Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 548

Hoắc Tổng Truy Thê Chương 548
Chương 561

Giá trị thị trường trăm tỷ!

Ôn Noãn uống một ngụm cà phê: “Hoắc Minh, cho dù làm cái gì anh cũng làm rất tốt!”

Ánh mắt Hoắc Minh còn thẳng thắn hơn cô rất nhiều.

Từ khi ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, giống như một cái máy căng dây, nghe cô nói xong anh khẽ mỉm cười: “Vậy sao? Làm gì cũng tốt sao?”

Ôn Noãn có hơi kinh ngạc!

Vành tai cô hơi hồng lên, sau đó thái độ của cô trở nên lạnh lùng: “Em phải đi rồi!”

Hoắc Minh có hơi hối hận.

Anh ga lăng giữ lại, giọng nói trở nên dịu dàng: “Là lỗi của anh! Nói thêm vài câu đi! Ôn Noãn… Tại sao em không hỏi đời sống tình cảm của anh mấy năm qua như thế nào?”

Ôn Noãn không muốn hỏi.

Cô yên lặng trả tiền cà phê và đi về phía trước.

Một ly cà phê, đối với vợ chồng đã ly hôn là đủ rồi.

Hoắc Minh đuổi theo ra ngoài: “Anh tiễn em!”

Ôn Noãn dừng bước.

Dưới ánh đèn neon, cô ngước lên nhìn anh.

Anh vẫn đẹp trai, thậm chí còn mê người hơn trước nhưng sau ba năm, bọn họ chẳng khác gì người xa lạ.

Anh ở đây nhớ lại, nhưng trong ba năm nay Ôn Noãn lại dần quên anh và nhạt nhòa hơn!

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Em thấy anh, bây giờ anh rất muốn kết hôn, Hoắc Minh… Tìm một cô gái tốt rồi kết hôn đi! Chuyện của chúng ta đã qua rồi, em… Cũng không thể nào chìm đắm trong quá khứ mãi được.”

Sau khi nói xong những lời này, cô luôn nghĩ đến những nỗi đau.

Ôn Noãn quay người, nhanh chóng rời đi.

Hoắc Minh đứng trong bóng tối, im lặng nhìn cô.

Đối diện, tài xế của cô đang đợi cô. Đó chính là người Lục Khiêm chọn cho cô, bây giờ cô là đại tiểu thư của nhà họ Lục, mọi thứ đều là tốt nhất, cô không cần xã giao, sống một cuộc sống theo ý mình, rất thoải mái.

Cô thật sự đã làm vậy, cũng không cần phải nhìn lại nữa…

Hoắc Minh trở về biệt thự.

Khu biệt thự này do tập đoàn Tây Á phát triển, tính an toàn và riêng tư hàng đầu nên anh giữ lại một căn cho mình.

Chiếc Maybach đen chầm chậm chạy vào cổng lớn chạm trổ màu đen, khi đi vào, tất cả đèn trong biệt thự đều sáng rực, đài phun nước cũng bắt đầu phun nước, phát ra âm thanh vui tươi.

Hoắc Minh dừng xe, vừa xuống xe thì người giúp việc đã tới rồi.

“Cô chủ nhỏ lại im lặng rồi.”

Hoắc Minh đưa áo khoác cho cô ấy, đi dưới ánh trăng tới gốc cây hoa quế.

Tiểu Hoắc Tây đang tự kỷ.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận