Hố người mà...
Trước khi lên xe hoa rời nhà, Thiên mới hiểu được cái cảm giác như thế nào là rời xa bố mẹ theo chồng về về nơi khác. Hết nhìn ba rồi nhìn mẹ, Thiên bỗng òa khóc ngồi xuống ôm chặt chân của mẹ mà gào.
"Huhu mẹ ơi, con không lấy chồng đâu, con muốn ở bên mẹ cơ, con gái nhớ nhà thì làm sao bây giờ. Nhỡ đâu con thức khuya mẹ đâu có pha sữa cho con nữa. Lúc mẹ ốm lấy ai chăm sóc cho mẹ như con mẹ ơi... huhu con không đi đâu.."
Bà Trịnh cũng sụt sùi lau nước mắt, bà cũng không muốn xa đứa con gái bé bỏng này. Mặc dù Thiên là đứa hay quậy phá nhưng lại biết chừng mực luôn lễ phép với ba mẹ.
Hầu như gây chuyện cũng không dám để ba mẹ lo lắng mà đi kiếm anh trai giải quyết mặc dù lần nào cũng là bà đứng ra. Nhưng hơn hết bà hiểu, con gái lớn dù gì cũng phải gả, đây là chuyện sớm muộn.
"Con gái ngoan, chúng ta còn có thời gian gặp lại mà. Quãng đường giữa hai nhà cũng không phải là xa, chỉ một chuyến xe là có thể gặp nhau rồi. Con xem nếu ba mẹ có ốm thì anh trai con còn ở đây để làm gì? Vả lại chồng con còn đó chả nhẽ nó không chăm sóc cho con được sao? Ngoan đứng dậy đi, mặt mũi tèm lem hết rồi. Chẳng phải hình tượng của con quan trọng lắm sao? Bây giờ ngay cả hình tượng cũng vứt à?" -Không đành lòng nhưng bà cũng nhẹ nhàng khuyên bảo con gái.
Bà cũng đâu nỡ đâu, cũng muốn đem con gái về nhà, giấu đi nhưng bà đâu được làm thế.
Đứng bên cạnh nhìn bà khóc, bố Thiên cũng rơm rớm nước mắt vỗ vai an ủi vợ.
Đứa con gái ông thương nhất cũng đi lấy chồng rồi. Sau này sẽ chẳng có ai uống rượu với ông nữa.
Nghĩ thôi cũng đau lòng.
"Em cứ yên tâm về nhà chồng đi. Bố mẹ còn có anh lo mà. Em yên tâm, chắc chắn có anh ở đây bố mẹ sẽ không bị làm sao đâu." - Đăng nhìn em gái khóc mà cũng thương. Rõ ràng lần này là cảm xúc thật của nhỏ không phải dàn dựng. Cũng may là chưa gào lên như lợn bị thọc tiết.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ.. anh ngoại trừ đi làm ra có mấy khi ở nhà. Chẳng phải hôm nào nhà có việc anh mới thèm ở nhà sao? Bây giờ còn ai ủi người ta... mặt anh dày lắm á!" - Nghe anh trai nói vậy, nhỏ liền bật dậy lau nước mắt, bật lại chế độ cạnh khóe đối phương.
Vậy mà không có cách nào phản bác!
"Vợ yêu, em yên tâm đi. Chỉ cần em thích thì lúc nào muốn về cũng được. Anh đây sẽ dành tâm huyết để đưa em về với gia đình." - Thanh Trì ghé sát vào tai Thiên nói nhỏ. Giọng tràn ngập khiêu khích.
Thiên ngớ người nhìn Thanh Trì mà không làm gì được. Một nỗi sợ hãi nhen nhóm trong lòng. Mọi chuyện cô làm cư nhiên vậy mà đối với hắn chẳng là gì cả. Hắn cư nhiên áp đi sự mạnh mẽ của cô. Quá ác độc.
Chờ xem cô xử hắn thế nào.
Kết thúc màn ly biệt, cuối cùng cô vẫn phải lên xe hoa về nhà chồng. Nhìn xem cuộc sống tiêu diêu tự tại nay còn đâu chứ.
Một thời oanh liệt nay còn đâu???
* * *
Kết thúc các nghi lễ ở nhà trai cuối cùng cô cũng được về phòng nghỉ ngơi. Bước vào căn phòng mà người ta gọi là phòng tân hôn cô chợt ngớ người.. Đây cũng được gọi là phòng tân hôn sao?
Rõ ràng là không coi cô ra gì mà. Nhìn xem cả căn phòng đến một chút trang trí cũng không có, có khác gì phòng ngủ của cô đâu chứ, thậm chí là không bằng phòng của cô.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, một chiếc bàn làm việc và một kệ tủ nhỏ nhắn cạnh đầu giường.
Không hoa, không rượu, không ảnh cưới, không trải tim...không có gì cả.
Nói không tủi thân thực sự không phải.
Đây cũng là lần đầu tiên cô kết hôn mà. Về tới đây rồi sao cảm giác bản thân giống kẻ phá hoại tình cảm người khác như vậy.
Mặc dù thấy rõ ràng ý tứ chủ nhân căn phòng này cũng không để cô vào mắt nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm làm gì nữa. Hai người cũng đâu có tình cảm, hành xử như vậy chắc cũng là lẽ thường thôi.
Cô có thể hiểu.../ vẻ mặt cảm thông /
Nhìn cả căn phòng chỉ có cái máy tính kia là nghịch được. Hành lí của cô thì chưa được đưa tới nên chiếc máy tính kia là vật giết thời gian duy nhất bây giờ.
Không nghĩ nhiều liền cứ thế mặc bộ váy cưới to kềnh ngồi chơi trò chơi. Không thể để niềm vui của bản thân bị mọi việc ảnh hưởng. Cứ thế đắm chìm vào thế giới trò chơi mà không để ý trong phòng từ lúc nào đã xuất hiện nhiều thêm một người nữa.
"Không ai nhắc nhở cô rằng không được tự tiện động vào đồ của người khác khi không có sự cho phép sao?" - Thanh Trì khôi phục bộ dáng lạnh lùng, nói mà ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Thiên giật mình. Cái ghế nhỏ bé không thể chứa được cả bô đồ to kềnh này cư nhiên lung lay đổ luôn xuống nhà.
"A ui cái lưng của mình..." - Ngước nhìn kẻ gây chuyện trong lòng cô lại dâng lên nỗi hận.
Nghe câu nói của hắn cùng cái thái độ kia của hắn xem. Đậm chất khinh thường cô mà.
"Lần sau không có sự cho phép của tôi thì đừng có tùy tiện sờ lung tung vào mọi thứ trong căn phòng này. Nếu mọi thứ bị xê dịch cô đừng trách tôi. Còn không đi thay đồ đi. Cô có biết cô mặc bộ váy này nhìn ngứa mắt lắm đấy biết không?"
"Ngứa thì anh đừng nhìn nữa. Anh khinh thường ai chứ? Làm như mọi thứ anh có chỉ mình anh có không bằng." - Nhận rõ thái độ kia của hắn. Rõ ràng không cho cô mặt mũi thì tại sao cô phải cho hắn mặt mũi.
Cô lại không ngốc nhận thua thiệt về bản thân. Xách bộ váy cưới vào nhà tắm thay đồ. Trước khi cánh cửa kia khép lại còn không quên tặng kẻ ngoài kia cái hừ lạnh.
Thanh Trì nhìn bóng người con gái kia khuất sau cánh cửa, thở hắt một cái, đưa tay lên nới lỏng caravat đem máy tính cất đi. Anh không có hứng thú với cuộc hôn nhân này. Nếu không phải Tiểu Minh một mực đòi cô trở thành mẹ nó thì anh cũng không ép mình tái hôn.
Một lần với anh là quá đủ rồi!
* * *
Bước ra khỏi phòng tắm, khoác trên người bộ pijama màu hồng đáng yêu, vừa lau tóc vừa lục tìm khăn tắm trong vali. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hoa oải hương dịu nhẹ. Căn phòng từ sau khi Khương Loan chết đã không còn thấy mùi hương của phụ nữ. Lần này vô tình xuất hiện không khỏi khiến anh liếc mắt nhìn. Bây giờ anh mới để ý cô rất xinh đẹp chứ không phải chỉ dựa vào lớp trang điểm kia. Nhìn người đàn ông ngồi cạnh chiếc bàn kia cứ nhìn cô nhưng cô cũng không thèm để ý.
"Háo sắc!"
"Khụ, khụ, khụ,...Nếu xong rồi tôi có việc muốn nói với cô!" - Sặc nước bọt sau câu nói của Thiên liền đưa suy nghĩ của Thanh Trì quay lại vấn đề chính.
"Mời anh nói. Tôi lại không cản. Tự do phát huy." - Thát độ dửng dưng. Cô mới thèm mà quan tâm việc mà anh ta nhắc tới.
Nghe câu nói rõ ràng của cô khiến tâm trạng của anh được kéo về. Tiến tới phía giường ném tờ giấy lên giường cạnh cô.
"HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN" - hết nhìn tờ giấy lại nhìn người đàn ông đối diện. Ánh mắt khá phức tạp.
"Vốn dĩ hai chúng ta không có tình cảm. Đến với nhau cũng vì có mục đích cả. Mục đích của tôi chỉ là để cho Tiểu Minh có mẹ. Nếu thằng bé chọn cô tôi cũng không còn cách nào khác. Còn cô, tôi không biết mục đích cô đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng cô yên tâm. Cô muốn cái gì đều có thể nói với tôi. Chỉ cần tôi làm được tôi sẽ làm. Nhưng điều kiện kiên quyết chính là cô phải làm tròn bổn phận của một người mẹ. Còn nếu không làm được tôi chỉ còn cách mời cô ra khỏi nhà tôi. Cuộc hôn nhân cũng có thể kết thúc nếu cô tìm được người cô yêu đích thực. Chỉ cần cô có tôi sẽ lập tức kí vào đơn li dị để cô đi theo tình yêu của mình. Còn Tiểu Minh chắc chắn nó sẽ hiểu."
"Hóa ra trong mắt anh tôi tầm thường như vậy? Tôi thực dụng như vậy? Xin hỏi anh có cái gì mà khiến tôi phải cưới. Nếu không vì bị ba mẹ tẩy não, vì thương cho cảnh mất mẹ của Tiểu Minh, anh nghĩ tôi có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân với người mà mình không quen biết sao. Tôi cũng có tình cảm của một con người. Anh không có có quyền chà đạp lên nhân phẩm và danh dự của tôi. Anh có địa vị có tiền tài nhưng xin lỗi trong mắt tôi mấy cái đó chẳng là gì cả. Còn về tình yêu của tôi, anh yên tâm, chỉ cần tìm được tôi cũng tự biết bỏ và đi theo tình yêu của tôi. Tôi không dại khi ở bên một người mà mình không yêu."
Hắn lập bản hợp đồng này rõ ràng là khinh thường cô. Nhà cô không phải giàu nhưng cũng là nhà khá giả trong thành phố. Hắn vậy mà coi cô lấy hắn vì vật chất. Mấy thứ đó cô mới không quan tâm.
"Coi như là thế đi. Cô bây giờ chắc chắn không cần gì từ tôi chứ. Bất cứ khi nào cần đều có thể tìm tôi. Mọi điều kiện của cô chỉ cần không quá đáng tôi đều sẽ áp dụng." - Hắn thu lại bản hợp đồng rồi quẳng vào ngăn kéo chiếc tủ ở đầu giường.
"Là anh nói. Tôi không đòi hỏi gì nhiều. Mỗi tháng chỉ cần anh chuyển khoản cho tôi 10 triệu tiền mặt là được." - Nói dứt cô liền đẩy cửa phòng ra ngoài. Khép lại cánh cửa kia nước mắt cô mới bắt đầu tuôn rơi. Cô không cần nhưng cô đòi cho bõ ghét. Nếu đã nghĩ cô là con người như vậy thì cứ như vậy đi. Cô việc quái gì mà phải giải thích.
Hắn nhìn theo cô cười trào phúng. Tất cả tồn tại chẳng phải cũng vì hai chữ 'vật chất' kia thôi sao.
Trong mắt anh cô cũng không ngoại lệ. Đều là vì tiền tài mà tiến vào căn nhà này.
Phụ nữ đúng là thứ không thể đặt chọn niềm tin được.
Sai một lần không có nghĩ sẽ vấp lại lần thứ hai.
Đạo lí này, anh vẫn còn hiểu.