Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng - Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
Chương trước- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
Câu hỏi của Đàm Dịch Khiêm khiến Robert giật mình.
Bàn tay Robert đang nắm chặt cổ áo Đàm Dịch Khiêm dần dần buông lỏng.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Hơn hết cậu còn hiểu rõ hơnbất kỳ ai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Hạ Tử Du cũng hiểu rõđiều này, tại sao cậu cứ ép tôi và cô ấy ‘làm chuyện phí công vô ích’.
Robert buông cổ áo Đàm Dịch Khiêm ra, hơi thở gấp gáp dồn dập vì đè nén cảmxúc tức giận, giọng nói dần dần bình tĩnh, "Tôi không muốn ép hai người‘làm chuyện phí công vô ích’, mà là tôi biết cả hai người không ai cóthể buông được đối phương, tôi không muốn hai người chỉ vì nhất thờigiận dỗi mà quyết định sai lầm...."
Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi ngược lại, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ vì tức giận mà làm sai chưa?"
Robert giật mình lần nữa.
Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Robert, dù Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyệngì đều mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, trên thế giới này không cóchuyện gì có thể khiến Đàm Dich Khiêm tức giận mà gây ra việc vọng độngcả.... Ít nhất, trong những năm quen biết Đàm Dịch Khiêm, Robert chưatừng nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng Robert vẫn cứ không tin, "Nhưng mà cậu không thể thích Đan Nhất Thuần nhanh như vậy được, tôi hiểu cậu,cậu không thể động lòng với Đan Nhất Thuần...."
Đàm Dịch Khiêmdùng giọng nói nghiêm nghị giải thích, "Tôi cũng đã từng nghĩ tôi khôngthể động lòng với cô ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, lòng người sẽ thay đổi, nhất là khi cậu biết người phụ nữ mà cậu để ý căn bản không thíchhợp với cậu, cậu sẽ đi tìm người phụ nữ chân chính thích hợp với cậu, mà Đan Nhất Thuần chính là người thật sự thích hợp với tôi nhưng lại bịtôi xem nhẹ."
Robert hỏi một lần cuối cùng, "Dịch Khiêm, cậu đối với Tử Du đã không còn cảm giác gì nữa hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy,cô ấy đã bào mòn toàn bộ sự kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi.... Tôi đãtừng để cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn tiếp tục bên cạnh tôi, dĩ nhiêntôi sẽ không phụ cô ấy, đó là cam kết của tôi với cô ấy, nhưng cô ấy đãlựa chọn ly hôn, tôi nghĩ nếu tôi tình nguyện quay đầu trở lại, cô ấycũng không đồng ý."
Lúc này, cả Đàm Dịch Khiêm và Robert đềukhông biết, khi Đàm Dịch Khiêm đang nói những lời này, Hạ Tử Du đangđứng ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Tầng 98 vắng vẻ yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, huống chi tranhchấp giữa Robert và Đàm Dịch khiêm trong không gian đêm khuya ấy nghe rõ mồn một, cho nên, đoạn đối thoại của họ tất cả đều rơi vào tai của HạTử Du.
Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng làm việc của Đàm DịchKhiêm, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của ĐàmDịch Khiêm —— Trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, cô ấy đã bào mòn toànbộ kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi....
Lúc Hạ Tử Du còn đanghoảng hốt dựa vào vách tường lạnh lẽo kia thì giọng nói của Robert từtrong phòng làm việc lại một lần nữa truyền đến....
"Coi như cậuđối với Tử Du đã không còn tình cảm gì, cậu cũng không thể tàn nhẫn épcô ấy phá đi đứa con của hai người..... Đó là một sinh mệnh, cho dù nó có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu và NhấtThuần, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương Tử Du như thế chứ?" Cuối cùng Robert không thể làm gì được nữa ngoài việc lựa chọn tin tưởng, anh cốgắng giữ tỉnh táo hỏi.
Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm nói, "Tôinhớ ra rằng cậu còn chưa biết một chuyện.... Nhất Thuần cô ấy có thai,nhưng lúc cậu tới tìm tôi, Hạ Tử Du đã hại cô ấy mất đi đứa bé của tôivà cô ấy.... Giờ phút này tôi còn có thể bình tĩnh thản nhiên cùng cậunói về Hạ Tử Du, là bởi vì đúng như lời cô ấy nói, là tôi nợ cô ấy....Tôi không thể nói rằng đối với cô ấy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện cô ấy mang thai đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của tôi vàNhất Thuần, nếu như tôi để cho cô tôi tiếp tục giữ lại đứa bé này, tương lai giữa tôi và cô ấy nhất định giằng co không rõ, như vậy, đó có côngbằng với Nhất Thuần?"
Cuối cùng Robert đã hiểu được nguyên nhân khiến Đàm Dịch Khiêm không thể để Hạ Tử Du sinh đứa bé ra.....
Đan Nhất Thuần có thai, hơn nữa sắp cùng với Đàm Dịch Khiêm bước vào hônnhân, nhưng sự thật Hạ Tử Du mang thai đã làm giấc mơ của Đan Nhất Thuần tan vỡ, cho dù người phụ nữ có rộng lượng đến mấy cũng không thể chấpnhận sự thật chồng mình và vợ trước lại có thêm một đứa con nữa.... Chonên, Đàm Dịch Khiêm chỉ có thể bỏ Hạ Tử Du sang một bên suy tính thaycho Đan Nhất Thuần, dĩ nhiên, việc đó cũng không thể trách được Đàm Dịch Khiêm, dù sao mỗi người đều sẽ lựa chọn bảo vệ người mình yêu, ngườiĐàm Dịch Khiêm thích hôm nay là Đan Nhất Thuần, chuyện coi nhẹ Hạ Tử Ducũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thế, Robert hỏi, "Cậu nói là Hạ Tử Du làm cho Đan Nhất Thuần sảy thai, chuyện gì đã xảy ra?"
Đàm Dịch Khiêm dường như vì chuyện này mà tâm trạng không vui lạnh nhạtnói, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cậu có thể đi hỏi lại Hạ TửDu."
Robert lại hỏi "Người hiện nay cậu quan tâm chỉ có Đan NhấtThuần, cậu có từng nghĩ đến cảm giác của Tử Du không? Coi như cô ấy đốivới cậu cũng đã nản lòng thoái chí, nhưng cô ấy cũng là mẹ của một đứatrẻ, bằng sự lương thiện của cô ấy, cô ấy làm sao có thể cho phép bảnthân mình tàn nhẫn như thế mà phá đi cái thai trong bụng?"
ĐàmDịch Khiêm nhíu mày không vui, "Đừng nói kiểu như tôi là người vô tìnhvô nghĩa như thế, tôi chưa bao giờ muốn cô ấy có đứa bé này, chuyện phát triển đến mức này cả tôi và cô ấy đều có trách nhiệm.... Còn nữa, tôivà cô ấy là đã cùng thương nghị với nhau, cô ấy mới đồng ý phá cái thaiđi không phải thế hay sao?"
Robert gật đầu, "Cô ấy đồng ý, nhưnglà vì cô ấy không có lựa chọn, tôi nghĩ bây giờ trong lòng của cô ấynhất định là vô cùng khó chịu, mỗi một người phụ nữ đều có sự liều lĩnhđể bảo vệ con mình, đây là thiên tính của một người mẹ..... Còn nữa,năm tháng sau cậu để cô ấy làm giải phẫu phá thai, cậu có từng nghĩ tớitâm trạng trong năm tháng này của cô ấy? Thân thể của cô ấy có thể chịuđựng được không? Dịch Khiêm, tại sao nhất định phải làm tới nông nỗiphải phá thai chứ?"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã quay lại với sựlạnh lùng, "Cậu đừng có nói nhiều nữa, tôi và cô ấy đã ký thỏa thuậnrồi, cô ấy đã không còn cách nào để cứu vãn nữa."
Đối mặt với sựvô tình của Dịch Khiêm, Robert kiên định nói, "Tôi sẽ không để cậu lấysức khỏe của Tử Du ra để mạo hiểm, bất kể giữa hai người có thỏa thuậngì, tôi nhất định sẽ không để Tử Du phá thai."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Robert, "Cậu không có quyền để làm vậy!"
Robert bình tĩnh nói, "Tôi có."
Tròng mắt đen dài của Đàm Dịch Khiêm khẽ nheo lại, dường như đang hoài nghi cùng thắc mắc.
Giây phút đó, Robert nói mà không hề do dự, "Nếu như tôi là cha của đứa trẻtrong bụng Hạ Tử Du, nếu như tôi có thể đưa cô ấy trở về Trung Đông, như vậy, cậu và Tử Du sẽ vĩnh viễn không còn liên quan gì nữa, cậu cũngchẳng còn lý do nào để buộc cô ấy bỏ đứa trẻ trong bụng nữa!"
Đàm Dịch Khiêm híp mắt lại, con ngươi đen đặc lóe lên sự không hiểu, "Cậu đang nói cái gì?"
Robert hít một hơi thật sâu, dường như trong quá khứ anh không có dũng khí đểnói ra nhưng giờ phút này tất cả mọi kiêng kị đều bị anh gạt bỏ sang một bên: "Tôi muốn nói, tôi yêu Tử Du, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cũng muốnlàm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy, đưa cô ấy rời khỏi thành phố Y,rời khỏi cậu, tôi sẽ cố gắng để cho cô ấy có một cuộc sống vui vẻ hạnhphúc ở Trung Đông."
Sau khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong ánh mắt càng trở nên tối tăm, anh dường như không dám tin, rồi lại bị ánh mắt thànhkhẩn và nghiêm túc của Robert thuyết phục.
Robert tiếp tục nói,"Rất nhiều năm trong quá khứ, tôi vẫn coi phụ nữ như quần áo, cho đếnlần đầu tiên cậu dẫn Tử Du đến gặp tôi.... Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hômđó, Tử Du rất hạnh phúc nép vào trong lòng cậu, trong mắt tôi lúc đó,cảm thấy cậu và cô ấy rất xứng đôi, cũng rất hạnh phúc, đó là lần đầutiên tôi mong đợi mình cũng sẽ có một người yêu mình đến bạc đầu khôngrời.... Sau đó cậu và Tử Du xảy ra rất nhiều chuyện, cậu và Tử Du đốimặt với nhau trên tòa, trở mặt thành thù, tất cả những thay đổi đó chỉxảy ra trong nháy mắt, nói thật, hiểu biết của tôi về Tử Du cũng chẳngcó mấy, tôi thậm chí còn cho rằng cô ấy là một người không hiểu thế nàolà biết quý trọng hạnh phúc của mình, cho nên tôi cũng luôn đứng ở gócđộ của người quan sát mà nhìn hai người bọn cậu, cũng đem tình yêu giữahai người xem là một cuộc tình bình thường.... Nhưng tôi không thể ngờrằng, lúc cậu và Tử Du rời xa nhau, tôi lại gặp lại Tử Du ở Male.....Tôi nhớ hôm đó ở Male trời mưa rất to, Tử Du bị mắc mưa cả người nhếchnhác đến nộp đơn xin việc tại khách sạn mới mở của tôi.... Lúc cô ấynhìn thấy tôi, cô ấy rất khiếp sợ, sau khi biết tôi là chủ của khách sạn đó, cô ấy không nói hai lời liền đội mưa bỏ đi.... Tôi theo bản năng mà đuổi theo cô ấy, kéo cô ấy từ trong mưa vào khách sạn, tôi hỏi cô ấytại sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ đi, cô ấy nói tôi là bạn của cậu, cô ấy không muốn tiếp xúc với bất kì người nào hay chuyện gì liên quan đếncậu, huống chi có thể tôi cũng không muốn gặp cô ấy.... Tôi không biếtcó phải vì nhìn thấy cô ấy gầy yếu trơ trọi đi trong mưa khiến ngườikhác cảm giác được sự cô đơn và vô lực hay không, thế nên tôi để cô ấy ở lại khách sạn, cũng cho cô ấy một công việc, vốn cô ấy từ chối, nhưnglúc tôi đồng ý giữ bí mật việc cô ấy ở Male với cậu, cuối cùng cô ấycũng ở lại khách sạn của tôi...."
Đây là lần đầu tiên Robert kểcho Đàm Dịch Khiêm chuyện anh và cô gặp nhau ở Male, nhưng mà Đàm DịchKhiêm cũng không để lộ vẻ gì là quá múc kinh ngạc hay khiếp sợ, giốngnhư rất cả mọi chuyện trong lòng cậu tôi đã sớm biết hết.
Robertđắm chìm trong hồi ức, dịu dàng nói, "Những ngày đầu khi cô ấy mới làmviệc ở khách sạn, ấn tượng của tôi với cô ấy vẫn luôn dừng lại ở hìnhảnh lúc cô ấy đứng đối diện với cậu trên tòa án kiên định và quyếttuyệt, tôi đã thấy dáng vẻ cậu và cô ấy ân ái bên nhau, tôi vẫn cứ nghĩrằng cô ấy là một kẻ rất biết diễn trò, tâm tư sâu xa, khi ở Male thờigian tôi tiếp xúc với cô ấy ngày càng dài.... Cho đến lúc chúng tôi cùng tiếp xúc được một năm, đột nhiên tôi mới phát hiện, thì ra trong kháchsạn của tôi toàn bộ nhân viên đều yêu thích cô ấy, thì ra là tất cảkhách hàng của tôi đều hài lòng với sự phục vụ của cô ấy, thì ra cô ấylà một người nhiệt tình, chân thành, rộng rãi tốt bụng, thì ra khôngbiết bắt đầu từ lúc nào tôi đã thích tiếp xúc với cô ấy, tôi đã sớmkhông còn khoảng cách với cô ấy, thích đem toàn bộ khách sạn giao lạicho cô ấy nhìn dáng vẻ cô ấy chăm chú làm việc, thích lúc cô ấy cười nói chuyện với tôi..... Cuối cùng tôi cũng biết, hóa ra không biết từ lúcnào tôi đã yêu thích cô ấy, hơn nữa cũng không biết là từ khi nào, toànbộ hứng thú với phụ nữ tôi đã mất hết, tôi chỉ muốn sống cùng cô ấy ởMale...."
Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu hỏi, "Tại sao những điều này từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nói với tôi."
Robert bình tĩnh trả lời, "Bởi vì tôi vẫn chưa khẳng định được tình cảm củamình dành cho cô ấy, dù sao đã từng có rất nhiều người phụ nữ khiến tôirung động, nhưng sau khi cậu và Nhất Thuần xuất hiện ở Male, tôi mới đột ngột cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đó là vì tôi cảm thấy cậu có thể mangTử Du đi.... Quả nhiên, sau khi cậu đến Male, tinh thần của Tử Du rấtrối loạn, mặc dù cô ấy ở trước mặt tôi hay bất kỳ ai đều cố ra vẻ khôngcó gì cả, nhưng tôi nhìn thấy được cô ấy đối với cậu vẫn còn tình cảm,huống chi quá khứ cô ấy và cậu đã từng chuẩn bị một căn phòng ba mặtnhìn biển ở hai năm, cũng từng gặp phải tin tức cậu và Nhất Thuần ân áitrên tivi lúc đó đôi mắt của cô ấy trong một khoảnh khắc đã hiện lên sựđau đớn.... Tôi hiểu rõ tình cảm của cô ấy dành cho cậu, sau này cộngthêm cậu quay lại Male tôi cũng hiểu cậu không thể buông tay cô ấy được, tôi biết rất rõ tôi và cô ấy là không có khả năng, mà điều đúng đắn duy nhất tôi có thể làm đó là để cô ấy quay về bên cậu, để cho cô ấy sốngmột cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bên cậu...."
Đúng thế, có thể nhìn ra từ rất nhiều chuyện, Robert vẫn luôn vun vén cho Hạ Tử Du và Dịch Khiêm....
Robert không tiếp tục nói nữa, hình như đang đợi phản ứng của Đàm Dịch Khiêm.
Đúng lúc này, bịch ——
Ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng người đánh rơi thứ gì đó.
Vào lúc Đàm Dịch Khiêm đang lâm vào trầm tư thì Robert chạy ra xem có chuyện gì.
Robert không ngờ rằng, hình ảnh mà anh nhìn thấy ngoài hành lang lại là Hạ Tử Du đang gấp gáp chạy vào trong thang máy....
Robert kinh ngạc trợn mắt, "Tử Du?"
--- ----
Đúng lúc ngày Dịch Khiêm cũng ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy cảnh Robert đang chạy theo Hạ Tử Du vào trong thang máy.
Robert tóm lấy cổ tay Hạ Tử Du, "Tại sao em lại ở đây?"
Dáng người gầy yếu của Hạ Tử Du bị buộc phải đứng lại, cô kinh hoàng giảithích, "Em.... Em.... Lúc nãy em tỉnh lại, nhìn thấy giấy tờ anh xé đầyđất, em sợ anh tới đây tìm anh ấy, cho nên em...."
Sự thật thậtlà lúc Robert ở khách sạn tức giận đến mức vung nắm đấm Hạ Tử Du cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng chỉ vài giây lúc Hạ Tử Du tỉnh lại thìRobert đã rời đi, để ý đến mấy mẩu giấy vụn vẫn còn trên mặt đất kia, vì vậy Hạ Tử Du gấp gáp đi tới nơi này.
Lúc Hạ Tử Du đi tới tầng 98 đã loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa Đàm Dịch Khiêm và Robert, bởi vì lúc đó tâm trạng hai người đang rất kích động, có lẽ là cũngkhông nghe được tiếng bước chân của cô, lúc cô đi đến trước cửa phònglàm việc của Dịch Khiêm câu nói đầu tiên nghe thấy là Robert hỏi ĐàmDịch Khiêm có phải đã không còn chút tình cảm nào với cô....
Cólẽ là vì câu nói này nên Hạ Tử Du mới đứng lại trước cửa phòng nghe bọnhọ nói chuyện, dần dần nghe hết tất cả những gì bọn họ nói....
Lúc nãy cô sợ phải nghe tiếp, cho nên định rời khỏi đây, nhưng ngờ lúc đi lại vấp vào cái chậu hoa ngã xuống.
Robert nhíu mày, "Nếu như thế, tại sao em lại phải vội vã thế.”
Hạ Tử Du lập tức cứng họng, "Em...."
Vào đúng lúc này Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng, "Rất rõ ràng, cô ấynghe được tôi và cậu nói chuyện, cô ấy không cách nào chấp nhận được sựthật là cậu vẫn luôn thích cô ấy."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìnĐàm Dịch Khiêm, tựa như cô bị anh nói trúng tim đen, khuôn mặt cô đã vốn trắng nay càng trở nên trắng bệch.
Robert kinh ngạc, "Tử Du...."
Hạ Tử Du đưa tay đẩy Robert ra, "Buông em ra...."
Robert siết chặt tay Hạ Tử Du không buông, "Đúng như Dịch Khiêm nói, em đang trốn tránh anh?"
Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Buông em ra, em không nghe thấy gì hết cũng chẳng biết gì cả...."
Biết rõ Hạ Tử Du đang nói dối, nhưng Robert lại vẫn cứ nói với Hạ Tử Du,"Nếu như em thật sự không nghe được gì vậy anh sẽ nói lại với em một lần nữa.... Vừa rồi anh mới nói với Dịch Khiêm, anh muốn theo đuổi em, cũng muốn làm cha của đứa trẻ trong bụng em, đưa em và Liễu Nhiên sang Trung Đông sống!!"
Hạ Tử Du đột nhiên bịt kín lỗ tai, "Em không muốn nghe, em không muốn nghe...."
Robert bắt lấy hai tay Hạ Tử Du đang che tai, nhìn thẳng vào đôi mắt đang lẩntránh của Hạ Tử Du, nghiêm túc nói, "Anh biết chuyện này đối vơi em làrất đột ngột, nhưng bây giờ xin em bình tĩnh lại."
Hạ Tử Du cúiđầu, lẩm bẩm nói, "Không phải là anh thích em, anh sẽ không.... Từ trước đến giờ anh chỉ coi em như một người bạn, người con gái trong lòng anhchính là Nhất Thuần...."
Robert vịn lấy hai vai vì kích động nên suy sụp của cô, "Tử Du, em có thể cho anh thời gian để anh giải thích được không?"
Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, "Robert, đừng đùa với em như thế...."
Robert nghiêm túc giải thích, "Anh không đùa với em...."
"Xem ra giữa hai người còn rất nhiều chuyện muốn nói, rất xin lỗi, đêm đãkhuya, sáng mai tôi còn có rất nhiều hội nghị, vậy tôi sẽ không quấy rầy màn tỏ tình đầy thâm tình này nữa."
Đàm Dịch Khiêm giống như một kẻ đang xem kịch vui chen vào cuộc đối thoại của hai người.
Hạ Tử Du nghe thấy lời nói của Đàm Dịch Khiêm chợt ngước mắt lên nhưng chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của Đàm Dịch Khiêm đang rời đi.
--- ----
Hạ Tử Du đi thẳng ra khỏi cửa chính tập đoàn "Đàm thị", Robert ba chân bốn cẳng đuổi theo, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt Tử Du, "Tại saolại muốn trốn tránh anh hả?"
"Anh tránh ra!"
"Nếu như em không nói cho rõ ràng, anh sẽ không để em đi khỏi đây."
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc của Robert, "Anh rõ rànglà đang nói dối lừa Đàm Dịch Khiêm.... Anh nghĩ em cần anh giúp như thếà? Em đã nói là không cần anh giúp, cũng không cần anh quan tâm....Chẳng lẽ anh không nghe thấy em nói?"
Robert nhíu mày, "Những lời anh nói vừa nói với Dịch Khiêm em nghĩ là anh đang giúp em?"
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Robert nghiêm túc nói, "Anh xin thề những câu vừa rồi anh nói với Dịch Khiêm đều xuất phát từ con tim của anh...."
Ngay lúc đó Hạ Tử Du đưa tay đẩy mạnh Robert ra, "Anh điên rồi, em không muốn nghe anh nói linh tinh gì nữa...."
Giây phút Hạ Tử Du chống đẩy, Robert liền mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Hạ Tử Du đánh liên tiếp lên người Robert, "Buông em ra, buông ra...."
Robert ôm thật chặt Hạ Tử Du vào lòng, cằm anh để trên mái tóc thơm mùi dầugội của cô, hai mắt nhắm lại nhẹ giọng nói, "Tử Du, đừng từ chối anh như vậy...."
Hạ Tử Du phiền não nói, "Anh điên rồi, chờ anh tỉnh táo lại rồi hãy nói chuyện với em."
Robert càng siết chặt Hạ Tử Du hơn, "Anh chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ...."
Hạ Tử Du vẫn chống cự trốn tránh nói, "Anh gạt em, người anh thích là Nhất Thuần, chúng ta chỉ là bạn bè...."
Giống như không nỡ buông ra, Robert nhẹ đỡ lấy hai vai Hạ Tử Du, thành khẩnnói, "Anh không gạt em, cho tới nay, người anh thích chỉ có mình em."
Hạ Tử Du bỗng lùi về phía sau một bước, lắc đầu thật mạnh, "Không thể nào...."
Robert vẫn đứng im tại chỗ, sâu sắc nhìn Hạ Tử Du, "Anh cũng từng cho rằng sựrung động của anh với em cũng chỉ như những người phụ nữ tầm thườngtrước, Tử Du, sự thật không phải như thế.... Nhất Thuần là mẫu người xưa nay anh thích, anh theo đuổi cô ấy vì anh nghĩ rằng mình làm vậy thì có thể chứng minh anh đối với em chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng dù choanh có làm bất cứ điều gì anh cũng không thể thích được Nhất Thuần,nhiều lần anh mượn cớ Nhất Thuần để đến Los Angeles thật ra là chỉ vìmuốn nhìn thấy em...."
Hạ Tử Du cố gắng trốn tránh, giọng nói trở nên khàn khàn, "Những thứ này không phải sự thật, anh đã từng vì NhấtThuần mà đi khắp thế giới tìm cô ấy, lúc cô ấy bị thương anh còn lo lắng hơn bất cứ ai, anh còn vì chuyện cô ấy muốn kết hôn với Dịch Khiêm mànổi giận...."
....
Trước cửa sổ sát đất ở tầng 98 của tậpđoàn "Đàm thị", Đàm Dịch Khiêm một tay để trong túi quần, bình tĩnh mànhìn về phía trước.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh về cuộc sốngan nhàn bình yên của Hạ Tử Du và Robert trong tương lai, đôi con ngươitừ trước đến nay đều luôn lạnh lẽo của anh bỗng hiện lên nét cô đơn cùng chán nản.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại của Đàm Dịch Khiêmvang lên —— Ấn phím trả lời con ngươi của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắtchuyển thành lạnh lẽo, ánh mắt sáng rực như lửa nhìn về phía trước.
"Tổng giám đốc...."
"Nói."
"Thuộc hạ đã làm theo lời của ngài nói, nhưng mà hình như chị Dư đã nhìn rađược gì đó, tôi sợ chị Dư sẽ vì lo lắng mà ngăn cản ngài...."
"Tôi biết rồi."
"Tổng giám đốc, thuộc hạ không hiểu, tại sao ông lại muốn mạo hiểm như vậy?Nếu như khi đó ông đã không còn quan tâm đến bà Đàm, thì ông căn bảnkhông cần phải...."
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đàm DịchKhiêm nhíu mày nói, "Sao cứ phải nói những lời vớ vẩn nhiều như thế, cứlàm theo lời tôi, đừng để phạm phải bất kỳ sai lầm nào."
Thuộc hạ không dám nói nhiều, gật đầu, "Dạ"
Sau khi cúp máy, Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng trước cửa sổ sát đất thật lâu.
Bàn tay Robert đang nắm chặt cổ áo Đàm Dịch Khiêm dần dần buông lỏng.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Hơn hết cậu còn hiểu rõ hơnbất kỳ ai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Hạ Tử Du cũng hiểu rõđiều này, tại sao cậu cứ ép tôi và cô ấy ‘làm chuyện phí công vô ích’.
Robert buông cổ áo Đàm Dịch Khiêm ra, hơi thở gấp gáp dồn dập vì đè nén cảmxúc tức giận, giọng nói dần dần bình tĩnh, "Tôi không muốn ép hai người‘làm chuyện phí công vô ích’, mà là tôi biết cả hai người không ai cóthể buông được đối phương, tôi không muốn hai người chỉ vì nhất thờigiận dỗi mà quyết định sai lầm...."
Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi ngược lại, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ vì tức giận mà làm sai chưa?"
Robert giật mình lần nữa.
Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Robert, dù Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyệngì đều mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, trên thế giới này không cóchuyện gì có thể khiến Đàm Dich Khiêm tức giận mà gây ra việc vọng độngcả.... Ít nhất, trong những năm quen biết Đàm Dịch Khiêm, Robert chưatừng nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng Robert vẫn cứ không tin, "Nhưng mà cậu không thể thích Đan Nhất Thuần nhanh như vậy được, tôi hiểu cậu,cậu không thể động lòng với Đan Nhất Thuần...."
Đàm Dịch Khiêmdùng giọng nói nghiêm nghị giải thích, "Tôi cũng đã từng nghĩ tôi khôngthể động lòng với cô ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, lòng người sẽ thay đổi, nhất là khi cậu biết người phụ nữ mà cậu để ý căn bản không thíchhợp với cậu, cậu sẽ đi tìm người phụ nữ chân chính thích hợp với cậu, mà Đan Nhất Thuần chính là người thật sự thích hợp với tôi nhưng lại bịtôi xem nhẹ."
Robert hỏi một lần cuối cùng, "Dịch Khiêm, cậu đối với Tử Du đã không còn cảm giác gì nữa hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy,cô ấy đã bào mòn toàn bộ sự kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi.... Tôi đãtừng để cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn tiếp tục bên cạnh tôi, dĩ nhiêntôi sẽ không phụ cô ấy, đó là cam kết của tôi với cô ấy, nhưng cô ấy đãlựa chọn ly hôn, tôi nghĩ nếu tôi tình nguyện quay đầu trở lại, cô ấycũng không đồng ý."
Lúc này, cả Đàm Dịch Khiêm và Robert đềukhông biết, khi Đàm Dịch Khiêm đang nói những lời này, Hạ Tử Du đangđứng ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Tầng 98 vắng vẻ yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, huống chi tranhchấp giữa Robert và Đàm Dịch khiêm trong không gian đêm khuya ấy nghe rõ mồn một, cho nên, đoạn đối thoại của họ tất cả đều rơi vào tai của HạTử Du.
Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng làm việc của Đàm DịchKhiêm, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của ĐàmDịch Khiêm —— Trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, cô ấy đã bào mòn toànbộ kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi....
Lúc Hạ Tử Du còn đanghoảng hốt dựa vào vách tường lạnh lẽo kia thì giọng nói của Robert từtrong phòng làm việc lại một lần nữa truyền đến....
"Coi như cậuđối với Tử Du đã không còn tình cảm gì, cậu cũng không thể tàn nhẫn épcô ấy phá đi đứa con của hai người..... Đó là một sinh mệnh, cho dù nó có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu và NhấtThuần, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương Tử Du như thế chứ?" Cuối cùng Robert không thể làm gì được nữa ngoài việc lựa chọn tin tưởng, anh cốgắng giữ tỉnh táo hỏi.
Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm nói, "Tôinhớ ra rằng cậu còn chưa biết một chuyện.... Nhất Thuần cô ấy có thai,nhưng lúc cậu tới tìm tôi, Hạ Tử Du đã hại cô ấy mất đi đứa bé của tôivà cô ấy.... Giờ phút này tôi còn có thể bình tĩnh thản nhiên cùng cậunói về Hạ Tử Du, là bởi vì đúng như lời cô ấy nói, là tôi nợ cô ấy....Tôi không thể nói rằng đối với cô ấy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện cô ấy mang thai đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của tôi vàNhất Thuần, nếu như tôi để cho cô tôi tiếp tục giữ lại đứa bé này, tương lai giữa tôi và cô ấy nhất định giằng co không rõ, như vậy, đó có côngbằng với Nhất Thuần?"
Cuối cùng Robert đã hiểu được nguyên nhân khiến Đàm Dịch Khiêm không thể để Hạ Tử Du sinh đứa bé ra.....
Đan Nhất Thuần có thai, hơn nữa sắp cùng với Đàm Dịch Khiêm bước vào hônnhân, nhưng sự thật Hạ Tử Du mang thai đã làm giấc mơ của Đan Nhất Thuần tan vỡ, cho dù người phụ nữ có rộng lượng đến mấy cũng không thể chấpnhận sự thật chồng mình và vợ trước lại có thêm một đứa con nữa.... Chonên, Đàm Dịch Khiêm chỉ có thể bỏ Hạ Tử Du sang một bên suy tính thaycho Đan Nhất Thuần, dĩ nhiên, việc đó cũng không thể trách được Đàm Dịch Khiêm, dù sao mỗi người đều sẽ lựa chọn bảo vệ người mình yêu, ngườiĐàm Dịch Khiêm thích hôm nay là Đan Nhất Thuần, chuyện coi nhẹ Hạ Tử Ducũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thế, Robert hỏi, "Cậu nói là Hạ Tử Du làm cho Đan Nhất Thuần sảy thai, chuyện gì đã xảy ra?"
Đàm Dịch Khiêm dường như vì chuyện này mà tâm trạng không vui lạnh nhạtnói, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cậu có thể đi hỏi lại Hạ TửDu."
Robert lại hỏi "Người hiện nay cậu quan tâm chỉ có Đan NhấtThuần, cậu có từng nghĩ đến cảm giác của Tử Du không? Coi như cô ấy đốivới cậu cũng đã nản lòng thoái chí, nhưng cô ấy cũng là mẹ của một đứatrẻ, bằng sự lương thiện của cô ấy, cô ấy làm sao có thể cho phép bảnthân mình tàn nhẫn như thế mà phá đi cái thai trong bụng?"
ĐàmDịch Khiêm nhíu mày không vui, "Đừng nói kiểu như tôi là người vô tìnhvô nghĩa như thế, tôi chưa bao giờ muốn cô ấy có đứa bé này, chuyện phát triển đến mức này cả tôi và cô ấy đều có trách nhiệm.... Còn nữa, tôivà cô ấy là đã cùng thương nghị với nhau, cô ấy mới đồng ý phá cái thaiđi không phải thế hay sao?"
Robert gật đầu, "Cô ấy đồng ý, nhưnglà vì cô ấy không có lựa chọn, tôi nghĩ bây giờ trong lòng của cô ấynhất định là vô cùng khó chịu, mỗi một người phụ nữ đều có sự liều lĩnhđể bảo vệ con mình, đây là thiên tính của một người mẹ..... Còn nữa,năm tháng sau cậu để cô ấy làm giải phẫu phá thai, cậu có từng nghĩ tớitâm trạng trong năm tháng này của cô ấy? Thân thể của cô ấy có thể chịuđựng được không? Dịch Khiêm, tại sao nhất định phải làm tới nông nỗiphải phá thai chứ?"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã quay lại với sựlạnh lùng, "Cậu đừng có nói nhiều nữa, tôi và cô ấy đã ký thỏa thuậnrồi, cô ấy đã không còn cách nào để cứu vãn nữa."
Đối mặt với sựvô tình của Dịch Khiêm, Robert kiên định nói, "Tôi sẽ không để cậu lấysức khỏe của Tử Du ra để mạo hiểm, bất kể giữa hai người có thỏa thuậngì, tôi nhất định sẽ không để Tử Du phá thai."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Robert, "Cậu không có quyền để làm vậy!"
Robert bình tĩnh nói, "Tôi có."
Tròng mắt đen dài của Đàm Dịch Khiêm khẽ nheo lại, dường như đang hoài nghi cùng thắc mắc.
Giây phút đó, Robert nói mà không hề do dự, "Nếu như tôi là cha của đứa trẻtrong bụng Hạ Tử Du, nếu như tôi có thể đưa cô ấy trở về Trung Đông, như vậy, cậu và Tử Du sẽ vĩnh viễn không còn liên quan gì nữa, cậu cũngchẳng còn lý do nào để buộc cô ấy bỏ đứa trẻ trong bụng nữa!"
Đàm Dịch Khiêm híp mắt lại, con ngươi đen đặc lóe lên sự không hiểu, "Cậu đang nói cái gì?"
Robert hít một hơi thật sâu, dường như trong quá khứ anh không có dũng khí đểnói ra nhưng giờ phút này tất cả mọi kiêng kị đều bị anh gạt bỏ sang một bên: "Tôi muốn nói, tôi yêu Tử Du, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cũng muốnlàm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy, đưa cô ấy rời khỏi thành phố Y,rời khỏi cậu, tôi sẽ cố gắng để cho cô ấy có một cuộc sống vui vẻ hạnhphúc ở Trung Đông."
Sau khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong ánh mắt càng trở nên tối tăm, anh dường như không dám tin, rồi lại bị ánh mắt thànhkhẩn và nghiêm túc của Robert thuyết phục.
Robert tiếp tục nói,"Rất nhiều năm trong quá khứ, tôi vẫn coi phụ nữ như quần áo, cho đếnlần đầu tiên cậu dẫn Tử Du đến gặp tôi.... Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hômđó, Tử Du rất hạnh phúc nép vào trong lòng cậu, trong mắt tôi lúc đó,cảm thấy cậu và cô ấy rất xứng đôi, cũng rất hạnh phúc, đó là lần đầutiên tôi mong đợi mình cũng sẽ có một người yêu mình đến bạc đầu khôngrời.... Sau đó cậu và Tử Du xảy ra rất nhiều chuyện, cậu và Tử Du đốimặt với nhau trên tòa, trở mặt thành thù, tất cả những thay đổi đó chỉxảy ra trong nháy mắt, nói thật, hiểu biết của tôi về Tử Du cũng chẳngcó mấy, tôi thậm chí còn cho rằng cô ấy là một người không hiểu thế nàolà biết quý trọng hạnh phúc của mình, cho nên tôi cũng luôn đứng ở gócđộ của người quan sát mà nhìn hai người bọn cậu, cũng đem tình yêu giữahai người xem là một cuộc tình bình thường.... Nhưng tôi không thể ngờrằng, lúc cậu và Tử Du rời xa nhau, tôi lại gặp lại Tử Du ở Male.....Tôi nhớ hôm đó ở Male trời mưa rất to, Tử Du bị mắc mưa cả người nhếchnhác đến nộp đơn xin việc tại khách sạn mới mở của tôi.... Lúc cô ấynhìn thấy tôi, cô ấy rất khiếp sợ, sau khi biết tôi là chủ của khách sạn đó, cô ấy không nói hai lời liền đội mưa bỏ đi.... Tôi theo bản năng mà đuổi theo cô ấy, kéo cô ấy từ trong mưa vào khách sạn, tôi hỏi cô ấytại sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ đi, cô ấy nói tôi là bạn của cậu, cô ấy không muốn tiếp xúc với bất kì người nào hay chuyện gì liên quan đếncậu, huống chi có thể tôi cũng không muốn gặp cô ấy.... Tôi không biếtcó phải vì nhìn thấy cô ấy gầy yếu trơ trọi đi trong mưa khiến ngườikhác cảm giác được sự cô đơn và vô lực hay không, thế nên tôi để cô ấy ở lại khách sạn, cũng cho cô ấy một công việc, vốn cô ấy từ chối, nhưnglúc tôi đồng ý giữ bí mật việc cô ấy ở Male với cậu, cuối cùng cô ấycũng ở lại khách sạn của tôi...."
Đây là lần đầu tiên Robert kểcho Đàm Dịch Khiêm chuyện anh và cô gặp nhau ở Male, nhưng mà Đàm DịchKhiêm cũng không để lộ vẻ gì là quá múc kinh ngạc hay khiếp sợ, giốngnhư rất cả mọi chuyện trong lòng cậu tôi đã sớm biết hết.
Robertđắm chìm trong hồi ức, dịu dàng nói, "Những ngày đầu khi cô ấy mới làmviệc ở khách sạn, ấn tượng của tôi với cô ấy vẫn luôn dừng lại ở hìnhảnh lúc cô ấy đứng đối diện với cậu trên tòa án kiên định và quyếttuyệt, tôi đã thấy dáng vẻ cậu và cô ấy ân ái bên nhau, tôi vẫn cứ nghĩrằng cô ấy là một kẻ rất biết diễn trò, tâm tư sâu xa, khi ở Male thờigian tôi tiếp xúc với cô ấy ngày càng dài.... Cho đến lúc chúng tôi cùng tiếp xúc được một năm, đột nhiên tôi mới phát hiện, thì ra trong kháchsạn của tôi toàn bộ nhân viên đều yêu thích cô ấy, thì ra là tất cảkhách hàng của tôi đều hài lòng với sự phục vụ của cô ấy, thì ra cô ấylà một người nhiệt tình, chân thành, rộng rãi tốt bụng, thì ra khôngbiết bắt đầu từ lúc nào tôi đã thích tiếp xúc với cô ấy, tôi đã sớmkhông còn khoảng cách với cô ấy, thích đem toàn bộ khách sạn giao lạicho cô ấy nhìn dáng vẻ cô ấy chăm chú làm việc, thích lúc cô ấy cười nói chuyện với tôi..... Cuối cùng tôi cũng biết, hóa ra không biết từ lúcnào tôi đã yêu thích cô ấy, hơn nữa cũng không biết là từ khi nào, toànbộ hứng thú với phụ nữ tôi đã mất hết, tôi chỉ muốn sống cùng cô ấy ởMale...."
Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu hỏi, "Tại sao những điều này từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nói với tôi."
Robert bình tĩnh trả lời, "Bởi vì tôi vẫn chưa khẳng định được tình cảm củamình dành cho cô ấy, dù sao đã từng có rất nhiều người phụ nữ khiến tôirung động, nhưng sau khi cậu và Nhất Thuần xuất hiện ở Male, tôi mới đột ngột cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đó là vì tôi cảm thấy cậu có thể mangTử Du đi.... Quả nhiên, sau khi cậu đến Male, tinh thần của Tử Du rấtrối loạn, mặc dù cô ấy ở trước mặt tôi hay bất kỳ ai đều cố ra vẻ khôngcó gì cả, nhưng tôi nhìn thấy được cô ấy đối với cậu vẫn còn tình cảm,huống chi quá khứ cô ấy và cậu đã từng chuẩn bị một căn phòng ba mặtnhìn biển ở hai năm, cũng từng gặp phải tin tức cậu và Nhất Thuần ân áitrên tivi lúc đó đôi mắt của cô ấy trong một khoảnh khắc đã hiện lên sựđau đớn.... Tôi hiểu rõ tình cảm của cô ấy dành cho cậu, sau này cộngthêm cậu quay lại Male tôi cũng hiểu cậu không thể buông tay cô ấy được, tôi biết rất rõ tôi và cô ấy là không có khả năng, mà điều đúng đắn duy nhất tôi có thể làm đó là để cô ấy quay về bên cậu, để cho cô ấy sốngmột cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bên cậu...."
Đúng thế, có thể nhìn ra từ rất nhiều chuyện, Robert vẫn luôn vun vén cho Hạ Tử Du và Dịch Khiêm....
Robert không tiếp tục nói nữa, hình như đang đợi phản ứng của Đàm Dịch Khiêm.
Đúng lúc này, bịch ——
Ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng người đánh rơi thứ gì đó.
Vào lúc Đàm Dịch Khiêm đang lâm vào trầm tư thì Robert chạy ra xem có chuyện gì.
Robert không ngờ rằng, hình ảnh mà anh nhìn thấy ngoài hành lang lại là Hạ Tử Du đang gấp gáp chạy vào trong thang máy....
Robert kinh ngạc trợn mắt, "Tử Du?"
--- ----
Đúng lúc ngày Dịch Khiêm cũng ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy cảnh Robert đang chạy theo Hạ Tử Du vào trong thang máy.
Robert tóm lấy cổ tay Hạ Tử Du, "Tại sao em lại ở đây?"
Dáng người gầy yếu của Hạ Tử Du bị buộc phải đứng lại, cô kinh hoàng giảithích, "Em.... Em.... Lúc nãy em tỉnh lại, nhìn thấy giấy tờ anh xé đầyđất, em sợ anh tới đây tìm anh ấy, cho nên em...."
Sự thật thậtlà lúc Robert ở khách sạn tức giận đến mức vung nắm đấm Hạ Tử Du cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng chỉ vài giây lúc Hạ Tử Du tỉnh lại thìRobert đã rời đi, để ý đến mấy mẩu giấy vụn vẫn còn trên mặt đất kia, vì vậy Hạ Tử Du gấp gáp đi tới nơi này.
Lúc Hạ Tử Du đi tới tầng 98 đã loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa Đàm Dịch Khiêm và Robert, bởi vì lúc đó tâm trạng hai người đang rất kích động, có lẽ là cũngkhông nghe được tiếng bước chân của cô, lúc cô đi đến trước cửa phònglàm việc của Dịch Khiêm câu nói đầu tiên nghe thấy là Robert hỏi ĐàmDịch Khiêm có phải đã không còn chút tình cảm nào với cô....
Cólẽ là vì câu nói này nên Hạ Tử Du mới đứng lại trước cửa phòng nghe bọnhọ nói chuyện, dần dần nghe hết tất cả những gì bọn họ nói....
Lúc nãy cô sợ phải nghe tiếp, cho nên định rời khỏi đây, nhưng ngờ lúc đi lại vấp vào cái chậu hoa ngã xuống.
Robert nhíu mày, "Nếu như thế, tại sao em lại phải vội vã thế.”
Hạ Tử Du lập tức cứng họng, "Em...."
Vào đúng lúc này Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng, "Rất rõ ràng, cô ấynghe được tôi và cậu nói chuyện, cô ấy không cách nào chấp nhận được sựthật là cậu vẫn luôn thích cô ấy."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìnĐàm Dịch Khiêm, tựa như cô bị anh nói trúng tim đen, khuôn mặt cô đã vốn trắng nay càng trở nên trắng bệch.
Robert kinh ngạc, "Tử Du...."
Hạ Tử Du đưa tay đẩy Robert ra, "Buông em ra...."
Robert siết chặt tay Hạ Tử Du không buông, "Đúng như Dịch Khiêm nói, em đang trốn tránh anh?"
Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Buông em ra, em không nghe thấy gì hết cũng chẳng biết gì cả...."
Biết rõ Hạ Tử Du đang nói dối, nhưng Robert lại vẫn cứ nói với Hạ Tử Du,"Nếu như em thật sự không nghe được gì vậy anh sẽ nói lại với em một lần nữa.... Vừa rồi anh mới nói với Dịch Khiêm, anh muốn theo đuổi em, cũng muốn làm cha của đứa trẻ trong bụng em, đưa em và Liễu Nhiên sang Trung Đông sống!!"
Hạ Tử Du đột nhiên bịt kín lỗ tai, "Em không muốn nghe, em không muốn nghe...."
Robert bắt lấy hai tay Hạ Tử Du đang che tai, nhìn thẳng vào đôi mắt đang lẩntránh của Hạ Tử Du, nghiêm túc nói, "Anh biết chuyện này đối vơi em làrất đột ngột, nhưng bây giờ xin em bình tĩnh lại."
Hạ Tử Du cúiđầu, lẩm bẩm nói, "Không phải là anh thích em, anh sẽ không.... Từ trước đến giờ anh chỉ coi em như một người bạn, người con gái trong lòng anhchính là Nhất Thuần...."
Robert vịn lấy hai vai vì kích động nên suy sụp của cô, "Tử Du, em có thể cho anh thời gian để anh giải thích được không?"
Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, "Robert, đừng đùa với em như thế...."
Robert nghiêm túc giải thích, "Anh không đùa với em...."
"Xem ra giữa hai người còn rất nhiều chuyện muốn nói, rất xin lỗi, đêm đãkhuya, sáng mai tôi còn có rất nhiều hội nghị, vậy tôi sẽ không quấy rầy màn tỏ tình đầy thâm tình này nữa."
Đàm Dịch Khiêm giống như một kẻ đang xem kịch vui chen vào cuộc đối thoại của hai người.
Hạ Tử Du nghe thấy lời nói của Đàm Dịch Khiêm chợt ngước mắt lên nhưng chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của Đàm Dịch Khiêm đang rời đi.
--- ----
Hạ Tử Du đi thẳng ra khỏi cửa chính tập đoàn "Đàm thị", Robert ba chân bốn cẳng đuổi theo, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt Tử Du, "Tại saolại muốn trốn tránh anh hả?"
"Anh tránh ra!"
"Nếu như em không nói cho rõ ràng, anh sẽ không để em đi khỏi đây."
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc của Robert, "Anh rõ rànglà đang nói dối lừa Đàm Dịch Khiêm.... Anh nghĩ em cần anh giúp như thếà? Em đã nói là không cần anh giúp, cũng không cần anh quan tâm....Chẳng lẽ anh không nghe thấy em nói?"
Robert nhíu mày, "Những lời anh nói vừa nói với Dịch Khiêm em nghĩ là anh đang giúp em?"
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Robert nghiêm túc nói, "Anh xin thề những câu vừa rồi anh nói với Dịch Khiêm đều xuất phát từ con tim của anh...."
Ngay lúc đó Hạ Tử Du đưa tay đẩy mạnh Robert ra, "Anh điên rồi, em không muốn nghe anh nói linh tinh gì nữa...."
Giây phút Hạ Tử Du chống đẩy, Robert liền mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Hạ Tử Du đánh liên tiếp lên người Robert, "Buông em ra, buông ra...."
Robert ôm thật chặt Hạ Tử Du vào lòng, cằm anh để trên mái tóc thơm mùi dầugội của cô, hai mắt nhắm lại nhẹ giọng nói, "Tử Du, đừng từ chối anh như vậy...."
Hạ Tử Du phiền não nói, "Anh điên rồi, chờ anh tỉnh táo lại rồi hãy nói chuyện với em."
Robert càng siết chặt Hạ Tử Du hơn, "Anh chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ...."
Hạ Tử Du vẫn chống cự trốn tránh nói, "Anh gạt em, người anh thích là Nhất Thuần, chúng ta chỉ là bạn bè...."
Giống như không nỡ buông ra, Robert nhẹ đỡ lấy hai vai Hạ Tử Du, thành khẩnnói, "Anh không gạt em, cho tới nay, người anh thích chỉ có mình em."
Hạ Tử Du bỗng lùi về phía sau một bước, lắc đầu thật mạnh, "Không thể nào...."
Robert vẫn đứng im tại chỗ, sâu sắc nhìn Hạ Tử Du, "Anh cũng từng cho rằng sựrung động của anh với em cũng chỉ như những người phụ nữ tầm thườngtrước, Tử Du, sự thật không phải như thế.... Nhất Thuần là mẫu người xưa nay anh thích, anh theo đuổi cô ấy vì anh nghĩ rằng mình làm vậy thì có thể chứng minh anh đối với em chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng dù choanh có làm bất cứ điều gì anh cũng không thể thích được Nhất Thuần,nhiều lần anh mượn cớ Nhất Thuần để đến Los Angeles thật ra là chỉ vìmuốn nhìn thấy em...."
Hạ Tử Du cố gắng trốn tránh, giọng nói trở nên khàn khàn, "Những thứ này không phải sự thật, anh đã từng vì NhấtThuần mà đi khắp thế giới tìm cô ấy, lúc cô ấy bị thương anh còn lo lắng hơn bất cứ ai, anh còn vì chuyện cô ấy muốn kết hôn với Dịch Khiêm mànổi giận...."
....
Trước cửa sổ sát đất ở tầng 98 của tậpđoàn "Đàm thị", Đàm Dịch Khiêm một tay để trong túi quần, bình tĩnh mànhìn về phía trước.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh về cuộc sốngan nhàn bình yên của Hạ Tử Du và Robert trong tương lai, đôi con ngươitừ trước đến nay đều luôn lạnh lẽo của anh bỗng hiện lên nét cô đơn cùng chán nản.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại của Đàm Dịch Khiêmvang lên —— Ấn phím trả lời con ngươi của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắtchuyển thành lạnh lẽo, ánh mắt sáng rực như lửa nhìn về phía trước.
"Tổng giám đốc...."
"Nói."
"Thuộc hạ đã làm theo lời của ngài nói, nhưng mà hình như chị Dư đã nhìn rađược gì đó, tôi sợ chị Dư sẽ vì lo lắng mà ngăn cản ngài...."
"Tôi biết rồi."
"Tổng giám đốc, thuộc hạ không hiểu, tại sao ông lại muốn mạo hiểm như vậy?Nếu như khi đó ông đã không còn quan tâm đến bà Đàm, thì ông căn bảnkhông cần phải...."
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đàm DịchKhiêm nhíu mày nói, "Sao cứ phải nói những lời vớ vẩn nhiều như thế, cứlàm theo lời tôi, đừng để phạm phải bất kỳ sai lầm nào."
Thuộc hạ không dám nói nhiều, gật đầu, "Dạ"
Sau khi cúp máy, Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng trước cửa sổ sát đất thật lâu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt bí mật
- Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
- Chương 3: Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút
- Chương 4: Khách sạn phòng số 1618
- Chương 5: Bị nhốt ở khách sạn
- Chương 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
- Chương 7: Đêm cuồng nhiệt
- Chương 8: Đau quá, cút ngay
- Chương 9: Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
- Chương 10: Tên cầm thú và tổng giám đốc có liên hệ với nhau
- Chương 11: Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
- Chương 12: Không cho cô xin thôi việc
- Chương 13: Tổng giám đốc có hứng thú với cô
- Chương 14: Chúng ta không ‘quen’ sao
- Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không
- Chương 16: Cô gái họ X quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 17: Quyết định làm người phụ nữ của anh
- Chương 18: Phải làm quen đụng chạm với anh
- Chương 19: Bí mật về thân thế của cô
- Chương 20: 3 giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh
- Chương 21: Cưỡng đoạt
- Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt
- Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ
- Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô
- Chương 25: Không gặp được anh
- Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau
- Chương 27: Học cách phụ thuộc
- Chương 28: Giao dịch bán mình thành công
- Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh
- Chương 30: Trời ơi, ba mẹ nhắc tới Đàm Dịch Khiêm
- Chương 31: Chuyện cô Quyến rũ Đàm Dịch Khiêm đã bị phanh phui
- Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào
- Chương 33: Xấu hổ lẫn nhục nhã
- Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao
- Chương 35: Mất ngủ vì anh
- Chương 36: Chấn động trên xe
- Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm
- Chương 38: Bại lộ ở khách sạn
- Chương 39: Tìm người giả Đàm Dịch Khiêm làm bạn trai
- Chương 40: Thảo nào chuyện giữa con và Đàm Dịch Khiêm không thể phơi bày
- Chương 41: Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cô chính là bạn gái của anh
- Chương 42: Ôm anh thật chặt
- Chương 43: Anh đi khiến cô cảm thấy mất mát
- Chương 44: Bị nôn mửa
- Chương 45: Anh cũng sắp phải làm cha rồi
- Chương 46: Ai cho phép cô mang thai con tôi
- Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
- Chương 48: Cô thật sự chỉ là một người phụ nữ để anh thõa mãn thôi sao
- Chương 49: Hóa ra anh đã có bạn gái
- Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
- Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đến dự tiệc đính hôn của anh
- Chương 53: Đến tham dự dạ tiệc
- Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
- Chương 55: Em có biết tôi đợi ngày này bao lâu không
- Chương 56: Đính hôn thuận lợi
- Chương 57: Mình thích Dịch Khiêm sao
- Chương 58: Cô đang tự ghen với “mình”
- Chương 59: Tình cảm sâu nặng của anh với Đường Hân
- Chương 60: Nhanh tổ chức hôn lễ
- Chương 61: Đừng gọi cô là Đường Hân
- Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
- Chương 63: Dành cho Đường Hân tình cảm sâu nặng
- Chương 64: Lựa chọn trước đêm nay
- Chương 65: Cô muốn thẳng thắn nói thật tất cả với anh
- Chương 66: Đường Hân đã chết
- Chương 67: Đột nhiên cô không muốn nói gì cả
- Chương 68: Hôn lễ trước thời hạn
- Chương 69: Lần đầu tiên Đường Hân xuất hiện
- Chương 70: Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
- Chương 71: Anh che giấu sát khí, còn cô thì vô cùng hạnh phúc
- Chương 72: Thử váy cưới
- Chương 73: Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không…
- Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự
- Chương 75: Cô bị dẫn đi vì phạm tội thương mại
- Chương 76: Hạ Tử Du bị giam giữ, Đường Hân trở về nhà họ Hạ
- Chương 77: 3078 Hạ Tử Du, có người đến thăm
- Chương 78: Cô muốn gặp anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh
- Chương 79: Mang thai
- Chương 80: Bảo bối của cô
- Chương 81: Biết được tin anh sắp kết hôn
- Chương 82: Gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau
- Chương 83: Đến chợ lao động tìm việc
- Chương 84: Biết anh hãm hại cô vào tù
- Chương 85: Cô tìm gặp anh
- Chương 86: Rốt cuộc cũng biết được đáp án
- Chương 87: Khóc đến tan nát cõi lòng
- Chương 88: Anh biết được họ có con gái
- Chương 89: Anh ta thậm chí biết con đang ở trại trẻ mồ Côi
- Chương 90: Cô sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt anh!
- Chương 91: Cô muốn mang con rời khỏi anh
- Chương 92: Vì con gái, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa
- Chương 93: Cô lạnh lùng xuất hiện trước mặt anh
- Chương 94: Thấy anh và Đường Hân thân mật
- Chương 95: Nhận được trợ giúp ngoài mong đợi
- Chương 96: Đã đến lúc nên nhắc nhở Cô Đường chút sự thật
- Chương 97: Thì ra anh biết mọi thứ
- Chương 98: Anh nói dối
- Chương 99: Anh và cô không thể nào
- Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
- Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
- Chương 102: Ba cô còn sống
- Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
- Chương 104: Cô bị anh dồn vào tường
- Chương 105: Muốn hôn nhưng không hôn
- Chương 106: Dịch Khiêm…
- Chương 107: Sang Mỹ với anh
- Chương 108: Nhìn thấy cô khóc…
- Chương 109: Anh quan tâm đến cô
- Chương 110: Cô trở nên chủ động
- Chương 111: Cô đùa với lửa
- Chương 112: Cô đùa với lửa (2)
- Chương 113: Kết hôn
- Chương 114: Kết hôn (2)
- Chương 115: Bởi vì quan tâm
- Chương 116: Bởi vì quan tâm. (2)
- Chương 117: Thật sự thân mật như thể là một đôi vợ chồng mới cưới
- Chương 118: Thật sự thân mật như thể một đôi vợ chồng mới cưới! (2)
- Chương 119: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (1)
- Chương 120: Cô chỉ cho mình thời gian 1 tháng! (2)
- Chương 121: Lý do cô tiếp cận anh
- Chương 122: Cưỡng ép ở phòng tắm
- Chương 123: Cưỡng ép ở phòng tắm (2)
- Chương 124: Chủ động làm hòa
- Chương 125: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
- Chương 126: Cô ấy chỉ muốn lấy lòng anh…
- Chương 127: Thương tổn bụng của cô
- Chương 128: Mang thai, cần điều dưỡng
- Chương 129: Kết quả thẩm vấn trên tòa
- Chương 130: Đứa bé vẫn còn
- Chương 131: Không muốn rời khỏi khi bụng lớn
- Chương 132: Anh có phụ nữ khác, cô vẫn độc thân
- Chương 133: Cũng bởi vì có thể là cô mà anh tới
- Chương 134: Hay tin anh sắp kết hôn cô vẫn bình tĩnh
- Chương 135: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý
- Chương 136: Người cứu anh ở trại trẻ mồ Côi năm đó là Hạ Tử Du
- Chương 137: Chuyện xảy ra ba năm trước
- Chương 138: Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
- Chương 139: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi
- Chương 140: Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi (2)
- Chương 141: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
- Chương 142: Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
- Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
- Chương 144: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi (2)
- Chương 145: Anh muốn ở bên cô
- Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)
- Chương 147: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
- Chương 148: Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)
- Chương 149: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác
- Chương 150: Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)
- Chương 151: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm
- Chương 152: Quan hệ giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 153: Buổi tối bị lừa đi khách sạn
- Chương 154: Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
- Chương 155: Gia đình hạnh phúc
- Chương 156: Gia đình hạnh phúc (2)
- Chương 157: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình
- Chương 158: Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình (2)
- Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
- Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
- Chương 171: Làm lành
- Chương 172: Làm lành (2)
- Chương 173: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp
- Chương 174: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp (2)
- Chương 175: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ
- Chương 176: Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ (2)
- Chương 177: Sau khi kết hôn
- Chương 178: Sau khi kết hôn (2)
- Chương 179: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du
- Chương 180: Thật ra anh vẫn lạnh lùng như trước, bởi vì tất cả nhiệt độ đều dành hết cho Hạ Tử Du (2)
- Chương 181: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi
- Chương 182: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)
- Chương 183: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh
- Chương 184: Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh (2)
- Chương 185: Bây giờ cô rất hạnh phúc
- Chương 186: Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)
- Chương 187: Anh tức giận
- Chương 188: Anh tức giận (2)
- Chương 189: Cưng chiều vô hạn
- Chương 190: Cưng chiều vô hạn (2)
- Chương 191: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
- Chương 192: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút (2)
- Chương 193: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt
- Chương 194: Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)
- Chương 195: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại
- Chương 196: Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)
- Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế
- Chương 198: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế (2)
- Chương 199: Mọi thứ như không có gì thay đổi
- Chương 200: Mọi thứ như không có gì thay đổi (2)
- Chương 201: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
- Chương 202: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
- Chương 203: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
- Chương 204: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (2)
- Chương 205: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (1)
- Chương 206: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm (2)
- Chương 207: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)
- Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)
- Chương 209: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
- Chương 210: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
- Chương 211: Không phải tới để ôm ấp yêu thương
- Chương 212: Không phải tới để ôm ấp yêu thương (2)
- Chương 213: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua
- Chương 214: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
- Chương 215: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’
- Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)
- Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)
- Chương 218: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (2)
- Chương 219: Sinh nhật bị lãng quên (1)
- Chương 220: Sinh nhật bị lãng quên (2)
- Chương 221: Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
- Chương 222: Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
- Chương 223: Không có can đảm nhìn anh (1)
- Chương 224: Không có can đảm nhìn anh (2)
- Chương 225: Chết tiệt. . . . . (1)
- Chương 226: Chết tiệt. . . . . (2)
- Chương 227: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
- Chương 228: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (2)
- Chương 229: Anh muốn có một đứa con trai (1)
- Chương 230: Anh muốn có một đứa con trai (2)
- Chương 231: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (1)
- Chương 232: Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)
- Chương 233: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (1)
- Chương 234: Hôn nhân của họ để cô định đoạt (2)
- Chương 235: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
- Chương 236: Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (2)
- Chương 237: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
- Chương 238: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 239: Anh không ôm lại cô (1)
- Chương 240: Anh không ôm lại cô (2)
- Chương 241: Dọn ra ngoài (1)
- Chương 242: Dọn ra ngoài (2)
- Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)
- Chương 244: Có lẽ không nên tới tìm anh (2)
- Chương 245: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (1)
- Chương 246: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
- Chương 247: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
- Chương 248: Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)
- Chương 249: Không thể nào làm được tự nhiên (1)
- Chương 250: Không thể nào làm được tự nhiên (2)
- Chương 251: Cô chỉ có một yêu cầu (1)
- Chương 252: Cô chỉ có một yêu cầu (2)
- Chương 253: Vui mừng vô ích
- Chương 254: Hóa ra là….không nên tranh thủ
- Chương 255: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
- Chương 256: Cùng anh đi dự tiệc
- Chương 257: Bị bỏ thuốc
- Chương 258: Bị bỏ thuốc (p2)
- Chương 259: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p1)
- Chương 260: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
- Chương 261: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3.1)
- Chương 262: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ(p3.2)
- Chương 263: Thành toàn (1)
- Chương 264: Thành toàn (2)
- Chương 265: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)
- Chương 266: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)
- Chương 267: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)
- Chương 268: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (2)
- Chương 269: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (1)
- Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
- Chương 271: Xem mắt và gặp mặt (1)
- Chương 272: Xem mắt và gặp mặt (2)
- Chương 273: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
- Chương 274: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)
- Chương 275: Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
- Chương 276: Dễ dàng mệt mỏi
- Chương 277: Lý do đưa cô đến Los Angeles
- Chương 278: Đồ Ngốc này
- Chương 279: Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
- Chương 280: Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn
- Chương 281: Chuyển vào nhà họ Đàm
- Chương 282: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
- Chương 283: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
- Chương 284: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
- Chương 285: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
- Chương 286: Nhớ kỹ bộ mặt mà khiến người ta chỉ muốn phun nước miếng lên đó
- Chương 287: Nỗi lòng của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 288: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
- Chương 289: Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 290: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
- Chương 291: Phát hiện ra manh mối đầu tiên về anh
- Chương 292: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
- Chương 293: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
- Chương 294: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
- Chương 295: Biết được sự thực đêm cô mang thai anh có đến thăm
- Chương 296: Dù yêu hay không, anh vẫn có đến
- Chương 297: Thắng thì phải thắng cho đẹp
- Chương 298: Cô sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
- Chương 299: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?
- Chương 300: Chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon
- Chương 301: ‘Chuyện tốt’ vô tội bị cắt ngang
- Chương 302: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
- Chương 303: Yêu cô hơn vạn lời nói
- Chương 304: Được ăn rồi
- Chương 305: Anh đúng là vô lại
- Chương 306: Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
- Chương 307: Ăn vạ để cầu hôn (1)
- Chương 308: Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
- Chương 310: Không chịu nổi hấp dẫn (1)
- Chương 311: Không chịu nổi hấp dẫn (2)
- Chương 312: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan
- Chương 313: Giới tính của song thai
- Chương 314: Kỹ thuật thu phục chồng
- Chương 315: Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen
- Chương 316: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất
- Chương 317: Vợ chồng cãi cọ một tí
- Chương 318: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)
- Chương 319: ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (2)
- Chương 320: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)
- Chương 321: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)
- Chương 322: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ
- Chương 323: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)
- Chương 324: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)
- Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)
- Chương 326: Đau lòng không sao nén nỗi
- Chương 327: Đau lòng không sao nén nỗi (2)
- Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
- Chương 329: Vợ à, anh rất yêu em.. (2)
- Chương 330: Chọn tên cho em bé
- Chương 331: Chọn tên cho em bé (2)
- Chương 332: Một màn khôi hài trước khi sinh con
- Chương 333: Một màn khôi hài trước khi sinh con (2)
- Chương 334: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai
- Chương 335: Đàm Dịch Khiêm ghen tị với con trai(2)
- Chương 336: Sự tốt đẹp làm say lòng người
- Chương 337: Sự tốt đẹp làm say lòng người(2)
- Chương 338: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần
- Chương 339: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)
- Chương 340: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
- Chương 341: Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn (2)
- Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm
- Chương 343: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm (2)
- Chương 344: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
- Chương 345: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt (2)
- Chương 346: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ
- Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
- Chương 348: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp
- Chương 349: Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (2)
- Chương 350: Cưng chiều vợ đến tận trời
- Chương 351: Cưng chiều vợ đến tận trời (2)
- Chương 352: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông
- Chương 353: Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)
- Chương 354: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi
- Chương 355: Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi (2)
- Chương 356: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình
- Chương 357: Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
- Chương 358: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé
- Chương 359: Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (2)
- Chương 360: Vẫn là vấn đề sinh con
- Chương 361: Vẫn là vấn đề sinh con (2)
- Chương 362: Ăn sạch em không phải là vấn đề
- Chương 363: Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)
- Chương 364: Hình tượng vú em của lão Đàm
- Chương 365: Hình tượng vú em của lão Đàm (2)
- Chương 366: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 367: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 368: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm
- Chương 369: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (2)
- Chương 370: Một năm bế hai đứa
- Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)
- Chương 372: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi
- Chương 373: Bà xã, anh chỉ thích lừa em thôi (2)
- Chương 374: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’
- Chương 375: Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
- Chương 376: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi
- Chương 377: Vợ yêu nói, anh cứ từ từ một mình chơi đi (2)
- Chương 378: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực
- Chương 379: Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
- Chương 380: Anh thích em, anh muốn em…
- Chương 381: Anh thích em, anh muốn em… (2)
- Chương 382: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em
- Chương 383: Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
- Chương 384: Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc
- Chương 385: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không…
- Chương 386: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
- Chương 387: Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)
- bình luận