Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 32

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 32
Lão phu nhân quả thực không thể tin mình vừa nghe được cái gì, bà nâng tay lên xoa xoa lỗ tai mình, nhìn nha hoàn nói: "Ngươi lặp lại lời mới rồi một lần nữa xem, Mạnh Phất mấy ngày nay làm cái gì?"

Tiểu nha hoàn lại lặp lại lời nói kia một lần, sau đó nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm trên mặt lão phu nhân. Kỳ thật không chỉ mỗi lão phu nhân, lúc ban đầu mấy hạ nhân Hầu phủ bọn họ cũng đều theo bản năng cảm thấy phu nhân không được Hầu gia sủng ái, rồi lại không có quyền quản gia trong tay, về sau cuộc sống khẳng định không dễ trôi qua.

Không ai nghĩ tới, phu nhân không chỉ không thương tâm, còn sống một cuộc sống thần tiên như thế.

Ngày ấy thi ném thẻ vào bình rượu, nghe trong Tễ Tuyết Viện truyền ra từng tràng tiếng cười, tiểu nha hoàn thấy trong lòng thật ngứa ngáy, nếu không phải nàng ta phải ở Lạc Ngọc Đường hầu hạ lão phu nhân cùng lão Hầu gia, nàng ta cũng rất muốn đi thử xem.

Nghĩ đến đây, tiểu nha hoàn không khỏi có chút chột dạ, cúi đầu càng thấp.

"Hay cho một Mạnh Phất! Hay cho một Hầu phu nhân! Thật tốt lắm!" Lão phu nhân tức giận đến cười rộ lên.

Tiểu nha hoàn không dám lên tiếng, phu nhân hiện tại sống thật tốt, nhưng lão phu nhân hiện tại thoạt nhìn không tốt lắm.

Lão phu nhân lập tức đứng phắt người dậy từ trên ghế dài, không biết là bị hỏa khí vọt lên quá cao, hay là đứng lên quá nhanh, thân thể cũng lung lay một chút, bà nâng bước bước đi ra phía ngoài.

Tiểu nha hoàn theo kịp hỏi bà: "Lão phu nhân, ngài muốn đi đâu vậy?"

Lão phu nhân nói: "Đi Tễ Tuyết Viện!"

Tiểu nha hoàn yên lặng đi theo, kỳ thật nàng ta còn muốn hỏi xem lão phu nhân đi Tễ Tuyết Viện làm gì cơ? Hiện tại phu nhân đã không còn quản gia, cũng không thể không cho người ta đi ra ngoài chơi.

Lão phu nhân cũng là nhất thời khó thở mới hạ quyết định như vậy, trên đường đi lý trí của bà liền thoáng khôi phục một chút, bắt đầu nghĩ, mình đến Tễ Tuyết Viện rồi phải nói gì với Mạnh Phất nhỉ? Cũng không thể bảo Mạnh Phất ngươi về sau phải thành thành thật thật ở trong Tễ Tuyết Viện cho thanh tỉnh lại, không được đi chỗ nào hết. Mạnh Phất nói như thế nào cũng là chính thê của Tạ Văn Chiêu con trai bà, nếu chuyện này lan truyền đi ra ngoài, Hầu phủ bọn họ thật không còn mặt mũi.

Chờ đến khi lão phu nhân đi vào bên ngoài Tễ Tuyết Viện, người đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Bà cảm thấy Mạnh Phất làm như vậy khẳng định là có lý do, có khi nào là do bởi vì mình không cần nàng ta quản gia nữa, nhất thời khó có thể tiếp thu, cho nên tự sa ngã? Mạnh Phất tuyệt đối không phải muốn ăn chơi như vậy! Đợi chút nữa gặp Mạnh Phất, bà nên răn dạy một chút, nói cho nàng ta chỉ cần biểu hiện tốt, về sau quyền quản gia cùng mấy cửa hàng trong tay mình đều sẽ giao cho nàng ta, cái gọi là đánh một cái tát cho một trái táo ngọt, loại thủ đoạn này lão phu nhân từng dùng rất nhiều lần.

Lão phu nhân tự tin tràn đầy mà đi vào Tễ Tuyết Viện, trong viện, Lý Việt đang ở múa kiếm, dáng người phiêu dật, nước chảy mây trôi, bên trong vẻ túc sát còn mang theo ba phần lạnh lẽo, dùng một câu cổ văn "Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long" (*)để hình dung cũng thật chính xác.

(*) Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long: Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

Trong lòng lão phu nhân không khỏi nói thầm, Mạnh Phất khi nào bắt đầu chạm vào mấy thứ này?

Nhưng mà nhìn cũng khá đẹp, còn đẹp hơn lão Hầu gia khi còn trẻ thời múa nữa.

Chờ đến khi Lý Việt thu kiếm, bọn hạ nhân vây xem trong viện đều hưng phấn vỗ tay, lão phu nhân cũng suýt nữa vỗ tay bốp bốp bốp bốp, chỉ là khi tay bà nâng đến giữa không trung, đột nhiên ý thức được không đúng, bà tới nơi này cũng không phải để vỗ tay cho Mạnh Phất, vì thế nàng lại làm như không có việc gì mà thu tay về.

Lý Việt làm như không thấy được vị lão phu nhân này, đem kiếm ném vào trên tay Thanh Bình, lấy khăn ra lau lau mồ hôi trên mặt, sau đó nâng bước đi về hướng trong phòng.

Mặt lão phu nhân phải nói là xệ xuống thật dài, bà một người to như vậy đứng ở chỗ này, đương nhiên Mạnh Phất không thể nào không thấy được mình, Mạnh Phất làm vậy là có ý gì? Bởi vì mình đoạt quyền quản gia của nàng ta, cho nên trong lòng nàng ta có oán khí với mình, cố ý làm bộ không thấy mình?

Cơn tức giận lão phu nhân vừa mới áp xuống lập tức lại bốc lên, cho nên thái độ nói chuyện với Lý Việt sau đó cũng không tốt lắm.

Lý Việt người này ấy, có thái độ tốt với hắn đều không nhất định có thể được hắn cho chút sắc mặt tốt, càng đừng nói đến thái độ không tốt, lão phu nhân này cũng không phải mẫu thân hắn, đứng trước mặt hắn làm giá làm gì chứ?

Nhìn bộ dáng Lý Việt lạnh lẽo như thế, lão phu nhân thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy lên thình thịch, bà hít sâu một hơi, nói với Lý Việt: "Mạnh Phất, nếu như ngươi còn muốn quản gia, phải ngoan ngoãn ngẫm lại thật kỹ xem chính mình rốt cuộc làm sai cái gì."

Lý Việt nâng thoại bản lên, hắn sai rồi, hắn sai ở chỗ không sớm đá mấy chuyện nhảm nhí xui xẻo này đi sớm một chút, lãng phí không ít bao nhiêu thời gian, hắn lười biếng nói: "Không muốn, thân thể ta không tốt, thôi bỏ đi."

Khoé miệng lão phu nhân không khống chế mà run rẩy hai cái, vừa rồi bà rõ ràng nhìn thấy Lý Việt thiếu chút nữa cắm luôn thanh kiếm vào sâu bên trong cục đá luôn, hiện giờ lại nằm trên giường đúng lý hợp tình mà nói mình thân thể không tốt.

Nếu thân thể thế này mà còn không tốt, vậy bà có phải nên xuống mồ vi an rồi hay không?!

Lão phu nhân tức giận đến đầu váng mắt hoa, mắt đầy sao xẹt, nắm chặt tay tiểu nha hoàn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững vàng, Mạnh Phất này hiện tại thật đúng là vô pháp vô thiên, bà cần phải cho nàng ta chút sắc mặt để nhìn, nhưng khổ một nỗi là ngoại trừ không cho Mạnh Phất quản gia, bà cũng không nghĩ được biện pháp nào khác có thể làm Mạnh Phất biết sai.

Hôm nay nếu như Lý Việt có thể giả vờ ngoài mặt một chút thôi, cũng sẽ  không đến mức làm lão phu nhân khó chịu như vậy, nhưng hắn chính là phô trương tỏ vẻ cho lão phu nhân thấy, thích làm gì thì làm, hắn không để bụng.

Nhưng mà lão phu nhân lại để bụng, bà ta cắn răng nói với Lý Việt: "Một khi đã như vậy, vậy ngươi cứ ở Tễ Tuyết Viện từ từ mà dưỡng bệnh đi!"

Nói xong xoay người liền đi, vì đi quá nhanh, lão phu nhân thiếu chút nữa bị bậc thang vướng ngã, còn may nha hoàn đỡ kịp thời, bằng không chắc lại là một cọc thảm kịch.

Thanh Bình đứng một bên nghe được lời này đều vội muốn chết, nàng ta vài lần muốn dậm chân, nhìn thấy Lý Việt lại nhịn xuống.

Lý Việt căn bản là không để lời lão phu nhân nói ở trong lòng, sau khi lão phu nhân rời đi, hắn cầm lấy thoại bản vừa rồi chưa đọc hết, lại đọc tiếp trong chốc lát, cảm giác có gì đó không đúng lắm, liền ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Thanh Bình hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ con nhìn hắn, Lý Việt hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?"

Thanh Bình đều đang sầu muốn chết, sao phu nhân không thấy có chút nào sốt ruột vậy?

Nàng nói: "Phu nhân, ngài vừa rồi nói chuyện như vậy, lão phu nhân về sau hẳn sẽ không cho ngài quản gia nữa đâu."

Lý Việt hoắc một tiếng, nói: "Còn có chuyện tốt như vậy?"

"Tốt ở chỗ nào chứ?" Thanh Bình nhăn mặt, dậm dậm chân nói, "Nào có đương gia chủ mẫu nào mặc kệ chuyện quản gia chứ, về sau phải làm sao bây giờ?"

Lý Việt không thèm để ý xua xua tay, nói với Thanh Bình: "Yên tâm đi, không có chuyện gì, cho dù có chuyện, vậy cũng là chuyện của Hầu phủ."

Thanh Bình nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà không nên như vậy, ngài mới là chính thê của Hầu gia, sao lại có thể để cho cái Tôn di nương kia quản gia?"

Lý Việt không trả lời vấn đề của Thanh Bình, ngược lại hỏi nàng ta: "Hai ngày nay chơi vui vẻ không?"

Thanh Bình rất muốn khuyên Lý Việt phải lấy về quyền quản gia, nhưng nghe câu hỏi của Lý Việt, nàng ta cũng không thể che lương tâm lại nói không vui, nhưng nếu nói vui vẻ thì hình như có vẻ nàng ta vô tâm vô phổi, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Lý Việt lại hỏi: "Trước kia khi ta quản gia, có khi nào vui vẻ như vậy chưa?"

Thanh Bình lắc lắc đầu.

Lý Việt nói: "Vậy còn không phải tốt sao, quản nhiều như vậy làm cái gì? Vui vẻ là được, yên tâm, đi theo bên cạnh ta, ngươi sẽ không thiệt thòi đâu."

Cho dù ngày sau hắn cùng Mạnh Phất đổi về rồi, nếu Mạnh Phất vì cái này mà bị khi dễ ở Hầu phủ, hắn cũng khẳng định sẽ giúp nàng ấy trả đũa lại.

Thanh Bình nhíu nhíu mày, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy phu nhân nói vậy hình như rất có lý, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đương gia chủ mẫu mà cứ mặc kệ không quản gia, thật sự có được không?

Lời Lý Việt nói với Thanh Bình thực mau liền ứng nghiệm, mặc dù Tôn Ngọc Liên kiên quyết cho rằng sổ sách có chỗ không đúng, Hầu phủ không thể nghèo như vậy, nhưng nàng ta thật không tìm thấy bất luận  lỗ hổng gì, thật sự trong bạc trong phủ cũng chỉ có chút tiền như vậy. Đến thời điểm nên phát tiền tiêu vặt cho bọn hạ nhân, Tôn Ngọc Liên liền đầu óc choáng váng, hiện tại còn chưa đến kỳ thu thuê, Hầu phủ vốn dĩ liền không có bao nhiêu tiền, nàng ta lại tặng hạ lễ cho nhà Binh Bộ thị lang vô cùng dày nặng, lại cho đám người bên Vinh Huy Đương một số bạc lớn, làm số tiền vốn dĩ không có bao nhiêu liền dậu đổ bìm leo.

Bọn hạ nhân không lấy được tiền tiêu vặt, biết Mạnh Phất hiện tại không thèm quản gia, cho nên trực tiếp quỳ ở bên ngoài Lạc Ngọc Đường, thỉnh lão phu nhân làm chủ cho bọn họ.

Lão phu nhân hôm kia mới ăn một bụng tức ở chỗ Lý Việt, thân thể không quá thoải mái, hôm nay vất vả lắm mới lên tinh thần được chút, liền nhìn thấy ngoài viện mấy hàng hạ nhân đang quỳ, nghe hạ nhân nói Tôn Ngọc Liên không phát cho bọn họ tiền tiêu vặt, lão phu nhân hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng bảo người gọi Tôn Ngọc Liên vào trước mặt.

Lão phu nhân hỏi nàng ta: "Ngươi làm cái gì vậy? Sao không phát tiền tiêu vặt cho hạ nhân?"

Tôn Ngọc Liên không nghĩ tới đám hạ nhân này động tác lại mau như vậy, nàng ta rõ ràng đã nói với bọn họ sẽ phát chậm hai ba ngày, xem như phát trễ một chút, bọn họ chỉ như vậy mà chờ không kịp? Nếu như người nói thế là phu nhân, bọn họ có vội vã mà chạy đến cáo trạng lão phu nhân hay không? Về sau phải cho bọn họ đẹp mặt!

Những ý niệm này Tôn Ngọc Liên cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, nàng ta cúi đầu đáp: "Qua hai ngày nữa là đại công tử Binh Bộ thị lang thành thân, ta phải chuẩn bị một phần lễ."

Lão phu nhân giơ tay vỗ vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Ta hỏi ngươi tiền tiêu vặt của hạ nhân vì sao không phát, nói với ta cái này có ích lợi gì!"

Tôn Ngọc Liên nhắn nhíu mặt, nàng ta làm sao biết được tiền bạc của cả Hầu phủ này lại eo hẹp đến như vậy chứ? Nàng ta vừa chuẩn bị hạ lễ cho nhà Binh Bộ thị lang xong, liền không còn đủ tiền để phát tiền tiền tiêu vặt.

"Trong phủ...... trong phủ đã không còn tiền." Tôn Ngọc Liên thấp giọng nói.

"Không còn tiền? Sao lại không còn tiền?" Lão phu nhân nhíu mày hỏi.

Tôn Ngọc Liên đem sổ sách trình đến trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân duỗi tay mở sổ sách ra, mỗi khi lật qua một tờ, mày của bà liền nhíu một phần.

"Lễ vật cho nhà Binh Bộ thị lang sao lại tốn nhiều như vậy? Ngươi không nhìn xem lúc trước Mạnh Phất chuẩn bị như thế nào sao?" Sau này khi cần chuẩn bị lễ vật cho các quan viên khác, cũng không thể ít hơn số này.

Tôn Ngọc Liên ấp úng không nói lời nào, nàng ta chỉ là muốn biểu hiện tốt hơn so với phu nhân một chút thôi.

"Còn khoảng chi cho Vinh Huy Đường này là chuyện như thế nào? Không phải đã cho bọn họ bạc rồi sao? Sao còn cho thêm nhiều như vậy?" Lão phu nhân hỏi.

Tôn Ngọc Liên đem chuyện ngày ấy Ngô Tam tới tìm mình, một năm một mười nói ra.

Lão phu nhân tức giận đến đau đầu, Tôn Ngọc Liên là đồ ngốc sao? Sao ai nói gì cũng đưa tiền vậy? Hiện tại bà xem như nhìn rõ rồi, Tôn Ngọc Liên có chút khôn vặt, nhưng để nàng ta quản gia lại không được.

Tôn Ngọc Liên nhìn biểu cảm của lão phu nhân liền biết lão phu nhân có bất mãn với mình, sau này có thể sẽ không cho mình quản gia nữa, nàng ta vội nói: "Ta thấy phu nhân ngày ấy ra cửa mua rất nhiều trang sức về, nên không nghĩ là Hầu phủ đã túng quẫn đến thế này."

Lão phu nhân hỏi: "Nàng ta lấy tiền đâu ra mà mua trang sức?"

Tôn Ngọc Liên lắc đầu: "Không biết nữa."

Lão phu nhân trầm tư một lát, chỉ một nha hoàn nói: "Đi gọi Mạnh Phất tới cho ta."

Nha hoàn chạy ra ngoài, lại thực mau chạy trở lại, chỉ là không nhìn thấy thân ảnh Mạnh Phất đâu, nha hoàn quỳ trên mặt đất, nói: "Phu nhân nói, thân thể ngài ấy không tốt, không đi được xa như vậy."

Lão phu nhân thiếu chút nữa thở không lên nổi, nàng ta có thể đi ra ngoài dạo phố! Có thể đi ra ngoài du hồ! Có thể múa kiếm ở trong sân! Vậy mà kêu đi hai bước liền đi không được!

Lão phu nhân không muốn lại đi Tễ Tuyết Viện, bà ta trực tiếp tống cổ Tôn Ngọc Liên qua đi hỏi xem là chuyện gì xảy ra.

Tôn Ngọc Liên cũng không muốn đi, nàng ta thật sự không muốn lại nghe phu nhân mắng.

Nhưng đứng trước mặt lão phu nhân, nàng ta làm gì có quyền cự tuyệt, quả nhiên, sau khi tới Tễ Tuyết Viện gặp được Lý Việt, nàng ta mới vừa hỏi phu nhân tiền mua trang sức ở chỗ nơi nào có, đã bị Lý Việt đổ ập xuống một trận mắng không thấy đường về.

"...... Tiền của chính ta, ta muốn xài như thế nào liền xài như thế đấy, cũng đâu có đi lấy trong kho Hầu phủ đâu, ngươi tới tìm ta hỏi vậy làm gì? Là cảm thấy ta lén dùng bạc của Hầu phủ các ngươi, hay là muốn đòi tiền ta? Có liêm sỉ chút đi, khi có tiền thì cả đám các ngươi đều muốn phô trương ra như công đực ấy, không có tiền liền nhớ tới ta, sao còn mặt mũi lại đây vậy? Nếu các ngươi thật sự không còn tiền nữa, thì lột da mặt đem bán đi, dày thế này chắc cũng bán được một ít hỗ trợ trong phủ đấy."

Lúc trước thân thể Mạnh Phất không tốt, khi Lý Việt mắng chửi người phải tạm dừng vài lần, hiện giờ hắn rèn luyện đã nhiều ngày, hơi cũng dài hơn trước rất nhiều, một trận mắng này phun hết ra quả nhiên thoải mái.

Mặt Tôn Ngọc Liên trắng bệch như tờ giấy, nước mắt lưng tròng, thân thể hơi hơi lay động, làm người nhìn liền cảm thấy thương xót, nhưng mà khẳng định là không bao gồm Lý Việt, Tôn Ngọc Liên có chút nghẹn ngào mà nói: "Phu nhân, ta không phải có ý này, chỉ là hiện giờ tình huống Hầu phủ ngài cũng biết."

Lý Việt cười lạnh: "Biết cái gì? Xe gãy càng rồi mới mang đi sửa, bánh bao thối um rồi mới mang đi bán, hiện tại biết Hầu phủ không có tiền mới hoảng lên, các ngươi từ sớm sao không tiết kiệm đi? Ta lúc trước chưa từng bảo các ngươi bớt chi tiêu hay sao!"

Lý Việt thật đúng là không biết lúc trước Mạnh Phất có nhắc nhở những người này hay không, nhưng như vậy cũng không cản trở hắn phát huy.

Hôm nay nếu như là Mạnh Phất thật ở chỗ này, khẳng định không thể biểu hiện giống hắn, không thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.

Tôn Ngọc Liên đứng tại chỗ, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.

Lý Việt khi còn nhỏ ở trong cung nhìn quen các loại khóc lóc của phi tần hậu cung, lúc này nhìn Tôn Ngọc Liên rơi lệ, hắn không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc gì, còn cảm thấy quá phiền, hắn phất tay nói: "Muốn khóc đi ra ngoài khóc, đừng đứng khóc trước mặt ta, đen đủi. Là Hầu phủ không có tiền thôi, cũng không phải Hầu phủ sắp bị xét nhà."

Tôn Ngọc Liên: "......"

Phu nhân nói lời như thế này mà không thấy có chút gánh nặng tâm lý nào sao? Tôn Ngọc Liên không hiểu.

Tôn Ngọc Liên vẫn luôn không rời đi, Lý Việt bị nàng ta khóc đến phiền lòng, nói: "Thôi, ta nghĩ giùm ngươi cái biện pháp đi."

Tôn Ngọc Liên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lý Việt, nàng ta thực kinh ngạc phu nhân lại có thể dễ nói chuyện như vậy, nhưng ngay sau đó nghĩ đến có lẽ phu nhân muốn nhân cơ hội này lấy lại quyền quản gia của Hầu phủ, đáng thương cho bản thân mình bận bịu một trận chính là trò cười.

Nhưng điều Lý Việt nói ra không hề giống như trong phỏng đoán của nàng ta, hắn nói: "Các ngươi đi tìm Tạ Văn Chiêu, bảo hắn đem mấy cái tranh chữ đồ của hắn bán bớt đi, lấy cái đó phát cho bọn hạ nhân hai ba năm tiền tiêu vặt cũng đủ."

Tôn Ngọc Liên ngưng mi, đầy mặt không tán thành nói: "Sao lại có thể bán đồ của Hầu gia chứ?"

"Vậy lăn đi!" Lý Việt nghe lời này của Tôn Ngọc Liên cũng nổi giận, thật là lời hay khó cứu quỷ đáng chết, hắn lạnh lùng nói, "Ta không rảnh nghe ngươi tố khổ ở chỗ này, ngươi hiện tại như vậy đều là ngươi tự tìm, vậy tự mình chịu đi!"

Tôn Ngọc Liên ở Tễ Tuyết Viện ngoại trừ ăn một trận mắng tối tăm mặt mũi của Lý Việt, cũng không vớt được cái gì. Nàng ta trở về trước mặt lão phu nhân lại khóc sướt mướt một phen, lão phu nhân nghe đến phiền lòng, cũng vội vàng đuổi nàng ta đi.

Nếu Mạnh Phất không tiêu tiền Hầu phủ, vậy hơn phân nửa là dùng của hồi môn của chính mình, lão phu nhân không thể buộc Mạnh Phất lấy của hồi môn của mình để bù vào cái lỗ thủng này, còn chưa tới cái nông nỗi đó. Kỳ thật chuyện Mạnh Phất nói cũng xem như là biện pháp, chỉ là dù Tạ Văn Chiêu có không nghe lời như thế nào, cũng là nhi tử thân sinh của lão phu nhân, lão phu nhân không nỡ ủy khuất đứa con trai này, mấy cửa hàng trong tay bà hiện tại đúng là không thể không lấy ra.

Bà cũng không dám lại để Tôn Ngọc Liên quản gia, Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên càng không được, để cho hai người các nàng quản gia, phỏng chừng không đến nửa tháng, Hầu phủ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ đế đô. Lão phu nhân cũng không muốn chịu thua Mạnh Phất, vậy chỉ có thể tự bà ra mà quản.

Nhìn một chồng sổ sách trước mắt, lão phu nhân cảm giác đầu mình càng đau.

......

Hôm nay tấu chương không nhiều lắm, Mạnh Phất phê xong thì sắc trời bên ngoài còn chưa tối hẳn. Lúc giữa trưa, Thái Hậu phái người tới nói có làm vài món Lý Việt lúc trước thích ăn, bảo bệ hạ buổi tối qua nếm thử. Mạnh Phất đi vào Từ Ninh Cung, Thái Hậu không ở nơi này, nàng và tiểu vương gia ngồi ở trên sạp cùng nhau xem thư tịch một lát.

Thái Hậu tiến vào thấy một màn như vậy liền ấm áp trong lòng, bà rất ít nhìn thấy đứa con trai này của mình lại có lúc ôn nhu kiên nhẫn như vậy, mà nói cho chính xác hơn, hình như trước nay bà chưa từng thấy bao giờ.

Trong khoảng thời gian này hoàng thượng thay đổi không nhỏ, quả thực giống như đổi thành một người khác vậy, đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Ngay sau đó Thái Hậu liền nghĩ tới chuyện của hắn cùng phu nhân Tuyên Bình Hầu, bà nghe Trần cô cô nói, phu nhân Tuyên Bình Hầu là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, tính cách rất tốt, có phải vị phu nhân kia ảnh hưởng hắn hay không, bách luyện cương hóa nhiễu chỉ nhu?

Trong lòng Thái Hậu vừa động, kêu hắn: "Hoàng thượng à......"

Mạnh Phất ngẩng đầu, nhìn về phía Thái Hậu, nghe  Thái Hậu tiếp tục nói: "Nếu con có nữ tử nào mình thiệt tình thích, thì cứ đi hỏi đi."

Thái Hậu ngừng lại một chút, nói, "Nếu như có phiền toái gì giải quyết không được, đừng cứ đè nén mãi ở trong lòng, nói với mẫu hậu, mẫu hậu giúp con nghĩ biện pháp."

Thân phận phu nhân Tuyên Bình Hầu đích xác không dễ làm, nhưng chỉ cần nàng ta cũng có ý với hoàng thượng, chuyện này không phải không thể thành.

Mạnh Phất không rõ sao Thái Hậu lại đột nhiên lại nói đến việc này, chẳng lẽ bệ hạ thực sự có người trong lòng sao? Vừa lúc ngày mai phải xuất cung gặp bệ hạ, nên hỏi một câu, miễn cho ngày sau mình lại vô tình làm hỏng chuyện tốt trước mặt người trong lòng hắn.

Nàng ừ một tiếng: "Đa tạ mẫu hậu."

Thái Hậu nghe thấy câu trả lời như vậy, càng cảm thấy Hoàng thượng thật sự có chuyện gì với vị phu nhân kia.

Dùng cơm tối xong, Mạnh Phất trở lại Tử Thần Điện, nàng chọn ra rất nhiều tấu chương lúc trước để xem, một là nàng muốn hiểu thêm nhiều một chút chính vụ trong triều, hai là hiểu biết thêm tác phong xử lý của Lý Việt. Nàng tình cờ đưa mắt nhìn hoàng lịch một chút, cảm giác hình như có chuyện gì đó mà nàng quên mất, nhưng nghĩ không ra liền không nghĩ tiếp vậy.

Sáng sớm hôm sau, Lý Việt vừa thức dậy, hắn đã hẹn với Mạnh Phất buổi chiều hôm nay đi Vân Hề Lâu, nhưng không biết vì sao cứ cảm thấy thân thể không quá thoải mái, hắn ngồi dậy, đứng xuống, bụng bỗng nổi lên một cơn đau đớn như kim đâm, hắn nhướng khóe miệng, đứng lên, trong phút chốc, hắn cảm giác được có một dòng nước nóng hổi trào ra khỏi bụng dưới.

Hắn tức khắc hít hà một hơi, cau mày nhìn ra hướng Thanh Bình ở ngoài cửa nói: "Thanh Bình, mau đi kêu đại phu tới."

Thanh Bình nghe thấy lời này liền hoảng sợ, vội vã chạy từ bên ngoài vào, hoang mang rối loạn hỏi Lý Việt: "Phu nhân, ngài làm sao vậy?"

Tay phải Lý Việt vẫn gắt gao nắm chặt một bên mành, bụng hắn rất khó chịu, sắc mặt tái nhợt, lại vẫn trấn định nói: "Ta trúng độc rồi."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận