Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 4

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 4
Trong đầu Mạnh Phất nhanh chóng xẹt qua tin tức nàng biết về bệ hạ này.

Lý Việt, con thứ ba của tiên hoàng, cách đây khá lâu vì mạo phạm Thái Tử mà bị tiên hoàng đưa đến Bắc cương, nói là cho hắn rèn luyện một phen, tôi luyện tâm tính, nhưng Đại Chu từ khi kiến quốc tới nay vẫn luôn trọng văn khinh võ, tiên hoàng làm như vậy, tương đương với việc làm Tam hoàng tử rời xa trung tâm quyền lợi, cho dù ngày sau Thái Tử xảy ra chuyện, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng kế vị.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, vị Tam hoàng tử này sau khi tới Bắc cương liền giống như ngựa sút cương, rốt cuộc không ai có thể quản được hắn, trời đất bao la, mặc hắn rong ruổi.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân từ phương diện chính trị cùng quân sự, mấy năm gần đây trong mấy cuộc giao chiến với dị tộc, Đại Chu đều thất bại, hàng năm phải tiến cống tiền của. Tháng thứ hai sau khi Lý Việt tới Bắc cương, có dị tộc tới công thành, quan viên thủ thành chết nhát, không dám ứng chiến, bị hắn một kiếm chém giết, sau đó hắn tự mình lĩnh suất một đội kị binh ra khỏi thành nghênh chiến, đánh cho đám dị tộc đến công thành bỏ chạy đến đại mạc cách thành bắc ba trăm dặm mới thôi.

Từ đó về sau, tình thế Đại Chu đối với dị tộc bắt đầu nghịch chuyển, tuy tiên hoàng thỉnh thoảng cũng thường bất mãn hắn tự mình chủ trương, nhưng nghĩ đến về sau không cần tiến cống nữa, nói không chừng còn có thể vớt được chút ít từ tay đám dị tộc, vì thế liền cố chịu đủ áp lực của quan lại trong triều, bắt hắn lưu lại Bắc cương.

5 năm sau, tiên hoàng bệnh nặng, lệnh cho Thái Tử giám quốc, một năm sau đó, có người đăng đàn nói Thái Tử bí mật âm mưu tạo phản, tiên hoàng giận dữ, gọi Thái Tử vào trước mắt giận mắng một trận, đêm đó Thái Tử trên đường về tẩm cung bị trượt chân rơi vào trong hồ, đi đời nhà ma.

Hôm sau, tiên hoàng nghe nói Thái Tử hoăng thệ, chịu kích thích lớn, hôn mê đi, tánh mạng bị đe dọa, các vị hoàng tử thành niên trong lúc này liền tranh đấu gay gắt, sử dụng hết thủ đoạn, chờ đến khi tiên hoàng lại tỉnh lại, hoàng tử thành niên chỉ còn lại mỗi Tứ hoàng tử cùng Lý Việt ở Bắc cương xa xôi.

Vị Tứ hoàng tử này không biết bị làm sao, có thể là do tóc tương đối ít, hơn nữa thời tiết đầu xuân cũng có chút lạnh, đầu hắn cũng bị lạnh theo, cho nên một hôm não hơi đông cứng một chút, liền giả một đạo thánh chỉ đưa đến Bắc cương, lệnh cho Lý Việt tự sát.

Khi một người dại dột gãi đúng chỗ ngứa, liền sẽ không khỏi làm người hoài nghi, hắn rốt cuộc thật sự ngu xuẩn, hay vẫn đang giả vờ trang xuẩn.

Dù sao Lý Việt cảm thấy đầy Tứ hoàng tử đại khái là bị lừa đá, căn bản không để việc này ở trong lòng.

Sau đó không lâu, Tứ hoàng tử biết được Lý Việt không chỉ không có tự sát, thậm chí còn lấy đạo thánh chỉ hắn đưa qua đem đi nướng thịt dê ăn, Tứ hoàng tử tức khắc phẫn nộ tột đỉnh, lập tức phái sát thủ đi Bắc cương, giúp Lý Việt làm cái kết thúc.

Khi đó Lý Việt vốn dĩ đang muốn đánh cho đám dị tộc đó văng về quê quán, nhưng kết quả lại bị Tứ hoàng tử quấy nhiễu, làm đám dị tộc có cơ hội thở dốc, Lý Việt quả nhiên bạo nộ, cũng không thèm đánh dị tộc, mà sau khi an bài xong sự vụ ở Bắc cương, trực tiếp khởi binh một đường đánh từ Đinh Châu đánh tới đế đô, Tứ hoàng tử mắt thấy không tốt, suốt đêm thu thập hành lý chuẩn bị chạy trốn, đáng tiếc chuyện hắn bày kế làm Thái Tử trượt chân bị bại lộ, liền chết trong tay môn khách của Thái Tử.

Chờ đến khi tiên hoàng tỉnh táo hẳn lại, biết được hết thảy, hắn ngồi trên long ỷ một ngày một đêm, trước khi hừng đông loé sáng, viết thư chiếu truyền ngôi, hắn nhìn Lý Việt ngồi dưới sân đình, thở dài ba tiếng, trút xuống hơi thở cuối cùng.

Cùng năm, Lý Việt đăng cơ thành đế, sửa niên hiệu là Hi Vãn.

Khi Mạnh Phất chưa xuất giá, từng nghe phụ thân đàm luận về vị hoàng thượng này trong nhà. Khi đó hắn còn mới là Tam hoàng tử, phụ thân nàng nói hắn tính cách dữ dằn, kiệt ngạo khó thuần, mọi việc đều có suy nghĩ của chính mình, làm tiên hoàng vô cùng đau đầu, nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, tiên hoàng cũng không thể làm gì hắn, mới phái hắn đi Bắc cương.

Sau khi nàng gả vào phủ Tuyên Bình Hầu được một năm, vị bệ hạ này đăng cơ, sau đó nàng ngẫu nhiên cũng sẽ nghe người ngoài nói về vị bệ hạ này, đơn giản chỉ là hôm qua bệ hạ giận dữ, hôm nay bệ hạ tức giận, ngày mai bệ hạ có thể sẽ bạo nộ.

Vị bệ hạ này tựa hồ như không có lúc nào là không tức giận.

Hiện giờ nếu nàng trở thành Lý Việt, vị bệ hạ kia có khi nào đang ở trong phủ Tuyên Bình Hầu không?

Mạnh Phất quả thực không dám tưởng tượng vị bệ hạ này tới phủ Tuyên Bình Hầu rồi, nghe thấy có người nói bảo hắn nhường chỗ ở sẽ làm ra chuyện như thế nào, hai thiếp thất còn lại hơn phân nửa cũng sẽ mượn cơ hội này đòi chút chỗ tốt.

Thêm nữa, hiện tại đã gần đến giữa tháng, mấy vị bên chỗ Vinh Huy Đường kia cũng sắp tới đòi tiền. Mấy năm nay, mỗi khi  bọn họ tới, lần này đều đòi số tiền lớn hơn lần trước, mà mấy gian cửa hàng có thể sinh ra tiền lại ở trong tay lão phu nhân, không biết vị bệ hạ kia có thể quay vòng nổi hay không.

Nàng theo bản năng nâng tay lên đè đè huyệt thái dương, ngay sau đó phản ứng lại đây cũng không phải thân thể của nàng, suy nghĩ hay gặp vấn đề khó giải quyết đều sẽ không đau đầu.

Thôi được rồi, mọi người tự cầu nhiều phúc đi.

Mạnh Phất buông tay, lại nghe Cao Hỉ nói: "Bệ hạ, thái y đã qua tới."

"Không cần," nàng xốc chăn lên, xuống giường, nhìn quanh trái phải, lại hỏi Cao Hỉ, "Hiện tại là giờ nào?"

Cao Hỉ đáp: "Đã là giờ Mẹo, ngài nên thượng triều."

Thượng triều......

Mạnh Phất khi còn nhỏ đều bị tiên sinh dạy những thứ linh tinh như 《 Nữ giới 》, 《 nữ tắc 》, khi thành thiếu nữ lại đi theo bên cạnh mẫu thân học quản gia, xuất giá rồi thì cũng quản việc một nhà ở hầu phủ, hiện tại lại muốn nàng đi chưởng quản toàn bộ thiên hạ.

Nàng có thể mượn cớ ốm, khỏi phải lâm triều hôm nay, rồi lại sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng, huống hồ mặc dù có thể kéo dài thêm một ngày, nhưng nếu vị kia bệ hạ vẫn không trở lại, chẳng lẽ sau này vẫn phải tìm vớ kéo dài như vậy sao?

Trong lòng Mạnh Phất có muôn vàn suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không hề có hiển lộ ra ngoài, nàng trước nay hành sự đều cẩn thận tự trọng, từ nhỏ đã vô cùng mẫn cảm đối với biến hoá cảm xúc của người khác, cực giỏi về xem mặt đoán ý, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt Cao Hỉ cùng cung nhân một cái, nàng liền biết mình nên làm cái gì.

Ngoại trừ lúc Mạnh Phất vừa mới tỉnh lại, Cao Hỉ cũng không nhận thấy trên người nàng có gì dị thường, chỉ là cảm thấy sáng nay bệ hạ có hơi thâm trầm.

Dùng bữa sáng xong, các cung nhân lại đây hầu hạ Mạnh Phất thay quần áo, nàng mặc long bào huyền sắc vào, đội mũ miện mười hai cạnh, đứng ở giữa mọi người.

Vị bệ hạ này thân hình cao lớn, vừa rồi khi cung nhân chải đầu cho nàng, nàng đã nhìn được tướng mạo của vị bệ hạ này trong gương. Mày kiếm sắc như đao, mắt sáng, rất anh tuấn, chỉ là bên má trái có một vết sẹo nhợt nhạt, hẳn là khi đi đánh giặc ở Bắc cương lưu lại, nhưng mà không nhìn kỹ thì cũng không rõ ràng.

Cao Hỉ quỳ trên mặt đất sửa sang lại quần áo cho nàng, khi ngửa đầu lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Mạnh Phất đang nhìn con người gốm trên trường án cách đó không xa, biểu tình trên mặt vậy mà có chút ôn nhu, động tác Cao Hỉ liền cứng đờ, chẳng lẽ mình đã làm sai cái gì, dáng vẻ này của bệ hạ thật làm người nhìn thấy quá sợ hãi.

Trong lòng Cao Hỉ lo sợ, thập phần bất an, khi Mạnh Phất ngồi lên long liễn đi Tuyên Chính Điện, hắn vẫn đánh bạo dặn dò Mạnh Phất: Bệ hạ, hôm nay tới trên triều ngài đừng quá tức giận, long thể ngài quan trọng, hay là chờ ngài hạ triều, nô tỳ vẫn nên kêu Bàng thần y lại đây xem cho ngài đi."

Mạnh Phất rũ mắt nhìn về phía Cao Hỉ, quan tâm trên mặt hắn không phải giả, như vậy xem ra vị bệ hạ này có bệnh trong người, trước mắt không nên tức giận, chuyện này đối với Mạnh Phất mà nói, không phải việc khó, nàng đáp: "Được."

Nàng đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước khi đi Lâm phủ dự tiệc, trong lúc vô tình nghe người ta nói một câu, bệ hạ có mấy ngày không mắng chửi người,  rất có khả năng bệ hạ nhân cái bệnh này mà sửa lại tính tình.

Mạnh Phất cẩn thận suy ngẫm, phân tích quan hệ trong này, từ đó suy đoán xem lát nữa mình thượng triều nên đối ứng với những triều thần đó như thế nào.

Cao Hỉ nghe thấy nàng đồng ý thống khoái đến như vậy, cũng không hề cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, ngược lại càng cảm thấy trong lòng bệ hạ bọn họ khẳng định đang mưu hoa chuyện đại sự gì rồi.

Ngày hôm qua có thể là bệ hạ thật sự rất tức giận, hôm nay phỏng chừng lại có người muốn xui xẻo.

Lý Việt thật vất vả mới nhịn được gần nửa tháng không phát hoả lên với đám đại thần, tối hôm qua xem xong những cái tấu chương đó, trực tiếp kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên hôm nay hắn vô cùng có khả năng sẽ đem tất cả tức giận mà hắn nén nhịn trong khoảng thời gian này phát tiết hết ra ngoài, những vị  đại nhân đó có ăn mấy bản tử đều là việc nhỏ.

Từ xưa đến nay, có thể làm được đến vị trí thái giám hiện tại này của Cao Hỉ, không có ai là kẻ ngu dốt, mà thái giám thông minh đều vô cùng am hiểu cái đạo lý "chết đạo hữu, bần đạo không chết".

Nhưng vậy cũng không nên để cho các đạo hữu đều chết hết được.

Cao Hỉ quyết định trước khi lâm triều phải đi nhắc nhở những vị đại nhân đó, hôm nay tốt nhất đừng có làm phật ý bệ hạ.

Cũng không chỉ là vì bọn họ, càng là vì làm cho Lý Việt sớm khang phục một chút.

Bên ngoài Tuyên Chính Điện, trời còn chưa sáng, văn võ bá quan đã ở đây chờ, bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm nho nhỏ. Tuy rằng đã có mấy ngày nay bệ hạ chưa từng dùng ngôn ngữ công kích bọn họ, nhưng bọn họ vẫn duy trì cái truyền thống tốt đẹp được hình thành sau khi Lý Việt đăng cơ một năm, bọn họ ở chỗ này suy đoán xem bệ hạ hôm nay sẽ dùng cái từ ngữ mới mẻ gì để mắng bọn họ đến máu chó phun đầu.

Các đại thần nói nói một lúc liền nói đến chuyện đánh giá thành tích, chỉ một thoáng thôi, trước Tuyên Chính Điện lại là một mảng thở ngắn than dài.

Không lâu trước đây, bệ hạ đưa ra yêu cầu muốn làm một tiền lệ đánh giá thành tích các quan viên trong triều cùng địa phương, làm cho bọn họ kể từ đây trở đi, cứ nửa năm liền thi một lần nhỏ, một năm lại thi một lần lớn, ai không đủ tiêu chuẩn hoặc là hạ chức, hoặc là trực tiếp bãi quan.

Bệ hạ lúc ấy nói, cho bọn họ trở về ngẫm lại, đã nhiều ngày nay phải quyết cho xong chuyện này. Đám quan viên mười năm gian khổ học tập thật vất vả mới trở nên nổi bật, nhưng nếu đánh giá thành tích không tốt, bọn họ nói không chừng liền phải về nhà bán khoai lang đỏ, nhưng thật sự cũng không phải bọn họ không muốn làm, chỉ là bọn họ không có tự tin có thể qua được cái tiêu chuẩn đánh giá của vị bệ hạ này.

Bọn quan viên của Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, cùng với Lục bộ từ trước đến nay đều không hợp, cái này chèn ép cái kia, cái kia lại chèn ép trở về, lần này lại phá lệ mà thống nhất đứng cùng một mặt trận, kiên quyết phản đối chuyện đánh giá thành tích. Ngày hôm đó bọn họ hạ triều về nhà xong, vội vàng viết một đống tấu chương, trình bày và phân tích từ mọi góc độ, khẳng định chuyện đánh giá thành tích này không thể được, hy vọng bệ hạ minh giám, thu hồi cái ý tưởng đáng sợ này đi.

Mấy tấu chương đó hẳn là đã tới trước mặt bệ hạ rồi, không biết bệ hạ xem qua, thái độ có điều chuyển biến hay không.

Mấy vị trọng thần trong triều ghé vào cùng nhau, ngươi một lời, ta một ngữ mà thương lượng, chờ lát nữa thượng triều thượng nên ứng đối Thánh Thượng như thế nào.

"Việc này chúng ta tuyệt đối không thể để bệ hạ làm thành."

"Lúc trước bệ hạ muốn tăng thêm quan viên tuần tra ở địa phương cũng thôi đi, hiện tại lại muốn làm đánh giá thành tích, đây còn không phải muốn mạng chúng ta sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ từ trước đến nay rất nghiêm khắc, cái đánh giá thành tích này vừa ra, không biết trong số các đồng liêu, có mấy người có thể đạt được yêu cầu của bệ hạ đây?"

"Không bằng như vậy đi, hôm nay lâm triều, chúng ta ai cũng không bàn đến việc này, bệ hạ quên rồi thì tốt nhất, nếu như không quên, ta liền cứ kéo dài, nói việc này không thể định đoạt dễ dàng, cần phải thương lượng lại một phen."

"Ai trước trong số chúng ta nhận túng với bệ hạ, đó chính là rùa rút đầu."

"Lời này rất đúng, ta tin tưởng chư vị đại nhân ở đây hẳn không ai muốn làm rùa rút đầu đúng không."

Biểu hiện của Nguỵ Quân An thuộc Trung Thư tỉnh trong sự kiện này đặc biệt kiên quyết, không nói đến chuyện có để ý mình là rùa rút đầu hay không, nhưng lúc trước hắn đã ngầm đi tìm rất nhiều đồng liêu nói chuyện, còn cố ý đi liên hệ với đám Môn Hạ tỉnh và Lục bộ trước nay bằng mặt không bằng lòng với bọn họ, bất luận như thế nào đều phải ngăn cản bệ hạ thi hành chuyện đánh giá thành tích, nếu như có người dám là người đầu tiên bước ra đề cập đến chuyện này cùng bệ hạ, hắn chắc chắn sẽ cho hắn ta đẹp mặt.

Đám quan viên bốn phía vây quanh lại, sôi nổi biểu đạt quyết tâm muốn cùng bệ hạ đối kháng, mặc dù có một số ít người trong lòng biết rõ chuyện đánh giá thành tích này cũng không tính là chuyện xấu, nhưng vì tiền đồ của mình, đều không dám mở miệng.

Cao Hỉ đi đến bên ngoài Tuyên Chính Điện trước Mạnh Phất một bước, thấy hắn tới, các đại thần vây  lên đây, nhìn Cao Hỉ hỏi: "Cao công công, sao hôm nay bệ hạ còn chưa tới vậy?"

Cao Hỉ nói: "Chư vị đại nhân chờ một lát, bệ hạ lập tức liền đến, chỉ là đêm qua bệ hạ nghỉ ngơi không tốt, các đại nhân tới khi thượng triều thượng nhất định phải nói chuyện cẩn thận, nói chuyện cẩn thận đó."

Cao Hỉ là một hoạn quan, không dám vọng nghị triều chính, chỉ có thể nói đến tại đây.

Các quan lại đều cả kinh, lần trước khi Cao Hỉ nói như vậy, đó là khi chuyện dư đảng Thái Tử với Đinh Châu đồ bí mật tạo phản, mưu nghịch lần đó liên lụy cực rộng, bệ hạ ngay tại sân đình trục xuất hơn hai trăm quan viên lớn lớn bé bé, ngục tối liền lập tức đầy lên tám phần, thủ phạm chính cùng đồng bọn phản nghịch toàn bộ chém hết, thềm bạch ngọc trước Tuyên Chính Điện đỏ một mảnh, các cung nhân ước chừng phải lau chùi ba ngày mới rửa sạch sẽ.

Đó là lần đầu tiên bệ hạ tiến hành uy hiếp đe dọa bọn họ, không biết hôm nay phải dùng đến thủ đoạn đáng sợ nào tới đối phó bọn họ đây.

Nhưng cũng không thể làm rùa rút đầu được!

Ánh mắt Ngụy Quân An đảo qua trên mặt các đồng liêu, vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của bọn họ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận