Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 36: Một Chiếc Giường Đủ Cho Hai Người Ngủ Rồi
Chương trướcNếu không phải là do sau đó có tiểu nhân tính kế hãm hại, gặp phải tai nạn máy bay, thì bây giờ anh đã sớm nắm hết quyền hành của Hoắc thị trong tay rồi.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Khương Xán, anh chỉ cười và im lặng đáp lại.
Khương Xán bĩu môi, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Năm anh mười sáu tuổi không phải đã gặp phải người đặc biệt nào rồi đó chứ? Người ta nói đàn ông đối với mối tình đầu là khó quên nhất, vừa rồi khi nhắc đến năm mười sáu tuổi anh khá hào hứng, nhưng anh nói đến một nửa lại không nói nữa, rõ ràng là anh không muốn để cô biết…….
Ngoại trừ đã gặp được người nào đó đặc biệt khó quên thì cũng không còn lời giải thích nào tốt hơn nữa rồi.
Một sự cô đơn thoáng qua trong mắt Khương Xán, nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.
Nhưng chuyện này đã trở thành một nút thắt nhỏ trong lòng cô.
Cô lặng lẽ đi về phòng ngủ thay khăn trải giường mới, sau đó lấy chăn bông ra trải trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cố Mãng ngẩng người vài giây, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. “Cô… sao cô lại mang chăn bông ra sô pha rồi?”
Khương Xán quay đầu nhìn anh, “Có gì không đúng sao?”
“Đương nhiên là không đúng!” Anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, làm ra vẻ bình tĩnh, “Không phải cô nói, tối nay để tôi về phòng ngủ sao? Cô không phải muốn, cùng tôi…....”
“Em trai tôi bị người ta đánh, anh còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó sao?” Khương Xán trừng mắt nhìn anh.
Lại thêm chuyện vừa rồi bị “bạch nguyệt quang” (Bạch nguyệt quang có ý nghĩa như là mối tình đầu, ý chỉ yêu nhưng không đến được với nhau) làm cho tức giận thì càng không có thái độ tốt gì.
“Tiểu Trừng tối nay chắc chắn không thể về nhà, người làm chị như tôi đây không chăm sóc em ấy thì còn có ai quan tâm đến em ấy?”
Cố Mãng không biết nội tình, chỉ cảm thấy rằng thái độ này của cô thay đổi…... có vẻ hơi nhanh.
“Hôm nay em ấy ở lại đây? Vậy sô pha này là cô trải cho em ấy sao?”
“Là trải cho tôi.” Khương Xán mặt không chút cảm xúc.
“Cô nói gì?” Cố Mãng trợn to mắt, “Cô sẽ không để tôi….…”
“Đúng vậy.” Cô tỏ vẻ thờ ơ, “Anh ngủ với Tiểu Trừng trong phòng, tôi ngủ trên ghế sô pha không phải được rồi à.”
“Trong phòng chỉ có một cái giường!”
“Không sao, đủ cho hai người ngủ rồi.” Khương Xán nhét cái gối cho anh, “Tiện thể hai người có thể nói chuyện mà ‘chỉ có đàn ông với nhau mới có thể nói được’!”
“………..”
Cố Mãng bị chặn miệng không nói nên lời, liên tục hít thở thật sâu mấy hơi.
Trong lúc bàng hoàng thì Khương Xán đã gọi Doãn Trừng ở ngoài ban công vào nhà, sau khi để cậu ấy tắm rửa sơ qua thì để cậu về phòng nghỉ ngơi.
Doãn Trừng rất nghe lời, thật sự đi vào phòng ngủ nằm trên giường!
Cố Mãng chỉ cảm thấy hai thái dương giật giật đau đớn.
Anh mặt dày bước vào, nằm ở bên phần giường còn lại, nghĩ rằng từ khi kết hôn cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh ngủ trên giường trong phòng ngủ, nhưng người nằm bên cạnh lại là một người đàn ông!
Cố Mãng thở ra một hơi nặng nhọc.
Hơn một tiếng ở trong phòng tắm đó, vô ích rồi!
Doãn Trừng nghe thấy âm thanh lăn qua trở lại trằn trọc của anh, dù sao bản thân trong phút chốc cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy dựa vào đầu giường nói chuyện với anh.
“Anh rể, có phải em rất vô dụng không, luôn bị người khác bắt nạt.”
Trái tim Doãn Trừng đơn thuần lương thiện, thành tích học tập xuất sắc, chỉ là bình thường quá thật thà, lại vì lý do gia đình mà luôn có cảm giác tự ti.
Lần đầu nhìn thấy Cố Mãng cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng Cố Mãng gọi cậu đến ban công, kiên nhẫn hỏi han hướng dẫn, còn nói muốn thay cậu trút giận…... Cậu đột nhiên cảm thấy người đàn ông này trông có vẻ u ám lạnh lùng nhưng thực ra rất đáng tin cậy.
“Anh rể, anh nói đúng.” Cậu thấp giọng nói, “Con người nên tự lực tự cường, nhất là đàn ông. Tôi muốn học hỏi anh để sau này có thể bảo vệ tốt cho chị gái và người nhà.”
Cố Mãng quay lưng về phía cậu, im lặng không nói.
“Anh rể, sao anh không nói chuyện?” Doãn Trừng đến gần nhìn anh, “Có phải là do chị tôi không nằm cạnh anh, anh không quen không?”
Biết rồi còn hỏi! Cố Mãng khẽ mắng một câu.
Nhưng vẫn cứng miệng thốt ra hai chữ, “Không có.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Doãn Trừng cười ngây ngô, “Tối nay thật sự xin lỗi vì đã làm phiền hai người…..… Thật ra em không muốn đến làm phiền chị em đâu, nhưng mà lúc đó bị đánh, tâm trạng không tốt, ngoài việc đến đây tìm chị thì em cũng không biết phải đi đâu.”
“Anh rể, anh sẽ không trách em chứ?”
“Không đâu.” Cố Mãng nhắm chặt mắt, chỉ mong rằng tiểu tổ tông này đừng làm ồn nữa.
“Anh rể,” Doãn Trừng nhíu mũi, “Anh đắp cái gì lên người vậy, sao thơm thế?”
“………”
“Trước khi anh ngủ với chị em thì đầu đắp cái thứ thơm thế này sao?”
“Im đi!” Cố Mãng gầm gừ, “Ngủ đi!”