Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 10: Cô Dâu Nhà Anh Đến Để Cầm Báu Vật

Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm Chương 10: Cô Dâu Nhà Anh Đến Để Cầm Báu Vật
Khi Cố Mãng mở cửa nhà ra thì nhìn thấy Khương Xán bưng hai dĩa thức ăn từ trong bếp bước ra.

Gương mặt nhỏ nhắn có chút âu sầu, vừa nhìn thấy anh, lập tức thay đổi thành gương mặt tươi cười.

Chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.

Cố Mãng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, luyện tập cả ngày, bụng cũng đói rồi, nhìn bàn ăn nóng hôi hổi này rất có cảm giác ngon miệng.

Anh bưng một bát to lên ăn, còn Khương Xán thì ngồi yên lặng ở đối diện, không động đậy gì.

“Xảy ra chuyện gì rồi à?” Anh ngước mắt nhìn cô.

Khương Xán sững lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy thì mau ăn cơm đi.” Cố Mãng gắp một miếng thịt để vào dĩa của cô, “Nhìn thôi cũng có thể no sao?”

Khương Xán cúi đầu mím môi, nhưng thực sự bây giờ cô không có khẩu vị. Lúc này điện thoại vang lên một tiếng, em trai Doãn Trừng gửi tin nhắn tới: “Chị, tiền thuốc của mẹ rốt cuộc khi nào mới lấy về vậy? Nếu còn không có sớm thì bác sĩ sẽ dừng thuốc đó!”

Trái tim cô thắt lại, vô thức nhìn về hướng ngăn tủ trong phòng ngủ.

Lần trước Cố Mãng cho cô các món trang sức bằng vàng cô đều đặt trong đó, hơn nữa, chiếc vòng vàng khảm ngọc kia có lẽ rất đáng tiền…..

“Cô ngây người ra làm gì vậy?” Một giọng nói trầm lắng bỗng nhiên vang lên cắt mang mạch suy nghĩ của cô.

Khương Xán định thần lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, không kiềm được mà có hơi ru rẩy. Không biết thế nào mà khí chất trên người Cố Mãng không giống với người thường, cứ khiến cho cô có một cảm giác đè nén mãnh liệt khi cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không có gì………..” Cô nhẹ nhàng nói.

Cố Mãng đặt chén đũa xuống, đôi mắt thâm tình. “Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Khương Xán hoảng loạn lắc đầu.

Còn Cố Mãng thì không hề gấp gáp, nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng cười, rồi lại bắt đầu ăn cơm.

Nếu cô không muốn nói thì anh cũng không hỏi, sớm muộn cũng có một ngày nha đầu sẽ không im lặng được nữa đâu.



Cả buổi tối hôm đó, trong lòng Khương Xán rối bời, tin nhắn mà Doãn Trừng gửi đến cô xem đi xem lại mấy lần, trong đầu hiện lên vô số cách để kiếm tiền, nhưng đều là nước xa không cứu được lửa gần.

Quay về lại nhà họ Khương để đòi tiền là không thể nào rồi, cách duy nhất bây giờ, e chỉ có………..

Cô lẳng lặng đóng cửa phòng lại, kéo ngăn tủ ra, lấy chiếc hộp gỗ khắc hoa kia ra. Những món đồ trang sức bên trong phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng, cô lấy vòng tay ra, do dự rất lâu, cuối cùng cũng cẩn thận tỉ mỉ gói ghém lại, đặt vào tróng túi áo.

………….

“Ừm, quả thực không tệ.” Nhân viên trong cửa hàng trang sức gật đầu cười khẽ, “Cô à, chiếc vòng này của cô tuy rằng kiểu dáng có hơi xưa, nhưng tốt ở chỗ là kinh điển, còn là chất lượng cao cấp. Bây giờ đã rất ít khi nhìn thấy món đồ vàng ngọc tốt như thề này rồi.”

“Vậy có thể đổi được bao nhiêu tiền?” Khương Xán nhìn cô ta mong chờ.

“Ý của cô là cầm cố sao?” Người nhân viên cười cười rồi đưa cô vào một căn phòng nhỏ.

Trên bàn đặt mấy món dụng cụ chuyên nghiệp, người nhân viên để cô đợi ở bên trong một lát rồi lập tức rời đi.

Khương Xán ngồi ở đó, nhìn ngó xung quanh, căn phòng trang sức xa hoa này kê gọi cô phải tưởng tượng.

Thực ra trước khi tới đây cô không hề ôm bất cứ hi vọng gì, dù gì chiếc vòng đó nhìn có vẻ đã lỗi thời rồi, còn dựa vào điều kiện của Cố Mãng cũng không cho cô được thứ gì quá tốt.

Không ngờ nhân viên ở đây lại giữ cô lại.

Cô nắm chiếc vòng trong tay, suy đi tính lại, rồi lại chần chừ đứng dậy trong phòng, do dự mãi mà không quyết định.

Cô không biết rằng mỗi một cử chỉ nhỏ của mình đều đã bị người khác nhìn thấy rõ mồn một từ máy quay giám sát.

“Bạch thiếu gia, đây là món đồ mà tổ tiên truyền lại của nhà họ Hoắc………bây giờ có cần đưa cô gái này qua đây không?”

Phía sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, một đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, gương mặt anh tuấn kia nở ra nụ cười có chút giễu cợt. Anh dựa người ra phía sau, đôi mắt nheo nheo, khóe môi nhếch lên nói: “Không gấp, đợi xem đã!”

“Nhưng lỡ như đây là đồ cô ấy trộm được thì sao?”

“Có lẽ là không phải đâu.” Bạch Cảnh Uyên xoay xoay bật lửa, mồi một điếu thuốc, “Nghe nói anh ba đã kết hôn rồi, đây có lẽ là người vợ kiều diễm kia của anh ấy. Hơ, giao món đồ quý trọng như thế cho cô ta bảo quản……..anh ba nhất định là không ngờ rằng cô vợ nhỏ lại đến tận đây để bảo quản đồ cho anh ấy!”

“Bạch thiếu gia, vậy bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?”

“Để người nhân viên kia đưa ra cho cô ta một cái giá, đưa ra giá một trăm vạn trước đi là được rồi!”



Khương Xán đợi người nhân viên đến trong sự thấp thỏm bất an, người nhân viên vừa nhìn thấy cô thì cười toe toét nói: “Cô à, qua giám định chuyên nghiệp của chúng tôi thì chiếc vòng này cầm cố được một trăm vạn là không thành vấn đề đâu.”

Một tiếng ù vang lên bên tai của Khương Xán, ngơ ra mấy giây.

Một trăm vạn?

Cô nắm chặt chiếc vòng, gương mặt thanh tú lộ ra nét mặt khó xử.

Cái giá này cao hơn ngoài dự kiến của cô, cô cũng không ngờ rằng số trang sức này lại đáng tiến đến thế!

Có một trăm vạn này thì đừng nói đến tiền thuốc thời điểm này của mẹ sau này đã không còn phải lo nữa mà còn có thể cho Doãn Trừng đi học ở một ngôi trường tốt hơn………..

Nhưng đây là quà kết hôn mà Cố Mãng tặng cho cô.

Khương Xán trong lòng dao động, khẽ chau mày.

Lúc này trong đầu cô đột nhiên lóe lên dáng vẻ của Cố Mãng lúc mà anh giao chiếc hộp trang sức cho cô.

“Đây là toàn bộ những gì tôi có, đều giao hết cho cô, sau này do cô quản cái nhà này.”

Cô cán khóe môi, trong lòng hổ thẹn. Người ta có thể lấy ra tất cả những gì mà anh ta có đều giao cho cô, nhưng sao cô lại có thể đối xử như vậy với sự thành ý của người ta chứ?

“Cô à, cô là không hài lòng với cái giá này sao?” Người nhân viên mỉm cười dè dặt hỏi, “Về chuyện giá cả, chúng ta vẫn còn có thể thương lượng mà. Thế này đi, tôi cho cô xem ghi chép cầm cố của chỗ chúng tôi, cô tham khảo qua một chút rồi lại…………”

“Tôi không bán nữa!” Khương Xán đứng bật dậy, động tác dứt khoát gói chiếc vòng lại rồi để vào trong túi xách.

“Đây………….”

Người nhân viên còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã chạy ra khỏi cửa tiệm trang sức, thân hình mảnh khảnh biến mất vào dòng người qua lại ở trên đường.

“Dô, thế mà lại không bán?” Một giọng nói khôi hài truyền đến từ trên lầu của cửa hàng trang sức.

Người nhân viên lập tức quay người, cúi đầu chín mươi độ cung kính gọi lên một tiếng, “Bạch thiếu gia!”

Người đàn ông hơi nheo mắt lại, gương mặt điển trai lộ vẻ bất cần. Anh ta ngồi xuống sô-pha, lấy điện thoại ra cười nói: “Anh ba, cô dâu nhà anh đem bảo bối tổ truyền đến chỗ em cầm cố rồi, anh có biết không?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận