Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 14: Sắp Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi!
Chương trước“Lão…..lão Diệp, cậu nhất định phải giúp tôi!” Bạch Cảnh Uyên khóc không được, cười cũng không xong, “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ giành phụ nữ với anh ba! Huống hồ gì kiểu người ngây thơ mềm yếu như Khương Xán cũng không phải là khẩu vị của tôi mà! Điều này vốn dĩ là anh ba không đúng, sao lại đi thích cái khẩu vị……”
Diệp Sâm nhấp một ngụm trà, lộ ra nụ cười thâm sâu.
Đúng vậy, trước giờ anh cũng không biết tam thiếu gia nhà họ Hoắc một người không gần gũi nữ sắc, lạnh lùng tàn nhẫn, không những quay ngoắc một cái liền trở thành Cố Mãng ở đây, mà còn lại dụng tâm như thế với kiểu con gái như Khương Xán.
“Chẳng phải anh ba đã nói rồi à, anh ấy không để ý đến cuộc hôn nhân này, chỉ là mượn cuộc hôn nhân này để có thể ẩn giấu thân phận………”
“Anh ấy nói thì cậu liền tin à?” Diệp Sâm trợn nhìn anh ta một cái, “Cứ đợi mà xem đi, tôi thấy cái cô Khương Xán này không đơn giản đâu. Hơ, nói không chừng đến lúc đó anh ba đến cả Ương Thành cũng không muốn về nữa rồi!”
…………
Ăn xong bữa trưa thì Cố Mãng vẫy chào với Khương Xán rồi ra ngoài.
Cái thôn nhỏ này không lớn, lúc Khương Xán chưa gả đến thì anh thường men theo con đường nhỏ ở trong thôn đi lên trên núi. Ở đó không có người, không khí lại trong lành, vô cùng thích hợp để ở một mình.
Bình thường Cố Mãng cần một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về những chuyện sau này.
Nhưng hôm nay lại cứ không thể nào yên tĩnh được, bên tai luôn vang lên những lời không hay ho mà Khương Dao nói trong điện thoại.
Anh hít thở sâu, chuẩn bị đi lên đỉnh núi, đột nhiên nghe thấy ở phía sau có người đang gọi anh: “Này, Cố Mãng!”
Một người đàn ông trẻ tuổi vẫy tay, từ con đường nhỏ ở phía dưới chạy lên.
Cố Mãng sửng người hơi chau mày.
“Vừa rồi ở dưới núi thì đã cảm thấy giống cậu rồi! Nhưng không ngờ bước chân của tiểu tử cậu lại nhanh như vậy, tôi phải đuổi theo không ngừng nghỉ mới có thể đuổi kịp!”
“Đúng rồi, vết thương trên người cậu đã khỏi rồi chứ? Có cần tôi tìm thêm cho cậu chút thuốc không?”
Cố Mãng gật đầu, giọng nói lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cậu, cũng đã khỏi rồi, thời gian đó thật sự đã làm phiền cậu rồi.”
“Đều là anh em cả, khách sao gì chứ!”
Người đàn ông vỗ vỗ vai Cố Mãng, hai người cùng đi lên đỉnh núi.
Nói thật thì Cố Mãng là thật lòng cảm kích anh ta. Anh ta tên là Thẩm Kiêu, gia đình cũng có chút khá giả, là một trong những người có cuộc sống sung túc hiếm hoi ở trong thôn này.
Thẩm Kiêu cũng là sinh viên duy nhất ở trong thôn, còn tốt nghiệp trường y.
Cái năm mà tốt nghiệp quay về, vừa đúng lúc gặp được Cố Mãng đang dưỡng thương ở trong nhà. Thẩm Kiêu là người có lòng nhiệt tình, người trong cả thôn đều cảm thấy tính khí Cố Mãng cổ quái, khó mà đến gần, duy chỉ có một mình Thẩm Kiêu cứ ba ngày lại giúp anh kiểm tra vết thương một lần, có lúc còn mang một ít thuốc đặc hiệu tới.
Cái tình nghĩa từ trong hoạn nạn mà bất ngờ có được này khiến Cố Mãng cảm thấy ấm áp.
Nhưng sau này lại trở thành gánh nặng của anh.
Không biết Thẩm Kiêu nghe ngóng ở đâu về ngọn nguồn việc nhà họ Cố với nhà họ Khương, lại mang hôn ước của hai nhà nói cho mọi người biết. Cả Giang Châu đều đang xem kịch hay của nhà họ Khương, nếu như bọn họ vì nhà họ Cố lụng bại mà không chịu gả con gái, vậy thì sau này thì kinh doanh trên thương trường lại có thêm một chuyện để nói, nhà họ Khương chính là loại không giữ chữ tín.
Nhà họ Khương cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành để Khương Xán thay Khương Dao gả đi.
“À đúng rồi, còn chưa hỏi cuộc sống tân hôn của cậu thế nào nữa!” Thẩm Kiêu cười thích thú, nhìn anh từ trên xuống dưới, “Xem ra thì nét mặt hồng hào, sống chung với vợ mới cưới không tệ đó chứ nhỉ?”
“Nói ra thì tôi cũng là người se tơ hồng cho hai người, lúc nào đó thì đưa vợ mới cưới cùng ra ngoài tụ họp đi?”
Cố Mãng gương mặt tối sầm, nhếch mép cười không được tự nhiên.
Lúc đầu đến thôn này dưỡng thương, chỉ là vô tình biết được người nhà họ Cố đều không còn ai, mà vẻ ngoài của Cố Mãng trên giấy chứng minh rất giống với anh, nên lúc đó anh mới thay thế thân phận của người đó.
Anh mai danh ẩn tích, chỉ là muốn che giấu tài năng mà thôi!
Đâu có muốn kết hôn!
Thẩm Kiêu này đôi khi nhiệt tình lên thì thật khiến người ta không thể nào chịu nổi….
“Đúng rồi, nghe nói tính khí của đại tiểu thư nhà họ Khương không tốt lắm hả?” Thẩm Kiêu quan tâm nhìn anh, “Hơ, người ta nói làm sao cũng là con gái cưng được nuôi trong vòng tay mà lớn, khó tránh khỏi có chút tính khí công chúa, cậu có thể nhịn thì hãy nhịn, đừng có mà so đo giống với những với người phụ nữ tầm thướng!”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Mãng điềm tĩnh trả lời.
Tuy rằng nói mối hôn sự này là nằm ngoài kế hoạch của anh nhưng may mà người anh cưới không phải là đại tiểu thư nhà họ Khương.
Nếu như người gả đến thật sự là Khương Dao thì e rằng anh đến suy nghĩ muốn bóp chết Thẩm Kiêu anh cũng có đó.
Hai người đã lâu rồi không gặp nhau, Thẩm Kiêu mời anh đến nhà uống ly nước. Cố Mãng đang không biết phải từ chối thế nào thì đột nhiên có mấy bà lão theo đường núi chạy đến.
“Dô, Cố Mãng cậu ở đây à? Còn không mau về nhà!”
“Còn không về nữa thì cô vợ nhỏ nhà cậu sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Chuyện mà những người phụ nữ có tuổi trong thôn thích nhất là nói năng bậy bạ, “Hơ, muốn trách thì trách cô vợ nhỏ đó của cậu quá xinh đẹp, đàn ông nhìn một cái thì hồn cũng mất theo rồi, cậu còn có tâm trạng nhàn rỗi đi dạo trên núi à? Còn không về nữa thì sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sắc mặt Cố Mãng lập tức thay đổi, vội vàng nhắm về hướng nhà mà chạy.