Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 13: Nói Chuyện Với Vợ Tôi Thì Hãy Tôn Trọng Một Chút

Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm Chương 13: Nói Chuyện Với Vợ Tôi Thì Hãy Tôn Trọng Một Chút
Khương Xán nhất thời không phản ứng lại kịp.

Doãn Trừng ở đâu dây bên kia vui mừng hớn hở, nói bây giờ không những tiền thuốc của mẹ mà đến phòng bệnh thì nhà họ Khương cũng đổi cho rồi, đổi cho mẹ vào nằm ở phòng bệnh VIP, có người chăm sóc đặc biệt, còn có thuốc nhập khẩu tiên tiến nhất nữa.

“Chị, thực ra ba chị đối với mẹ cũng còn rất niệm tình xưa đó.” Doãn Trừng đơn thuần cười nói, “Được rồi, em không nói với chị nữa, em phải đi học bổ túc rồi!”

“Đúng rồi chị, đừng quên tiền học phí của em, cả lớp chỉ còn mỗi em là chưa nộp thôi!”

“Ồ…..” Khương Xán nhỏ giọng đồng ý, cho đến khi Doãn Trừng cúp điện thoại thì cô vẫn chưa rõ đây rốt cuộc là chuyện gì.

Lương tâm của Khương Dao trỗi dậy sao?

Khương Minh Viễn thật sự là niệm tình xưa với mẹ sao?

Tính khả năng của những chuyện này cực kỳ hỏ bé.

Nhớ lại thái độ của người nhà họ Khương đối với cô vào cái ngày cô về nhà, thì cô đã không ôm hi vọng gì với ba mươi vạn của hồ môn này nữa rồi.

Không ngờ…..

Khương Xán nhanh chóng trốn vào phòng ngủ, cẩn thận dè dặt đặt chiếc vòng vào lại trong hộp cẩn thận.

May là vẫn chưa bán!

Cô cười lên, ngón tay thanh mảnh nõn nà vuốt ve từng món trang sức vàng trong hộp, tự nhủ rằng: “Sau này tao sẽ bảo quản chúng mày cẩn thận, tuyệt đối sẽ bán chúng mày cho người khác!”

Cố Mãng đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ nhìn vào bên trong, thấy được sự vui tươi ở giữa khóe mắt của cô gái nhỏ nhắn. Anh nhếch môi, trong tim thoáng lên một tia ấm áp.

Cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn của Bạch Cảnh Uyên gửi tới chỉ vỏn vẹn hai từ: hoàn thành.

“Không tệ, quay về sẽ thưởng cho cậu.”

Cố Mãng trước giờ xem lời nói như vàng bạc, hơn nữa chỉ khi tâm trạng tốt thì mới trả lời lại. Bạch Cảnh Uyên đây là lần đầu tiên nhận được câu trả lời có nhiều từ như thế.

…………



Cuối tuần, Khương Xán ở nhà vệ sinh dọn dẹp, Cố Mãng thì ở trong sân đánh bao cát.

Cô nghe thấy tiếng đánh có tiết tấu của anh thì khẽ cười lên. Cho dù không rõ người đàn ông này tại sao lại gần như mê mệt cái môn thể thao bạo lực này, mỗi ngày đều phải luyện, nhưng cô chưa từng ngăn cản, ngược lại còn vô cùng ủng hộ.

Đánh bao cá ở đây còn tốt hơn ra ngoài đánh nhau.

Khương Xán dọn dẹp xong căn phòng, định chuẩn bị xuống bếp nấu cơm thì đột nhiên điện thoại reo lên, vừa nhấc máy lên nghe thì chính là giọng nói phẫn nộ đanh thép của Khương Dao.

“Em gái, em thật ghê gớm nhỉ! Đến thiếu gia nhà họ Bạch em cũng có thể móc nối được, đúng thật là được di truyền từ lão tiện nhân nhà cô mà!”

“Mới sáng sớm mà chị nói năng bậy bạ cái gì thế!”

Khương Xán vô duyên vô cớ bị mắng, như chọc phải chó điên, đang định cúp máy thì nghe thấy tiếng cười lạnh lùng nham hiểm chọc tức của Khương Dao: “Nếu không phải do nhà họ Bạch can thiệp từ bên trong thì sao ba lại có thể mất mảnh đất đó chứ? Cô có biết thiếu gia nhà họ Bạch đã nói gì với ba không? Anh ta nói đến hồi môn của con gái mà bà cũng có thể khắt khe, thì còn không biết sẽ đối xử với đối tác thế nào nữa!”

“Cho nên đã mất mảnh đất đó rồi, mất rồi!”

“Cô có biết vì mảnh đất này mà ba bỏ ra bao nhiêu không? Hạng mục đó đáng giá mười tỷ nhân dân tệ! Tâm huyết mấy tháng trời, cứ như vậy mà mất hết rồi! Con tiện nhà cô, đều là do chuyện tốt mà cô làm đó!”

Thiếu gia nhà họ Bạch gì chứ, đất gì chứ?

“Chị điên rồi à? Rõ ràng là chị đến bệnh viện đưa cho em trai tôi sợi dây chuyền kim cương mà, bây giờ lại phủ nhận, còn bịa ra cái gì mà thiếu gia nhà họ Bạch gì đó nữa? Tôi vốn dĩ không quen biết người này!”

“Cô bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Tiểu tiện nhân nhà cô, bề ngoài thì giả vờ ngây thơ đáng thương, thực ra trong bụng thì toàn mưu mô, chuyên đi câu dẫn đàn ông! Tôi thấy cô ở sau lưng cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi đó chứ? Cái tên Cố Mãng kia cưới được người phụ nữ hư hỏng như cô thì đúng là phúc đức ba đời đó!”

“Chị!”

Khương Xán tức đến nỗi toàn thân run rẩy, gương mặt bừng đỏ. Cô có tính tình mềm mỏng, nhưng cô cũng không hèn nhát, sự sĩ nhục khiêu khích của Khương Dao cô từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, từ ầm thầm chịu đựng của lúc đầu cho đến sau này bị chèn ép phải phản kích.

Tuy nhiên lần này, cô đến phản kích cũng không biết phải phản kích như thế nào.

Những lời Khương Dao nói quả thực không hiểu gì cả!

Vào lúc đang ở trong thế bị động thì đột nhiên điện thoại bị người ở phía sau lấy đi. Khương Xán ngơ ra, quay người lại thì nhìn thấy gương mặt u ám của Cố Mãng.

Anh trầm giọng nói thẳng: “Tôi mặc kệ cô là ai, nhưng nói chuyện với vợ tôi thì hãy tôn trọng một chút cho tôi!”

“Những lời nói không sạch sẽ như lúc nãy, nếu để tôi nghe thấy lần thứ hai thì cô nghĩ thử xem hậu quả mà cô có thể gánh chịu là gì!”



Sự tàn nhẫn trong lời nói được truyền tải rõ ràng qua từng câu chữ, chỉ nghe thấy giọng nói mà đã khiến người khác rùng mình sợ hãi.

Trong điện thoại đột nhiên yên lặng, đoán là Khương Dao cũng bị khí chất của anh làm cho khiếp sợ mà không dám hó hé lời nào nữa.

Cố Mãng cúp máy, trả điện thoại lại cho Khương Xán, rồi quay về lại trong sân mặt không biểu cảm mà đánh bao cát.

Khương Xán ngây ra một lúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cảm động không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai bảo vệ cô như vậy, Cố Mãng chính là người đầu tiên.

…………..

Ở trong sân, Cố Mãng đấm mấy cái vào bao cát rồi tháo găng tay vứt sang một bên, gương mặt u ám thở hổn hển.

Một lúc sau, Bạch Cảnh Uyên nhận được tin nhắn: “Cậu nói thế nào với Khương Minh Viễn vậy?”

Bạch Cảnh Uyên ngẫm nghĩ từng chữ rồi cẩn thận trả lời: “Anh ba, thì chẳng theo lời của anh nói, cho ông ta chút sức ép sao?”

Vừa gửi đi thì điện thoại của Cố Mãng liền vang lên, âm thanh lạnh lùng như băng.

“Tôi bảo cậu tạo sức ép cho ông ta, chứ có bảo cậu đem chuyện hồi môn nói ra không? Hửm?”

“Anh ba, cái này…………”

Không phải anh muốn xả giận cho vợ của anh sao, không phải nói về chuyện hồi môn vậy thì nói cái gì?

“Bạch Cảnh Uyên!” Cố Mãng nghiến răng từng chữ, “Não là một thứ tốt, nhưng cho đến bây giờ cái não của cậu vẫn chưa chịu trưởng thành!”

Nói xong liền cúp máy, Bạch Cảnh Uyên gãi đầu một lúc, may mà bên cạnh có quân sư Diệp Sâm, cũng mới từ Ương Thành đến.

Là một người bạn chơi chung từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, Diệp Sâm nghe Bạch Cảnh Uyên nói xong nguyên nhân hậu quả, thì cười phá lên.

“Anh ba nói cậu đúng là không sai, cậu đúng là đầu óc không trưởng thành!”

Bạch Cảnh Uyên đưa nắm đấm về phía anh ta.

“Cậu nghĩ xem, cậu dùng chuyện hồi môn gây sức ép cho Khương Minh Viễn, lấy được mảnh đất của ông ta, đây chẳng phải cậu thể hiện rõ ra là cậu đang bênh vực cho Khương Xán sao? Vậy thì hay rồi, đến cả đại tiểu thư nhà họ Khương cũng cho rằng cậu với Khương Xán là cùng một giuộc, cậu nói anh ba sẽ hài lòng sao?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận