Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Chương 4: Cô Phải Quỳ Xuống Mà Đo!

Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm Chương 4: Cô Phải Quỳ Xuống Mà Đo!
“Chiếc váy này tôi đã giặt sạch rồi!” Khương Xán vội nói, “Bảo đảm sạch sẽ, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!”

“Hả, giặt rồi?” Nhân viên cửa tiệm cười nhạt, “Cô à, cô chỉ thuê một ngày, sao phải giặt chứ? Cô là thuê để dùng cho việc kết hôn, chứ không phải là mặc đi làm ruộng đúng chứ?”

Khương Xán da mặt mỏng, vừa bị cô ta nói như thế thì gương mặt liền đỏ lên như màu máu.

Tình cảnh vào cái ngày mà cô kết hôn thật ra cũng chẳng khác đi làm ruộng là bao, đội trời mưa lớn, đi qua còn đường nhỏ thôn quê bùn lầy, chiếc váy cưới, giày cưới trắng tinh khiết đều bị bẩn hết, đến chân của cô cũng bị rách.

Nhân viên cửa tiệm lật qua lật lại chiếc váy cưới, thỉnh thoảng lại liêc nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

“Cô à, chiếc váy cưới này cho dù là cần phải giặt thì cũng phải giặt khô!”

“Cô có biết giặt khô là thế nào không?”

Nhân nhiên cửa tiệm thấy cô thật thà nên cố ý chế nhạo cô, “Haiz, chúng tôi tự mở cửa tiệm này, những chiếc váy cưới này đều là mua ở bên ngoài về, cho người khác thuê cũng là lần đầu tiên đó, một chiếc váy cưới còn mua không nổi thì còn kết hôn cái gì chứ!”

“Không mua váy cưới thì không thể kết hôn à? Pháp luật quy định ở điều nào vậy?”

Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Khương Xán sững sốt, quay người lại, chỉ nhìn thấy Cố Mãng từ ngoài cửa đi vào,

Giữa khóe mắt và lông mày giống như đóng băng, cả người toát lên một sự lãnh đạm.

Anh hơi nhăn mặt, đi tới bên cạnh Khương Xán ôm cô một cách rất tự nhiên, nhìn người nhân viên kia cười nhạt một tiếng, “Bốn chữ ‘cho thuê đồ cưới’ to như thế trong tiệm các người có phải là xem người ta mù không nhìn thấy không?”

“Anh….”

“Hơn nữa, tôi thấy đồ cưới ở đây của các người phong cách bình thường, chất lượng cũng không phải là cao cấp, căn bản là không nhất thiết phải mua về nhà.”



Người nhân viên nhìn họ, đảo mắt lên trời, “Mua không nổi thì nói là mua không nổi! Còn đến chỗ chúng tôi xoi mói….hơ, tiệm chúng tôi là có thiết kế cao cấp của nhà thiết kế đó!”

Cố Mãng nhướn mày, nhìn thấy chiếc váy cưới trên người Ma-nơ-canh đặt ở chính giữa sảnh, thiết kế đuôi cá, mặc lên người sẽ rất tôn lên vóc dáng, thêu bằng chỉ vàng tinh xảo, ở ngực còn đính vào một viên kim cương.

Thiết kế quả thật rất nổi bật, nhưng so với những món đồ tốt mà lúc trước anh từng thấy thì vẫn không thể đem ra để nói.

“Ây, đừng nhìn nữa!” Người nhân viên chế giễu, “Xem rồi thì anh cũng mua không nổi! Aiz, cô à, tôi thật sự cảm thấy bất bình cho cô đó, cô xinh đẹp như vậy, trước khi kết hôn cũng không lựa chọn cho cẩn thận, thật là lãng phí cho gương mặt này mà!”

“Chuyện giữa tôi và chồng tôi không đến lượt một người ngoài như cô nhiều lời!”

Cố Mãng ngây ra, cô gái này vẫn luôn ngoan ngoãn dễ bảo nhưng vào lúc này lại khí thế hung hổ tranh luận với người khác.

Khương Xán bước về trước một bước, phẫn nộ nhìn người nhân viên kia, “Váy cưới tôi có thể mang đi giặt sạch, sau khi giặt sạch thì sẽ lại đưa đến. Nhưng cô phải xin lỗi chồng của tôi vì lời mà cô vừa nói.”

“Cái gì?”

Khương Xán có tính cách mềm mỏng nhưng còn phải xem là đối với ai. Người khác ức hiếp cô thì cô có thể nhịn, nhưng nếu ức hiếp người bên cạnh cô thì cho dù là người chồng chưa từng gặp mặt, chỉ mới kết hôn một ngày thì cô cũng nhất định sẽ dùng hết sức của mình.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, nhấn mạnh từng từ từng chữ, “Tôi nói, hãy xin lỗi chồng tôi!”

Người nhân viên liếc mắt nhìn cô một cái rồi xem cô như không khí.

“Không cần xin lỗi.” Cố Mãng khẽ nhếch môi, cúi đầu nhìn cô, “Thích chiếc váy cưới đó không?”

“Hửm?”

Khương Xán nhìn theo hướng ngón tay của anh chỉ thì nhìn thấy chiếc váy cưới lộng lẫy lấp lánh đang đặt ở trung tâm, nhất thời trái tim rung động.



Nhưng cô không hiểu người đàn ông này muốn làm cái gì.

Cố Mãng cười nửa miệng, lấy ra một tấm thẻ đặt trên quầy tính tiền, “Vợ tôi thích chiếc váy cưới đó, tôi lấy nó.”

Không khí dường như bị ngưng đọng trong phút chốc, người nhân viên mở to mắt nhìn cô, Khương Xán cũng có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cố Mãng, anh làm gì………….” Cô kéo kéo tay áo của anh, nhỏ tiếng nhắc nhở, “Chúng ta đã kết hôn xong rồi!”

“Kết hôn xong rồi thì cũng mua một bộ làm kỷ niệm đi.” Cố Mãng điềm tĩnh nói, “Chiếc váy cưới đó là sản phẩm cao cấp của nhà thiết kế, là phải dựa vào cơ thể để đo đạc cho phù hợp. Tiệm các người có người chuyên đo kích cỡ không?”

Người nhân viên lúc này mới phản ứng lại, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, hai bàn tay khép nép cúi đầu cung kính, “Thưa anh, anh thật sự muốn đo sao?”

“Đúng, bây giờ giúp vợ tôi đo kích cỡ đi.”

“Vậy để tôi gọi điện thoại kêu nhà thiết kế đến…….”

“Cô à,” Cố Mãng nhướn mày, “Cô không được sao?”

Vẻ mặt người nhân viên cứng đờ.

“Nếu như không phải là cô đo kích cỡ thì tôi không mua nữa.”

Đứng trước mặt người đàn ông khí chất mạnh mẽ này thì người nhân viên có hơi hoảng loạn, nhưng đơn đặt hàng dạng như thế này số lượng không nhiều, huống hồ cô cũng có nghĩa vụ đo kích cỡ cho khách, liền lấy thước đo đi đến bên cạnh Khương Xán.

“Cô à, để tôi giúp cô…….”

“Đo như vậy thì có thể đo thành chiếc váy sao?” Cố Mãng chế giễu một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, “Kích cỡ của chiếc váy, cô phải quỳ xuống mà đo!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận