Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường - Chương 2: Chụp ảnh cưới.

Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường Chương 2: Chụp ảnh cưới.
Vừa mới sáng sớm, Thiên đã vội vàng lao từ trên tầng xuống dưới nhà. Nhanh tay nhanh mắt lấy hai cái bánh và hộp sữa rồi chạy biến ra cổng. Ngày nào cũng muộn, thật không biết đến bao giờ cô mới bỏ được cái thói quen ngủ sớm thức muộn này đi nữa. Sáng nào cũng dậy muộn xong rồi lại vù vù mà lao khỏi nhà.

Ngày hôm nay khoa cô cũng tổ chức buổi ngoại khóa, vì thế mà không thể đến muộn được. Vậy mà.. cô lại muộn lần nữa. Thật không thể chấp nhận!

"Mẹ.. hôn lễ này vẫn diễn ra sao?" - Đăng ôm cốc sữa vừa uống vừa nói. Không phải anh không hiểu mà thật sự thì anh cũng không nỡ. Anh rất yêu quý em gái mình, cũng muốn nó hạnh phúc. Anh biết rằng nó rất cố chấp, cũng hiểu rằng Trạch Vũ rất quan trọng với nó. Ép nó tham gia hôn lễ này, khác gì bảo nó từ bỏ hi vọng chữa khỏi đôi mắt như trước kia chứ.

"Con phải hiểu, Thiên.. con bé này sẽ không từ bỏ. Mẹ cũng muốn nó hạnh phúc nhưng không phải theo cái cách mà hai đứa đã làm. Mẹ đã quyết rồi. Con liệu mà thu xếp cho ổn thỏa. Nếu để con bé gây ra chuyện gì lớn, thì con cứ vậy mà gánh!" - bà nói. Mặc dù biết việc mình làm là không công bằng cho con gái, nhưng bà đã buông lỏng cho nó 9 năm rồi. Chuyện này nếu còn tiếp diễn thì bà không chắc mình sẽ phải đối mặt ra sao nữa. Chi bằng cứ ép nó kết hôn, rồi sẽ có ngày nó từ bỏ mà sống cuộc sống này.

* * *

Giảng đường đông nghịt người. Mặc dù đây là buổi ngoại khóa của khoa cô nhưng hôm nay có một vị khách mời rất đặc biệt tới tham dự. Vị khách đó nghe nói rất đẹp trai, phong độ lại vô cùng nổi tiếng. Vì thế không ít người của khoa khác cũng tới tham dự. Ai cũng đến sớm để dành cho mình chỗ ngồi tốt nhất, vậy mà chỉ vì cái thói quen xấu kia của cô mà bây giờ chen chúc giữa biển người mà tìm bóng dáng của Đông Thành và Tĩnh Vy.

Đang loay hoay tìm người thì chợt bị kéo bởi một lực khiến cô lung lay ngã về phía sau. Đợi bản thân đứng vững lại thì nhận ra tay mình đã được Đông Thành giữ chặt rồi.

"Mình còn đang lo không tìm được cậu! Tĩnh Vy đâu rồi?" - Thiên cười hì hì hỏi. Lần nào cũng thế. Chỉ cần cô cần thì Đông Thành luôn là người đầu tiên xuất hiện nắm lấy tay cô. Lần nào cũng vậy, nó đã trở thành một thói quen rồi.

"Ngày nào cũng thế cả. Cậu thật không khiến người khác bớt lo mà. Nắm chặt tay mình kẻo lạc!" - Nói rồi cậu kéo tay cô, chen chúc giữa biển người đi về giữa hội trường. Tĩnh Vy đã ngồi đó ngắm mấy chàng đẹp trai của khoa khác rồi. Thật sự cô không nghĩ con nhỏ bạn này có thể vứt bỏ bạn bè mà đi ngắm trai. Mặc dù là lần nào cũng thế. Cô quen rồi!

Vừa đặt mông ngồi xuống, Thiên đã vung tay đập một nhát vào đầu nhỏ bạn. Vì cái tội hám trai bảo mãi vẫn không bỏ. Tức á!

Thiếu điều văng tục. Tĩnh Vy quay sang lườm một cái rõ sắc. Lần nào cũng vậy, gặp nhau là chào nhau bằng cái đánh. Không lần nào yên bình chào nhau cho tử tế gì cả. Đông Thành nhìn mà chỉ biết ngán ngẩm. Cậu cũng quen với cảnh tượng này rồi.

Hai người này mà yên bình chào nhau thì cậu cũng không cần phải bù đầu mà can ngăn mỗi khi sắp sửa đánh nhau đâu. Thật không hiểu vì sao mà lại có thể làm bạn thân của nhau mười mấy năm liền!

Cậu quen Thiên sau Tĩnh Vy một năm. Kể ra thì cũng rất trùng hợp.

Hôm đó, trên đường đi học về, chẳng may cô bị giật mất cái túi. Nhìn thì xinh xắn vậy thôi chứ cô cũng không phải dạng vừa đâu. Với tính cách của mình, không cần do dự liền xách dép đuổi theo kẻ giật túi. Lúc băng qua đường không để ý nên bị chiếc xe gạt phải ngã sõng soài trên mặt đất. Cũng may là không bị xây xước gì nặng chỉ là chân bị trẹo nên đã sưng lên.

Đã bị thương lại còn bị bác tài xế xuống xe quạt cho một trận liền tủi thân mà rơi nước mắt. Ôm cái chân đứng dậy cà nhắc đi về lề đường. Với cái chân bị đau nên vừa đứng dậy đã suýt nữa bị ngã. Vừa lúc đấy thì được một người con trai đỡ lấy. Chỉ là cô không ngờ người đỡ cô lại chính là bạn cùng trường nhưng khác lớp của cô.

Sau này chẳng biết vô tình hay cố ý mà đi tới đâu hai người cũng sẽ chạm mặt nhau mà toàn trong những tình huống trớ trêu. Nào là trốn học bị bắt gặp, bị phạt vì gây gổ với các bạn.. các kiểu đều do người bạn ấy tố cáo với giáo viên. Những tình huống đó cũng không bao lâu khi mà những lần sau nữa đều là người bạn ấy đứng ra gánh cùng cô. Cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc là do đâu nữa.

Sau dần hai người trở thành bạn thân của nhau. Mặc dù quậy phá nhưng thành tích lại không đi xuống tý nào khiến bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. Từ lâu trong trường học cũng đã đồn lên mối quan hệ của hai người. Mọi người đều nói rằng hai người là một đôi nhưng chỉ có Tĩnh Vy mới biết mối quan hệ này chỉ dừng ở hai chữ "bạn bè" mà thôi.

Mặc kệ bên ngoài đồn ra sao nhưng người trong cuộc cũng chẳng thèm lên tiếng phản bác nên tin đồn cứ thế lan truyền. Khi lên đại học, cũng rất tình cờ khi cả hai cùng chọn một ngành, lại cùng khoa nên tin đồn từ trường trung học theo bọn họ lên tới tận đại học khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Cô không để tâm người khác nói gì nên cũng lười phản bác, còn Đông Thành.. mặc dù muốn mối quan hệ của hai người có thể tới bước kia nhưng lại không thể. Rất nhiều lần, dù vô tình hay cố ý nhưng cậu cũng nhận ra trong mắt của Thiên, cậu chỉ có thể là một người bạn không hơn không kém.

Biết là vậy nhưng cậu vẫn cố chấp theo đuổi, tiếp tục bên cạnh cô chỉ mong cô có thể thay đổi mà để mắt đến cậu.

* * *

Đứng trên giảng đường lúc này là Triều Hoài Thanh, một luật sư nổi tiếng trong nước lẫn quốc tế. Nhà trường đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mời vị luật sư này về đủ biết vị này nổi tiếng thế nào rồi.

Kết thúc buổi ngoại khóa, Thiên liền kéo Đông Thành và Tĩnh Vy đi ăn kem. Ba người cứ thế vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống.

Vui là thế nhưng Tĩnh Vy có thể nhìn ra hôm nay Thiên đầy tâm trạng. Chỉ là cô không muốn vạch trần nó trước mặt Đông Thành mà thôi. Mặc dù thân nhưng cô và Thiên đều không cho Thành biết về chuyện riêng tư của cô. Không phải là không tin tưởng mà theo lời của Tĩnh Vy cô nói thì chính là sẽ khiến cho Đông Thành buồn.

Sau khi đợi Đông Thành đi khuất rồi lúc này Thiên mới bắt đầu đem chuyện kể cho Tĩnh Vy nghe.

"Cái gì? Kết hôn? Đùa sao?"- Tĩnh Vy ngớ người lặp lại. Cô không ngờ Thiên sẽ kết hôn.

"Đùa làm gì. Ba mẹ tao quyết rồi, tao chỉ có nước tuân theo. Không biết làm sao để đào hôn đây!" - Thở dài thườn thượt. Chiều nay cô đã phải đi thử váy cưới rồi. Số cô thật là đau khổ mà!

~~~Khóc một dòng sông~~~

"Thật ra thì kết hôn cũng tốt. Việc mày theo đuổi chín năm nay cũng có thể ngừng được rồi. Đã không có kết quả thì tại sao phải cứ hi vọng. Mày phải tự biết tìm hạnh phúc cho bản thân chứ." - Kết hôn không phải không tốt. Chỉ cần có thể khiến nó hạnh phúc thì Tĩnh Vy cô cũng vui. Nhìn đứa bạn suốt ngày lao đầu vào tìm kiếm thứ mà mãi mãi không có được cô cũng đau lòng.

* * *

"Tiểu Trì, để em phải đợi lâu rồi. Tại anh có chút việc nên đưa Thiên tới hơi muộn. Em thông cảm nhé!" - Đăng kéo chặt tay Thiên tránh để cô chạy mất. Phải biết rằng anh đã phải dùng hết sức mới lôi kéo đứa em gái mình đến đây đấy.

"Không sao. Lần đầu gặp?"

"Lần đầu gặp! Chào!" -Thiên nói, bắt chước y hệt cái giọng điệu lạnh lùng của Thanh Trì.

"Con bé này..." -Đăng huých tay cô- "Được rồi chúng ta mau vào đi, Công việc hôm nay cũng khá bận."

"Công ty có cuộc họp lúc 15 giờ 30. Mong cô nhanh lên. Tôi rất bận" - Thanh Trì ngó đồng hồ.

"Ahihi, ngươi tưởng ông đây rảnh chắc, nếu không vì bị ép ông đây thà đi ngắm trai cùng bạn còn hơn".. Hừ- cô trừng mắt rồi đi vào

"Hahaha, em thông cảm tính khí con bé hơi bốc đồng" - Đăng chỉ biết cười trừ.

Vì không có hứng thú với cuộc hôn nhân này nên cả hai đều chọn bừa 1 bộ trang phục cho đúng tiêu chuẩn cô dâu-chú rể

Vác trên người bộ váy cưới vừa to vừa nặng lại còn gồng mình nở nụ cười thật tươi mà trong lòng đã gào thét. Ước mơ của cô là được khoác trên mình bộ váy cưới được cùng sánh vai với Trạch Vũ, được cùng anh trở thành vợ chồng nhưng bây giờ thì sao? Kết hôn với một kẻ đã từng có vợ lại còn không biết hắn ta như nào. Thiệt thòi, quá là thiệt thói đi.

~~~~khóc một dòng sông~~~

"Cô dâu cô nhích lại gần chú rể một chút, chú rể anh vòng tay qua eo cô dâu đi, môi gần nhau một chút, cười thẹn thùng đi cô dâu, không thể cứng nhắc như vậy. Chú rể anh ôm eo ôm eo ôm eo.." - thợ chụp ảnh tức giận.

Mặt cả hai méo xệch khi nghe thợ chụp ảnh nói.'Cần thiết sao? Nụ cười của bổn cô nương, nụ hôn của bản cô nương dễ trao như vậy sao?'Nghĩ đến đó cô lại ngẩng mặt trừng tên bên cạnh. Không ngờ là hắn ta cũng đang cúi xuống nhìn cô với đôi mắt lạnh và sắc khiến cô rùng mình. Một ánh mắt thôi mà có cần sắc thế không.. hừ! Tức chết cô rồi.

"Tôi cấm anh chạm vào eo tôi đấy.. tránh xa ra chút, môi gần hơn cái gì, đổi tư thế" - câu trước là nói nhỏ với Thanh Trì câu sau là tức giận với thợ chụp ảnh.

"Bà cô ơi, hai người chụp ảnh cưới mà còn nhiều chuyện thế hả. Tôi kinh nghiệm mấy mươi năm còn đến phiên cô ý kiến sao?" - thợ chụp ảnh cũng bất lực.

Cô định quay ra hậm hực lại thì bị một lực kéo bất ngờ rồi lọt vào lồng ngực rắn chắc, vừa ngửa cổ lên thì cảm giác được sự ấm nóng trên môi mình.

"Ôi, nụ hôn đầu của mình..." - cô trợn tròn mắt

Tốt tốt lắm, rất đẹp được rồi, phối hợp ngay từ đầu có phải tốt không. - thợ chụp ảnh hài lòng cất máy không quên cảm thán.

"Anh dám.. ôi trời.. hừ.."

"Anh còn cười.. aaaaaaaaa" - cô lục tục đi vào phòng thay đồ tức giận trừng mắt hết nhìn Thanh Trì lại nhìn anh trai. Hai người hai sắc thái, Một cao ngạo lạnh lùng, một vui vẻ hoạt bát.

Chắc cô điên mất! Tại sao lại lao đầu vào hôn nhân chứ. Cô cầu giải thoát aaaa.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận