Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 11

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 11
"Dẫn trẫm qua đi." Mạnh Phất nói.

"Bệ hạ muốn đi đâu?" Lời Cao Hỉ mới ra khỏi miệng, liền ý thức được mình hỏi một câu phi thường ngu xuẩn, mình vừa mới nói với bệ hạ nơi phu nhân Tuyên Bình Hầu đang ở, hiện tại bệ hạ liền phải đi ra ngoài, vậy còn có thể đi chỗ nào chứ?

Hắn vội nói: "Là nô tỳ lắm miệng."

Mạnh Phất theo Cao Hỉ rời khỏi Lân Đức Điện, trong điện, mọi người thấy bệ hạ rời đi, lập tức châu đầu ghé tai mà nhỏ giọng bàn tán xôn xao. Đến bây giờ bọn họ còn chưa rõ vì sao hôm nay bệ hạ lại mở tiệc trong Lân Đức Điện, lại vì sao đang mở yến hội lại đột nhiên rời đi.

Tâm tư Bệ hạ nha, thật là càng ngày càng khó đoán.

Tạ Văn Chiêu ngồi trên chỗ ngồi của chính mình, nghe các quan viên chung quanh thảo luận bệ hạ, trong lòng càng thấy bất an. Sao Mạnh Phất đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, nàng ta không phải thật sự xem  hoàng cung như chính nhà mình đi?

Mạnh Phất sau khi rời khỏi Lân Đức Điện, liền trực tiếp đi về hướng Ngự Hoa Viên. Cao Hỉ theo ở phía sau, trong lòng âm thầm thở dài, bệ hạ cùng phu nhân Tuyên Bình Hầu rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao mình chả nghe được một chút tiếng gió nào?

Bóng cây lay động, ánh trăng nổi lên trên mặt nước tĩnh lặng, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua liền rách nát. Cái đình nhỏ Cao Hỉ nói liền ở cách đó không xa, Mạnh Phất dừng bước chân lại, nương theo ánh đèn cùng ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một ngồi ở trong đình.

Mạnh Phất bảo Cao Hỉ đứng tại chỗ, đừng để cho những người khác lại đây, sau đó tự mình đi qua.

Khi nàng đi dọc theo con đường đá cuội dưới chân, đi đến thềm đá trước đình, nữ tử ngồi ở trong đình tựa hồ như nghe được tiếng động, nàng đứng lên, xoay người lại.

Vì thế Mạnh Phất nhìn thấy "bản thân mình" đang đứng ngay trước mặt mình.

Ánh trăng ôn nhu như nước, theo mái đình cong chảy xuôi xuống dưới, rải ánh sáng vàng lên làn váy.

Mạnh Phất bước lên thềm đá dưới chân, đi vào trong đình, kêu một tiếng: "Bệ hạ?"

Lý Việt ừ một tiếng, ngồi trên ghế xoay người lại.

Mạnh Phất đứng ở đối diện hắn, đã qua một ngày, nàng vẫn cảm thấy hết thảy chuyện này thật không thể tưởng tượng, vị bệ hạ này vậy mà thực sự trở thành chính mình.

Theo lý thuyết, nàng thấy Hoàng Thượng, hẳn là nên quỳ lạy dập đầu, nhưng vấn đề là hiện tại nàng đang dùng thân thể Lý Việt, nếu nàng hành lễ thì sẽ là cho "chính mình", cái trường hợp này nghĩ như thế nào đều không đúng lắm.

Mạnh Phất không biết nhiều lắm đối với vị bệ hạ này, lập tức quyết định ném vấn đề này về cho Lý Việt, hỏi: "Ta có nên hành lễ với ngài không?"

Lý Việt xua tay nói: "Thôi đi, đã lúc này rồi còn hành cái lễ gì?"

Cũng may hắn thật là trao đổi thân thể cùng vị phu nhân này, mọi chuyện không tính quá xấu.

Nhưng nghĩ đến thân phận Mạnh Phất cùng tình huống ở phủ Tuyên Bình Hầu, Lý Việt lại cảm thấy cũng không tốt được bao nhiêu.

Mạnh Phất đứng tại chỗ, thấy hắn trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát trừng mắt, ngũ quan biến hóa thập phần phong phú, bản thân nàng quanh năm suốt tháng không có khả năng làm ra nhiều biểu cảm tới như vậy. Thật lâu sau, biểu cảm trên mặt Lý Việt cũng trở về bình thường, Mạnh Phất cúi thấp đầu, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Ngài có biết chúng ta thế này là có chuyện gì không?"

"Không biết." Lý Việt nói.

Sắc mặt hắn rất xấu, nếu để cho hắn biết được là ai động tay, đầu đối phương hẳn đã chuyển nhà. Lúc này, nếu hắn dùng thân thể của chính mình bày ra cảm xúc đó, thì tất nhiên là khí thế bức người, nhưng hiện tại hắn lại đang dùng thân thể của Mạnh Phất, Mạnh Phất thấy "chính mình" tức giận đến phồng má xù lông như vậy, thậm chí còn có chút đáng yêu.

"Kế tiếp ngài tính toán làm sao bây giờ?" Mạnh Phất nhẹ giọng hỏi.

Lý Việt hơi cổ quái mà nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, khi Mạnh Phất nói chuyện luôn là không nhanh không chậm, ôn ôn nhu nhu, hiện tại nàng dùng thân thể hắn, vẫn nói chuyện theo kiểu này.

Lý Việt từ nhỏ đến lớn cũng chưa dùng cái ngữ khí thế này nói chuyện lần nào, nghe vào tai rất quái lạ, giống như chỗ nào cũng thấy rất kỳ cục.

Hiện tại Mạnh Phất đã biến thành hắn, vì duy trì ổn định của quốc gia, việc này khẳng định không thể để cho những người khác biết, cho nên nàng ấy tất nhiên phải thành thành thật thật mà ở trong hoàng cung, nhận ý chỉ của hắn mà xử lý triều chính.

Kỳ thật hắn cũng muốn lưu lại trong cung, vừa tiện cũng có thể hỗ trợ giúp Mạnh Phất bị mấy tên quan viên kia khi dễ khi thượng triều, nhưng "Mạnh Phất" là phu nhân của Tuyên Bình Hầu, nên việc này liền không dễ làm cho lắm.

Nếu như để cho người biết hắn mang phu nhân của hạ thần giấu ở trong cung, đám chó chó mèo mèo trong Ngự Hoa Viên này sẽ nhìn hắn thế nào chứ?

"Cứ như vậy trước đi," Lý Việt nói, "Ngươi ở trong cung, ta thì về phủ Tuyên Bình Hầu, ngươi làm hoàng đế, ta làm......"

Giọng hắn đột ngột dừng lại, biểu tình trở nên có chút dữ tợn, Lý Việt hắn trăm triệu lần không thể nào nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày còn phải đi làm phu nhân cho người ta.

Thiên lý ở đâu!

Thiên lý ở đâu chứ!

Mạnh Phất nói: "Ta chỉ sợ làm không tốt, ta không biết cái gì cả."

Lý Việt tựa hồ không quá để ý đối với chuyện người khác sắp thay hắn làm chủ thiên hạ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, thấy trên mặt "chính mình" mang theo vài phần ưu tư, hắn liền rút mấy lời vốn đang muốn dặn dò về, chỉ nhìn Mạnh Phất nói: "Không đến mức quá khó đâu, nếu trị được hết cái đám quan viên bên dưới kia, thì ngay cả một con heo cũng có thể làm hoàng đế."

Mạnh Phất nhất thời không biết nói gì, vị bệ hạ này, ngài cũng không cần tự coi nhẹ bản thân như thế chứ.

Lý Việt còn đang nhìn Mạnh Phất, vị phu nhân này chỉ an tĩnh đứng ở đối diện hắn, không nói một lời, biểu cảm trên mặt nàng ấy cũng không quá nhiều, nàng ấy và mình thật sự không có một chỗ nào tương tự, cũng không biết vì sao cố tình lại là hai người bọn họ đổi thân phận cho nhau.

Lý Việt thu tầm mắt, lại nói: "Mấy tên quan viên đó hiện tại ngoan ngoãn đi không ít, gần đây trong triều cũng không có đại sự gì, ngươi không cần lo lắng."

Mạnh Phất gật gật đầu, bản thân mình làm ắt hẳn sẽ tốt hơn heo một chút, chỉ là nàng nghĩ lại tưởng tượng, nhưng heo cũng đâu có bị đẩy lên trên long ỷ.

"Chúng ta... vẫn luôn như vậy sao?" Mạnh Phất hỏi, nàng cảm thấy nếu tình huống này liên tục kéo dài một thời gian tương đối dài, ít nhất phải nghĩ một biện pháp để cho bọn họ có thể trao đổi tin tức khi có tình huống nào đó xảy ra.

Lý Việt nói: "Không biết, hai ngày sau đi chùa Bạch Mã trên Phong Tích Sơn đi, tìm Hoài Minh xem thử xem sao."

Mạnh Phất rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hoài Minh đại sư thời gian trước đã bế quan, nói là phải ba tháng sau mới có thể xuất quan được."

Lý Việt cười một tiếng, đứng dậy, lại nói: "Cái tên trọc đầu kia mà bế cái quan gì? Hơn phân nửa là không muốn chủ trì lễ Vu Lan mà thôi, đừng có tin lời hắn."

Mạnh Phất hơi mím môi, không nói gì. Lý Việt đứng dậy, ánh mắt nàng hơi ngừng ở bên hông Lý Việt một chút, hơi hơi hé môi, lại không biết mình có nên nói hay không.

Lý Việt nhận thấy được ánh mắt nàng, hỏi: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Mạnh Phất hơi do dự, duỗi tay chỉ chỉ đai lưng và thắt lưng trắng bên hông Lý Việt, nhắc nhở hắn: "Ngài mặc nhầm chỗ này, cái kia hẳn là phải nằm bên dưới đai lưng mới đúng."

"Phải không?" Lý Việt cúi đầu nhìn lại, quần áo là hắn tự mình thay, không bảo Thanh Bình hỗ trợ, hắn cảm thấy nhìn đàng hoàng một chút là được, mà Thanh Bình lại cũng không chú ý tới. Tưởng tượng nếu như việc này bị những người khác chú ý tới, ắt hẳn không tốt lắm đối với thanh danh Mạnh Phất, Lý Việt vẫn tình nguyện cố gắng điều chỉnh một chút.

Nhưng hắn cố gắng chỉnh đi chỉnh lại một lúc, nhưng kết quả thật sự không quá khả quan. Hắn luồng tới lật lui một hồi, trực tiếp thắt đai lưng thành một cái nút gút cùng với dây thắt lưng màu trắng kia, thoạt nhìn càng quái dị, cũng càng rõ ràng, Lý Việt cau mày, thấp giọng nói: "Phiền quá."

Mạnh Phất thật không nghĩ tới có một ngày mình vậy mà có thể nhìn thấy "bản thân mình" vì chuyện không mặc quần áo được đàng hoàng mà phát lên lời hờn dỗi.

Nhưng cái chuyện ly kỳ như hai người trao đổi thân thể này mà cũng có thể xảy ra, có lẽ về sau còn sẽ có càng nhiều những chuyện không tưởng đang chờ chính mình.

Mắt thấy mày bệ hạ càng nhăn càng chặt, thần sắc cũng càng thêm không kiên nhẫn, giống như ngay sau đó hắn sẽ dùng sức trực tiếp xé rách luôn cái mối gút đai lưng cùng dây lưng trắng kia, vì tránh cho xuất hiện vấn đề lớn hơn nữa, Mạnh Phất tiến lên một bước, nhìn Lý Việt nói: "Bệ hạ, để ta làm cho."

Trong lòng Mạnh Phất vẫn hiểu rõ hai người bọn họ trai đơn gái chiếc ở chỗ này cũng đã thực không ổn, nếu mình lại đến giúp, sợ là càng không ổn. Nhưng nếu nàng không giúp, cuối cùng cũng phải kêu cung nhân tới giúp, đến lúc đó hoàng thượng cùng phu nhân hạ thần quần áo bất chính, tình hình càng thêm rối rắm, không thể giải thích.

Lý Việt thấy nàng tiến đến, chậm rì rì rút tay lại, hắn có chút không quen.

Nhưng đây cũng không có gì lạ, dù cho là ai nhìn thấy một người khác đột nhiên tới gần mình, đều sẽ có chút không quen.

"Ta bảo Cao công công canh giữ ở bên hồ, hẳn là sẽ không cung nhân đi lại đây." Lời này là nói cho Lý Việt nghe, cũng là Mạnh Phất tự nói cho chính mình nghe, chuyện hai người bọn họ gặp mặt ở chỗ này sẽ không có người khác biết.

Lý Việt nói: "Hiện tại có ám vệ đi theo cạnh ngươi mà."

"Hả?" Động tác trên tay Mạnh Phất hơi hơi ngừng lại.

Lý Việt: "Hơn nữa còn thị lực rất tốt, ai cũng nói đặc biệt nhiều."

Mạnh Phất: "......"

Ngày mai không lẽ trong đế đô sẽ truyền ra tin tức đương kim Thánh Thượng cùng phu nhân của Tuyên Bình Hầu lén gặp mặt ở Ngự Hoa Viên sao?

"Nhưng mà bọn họ cũng không dám nói bậy." Lý Việt lại nói.

Mạnh Phất nhanh chóng sửa đai lưng cho Lý Việt đai lại thật tốt, rồi lui về phía sau một bước, kéo khoảng cách ra với hắn, bộ dáng như vừa rồi chưa có cái gì xảy ra cả, nàng nhìn Lý Việt hỏi: "Ngài ở hầu phủ có khỏe không?"

"Tạm được." Lý Việt nói.

Mạnh Phất nhất thời đoán không đoán được câu này của hoàng thượng rốt cuộc có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, nàng lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa tới trước mặt Lý Việt, nói: "Đây là tình huống trong hầu phủ mà hôm nay ta sửa sang lại, thời gian quá ngắn, cho nên ta viết cũng không đủ kỹ càng tỉ mỉ, hy vọng có chút trợ giúp được ngài."

Thấy Lý Việt nhận đồ vật rồi, Mạnh Phất bổ sung nói: "Bên chỗ Vinh Huy Đường của Hầu phủ có dưỡng mọt ít hạ nhân lúc trước đi theo lão Hầu gia, mỗi tháng bọn họ đều đến Tễ Tuyết Viện xin một khoản bạc, chắc cũng sắp đến rồi, ngài không cần cho bọn hắn quá nhiều bạc đâu."

Lý Việt a một tiếng, thuận miệng đáp: "Hôm nay mới qua đến rồi."

Mạnh Phất biết những người này có bao nhiêu khó chơi, bọn họ từ trước đến nay lòng tham không đáy, mỗi lần thấy nàng đều phải há mồm giở chiêu sư tử ngoạm, xem bộ dáng nhẹ nhàng này của bệ hạ, không phải đã trực tiếp đáp ứng bọn họ hết chứ? Nếu đã đáp ứng, thì phải giảm bớt chút ít các khoản chi khác của Hầu phủ trong tháng này vây.

Trong lòng Mạnh Phất nhanh chóng tính toán, nàng nhìn Lý Việt hỏi: "Bọn họ đòi ngài bao nhiêu vậy?"

"Năm đồng." Lý Việt nói.

"Năm đồng thì xác thật ——" giọng nói Mạnh Phất đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt vẫn luôn đạm nhiên của nàng cuối cùng cũng có thêm vài phần thất thố, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nàng liền kinh ngạc hỏi tiếp, "Năm đồng?"

"Ừ," Lý Việt gật đầu, xoay người ngồi lại trên ghế đá, nói, "Nhưng mà ta cảm thấy năm đồng quá ít, liền cho bọn họ năm lượng, vậy là nhiều rồi sao?"

Trong lòng Mạnh Phất có muôn vàn suy nghĩ, nàng không rõ bằng cách nào mà vị bệ hạ này chỉ dùng năm lượng là có thể đuổi những người đó đi hết rồi?

Hoặc là nàng nên nói, không hổ là hoàng thượng, người có thể trị vì thiên hạ, thủ đoạn lợi hại hơn nàng nhiều, lúc trước nàng lo lắng bệ hạ ở Hầu phủ có thể sẽ bị hạ nhân lấn lướt, hiện tại xem ra, mấy cái lo lắng này có thể đều là dư thừa.

Vị bệ hạ này tuy là lần đầu tiên làm mấy chuyện quản gia, cũng có thể làm tốt hơn nàng quá nhiều.

Nàng lắc đầu nói: "Cũng không nhiều."

"Vậy được," Lý Việt tự rót cho mình một ly trà, vừa muốn uống, bỗng nhiên nhớ tới còn có một chuyện chưa nói với Mạnh Phất, hắn ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, còn có xảy ra một chút việc nhỏ."

"Xin ngài cứ nói."

Lý Việt nói: "Hôm nay ta mắng cho Tạ Văn Chiêu một trận."

Mạnh Phất: "......"

Trong lòng nàng đang liên tục an ủi mình rằng không có việc gì, về sau không chừng còn sẽ có chuyện thái quá hơn thế này phát sinh, trên mặt nàng theo bản năng mà lộ ra một nụ cười kiểu mẫu, trả lời: "...... Xác thật là một chút việc nhỏ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận