Vừa mở mắt đập vào mặt cô là khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Tiểu Minh.
Thằng bé đang dùng hết sức lay cô tỉnh dậy.
Cố gắng để bản thân tỉnh táo phán đoán hoàn cảnh rồi mới dụi mắt cho tỉnh ngủ.
Mở to mắt ngước nhìn xung quanh một lượt xem mình đang ở đâu, làm gì.
Tiểu Minh nhìn mặt cô ngơ ngác mà phì cười.
"Mẹ, không lẽ người quên mất người có một đứa bé đáng yêu ngày hôm qua sao?"
Lúc này cô mới ngớ người, lật tung chăn mà ngồi dậy.
Phải rồi, hôm qua cô mới kết hôn xong mà quên mất.
Mọi hôm ở nhà đều có anh trai đánh thức mà hôm nay...
"Chết rồi muộn a... Tiểu Minh ra ngoài đi mẹ gấp lắm rồi. Tại sao lại quên mất chứ!"
Cô cuống cuồng xuống giường chạy nhanh vào nhà tắm.
Hôm nay khoa của cô tổ chức buổi gặp mặt với các luật sư hàng đầu trong nước. Nếu mà đến muộn để mất hình tượng ban đầu thì sau này công việc của cô càng khó khăn hơn rồi.
Hôm qua còn nhớ vậy mà lại quên béng mất ngủ đến không còn biết trời ơi đất hỡi gì hết.
Đúng là ngang heo mà!
Thay xong quần áo, khoác vội cái cặp lao xuống nhà, không kịp cầm theo đồ ăn sáng, cứ thế lao ra đường.
"Mẹ, khoa con nay có việc không thể đưa Tiểu Minh đi học được. Hôm nay mẹ đưa thằng bé đi giúp con. Hôm sau con sẽ đảm nhận việc này. Con sắp muộn rồi cả nhà ăn sáng đi nhé." - Nói rồi chạy luôn ra khỏi nhà. Vừa chạy vừa gọi taxi.
"Thiên, không cần gọi đâu để Tiểu Trì đưa con đi!"
Mẹ cô nói xong cũng liền đẩy Thanh Trì ra. Thấy anh có vẻ bất mãn thì cũng trừng mắt cảnh cáo ý rằng 'con thử từ chối cho mẹ xem'
"A.. dạ. Vậy con đi."
Mặc dù không muốn nhưng bây giờ gọi xe cũng không kịp. Cô đành mở cửa xe leo lên.
"Con chào mẹ. Lúc về mẹ nhớ đón con nha mẹ"
Tiểu Minh vẫy tay chào cô, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Cô ra dấu hiệu đồng ý với thằng nhóc khiến nó vui vẻ gấp bội.
Trên xe không khí khá căng thẳng.
Hai người không ai nói với ai câu nào cả cứ duy trì bầu không khí nặng nề kia. Cô đang vội nên không chú ý nhiều còn anh thì thấy khó chịu khi bị mẹ ép buộc lái xe đưa cô học.
Vừa tới nơi, một câu cảm ơn cô cũng không cho anh mà chạy thẳng vào cổng trường.
Đông Thành và Tĩnh Vy đã đang sốt ruột đợi cô ở cổng.
Cũng may là chưa muộn.
Thiên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
"Mày làm gì mà bây giờ mới tới. Tao không hiểu sao lại có con bạn ngủ nướng như mày chứ."
Tĩnh Vy nhìn nó thở dốc mà cảm thán.
Vy không lạ khi thấy bộ dáng này của cô.
Đơn giản vì sáng nào cũng bắt gặp rồi. Cô là kẻ luôn luôn chạy hộc mặt tới trường mà.
"Nước nè, cậu bình tĩnh lại đi." - Chỉ có Đông Thành là hiểu cô.
Sáng nào trên tay anh cũng cầm chai nước đợi cô. Ai bảo đi học muộn là thói quen của ai kia cơ chứ.
"Vẫn là Trạch thiếu hiểu tớ. Mau đi vào thôi kẻo muộn"
Cô cầm chai nước tu ừng ực rồi lôi kéo Đông Thành và Tĩnh Vy vào trong.
Nếu không vì tối qua cô cãi nhau một trận với Thanh Trì thì tâm trạng hôm nay cũng không đến nỗi như vậy.
Cũng may là Tiểu Minh tối qua không hỏi gì nhiều nếu không cô cũng chẳng biết phải đối mặt với nó ra sao nữa.
Có ai như cô vừa mới kết hôn lúc sáng, đến chiều đã gặp phải hợp đồng hôn nhân, sau đó tới tối liền cãi nhau luôn rồi.
Hôn nhân như vậy...duy trì được bao lâu chứ?
Đông Thành đi vào nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn chiếc xe vừa đưa cô đến trường. Cậu cũng không ngốc đến nỗi coi chiếc xe đó là taxi đi. Có ai mà lấy chiếc xe mấy tỷ đó đi làm taxi chứ.
Nếu không phải thiếu não thì chắc chính là kẻ phá gia chi tử rồi.
Muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt không muốn nói đến của cô cậu lại im lặng.
Bên đường, Thanh Trì nhìn theo bóng dáng ba người dần khuất mới lái xe rời đi.
---------------------------------------------
"Thiên, để mình đưa cậu về!"
Sau khi thấy Tĩnh Vy được ba đón đi rồi chỉ còn lại cô và Đông Thành trước cổng.
Mọi lần vẫn là cậu đưa Thiên về nên lần này cậu nói thế cũng không có gì lạ cả, chỉ là lần này trong lòng cậu nhiều hơn
một thắc mắc mà thôi.
Thiên nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình.
Cơ bản là không cùng con đường kia với Đông Thành nữa nhưng lại sợ việc mình kết hôn lộ ra ngoài. Xong lại không tiện từ chối lời đề nghị của cậu nên lại theo lẽ thường trèo chiếc xe đạp để cậu đưa cô về nhà mẹ đẻ.
Cùng lắm đợi cậu đi rồi cô bắt xe về nhà chồng cũng được. Nhiều hơn một đoạn đường thôi.
Dọc đường đi hôm nay ai cũng yên lặng.
Trong lòng Đông Thành có rất nhiều cái muốn hỏi Thiên nhưng lại không dám hỏi.
Riêng Thiên thì nghĩ xem nên nói với cậu như nào về sự việc mấy hôm nay của mình.
Là bạn thân bao nhiêu năm với nhau, cô không thể lại lừa dối cậu được. Tâm trạng cả hai cứ như thế cho đến khi về tới nhà.
Sau khi đợi chiếc xe của Đông Thành khuất hẳn, cô mới gọi điện cho taxi tới đón mình qua trường Tiểu Minh để đón thằng nhóc.
Cô đã hứa với nó là sẽ đón nó sau khi tan học rồi.
Tới trường lúc này vẫn chưa tan tầm. Rất nhiều các bậc phụ huynh cũng đang đợi đón con nhà mình về.
Tìm một góc tránh nắng nhưng đủ tầm nhìn để tìm bóng dáng Tiểu Minh, cô mới an tâm đứng đợi.
Tầm hai mươi phút sau, chiếc cổng từ từ mở ra. Trong đám học sinh ùa ra rất nhanh, Thiên đã thấy Tiểu Minh khoác cái cặp to kềnh đang dáo dác tìm người trong đám phụ huynh.
Không để thằng bé đợi lâu cô liền đứng dậy vẫy tay gọi thằng bé rồi tiến đến lấy xuống cái cặp nặng kia.
"Mẹ, người quả nhiên đến. Tới chúng ta về nhà. Con nhớ mẹ muốn chết á. Nhớ tới nỗi chỉ muốn trèo cổng đi tìm mẹ thôi!" Thằng bé phấn khích nắm tay cô lôi kéo ra về.
"Đi mẹ mua kem cho con. Nay đi học vất vả rồi!"
"Mẹ, mẹ tốt nhất."
Nghe thấy cô nói thế Tiểu Minh đã vui mừng nhảy cẫng lên.
Cảm giác có mẹ thật là hạnh phúc đối với đứa bé chưa từng được nhận được tình yêu thương của mẹ như Tiểu Minh.
Cậu bé từng khao khát được gọi một tiếng mẹ ơi nhưng năm năm đầu đời cậu lại không thấy được bóng dáng của một người mẹ.
Hơn hết chữ mẹ trong nhà cậu lại rất kiêng kị đối với ba.
Nhưng bây giờ cậu có thể gọi tiếng mẹ cả ngày mà không chán. Muốn có được tình thương từ mẹ mà mấy năm qua cậu chưa bao giờ được nếm trải.
Không phải mẹ ruột nhưng ít ra cũng là người quan tâm cậu như một người mẹ thực sự.
Như vậy cậu nhóc cũng vui sướng lắm rồi.
Cả ngày nay tới lớp, cậu cũng đã dũng cảm mà hét lớn với tụi bạn đã từng trêu đùa cậu không có mẹ rằng:
"Cậu cũng có mẹ, hơn nữa lại là một người hết sức xinh đẹp."
Nói đến xinh đẹp đương nhiên Thiên rất xinh đẹp. Nếu không chức hoa khôi của khoa của cô cũng chỉ là hão huyền thôi sao?
Không chỉ xinh đẹp, cô còn hết sức vui tính nữa.
Chỉ là tính cách hơi ngông cuồng, lại thường xuyên gây chuyện.
Vừa kiêm chức hoa khôi, Thiên còn kiêm luôn trùm gây sự của khoa Luật nữa.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc mỗi người một ly kem súc ăn đến phi thường vui vẻ.
Người ngoài nhìn vào còn nghĩ đó chỉ là hai chị em nhưng khi nghe tiếng đứa bé kia gọi "Mẹ" thì ai đấy cũng ngỡ ngàng cười trừ.
Nhìn cô thật sự không giống mẹ của đứa bé chút nào.
Cô còn rất trẻ.
Mọi người xung quanh chắc chắn sẽ nghĩ rằng là cô lầm đường lỡ bước mới có con khi tuổi còn như này.
Cô cũng bất lực.
Sau khi dẫn Tiểu Minh đi ăn kem, cả hai mẹ con cô mới bắt xe về nhà.
Suốt cả dọc đường Tiểu Minh cứ líu lo không ngừng.
Mọi tâm trạng cứ như vậy mà bộc bạch hết ra ngoài khiến ai nhìn cũng cảm thấy đó là một cậu bé đáng yêu.
"Về tới nhà không được kể với nội là mẹ cho con đi ăn kem nhé. Nếu không cả hai bị đánh đòn là lần sau không được đi nữa đâu!"
Trước khi vào nhà cô cẩn thận dặn dò con trai.
Cô hiểu rằng mẹ và chồng cô luôn cấm đoán thằng bé ăn đồ lung tung bên ngoài. Vì thế nên mấy chuyện như này tuyệt đối phải giữ kín.
"Con sẽ giữ bí mật. Chỉ hai mẹ con mình biết thôi!"
Tiểu Minh toe toét cười.
Thằng bé cũng không muốn bị la đâu.
Nó còn muốn lần sau được đi tiếp nên đương nhiên phải giữ bí mật rồi.
"Ngoan! Chiều nay mẹ có trò này vui cực. Chiều nay mẹ dạy con chơi!" - Cô hài lòng xoa đầu Tiểu Minh.
"Mẹ là tuyệt nhất mà."
Nhìn hai thân ảnh cười vui vẻ kia mà bà Lâm cũng vui theo.
Tiểu Minh từ hôm qua đến nay làm gì cũng vui vẻ khiến bà thấy quyết định của mình là sáng suốt. Chỉ mong Thanh Trì
thay đổi cảm xúc mà mở lòng với Tiểu Thiên là bà cũng mãn nguyện lắm rồi.
Giá như mà cuộc sống cứ như này thì thật tuyệt biết bao.
Căn nhà cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa rồi!
Tan tầm về nhà, Thanh Trì chẳng nói câu nào, cởi giày liền đi thẳng lên thư phòng.
Lúc đi ngang qua người cô cũng làm như không thấy.
Coi cô là không khí???
Đương nhiên là vậy rồi!
Có vợ chồng nào mới hôm qua còn cãi nhau, hôm nay đã nhìn mặt nhau đâu.
Mà trường hợp của cô lại rơi vào trường hợp đặc biệt trên cả đặc biệt nữa chứ.
Cuộc hôn nhân này tuy không có hại nhưng Thiên đương nhiên không thấy thoải mái. Mọi việc làm của cô bây giờ đều phải chú ý tới Tiểu Minh.
Vậy mới nói làm mẹ thật khó. Làm cái gì cũng phải để ý trước con mắt giám sát của mẹ chồng.
Nói thật ra thì đúng là cô đã không còn tự do như trước nữa.
Thiên cũng muốn biết cuộc sống như này sẽ duy trì bao lâu nữa đây.