tên cho cháu nội đấy."
"Tốt, tốt...." Ông làm vui vẻ đến gật đầu liên tục, "Tôi sẽ đi tra từ điểnngay bây giờ đây.... Tô Di, bà mau đẩy tôi đến phòng sách đi!"
"Được."
Nhìn ông bà Đàm vui vẻ giống như hai đứa trẻ còn chưa lớn mà rời đi, Hạ TửDu không nhịn được kéo kéo áo Dịch Khiêm, "Tại sao anh biết chuyện nhờba mẹ anh chuyện đặt tên thì ông bà sẽ vui vẻ như thế?"
Đàm DịchKhiêm ôm Hạ Tử Du ngồi lên đùi mình, "Chỉ cần là chuyện làm cho hai đứacháu trai, hai người ấy đều sẽ vui vẻ như thế.... Huống chi, anh cũngkhông có thời gian mà đi nghiên cứu chuyện đặt tên đâu, nhờ họ là mộtchuyện rất đúng đắn."
Hạ Tử Du tức tối quay mặt đi, vểnh môi ênlán anh, "Anh bận đến thế sao? Thậm chí cả thời gian đặt tên cho con màcũng không có ư!"
Đàm Dịch Khiêm rủ rỉ bên tai Hạ Tử Du, "Nếu anh có thời gian để hao tâm tốn sức vào việc đặt tên cho hai đứa bé, chibằng để dành nó lại cho anh và em....Em biết đấy, tạo chút chuyện chohai ông bà già họ làm, thì họ sẽ không suốt ngày canh chừng chuyện anhvà em ngủ cùng phòng nữa."
"Hả....."
Mặt của Hạ Tử Du lập tức hồng đến tận mang tai.... Trời ạ, đây chính là nguyên nhân mà anhnói là không có thời gian à? Chính là vì bận cái này sao....
"Anh.... Anh.....Đàm Dịch Khiêm, em cảnh cáo anh, anh mà dám trước mặt mọingười không nghiêm chỉnh đứng đắn, thì em sẽ chủ động nói với mẹ anhchúng ta cần kéo dài thời gian ngủ riêng ngay lập tức đấy."
Vẻ mặt của Dịch Khiêm lập tức lạnh xuống, "Em dám!"
Hạ Tử Du hất mặt lên nói, "Anh cứ thử xem!"
Đàm Dịch Khiêm lựa chọn thỏa hiệp, "Được rồi, bà xã, đừng nóng giận mà.... chuyện gì cũng có thể bàn bạc lại mà."
--- ------
Đưa Hạ Tử Du đi khám thai hết cả buổi sáng, buổi chiều Đàm Dịch Khiêm phải đến công ty làm việc.
Hai ông bà Đàm sau khi được nhờ chuyện đặt tên cho hai đứa cháu nội vẫn còn đang ở trong phòng sách, ngay cả bữa trưa cũng dặn người làm mang đếnphòng sách, có thể thấy rằng hai người họ coi trọng hai đứa cháu này thế nào.
Hạ Tử Du nhàm chán ngồi trên ghế sofa ngoài phòng kháchmuốn tìm kênh liên quan đến chuyện nuôi con để xem. Thế nhưng, lúc côđang tìm kênh có chương trình liên quan đến chuyện nuôi con thì lại vôtình chuyển sang một kênh tin tức.
".... Căn cứ vào tiết lộ củacảnh sát, Đan Nhất Thuần sắp bị tòa tuyên án hai năm lẻ bốn tháng tùgiam, luật sư đại diện của Đan Nhất Thuần hiện đang kháng cáo.... Kếtquả cuối cùng chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát và đăng tải một cách nhanhnhất.
Hình ảnh cuối cùng đó là Đan Nhất Thuần hiện giờ đã cắt tóc ngắn và đứng ở trước tòa án.
Không còn sự đoan trang tao nhã thường ngày nữa, nhan sắc tuyệt mỹ của ĐanNhất Thuần trong những ngày bị giam cầm cũng trở nên tiều tụy không chịu nổi, trên mặt rõ ràng còn có vết máu bầm vẫn chưa tan, thân thể cũnggầy yếu giống như tờ giấy.....Nhìn tổng thể, cô ta giống như một ngôisao xinh đẹp rực rỡ trên bầu trời vừa rơi xuống.
Khổng hiểu sao lại cảm thấy có chút thương xót, Hạ Tử Du đột ngột nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước của chị Dư và bà Đàm.
Nghe cách nói chuyện của chị Dư, Đàm Dịch Khiêm dường như sẽ không để Đan Nhất Thuần được sống yên ổn trong tù....
Căn bản thì cô không nên đồng tình với Đan Nhất Thuần, đây là một người phụ nữ hai mặt, mấy lần hãm hại sau lưng cô, thậm chí còn gián tiếp giếtchết đứa con của cô và Đàm Dịch Khiêm....
Nhưng mà vào giờ phút này, nhìn thấy cô ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay, không ngờ cô lại động lòng trắc ẩn với cô ta....
Thật ra thì, nếu quy tội cho ai đã khiến cô sảy thai lần trước, thì đầu sỏ chân chính gây ra mọi chuyện chính là cô....
Tất cả mọi người đều có thể nói là đã gián tiếp khiến cô sảy thai, nhưngmột người làm mẹ như cô vẫn không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.
Nếu đúng như những gì chị Dư đã nói, nếu lúc đó cô có thể nghĩ đến bản thân mình đang mang thai, tỉnh táo mà ngồi ở nhà chờ Dịch Khiêm thêm mấyphút nữa, có lẽ bi kịch sau đó cũng không xảy ra....
Nghĩ đến đó, Hạ Tử Du cầm điện thoại lên gọi đi.
Đầu bên kia vừa nhấc máy đã vang lên giọng nói cung kính của Aston, "Bà Đàm."
"Aston, tôi xem bản tin thấy Đan Nhất Thuần bị phán hai năm bốn tháng tùgiam.... Tôi muốn mời luật sư chống án cho Đan Nhất Thuần, cãi thắngtrận này cho cô ấy, giảm bớt án tù của cô ấy xuống."
Aston là luật sư toàn năng nổi tiếng của Mỹ, cô tin chắc rằng, với năng lực của Aston chắc chắn sẽ giúp được cho Đan Nhất Thuần.
Aston do dự nói, "Vấn đề này thì..... Bà Đàm, cô nên biết, cô Đan rơi vàokết cục như ngày hôm nay là do cô ta gieo gió gặt bão, tôi không có cách nào làm trái với lệnh tổng gám đốc đã giao, cho nên tôi không thể làmluật sư chống án cho cô Đan được."
Hạ Tử Du nhỏ nhẹ nói, "Về phần Dịch Khiêm anh cứ yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy...."
"Nhưng...."
"Tối nay tôi sẽ thuyết phục anh ấy, cứ tin tôi.
"Được rồi, tối nay tôi sẽ sắp xếp tài liệu của cô Đan, đợi cô thuyết phụcđược tổng giám đốc, ngày mai nhất định tôi sẽ cãi thắng phiên tòa nàycho cô Đan."
"Được, vậy xin nhờ anh."
Kết thúc trò chuyện, Hạ Tử Du thoáng thở phào nhẹ nhõm thay cho Đan Nhất Thuần.
--- ------
Gần tối, Đàm Dịch Khiêm về nhà rất đúng giờ.
Mới vừa bước vào phòng khách, thì nhìn thấy người phụ nữ bé nhỏ của anh, anh lập tức bước đến bên cô.
Anh ném chìa khóa xe và cặp tài liệu sang một bên, lập tức ôm lấy vợ yêu dù đang mang thai nhưng vòng eo vẫn không thấy béo lên.
"Bà xã, sao hôm nay em ngoan vậy, lại ngồi đợi ông xã em về?”
Hạ Tử Du cũng ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, dịu dàng nói, "Em đang nhớ anh, cho nên muốn gặp anh sớm hơn thôi."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên đôi môi cô, "Thật khéo ăn nói!"
Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "À này.... Ông xã, Ngôn Ngôn tối nay đi cùng việntrường đến tham gia một buổi tiệc mừng thọ rồi, bác trai cũng đến nhàbạn già Bác An của bác ấy để bàn chuyện đặt tên cho hai đứa cháu, chonên, nay chỉ ở nhà tối có hai người chúng ta thôi."
Con ngươi đen của Đàm Dịch Khiêm lóe sáng, "Bà xã, ý em là...."
Hạ Tử Du chậm chạp rũ mắt xuống, cả người dường như là cố ý lại hình nhưlà vô tình cọ vào người anh, khuôn mặt đỏ lên khẽ nói, "Chúng ta vềphòng rồi nói tiếp...."
"Anh cũng đang có ý đó."
Ôm ngang eo cô, sau đó Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên.
....
Trong phòng ngủ, Hạ Tử Du bị bạn nào đó nóng nảy đặt trên cái giường lớn trắng muốt.
Hiếm khi thấy cô chủ động, lúc anh áp lên người cô, cô cũng đã bắt đầu giúp anh nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi....
Đợi đến lúc cả hai không còn mảnh vải nào trên người, Đàm Dịch Khiêm đangcúi đầu vùi trước ngực Tử Du bỗng ngẩng đầu lên, tròng mắt đen cảnh giác nheo lại, "Bà xã, anh nhớ không lầm, lần trước lúc em làm được nữađường rồi bỏ chạy, hình như em cũng nhiệt tình như thế này...."
Hạ Tử Du lập tức quàng cổ Đàm Dịch Khiêm thật chặt, dùng giọng êm ái quyến rũ mà nói, "Chuyện lần trước em cũng đã bị anh ‘phạt’ rồi còn gì, huống chi lúc đó là vì nghĩ cho con trong bụng mà.... Bây giờ em bé cũng đãđược bốn tháng rồi, bác sĩ nói là có thể thả lỏng một chút...."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm trở nên sắc bén, "Phải không?"
Hạ Tử Du chủ động vít đầu Đàm Dịch Khiêm xuống, trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Đàm Dịch Khiêm giờ phút này lấy đâu ra lý trí mà đi tra cứu mục đích của Hạ Tử Du nữa, từ bị động biến thành chủ đụng, ngay lập tức để Hạ Tử Dunghiêng người sang một bên, muốn dùng tư thế an toàn nhất để tiếnhành....
Ai ngờ, đúng vào thời khắc mấu chốt này Hạ Tử Du ghé vào tai Dịch Khiêm, nhẹ giọng thì thầm, "Ông xã, muốn đổi tư thế kháckhông.... Em ở trên, anh ở dưới."
Lúc hơi thở phả ra lúc nuốt vào của cô khi nói chuyện với anh đã khiến cho dục vọng của anh lên đến cực điểm, cả người anh nhẫn nhịn đến căng thẳng hỏi, "Em chắc chứ?"
"Dạ, dạ...."
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi nở một nụ cười tà ác, "Em học cái xấu rồi...."
Hạ Tử Du mê hoặc nói, "Không phải là học từ anh mà ra à."
Đàm Dịch Khiêm điều chỉnh tư thế của cả hai, để cô ngồi ở trên, anh nằm ởdưới, cũng muốn xem thử người phụ nữ hay xấu hổ này tối nay có thể thểhiện được cái gì với anh.
Mặc dù trong lòng có mục đích riêng,nhưng mà bây giờ nhìn thấy cái thứ oai phong hùng dũng hiên ngang đầykhí phách kia, hình như là còn to hơn bình thường mấy phần, cô nuốtnghẹn nước bọt trong họng xuống, xấu hổ quay mặt đi, sau khi điều chỉnhcho mình biểu cảm e thẹn, cô nhìn lại anh một lần nữa, cười hì hì nói,"Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi!"
Đàm Dịch Khiêm rất có hứng thú nhíu mày, "Sao?"
Hạ Tử Du cầm cái cà vạt bên cạnh lên, ngượng ngùng nói, "Tối nay để em làm cho.... Anh không cần làm gì cả."
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm cười cười, mặc cho người phụ nữ của anh thể hiện.
Ngay sau đó Hạ Tử Du dùng cà vạt trói chặt hai tay của Đàm Dịch Khiêm lên đầu giường.
"Bà xã, em còn biết chơi cả món này sao?"
Tròng mắt đen tràn ngập dục vọng mê ly nhìn một Hạ Tử Du đầy mê hoặc trướcmặt, rõ ràng rất là hài lòng với biểu hiện giờ phút này của Hạ Tử Du.
Sau khi trói thật chặt anh xong, cô nhăn nhó nói, "Ông xã, trước khi bắt đầu, em có thể xin anh một chuyện được không?"
"Em nói đi...."
Lúc này, chính là thời điểm tốt nhất để nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm.
Giây phút này Hạ Tử Du dùng ngón trỏ mang theo đầy ma lực trượt xuống dọctheo lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, dùng giọng nói quyến rũ nói, "Anh cóthể giảm bớt hình phạt cho Đan Nhất Thuần không?"
Đàm Dịch Khiêm đáp lại vô cùng dứt khoát, "Không thể!!"
"Ông xã....Tuy Đan Nhất Thuần đã phạm sai lầm, nhưng mà cô ấy cũng đã bị dạy cho một bài học rồi...."
"Cô ta rắp tâm bất lương."
"Ông xã, cho thêm cô ấy một cơ hội nữa thôi..... Bản án hai năm tù với côấy là quá nặng, hơn nữa, em cũng biết rõ anh sẽ không cho cô ấy sống yên ổn trong tù."
Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm lạnh hẳn đi, "Bây giờ anh không muốn nói chuyện này với em."
Hạ Tử Du làm ra vẻ rất mất mát, "Vậy được rồi, nếu không muốn nói, em cũng không thèm nghe anh nói nữa." Vừa nói Hạ Tử Du liền bắt đầu nhặt quầnáo lên mặc vào.
Đàm Dịch Khiêm động đậy muốn thoát ra, nhưng haitay đang bị trói chặt ở đầu giường, nhìn cô đang mặc quần áo ở lênngười, anh nghiến răng nói, "Hạ Tử Du!!"
Hạ Tử Du buộc mình phải liếc tới bộ phận tá ác nào đó, nhìn thấy cái trạng thái đang thẳng tắpkia, cô nói rất bất đắc dĩ, "Xin lỗi, em không giúp được anh rồi...."
Đàm Dịch Khiêm cố giãy dụa, ra lệnh cho cô, "Lên đây!!"
Hạ Tử Du dùng giọng buôn bán mặc cả nói với anh, "Vậy anh phải đồng ý với em giảm hình phạt cho Đan Nhất Thuần đi."
Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm rất kiên quyết, "Không có thương lượng gì hết!!"
Hạ Tử Du cài lại từng chiếc nút trên áo, "Vậy tổng giám đốc Đàm hãy tự cầu phúc cho mình đi...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Hạ Tử Du, em dám!!"
Hạ Tử Du hoàn toàn không để lời nói của Đàm Dịch Khiêm vào tai, mặc quần áo tử tế xong quay người đi thẳng.
Lúc Hạ Tử Du sắp mở cửa phòng rời khỏi, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc thỏa hiệp thốt lên, "Anh đồng ý với em."
Hạ Tử Du lập tức xoay người, tròng mắt lóe sáng, "Có thật không?"
Hơi thở của Đàm Dịch Khiêm đúng là đã vì kiềm chế mà trở nên rối loạn, "Em đến đây mau....."
Hạ Tử Du chậm rãi đi tới, không dám khẳng định hỏi lại, "Anh vừa mới nói là đồng ý với em sao?"
"Đúng.....Ngồi lên đây."
Hạ Tử Du cảnh giác nói, "Em làm sao biết được anh có nuốt lời hay không?"
Trán Đàm Dịch Khiêm đã vã ra lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng không còn kiênnhẫn nổi nữa, "Có muốn anh cam kết bằng giấy trắng mực đen cho emkhông?"
Hạ Tử Du cười cười xấu hổ nói, "À, không cần đâu.....Em tin anh, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nuốt lời với em cả."
"Ngồi lên!"
Nhìn vật nam tính đang đứng thẳng của anh, Hạ Tử Du không nhịn được nuốt nước miếng ực ực, cứ như thế mà ngồi lên nó à?
"Nhanh lên...."
"Được rồi, anh đừng giục em.... Để cho em suy nghĩ một tí xem nên ngồi nhưthế nào đã chứ...." Trời mới biết, trên phương diện này cô đúng là chảcó tí kinh nghiệm nào.
Bỗng dưng, cô bò lên giường, đưa tay cầm lấy của anh, từ từ ngồi xuống....
"Ừm…..Hừ...." Anh không kiềm được bật lên tiếng rên.
Cô hơi giật mình, "Không phải như vậy sao?"
"Là như vậy, nhưng trước tiên em phải cời trói cho anh ra trước...."
Nếu mục đích đã đạt được, đương nhiên cô sẽ cởi trói cho anh.
Được thả ra, anh bỗng giống như dã thú, anh đè cả người cô xuống, sau đó bắt đồng động tác lên xuống....
--- ------
Hôm sau, tại "Đàm thị".
Lúc Đàm Dịch khiêm đi vào phòng làm việc, Aston sớm đã đợi anh ở trong phòng.
"Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc hỏi, "Chuyện gì?"
Aston đi đến trước bàn làm việc của Dịch Khiêm, khúm núm nói, "Là vầy, sángnay bà tổng giám đốc có gọi điện cho tôi, cô ấy nói.... Cô ấy nói là ông đã đồng ý để tôi ra mặt lên tòa cãi trận này cho cô Đan."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."
Aston hơi giật mình kinh ngạc, "Tổng giám đốc, ông định bỏ qua cho Đan NhấtThuần?" Thế này hình như không giống tác phong của tổng giám đốc.
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Không, giúp cô ta giảm hình phạt xuống cònmột năm.....Nhưng trong một năm này, tôi muốn cô ta ở trong tù lại tiếp tục phạm tội."
Một chiêu này....
Cao, thật sự là quá cao tay!!
Coi như xử một năm, chỉ cần Đan Nhất Thuần ở trong tù phạm tội nữa, nếu như không bị nhốt thêm vài năm, đoán chừng cũng sẽ không dễ gì mà ra tù như thế.
Aston cúi đầu, "Vâng, tôi sẽ đi làm."
Đàm Dịch Khiêm phẩy tay ý bảo cấp dưới đi ra ngoài.
Lúc Aston xoay người đi ra không hiểu sao lại cảm thán....
‘Hỏi thế gian tình là gì’, chậc chậc đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọnkhông sai, mặc dù tổng giám đốc không thay đổi kết quả trừng phạt ĐanNhất Thuần, nhưng cũng là rất dụng tâm suy tính sâu xa chỉ vì không dámlàm trái với ý bà xã.... Bà tổng giám đốc đúng thật là có kỹ thuật thuphục chồng!
....
Vì hôm nay là chủ nhật, từ lúc sáng sớm Hạ Tử Du đã ở trong vườn chơi với Liễu Nhiên.
Lúc này Liễu Nhiên đang ngồi trên bãi cỏ, cầm bút vẽ đang hoàn thành bài tập vẽ cơ bản mà cô giáo giao cho.
Hạ Tử Du đang ngồi trên ghế mây lười biếng phơi nắng.
"Cậu chủ."
Tiếng người giúp việc gọi khiến Hạ Tử Du ngẩn người.
Quay mặt lại, cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang đi về phía họ.
Nhớ lại lúc sáng sớm cô tỉnh dậy anh đã đến công ty, sợ anh sẽ giận mình, cô lập tức đứng lên, cười cười nịnh nọt với anh.
"Ba...."
Liễu Nhiên bỏ bút vẽ xuống, vui vẻ chạy đến ôm chân Đàm Dịch Khiêm như mỗi khi cô bé nhìn thấy anh.
Đàm Dịch Khiêm khom người ngồi xuống, không biết đã nói với Liễu Nhiên cáigì, Liễu Nhiên ngay lập tức nhặt bút vẽ và khung ảnh lồng kính lên, sauđó đi ra khỏi vườn hoa với người giúp việc.
Trong khu vườn hoa rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ....
Hạ Tử Du không hiểu sao lại cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua người, thấyanh cất bước đi về phía cô, cô theo bản năng bước lui về phía sau.
Nhưng nào ngờ, anh bước ba bước thành hai nhanh tay bắt lấy cô ôm chặt vào lòng.
Hạ Tử Du cười hì hì, "Ông xã...."
Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm không nhìn ra một chút cảm xúc nào, anh nhẹnhàng nâng cằm cô lên, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện tối hôm qua anh phải tínhsổ sòng phẳng với em mới được!"
Lo sợ bị anh ăn tơi bời một trận nữa, cô lấy hết dũng khí, lầm bầm nói, "Gì chứ? Bình thường anh cũngtoàn ép em nghe theo sự điều khiển như thế còn gì...." Nếu như phảitính sổ mấy cái này, nợ nần cô cần tính với anh, chỉ sợ rằng tính mãicũng không xong.
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười cười, "Biết là mình đã làm sai, cho nên lớn tiếng doạ người?"
Hạ Tử Du từ từ cụp mi xuống, "Em chỉ mong mỗi người đều có một cơ hội hối cải để làm lại từ đầu mà thôi."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên dôi mi dày và dài của cô, "Anh thật hết cách với em, anh đã bảo Aston đi xử lý chuyện kháng án rồi."
"Có thật không?"
"Lời của bà xã đại nhân làm sao mà anh dám không nghe chứ?” Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Cám ơn ông xã!"
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Mẹ anh gọi điện nói là áo cưới đã chọn xong rồi.... Bây giờ muốn đi xem thử với anh không?"
Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi, "Anh về sớm như vậy chỉ là vì muốn đi thử áo cưới với em?"
Đàm Dịch Khiêm thâm tình nói, "Dĩ nhiên, mỗi một cột mốc quan trong cuộc đời em, anh đều muốn tham dự."
Sống mũi cay cay, Hạ Tử Du nghèn nghẹn nói, "Ông xã, anh thật tốt...."
....
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đan Nhất Thuần....
Về phần Hạ Tử Du tại sao lại tin tưởng Đàm Dịch Khiêm sẽ giúp Đan NhấtThuần? Đó là bởi vì Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không giờ biết được Đàm DịchKhiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.
Bà Đàm vừa nhìn thấy Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm về liền vội vã đi ra đón.
"Tiểu Du, thế nào rồi? Là con trai hay con gái?"
Hạ Tử Du mím môi cười cười, ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, không vội vàng nói, “Con trai!”
"Cái....Cái gì?" Bà Đàm kích động đến mức nói năng cũng không còn mạch lạc, "Không được, mẹ phải nhanh nhanh đi báo tin tốt này với ba tụi mớiđược, ba con mà nghe được tin này chắc chắn sẽ rất vui lắm."
Nhìn thấy bà Đàm vừa cám ơn trời đất vừa đi nhanh lên tầng hai, Hạ Tử Dukhông nhịn được mà dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, thỏa mãn nói, "Mẹanh đúng thật là rất thích con trai."
Đàm Dịch Khiêm xoay mặt HạTử Du lại về phía anh, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng dịu dàng nói, "Chúcmừng em, bà chủ nhỏ của nhà họ Đàm ạ, em sắp trở thành nhân vật quantrọng nhất trong nhà họ Đàm chúng ta rồi!"
"Ghét, dám cười em!"
"Anh làm sao dám?"
"Anh đang giễu cợt em còn gì, chờ sinh hai đứa bé này xong, em chính thứctrở thành mẹ của ba đứa bé.... Em cảm thấy em thật giống như con heo mẹấy."
Anh trêu cô, "Có con heo mẹ nào đáng yêu như thế này sao...."
Cô vung tay đấm anh mấy cái, "Anh thật sự coi em là con heo mẹ hả?"
Anh siết chặt cả người cô, cúi đầu đặt trên vai cô, ấm áp dịu dàng nói, "Bà xã, em có biết không, có thể ôm em như thế này, cuộc đời này của anh đã mãn nguyện rồi."
Cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan, nhưnglại nhỏ giọng nói, "Tại sao bây giờ em mới phát hiện ra rằng anh cũngbiết nói mấy câu sến sụa thế này!"
Anh trầm giọng nói, "Trước kia là do anh nói quá ít, vì vậy mới khiến cho em thường xuyên cảm thấykhông có cảm giác an toàn...."
Cô quay mặt sang, nhìn thật lâugương mặt anh tuấn của anh, trong tim bị từng câu từng chữ yêu thươngsâu nặng của anh lấp đầy, mũi cô bỗng nhiên hơi cay cay, tất cả đều làsự cảm động không sao tả hết.
"Em yêu anh, ông xã...."
"Anh cũng thế."
Anh giữ lấy đầu cô, hôn cô say đắm.
Trong lúc hai người còn đang chìm trong tình cảm sâu sắc của nhau mà khôngkiềm chế được, thì ngay lúc đó tiếng ho nhẹ của ông Đàm vang lên.
Nghe thấy tiếng ho đó, ngay lập tức Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, mặt mũi cũng đỏ hồng cả lên.
Xuất hiện trong tầm mắt là bà Đàm đang đẩy ông Đàm đi tới lầu một.
Bà Đàm cười khẽ nói có vẻ hơi trách cứ chồng mình, "Tôi đã nói là ông đừng có xuống vội mà không nghe, ông xem đi...."
Hạ Tử Du rất ngượng ngùng, nhưng lại không thể không ngước mặt lên nhìn ông Đàm, thân thiết chào hỏi, "Bác trai."
Ông Đàm gật gật đầu, gương mặt hiền hòa khó giấu nổi vẻ vui mừng, "Song sinh hai bé trai?"
"Dạ."
Ông Đàm khó nén vui sướng, "Tiểu Du, con thật đúng là công thần của nhàchúng ta (người có nhiều công lao), nhà họ Đàm chúng ta mấy đời đều làcon một, rốt cuộc nhân khẩu cũng có thể đông đúc lên rồi."
Hạ Tử Du bị những lời của ông Đàm làm cho xấu hổ đỏ mặt phải cúi đầu xuống.
Bà Đàm nói, "Đúng rồi, tụi con đã nghĩ ra đặt tên cho hai đứa bé là gì chưa?"
Hạ Tử Du trả lời, "Dạ để Dịch Khiêm quyết định ạ!"
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn ba mình, "Ba, chuyện đặt tên này con đành giao cho ba vậy!"
Ông Đàm có vẻ hơi vui sướng hỏi lại, "Giao....Giao cho ba sao?"
Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy đó, Dịch Khiêm nói là để ông đặt tên cho cháu nội đấy."
"Tốt, tốt...." Ông làm vui vẻ đến gật đầu liên tục, "Tôi sẽ đi tra từ điểnngay bây giờ đây.... Tô Di, bà mau đẩy tôi đến phòng sách đi!"
"Được."
Nhìn ông bà Đàm vui vẻ giống như hai đứa trẻ còn chưa lớn mà rời đi, Hạ TửDu không nhịn được kéo kéo áo Dịch Khiêm, "Tại sao anh biết chuyện nhờba mẹ anh chuyện đặt tên thì ông bà sẽ vui vẻ như thế?"
Đàm DịchKhiêm ôm Hạ Tử Du ngồi lên đùi mình, "Chỉ cần là chuyện làm cho hai đứacháu trai, hai người ấy đều sẽ vui vẻ như thế.... Huống chi, anh cũngkhông có thời gian mà đi nghiên cứu chuyện đặt tên đâu, nhờ họ là mộtchuyện rất đúng đắn."
Hạ Tử Du tức tối quay mặt đi, vểnh môi ênlán anh, "Anh bận đến thế sao? Thậm chí cả thời gian đặt tên cho con màcũng không có ư!"
Đàm Dịch Khiêm rủ rỉ bên tai Hạ Tử Du, "Nếu anh có thời gian để hao tâm tốn sức vào việc đặt tên cho hai đứa bé, chibằng để dành nó lại cho anh và em....Em biết đấy, tạo chút chuyện chohai ông bà già họ làm, thì họ sẽ không suốt ngày canh chừng chuyện anhvà em ngủ cùng phòng nữa."
"Hả....."
Mặt của Hạ Tử Du lập tức hồng đến tận mang tai.... Trời ạ, đây chính là nguyên nhân mà anhnói là không có thời gian à? Chính là vì bận cái này sao....
"Anh.... Anh.....Đàm Dịch Khiêm, em cảnh cáo anh, anh mà dám trước mặt mọingười không nghiêm chỉnh đứng đắn, thì em sẽ chủ động nói với mẹ anhchúng ta cần kéo dài thời gian ngủ riêng ngay lập tức đấy."
Vẻ mặt của Dịch Khiêm lập tức lạnh xuống, "Em dám!"
Hạ Tử Du hất mặt lên nói, "Anh cứ thử xem!"
Đàm Dịch Khiêm lựa chọn thỏa hiệp, "Được rồi, bà xã, đừng nóng giận mà.... chuyện gì cũng có thể bàn bạc lại mà."
--- ------
Đưa Hạ Tử Du đi khám thai hết cả buổi sáng, buổi chiều Đàm Dịch Khiêm phải đến công ty làm việc.
Hai ông bà Đàm sau khi được nhờ chuyện đặt tên cho hai đứa cháu nội vẫn còn đang ở trong phòng sách, ngay cả bữa trưa cũng dặn người làm mang đếnphòng sách, có thể thấy rằng hai người họ coi trọng hai đứa cháu này thế nào.
Hạ Tử Du nhàm chán ngồi trên ghế sofa ngoài phòng kháchmuốn tìm kênh liên quan đến chuyện nuôi con để xem. Thế nhưng, lúc côđang tìm kênh có chương trình liên quan đến chuyện nuôi con thì lại vôtình chuyển sang một kênh tin tức.
".... Căn cứ vào tiết lộ củacảnh sát, Đan Nhất Thuần sắp bị tòa tuyên án hai năm lẻ bốn tháng tùgiam, luật sư đại diện của Đan Nhất Thuần hiện đang kháng cáo.... Kếtquả cuối cùng chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát và đăng tải một cách nhanhnhất.
Hình ảnh cuối cùng đó là Đan Nhất Thuần hiện giờ đã cắt tóc ngắn và đứng ở trước tòa án.
Không còn sự đoan trang tao nhã thường ngày nữa, nhan sắc tuyệt mỹ của ĐanNhất Thuần trong những ngày bị giam cầm cũng trở nên tiều tụy không chịu nổi, trên mặt rõ ràng còn có vết máu bầm vẫn chưa tan, thân thể cũnggầy yếu giống như tờ giấy.....Nhìn tổng thể, cô ta giống như một ngôisao xinh đẹp rực rỡ trên bầu trời vừa rơi xuống.
Khổng hiểu sao lại cảm thấy có chút thương xót, Hạ Tử Du đột ngột nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước của chị Dư và bà Đàm.
Nghe cách nói chuyện của chị Dư, Đàm Dịch Khiêm dường như sẽ không để Đan Nhất Thuần được sống yên ổn trong tù....
Căn bản thì cô không nên đồng tình với Đan Nhất Thuần, đây là một người phụ nữ hai mặt, mấy lần hãm hại sau lưng cô, thậm chí còn gián tiếp giếtchết đứa con của cô và Đàm Dịch Khiêm....
Nhưng mà vào giờ phút này, nhìn thấy cô ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay, không ngờ cô lại động lòng trắc ẩn với cô ta....
Thật ra thì, nếu quy tội cho ai đã khiến cô sảy thai lần trước, thì đầu sỏ chân chính gây ra mọi chuyện chính là cô....
Tất cả mọi người đều có thể nói là đã gián tiếp khiến cô sảy thai, nhưngmột người làm mẹ như cô vẫn không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.
Nếu đúng như những gì chị Dư đã nói, nếu lúc đó cô có thể nghĩ đến bản thân mình đang mang thai, tỉnh táo mà ngồi ở nhà chờ Dịch Khiêm thêm mấyphút nữa, có lẽ bi kịch sau đó cũng không xảy ra....
Nghĩ đến đó, Hạ Tử Du cầm điện thoại lên gọi đi.
Đầu bên kia vừa nhấc máy đã vang lên giọng nói cung kính của Aston, "Bà Đàm."
"Aston, tôi xem bản tin thấy Đan Nhất Thuần bị phán hai năm bốn tháng tùgiam.... Tôi muốn mời luật sư chống án cho Đan Nhất Thuần, cãi thắngtrận này cho cô ấy, giảm bớt án tù của cô ấy xuống."
Aston là luật sư toàn năng nổi tiếng của Mỹ, cô tin chắc rằng, với năng lực của Aston chắc chắn sẽ giúp được cho Đan Nhất Thuần.
Aston do dự nói, "Vấn đề này thì..... Bà Đàm, cô nên biết, cô Đan rơi vàokết cục như ngày hôm nay là do cô ta gieo gió gặt bão, tôi không có cách nào làm trái với lệnh tổng gám đốc đã giao, cho nên tôi không thể làmluật sư chống án cho cô Đan được."
Hạ Tử Du nhỏ nhẹ nói, "Về phần Dịch Khiêm anh cứ yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy...."
"Nhưng...."
"Tối nay tôi sẽ thuyết phục anh ấy, cứ tin tôi.
"Được rồi, tối nay tôi sẽ sắp xếp tài liệu của cô Đan, đợi cô thuyết phụcđược tổng giám đốc, ngày mai nhất định tôi sẽ cãi thắng phiên tòa nàycho cô Đan."
"Được, vậy xin nhờ anh."
Kết thúc trò chuyện, Hạ Tử Du thoáng thở phào nhẹ nhõm thay cho Đan Nhất Thuần.
--- ------
Gần tối, Đàm Dịch Khiêm về nhà rất đúng giờ.
Mới vừa bước vào phòng khách, thì nhìn thấy người phụ nữ bé nhỏ của anh, anh lập tức bước đến bên cô.
Anh ném chìa khóa xe và cặp tài liệu sang một bên, lập tức ôm lấy vợ yêu dù đang mang thai nhưng vòng eo vẫn không thấy béo lên.
"Bà xã, sao hôm nay em ngoan vậy, lại ngồi đợi ông xã em về?”
Hạ Tử Du cũng ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, dịu dàng nói, "Em đang nhớ anh, cho nên muốn gặp anh sớm hơn thôi."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên đôi môi cô, "Thật khéo ăn nói!"
Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "À này.... Ông xã, Ngôn Ngôn tối nay đi cùng việntrường đến tham gia một buổi tiệc mừng thọ rồi, bác trai cũng đến nhàbạn già Bác An của bác ấy để bàn chuyện đặt tên cho hai đứa cháu, chonên, nay chỉ ở nhà tối có hai người chúng ta thôi."
Con ngươi đen của Đàm Dịch Khiêm lóe sáng, "Bà xã, ý em là...."
Hạ Tử Du chậm chạp rũ mắt xuống, cả người dường như là cố ý lại hình nhưlà vô tình cọ vào người anh, khuôn mặt đỏ lên khẽ nói, "Chúng ta vềphòng rồi nói tiếp...."
"Anh cũng đang có ý đó."
Ôm ngang eo cô, sau đó Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên.
....
Trong phòng ngủ, Hạ Tử Du bị bạn nào đó nóng nảy đặt trên cái giường lớn trắng muốt.
Hiếm khi thấy cô chủ động, lúc anh áp lên người cô, cô cũng đã bắt đầu giúp anh nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi....
Đợi đến lúc cả hai không còn mảnh vải nào trên người, Đàm Dịch Khiêm đangcúi đầu vùi trước ngực Tử Du bỗng ngẩng đầu lên, tròng mắt đen cảnh giác nheo lại, "Bà xã, anh nhớ không lầm, lần trước lúc em làm được nữađường rồi bỏ chạy, hình như em cũng nhiệt tình như thế này...."
Hạ Tử Du lập tức quàng cổ Đàm Dịch Khiêm thật chặt, dùng giọng êm ái quyến rũ mà nói, "Chuyện lần trước em cũng đã bị anh ‘phạt’ rồi còn gì, huống chi lúc đó là vì nghĩ cho con trong bụng mà.... Bây giờ em bé cũng đãđược bốn tháng rồi, bác sĩ nói là có thể thả lỏng một chút...."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm trở nên sắc bén, "Phải không?"
Hạ Tử Du chủ động vít đầu Đàm Dịch Khiêm xuống, trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Đàm Dịch Khiêm giờ phút này lấy đâu ra lý trí mà đi tra cứu mục đích của Hạ Tử Du nữa, từ bị động biến thành chủ đụng, ngay lập tức để Hạ Tử Dunghiêng người sang một bên, muốn dùng tư thế an toàn nhất để tiếnhành....
Ai ngờ, đúng vào thời khắc mấu chốt này Hạ Tử Du ghé vào tai Dịch Khiêm, nhẹ giọng thì thầm, "Ông xã, muốn đổi tư thế kháckhông.... Em ở trên, anh ở dưới."
Lúc hơi thở phả ra lúc nuốt vào của cô khi nói chuyện với anh đã khiến cho dục vọng của anh lên đến cực điểm, cả người anh nhẫn nhịn đến căng thẳng hỏi, "Em chắc chứ?"
"Dạ, dạ...."
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi nở một nụ cười tà ác, "Em học cái xấu rồi...."
Hạ Tử Du mê hoặc nói, "Không phải là học từ anh mà ra à."
Đàm Dịch Khiêm điều chỉnh tư thế của cả hai, để cô ngồi ở trên, anh nằm ởdưới, cũng muốn xem thử người phụ nữ hay xấu hổ này tối nay có thể thểhiện được cái gì với anh.
Mặc dù trong lòng có mục đích riêng,nhưng mà bây giờ nhìn thấy cái thứ oai phong hùng dũng hiên ngang đầykhí phách kia, hình như là còn to hơn bình thường mấy phần, cô nuốtnghẹn nước bọt trong họng xuống, xấu hổ quay mặt đi, sau khi điều chỉnhcho mình biểu cảm e thẹn, cô nhìn lại anh một lần nữa, cười hì hì nói,"Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi!"
Đàm Dịch Khiêm rất có hứng thú nhíu mày, "Sao?"
Hạ Tử Du cầm cái cà vạt bên cạnh lên, ngượng ngùng nói, "Tối nay để em làm cho.... Anh không cần làm gì cả."
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm cười cười, mặc cho người phụ nữ của anh thể hiện.
Ngay sau đó Hạ Tử Du dùng cà vạt trói chặt hai tay của Đàm Dịch Khiêm lên đầu giường.
"Bà xã, em còn biết chơi cả món này sao?"
Tròng mắt đen tràn ngập dục vọng mê ly nhìn một Hạ Tử Du đầy mê hoặc trướcmặt, rõ ràng rất là hài lòng với biểu hiện giờ phút này của Hạ Tử Du.
Sau khi trói thật chặt anh xong, cô nhăn nhó nói, "Ông xã, trước khi bắt đầu, em có thể xin anh một chuyện được không?"
"Em nói đi...."
Lúc này, chính là thời điểm tốt nhất để nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm.
Giây phút này Hạ Tử Du dùng ngón trỏ mang theo đầy ma lực trượt xuống dọctheo lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, dùng giọng nói quyến rũ nói, "Anh cóthể giảm bớt hình phạt cho Đan Nhất Thuần không?"
Đàm Dịch Khiêm đáp lại vô cùng dứt khoát, "Không thể!!"
"Ông xã....Tuy Đan Nhất Thuần đã phạm sai lầm, nhưng mà cô ấy cũng đã bị dạy cho một bài học rồi...."
"Cô ta rắp tâm bất lương."
"Ông xã, cho thêm cô ấy một cơ hội nữa thôi..... Bản án hai năm tù với côấy là quá nặng, hơn nữa, em cũng biết rõ anh sẽ không cho cô ấy sống yên ổn trong tù."
Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm lạnh hẳn đi, "Bây giờ anh không muốn nói chuyện này với em."
Hạ Tử Du làm ra vẻ rất mất mát, "Vậy được rồi, nếu không muốn nói, em cũng không thèm nghe anh nói nữa." Vừa nói Hạ Tử Du liền bắt đầu nhặt quầnáo lên mặc vào.
Đàm Dịch Khiêm động đậy muốn thoát ra, nhưng haitay đang bị trói chặt ở đầu giường, nhìn cô đang mặc quần áo ở lênngười, anh nghiến răng nói, "Hạ Tử Du!!"
Hạ Tử Du buộc mình phải liếc tới bộ phận tá ác nào đó, nhìn thấy cái trạng thái đang thẳng tắpkia, cô nói rất bất đắc dĩ, "Xin lỗi, em không giúp được anh rồi...."
Đàm Dịch Khiêm cố giãy dụa, ra lệnh cho cô, "Lên đây!!"
Hạ Tử Du dùng giọng buôn bán mặc cả nói với anh, "Vậy anh phải đồng ý với em giảm hình phạt cho Đan Nhất Thuần đi."
Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm rất kiên quyết, "Không có thương lượng gì hết!!"
Hạ Tử Du cài lại từng chiếc nút trên áo, "Vậy tổng giám đốc Đàm hãy tự cầu phúc cho mình đi...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Hạ Tử Du, em dám!!"
Hạ Tử Du hoàn toàn không để lời nói của Đàm Dịch Khiêm vào tai, mặc quần áo tử tế xong quay người đi thẳng.
Lúc Hạ Tử Du sắp mở cửa phòng rời khỏi, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc thỏa hiệp thốt lên, "Anh đồng ý với em."
Hạ Tử Du lập tức xoay người, tròng mắt lóe sáng, "Có thật không?"
Hơi thở của Đàm Dịch Khiêm đúng là đã vì kiềm chế mà trở nên rối loạn, "Em đến đây mau....."
Hạ Tử Du chậm rãi đi tới, không dám khẳng định hỏi lại, "Anh vừa mới nói là đồng ý với em sao?"
"Đúng.....Ngồi lên đây."
Hạ Tử Du cảnh giác nói, "Em làm sao biết được anh có nuốt lời hay không?"
Trán Đàm Dịch Khiêm đã vã ra lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng không còn kiênnhẫn nổi nữa, "Có muốn anh cam kết bằng giấy trắng mực đen cho emkhông?"
Hạ Tử Du cười cười xấu hổ nói, "À, không cần đâu.....Em tin anh, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nuốt lời với em cả."
"Ngồi lên!"
Nhìn vật nam tính đang đứng thẳng của anh, Hạ Tử Du không nhịn được nuốt nước miếng ực ực, cứ như thế mà ngồi lên nó à?
"Nhanh lên...."
"Được rồi, anh đừng giục em.... Để cho em suy nghĩ một tí xem nên ngồi nhưthế nào đã chứ...." Trời mới biết, trên phương diện này cô đúng là chảcó tí kinh nghiệm nào.
Bỗng dưng, cô bò lên giường, đưa tay cầm lấy của anh, từ từ ngồi xuống....
"Ừm…..Hừ...." Anh không kiềm được bật lên tiếng rên.
Cô hơi giật mình, "Không phải như vậy sao?"
"Là như vậy, nhưng trước tiên em phải cời trói cho anh ra trước...."
Nếu mục đích đã đạt được, đương nhiên cô sẽ cởi trói cho anh.
Được thả ra, anh bỗng giống như dã thú, anh đè cả người cô xuống, sau đó bắt đồng động tác lên xuống....
--- ------
Hôm sau, tại "Đàm thị".
Lúc Đàm Dịch khiêm đi vào phòng làm việc, Aston sớm đã đợi anh ở trong phòng.
"Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc hỏi, "Chuyện gì?"
Aston đi đến trước bàn làm việc của Dịch Khiêm, khúm núm nói, "Là vầy, sángnay bà tổng giám đốc có gọi điện cho tôi, cô ấy nói.... Cô ấy nói là ông đã đồng ý để tôi ra mặt lên tòa cãi trận này cho cô Đan."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."
Aston hơi giật mình kinh ngạc, "Tổng giám đốc, ông định bỏ qua cho Đan NhấtThuần?" Thế này hình như không giống tác phong của tổng giám đốc.
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Không, giúp cô ta giảm hình phạt xuống cònmột năm.....Nhưng trong một năm này, tôi muốn cô ta ở trong tù lại tiếp tục phạm tội."
Một chiêu này....
Cao, thật sự là quá cao tay!!
Coi như xử một năm, chỉ cần Đan Nhất Thuần ở trong tù phạm tội nữa, nếu như không bị nhốt thêm vài năm, đoán chừng cũng sẽ không dễ gì mà ra tù như thế.
Aston cúi đầu, "Vâng, tôi sẽ đi làm."
Đàm Dịch Khiêm phẩy tay ý bảo cấp dưới đi ra ngoài.
Lúc Aston xoay người đi ra không hiểu sao lại cảm thán....
‘Hỏi thế gian tình là gì’, chậc chậc đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọnkhông sai, mặc dù tổng giám đốc không thay đổi kết quả trừng phạt ĐanNhất Thuần, nhưng cũng là rất dụng tâm suy tính sâu xa chỉ vì không dámlàm trái với ý bà xã.... Bà tổng giám đốc đúng thật là có kỹ thuật thuphục chồng!
....
Vì hôm nay là chủ nhật, từ lúc sáng sớm Hạ Tử Du đã ở trong vườn chơi với Liễu Nhiên.
Lúc này Liễu Nhiên đang ngồi trên bãi cỏ, cầm bút vẽ đang hoàn thành bài tập vẽ cơ bản mà cô giáo giao cho.
Hạ Tử Du đang ngồi trên ghế mây lười biếng phơi nắng.
"Cậu chủ."
Tiếng người giúp việc gọi khiến Hạ Tử Du ngẩn người.
Quay mặt lại, cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang đi về phía họ.
Nhớ lại lúc sáng sớm cô tỉnh dậy anh đã đến công ty, sợ anh sẽ giận mình, cô lập tức đứng lên, cười cười nịnh nọt với anh.
"Ba...."
Liễu Nhiên bỏ bút vẽ xuống, vui vẻ chạy đến ôm chân Đàm Dịch Khiêm như mỗi khi cô bé nhìn thấy anh.
Đàm Dịch Khiêm khom người ngồi xuống, không biết đã nói với Liễu Nhiên cáigì, Liễu Nhiên ngay lập tức nhặt bút vẽ và khung ảnh lồng kính lên, sauđó đi ra khỏi vườn hoa với người giúp việc.
Trong khu vườn hoa rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ....
Hạ Tử Du không hiểu sao lại cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua người, thấyanh cất bước đi về phía cô, cô theo bản năng bước lui về phía sau.
Nhưng nào ngờ, anh bước ba bước thành hai nhanh tay bắt lấy cô ôm chặt vào lòng.
Hạ Tử Du cười hì hì, "Ông xã...."
Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm không nhìn ra một chút cảm xúc nào, anh nhẹnhàng nâng cằm cô lên, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện tối hôm qua anh phải tínhsổ sòng phẳng với em mới được!"
Lo sợ bị anh ăn tơi bời một trận nữa, cô lấy hết dũng khí, lầm bầm nói, "Gì chứ? Bình thường anh cũngtoàn ép em nghe theo sự điều khiển như thế còn gì...." Nếu như phảitính sổ mấy cái này, nợ nần cô cần tính với anh, chỉ sợ rằng tính mãicũng không xong.
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười cười, "Biết là mình đã làm sai, cho nên lớn tiếng doạ người?"
Hạ Tử Du từ từ cụp mi xuống, "Em chỉ mong mỗi người đều có một cơ hội hối cải để làm lại từ đầu mà thôi."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên dôi mi dày và dài của cô, "Anh thật hết cách với em, anh đã bảo Aston đi xử lý chuyện kháng án rồi."
"Có thật không?"
"Lời của bà xã đại nhân làm sao mà anh dám không nghe chứ?” Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Cám ơn ông xã!"
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Mẹ anh gọi điện nói là áo cưới đã chọn xong rồi.... Bây giờ muốn đi xem thử với anh không?"
Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi, "Anh về sớm như vậy chỉ là vì muốn đi thử áo cưới với em?"
Đàm Dịch Khiêm thâm tình nói, "Dĩ nhiên, mỗi một cột mốc quan trong cuộc đời em, anh đều muốn tham dự."
Sống mũi cay cay, Hạ Tử Du nghèn nghẹn nói, "Ông xã, anh thật tốt...."
....
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đan Nhất Thuần....
Về phần Hạ Tử Du tại sao lại tin tưởng Đàm Dịch Khiêm sẽ giúp Đan NhấtThuần? Đó là bởi vì Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không giờ biết được Đàm DịchKhiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
- bình luận