Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 371

Hoắc Tổng Truy Thê Chương 371
Chương 372

Tám giờ tối, lúc Ôn Noãn dắt Tiểu Bạch về, bà Hoắc thấy vô cùng có lỗi.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Không sao đâu ạ!”

Trong lòng cô hiểu rõ, cả ngày hôm nay ngoại trừ cay đắng thì vẫn là cay đắng.

Cô bước lên xe.

Tài xế không lái xe ngay, cửa sau xe lại bị kéo ra.

Cố Trường Khanh xuất hiện trong màn đêm.

Tài xế rất biết điều, anh ta nhìn thấy cậu Cố và cô Ôn có chút chuyện, anh ta không nên nhiều chuyện sẽ tốt hơn.

Cố Trường Khanh vịn nóc xe, nhìn Ôn Noãn: “Anh có lời muốn nói với em.”

Tâm trạng của Ôn Noãn không vui, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Cố Trường Khanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi xe…

Ban đêm gió thổi rất mạnh.

Ôn Noãn nhìn hắn chằm chằm, Cố Trường Khanh cúi đầu hút điếu thuốc lá, lúc hắn nhìn cô qua màn khói mù mịt bay lên: “Chuyện đã như vậy, em vẫn muốn ở bên anh ta sao? Khởi kiện ly hôn xuyên quốc gia cũng kéo dài hai năm, em muốn nhìn Hoắc Minh luôn qua lại với người yêu cũ à? Kiều An cắt động mạch, Hoắc Minh liền đến bệnh viện làm một người con có hiếu… Ôn Noãn, em muốn loại tình yêu này sao? Em muốn chịu tủi thân như vậy sao?”

Những lời này thật sự không dễ nghe, còn Cố Trường Khanh cô cũng thấy ghét.

Thế nhưng lời hắn nói lại đúng!

Giọng điệu Ôn Noãn bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… Tôi trải qua tốt hay không, cũng chẳng có liên quan gì với anh!”

Cố Trường Khanh đột nhiên đập xuống nóc xe!

Tài xế giật mình.

Trong bóng tối sắc mặt Cố Trường Khanh đáng sợ, hắn chất vấn cô: “Ôn Noãn, chẳng lẽ trong lòng em anh chính là một thằng không có tình người, không hi vọng em sống tốt hay sao? Thế nhưng là chính em có nghĩ tới hay không, anh mẹ nó cũng muốn em hạnh phúc!”

Cố Trường Khanh có vẻ rất kích động.

Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá run rẩy: “Em mẹ nó để nước rửa sạch sẽ mọi thứ trong đầu đi, so với anh ta em đi theo Khương Duệ còn tốt hơn gấp trăm lần!”

Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch.

Cố Trường Khanh yên lặng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Ôn Noãn, hoặc là em cho anh một cơ hội! Anh sẽ không làm em thất vọng nữa!”

Ôn Noãn bước lên xe.

Cô ngồi ở ghế sau, lạnh nhạt nói: “Cố Trường Khanh, quá muộn rồi!”

Nói xong, cô kêu tài xế lái xe đi.

Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.

Trên đường, Ôn Noãn vẫn luôn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô Ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói linh tinh!”

Ôn Noãn không lên tiếng.

Bây giờ cô…dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận