Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 33: Còn Dám Nói Chồng Tôi Nữa Thì Hậu Quả Càng Thê Thảm
Chương trướcNhững người tụ tập trước cửa văn phòng của Trình Tiêu Tiêu đều có biểu hiện của sự khinh bỉ.
“Giám đốc Trình không phải là muốn chủ tịch Tô nói rằng chiếc nhẫn của Khương Xán được làm bằng thủy tinh màu xanh lục à, ai biết được cái người ta đeo lại là một viên ngọc lục bảo thật! Cuối cùng, còn bị người ta đưa khách hàng đi mất!” Có người xầm xì cười nói: “Thế này chẳng phải gọi là xôi hỏng bỏng không sao?”
“Xìa, cái này gọi là mất cả chì lẫn chài!”
“Haha……”
Trình Tiêu Tiêu sững người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, toàn thân run lên vì tức giận.
Cô vội vàng bước tới, đóng cửa lại âm thanh chấn động trời xanh.
Những người ở ngoài cửa tản đi, nhưng tiếng cười vẫn vang vọng khắp nơi trong văn phòng. Bình thường mọi người cũng không hài lòng với vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán của Trình Tiêu Tiêu, nhưng chú của cô ta lại là cổ đông lớn nên cũng đành ngậm đắng nuốt cay.
Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, bọn họ đều cảm thấy hả lòng hả dạ.
……..
Khương Xán tiễn Tô Thần đến cửa công ty, sau khi chào tạm biệt với một nụ cười thì nhẹ nhàng sờ sờ vào chiếc nhẫn trên tay.
Đây thực sự là một viên ngọc lục bảo sao?
Cô cười cười, khi cô cười, trên má cô hiện ra hai vết xoáy nhỏ như quả lê, như thể cô đã gói trọn sự ngọt ngào của cả thế giới vào trong đó.
Nghĩ kỹ lại, sau khi kết hôn với Cố Mãng, vận may của cô có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, ký đơn hàng liên tục từ đơn này tới đơn khác, hơn nữa cứ vào thời khắc khó khăn nguy hiểm thì Cố Mãng đều sẽ xuất hiện để giúp cô giải vây…...
Lúc trước nghe thầy bói nói cô có mệnh vượng phu.
Hơ, trên thực tế là Cố Mãng có mệnh vượng thê nhỉ!
Cô thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, sắp đến giờ tan sở rồi, cô định tối nay về gói sủi cảo cho chồng ăn.
Nhưng mà vừa quay người lại thì bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Trình Tiêu Tiêu.
“Giám đốc Trình.”
Khương Xán chảo hỏi một cách không rụt rè cũng không kiêu ngạo, vừa định bước lên lầu thì nghe thấy tiếng chế nhạo tức giận điên cuồng của Trình Tiêu Tiêu từ phía sau truyền đến.
“Hơ, cái gì mà ngọc lục bảo! Không biết là trộm nó từ đâu nhỉ?”
Khương Xán đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm, “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, một người đã từng ngồi tù thì mấy việc trộm gà bắt chó có chuyện gì mà chưa từng làm qua?” Trình Tiêu Tiêu tiếp tục nhe răng trợn mắt, “Khương Xán, tố chất tâm lý này của cô quả thật mạnh mẽ quá nhỉ! Tôi thấy cô với chồng cô là một người trộm đồ, một người trộm người, đúng là trời sinh một cặp!”
Khương Xán cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trình Tiêu Tiêu cười nham hiểm một tiếng, cố tình ngước mắt lên nhìn phía trên. Camera giám sát bật đèn đỏ đang ghi lại những gì đang diễn ra ở đây.
Thực ra cô ta cũng được xem là người thông minh, mỗi lần chọc giận Khương Xán thì đều sẽ chọn vị trí có camera giám sát, như vậy để dù cô ta có nói quá đáng thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần Khương Xán còn có chút lí trí cũng sẽ không ra tay với cô ta.
Một khi động tay thì Khương Xán sẽ cút ra khỏi công ty này vĩnh viễn!
“Học muội à,” Trình Tiêu Tiêu nhìn chiếc nhẫn của cô, “Không có tiền cũng không mất mặt, nhưng trộm đồ thì quá là không còn gì để nói rồi! Một cô gái tốt như cô, tại sao phải lấy loại đàn ông như vậy chứ?”
“Ồ, tôi hiểu rồi, người đàn ông đã có một đời vợ… không phải ham muốn ở phương diện đó đặc biệt mạnh mẽ sao? Hơ, có phải là rất lợi hại không, vô cùng có thể thảo mãn cô không?”
Khương Xán hít sâu một hơi, lần này cô không định nhẫn nhịn nữa rồi. Cô liếc nhìn Trình Tiêu Tiêu, hạ giọng hỏi: “Đàn chị, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Trình Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô thì sự tức giận vừa rồi cũng coi như là giảm bớt phần nào. Đây là đang chịu thua với cô ta sao? Coi như nha đầu này cũng có chút tự biết thân biết phận.
“Đàn chị,” Khương Xán tiếp tục mềm mỏng nói, “Đơn hàng này của chủ tịch Tô là của chị, tôi sẽ không giành với chị. Đợi sau khi làm xong rồi thì tôi sẽ chia hết hoa hồng cho chị, dưới danh nghĩa của các người, như vậy có được không?”
Trình Tiêu Tiêu hưm một tiếng, “Xem như cô biết điều!”
“Vậy chúng ta có thể đổi một nơi khác để nói chuyện không? Ở đây mọi người qua lại, có một số chuyện tôi không tiện nói.”
Trình Tiêu Tiêu đồng ý, theo cô đi quanh một vòng tòa nhà công ty đến một không gian mở tách biệt phía sau.
Khương Xán nhìn nhìn, chung quanh có một rừng cây nhỏ, vị trí khuất, không có người qua lại, càng quan trọng hơn nữa là không có camera, cô sớm đã nhìn trúng “chỗ tốt” này để nói chuyện rồi.
“Còn có chuyện gì muốn nói, mau nói đi!” Trình Tiêu Tiêu vẫn là bộ dãng vênh váo đó, “Tôi còn phải tan làm sớm đó!”
Khương Xán cúi đầu im lặng, Trình Tiêu Tiêu cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, định mở miệng hối thúc lần nữa thì đột nhiên đón nhận một cái bạt tai vào mặt! Một tiếng bốp vang lên thì ngay lập tức gương mặt của cô ra đỏ bừng lên đau đớn!
Trình Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm, vẫn chưa định thần lại được, Khương Xán lại một lần nữa dùng hết sức lực cho cô ta cái bạt tai thứ hai!
Trình Tiêu Tiêu lảo đảo vài bước rồi ngồi trên mặt đất.
“Cô……cô làm gì vậy?” Cô che hai bên mặt bị đánh sợ hãi nhìn cô.
Khương Xán lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có bộ dáng mềm yếu dễ bắt nạt thường ngày, mà hình như là có áo giáp xung quanh người.
Cô nắm lấy cổ áo Trình Tiêu Tiêu kéo cô ta lên, giơ tay lên chuẩn bị cho cô ta một cái tát thứ ba vào mặt. Trình Tiêu Tiêu hét lên, nhắm mắt theo bản năng, hai tay ôm đầu.
Tay của Khương Xán dừng lại ở trên không trung.
“Cái tát đầu tiên là đánh cô vì đã sĩ nhục tôi!”
“Cái tát thứ hai là đánh cô vì tội vu khống chồng tôi!”
“Cái thứ ba ...”
“Khương Xán, nếu cô còn dám đánh tôi, tôi sẽ…....”
Không để cho cô ta nói xong thì Khương Xán dứt khoát giáng một bạt tai vào mặt cô ta.
“Cái tát thứ ba là cảnh cáo cô!” Khương Xán nói rõ từng từ từng chữ với cô ta, “Cô còn dám nói chồng tôi nữa thì kết cục của cô so sẽ càng thảm hơn so với bây giờ! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không đánh trả! Lần này tôi giữ lại mặt mũi cho cô, không đánh cô trước mặt mọi người, lần sau cô còn dám ăn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt của cô sung như thế nào!”
“Cùng lắm thì tôi không làm ở công ty nữa, cô cũng có thể đi hét với cả thế giới rằng Khương Xán tôi đã đánh cô. Hơ, nếu tôi đã làm rồi thì sẽ không sợ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu cô ép tôi đến đường cùng thì hậu quả cô tự chịu lấy!”