Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường - Chương 10: Cắm trại (1)

Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường Chương 10: Cắm trại (1)
" Tới tới tới, Tĩnh Vy, Đông Thành..."

Vừa xuống xe, cô dã vứt bỏ Tiểu Minh cho Thanh Trì rồi chạy tới chỗ của Vy và Thành. Một thân trang phục thoải mái tham gia buổi cắm trại.

" Tới rồi hả? Mày dẫn theo ai thế kia??? Ôi..."

Tĩnh Vy liếc mắt nhìn ra phía chiếc xe mà nhỏ bạn vừa xuống lập tức xuất thần.

Đó không phải là giám đốc công ty mà cô đang thực tập thì còn ai vào đây nữa.

Cư nhiên cô không ngờ tới là Thiên lại dẫn người đó tới tham gia cùng.

Tĩnh Vy hơi run sợ trước boss của mình nên tự giác lùi về đứng sau Thiên, chỉ để ló mỗi cái mặt mà nhìn sếp.

Đông Thành thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng sợ hãi của Tĩnh Vy thì cũng lấy làm lạ đưa mắt ngó ra phía sau cô.

Bắt gặp ngay lúc này là hai khuôn mặt đẹp trai, một đáng yêu, một lạnh lùng.

Nhận thấy sự xuất hiện của hai nhân vật sáng lóa này khiến tất cả sinh viên khoa cô đều đưa mắt tán dương, trầm trồ, ngưỡng mộ.

" Chị gái, chị thấy bạn quên luôn cả đứa em trai cùng anh trai đáng yêu này rồi!!!"

Tiểu Minh nhảy xuống khỏi tay Thanh Trì chạy về phía cô ôm chân mà ai oán tố cáo.

Thanh Trì chỉ lạnh mặt đi đến cạnh cô ôm Tiểu Minh lên, đối mặt với cô là ánh mắt...

Ừm...Chính xác là ghét bỏ.

Trước khi xuống xe, để tránh bại lộ việc cô đã kết hôn cô liền bảo Tiểu Minh đóng vai em trai, còn Thanh Trì sẽ là anh trai của cô.

Vốn dĩ cô đã là hoa khôi trong khoa, được nhiều người chú ý cơ mà cô lại không muốn tin tức mình đã kết hôn lộ ra ngoài. Kết hôn trên danh nghĩa, nói ra, để khoe sao???

Cô mới không tự dưng rước họa vào thân.

"Oa, không ngờ Thiên Thiên cậu có cả một nhà là dàn mỹ nam mỹ nữ đấy!!!"- bạn học A

Bạn học B: " Có thể hay không em trai lại đây hôn hôn chị cái nào !!!"

Bạn học C: " Thiên Thiên mau giới thiệu chúng mình với anh trai đẹp trai kia của cậu đi!!!"

Cả một đám sinh viên nhao nhao chen lấn nhìn một nhà ba người toàn mỹ nam mỹ nữ mà mở lời.

Thiên chỉ biết cười trừ nhìn mọi người. Thanh Trì không khác mọi ngày là bao vẫn an tĩnh đứng đó ôm Tiểu Minh mặc cho thằng bé cọ tới cọ lui nhìn ngó mọi người.

Tiểu Minh kích động cùng hưng phấn cứ toe toét cười.

Không những thế còn cứ trôn mặt vào hõm vai Thanh Trì làm dáng.

Đông Thành hết nhìn đám đông lại nhìn ba thân ảnh hòa hợp đứng đối diện mà cảm thấy khó chịu.

Anh trai? Em trai?

Làm bạn với Thiên gần chục năm rồi sao anh không biết cô có anh trai và em trai chứ.

Rõ ràng cậu đang nghi ngờ mối quan hệ này của họ.

"Anh ta thật sự là anh trai của Thiên sao? Sao mình không nghe Thiên nhắc tới bao giờ vậy?"

Đông Thành nghi ngờ liền đem câu hỏi nhờ Tĩnh Vy giải đáp. Dẫu sao Tĩnh Vy cũng quen và thân với Thiên trước cậu.

"A thật ra thì đúng là vậy. Nhưng mà bảy năm trước anh trai cậu ấy ra nước ngoài lập nghiệp. Chắc là mới về nhà. Đứa bé kia là em trai của anh ấy đó. Gọi một tiếng chị gái là đúng rồi.!"

Liếc nhìn Thiên đang ra ám hiệu với mình, Vy liền bịa bừa một lí do cho qua chuyện, miễn sao che mắt được Đông Thành.

Tất cả đang nhốn nháo vì sự xuất hiện của Thanh Trì và Tiểu Minh thì nhận được chỉ thị của giáo sư yêu cầu mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi.

Đoàn người lần lượt tách ra đi lên xe nhưng vẫn xôn xao bàn tán.

Thanh Trì ôm Tiểu Minh theo sau Thiên lên xe. Đi bên cạnh Thiên còn có Tĩnh Vy và Đông Thành.

Năm người lên xe lần lượt ngồi vào 2 hàng ghế đầu tiên.

Thanh Trì ôm Tiểu Minh ngồi cạnh Thiên. Phía sau là Đông Thành cùng Tĩnh Vy.

Từ lúc bước lên xe tới giờ, Thành vẫn rất khó chịu. Rõ ràng là cậu có thể ngồi cạnh Thiên nhưng mà...

Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Thành, Tĩnh Vy chỉ có thể cười trừ mà nhắn tin cho Thiên. Thiên quay qua liếc Vy.

Thấy cái gật đầu ái ngại của Vy thì Thiên cũng cười.

Cô cũng không biết phải xử lí sao cho phải đây.

Đúng ra có thể thoải mái đi chơi nhưng mà với tình hình của Thành với Thanh Trì cùng Tiểu Minh cô cũng cảm thấy rắc rối.

Quay xuống gọi Đông Thành.

" Thành, Thành, Thành. Cậu có mang nước không? Cho mình xin ụm nào."

" Cậu lại không mang nước theo?"

Thành nghi hoặc nhìn cô. Cậu đang nghĩ là cô giả vờ hay là thật nữa.

" Aiiiii, cậu cũng biết mà, mấy cái đó có khi nào mình mang theo cơ chứ. Chẳng phải mọi lần vẫn có Trạch đại công tử ở đằng sau trải đường cho mình rồi hay sao! Phải không Tĩnh Vy?"

" Đúng đúng đúng thế. Trạch đại công tử đừng nói hôm nay công tử quên rồi nhé!!!"

Tĩnh Vy bên cạnh thêm mắn dặm muối, phụ họa để giảm mỗi nghi ngờ của Thành xuống.

" Hai người các cậu..."

Đông Thành á khẩu. Ngán ngẩm nhìn hai nhỏ bạn.

Cậu biết hai người này mà liên hợp thì cậu chỉ có nước về khóc cha gọi mẹ thôi.

Không thể trêu trọc. Không thể trêu trọc.

Đông Thành kéo balo lấy ra chai nước hoa quả vị anh đào đưa cho Thiên.

Bắt lấy chai nước hoa quả mình yêu thích, Thiên cười tươi nhìn Đông Thành mà nói cảm ơn.

Chỉ có Đông Thành mới chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho cô như vậy.

" Đông Thành, cậu không thể thiên vị như thế được. Thiên có thì mình cũng phải có chứ!!!"

Tĩnh Vy ai oán nhìn Đông Thành.

Từ trước tới nay, Tĩnh Vy cô vẫn không nhận được sự quan tâm của Đông Thành như của Thiên. Cô không để ý nhiều nhưng thi thoảng vẫn lấy ra để trêu trọc Đông Thành và Thiên.

Thanh Trì nghe vậy liền quay sang liếc nhìn Đông Thành và Thiên khiến Thiên chột dạ.

Thiên liền quay đầu khéo léo liếc xéo Tĩnh Vy cảnh cáo. Tĩnh Vy nhận được ánh mắt sát thủ cả Thiên liền che miệng biết ý sẽ không nói lung tung nữa.

" Chị ơi, em cũng muốn uống. Cho em với!!!"

Tiểu Minh nghe thấy Tĩnh Vy nói thế liền quay sang gọi cô.

Cậu bé có thể nhận ra được người bạn nam kia của mẹ cậu thích mẹ cậu. Mà cậu thì không thể để điều ấy sảy ra.

Không thể để anh đẹp trai chu đáo này đào góc tường của ba được.

Mẹ của cậu chỉ thuộc về ba cậu và cậu mà thôi. Người khác muốn đào góc tường nhà cậu, cậu phải chặn lại.

Không thể để những thứ không liên quan uy hiếp đến hạnh phúc gia đình cậu.

Cậu cũng muốn thử xem bạn nam kia của mẹ có thể khiến mẹ ỷ lại như vậy rốt cuộc là như nào.

Thiên nhìn đôi mắt mong chờ của Tiểu Minh liền do dự rồi đưa chai nước qua cho thằng bé.

Lấy được thứ mình cần. Tiểu Minh liền tu thử một ngụm.

Nuốt xuống một ngụm kia. hai mắt Tiểu Minh liền sáng lên.

"Ưm ngon á! Không ngờ người bạn nam kia của mẹ lại có thể pha chế ngon như vậy. Con muốn đổi baba có được không?"

Tiểu Minh uống hết chai nước rồi quay sang nhìn baba mà bụng mặt tức giận.

" Baba người xem, người ta còn biết quan tâm mẹ của con kìa. Người còn cứ thờ ơ như vậy mẹ bị người ta cướp đi thì bảo bối phải tính sao? Ba cứ trưng cái vẻ mặt lạnh lùng ấy ra thể nào mẹ cũng sợ hãi bỏ nhà ra đi đó."

Tiểu Minh thì thầm vào tai Thanh Trì mà cảnh cáo lên án.

Thanh Trì đối diện với khuôn mặt tức giận của con trai liền ngán ngẩm.

Bản hợp đồng còn đó, cô dám để người ta đào góc tường sao?

" Con trai bảo bối, mẹ của con không dám. Trừ phi mẹ của con không cần con nữa."

Nhận thấy vẻ mặt nguy hiểm của ba, Tiểu Minh bĩu môi rồi bò sang lòng Thiên ôm lấy cô mà cọ cọ.

Nó mới không cần người ba lạnh lùng như vậy. Hừ.

"Con trai, con không được nói bừa bậy gì hết nhé! Ngoan ngoãn rồi sau này mẹ dẫn con đi ăn kem nha!"

" Vẫn là mẹ của con tốt nhất. Không như ba suốt ngày chỉ biết lạnh lùng cấm đoán!"

Tiểu Minh thì thầm nói rồi liếc nhìn sang ba mà trừng mắt.

Đối diện với tầm mắt tức giận của Tiểu Minh và ngao ngán của Tiểu Thiên, Thanh Trì cười lạnh quay ra lấy điện thoại nghịch. Anh mới không rảnh so đo với mẹ con nhà nó.

Đông Thành nhìn một nhà ba người cứ đưa mắt liếc xéo nhau mà nghi ngờ.

Đây mà là mối qua hệ bình thường sao??? Rất không bình thường đấy.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, cậu lại không có chứng cớ. Nếu như Thiên thực sự nói dối cậu, cậu cũng không thể làm gì mà.

Cậu vẫn mong lời Thiên nói là thật. Ít ra cho tới lúc này, cậu mong nó là thật.

"Mẹ, mẹ nói xem tối hôm trước muộn như vậy mẹ còn ra ban công đứng?"

Tiểu Minh câu lấy vạt áo của cô đùa nghịch, thuận miệng hỏi thầm một câu.

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng ngồi bên cạnh Thanh Trì vẫn nghe thấy được.

Động tác chơi game của anh cũng dừng lại.

Đang vui vẻ chém hoa quả chợt nghe câu hỏi của thằng nhóc khiến cô giật thót chém luôn vào quả bom kết thúc trò chơi.

Nước mắt lưng tròng nhìn màn hình bị bom nổ đen thui, cô mới cúi xuống nhìn vẻ mặt ngây thơ của thằng bé mà lại không để ý sự khác thường của Thanh Trì.

"Mẹ không ngủ được, ra hóng gió thôi mà!"

Cười một cái thật vui biểu hiện cho Tiểu Minh thấy.

Thanh Trì đưa mắt liếc qua nhìn Thiên.

Khi nãy anh cũng nghe thấy câu hỏi kia của Tiểu Minh, ban đầu không để ý nhưng lại cũng muốn biết lí do.

"Con còn nghe thấy mẹ nói cái gì đó, hình như mẹ ước nguyện...phải không ạ?"

Nghe được câu trả lời kia, thằng bé đương nhiên không nghi ngờ gì nhưng lại chợt nhớ tới gì đó lại thuật miệng hỏi tiếp.

Thiên co giật khóe miệng.

Tối như thế bộ nó không sợ ma hay sao còn trấn tĩnh nghe thấy cô ước nguyện vậy?

Mà tại sao nó lại biết là cô ước nguyện mà không phải ngâm nga hát chứ?

Liệu nó có biết lúc đó cô cũng đã...

"Nhưng mẹ không biết đâu, lúc đó tối quá con sợ ma nên chạy luôn vào phòng. Sau đó lại nhớ ra đó là mẹ nên lại chạy ra nhưng mẹ về phòng mất rồi!"

Tiểu Minh bụng má vẻ tiếc nuối.

Thanh Trì lần nữa nheo mắt nhìn xa xăm.

Vậy mà anh lại không biết cô nửa đêm thức dậy, lại còn chạy ra ban công đứng mà ước nguyện.

Chỉ là anh rất tò mò cô ước điều gì nhỉ???
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận